Chương 1 - Tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vốn cho rằng có thể cùng với một người bạch đầu đến lão, nhưng sự thật chứng minh, tình cảm lúc chưa hiểu thế sự, chính là giống như đập đi xây lại một bức tường, những nét viết nguệch ngoạc trên đó sẽ cùng với những ngày tháng gió táp mưa sa mà dần dần tan biến. Mấy tháng sau lại đi xem, bức tường kia đã không còn, chỉ còn lại một đống gạch ngói. Lại qua mấy năm, liền cả chân tường cũng bị san bằng sạch sẽ.

******************************

Chu Lạc Dương bước nhanh xuống gác, run run mở ra sợi tai nghe bị quấn thành một đoàn lộn xộn, đứng trước chiếc gương vỡ toàn là bụi bậm bị cư dân tầng dưới khu chung cư vứt bỏ, chỉnh lí áo sơ mi, vén tóc, dắt ra xe đạp lên đường, đeo tai nghe vào.

Ngày 7 tháng 9, diễm dương cao chiếu, tịch dương rực rỡ, làn khí nóng đầu mùa thu trong nháy mắt hướng hắn tắp lên, phía trước vô số nhà cao tầng, trong sự phản chiếu của các bức tường kính, phảng phất thành phố giống như mỗ cái nát vụn phân tán lộn xộn trong mộng cảnh, một cái lồng giam kích quang to như thế.

Chu Lạc Dương ngâm nga theo tiết tấu của ca khúc, một hồi một hồi, ngay tại đèn giao thông chỗ giao lộ ngừng lại, giậm chân theo nhịp điệu âm nhạc, xem định vị chỗ nhà hàng, lại hướng về đoàn người trong giờ cao điểm lúc tan ca thật giống như những con cá quật cường ngược dòng đi lên. Lần nữa xuất phát đến điểm phó ước.

" Hảo hảo phát huy". Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm người giới thiệu.
"Đừng lại giở cái gì trò đùa không phù hợp. "

Chu Lạc Dương vịn lấy tay lái, bắt đắc dĩ nói:" Tôi biết rồi, không phải chỉ là ăn cơm thôi sao, làm sao cậu so với tôi càng nóng vội vậy ?"

Trong điện thoại nói:" Tôi vẫn là khiến cậu nhanh chút nghĩ biện pháp trả tiền cho tôi. "

Chu Lạc Dương dừng xe đạp lại ở bên đường, vặn mở chai nước khoáng, cười nói:" Tiểu gia ta giống loại người thiếu tiền không trả sao? Đến rồi, lát nữa nói tiếp, tắt máy đi."

Sau nửa năm đến Uyển Thành , Chu Lạc Dương đem việc nên xử lí đều đã xử lí, thiếu nợ cũng đã trả được một phần, mượn bạn bè một khoản tiền, chạy đôn chạy đáo thuê được một căn hộ. Sau khi cậu đem di sản còn sót lại của ông nội kiểm kê, đem cất đi, nghĩ cách tìm chỗ đứng trong thành phố lớn, nuôi sống bản thân cùng đệ đệ.

Phòng số 12....đối tượng thân cận là một ông chủ, Chu Lạc Dương kiểm tra điện thoại, gõ mấy cái lên cửa, liền nghe đến một thanh âm trầm ổn từ trong phòng phát ra: " Vào đi."

Chu Lạc Dương bước vào trong phòng, hướng đến cái kia nam nhân cười cười, đối phương đang gọi điện thoại, ra hiệu Chu Lạc Dương trước tiên ngồi xuống, đợi một chút.

Nam nhân khoảng 40 tuổi, đang nói chuyện điện thoại trao đổi công việc, Chu Lạc Dương lại liếc nhìn điện thoại di động, biết được từ người giới thiệu vừa mới gửi đến" Bổ sung thông tin khai báo" , người này là ông chủ của công ty bất động sản, sự nghiệp thành công nhưng lại là GAY, muốn tìm nam người yêu phù hợp, cùng hắn đi qua nhân sinh.

Ý gì vậy ? Chu Lạc Dương thầm nhủ, ta lại không phải đến xem mắt, ta là đến tìm người hùn vốn làm ăn a....

" Xin chào, Chu Lạc Dương." Nam nhân trung niên kia nói, " Tôi là Dư Kiện Cường."

Đến thì đều đã đến rồi, Chu Lạc Dương chỉ có thể gật đầu. Một đường đạp xe đến, mồ hôi thấm ướt hết áo sơ mi trắng, hiện ra đường nét cơ bắp trắng nõn không rõ ràng. Bị máy điều hoà trong phòng thổi qua, tức khắc có chút lạnh đến phát run, trong mắt Dư Kiện Cường mang theo ý cười kín đáo, không ngừng quan sát cậu, dường như đối với tướng mạo của cậu khá hài lòng, nhìn đến mức Chu Lạc Dương có chút không tự tại.

" Hôm nay khá nóng." Dư Kiện Cường nói:"Đi bộ tới à?"

Chu Lạc Dương đang muốn trả lời, Dư Kiện Cường nhưng lại có điện thoại gọi đến, đành phải vẫy tay để cậu ngồi đó, lại truyền đến thực đơn, tỏ ý trước tiên gọi món, đứng dậy sang một bên đi nghe điện thoại.

Trong mắt Chu Lạc Dương nhìn đến thực đơn, trong tai nhưng lại đang chú ý nghe Dư Kiện Cường nói chuyện điện thoại, đại khái là kêu gọi đấu thầu, vấn đề lấy đất đai.

" Thật ngại quá." Dư Kiện Cường lại đặt điện thoại xuống, giải thích nói:" Muốn lấy một mảnh đất, vừa vặn ngày mai chính là tiệc chiêu gọi thầu."

Chu Lạc Dương vội gật đầu, đối phương công việc tất nhiên rất bận, lúc này vẫn đến phó ước, đủ thấy rất coi trọng bản thân hoặc là nói coi trọng người giới thiệu.

" Nghe nói cậu vừa mới đến thành phố này?" Dư Kiện Cường đem điện thoại tắt tiếng, " Tìm công việc chưa?"

" Vẫn chưa." Chu Lạc Dương đem thực đơn đẩy trở lại, nói: " Tuỳ ý ngài, tôi ăn cái gì đều được, trở về nửa năm đều là bận chuyển nhà và xử lí sự tình trong gia đình."

" Học cái gì vậy ?"
" Máy móc công trình."
" Là người bản địa à?"
" Ừm....ông nội là người bản địa, sau khi qua đời thì trong nhà không còn ai nữa." Chu Lạc Dương nói tiếp: " Bố mẹ sớm đã không còn, mang theo đệ đệ sinh sống."

" Cậu còn có đệ đệ ?", Dư Kiện Cường có chút bất ngờ, cái này đảo là chưa nghe người giới thiệu nói, cười nói:" Cũng đẹp trai giống cậu à ?"

" Đẹp trai hơn tôi." Chu Lạc Dương lại mỉm cười lên, lộ ra hàm răng trắng sạch chỉnh tề, nói:" Vừa tròn 16, chuẩn bị học Trung học phổ thông."

Dư Kiện Cường từ từ gật đầu, nói:" Cậu định tìm việc gì? Sinh viên chưa tốt nghiệp bây giờ không dễ tìm việc."

Chu Lạc Dương nói: " Tôi là Thạc sĩ."

"Ừm." Dư Kiện Cường lần nữa ngạc nhiên gật đầu, lúc đưa thức ăn lên, Chu Lạc Dương nói: " Vốn nghĩ muốn tiếp nhận cửa hàng của ông nội, có điều trong vài năm nay đều kinh doanh bình thường, thiếu nợ không ít tiền, chỉ có thể trước tiên đóng cửa, sau lại nghĩ biện pháp, hi vọng sau này có cơ hội lại khai trương."

Dư Kiện Cường đồng tình gật đầu, nói:"Cửa hàng gì?"

" Đồng hồ, đồ cổ." Chu Lạc Dương nghĩ nghĩ, trả lời.
" Thiếu nợ bao nhiêu?"
" Hơn 600 vạn."

Một hỏi một đáp, ngữ khí của Chu Lạc Dương thập phần thoải mái, giống như là đang đàm luận chuyện của người khác, Dư Kiện Cường cầm ra một chai rượu vang đỏ, Chu Lạc Dương vội đứng dậy, bước về phía trước nhận lấy, để bản thân đến rót rượu. Dư Kiện Cường nhìn đứa nhỏ này, tự nhiên đã chấp nhận cậu rồi.

" Có thể uống sao ? Nếu uống được thì cùng tôi uống một chút."

Chu Lạc Dương không hỏi ông ấy có phải tự mình lái xe hay không ? Nghĩ đến hẳn có tài xế hoặc tìm dùm người lái xe, gật gật đầu, rót rượu.

Dư Kiện Cường nói:"Lúc tôi bằng tuổi cậu, vẫn là đang cùng anh hai tôi học cách làm ăn. Nói đến anh hai, tôi là tự tay lập nghiệp, nhân sinh cũng được xem như là biến đổi bất ngờ.."

Sau khi uống chút rượu vang đỏ, Chu Lạc Dương cảm giác đến trên người Dư Kiện Cường có mấy phần tàn bạo, không quá phù hợp, hoặc là nói hôm nay đến dự tiệc, cậu không ôm nhiều hi vọng lớn. Cậu cũng hiểu ý của người giới thiệu, Dư Kiện Cường có thể giải quyết vấn đề kinh tế cấp bách trước mắt cho cậu, trợ giúp cậu chống đỡ qua đoạn thời gian khó khăn này.

Sau đó thì sao? Chu Lạc Dương cũng nói không được.

Cảm giác say hiện ra trên mặt, Dư Kiện Cường trước tiên là thao thao bất tuyệt, hướng Chu Lạc Dương đại đàm một phen bản thân làm sao tự tay lập nghiệp, rồi lại giống như phỏng vấn bình thường, gặng hỏi Chu Lạc Dương không ít vấn đề, hỏi nhiều nhất là cậu dự định tương lai thế nào, cuối cùng là thắp điếu thuốc lá, khói thuốc quấn quanh gian phòng, cầm lấy điếu thuốc, ngón tay giữa vểnh lên cao rồi chỉ Chu Lạc Dương.

" Đại ca ta đây vẫn là nên nói thẳng một chút." Dư Kiện Cường nói:"Ta làm người chính là cái dạng này, nói chuyện không dễ nghe, tiểu đệ ngươi khả đừng chê bai."

Chu Lạc Dương ho lên mấy tiếng, miễn cưỡng cười nói:" Làm sao có thể chứ?"

Dư Kiện Cường nói:" Cậu bây giờ hẳn là rất thiếu tiền?"

Chu Lạc Dương nghiêm túc trả lời:" Vâng...chi phí sinh hoạt tháng sau còn không biết từ đâu ra..."

Dư Kiện Cường:" Chân đạp đất, đừng lại nghĩ đến cửa hàng mà ông nội cậu để lại, nghiêm túc tìm công việc mới là chính đáng sự. "

Chu Lạc Dương gật gật đầu, Dư Kiện Cường nói:" Người đọc sách các cậu đều ngạo khí, nói thế này không biết có phù hợp hay không, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chính là cảm thấy cậu rất có sức sống, luôn cười cười, người cũng hiền lành, không biết xã hội nguy hiểm."

Chu Lạc Dương:" Ách...."

Dư Kiện Cường: " Biết cậu ngại mở miệng, để tôi nói vậy, mỗi một tháng cấp cậu 1 vạn 2, cậu đi thuê một căn nhà, khi rãnh tôi đến tìm cậu, một tuần đến 3 lần...."

Chu Lạc Dương:" Ách..."

Chu Lạc Dương trong lòng nghĩ, ý tứ này xem ra là muốn dùng cái giá 1 vạn 2 mỗi tháng đến bao nuôi mình rồi, làm sao tìm người hợp tác tìm đến một nửa lại biến thành buổi xem mắt rồi? Trở về phải đánh người giới thiệu một trận.

Nhưng cậu kiềm chế vẫn còn rất tốt, không có đứng dậy bỏ đi.

Suy nghĩ nửa ngày, Chu Lạc Dương tình chân ý thiết nói: " Ca ca, vậy tôi làm công hay là thụ ?"

Dư Kiện Cường: " ....... "

" Nếu là làm thụ," Chu Lạc Dương khó xử nói: " Cái này một tháng 1 vạn 2, dường như có chút ít a....,"

Dư Kiện Cường cầm tiền nhục mạ người đã không phải là lần đầu tiên, Chu Lạc Dương vẫn là người đầu tiên hướng hắn mặc cả, đương trường bị nghẹn trụ, sững sờ mấy giây sau đột nhiên cười to lên, cười xong nói:" Cậu, tiểu tử này có chút ý tứ đấy."

Chu Lạc Dương lại giả vờ hiếu kỳ, nói:" Không biết giá cả thị trường bây giờ thế nào, tôi nhớ năm ngoái, sinh viên chưa tốt nghiệp bị bao nuôi mỗi một tháng cũng được 2 vạn..."

Dư Kiện Cường cười cười đánh giá Chu Lạc Dương, trên mặt đã có một chút ý say, nói:" Được, nói thách thấu trời, lạc địa hoàn tiền, vậy cậu nói bao nhiêu?"

Chu Lạc Dương nghiêm mặt nói:" Tôi nhưng là Thạc Sĩ, lại thế nào cũng phải tăng thêm 4 ngàn đi."

Dư Kiện Cường xem ra được Chu Lạc Dương là đang trào phúng mình nhưng lại không có tức giận, vân đạm phong khinh nói:" Vậy liền 1 vạn 6, cậu trở về suy nghĩ chút?"

Chu Lạc Dương từ lúc đối phương đề xuất 1 vạn 2 liền biết buổi gặp mặt hôm nay là lãng phí thời gian rồi, nhưng trên nguyên tắc lễ phép vẫn là cười cười, không nói gì, chỉ là nhịn không được lại thấp thoáng thán ra khẩu khí.

Dư Kiện Cường gọi người đến thanh toán, lại gọi điện thoại cho tài xế, đã chuẩn bị rời đi, trước lúc rời đi thì lòng hiếu thắng lại phát tác, ở trước nụ cười trào phúng của thiếu niên 20 tuổi, thất vọng không thổ lộ ra nhưng lại nhịn không được nói một câu :
" Muốn tiền, hãy tự mình kiếm."

Dư Kiện Cường hời hợt nói:" Với cậu không thân chẳng quen, trên đời này sẽ chẳng có ai đến thay cậu trả tiền, huống chi cậu cũng không có được phẩm tướng này."

" Tôi đang kiếm, không cần phí tâm, thức ăn vẫn chưa ăn xong, Dư tổng không đem gói lại sao?", Chu Lạc Dương cười nói:" Quá lãng phí rồi, hoàn toàn có thể đem về nhà cho chó ăn, ý nghĩa sâu xa của tự tay lập nghiệp là gì ? Chính là tiết kiệm chi tiêu, đúng không?"

Dư Kiện Cường : " ....... "

Dư Kiện Cường không biết vì sao, có chút muốn động thủ đánh hắn.

" Dư tổng, hôm khác gặp ! "

Chu Lạc Dương không cho ông ta cơ hội này, liền kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Tuy nhiên chính vào lúc này, bên ngoài đồng thời tiến vào một người, Chu Lạc Dương bất cập phòng bị, một bước dừng lại không kịp, mãnh liệt va chạm vào trên thân của hắn.

Là một nam nhân màu da trắng bạch, dáng người cao gầy thon dài, tay cầm hoá đơn đã thanh toán, đưa cho Dư Kiện Cường.

Chu Lạc Dương lập tức nói xin lỗi, lùi sau nửa bước, cùng nam trợ lí kia đối mặt, trong nháy mắt sững sờ.

" Giúp cậu ta đóng 1 gói đem về uy cẩu, rồi đưa cậu ta về nhà." Dư Kiện Cường thậm chí không nhìn đến Chu Lạc Dương, hướng cái kia nam trợ lí phân phó nói, từ bên cạnh hai người họ lướt đi qua.

Chỉ còn lại nho nhỏ thế giới bên trong gian phòng, một mảnh tĩnh lặng.

Nam nhân mặc một bộ âu phục ủi phẳng phiu, đeo mắt kính đen, đứng tại cửa phòng, gương mặt gầy nhom, lông mày đậm như mực, trên khuôn mặt mang theo một vết sẹo nhìn thấy mà hoảng sợ, từ hai má ngang qua sống mũi, giống như ở trên sống mũi cao thẳng anh khí bị người chém qua một nhát đao.

Vết sẹo đó dưới ánh đèn của căn phòng, lộ ra càng rõ ràng.

" Đóng gói ?" - Nam nhân thanh âm thâm trầm nói.

" Đỗ Cảnh ?"  Chu Lạc Dương đương trường chấn kinh, lẩm bẩm nói : " Làm sao là cậu ?"

Chu Lạc Dương không khống chế được hướng đến cái kia nam trợ lí bước nửa bước, nghĩ muốn nâng tay lên kéo hắn hoặc là vỗ vỗ hắn, tay vừa mới nâng lên nhưng lại dừng lại động tác.....。
Nam nhân không có phủ nhận thân phận của mình, rốt cuộc thì khuôn mặt của bản thân thực tại chứng tỏ quá rõ rồi, phủ nhận cũng không có quá nhiều ý nghĩa.

Nhân viên phục vụ tiến đến gói thức ăn lại, Chu Lạc Dương cùng với Đỗ Cảnh chính là như vậy đối diện đứng nhìn nhau, thời gian dường như ở tại trước bọn họ ngưng kết lại.

Tiếp theo, Chu Lạc Dương muốn vươn tay đi tháo kính đen của Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh thấy được cậu ấy vươn tay, liền tự mình trước tiên tháo xuống.

" Cậu là trợ lí của cái gia hoả kia ?" Chu Lạc Dương đã phát ngốc luôn rồi, trên dưới đánh giá Đỗ Cảnh, nói:" Không đến nỗi nào !"

Đỗ Cảnh không có trả lời, tầm mắt rời khỏi đôi mắt Chu Lạc Dương, nhìn người phục vụ gói thức ăn.

" Dưỡng cẩu à ?" Đỗ Cảnh đột nhiên hỏi.

Chu Lạc Dương không có hồi đáp, nói:" Sau khi nghỉ học, lại cũng không có tin tức của cậu, vài năm này cậu đều đã đi đâu?"

Đỗ Cảnh nhận lấy gói túi giấy, đeo lên kính đen, dẫn đầu đẩy cửa ra ngoài, Chu Lạc Dương bước nhanh đuổi theo, nhất thời trong lòng hiện ra vô số chuyện xưa, nhìn xem bóng hình Đỗ Cảnh, những chuyện xưa kia giống như các loại mảnh vỡ, như hoa đăng treo tại đầu phố, trong chớp mắt tuôn ra đến.

" Xe đậu ở chỗ nào ?" Đỗ Cảnh hỏi.

" Kiếm chỗ nào uống vài ly đi." Chu Lạc Dương nói.

Sau khi hai người trùng phùng đều là mạnh ai người nấy nói, đến thẳng lúc này, Đỗ Cảnh cuối cùng mới chính thức trả lời Chu Lạc Dương.

" Không đi, có việc."

Đỗ Cảnh đứng tại bên lề đường, đem gói túi giấy đưa cho Chu Lạc Dương, Chu Lạc Dương nhưng lại không nhận, nói : " Vứt đi."

" Lưu lại phương thức liên hệ ? - Chu Lạc Dương lại hỏi.

Đỗ Cảnh không trả lời, Chu Lạc Dương cũng không lại truy vấn, 5 năm trước cậu đã biết, đối phó với gia hoả này, không thể dùng biện pháp tầm thường.

" Vậy tôi đi đây." Chu Lạc Dương thay đổi khẩu khí nói. " Tôi hi vọng chúng ta, vẫn còn có cơ hội có thể gặp lại."

Chu Lạc Dương đi tới chỗ mình đậu xe, chỉ là tìm không thấy xe đạp của cậu, lại sau 3 lần xác nhận, cậu đành phải tiếp nhận hiện thực phũ phàng xe đạp của cậu hẳn là bị đánh cắp rồi.

Đỗ Cảnh một bên im lặng nhìn Chu Lạc Dương tìm xe, bỗng chốc Chu Lạc Dương nói: "Không cần nữa, tôi gọi taxi vậy."

Đỗ Cảnh nhưng đã móc ra điện thoại, nói:" Địa chỉ."

Chu Lạc Dương ngây người một lúc, báo lại địa chỉ, Đỗ Cảnh dùng phần mềm gọi xe.

Chu Lạc Dương nhìn chằm chằm trên cổ tay trái của Đỗ Cảnh mang theo một vật như dây cao su.
Cậu duỗi tay ra, muốn đi kéo cái dây cao su kia, Đỗ Cảnh tuy không dịch chuyển nhưng lại nhận ra mà tránh qua một chút, không cho cậu ấy chạm đến bản thân mình.

Ban đêm ở Uyển Thành đặc biệt nóng, hai người đứng bên lề đường, áo sơ mi của Chu Lạc Dương đã thấm ướt mồ hôi, cậu chuyển mắt nhìn sang một thân âu phục Đỗ Cảnh, nói:" Nóng không? Nóng thì đem áo vest cởi ra đi."

Đỗ Cảnh không trả lời.

" Vài năm này cậu sống như thế nào?" Chu Lạc Dương lại hỏi, " Vẫn còn đeo à? Bệnh đỡ hơn chút không ?"

" Nghe lời cậu, đã thử đi trị rồi." Đỗ Cảnh trả lời : "Không trị nữa, trị không được rồi."

Hai đầu lông mi Chu Lạc Dương nhẹ xoắn nhìn qua Đỗ Cảnh, thở ra ngụm khí, vuốt vuốt tóc, những việc phát sinh hôm nay, tất cả toàn bộ đến cùng lúc, đều giống như việc bất ngờ gặp lại Đỗ Cảnh, đột nhiên kéo đến.

" Đến nhà tôi ngồi một lát ? Chu Lạc Dương lại nói.

Đỗ Cảnh vẫn là không nói lời nào, Chu Lạc Dương ở trong đầu tìm kiếm vô số ký ức, bệnh tình của Đỗ Cảnh từng cơn từng cơn. Phản ứng này cực giống như khoảng thời gian lúc còn đi học, bọn họ ở trong phòng ngủ huyên náo, lúc đó câu Đỗ Cảnh đều nói là:" Đừng nói chuyện với tôi, để tôi ở một mình một lát liền tốt."

Nhưng giờ này khắc này, Chu Lạc Dương không dễ dàng gì mới tìm được y, làm sao có thể cái gì đều không nói?

" Tôi...." Chu Lạc Dương lại 3 lần cân nhắc, cuối cùng nói : " Đỗ Cảnh...."

Xe đến rồi, Đỗ Cảnh kéo mở cửa xe, Chu Lạc Dương tiến vào ngồi trong xe trước, cậu vốn cho rằng Đỗ Cảnh sẽ cùng cậu lên xe, sau đó y sẽ trước tiên nói " Đưa cậu về nhà", không nghĩ tới Đỗ Cảnh nhưng lại bảo cậu đem cửa xe đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro