Chương 3 - Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận mưa lớn đi qua, thời tiết tức khắc mát mẻ hơn không ít.

Chu Lạc Dương thay bộ đồ thể thao có mũ trùm đầu, chạy ra tiểu khu, ven theo đường phố, một đường chạy thẳng đến chỗ đèn giao thông, nhìn thấy ở bên đường có bác gái dắt chó đi dạo cùng với đám chó lắc đầu vẫy đuôi, cảm thấy xác thực nên cần thiết nuôi sủng vật, có thể thay thế hắn ở nhà bồi bạn cùng Lạc Dao.

Có lúc cùng với động vật giao tế so với cùng người giao tế vui vẻ hơn nhiều.

Chạy xong 10 phút, Chu Lạc Dương mua xong đồ ăn sáng, về nhà mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của đệ đệ.

Đẩy cửa đi vào, chiếu nhập vào tầm mắt là Đỗ Cảnh đang ngồi trên Sofa cùng với Chu Lạc Dao đang đối khán nói chuyện.

Chu Lạc Dương: "................."

" Anh về rồi à." Lạc Dao một thân áo ngủ, hướng huynh trưởng liếc mắt.

Đỗ Cảnh cũng liếc Chu Lạc Dương một cái, nói: " Đi chạy bộ à? Từ khi nào làm việc và nghỉ ngơi thay đổi được mạnh mẽ như thế này ?"

Chu Lạc Dương đặt xuống đồ ăn sáng, quả thực lớn ngoài dự liệu của hắn, nói ra:" Cậu...."

Đỗ Cảnh tuỳ ý nói: " Hôm qua lúc gọi xe, cậu đã đưa địa chỉ cho tôi."

Lạc Dao mỉm cười nhìn huynh trưởng, Chu Lạc Dương không muốn ở trước mặt đệ đệ biểu hiện quá rõ ràng, bèn giới thiệu: " Là bạn cùng phòng lúc Đại học với anh, hôm qua tình cờ gặp nhau, không nghĩ đến hôm nay đánh tiếng cũng không có mà đã đến rồi."

Lạc Dao cười nói: " Anh ấy đã nói rồi, các anh thật sự là duyên phận ông trời an bài. "

Đỗ Cảnh nghiêm túc nói: " Làm sao gọi là đánh tiếng chào hỏi đều không có? Tối hôm qua, rõ ràng mời tôi đến uống trà ."

" Rõ ràng là ai?" Chu Lạc Dương nói: " Tôi không phải Rõ ràng, Rõ ràng mời cậu, cậu cần phải đến nhà Rõ ràng đi."

Lạc Dao lại cười phá lên, Chu Lạc Dương nói: " Đánh răng rửa mặt chưa ?"

Lạc Dao đẩy xe lăn đến phòng vệ sinh, Chu Lạc Dương muốn đi theo, Lạc Dao liền nói:" Để em tự mình đi."

Chu Lạc Dương biết đệ ấy không muốn ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra là gánh nặng của mình, liền cũng thuận theo đệ ấy.

Một lúc, hắn cùng Đỗ Cảnh đối diện, rất nhiều năm đã đi qua, tình cảm phức tạp nhưng vi diệu lại ở trước mắt bọn họ cuồn cuộn tuôn ra.

" Cậu cư nhiên còn có đệ đệ." Đỗ Cảnh trong tay cầm kính đen, lật qua lật lại chơi đùa, từ trên mặt cong của kính đen phản chiếu lại tỉ mỉ dung nhan của bản thân cùng với đạo vết sẹo kia trên sống mũi.

Khoé miệng Chu Lạc Dương hơi hơi vểnh lên, nói ra:" Đệ ấy không quá thích gặp gỡ người khác, cũng không nguyện ý kết giao bằng hữu, cùng cậu giống nhau, cho nên tôi rất ít nhắc đến đệ ấy. "

Đỗ Cảnh nhìn Chu Lạc Dương nhất mắt, trong ánh mắt ấy có chút áy náy, xem đến Chu Lạc Dương đột nhiên có chút đau lòng.

" Tối qua không ngủ? Lại mất ngủ à?" Chu Lạc Dương quan sát Đỗ Cảnh, phát hiện trên người y mặc bộ đồ cùng với tối qua lúc gặp nhau giống nhau, dường như không thay y phục.

Đỗ Cảnh có chút không tự nhiên thu lại kính đen, nói: " Vẫn là hiểu tôi như thế."

Hai người tương đối trầm mặc.

Đỗ Cảnh đột nhiên nói: " Đừng cùng Dư Kiện Cường hỗn với nhau, người này có chút nguy hiểm. "

Chu Lạc Dương nhất thời ngớ ra, vẫn còn ở trong đầu tìm tòi Dư Kiện Cường là ai, tối qua do là lần đầu gặp mặt, về nhà đã sớm bị hắn quăng ra sau đầu, chút nho nhỏ trào phúng kia, Chu Lạc Dương thậm chí còn không đem nó coi như một hồi sự.

Chu Lạc Dương vốn muốn giải thích mấy câu nhưng lại thay đổi ý nghĩ , vẫn là làm biếng lại nói nhiều, qua loa ừ ừ vài tiếng.

Đỗ Cảnh nhưng lại không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, lông mày khiêu khích kiểu hơi hơi nhướn lên, ý tứ là nhượng hắn thẳng thắn khai báo.

Chu Lạc Dương phỏng đoán chắc Đỗ Cảnh vẫn không biết nguyên nhân bản thân đến gặp Dư Kiện Cường, không kiên nhẫn nói: " Lúc đầu chỉ là muốn hợp tác làm ăn."

Đỗ Cảnh liền hỏi: " Thiếu tiền à? Thiếu bao nhiêu ?"

" Không cần sự giúp đỡ của cậu." Chu Lạc Dương nói.

Đỗ Cảnh nói: " Tôi cũng không có tiền, thuận miệng hỏi hỏi thôi."

Chu Lạc Dương hít sâu một ngụm khí, nói:" Đã 3 năm không gặp, chúng ta nhất định phải nói chuyện như vậy sao?"

Sắc mặt Đỗ Cảnh đột nhiên thay đổi, lặp tức sửa lại nói: " Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời quá cao hứng, không khống chế được cảm xúc của bản thân."

" Cao hứng cái gì?" Chu Lạc Dương trong lòng buồn bực, chế nhạo y một câu:" Nhìn thấy tôi lao vào đường cùng nên rất cao hứng?"

Đỗ Cảnh liền nói sửa lại:" Cậu cần bao nhiêu tiền? Trên tay tôi vẫn còn có một chút."

Chu Lạc Dương không nói chuyện, Đỗ Cảnh giải thích nói: " Có lẽ do cùng cậu gặp lại nên rất cao hứng."

Chu Lạc Dương nói: " Tối qua ngay cả nói chuyện cũng không muốn cùng tôi nói nhiều, hôm nay ngược lại là cao hứng."

Lúc này từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước, Chu Lạc Dương rất muốn đấm y một trận。

Nhưng tính cách hắn từ trước đến nay sẽ không quở trách người khác, mà làm hắn nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Đỗ Cảnh lúc, tâm lại phút chốc mềm đi.

" Ăn sáng đi." Chu Lạc Dương nói, " Cậu ăn sáng chưa?"

Đỗ Cảnh nói: " Các cậu ăn đi, không cần quan tâm đến tôi."

Chu Lạc Dương không nghĩ đến Đỗ Cảnh sẽ đến đây, chỉ mua 2 phần đồ ăn sáng, nhưng lại nói: " Tôi ở bên ngoài đã ăn rồi, cậu ăn đi." Nói rồi lại đè thấp thanh âm, lo lắng dặn dò: " Đừng ở trước mặt Lạc Dao nói cái gì không nên nói."

Đỗ Cảnh chẳng ư hử gì cả, đến ngồi trước bàn ăn, bóc ra bao giấy gói, lấy ra cà phê uống một ngụm, Chu Lạc Dương đem xe lăn của đệ đệ đẩy đến trước bàn ăn, thẳng tiến đi tắm rửa.

" Muốn mở lại cửa hàng của ông nội cậu?" Đỗ Cảnh đợi Chu Lạc Dương đi ra, lại hỏi.

Chu Lạc Dương nhíu mày, liếc đệ đệ một cái, biết nhất định là Lạc Dao nói ra.

Lạc Dao chỉ lo cúi đầu ăn sáng, nghe nói liền hướng ca ca cười cười.

" Đợi lát nữa tôi cùng cậu đi tới nhà kho." Đỗ Cảnh nói, " Tôi đi xe tới."

" Không đi." Chu Lạc Dương lau tóc đi ra, trên thân là áo bóng rổ 3 lỗ, dưới thân quần đùi cùng với âm thanh đi dép lê, nói : " Hôm nay có việc bận rồi."

Bả vai hắn bán loã lộ ra như cũ trắng tinh, tựa như cùng với năm ấy lúc học đại học giống nhau, dường như một chút cũng không thay đổi.

" Ca ca, em thật muốn ngủ một chút," Lạc Dao nói " Thức dậy quá sớm rồi, anh đi đi, công việc cần khẩn cấp."

Nào có việc gì chứ ? Chu Lạc Dương thật muốn trả lời như vậy, trong nhà kho cũ nát còn dư lại món đồ không đáng bao nhiêu tiền, đồ cổ đều bị đám người thân thích phân chia xong rồi, sách cùng với giấy thải ngược lại thì còn rất nhiều, trừ mấy bức tranh chữ ra, những thứ còn lại chỉ có thể xứng cân bán cho trạm thu hồi phế phẩm, mà tiền ăn tháng sau từ đâu đến vẫn còn không biết, buộc lòng phải cầm thẻ tín dụng, phá bỏ bên kia để bổ sung cho bên này thì mới có chút tiền vượt qua cửa ải khó khăn.

Ném đi ra sơ lược lí lịch, cũng không có hồi đáp.

Đỗ Cảnh lại hướng Chu Lạc Dương nhướn mày, ra hiệu nên đi thôi ?

Chu Lạc Dương cuối cùng vô nại gật đầu, hắn còn có rất nhiều lời muốn cùng Đỗ Cảnh nói, rốt cuộc thì y ở trong lòng hắn vẫn là rất có phần quan trọng, không, đã từng có một đoạn thời gian hắn thậm chí cảm thấy Đỗ Cảnh là người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, nếu như sau này không có trận biến cố kia.

" Anh ấy là bạn rất tốt của anh à ?" Lạc Dao hỏi.

Trước khi ra cửa, Chu Lạc Dương ở trong phòng khách mang giầy, Đỗ Cảnh đã xuống lầu đi lấy xe rồi.

" Đúng vậy," Chu Lạc Dương nói." Rất tốt rất tốt bằng hữu."

Lạc Dao nói: " Nhưng anh từ trước đến nay không có kể về anh ấy."

Chu Lạc Dương nói : " Bởi vì trung gian đã phát sinh một vài chuyện....em với cậu ta có một điểm giống nhau, cho nên anh luôn luôn không muốn nhớ lại, nếu như em muốn biết, anh có thể......"

Lạc Dao nói: " Không, không phải em tò mò.....chỉ là...um...không có gì, anh đi đi."

" Chỉ là cái gì ?" Chu Lạc Dương lông mày nhè nhẹ nhíu lên.

Lạc Dao có chút thương cảm mỉm cười: " Anh ấy lúc biết được anh từ trước đến nay không cùng em nói về anh ấy, dường như có chút khó chịu. "

" Bởi vì cậu ta là cái tra nam." Chu Lạc Dương một bộ chính trực nói ra.

Lạc Dao nói: " Làm sao có thể nói người ta như vậy."

Chu Lạc Dương nói : " Có loại con trai, không chỉ là đối với ái tình đểu cán, đối đãi bằng hữu cũng có lúc rất đểu cán. Đi đây, đợi lát nữa điện thoại cho em." Nói xong liền sờ sờ đầu Lạc Dao.

" Những năm này cậu rốt cuộc đã đi đâu?" Chu Lạc Dương đã lấy áo khoát xuống lầu, nhìn thấy chiếc Audi dừng ở trước cửa, cũng không có nửa điểm bất ngờ, kéo mở cửa xe, quen thuộc tiến vào ngồi chỗ ghế phụ.

" Đã nói đi trị bệnh," Đỗ Cảnh đeo lên kính đen, lại nói: " Không trị khỏi , không muốn đến gặp cậu."

" Này, Đỗ Cảnh." Chu Lạc Dương cuối cùng nói ra.

Đỗ Cảnh : "?"

Đỗ Cảnh thuận theo quay đầu, ở phía sau mắt kính đen nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Dương.

Tiếp xúc gần, Chu Lạc Dương vung ra một đấm thật mạnh, giương cao đánh vào mặt bên đầy soái khí của Đỗ Cảnh, một quyền đó kèm với tiếng vang trầm lắng, đem kính đen của Đỗ Cảnh bị đánh văng ra, đụng vào trên cửa bên trong xe.

Đỗ Cảnh:..........

Bên trong xe một trận trầm mặc, Chu Lạc Dương lắc lắc cổ tay, trong lòng nghĩ gia hoả này xương cốt cứng rắn thật.

" Thần thanh khí sảng." Chu Lạc Dương vui vẻ nói: " Đi ?"

Khoé miệng Đỗ Cảnh bị đánh chảy ra một chút máu, Chu Lạc Dường rút ra miếng khăn giấy ở đằng trước, nói ra: " Lau đi."

Đỗ Cảnh thờ ơ lau chùi, liếc nhìn vết máu trên khăn giấy, gật gật đầu, đem kính đen cất kỹ, cầm vô-lăng quay đầu xe, rời khỏi tiểu khu.

" Trong những năm này, rốt cuộc đã đi đâu? Tôi hỏi một lần cuối cùng, lòng nhẫn nại của tôi là có giới hạn."

" Không gạt cậu, thật ra đi chữa bệnh, cậu còn...."

" Sao cơ ?"

" Không gì cả, cái đấm này của cậu thật đủ tàn nhẫn."  Đỗ Cảnh vừa lái xe vừa trả lời, trong miệng vẫn còn mang theo một trận huyết tinh vị.

Chu Lạc Dương nhìn xem cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe,  Đỗ Cảnh lại hỏi : " Cần bao nhiêu tiền?"

" Tôi không biết." Chu Lạc Dương có chút mê mang trả lời, " Lạc Dao đều đã nói cho cậu ?"

Đỗ Cảnh trượt xuống điện thoại di động được đặt cố định phía bên vô-lăng, ra hiệu bảo Chu Lạc Dương nhìn, trên đó là tài khoản ngân hàng của y, rồi nói: " Cần bao nhiêu, cậu tự mình chuyển qua sử dụng. "

Trên đó có hơn 60 vạn , Chu Lạc Dương liếc nhìn, cầm qua đến, chuyển cho mình 3000 tệ, lại bảo Đỗ Cảnh quay qua, Đỗ Cảnh liếc nhìn, mở khoá nhận diện khuôn mặt.

" Đều cầm lấy đi." Đỗ Cảnh nói.

Chu Lạc Dương nghĩ nghĩ, trả lời : " Khi nào cần, tôi sẽ mở miệng."

Chu Lạc Dương nhìn app tài khoản ngân hàng tư nhân của Đỗ Cảnh, thuận tay kiểm tra ghi chép chi tiêu của y, Đỗ Cảnh nhìn cũng không nhìn điện thoại của mình, dường như hành vi này là đương nhiên.

" Tôi thay cậu mua về cái này," Chu Lạc Dương nói " Thay cái công cụ quản lí tài sản sản đi."

" Cứ tự nhiên." Đỗ Cảnh ung dung nói, " Tiền đối với tôi mà nói không có ý nghĩa quá lớn."

Chu Lạc Dương đột nhiên ngưng lại, nói:" Cậu không thể nào là trợ lí của Dư Kiện Cường."

Đỗ Cảnh: " Vẫn là thông minh như vậy, nhưng vì sao không thể?"

Chu Lạc Dương: " Cậu không thiếu tiền, không tất yếu đi kiếm khoản tiền lương này."

Đỗ Cảnh: " Con người chung quy là cần có công việc, lời này là chính cậu nói. Huống hồ, cậu làm sao biết được tôi hiện tại có tiền ? Tôi đã cùng gia đình đoạn tuyệt quan hệ, mấy năm rồi không có cùng cha mẹ xin một đồng nào."

" Dù thế thì cậu cũng không tất yếu đi làm trợ lí." Chu Lạc Dương bị Đỗ Cảnh nói cho có chút nghi thần nghi quỷ nổi lên, vừa vặn lúc này điện thoại có cuộc gọi đến, hắn liền rảnh tay bấm luôn.

" Đỗ Cảnh ?" Bên kia là âm thanh của nam nhân, " Đang tìm cậu đó, chạy đi nơi nào rồi?"

Đỗ Cảnh : " Không rảnh, không đi đâu hết, xin nghỉ phép thay tôi đi."

Chu Lạc Dương nói: " Cậu lập tức đi đi."

Lúc Chu Lạc Dương mở miệng, Đỗ Cảnh ngay lặp tức sắc mặt vi biến, bên kia nghe đến Chu Lạc Dương thanh âm, đột nhiên có chút vô cùng kinh ngạc, liền hỏi: " Cậu là ai?"

Đỗ Cảnh vô nại nói:" Trở về thôi, đợi tôi 20 phút."

Nói xong Đỗ Cảnh lái xe nhanh hơn chút, ở ngã tư đường rẽ hướng, gia tăng tốc độ, đi qua một con đường khác.

" Lái chậm chút." Chu Lạc Dương nói.

Đỗ Cảnh không lên tiếng, dừng xe trước một toà lầu, nhìn Chu Lạc Dương, ý tứ là " Cùng tôi đi lên?"

Chu Lạc Dương xua xua tay, cuối đầu nghịch điện thoại, Đỗ Cảnh liền đóng lại cửa xe, nhưng không tắt máy, điện thoại cũng không cầm, bước nhanh vào trong toà lâu đài.

Chu Lạc Dương nhìn bóng lưng Đỗ Cảnh, ý nghĩ xoay chuyển, có chút kì lạ, toà lầu cát này xem đến cũng có vài niên đại, với lại không phải là địa chỉ công ty của Dư Kiện Cường.

Hắn liếc nhìn định vị, không có hiển thị, ngay cả tên của toà lầu cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro