Chương 9 - Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Lạc Dương bình thường đặc biệt sẽ rất ít đi quan sát Đỗ Cảnh. Sau khi ăn cơm tối xong, bọn học sẽ luôn làm theo từng bước : Mỗi người tự đeo lên tai nghe làm bài tập, làm xong liền đọc sách, xem phim hoặc là online. Chu Lạc Dương sẽ rất ít khi đi chú ý Đỗ Cảnh đang làm gì, phòng ngủ của Thính Bộc Lâu là phòng đôi tiêu chuẩn, không giống như phòng 4 người giường trên bàn dưới, bàn học cùng với giường ngủ được phân chia ra.

Giường đặt ở trước cửa sổ, một bên là tủ áo riêng biệt với tủ để đồ, giá sách. Bàn học quay lưng lại với nhau, bọn họ đại đa số thời gian đều nhìn không thấy đối phương, cũng sẽ không tận lực đi nhìn.

Vào ban đêm, mọi thứ đều như thường, lúc 11 giờ, Chu Lạc Dương từ trong gương liếc nhìn Đỗ Cảnh, phát hiện Đỗ Cảnh an tĩnh ngồi đó, đang nhìn vào một cái hộp đến ngẩn người, cảnh tượng đó khiến cho Chu Lạc Dương có chút lo lắng.

" Ngủ nhé ?" Chu Lạc Dương đứng dậy đi tắm, Đỗ Cảnh liền tắt đèn chính, chỉ để lại đèn bàn.

11 giờ 20, Chu Lạc Dương nằm ở trên giường, xoay mình 2 lần, giường bên kia phi thường an tĩnh. Chu Lạc Dương đã kiểm tra điện thoại, cho rằng Đỗ Cảnh đại khái có bệnh trầm cảm. Hắn chưa từng tiếp xúc với bệnh nhận bị chứng trầm cảm, nhất thời không biết phải chung sống như thế nào.

Y vẫn tiếp tục uống thuốc, mỗi ngày đều đúng giờ uống thuốc, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đi ?

12 giờ, Chu Lạc Dương nhè nhẹ thở dài, huaif nghi Đỗ Cảnh có lẽ lại không ngủ. Dẫu sao thì trên Weibo của y đã nhắc đến việc mất ngủ. Cũng tức là nói, trước đây hắn cho rằng buổi tối Đỗ Cảnh ngủ say, thực ra không phải, chỉ có Chu Lạc Dương hắn là ngủ được rất ngon, Đỗ Cảnh chỉ là suốt đêm mở to mắt đến khi trời sáng, còn phải cẩn thận không phát ra thanh âm, sợ đánh thức hắn.

" Đỗ Cảnh ?" Chu Lạc Dương hạ giọng gọi.

Đỗ Cảnh qua mấy giây mới trả lời : " Ừ. "

Chu Lạc Dương hỏi : " Cậu ngủ chưa ?"

Đỗ Cảnh trả lời: " Vẫn chưa, sao cậu chưa ngủ ?"

Chu Lạc Dương nghe rõ âm thanh của Đỗ Cảnh, chính xác vẫn còn tỉnh.

Hắn cũng từng bị mất ngủ, cảm giác đó tương đối thống khổ, đã mệt mỏi lại còn không ngủ được.

"Buổi chiều đã uống hai ly cà phê. " Chu Lạc Dương nói, " Thế này thì xong rồi. "

"Uống lúc nào ?"

"Lúc cậu đi học, cũng mua cho cậu một ly, đã quên mất cậu có tiết học tiếp sau nên tôi đã tự mình uống hết. "

"Vậy bây giờ phải làm sao ?" Đỗ Cảnh hỏi.

"Cậu nói làm sao ?" Chu Lạc Dương kỳ thực không có uống cà phê, nhưng hắn quyết định bồi Đỗ Cảnh một lúc, bằng không Đỗ Cảnh phải nằm đến khi trời sáng, quả thực rất khó chịu.

Đáp án của Đỗ Cảnh trước sau như một: "Tôi không biết, cậu muốn làm gì ?"

Đỗ Cảnh lật người, ánh trắng chiếu rọi xuống, Chu Lạc Dương nhìn thấy đôi mắt của Đỗ Cảnh rất sáng ngời, hắn vốn muốn nói "Chúng ta tán gẫu đi", dẫu sao thì phòng này quả thực cũng quá khác loài rồi, phòng của các nam sinh khác sau khi tắt đèn cũng nói chuyện từ 10 đến 20 phút, mà bọn họ thì chưa từng có lúc nào tán gẫu trước khi ngủ.
Nhưng Chu Lạc Dương lại sợ Đỗ Cảnh không muốn chia sẻ quá nhiều, sợ nói sai.

" Tôi có thể bật đèn không ?" Chu Lạc Dương hỏi.

Đỗ Cảnh bật đèn đầu giường, Chu Lạc Dương cũng bật đèn, trong phòng lại khôi phục ánh sáng, đêm khuya dưới hai ngọn đèn, ấm áp giống như tấm chăn mềm mại, che phủ lên trên thân bọn họ.

Chu Lạc Dương thay đổi chủ ý, nói : " Tôi muốn đọc sách một chút, nếu như làm phiền đến cậu....."

" Sẽ không phiền," Đỗ Cảnh thoải mái nói, "Tôi cũng muốn đọc sách. "

Chu Lạc Dương cầm lên cuốn tiểu thuyết vẫn chưa đọc xong, rút ra thẻ đánh dấu sách, liếc Đỗ Cảnh một cái, Đỗ Cảnh lấy ra sách chuyên ngành nằm ở trên giường xem. Đèn vừa mở lên, thật giống như đem y từ trong nhà tù hắc ám giải phóng đi ra, biểu tình của Đỗ Cảnh giống như đã có biến hoá rõ ràng, thoải mái không ít.

" Cậu đang tự học à ?" Tâm tư của Chu Lạc Dương nhưng lại không hề đặt ở trên sách, hỏi han.

Đỗ Cảnh ừ một tiếng, Chu Lạc Dương vươn dài cái cổ ra nhìn, nói : " Cậu sớm đem nội dung dự bị học xong hết rồi. "

Đỗ Cảnh trả lời : " Tôi không có việc gì để làm, sớm chút học xong sẽ tự do hơn. "

Trong lòng Chu Lạc Dương chần chờ hai câu, vốn muốn nói " Tự do rồi thì muốn làm gì ?", nhưng mà nhớ đến Weibo của Đỗ Cảnh, sau khi cân nhắc hồi lâu, trêu đùa nói : " Cậu muốn tốt nghiệp trước thời hạn, không thì cậu sẽ rời đi sao ?"

Đỗ Cảnh trầm mặc một lúc, từ trong sách ngẩng đầu lên, liếc nhìn Chu Lạc Dương, phảng phất như đang nghĩ ngợi một điều thỉnh cầu.

" Cậu cũng có thể xin nộp đề tài tốt nghiệp sớm. " Đỗ Cảnh nói, " Muốn cùng tôi tỉ thí không ? Xem ai học xong trước ?"

Chu Lạc Dương tự giễu nói : " Tôi không có thông minh như cậu, cố gắng thử xem, sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng nhau học lên cao nữa nhé ?"

Chu Lạc Dương chỉ là vô ý thức tiếp tục đề tài câu chuyện của Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh nhưng lại nói : " Được, hai năm học xong khoa chính quy, lại cùng nhau học lên tiếp. "

Chu Lạc Dương nghĩ thầm không cần đâu, như vậy tôi sẽ mệt chết.

Trường đại học mà bọn họ đậu là trọng điểm nổi danh toàn quốc, nghe nói có thể xếp vào hàng trên Top 3, mặc dù quốc nội Top 2 chỉ có 2 trường, Top 3 thì có vô số trường, cũng giống như Thất đại kỳ quan chỉ có 7 cái mà Bát đại kỳ quan thì có vô số cái. Trong trường cũng vì điều này mà có không ít học sinh có chỉ số IQ cao ghét đọc sách, lãng phí thời gian, tranh thủ học xong đi thực hiện án lệ đại thành công của giá trị cuộc đời.

Đỗ Cảnh rất thông minh, Chu Lạc Dương biết được điều này. Y xem qua sách một lần liền có thể nhớ hết tất cả nội dung mà không sai chút nào cả.

Cái này cùng với chứng bệnh uất ức là đồng Gen sao ?

Buổi chiều Chu Lạc Dương lên mạng tra tìm, muốn xác nhận tình huống của Đỗ Cảnh, nhưng lại phát hiện ra hành vi của Đỗ Cảnh cùng với chứng bệnh miêu tả trên đó có sự khác biệt tương đối lớn.

Chu Lạc Dương ngáp một cái, đã rất buồn ngủ rồi nhưng vẫn cố chấp chống đỡ, chỉnh đèn bàn hạ tối đi một chút, bắt đầu nghịch điện thoại. Nhưng Đỗ Cảnh rất nhanh liền nhận ra, hỏi : " Buồn ngủ rồi ?"

" Đừng quản tôi," Chu Lạc Dương lập tức chặn lại Đỗ Cảnh, nói : " Tôi muốn thử bật đèn ngủ, nói không chừng có thể ngủ được. "

Sau khi Chu Lạc Dương yêu cầu thì đèn ngủ của Đỗ Cảnh vẫn mở như cũ, Chu Lạc Dương nói : " Sau khi tôi đi ngủ thì sẽ ngủ rất say, cậu không đánh thức tôi được đâu. "

" Đã phát hiện ra rồi. " Đỗ Cảnh trả lời.

Chu Lạc Dường cười lên, xoay mình hướng mặt vào trong, mí mắt vô cùng nặng, chưa qua bao lâu đã ngủ rồi. Nhưng Đỗ Cảnh vẫn như cũ đang mở đèn bàn của y, mở suốt một buổi tối.

10 giờ sáng ngày thứ hai, lúc Chu Lạc Dương tỉnh dậy, phát hiện ra Đỗ Cảnh đã thành công ngủ được rồi, sáng nay y cũng không có phát Weibo. Thế là từ đêm này bắt đầu, Chu Lạc Dương chủ động vì Đỗ Cảnh mà thay đổi chế độ nghỉ ngơi. Nguyên bản thì hắn ở nhà đã không thích bật đèn ngủ, đối với âm thanh cũng rất mẫn cảm, nhưng hắn có thể nén chịu buổi tối giữ lại cho Đỗ Cảnh một ngọn đèn, dù sao thì chịu đựng nhẫn nhịn cũng đã trở thành thói quen rồi.

Mấy hôm sau Chu Lạc Dương lại nhìn thấy Weibo của Đỗ Cảnh:

[ Chẳng có ý nghĩa, làm gì cũng chẳng có ý nghĩa, chân tướng của cuộc đời là sai lầm, giống như Gia Mậu đã nói : Chúng ta đều bị giam ở trong cái lồng giam vô nghĩa. ]

" Tôi không muốn đi học," Chu Lạc Dương hướng Đỗ Cảnh nói, " Hôm nay tôi quyết định trốn học. "

Đỗ Cảnh sau khi thức dậy sớm, chính là đang uống thuốc, sau khi đem một viên thuốc kia nuốt xuống liền hỏi : " Đi đâu không ? Ở phòng ngủ tiếp ?"

Chu Lạc Dương nói : " Là heo sao ? Vừa mới tỉnh giấc lại ngủ tiếp. Tôi muốn đi ra ngoài dạo phố, cậu đi không ? Nếu không muốn đi thì giúp tôi điểm danh đi. "

Đỗ Cảnh chần chừ, Chu Lạc Dương chuẩn xác nắm trụ toàn bộ suy nghĩ của y. Y đang phán đoán ý của mình là muốn y giúp mình đi điểm danh hay là rủ y cùng nhau ra ngoài.

" Đi thôi, trốn học ra ngoài chơi đi," Chu Lạc Dương thuận nước đẩy thuyền, hắn thuỷ chung cảm thấy Đỗ Cảnh cần phải ra ngoài giải khuây, " Rất nhiều nơi cậu vẫn chưa tới đâu. "

" Đi. " Đỗ Cảnh thay quần áo, đeo lên túi thể thao, cùng Chu Lạc Dương rời khỏi trường.

Hôm nay thời tiết Hàng Châu rất âm u, một cơn mưa to mùa thu đang ấp ủ, ẩn giấu mà không bộc phát ra, không khí như đứng im. Trên tứ phía của bờ hồ, trên mặt mỗi người đều hiển rõ lo lắng thần sắc, rất sợ nước ở trên trời đột nhiên đổ xuống, bản thân liền trở thành món canh gà.

Chu Lạc Dương đưa Đỗ Cảnh đến Liễu Lãng Văn Oanh ăn cơm trưa, xung quanh đa số là tiểu tình lữ, hai cậu con trai ngồi đối diện uống trà Long Tỉnh có vẻ có chút kỳ quái.

Đỗ Cảnh nếu là đại mỹ nhân thì thật tốt, Chu Lạc Dương trong lòng nghĩ thầm, nào sợ mỗi ngày đều trốn học ta cũng nguyện ý.

Đỗ Cảnh dường như rất tự tại, Chu Lạc Dương căn cứ vào thần thái của y có thể đoán ra được. Bởi vì y nhìn xem du khách, đám du khách cũng nhìn lại y, lúc du khách chú ý đến Đỗ Cảnh, y không có quay đầu đi, đối với vết sẹo trên sống mũi của mình biểu hiện ra thản nhiên.

" Để tôi thanh toán," Đỗ Cảnh nói, " Sắp mưa rồi, đổi chỗ đi, còn có nơi nào muốn đi không ?"

Chu Lạc Dương lắc đầu, sự thật hôm nay ra ngoài là tuỳ cơ thôi, vốn muốn nói " Không có, về phòng sao ?" Nhưng đột nhiên hắn nhớ đến hình thức đối thoại của Đỗ Cảnh, liền hỏi ngược lại: " Tôi không có, cậu thì sao ?"

" Tôi muốn đến một nơi, " Đỗ Cảnh trả lời,
" Đi. "

Đỗ Cảnh thanh toán xong, cùng với Chu Lạc Dương đến Viện Bảo Tàng, vừa vặn có một buổi triển lãm đặc biệt về Ai Cập. Lúc tham quan cuộc triển lãm, trong lòng Chu Lạc Dương nghĩ cũng may là vì một câu hỏi ngược lại kia, bằng không Đỗ Cảnh nhất định bảo lưu ý kiến mà cùng mình trở lại trường.

Tham quan xong, cơn mưa này rốt cuộc cũng rơi xuống. Phía trước Viện Bảo Tàng, sấm chớp ầm ầm thiểm qua, bạo vũ khuynh bồn, ở ngoài cửa chen chúc hàng trăm du khách, đều đang dùng điện thoại gọi xe, Chu Lạc Dương cùng với Đỗ Cảnh nhất thời bị bao vây, lúc 5 giờ chiều mà trời tối tựa như ban đêm vậy.

" Đã quên gom áo vào rồi," Chu Lạc Dương nhớ ra , " Phải làm sao đây ?"

Đỗ Cảnh nói : " Đừng quản nó, đến phía trước đi, ăn tối rồi về. "

" Này!" Chu Lạc Dương kêu lên, Đỗ Cảnh nhưng đã sải bước chạy vào trong mưa, Chu Lạc Dương đành phải cùng chạy ra, theo sau lưng y chạy qua hai con phố, Đỗ Cảnh thấy Chu Lạc Dương núp dưới cây, liền quay người lại nói : " Cẩn thận sét đánh!", lại chuyển mình qua đến, kéo lấy tay Chu Lạc Dương, mang theo hắn chạy đến chỗ đất trống.

Chu Lạc Dương vẫn là lần đầu tiền cùng con trai nắm tay, tay Đỗ Cảnh ướt toàn nước mưa, nhiệt độ bàn tay nhưng vẫn như cũ nóng bỏng. Sau khi chạy đến nơi, hai người ướt sũng ngồi ăn lẩu, bị khí lạnh thổi qua, Chu Lạc Dương nghĩ trở về có lẽ sẽ bị cảm.

Mái tóc Đỗ Cảnh sau khi bị ướt một nửa đã che lại khuôn mặt, giống như cái cổ mục chẳng biết gì, lúc ở trước mặt Chu Lạc Dương gọi món, Chu Lạc Dương đột nhiên cười phá lên.

" Cười gì vậy?" Đỗ Cảnh hỏi.

" Không có gì," Chu Lạc Dương nói, " Cậu thế này trông rất đẹp trai. "

Đỗ Cảnh nâng tay đẩy ra mái tóc phủ trên lông mày rậm, Chu Lạc Dương đối với vẻ bề ngoài của con trai từ trước đến nay đều không có ý kiến gì, nhưng một khắc này hắn đột nhiên phát hiện ra Đỗ Cảnh tràn đầy dương cương, lại mang theo điểm đẹp trai khí chất u sầu, nếu như không có vết sẹo kia, Đỗ Cảnh ở trong khoa tuyệt đối là dung mạo cấp nam thần.

" Tôi phá tướng rồi," Đỗ Cảnh nói, " Không đẹp, cậu mới gọi là đẹp trai, khi nào thì có bạn gái ?"

Chu Lạc Dương tiếp qua thực đơn bắt đầu gọi món mình muốn ăn, trả lời : " Chính vì phá tướng nên mới hiện ra đẹp trai, có loại mỹ cảm không trọn vẹn, giống như Venus đứt tay. Không có thương tích, cậu đẹp rất cao lãnh, rất cao không thể với tới. Bây giờ như thế này, trái lại là rất giản dị dễ gần. "

Đỗ Cảnh nói : " Cậu chính là loại người này. "

" Tôi ? "  Chu Lạc Dương khó tin nói : " Tôi cao lãnh ? Cậu đang cùng tôi mở câu chuyện cười à ?"

" Cậu rất lễ phép, nhân duyên rất tốt. " Đỗ Cảnh nói , " Rất nhiệt tình, cũng rất săn sóc người, mỗi người đều thích cậu, nhưng mà ai cũng không lấy được chân tâm của cậu."

Chu Lạc Dương thốt nhiên bị Đỗ Cảnh nói trúng, đành phải cười tự giễu.

" Bởi vì tôi từ nhỏ đã bị giáo dục," Chu Lạc Dương nói, " Hi vọng có thể được đến sự tán thành của người xung quanh, hi vọng làm một đứa trẻ ngoan được mọi người yêu thích. "

Đỗ Cảnh gật gật đầu, không bình luận thêm. Chu Lạc Dương gọi món xong, nói : " Nhưng mà từ trên người cậu, tôi học được đến một điểm, không cần quản người khác nghĩ thế nào, cảm thụ của bản thân mới là quan trọng nhất. "

" Chính như vậy." Đỗ Cảnh nghiêm túc trả lời.

Mưa vẫn đang điên cuồng, chỗ nào cũng không gọi được xe, hôm ấy hai người đều bị ướt thành gà luộc. Chu Lạc Dương toàn thân trên dưới, ngay cả quần lót cũng bị thấm ướt, lòng nghĩ xong rồi, lần này về nhất định sẽ bị cảm mạo.

Nhưng phía trước vẫn còn có chuyện so với cảm mạo càng phiền phức hơn đang chờ đợi bọn họ.
Lúc về đến phòng, cửa sổ ở đầu giường của Đỗ Cảnh bị gió thổi mở ra, nước mưa từ ngoài cửa sổ điên cuồng dội vào, hơn nửa trương giường toàn là nước, ngay cả đệm giường cũng bị thấm ướt.

Chu Lạc Dương : ".............."

Đỗ Cảnh : " Cánh cửa sổ này luôn luôn như vậy, từ sau khi cơn bão đi qua hôm đó liền đóng không chắc nữa."

Cửa sổ đó có chút lọt gió, Chu Lạc Dương đã gọi người đến sửa mấy lần. Sau khi điền vào mẫu, hiệu suất của nhân viên nhà trường quả thật là cảm động lòng người, Đỗ Cảnh thử qua mấy lần, miễn cưỡng đã sửa được, nhưng bởi vì là chất liệu thép không gỉ, thuỷ chung đóng không chắc được.

Chu Lạc Dương hắt hơi một cái, đi tắm trước. Đỗ Cảnh đem khe hở cửa sổ lấp kín lại, đỡ phải tiếp tục thấm nước, bắt đầu nghĩ biện pháp thu dọn khắc phục hậu quả.

" Buổi tối ra ngoài thuê phòng ở không ?" Chu Lạc Dương hỏi.

Đỗ Cảnh hết đường xoay sở, lúc Chu Lạc Dương từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy y đem đệm giường lật lại hai bên, một bên không thể ngủ, ga trải giường, gối cũng ướt hết rồi, còn không thể trực tiếp tống xuống mang đi sấy khô, đành chờ sáng mai đem tất cả trước tiên giặt qua một lần.

Đỗ Cảnh : " Không quản nữa, tôi trước tiên đi tắm đã."

Chu Lạc Dương đem đệm giường đặt thẳng đứng bên cạnh bàn sách, để nó tự nhiên nhỏ nước hong khô. Lúc Đỗ Cảnh lau khô tóc đi ra, Chu Lạc Dương đã nằm ở trên giường, lót gối cho Đỗ Cảnh.

" Mấy ngày này, trước tiên cùng nhau ngủ đi", Chu Lạc Dương nói, " Giường có chút nhỏ, đừng trách tôi nửa đêm đá cậu tỉnh."

Đỗ Cảnh ngồi bên mép giường, trầm mặt chốc lát, nói : " Cậu ngủ bên trong, tôi sợ sẽ chen lấn cậu."

Chu Lạc Dương liền xê dịch vào trong một chút, hôm nay đã chạy lại nhiều nơi, buồn ngủ đến mức không cố được nữa, không có khí lực tiếp tục bồi Đỗ Cảnh thức khuya, liền nói : " Tôi ngủ trước đây, cậu muốn xem sách thì ....."
Đỗ Cảnh nhưng tắt đèn bàn, nói : " Ngủ đi, tôi cũng buồn ngủ rồi."

Đêm đó Chu Lạc Dương ngủ không quá dễ chịu, từ nhỏ đến lớn, từ lúc có nhận thức đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cùng người ngủ chung một cái giường. Có lẽ Đỗ Cảnh cũng vậy.

Sáng sớm hôm sau, lúc Chu Lạc Dương tỉnh dậy, mưa vẫn còn rơi, dưới lầu đã ngập nước, nước của hồ Phượng Tuyền đã tràn ra khắp nơi, cá chép gấm bơi lội đến mức khắp nơi đều thấy.

Chu Lạc Dương hỏi : " Tối qua ngủ có ngon không ?"

" Rất ngon." Đỗ Cảnh đang súc miệng liền trả lời, " Cậu thì sao ?"

Chu Lạc Dương mệt mỏi ừ một tiếng, lấy ra điện thoại, trong lòng chợt loé lên suy nghĩ, liếc nhìn Weibo của Đỗ Cảnh. Hôm nay Đỗ Cảnh đã phát 2 Weibo :

【 Nhập học cho đến nay, lần đầu tiên ngủ một giấc thẳng đến trời sáng, nguyên nhân bởi vì là cùng với hắn ngủ chung sao ? 】

Phía dưới vẫn còn một bài, phát lúc 7 giờ 25 phút, lúc đó Đỗ Cảnh vừa mới tỉnh dậy, đã chia sẻ nội dung của Viện bảo tàng Ai Cập đặc triển, còn viết chút bình luận kỹ càng tỉ mỉ về mấy kiện sản phẩm trưng bày, đem nội dung hướng dẫn ngữ âm toàn bộ ghi chép lại, hầu như không thiếu mất một từ.

Văn tự chia sẻ là : 【 Con người từ lúc sinh ra luôn có khiếm khuyết 】

Sau khi Chu Lạc Dương súc miệng xong, hai người đứng trên sân thượng, hướng phía dưới lầu nhìn xem, không ít học sinh xoắn ống quần, che ô, dùng túi nhựa bắt cá.

" Tôi lại không muốn lên lớp nữa rồi, chi bằng hôm nay vẫn trốn học đi ?" Chu Lạc Dương nói với Đỗ Cảnh.

Đỗ Cảnh trả lời : " Hôm nay là thứ bảy, vốn là không có đi học, trước tiên đem chăn, nệm, gối đi giặt, sau đó cậu muốn đi nơi nào, tôi đi cùng cậu."

Thế là Chu Lạc Dương lại cùng với Đỗ Cảnh xuất môn đi lang thang. Đêm này đệm giường của Đỗ Cảnh vẫn chưa khô, hai người lại chen chúc ở trên giường Chu Lạc Dương ngủ một đêm nữa, tiếp đến là đêm thứ 3, đêm thứ 4,...thẳng đến thứ ba.....Chu Lạc Dương phát hiện, buổi tối Đỗ Cảnh cùng mình ngủ, hầu như không có bị mất ngủ nữa.

Sau này hắn đã hỏi qua Đỗ Cảnh vấn đề này, bản thân Đỗ Cảnh cũng không biết vì sao, dựa theo lí thuyết thì người mất ngủ cùng với người khác ngủ chung càng dễ dàng nhận đến ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng mà ở trên người Đỗ Cảnh lại triệt để ngược lại.

Như vậy bệnh của y có phải hay không hết rồi ? Chu Lạc Dương vẫn ngây thơ nghĩ ngợi, nhưng phát hiện Đỗ Cảnh như cũ vẫn đang uống thuốc.

Nhưng chí ít trong khoảng thời gian ngắn y sẽ không bị mất ngủ liên tục quấy nhiễu, vẫn có thể xem như là một chuyện vui.

Cũng giống như ngày hôm nay trùng phùng sau 3 năm xa cách.

24 giờ trước, Đỗ Cảnh ở trong nhà kho, nằm trên chiếc giường lò xo ngay cả tấm nệm cũng không có, chỉ cần là ở bên cạnh Chu Lạc Dương, liền rất nhanh sẽ ngủ thiếp đi. Sau khi trải qua một đêm kinh tâm động phách, về đến nhà của Chu Lạc Dương, vừa nằm trên giường không bao lâu liền ngủ đến thiên hôn địa ám.

Chu Lạc Dương đã mơ rất nhiều giấc mộng kỳ quái, mơ thấy rất nhiều người cùng sự việc hồi lúc còn đi học, mơ thấy Đỗ Cảnh đứng trên sân tượng muốn nhảy xuống dưới, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhưng phát hiện ra Đỗ Cảnh vẫn còn ngủ ở bên cạnh hắn.

Chu Lạc Dương ngồi dậy, mở to đôi mắt, thở ra một ngụm khí.
Đỗ Cảnh lật mình lại, nửa thân mình hầu như muốn ngả hướng xuống dưới giường, Chu Lạc Dương nhè nhẹ bước xuống giường, liếc nhìn điện thoại : gần 4 giờ chiều, bọn họ đã ngủ 8 tiếng đồng hồ.

Đỗ Cảnh cũng đã tỉnh.

" Xin lỗi, tôi quên mất," Chu Lạc Dương nói, " Không nên thức dậy, muốn để cậu ngủ thêm một chút nữa."

Từ trước đây chính là như thế, sau khi Chu Lạc Dương tỉnh giấc, Đỗ Cảnh vẫn tiếp tục ngủ, chỉ cần là Chu Lạc Dương vẫn như cũ nằm ở trên giường. Nhưng chỉ cần hắn rời giường, Đỗ Cảnh rất nhanh liền sẽ tỉnh giấc.

" Có thể ngủ được đã là hạnh phúc lớn nhất," Đỗ Cảnh nói, " Tôi đã ngủ bao lâu ?"

Đỗ Cảnh mò lấy điện thoại, liếc nhìn, tức thì cùng Chu Lạc Dương nhìn nhau.

" Đã qua 12 giờ rồi."

Buổi chiều ngày 8 tháng 9, đã qua 12 giờ trưa, thời gian 24 tiếng đảo ngược, không có trùng lặp phát sinh.

" Cám ơn trời đất," Chu Lạc Dương cũng đã nghĩ ra , " Chúng ta không có bị vây ở trong cùng một ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro