Chương 5: Lời tiên tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Dực Phong dùng một ngày một đêm với tốc độ vi hành cực đại lướt qua sông Dư Niên, đi sâu vào rừng Quách Lâm một trong những khu rừng nguy hiểm ở đại lục Thiên Diệp.

Những tu sĩ đang vật lộn với yêu thú trong rừng để tìm Nhà Tiên Tri ngẩn đầu lên thấy thuyền điêu khắc hoa văn riêng biệt của tiên chủ Kiếm phong môn Tiêu Dực Phong, liền lập tức liền tránh xa, không để bản thân mạo phạm vị tôn giả mạnh bật nhất ở Thiên Diệp.

Thuyền đi qua không một cản trở, hắn hạ thuyền dừng trước khu vực được bao trùm một cây cổ thụ to lớn ngọn cây cao xuyên qua từng tầng mây được bao phủ bởi sương mù dày đặc, nhìn từ xa thấy tán cây tỏa sáng bạc lấp lánh rực rỡ trong đêm.

Tiêu Dực Phong từng bước chậm rãi đến trước màn chắn sương mù, lấy ra chiếc còi hình con chim từ túi trữ vật ra thổi.

Chiếc còi phát ra tiếng âm câm nhẹ đủ vang, Tiêu Dực Phong ngừng thổi đứng đợi tầm 5 phút, sương mù trước mặc dần tách ra, xuất hiện một con hươu vàng trên sừng treo một miếng vải đen.

Hươu vàng đi tới trước mặt Tiêu Dực Phong, cuối đầu xuống.

Tiêu Dực Phong quen thuộc lấy miếng vải đen che đi mắt mình, rồi vững chắc ngồi lên hươu vàng.

Hươu vàng thấy hắn chuẩn bị xong, lập tức lấy lực chạy vút đi như một tia chớp xuyên xuyên thấu qua sương mù. Nó chạy theo một tuyến đường vô hình, né tránh những chứng ngại vật, cạm bẫy ẩn giấu.

Lại sau 5 phút, hươu vàng dừng lại trước cây cầu gỗ khô cạn không hề có sông suối xung quanh, Tiêu Dực Phong biết đã tới nơi liền nhảy xuống con hươu, tháo bịt mắt ra trả lại cho con hươu.

Hươu vàng kêu lên một tiếng, rồi chạy vào rừng sương mù.

Tiêu Dực Phong bước qua cây cầu, cảnh vật trước mắt liền thay đổi.

Trước mắt là một cây cổ thụ to lớn đã thấy ở xa, thân cây trăm người ôm không xuể, bộ rễ khổng lồ mạnh mẽ qua từng lớp đất, tán cây bây giờ nhìn gần hơn mới rõ hơn từng chiếc lá màu ánh bạc trong veo, từ gốc cây chảy ra một dòng suối đổ xuống hồ nước hồ lớn ở giữa, cây cầu khô cạn ban đầu có một dòng sông chảy ngang qua bao vây lấy cây cổ thụ như một sự bảo vệ.

Vào trong ngôi làng cạnh hồ, hắn có thể thấu di vào trong không cần thiết đi bộ nhưng hắn biết ở đây không cho phép.

Ngôi làng vắng lặng không tiếng động, không sức sống, ban đêm cũng chẳng thấy một ánh đèn, chỉ có ánh trăng chiếu xuống dẫn lối.

Tiêu Dực Phong đi đến nơi sâu nhất và duy có ánh sáng là một điện thờ.

Điện thờ cẩm thạch uy nghiêm, bao phủ tầng lớp dây leo và rễ cây đã lâu không có ai cắt tỉa làm tăng thêm thời gian năm tháng in sâu.

Như đoán trước được Tiêu Dực Phong đã đến, cửa đá dày nặng mở ra đổ xuống một tầng tro bụi.

Một bé gái tóc vàng bé xinh nhỏ nhắn bằng 2 ngón tay, vẫy đuôi cánh chuồn chuồn thủy tinh, vui vẻ lao đến Tiêu Dực Phong.

"Hu hu, anh Tiêu Phong ơi, Đại tế tư tiên đoán lần độ kiếp gì đó của anh gặp vấn đề làm em sợ chết kiếp, may mà anh bây giờ không sao"

Tiêu Dực Phong nhanh tay dùng linh lực bao lấy cô bé, tránh cho cô bé đâm vào hắn tự làm bản thân bị thương. Giọng lạnh lùng nói:

"Đừng hất tất, Pilosa ngươi đã 200 tuổi rồi."

Pilosa né ra khỏi ra chắn chắn linh lực, thu lại nước mắt bay trước mặt Tiêu Dực Phong, bĩu môi đáp.

"Ai bảo anh Tiêu Phong hơn 10 quay lại không đây chơi với em, làm em đợi đến mốc meo, với lại đối với tộc em thì 200 ruổi vẫn là một cô bé thôi"

Tiêu Dực Phong bất đắt dĩ nhìn Pilosa, dù sao khái niệm thời gian của chủng tộc đều khác nhau nên hắn không phản bác.

"Thôi được rồi Pilosa, hãy dẫn ta đi gặp Đại tế tư đi, ta có chuyện gặp hắn"

Trông thấy vẽ mặt nghiêm túc của Tiêu Dực Phong, Pilosa cũng không nghịch ngợm nữa, liền dẫn vào trong điện thờ đến phòng cầu nguyện ở trung tâm.

Phòng cầu nguyện nguy nga tráng lệ, hoa văn đa dạng trên tường trắng được trang trí bằng bạc và bạch kim, đôi khi vài chỗ điểm xuyến bằng bằng những viên đá quá quý đầy màu sắc rực rỡ. Nhưng thức nổi bậc nhất là bức tượng thần linh cao 10 mét bị che đi bởi một tấm vải trắng đơn giản che đi dung nhan danh tính của vị thần làm nó trở nên bí ẩn, khiến người ta khó kìm lòng kéo tấm vãi xuống.

Tiêu Dực Phong quen thuộc đi đến sau lưng người đang cầu nguyện trước bức tượng, vừa dừng chân sau lưng người đó một bước thì người cầu nguyện lập tức lên tiếng:

"Độ kiếp của ngươi chưa hoàn thành nhỉ"

Người đó quay đầu lại, nhan sắc nở rộ ra, một nam nhâm đẹp bất phân giới tính, mái tóc bạc mềm mại như ánh trăng xoả dài uốn lượn trên làn da trắng ngọc phát sáng, ẩn trong mái tóc là đôi tai dài nhọn, khuôn mặt như tạc tượng theo tỉ lệ vàng cân đối một cách hoàn mỹ, đôi môi hồng nhạt màu hữu tình, đôi mắt ngọc lục bảo trong veo vô định như hồ nước mùa thu.

Tiêu Dực Phong đã nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt này nhưng phải công nhận Đại tế tư đẹp đến mức đạo tâm vững chắc như hắn khó lòng mà nhìn thêm mấy lần. Chính khuôn mặt này từ khi cái cây này xuất hiện ở thế giới Thiên Diệp 200 năm trước làm cho tu tiên giới nổi lên một trận chiến mưa tanh gió máu.

"Không phải người đã biết rõ rồi sao Raffes"

Đại tế tư Raffes dừng cầu nguyện, đứng dậy đối diện với Tiêu Dực Phong.

"Ngươi hiểu mà, biết rõ nhờ tiên đoán là một chuyện, biết được từ người trong cuộc là một chuyện khác"

Tiêu Dực Phong lạnh nhạt nói.

"Vậy thì ngươi đoán đúng rồi đấy, tuy nhờ có lời khuyên của ngươi 10 năm trước nhưng vẫn không thể tránh được"

"Vì biết ta có cách nên tìm đến đây phải không?"

Tiêu Dực Phong xác nhận.

"Dựa trên ân tình 200 năm trước, ngươi bói cho ta một quẻ"

Raffes ôn hòa chỉnh sửa lại.

"Được thôi, có điều chỗ ta gọi nó là Lời tiên tri, khá khác với xem bói tướng mệnh ở chỗ tu tiên các ngươi"

Sau đó, Raffes quay sang Pilosa đang hóng chuyện.

"Pilosa, em mang một chậu nước đến đây."

Tuân theo lệnh, Pilosa quen thuộc đi tới cánh cửa bên phòng cầu nguyện, một lúc sau cô bé vác theo một chậu vàng đựng đầy nước lớn hơn so cô bé gắp mấy lần rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt Đại tế tư, rồi sau đó ra khỏi phòng cầu nguyện đóng kín cửa lại.

Tuy rất muốn xem Đại tế tư mở ra Lời tiên tri nhưng cô bé hiểu được rằng chỉ có người trong cuộc mới được tham gia nếu người khác nhìn khác nhìn thấy sẽ dẫn đến tiên tri sai lệch.

Raffes lấy ra nhiều lọ hương liệu khác nhau đổ vào chậu nước, bàn tay lại mò mẫm xung quanh tìm lấy cây quyền trượng của mình để khoáy vừa niệm thần chú làm nước trong chậu trở nên tinh khiết hơn.

Khâu chuẩn bị đã xong, Raffes đối với Tiêu Dực Phong xác nhận.

"Nếu ngươi đã sẵn sàng thì nhỏ gọt máu vào đây và thầm mặc niệm điều muốn hỏi"

Tiêu Dực Phong nhanh chóng giơ tay ra dùng kiếm ý cắt ra một đường, máu nhỏ giọt xuống chậu nước nhưng không tan ra mà cố định lại.

Rafes giơ cây quyền trượng lên cao, đôi mắt kép hờ cầu nguyện.

"Hỡi vị thần của vận mệnh trật tự của những vì sao sáng của bầu trời, xin hãy soi rọi xuống đây, chỉ dẫn con dường cho tín đồ lạc lối trong vận mệnh vô tận không lối thoát, xin hãy cho chúng tín đồ thấu hiểu chông gai trắc trở của người bạn để đến với kết quả cho sự lựa chọn của vận mệnh,..."

Theo từng lời nói của Raffes, thần điện dần tối tại trần nhà cao ngất trở nên trong suốt xuất hiện một bầu trời khác. Những vì sao trên đó nghe được thỉnh cầu của mà ra khỏi vị trí của mình sà xuống, bay đến chậu nước bay xung quanh giọt máu. Một tia sáng chói lóa lướt qua giọt máu biến thành một hạt giống, rồi dùng một tốc độ nhanh nhất trở thành một nụ hoa tinh khiết.

Chuyển đổi xong, những vì sao đến bên cạnh Đại tế tư nhảy múa như truyền đạt lời nói nào đó, rồi sau đó chúng lại trở về vị trí ban đầu, bầu trời trên cùng biến mất, mọi thứ quay về như ban đầu ngoại trừ cái chậu nước kia.

Đôi môi Raffes vốn dĩ hồng hào trở nên tái nhợt rỉ máu, khuôn mặt đầy mệt mỏi,.

"Không ngờ Lời Tiên tri về ngươi lại đánh đổi năng lượng tương đương với lời Tiên tri thế giới, để thực hiện lời hứa của ngươi, ta lỗ khá nặng đấy."

Tiêu Dực Phong lấy ra một túi đan dược thượng phẩm đưa cho Raffes.

"Không sao, ta bù cho ngươi một chút đan dược. Vẫn là đồ cho cho ta tự luyện chế đấy."

Raffes không khiêng dè lấy từ trong túi ra một viên đan dược, ngón tay vuốt ve đường vân trên đó rồi ăn lấy nó, không lập tức nuối xuống mà cắn nát vụn Đan dược trong miệng và đợi mảnh đan dược tan ra thấm vào trong ruột. Sắc mặc của y dần hồi phục lại sắc hồng, rồi lấy một chiếc khăn tay ra nhẹ nhàng lâu đi vết máu trên miệng.

Tiêu Dực Phong nhìn một loạt động tác như thế, không khỏi thắc mắc:

"Đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại thích ăn đan dược của ta một cách bạo lực như thế, thật không phù hợp với cái mặt của ngươi."

Raffes chìm trong một kí ức xa xăm, trầm ngâm giây lát.

"Nói sao nhỉ. Chỉ là mùi vị đan dược của ngươi có một phần giống của cố nhân làm ta nhớ đến mà thôi, cách ăn này cũng do vậy."

Nghĩ đến vị Đại La Kim Tiên với khả năng xé rách không gian đi khắp thế giới khác nhau, Tiêu Dực Phong hỏi:

"Người đó là người của thế giới Thiên Diệp à nên ngươi mới tới đây?"

Raffes lắc đầu.

"Ta cũng không biết nữa"

Raffes không muốn nói về vấn đề này nữa, chuyển nội dung về lời tiên tri.

"Ngươi nên hỏi việc của mình thì hơn. Theo lời tiên tri thì ngươi sắp dính vào một thứ vô cùng bất ổn đấy."

Tiêu Dực Phong bản năng cảm thấy Lời tiên tri này cực kì không tốt.

Raffes cất lời như một bài ca trữ tình, như giọng điệu sâu thẳm vâng vọng đầy thần bí.

"Tình nhân thân mếm của ta,
bắt đầu bởi sự thiếu sót,
kết thúc trong lời im lặng,
nước mắt người thương rơi xuống,
Kẻ có tâm, mất chân tình.
Kẻ vô tâm, hiểu chân tình.
Khoảng khắc nụ hoa nở rộ,
vật của người trả về ngươi.
Cây bút viết nên kết cục,
như niềm mong ước của ngươi."

Tiêu Dực Phong sau khi nghe thấy những lời này, mày nhíu lại, có một phần hiểu được, như không phải ý nghĩa tốt đẹp gì.

"Ý chính xác của nó ám chỉ điều gì?"

Raffes nghuyên đầu giải thích.

"Đơn giản mà nói là ngươi mang cái chậu cây này về kiếm một người yêu đương cùng nhau chăm sóc cho đến khi hoa nở là ngươi phi thăng liền."

"Nếu chỉ đơn giản như thế thì nó không gọi là tình kiếp rồi "

Raffes có chút bất ngờ, đầy thú vị nói.

"Việc thử thách tỉnh yêu ở đây gọi là tình kiếp à."

Suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy để giảm độ khó, coi như lời cảm ơn cho túi đan dược này thì ta sẽ cho một lời gợi ý vậy. Ngươi chỉ cần đi theo "con bướm" là được"

Tiêu Dực Phong nghe thấy lờI gợi ý ngắn ngủi, rơi vào im lặng một lúc.

"Chỉ có chừng đó thôi à"

Trong ánh nhìn lạnh tanh của Tiêu Dực Phong, Raffes bắt đắc dĩ nói.

"Tuy biết được một nửa bên kia của ngươi thế nào, nhưng mỗi lời tiên tri đều có một quy tắc riêng, ta không thể nó rõ giới tính, tuổi tác, chủng tộc, danh tính,... cho ngươi được. Một gợi ý này là đủ rồi"

Tiêu Dực Phong hiểu được nguyên tắc lời tiên tri của Raffes, không làm khó hắn nữa, mà cầm lấy chậu cây, chất liệu bên trong đã thay đổi, máu của hắn hóa một nụ hoa, còn nước bề ngoài trông vẫn giống nước nhưng tính chất đã trở thành đất.

"Ta xem xong việc rồi, ngươi đưa ta trở về thuyền đi"

"Ngươi không ở lại chơi chút à, con bé Pilosa đợi ngươi khá lâu rồi đấy"

Tiêu Dực Phong lãnh đạm từ chối.

"Không cần thiết, không có gì đáng để chơi đùa"

Nhún nhẹ vai, Raffes giơ quyền trượng lên, một vòng tròn ma pháp bao vây lấy Tiêu Dực Phong.

Trước khi Tiêu Dực Phong biến mất, Raffes nhớ ra điều gì đó.

"À cái chậu cây ngoại trừ hai người các ngươi thì đừng để người khác chạm vào đấy."

Lập tức lồng ngực Raffes đau nhói một đợt.

"...." Tiêu đời, lỡ miệng cho thêm một gợi ý rồi.

Y hướng về vào vị trí Tiêu Dực Phong biến mất, lần sau chắc chắc sẽ đòi thêm một túi đan dược để bù vốn.

Sau đó, Raffes gọi Pilosa vào. Cô bé bay vào trong ngó nghiêm xung quanh một lúc.

"Đại tế tư ơi, anh Tiêu phong đi đâu rồi?"

"Hắn về rồi."

Pilosa phồng má giậm chân, đôi cánh phát ra tia sáng.

"Hứ, anh Phong Tiêu là đồ đáng ghét, không thèm hứa với em gì cả, uổng công em thích anh ấy"

Nghe thấy lời Pilosa, bỗng Raffes thu lại nụ cười ôn hòa, nghiêm giọng quát:

"Em quên anh từng dặn gì rồi sao"

Sự thay đổi của Raffes làm cô bé nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quỳ xuống run rẫy nhận lỗi.

"Đại tế tư, em xin lỗi lần sau em không đám tự tiện nói " thích " thêm với bất cứ ai"

Y cảm nhận cô bé đang sợ sệt dưới chân, thở dài.

"Đây lần thứ 2"

Hiểu dược hàm ý trong câu nói , cô bé càng run hơn.

Không khí im lặng trong chốt lát, Raffes quay lại quỳ xuống bức tượng, tiếp tục cầu nguyện:

"Em truyền lời đi, nói rằng trong 5 năm tới, ta sẽ không tiếp lời nhận thỉnh cầu nào cả"

Nghe vậy cô bé Pilosa liền cuốn quýt bay đi thực hiện mệnh lệnh của Đại tế tư.

—————

Lúc này bên cạnh chiếc thuyền, Tiêu Dực Phong vừa dược dịch chuyển ra, hắn lên thuyền chuẩn bị xuất phát trở về.

Bong~ Bong~ Bong~

Từ phía cây đại thụ vang lên ba hồi chuông, truyền đạt lời vào trong đầu của toàn bộ tu sĩ ở rừng Quách Lâm.

'Đóng cửa 5 năm, không nhận lời cầu.'

Lớp sương mờ trở nên dày đặc hơn, cây đại thụ vốn dĩ rõ ràng liền trở nên mờ ảo.

Nhiều tu sĩ nghe thấy lời này tức ọc máu đi về, một số khác thì tính cắm rễ ở đây đợi 5 năm sau.

Tiêu Dực Phong hiểu được Raffes tốn rất nhiều sức cho lời tiên đoán của hắn, không ngờ lại phải nghỉ ngơi 5 năm.

Lần sau gặp lại đền bù thêm cho y thêm một túi Đan dược vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro