Chương 10 - Sau khi anh trở lại, tâm trạng ca ca mỗi ngày đều rất tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 giờ chiều, tại nhà kho :

" Đảo ngược thời gian là tại nơi này phát sinh," Đỗ Cảnh nói, " Nhớ lại một chút, chúng ta đều đã làm chuyện gì ?"

Chu Lạc Dương nói : " Thật khó cho cậu vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy, không cần báo cáo tình huống cho lão đại của cậu sao ?"

Đỗ Cảnh trả lời : " Đã xin nghỉ cả ngày, đừng đi xa đầu đề câu chuyện, trước tiên......"

Chu Lạc Dương : " Tôi thấy điện thoại của cậu sắp bị nổ tung rồi đó."

Trên điện thoại của Đỗ Cảnh có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, phía trên toàn hiển thị cùng một cái tên " Tiểu Lực". Chu Lạc Dương lười hỏi Tiểu Lực là ai, Đỗ Cảnh cũng không vẽ vời vô ích mà đi giải thích.

Đỗ Cảnh lại nói : " Nhà kho này có thể hay không là chỗ giáp giới của không gian 4 chiều với không gian 5 chiều ? Lúc tôi từ trong nhà kho đi ra ngoài liền bị hình cảnh bắt đưa lên xe, lại lúc xuống xe, chính là bắt đầu thời gian đảo ngược."

Đỗ Cảnh nhẹ nhàng đẩy xuống ngọn đèn treo sơ sài, nhẹ nhàng đem bóng đèn cụp xuống, soi bên này, soi bên kia, khiến cho bên trong phòng hôn ám càng gia tăng thêm bầu không khí bí hiểm.

Chu Lạc Dương : " Trí tưởng tượng của cậu hiện tại quá phong phú rồi."

Đỗ Cảnh: " Cùng với bệnh nhân tâm thần so sánh, vẫn là có điểm khác biệt."

Chu Lạc Dương : " Vậy làm sao giải thích việc trước đây tôi cũng đã đến nơi này nhưng không có phát sinh tình huống 24 giờ đảo ngược ? Với lại tôi bây giờ đã bắt đầu hoài nghi việc này có phải hay không thật sự đã phát sinh qua."

" Ký ức có thể lừa người," Đỗ Cảnh nói, " giống như giấc mộng vậy, nhưng tôi tin tưởng nhất định có gì đó kỳ quái, cậu không muốn tra ra kết quả sao ?"

Chu Lạc Dương đành phải thừa nhận nói : " Được rồi, tôi xác thực không nghĩ nhiều."

Lúc Chu Lạc Dương gặp phải sự tình không thể dùng nguyên lí khoa học để giải thích, hầu như lúc nào cũng đều vô ý thức trốn tránh nó, ấn theo suy nghĩ của hắn là nhanh chóng quên đi cái không hợp lẽ thường này, 24 giờ gặp lại nhau, đem nó xem như phần ký ức hỗn loạn đến che đậy quá khứ. Sự thật thì nhiều người bình thường cũng sẽ tuyển chọn phản ứng giống vậy, đây là một loại bản năng của con người, cơ chế phòng bị bảo vệ bản thân không đi vào nguy hiểm.

Đỗ Cảnh nhưng hoàn toàn nuốt không trôi cách làm này, cũng giống như lúc đi học, khi y gặp phải đề khó hiếm có, thì luôn muốn đi vào ngõ cụt để giải khai.

" Cậu không dám suy nghĩ kỹ càng," Đỗ Cảnh nói, " nên dùng chuyện ma quái để giải thích đơn giản loại này hiện tượng, lo sợ sau khi tìm ra chân tướng....."

" Cậu đừng nói nữa !" Chu Lạc Dương trong nháy mắt cả người dựng lông lên.

Đỗ Cảnh nghiêm túc nhìn xem Chu Lạc Dương, nói : " Có tôi ở bên cạnh cậu, cậu sợ cái gì chứ ?"

Chu Lạc Dương xác thực rất sợ chuyện ma quỷ, dẫu sao thì lúc hắn còn nhỏ, có một đoạn thời gian rất dài cần sống một mình.
Hắn nhớ đến trước đây đến khu vui chơi, cùng Đỗ Cảnh tiến vào căn phòng ma quỷ đã bị doạ không nhẹ, sống chết ôm chặt lấy Đỗ Cảnh. Việc này quả thực là sự sỉ nhục cả đời hắn, sau khi đi ra còn bắt buộc lệnh cho Đỗ Cảnh tuyệt đối không được đề cập đến.
Câu trả lời của Đỗ Cảnh cùng với hôm nay giống hệt nhau : " Có tôi ở đây, cậu sợ gì chứ ?"

" Tôi sợ làm không tốt, thật đem hai chúng ta đáp vào." Chu Lạc Dương từng xem qua một bộ phim kinh dị có liên quan đến tàu du lịch, cấp hắn lưu lại ký ức quá sâu sắc, " Lỡ như không cẩn thận kích khởi cái gì đó kỳ quái, đem chúng ta vây khốn trong ngày ngày vô hạn tuần hoàn thì gay go."

Đỗ Cảnh nói : " Tương lai đối với cậu mà nói, rất trọng yếu ?"

" Đương nhiên," Chu Lạc Dương nói , " Thật không dễ dàng mới tìm được cậu, tôi hi vọng chúng ta đều thật tốt, sau này còn có rất nhiều chuyện có thể làm."

Đỗ Cảnh không nói nữa, Chu Lạc Dương biết câu nói này đã đả động y.

" Nhưng mà lỡ như," Chu Lạc Dương lựa chọn đối diện trực tiếp với nỗi sợ hãi của bản thân, nói : " Thời gian hỗn loạn, nếu gặp phải bản thân trong quá khứ thì phải làm sao ?"

Đỗ Cảnh suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói : " Có đạo lí."

Chu Lạc Dương ngồi trên giường lò xo trong nhà kho, Đỗ Cảnh đang đi qua đi lại trong buồng kho, đứng lại ở chỗ góc dưới giá treo, cố chấp muốn thử tìm ra khu vực thời gian bị bẻ cong, dường như một khắc sau hắn sẽ bị truyền tống đi, rời khỏi ngay lập tức, vùng vẫy giữa quá khứ và tương lai.

" Nhưng mà thời gian có thể quay lại 24 giờ," Đỗ Cảnh nói, " Cũng chính là cái ý cậu có thể làm được rất nhiều việc, thí dụ như đi mua một quả song sắc cầu, như vậy các vấn đề tài chính mà cậu không muốn xin viện trợ cũng sẽ được giải quyết."

" Nói đến cái này," Chu Lạc Dương hướng Đỗ Cảnh vươn tay ra, " Đưa điện thoại đây, lại cho tôi mượn chút tiền, ngày mai đưa Lạc Dao đi trình diện, có lẽ còn có chỗ cần chi tiền."

Đỗ Cảnh đem điện thoại đưa qua.

Chu Lạc Dương vừa chuyển khoản vừa nói :
" Xổ số độc đắc lẽ ra là của người khác, làm hỗn loạn thời gian với kết quả trúng số, vậy chẳng phải tương đương như từ trong tay người vô tội đoạt đi khoản tiền thuộc về họ hay sao ? Cùng với việc lợi dụng lực lượng siêu tự nhiên đi ăn cướp có gì khác biệt ?"

Đỗ Cảnh ngược lại không nghĩ đến việc này, thừa nhận nói : " Cậu nói rất đúng."

Chu Lạc Dương nói : " Có còn nhớ việc đầu tiên phát sinh vào ngày 7 tháng 9 không ? Cậu nói Dư Kiện Cường chết rồi, còn lên báo nữa. Đúng hay không ?"

Đỗ Cảnh ừ một tiếng, cùng với Chu Lạc Dương kề vai ngồi, tiếp lấy điện thoại của mình vuốt xuống, buổi chiều lúc xuất môn, hai người bọn họ đều luôn luôn đang chú ý đến chiều hướng của báo đài tin tức, vụ giết người hôm qua không có bất kỳ bài báo nào đưa tin, vô thanh vô tức. Người chết có thân phận gì ? Các phương tiện truyền thông còn chưa ùn ùn kéo đến, hình cảnh cũng không biết đã đến hiện trường tiến hành điều tra hay chưa.

" Thứ hai cũng chính là gặp lại nhau trong ngày 7 tháng 8, Dư Kiện Cường đã sống sót," Chu Lạc Dương nói, " Nhưng tên tội phạm tống tiền đã thay hắn chết đi, ý này là gì ?"

Lúc nói ra câu này, bản thân Chu Lạc Dương cũng có chút không thoải mái.

" Chỉ là vừa khéo." Đỗ Cảnh ngược lại nửa điểm cũng không sợ, trả lời.

Chu Lạc Dương liếc Đỗ Cảnh, nói : " Vạn nhất không phải là trùng hợp thì sao ? Nhớ lại một chút, lúc đó trên sân thượng lầu 27 có 5 người: cậu, tôi, Dư Kiện Cường cùng 2 tên đến tống tiền kia. Giả như vận mệnh chú định, ở nút thời gian đó, trong 5 người nhất định phải chết một người......"

" Đừng nói nữa," Đỗ Cảnh âm trầm nói, " Đã biết rồi."

Hai người đều im lặng, không bao lâu, Đỗ Cảnh lại nói : " Cho nên lúc đó tôi để cậu ẩn núp, đừng đi ra."

Chu Lạc Dương kỳ thực đối với việc này đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không nói ra khỏi miệng, trong 2 ngày này, những việc phát sinh ra đích thực đã rất nhiều rồi. Hôm nay hắn chỉ hi vọng thật nhanh có thể đem toàn bộ chuyện này đóng kín lại, không tiếp tục đề cập đến. Lại cho hắn một chút thời gian, khiến hắn từ từ cùng Đỗ Cảnh một lần nữa bước vào cuộc sống của đối phương.

Từ biểu hiện tối qua xem đến, bất quản nghề nghiệp của Đỗ Cảnh là gì, cũng có tính chất nguy hiểm nhất định, Chu Lạc Dương hi vọng qua một đoạn thời gian có thể khiến cho Đỗ Cảnh thoát khỏi nghề này, chỉ là bây giờ lời này không thể nói ra.

Bọn họ cần phải bắt đầu lại từ đầu, thấu hiểu lẫn nhau.

" Vậy thì thôi đi." Đỗ Cảnh rất nhanh xoá bỏ suy nghĩ này, rốt cuộc thì cầm dục vọng tìm hiểu hiện tượng siêu tự nhiên cùng với Chu Lạc Dương so sánh lên, vẫn là Chu Lạc Dương quan trọng hơn.

Chu Lạc Dương biết y vẫn chưa chết tâm, nhưng cũng không hoài nghi y sẽ tạo ra rắc rối khác, từ trước chỉ cần là việc mà mình kiên trì, Đỗ Cảnh chính là sẽ không tiếp tục đi làm, từ điểm này đến xem, y vẫn là rất nghe lời, có lẽ trong lúc sống chung lâu ngày dài tháng, y sớm đã quen nghe lời Chu Lạc Dương.

Đỗ Cảnh kéo mở ngăn kéo, nhìn thấy thứ đang đặt bên trong là mấy cái đồng hồ không có dây, vị trí sắp đặt cùng với hôm qua một chút cũng không khác biệt.

" Cái nào là Daytona ?," Đỗ Cảnh hỏi.

" Cái màu đen," Chu Lạc Dương trả lời, " Cạu thích sao?"

Đỗ Cảnh nhưng lại nhìn lên một cái khác, cái kia đồng hồ dùng 3 mảnh kim loại hình vuông sai mở ra 30 độ xếp chồng lên nhau.

" Cái này bao nhiêu tiền ?" Đỗ Cảnh hỏi.

Chu Lạc Dương : " Cậu cùng tôi nói chuyện tiền bạc ?"

Đỗ Cảnh nói : " Tôi muốn mua, xem như là vị khách hàng đầu tiên sau khi cậu khai trương."

Chu Lạc Dương nói : " Tôi muốn tặng cậu."

" Lấy lí do gì ?" Đỗ Cảnh hỏi.

" Lễ vật chúc mừng cậu có công việc." Chu Lạc Dương hoàn mỹ nhập vào chủ đề câu chuyện của y, cùng lúc ám thị Đỗ Cảnh : " Cậu đi làm vẫn còn chưa nói qua cho tôi, làm việc này bao lâu rồi ?"

" Thời gian không dài, chỉ nửa năm mà thôi." Đỗ Cảnh nói.

Đỗ Cảnh muốn điều chỉnh giờ, Chu Lạc Dương vươn tay, Đỗ Cảnh liền đem đồng hồ đưa cho hắn, thuận tay tự nhiên khoác lên vai của hắn, cùng nhau kề vai ngôi bên mép giường.

Chu Lạc Dương tường tận trong chốc lát rồi nói : " Tôi phối cái dây theo thép cho cậu, xương cốt cậu lớn, sau khi đeo lên cổ tay sẽ trông rất đẹp. Đồng hồ tốt chính là phải để cho nam nhân soái khí đeo."

Đỗ Cảnh không nói gì, hai người trầm mặc trong thoáng chốc.

" Cậu thật sự không đi nữa sao ?", Chu Lạc Dương nói, " Trong 3 năm nay, tôi thường hay nhớ đến cậu."

Đỗ Cảnh nói : " Tôi cho rằng lúc quay trở về, cậu đều đã kết hôn rồi."

Chu Lạc Dương cười khổ, không trả lời.

Đỗ Cảnh đã trầm mặc rất lâu, dường như định xuống quyết tâm.

" Tôi chuyển đến nhà cậu ở đi," Đỗ Cảnh nói,
" Chiếu cố đệ đệ quá vất vả rồi, để tôi cũng giúp cậu chút đi."

Lúc Chu Lạc Dương nghe được lời này, trong lòng rất cao hứng, phảng phất như một luồng ánh sáng chiếu vào cuộc sống của mình. Trong 1 năm nay, hắn đã quá mức u uất rồi, mấu chốt là còn không thể ở trước mặt đệ đệ biểu lộ ra biểu tình mệt mỏi. Mỗi ngày đều cố gắng đả khởi tinh thần, nói với bản thân: mình là chỗ dựa của đệ ấy, mình không thể buông tay.

Áp lực nợ nần, trách nhiệm chăm sóc Lạc Dao, trùng trùng đè lên trên người hắn, mấy lần khiến cho hắn thở không ra hơi. Để so sánh hắn với lúc còn học đại học, tâm thái đã hoàn toàn bất đồng. Có lúc hắn hoài nghi bản thân đều sắp mắc chứng trầm cảm rồi, nhưng so với đã từng Đỗ Cảnh, Chu Lạc Dương lại cảm thấy bản thân vẫn còn có thể tiếp tục nỗ lực chống đỡ, chờ đến một ngày sơn trùng thuỷ phục, liễu ám hoa minh.

" Đây thật là cứu cái mạng chó của tôi," Chu Lạc Dương trêu đùa nói : " Có điều tôi phải hỏi ý tứ của Lạc Dao."

" Chờ cậu trả lời." Đỗ Cảnh nói, " Hôm nay tôi về trước vậy."

Đỗ Cảnh lái xe đi ra, trước tiên là đưa Chu Lạc Dương về nhà, lại nói : " Ngày mai lúc nào đi báo trình diện ? Tôi đến đón cậu."

Chu Lạc Dương vốn muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, không cần phải đi qua đi lại bắt xe, liền cùng y hẹn giờ.
Đỗ Cảnh sau khi mắt nhìn Chu Lạc Dương lên lầu rồi mới lái xe đi.

10 giờ sáng hôm sau :

Đỗ Cảnh tiến vào toà cao ốc, nhấn vân tay, đi thang máy lên lầu 17, đứng trước gương chỉnh lí âu phục, đẩy mở cửa kính " Văn phòng Xương Ý". Trong phòng hội nghị, điều tra viên mặc tây phục thuần một sắc đen, bên trong sương khói lượn lờ, người cầm đầu là một trung niên nhân khoảng 50 tuổi, xoắn lên tay áo sơ mi, đem đầu thuốc lá đặt vào trong hộp đồ ăn sáng Takeaway.

Đỗ Cảnh ngồi xuống vào vị trí thứ 2 phía bên tay trái của trung niên nhân, đảo mắt quét qua mọi người một lượt. Một người trẻ tuổi vội hướng Đỗ Cảnh đưa mắt ra hiệu, Đỗ Cảnh chỉ làm như không thấy.

" Ngủ đủ rồi sao ?" Trung niên nhân hỏi.

Đỗ Cảnh không nói gì.

Trung niên nhân : " Ngủ ở đâu vậy ? Sao nghe nói cậu hai ngày không về nhà rồi."

" Trên ghế dài ở Tiểu khu." Đỗ Cảnh thờ ơ trả lời.

" Tình huống phía bên Dư Kiện Cường như thế nào rồi ?", trung niên nhân hỏi, " Khi nào thì trở lại giám thị hắn ?"

Đỗ Cảnh lần mò điện thoại, phát hiện ra đã vứt ở trên xe, phiên thủ lấy khớp ngón tay gõ xuống bàn hội nghị, người trẻ tuổi đối diện liền đưa qua một chồng tài liệu.

" Đơn giản báo cáo đi." Đỗ Cảnh nói, " Manh mối trước mắt không tính là rõ ràng, Dư Kiện Cường ......"

" Manh mối không rõ ràng thì cậu cũng phải đánh một tiếng, có phải hay không ?", trung niên nhân cũng gõ xuống bàn, ngắt lời Đỗ Cảnh, " Còn cho rằng cậu bị diệt khẩu rồi."

Đỗ Cảnh giống như không nghe thấy bình thường, tiếp tục nói : " Chứng cứ đầu tiên phát hiện, Dư Kiện Cường tính hướng là tính nam. Bài trừ cùng tập đoàn Đổng Bí hợp tác, khả năng mưu sát ....., bức ảnh là của ai chụp ?"

" Tôi !" , người trẻ tuổi kia lập tức giơ tay lên nói.

Nhất thời tất cả người trong phòng hội nghị đều nhìn về phía trước mặt Đỗ Cảnh, ánh sáng đánh lên giấy A4, chiếu vào mặt bên của Chu Lạc Dương, thời gian chính là 5 giờ rưỡi chiều ngày 7 tháng 9, địa điểm chụp là Chu Lạc Dương tiến đến trước phòng ăn.

Đỗ Cảnh nhìn về phía người trẻ tuổi, người trẻ tuổi đột nhiên cảm giác đến một cổ khí trường uy hiếp.

" Ai bảo cậu đi theo chụp ?" Ngữ khí của Đỗ Cảnh thay đổi trở nên âm trầm.

" Tôi ..... tôi.....", người trẻ tuổi kia nói.

Trung niên nhân liền làm hoà giải : " Tiểu Lực muốn giúp cậu thôi, được rồi, kết luận đâu ?"

" Hắn là thuộc hạ của tôi hay là thuộc hạ của ông ?" Đỗ Cảnh lại nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hơi hơi ngửa người ra phía sau, trong phòng hội nghị trầm mặc đến mức gần như khủng bố. Cái người trẻ tuổi bị gọi là
" Tiểu Lực " một câu cũng không dám nói, trái lại cái kia trung niên nhân lại cười phá lên.

Sau giây lát yên tĩnh, trong phòng hội nghị vang lên thanh âm của máy cắt giấy, Đỗ Cảnh đi đến bên cạnh máy cắt giấy, vừa nhìn tài liệu vừa cắt, cắt hết mấy tấm ảnh, giữ lại 2 tờ tài liệu, ngay cả điều tra bối cảnh cá nhân của Chu Lạc Dương cũng toàn bộ cắt hết.

" Dư Kiện Cường muốn bao nuôi nam nhân, không đại biểu hắn chính là yêu đương đồng tính," trung niên nhân nói.

" Tôi cũng có thể nói, người này cũng không phải là đồng tính luyến," Đỗ Cảnh trầm thanh nói, " hắn chỉ là thiếu tiền."

" Sinh viên không phải là đồng tính luyến, Dư Kiện Cường cũng không phải," một người lên tiếng, " cái này nhưng là có ý tứ à, vậy bọn họ đang làm gì ?"

Đỗ Cảnh : " Ở trong phòng phụ đạo toán học bậc cao."

Mọi người đều nhịn không được cười phá lên.

" Có dục vọng bao nuôi nam sinh cũng không thể xác nhận được tính hướng của hắn, nói không chừng người ta muốn tìm chút kích thích thì sao ?", trung niên nhân nói, " nói thật lòng, có lúc tôi cũng muốn tìm cái tiểu hoả tử, kết bạn sống qua ngày, cậu chính là như vậy chắc chắn Dư Kiện Cường không thích nữ nhân ?"

Chúng nhân lại một tràng cười lớn.

" Cảm giác đích thật." Biểu tình của Đỗ Cảnh một chút cũng không biến hoá, trả lời : " Căn cứ vào đoạn đối thoại ngày hôm đó, cái chết của Vương Khắc cùng với Dư Kiện Cường trực tiếp quan hệ không lớn nhưng việc hắn giấu giếm báo cáo là chạy không thoát.......nhìn qua bản sổ sách này, rút ra kết luận gì ?"

Trung niên nhân lấy ra túi văn kiện, đẩy qua cho Đỗ Cảnh: " Rãnh rỗi thì nhớ đặt trở về, cậu hẳn là vẫn chưa phát hiện."

Đỗ Cảnh biết bản sổ sách thật đã bị đánh tráo, nguỵ tạo chút tài liệu vẫn là không vấn đề.

" Chỗ này là báo cáo điều tra bối cảnh của người chết," tiểu Lực có chút quanh co, nói :
" Cảnh ca, tối qua chính là muốn đưa cho anh nhưng mà anh không có trở về...."

" Kết luận." Đỗ Cảnh mặt vô biểu tình nói.

Tiểu Lực nói : " 33 tuổi, nam, 1m82, người Giang Tô, sinh tiền phụ trách giúp cho vay nặng lãi, thu hồi nợ, thủ hạ có 4 tiểu đệ, sợ Dư Kiện Cường trả thù nên trong một đêm đều đã bỏ chạy hết cả rồi. Công an bên kia đang đang điều tra, người đắc tội với tên này rất nhiều, rất khó rút ra kết luận gì. Phó tổng của Dư Kiện Cường đã bị hỏi dò, ngoại trừ ở tại trên địa ốc rơi xuống mà chết điểm này cùng Dư Kiện Cường có quan hệ trực tiếp ra, cái khác đều không có chứng cứ rõ ràng."

Trung niên nhân nói : " Dư Kiện Cường bên kia trước tiên cứ như vậy đi, Đỗ Cảnh nhanh chóng đi làm lại. Các hacker tháng này có tiến triển gì, 4 tổ báo cáo một chút đi."

Trên bàn hội nghị, một người chủ quản khác lục lọi túi văn kiện, Đỗ Cảnh nhưng đã rời khỏi phòng hội nghị, cái kia trợ lí trẻ tuổi gọi là Tiểu Lực cung thân hướng lão bản cáo lỗi, bước nhanh đuổi theo phía trước.

" Cảnh ca...."

" Đem thứ trong đĩa U xoá hết đi." Đỗ Cảnh ở trước cổng dừng lại một chút, nói : " Lần sau không được làm như vậy nữa, hôm nay tâm tình tốt, không muốn lãng phí thời gian ở trên người cậu."

Tiểu Lực lập tức trong lòng sợ hãi gật đầu, cầm ly cà phê, có chút thấp thỏm không yên. Đỗ Cảnh tiếp lấy ly cà phê, bước vào thang máy xuống lầu.

Chu Lạc Dương hôm nay cũng mặc tây phục, trước tiên đem Lạc Dao ôm xuống xe lăn, lại ôm tiến vào trên xe của Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh thì nhấc xe lăn lên, thu vào trong thùng xe.

" Xe này là cậu mua à ?", Chu Lạc Dương ngồi vào chỗ ghế phụ.

" Có phải hay không so với chiếc trước thoải mái hơn chút." Đỗ Cảnh trả lời, phủi phủi ghế ngồi cho Chu Lạc Dương.

Chu Lạc Dương : " Dư Kiện Cường không cảm thấy cậu chỉ là một tên trợ lí nhưng lái chiếc Benz là có vấn đề sao ?"

" Người quen giới thiệu việc làm, ban đầu chính là nói thuộc bộ người tiểu phú nhị đại."
Đỗ Cảnh thờ ơ trả lời, xoay mình vươn tay cài lại dây an toàn cho Lạc Dao, lái xe xuất phát.

Lạc Dao tổng xem như chờ đến cơ hội được nói xen vào, nói : " Lúc các anh còn đi học cũng lái xe đi chơi khắp nơi sao ?"

" Rất ít." Chu Lạc Dương trả lời, " Có người muốn anh dùng thời gian 2 năm đem toàn bộ khoá trình 4 năm đại học tu hoàn, nào có nhiều thời gian đi chơi như vậy ?".

Lạc Dao cười phá lên, Đỗ Cảnh từ trong kính hậu liếc nhìn Lạc Dao, nói : " Hai anh em các cậu vẫn là lớn lên rất giống nhau."

Lạc Dao nói : " Nhận được sự quan tâm của anh rồi, anh hôm nay không đi làm sao, đặc biệt xin nghỉ phép ?"

Chu Lạc Dương nói : " Cậu ta yêu không được, không lý tưởng."

Đỗ Cảnh nói : " Gần đây công ty thiếu lương nghiêm trọng, trả không nổi tiền thuê phòng, chủ nhà muốn đuổi anh ra rồi."

Chu Lạc Dương sắc mặt hơi thay đổi, bên đầu liếc nhìn Đỗ Cảnh nhất mắt, lấy ánh mắt cảnh cáo hắn đừng nói hưu nói vượn.

Hắn tự nhiên là biết Đỗ Cảnh muốn dọn qua ở, nhịn không được tự mình hướng Lạc Dao mở miệng. Mà theo thái độ của Chu Lạc Dương thì là muốn để Đỗ Cảnh trước tiên nhiều lần đến nhà chơi, thỉnh thoảng qua đêm, chờ Lạc Dao quen dần với sự tồn tại của y sau đó, cuối cùng lại trưng cầu ý kiến.

" Anh muốn đến nhà của bọn em ở sao ?" Lạc Dao cười nói : " Sau khi em nhập học, ca ca sẽ ở nhà một mình, anh ấy cũng rất buồn chán."

Đỗ Cảnh từ trong kính hậu cùng Lạc Dao nhìn nhau, trả lời : " Em không để ý ?"

Chu Lạc Dương nói : " Lạc Dao, em đừng nghe cậu ta nói, cậu ta không thể nào không trả nổi tiền thuê phòng."

" Đương nhiên không để ý rồi." Lạc Dao cười nói : " Sau khi anh trở lại, ca ca mỗi ngày tâm tình đều rất tốt."

Chu Lạc Dương : " Lạc Dao !"

Đỗ Cảnh nói : " Anh cũng cảm thấy tâm tình của cậu ta rất tốt."

Chu Lạc Dương : " ........................"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro