Chương 2 - Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm, ngoài cửa sổ mưa đã rơi, tiếng mưa đánh vào trần nhà bằng mái tôn của căn hộ cho thuê trên sân thượng đinh đương tác hưởng.

16 tuổi đệ đệ Lạc Dao vẫn còn ở phòng khách xem tivi, lúc Chu Lạc Dương mở cửa đi vào, vô ý thức quay đầu nhìn đồng hồ treo tường.

" Về sớm vậy à ?" Lạc Dao tràn đầy hi vọng hỏi han , " đàm phán thế nào rồi ?"

" Cũng được." Chu Lạc Dương không có nói cho đệ đệ về bữa tiệc xem mắt, buổi chiều chỉ đơn giản trao đổi, ra ngoài đàm phán hợp tác làm ăn, nếu là suông sẻ thì tiệm đồ cổ không lâu sau sẽ có thể mở lại.

Cậu bước về phía trước, từ trên xe lăn ôm lấy đệ đệ Lạc Dao, giải thích nói: " Khá thuận lợi, đối phương nói, trở về lại suy nghĩ tiếp."

Lạc Dao tỏ ý bảo cậu xem mấy tờ giấy phô ra trên bàn trà, đáp:" Tư liệu làm cho anh, đều không mang theo."

" Trong não đều ghi nhớ rồi." Chu Lạc Dương cười nói, ôm ngang đệ đệ tiến vào phòng tắm.

Phòng tắm của căn nhà thuê này rất nhỏ, may mà chí ít cũng có cái bồn tắm cũ bị hỏng, Chu Lạc Dương kéo rèm tắm qua, ở bên trong bồn tắm phô hảo một lớp giấy nhựa.

" Tự mình tắm à ?"

" Vâng."

Tay Chu Lạc Dương dịch chuyển cái ghế, thủ ở ngoài tấm rèm đến xuất thần, chờ đệ đệ tắm rửa.

" Hôm nay có người gọi điện thoại đến nhà mình. " Lạc Dao ở trong rèm nói.

" Cái gì ?" - Chu Lạc Dương hốt nhiên cảnh giác lên, trong lòng nghĩ là người thúc giục cậu trả tiền à ? Cái này chính là đòi nợ đến tận nhà đó sao ?

Lạc Dao hồi đáp : " Bắt máy lên lại không nói gì."

Chu Lạc Dương ừ một tiếng rồi nói : " Lần sau trực tiếp ngắt máy đi, hơn phân nửa đều là gọi quảng bá sản phẩm. "

Lạc Dao nói : " Nhà trường đã gửi mail cho em, hỏi em còn cần cái gì."

Chu Lạc Dương đáp: " Buổi tối anh hồi âm."

Lạc Dao ho lên mấy tiếng, không cẩn thận bị sặc một chút nước, Chu Lạc Dương liền kéo ra tấm rèm, giúp cậu ấy gội đầu. Trên mặt nước hiện ra cánh tay và bờ vai gầy yếu của cậu, Chu Lạc Dương nhíu lại ấn đường, phản chiếu ngũ quan lo lắng.

Lạc Dao đã 16 tuổi, bởi vì khuyết tật, so với người cùng tuổi lại càng nhỏ gầy,suốt ngày ở trong nhà nên càng trắng trẻo, một cậu bé 1m7 nhưng chỉ có 93 cân.

Bệnh liệt nửa thân, ở quốc nội sinh hoạt không thuận tiện như ở nước ngoài. Có lúc Chu Lạc Dương thậm chí phát sầu lo, để đệ ấy về nước học tập có phải hay không là một quyết định chính xác.

Lúc đó chỉ suy nghĩ, so với việc sinh hoạt tiện lợi, có lẽ có người thân bên cạnh đối với tiểu đệ mà nói mới là điều bức thiết nhất. Suy cho cùng, hiện tại bọn họ đã là lẫn nhau duy nhất thân nhân, một điểm càng trọng yếu hơn là tình hình kinh tế không cho phép. Phụ thân để lại di sản không đủ để chi trả học phí cho đệ đệ ở nước ngoài học tập, nhưng trước mắt Chu Lạc Dương chính là ngay cả việc nuôi sống bản thân đều trở thành vấn đề.

" Không thuận lợi à ?" Lạc Dao đột nhiên nói

" Cái gì?" Chu Lạc Dương sau khi gặp lại Đỗ Cảnh, trước sau có chút phân tâm, khoảnh khắc đối mặt với đệ đệ mới hiểu ra được tâm sự của bản thân đều viết ở trên mặt, chính là cười cười giải thích : " Không có ."

Lạc Dao nói : " Bố khi còn sống có nói, cùng người hùn vốn chính là giống như kết hôn vậy, cảm thấy không hợp thì đừng miễn cưỡng, nên là vẫn thêm cơ hội khác đi ?"

Chu Lạc Dương hiểu được suy nghĩ của Lạc Dao, giải thích nói: " Không phải là vì người hợp tác, chỉ là sợ em đi học không tiện. Đã quen có em ở bên cạnh, đột nhiên đi học, tổng cảm thấy trống trải. "

Lạc Dao Ừm một tiếng, nói:" Các lão sư đều rất nhiệt tâm, em có thể chăm sóc tốt bản thân, huống hồ em luôn muốn học cách có thể sống độc lập. "

Chu Lạc Dương không có nối tiếp câu chuyện này, cởi ra áo, đem toàn thân ướt đẫm đệ đệ ôm lấy đặt đến trên ghế giúp đệ ấy lau thân thể, thay áo ngủ, nói :" Chuyện trong cửa hàng, em đừng lo lắng, có manh mối rồi. Ngày mai anh rảnh, đưa em đi ra ngoài chơi, từ sau khi trở về, vẫn chưa có đi dạo trong thành phố. "

Lạc Dao gật đầu, chống đỡ mép giường, từ trên xe lăn, vất vả di chuyển lên trên giường. Chu Lạc Dương tự mình vào phòng tắm thu dọn, tắm rửa.

Nước nóng theo đỉnh đầu của cậu nhỏ xuống, tại trên bả vai gầy gò của cậu mà hội tụ lại, theo đường cong vòng eo tinh tế mà chảy xuống, rơi vào tấm gương trong phòng tắm, phủ lên một tầng sương mù mờ mịt.

Chu Lạc Dương lau gương mấy lần, chăm chú nhìn bản thân trong gương, mái tóc ẩm ướt che ở trước mặt, cùng với 5 năm trước dường như không thay đổi chút nào, lại nghĩ đến lúc bất ngờ không kịp phòng bị mà gặp gỡ Đỗ Cảnh.

" Tôi là Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh trong "Hưu sinh phỏng đỗ cảnh tử kinh khai." "

Chu Lạc Dương tự nói một mình.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, giống như ngày đầu tiên cậu và Đỗ Cảnh quen biết nhau.

Ngày hôm đó mưa như trút nước, cơn bão cơ hồ muốn đem ký túc xá thổi ngã. Lúc Chu Lạc Dương một mình đến thành phố xa lạ này báo cáo trình diện, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là khô cả.

Cậu mang theo hơi nước tiến vào phòng ngủ, bên trong có một nhân ảnh cao to đang đứng phía trước, giúp cậu đem cửa đóng lại, cửa sổ dưới cơn gió mạnh đang điên cuồng va đập. Cùng với người kia đem cửa đóng lại, thế giới cuối cùng cũng an tĩnh xuống.

" Cửa sổ đóng không được," nam nhân kia nói " phòng ngoài gió sẽ thổi khai."

Chu Lạc Dương nới lỏng khẩu khí, nói:"  Bão năm nay quá mạnh."

" Tôi là lần đầu tiên gặp phải bão," nam nhân theo sau nói, " Thổi cả ngày nay rồi."

Chu Lạc Dương ngồi trước bàn học, nhếch nhác không chịu nổi, toàn thân đều đang nhỏ nước xuống dưới, cùng với cái người nam nhân này đối diện, nháy mắt liếc qua thấy được một đường vết sẹo sâu sắc ngang qua trước sống mũi.

"Nếu như không có vết sẹo này thì thật đẹp trai." Chu Lạc Dương trong lòng nghĩ ngợi.

Tiếp tục tầm mắt hướng đến đôi mắt của y, cả hai người hơi chút gật đầu.

Năm tháng sau này sinh hoạt ở ký túc xá, chính là phải cùng với người này cùng nhau trải qua.

" Chu Lạc Dương." - Chu Lạc Dương tự mình giới thiệu," Lạc Dương trong " Lạc dương thân hữu như tương vấn, nhất phiến vĩnh tâm tại ngọc hồ." "

" Đỗ Cảnh." - Nam nhân kia cũng tự mình giới thiệu, " Đỗ Cảnh trong " Hưu sinh phỏng đỗ cảnh tử kinh khai." "

Chu Lạc Dương nghe nói thập phần kinh ngạc, lại nghiêng đầu nhìn xem Đỗ Cảnh , rồi cười cười. Đỗ Cảnh không có quá nhiệt tình, kéo ra cái ghế, như cũ ngồi ở trước bàn, đeo lên tai nghe, chỉ coi như cậu không tồn tại.

Quả nhiên là một người an tĩnh....Chu Lạc Dương dọn dẹp đồ đạc qua loa, đưa lưng về phía Đỗ Cảnh, sau khi cởi ra áo sơ mi liền nhịn không được mà quay đầu nhìn Đỗ Cảnh, chỉ thấy Đỗ Cảnh đang cuối đầu xem sách, biểu tình lãnh đạm, ở trong cái lãnh đạm này, đạo vết thương kia ở dưới mi mắt đặc biệt rõ ràng.

Một vị lão bằng hữu của ông nội Chu Lạc Dương là giáo sư của trường cậu, trước khi đến trình diện, Chu Lạc Dương đã gọi điện thoại cho ông ấy, nghiên cứu sinh đệ tử của giáo sư hỏi cậu đối với phòng ngủ và bạn cùng phòng có yêu cầu gì đặc biệt không,
Chu Lạc Dương trả lời là : Tính khí tốt, an tĩnh, không làm phiền lẫn nhau là được.

Thế là người phụ trách liền đem cậu phân đến Thính Bộc Lâu 603. Sau này Chu Lạc Dương mới biết, số lượng phòng cho học sinh ở Thính Bộc Lâu không nhiều, đại bộ phận đều là con cái của giáo viên công chức hoặc là có yêu cầu đặc biệt, người được đặc biệt quan tâm.
Nói cách khác, Đỗ Cảnh lúc sắp xếp phòng, cũng là tìm đến người có mối quan hệ trong gia đình.

Điều kiện của Thính Bộc Lâu rất tốt, rất an tĩnh. Nhưng thế này cũng là quá an tĩnh rồi, trong ký túc xá một mảnh tĩnh lặng, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng mưa gió, xem ra bạn cùng phòng là người có tính khí tương đối khá cô tịch.

Chu Lạc Dương đã tắm xong, lau khô sạch mái tóc, nhìn thấy đệ đệ đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, liền giúp đệ đệ đắp chăn, tắt đèn.

Nghĩ đến ngày đầu tiên nhận thức Đỗ Cảnh, Chu Lạc Dương ấn tượng sâu đậm nhất là vết thương trên khuôn mặt của y, thứ hai chính là bạn cùng phòng này thập phần trầm mặc.

Thật đáng tiếc, Chu Lạc Dương cảm thấy nếu Đỗ Cảnh không có vết sẹo này, dựa vào vóc người và tướng mạo của y cũng đủ lên trang bìa tạp chí thời trang. Từ lúc trước là vậy, bây giờ đương nhiên cũng thế.

Lúc ở trong phòng bỗng nhiên gặp lại Đỗ Cảnh, Chu Lạc Dương xém chút cho rằng y đã từ trong sinh mệnh của mình triệt để tiêu thất như vậy.

Nhưng mà vì sao y lại xuất hiện vào lúc này? Trong những năm này, y đã trải qua những gì ?

Chu Lạc Dương từ trong tủ lạnh lấy ra hộp sữa chua, thở dài, cắm ống hút vào, uống xong trở về phòng, nằm lên giường.

Vội vã gặp lại, rồi lại vội vã li biệt, Đỗ Cảnh thậm chí không có để lại cho cậu một cái phương thức liên hệ. Chu Lạc Dương biết Đỗ Cảnh nhất định là vẫn còn đang giận cậu, cũng đang giận bản thân y, cơn giận này, đầy đủ tròn 3 năm.

Thời gian đối với người khác mà nói, có thể giải quyết tất cả vấn đề, nhưng đối Đỗ Cảnh mà nói thì sẽ không.

Bệnh của y có phải hay không càng nặng hơn ?

Trong bóng đêm, Chu Lạc Dương nằm trên giường trăn trở, trong đầu tất cả là hình dáng Đỗ Cảnh hôm nay, y dường như so với 3 năm trước cao hơn chút, cũng trở nên gầy hơn.

Lúc lần đầu gặp nhau, bọn họ chính là giống như hai người lạ lẫn nhau khách khí,sau này Chu Lạc Dương thậm chí còn cùng y rất thân.

Vài ngày sau, bắt đầu huấn luyện quân sự.

Đỗ Cảnh học Tự Động Hoá,Chu Lạc Dương học Cơ Giới, hai người không ở cùng một liên đội. Có điều Chu Lạc Dương thỉnh thoảng sẽ đứng cách thao trường xem y mặc quân trang. Cái đầu cao nhất, chính là đứng hàng cuối cùng. Lúc nghỉ ngơi, Chu Lạc Dương hướng y vẫy tay, huýt sáo ra hiệu, Đỗ Cảnh có lúc hướng hắn nhìn qua nhưng không có bất luận hồi đáp gì, chỉ xa xa nhìn hắn một ánh mắt.

Chu Lạc Dương chú ý đến, Đỗ Cảnh hầu như không nói chuyện với bạn bè trong lớp của y, lúc nghỉ ngơi cũng một mình lãnh đạm ngồi một bên ngây người.

" Uống coca không ?" Chu Lạc Dương đi qua, đưa cho y.

Đỗ Cảnh liền lạnh nhạt gật gật đầu nhận lấy, liếc nhìn lon coca trong tay, đột nhiên móc ra hộp thuốc lá đưa cho Chu Lạc Dương.

" Làm sao cậu biết tôi hút thuốc?" Chu Lạc Dương thập phần kinh ngạc.

" Trên người cậu có mùi thuốc." Đỗ Cảnh nói.

Chu Lạc Dương lúc đầu cho rằng Đỗ Cảnh không muốn cùng bản thân kết giao bằng hữu, cho nên mới không bao giờ nói chuyện. Nhưng mà sau khi thông qua huấn luyện quân sự, hắn phát hiện Đỗ Cảnh đối với người bên cạnh so với bản thân càng trầm mặc hơn, cũng lạnh nhạt hơn, thế là liền phỏng đoán y bẩm sinh chính là như vậy, ngược lại nói chuyện với Chu Lạc Dương hắn đây vẫn nhiều chút, thế nên cũng không để tâm.

Bản thân Chu Lạc Dương ngược lại có rất nhiều bạn bè, bởi vì hắn như ánh mặt trời sáng rực, làm người lại hiền hoà, rất nhanh chóng đã cùng với bạn học cùng lớp thân thiết.
Nhưng hắn vẫn là quan tâm đến cái tên cùng phòng này, rốt cuộc thì bọn hắn phải cùng nhay vượt qua một đoạn thời gian dài.

Một hôm lúc huấn luyện quân sự, Chu Lạc Dương sau khi tan học, hắn nhìn thấy lớp Tam khoa Tự Động Hoá vẫn còn đang ở thao trường phơi nắng, duy độc không thấy Đỗ Cảnh, liền có chút kỳ lạ.

Thế là hắn liền đến nhà ăn lấy trà hạ nhiệt mang đi, hướng về phía phòng nghỉ của liên đội Đỗ Cảnh mà đi, hỏi qua chỉ đạo viên.

" Cậu là bạn của cậu ấy?" Chỉ đạo viên hỏi.

" Bạn cùng phòng." Chu Lạc Dương đoán rằng có lẽ Đổ Cảnh bị cảm nắng rồi, nói : " Em đến thăm cậu ấy."

" Chu Lạc Dương," chỉ đạo viên nói, " Ở phòng 603, tôi biết em."

Chu Lạc Dương: " ?"

Như thế Chu Lạc Dương có chút kỳ lạ, chỉ đạo viên trên lớp Đỗ Cảnh làm sao có thể biết bản thân ? Bởi vì đã xem danh sách phòng ngủ ? Có lẽ lúc an bài hai người bọn hắn ở cùng nhau, chỉ đạo viên liền chú ý đến hắn ?"

Nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, chỉ đạo viên nói cho hắn số phòng nghỉ, Chu Lạc Dương liền gõ cửa, Đỗ Cảnh bên trong không nói gì, Chu Lạc Dương liền đẩy cửa mà vào.

Đó là cái phòng đôi, Đỗ Cảnh đang ngồi dựa vào một trương giường, cả thân thể lẫn gương mặt đều ẩn núp vào trong bóng tối, đang cuối đầu uống thuốc.

" Không sao chứ ?" Chu Lạc Dương hỏi.

Đỗ Cảnh rõ ràng là bị doạ làm cho giật nảy mình, trong ánh mắt mang theo nỗi bất an, Chu Lạc Dương nói:" Bị cảm nắng à ? Tôi thấy cậu không đi huấn luyện nên mang trà thảo mộc đến cho cậu."

" Cám ơn." Đỗ Cảnh lập tức khôi phục trấn định như trước, đem hộp thuốc giấu vào trong túi áo.

Chu Lạc Dương có chút nghi hoặc, vừa nãy trong lúc vô ý nhìn thấy thứ đặt trong hộp thuốc của Đỗ Cảnh là viên thuốc màu trắng, hộp thuốc có rất nhiều ô, hiển nhiên là thuốc dùng hàng ngày.

Cậu ấy sinh bệnh sao ?

Chu Lạc Dương nhìn quanh tứ phía, ngồi xuống trên một cái giường khác, xa đầu đề câu chuyện, cười nói: " Phòng nghỉ này của cậu tốt hơn cả của bọn tôi, bọn tôi 20 người phải ở chung một phòng, huấn luyện quân sự còn có cả phòng đôi để ở sao ?"

" Là chỗ nghỉ của chỉ đạo viên." Đỗ Cảnh trả lời.

" Có quá nóng không ? "  Chu Lạc Dương tuỳ ý hỏi, " Không thoải mái à ? Đã ăn trưa chưa ?"

Đỗ Cảnh gật đầu, Chu Lạc Dương vặn mở bình giữ nhiệt, đổ ra chút trà thảo mộc đưa cho y.

" Đắng quá."  Đỗ Cảnh nhíu chặt mày lại, Chu Lạc Dương nhưng lại cười ra tiếng.

Chỉ đạo viên cũng đi vào , nói : " Không ra ngoài chơi à? đi đi, dẫn theo bạn của cậu đi luôn đi."

Đỗ Cảnh cầm lên mũ lưỡi trai, ra hiệu Chu Lạc Dương đi cùng mình, rời khỏi phòng nghỉ đến phía sau căng-tin đi loanh quanh, phía sau nơi đóng quân này chính là doanh trại của nữ sinh, Chu Lạc Dương vẫn chưa từng đi qua. Hai người một trước một sau, cũng không nói chuyện, mãi đến đến trong cái hẻm nhỏ, Đỗ Cảnh đột nhiên nói :"  Đi tới lớp kế bên không ?"

Chu Lạc Dương ngớ ra, nói:" Cái gì?"

"Có mấy cô bé đang bàn về cậu ," Đỗ Cảnh hỏi :" Đưa cậu đi qua, để bọn họ nhìn xem?"

" Đừng náo!" Chu Lạc Dương ngay tức khắc cười lớn lên, nói : " Cậu làm sao biết chuyện này ?"

" Vô ý nghe thấy." Đỗ Cảnh nói.

" Cậu còn nghe trộm người khác nói chuyện?", Chu Lạc Dương nói :" Không nghĩ đến cậu cũng khá bát quái."

Đỗ Cảnh trả lời :" Tôi chỉ quen biết cậu, lúc nghe đến tên cậu liền chú ý đến, thuốc hút hết chưa? Lại mua cho cậu một gói đi."

Chu Lạc Dương lấy ra thuốc mà Đỗ Cảnh đã mua cho hắn, nói :" Vẫn còn chưa bóc ra, cho cậu nè."

Đỗ Cảnh xua xua tay, Chu Lạc Dương có chút ngoài ý muốn:" Cậu không hút thuốc còn mua thuốc để làm gì ?"

" Gói thuốc này trang trí khá đẹp mắt," Đỗ Cảnh nhìn sang một bên, nói: " Nhìn thấy liền thuận tay mua thôi."

Chu Lạc Dương vẫn là lần đầu tiên nghe thấy loại lí do này.

Chu Lạc Dương đang ở trong con hẻm phía trước căng-tin hút thuốc, thỉnh thoảng có bạn cùng lớp đi qua, hướng bọn họ huýt sáo, Chu Lạc Dương liền mỉm cười chào hỏi, người người đến đến đi đi, mỗi người đều hiếu kỳ nhìn Đỗ Cảnh không chớp mắt, Đỗ Cảnh thì nhìn về nơi khác, từ đầu đến cuối không hướng về phía ai.

" Này, có người trộm chụp hình cậu kìa." Nam sinh trong lớp Chu Lạc Dương vội vàng lay hắn, Chu Lạc Dương liền mỉm cười quay đầu.

Mái tóc hắn rối bời, đem điếu thuốc hướng về một bên giấu đi, để tránh ảnh hưởng hình tượng, ai ngờ Đỗ Cảnh nghiêng đầu nhìn qua nhưng lại lập tức quay đầu đi, không muốn để người khác chụp được khuôn mặt của mình.

Cuối con hẻm chỉ nghe thấy tiếng người đang cười, lúc Chu Lạc Dương muốn nghiêm túc nhìn xem, người trộm chụp hắn đã đi rồi, ngay dáng dấp cũng không nhìn thấy.

" Là nam hay nữ?"

" Nhìn không rõ lắm, chụp Chu Lạc Dương phải không ?"

" Chụp các cậu đó." Chu Lạc Dương đã cùng các nam sinh trong lớp chơi rất thân, đàm đạo hết cả một quyển Thập Tam Kinh.

" Chụp cậu đó."

" Chụp cậu đó!"

Đám người bắt đầu tranh giành Coca của Chu Lạc Dương, Chu Lạc Dương liền giao ra, một lon coca chuyền qua một vòng, lúc trở về chỉ còn lại một cái lon trống không.

Đỗ Cảnh nhưng lại im lặng đi rồi, Chu Lạc Dương thuận tay đem cái lon ném đi, chạy theo phía sau Đỗ Cảnh.

" Cậu trở về đi." Đỗ Cảnh quay đầu nói, dưới ánh mặt trời nheo mắt lại đánh giá Chu Lạc Dương.

Chu Lạc Dương nói: " Trở về cũng không có việc gì làm, đi cùng bồi bạn với cậu nha ?"

Đỗ Cảnh nói: " Tôi không cần bồi bạn."

Chu Lạc Dương phát hiện, vô luận bản thân nói chuyện gì, Đỗ Cảnh đều có thể rất nhanh đem cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, có lẽ chính vì như vậy, Đỗ Cảnh mới không kết giao được bạn bè.

"Còn chưa add phương thức liên hệ của cậu."
Chu Lạc Dương đột nhiên nghĩ đến một việc, móc ra điện thoại, lòng nghĩ có lẽ add cái WeChat, ở trên WeChat tán gẫu, tình hình sẽ tốt hơn chút ? Rốt cuộc là có vài người trong thực tế không thích nói chuyện, trên phần mềm truyền tin có thể tốt hơn rất nhiều.

" Điện thoại tôi rơi vỡ rồi." Đỗ Cảnh cũng móc ra điện thoại cho Chu Lạc Dương xem, màn hình toàn bộ vỡ hết rồi, thân máy giống như bị đập qua vậy, cong méo biến hình.

Chu Lạc Dương chấn kinh, nói:" Rơi như thế nào? Có thể rơi thành cái dạng này ?"

" Không chú ý từ trên lầu trượt xuống." Đỗ Cảnh nói: " Lúc tập hợp lại bị giẫm lên một cước."

Chu Lạc Dương lại thử mấy lần, điện thoại mở không lên, liền nói: " Huấn luyện quân sự xong trở về, tôi cùng cậu đi mua một cái mới."

Đỗ Cảnh gật gật đầu, lúc này tiếng còi tập hợp vang lên, Chu Lạc Dương liền hướng y vẫy vẫy tay, bước nhanh chạy trở về liên đội.

****************
Sau đó, Chu Lạc Dương nhịn không được nhờ người trong lớp chạy hướng khoa Tự Động Hoá nghe ngóng, được đến đáp án cùng với suy nghĩ của hắn giống nhau.

Đỗ Cảnh tương đối không hoà đồng, không bao giờ cùng người khác chủ động nói chuyện, thế là mọi người cũng không chủ động cùng y chào hỏi.

" Vì tự ti sao ?" Người giúp đỡ nghe ngóng hướng Chu Lạc Dương nói, " Được coi như có chút nghiêm trọng, tổng cảm thấy ánh mắt của cậu ấy có chút không đúng."

" Nơi nào không đúng." Chu Lạc Dương nghiêm túc nói, " Tôi nhưng không cảm thấy có chỗ nào không đúng."

" Nghe nói cậu ấy là nhất khoá này, kỳ thi tuyển sinh đại học điểm số cao nhất," người giúp đỡ nghe ngóng nói, " Môn số học thi được điểm tuyệt đối."

Chu Lạc Dương:"...."

Hôm kết thúc huấn luyện quân sự, các khoa ở tại phòng ăn liên hoan uống rượu, chia thành rất nhiều bàn, cái bàn của Chu Lạc Dương đang hết sức phấn khởi nói chuyện, kể chuyện cười, đột nhiên toàn bộ đều yên tĩnh , mọi người cùng nhau nhìn về phía sau lưng Chu Lạc Dương.

Chu Lạc Dương hậu tri hậu giác quay đầu, chỉ thấy Đỗ Cảnh đứng đó, trong tay cầm theo bình nước của hắn.

" Bạn thân của tôi," Chu Lạc Dương hướng mọi người giới thiệu qua, " Đỗ Cảnh, cùng nhau ăn cơm không? Ngồi chỗ này nha?"

Trước đây Chu Lạc Dương thấy Đỗ Cảnh ở trên lớp Tự Động Hoá rất không hoà đồng, trong lòng nghĩ có lẽ ở bên khoa Cơ Giới này đùa giỡn nhiều hơn chút, có thể cùng y trò chuyện vài câu.

" Trả cậu bình nước." Đỗ Cảnh đem bình nước trả cho Chu Lạc Dương, tiếp đến ép xuống vành mũ, xoay người rời đi.

" Cậu có muốn đổi phòng ngủ hay không ?" Bằng hữu chơi đùa vui vẻ lúc này hướng Chu Lạc Dương khẽ hỏi, " Cái gia hoả này cảm giác cũng quá âm trầm, phải ở chung 4 năm nha, ai dám bảo đảm vạn nhất vì chuyện nhỏ gì đó mà cãi nhau, khả đừng náo ra cái gì......."

Chu Lạc Dương ngay lập tức ngăn chặn lại những lời đồn nhảm bát quái " tạ ơn bạn cùng phòng đã không giết" kia.

Với lại hắn từ trước đến nay luôn cảm thấy ánh mắt của Đỗ Cảnh âm trầm, nói không ra lí do, dường như xuất phát từ một loại trực giác bẩm sinh nào đó. Đó không phải là ánh mắt thù hận, mà là cô độc.

Đó là một loại cô độc khắc sâu, từng chút từng chút biểu lộ ra cô độc khuất phục đối với cả thế giới.

Lúc học Cao Trung, Chu Lạc Dương bởi vì thích nghiên cứu động vật, lúc nghỉ hè đã làm việc một đoạn thời gian ở thảo cầm viên, mà đôi mắt của Đỗ Cảnh, luôn khiến hắn nghĩ đến những động vật bị giam trong lồng để cho người ta thưởng thức.

Sau này, hắn mới dần dần biết được, Đỗ Cảnh chỉ là trong lúc vô ý, không nghĩ đã làm tổn thương người khác.

5 năm sau, Chu Lạc Dương ở trong bóng đêm lăn qua lăn lại trằn trọc trăn trở, cuối cùng dừng lại động tác.

Chỉ cần cùng ở trong một thành phố, có tâm tìm, nhất định có thể tìm được người. Chu Lạc Dương nghĩ như vậy, sau đó ở trong bóng đêm yên tĩnh ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro