Chương 15 - Song hướng tình cảm chướng ngại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nguyên tại một cái đêm khuya.

Chu Lạc Dương phát hiện Đỗ Cảnh đã có tiếp cận nửa tháng, không ở trên Weibo mini phát Weibo nữa, điều này là tốt hay xấu, hắn nói cũng không rõ ràng.

Cử động nhìn trộm có phải hay không bị Đỗ Cảnh phát hiện rồi ? Chu Lạc Dương tâm biết loại này hành vi rất là không tốt, dù sao thì nhìn trộm tự thuật giống như là loại nhật ký của bạn cùng phòng, có xâm phạm riêng tư hiềm nghi. Có mấy lần, hắn muốn từ đây từ bỏ không lại tiếp tục mở ra cái trang kia, thế mà có lúc nhìn thấy Đỗ Cảnh thỉnh thoảng ngồi ngẩn ra suy nghĩ sự tình lúc, lại quả thực lo lắng.

Chu Lạc Dương từ nhỏ không phải là người có lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Lúc phát hiện Weibo mini này cũng không có nửa điểm hiếu kỳ tâm thái, lúc đầu hắn chỉ là bị cái câu kia " Càng ngày càng muốn chết" doạ thôi.

Sau khi nhập đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, khu Hoa Đông đã nghênh đến giảm nhiệt độ trên diện rộng. Có lẽ bởi vì ảnh hưởng của mùa đông, Đỗ Cảnh biểu hiện không quá bình thường, phảng phất khí ôn nhanh chóng giảm xuống đồng thời cũng đem lời nói cùng suy nghĩ của hắn đông trụ lại. Đêm này Chu Lạc Dương không có tiếp tục xem Weibo của Đỗ Cảnh, 11h đêm hắn theo thói quen để lại đèn bàn cho Đỗ Cảnh, đeo lên miếng bịt mắt đi ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, tiếng gõ cửa đột nhiên đánh thức Chu Lạc Dương.

" Ai ?" Chu Lạc Dương đang ở trong mộng bị kinh tỉnh, trái tim muốn từ trong lòng ngực nhảy ra đến.

" Tôi !" Thanh âm là lớp trưởng lớp học của Chu Lạc Dương, " Chu Lạc Dương, cậu đã ngủ chưa ?"

Chu Lạc Dương đầy mặt mê mang đứng dậy, phát hiện đèn trong phòng đã bị tắt, miếng bịt mắt cũng không biết từ lúc nào bị ai lấy xuống.

" Đỗ Cảnh ?" Chu Lạc Dương hỏi.

Ở trên một chiếc giường khác không có người, Chu Lạc Dương đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức đứng dậy bật đèn, quả nhiên trên giường Đỗ Cảnh trống không, hắn mở cửa ra, đưa lớp trưởng vào phòng.

" Bọn họ ở tiệm internet về nhà, ở bên hồ phát hiện bạn cùng phòng của cậu, gọi là Đỗ Cảnh..."

Lúc Chu Lạc Dương nghe đến câu này, phốc chốc trong đầu " oanh" lên một tiếng, nhưng may mà nửa câu sau của lớp trưởng khiến hắn miễn cưỡng định thần lại.

" ......cậu ấy ngồi bên bờ hồ, cũng không nói chuyện với ai....không có chuyện gì đi ? Các cậu cãi nhau à ? Cậu đi khuyên giải chút đi ? Sẽ không có chuyện gì nghĩ không ra chứ ?"

Chu Lạc Dương nhanh chóng mặc lên quần áo, cùng lớp trưởng xuống lầu, nói xin lỗi với quản lí ký túc xá, thầm nghĩ Đỗ Cảnh là như thế nào đi ra ngoài ? Từ lầu 2 phiên tường đi xuống sao ? Đi lúc nào ? Đại nửa đêm một người đến bên hồ đi làm cái gì ?

2h khuya, Hàng Châu đã nổi lên gió lớn, tiếp liền với nhiệt độ thấp trong đêm đông, bờ hồ một mảnh đen kịt, trên lớp khoa Cơ Khí có nam sinh trở về trường, đúng lúc ngang qua, nhìn thấy ở bên hồ ngồi một cái nhân ảnh, nhất thời bị doạ không nhẹ, sau khi tiến lên phía trước hỏi qua, phát hiện chính là cái chưa từng cùng nói chuyện - Đỗ Cảnh.

Đỗ Cảnh bất quá là lãnh đạm gật đầu, lại hãm vào trầm mặc, hắn từ xưa đến nay chính là cái dạng này, vô luận ban ngày hay là ban đêm. Vậy mà nhìn ở trong mắt của các học sinh khác, nhưng lại hiển được kỳ dị vô cùng.

Bọn hắn cũng không biết nên xử lí như thế nào, đành phải đi gõ cửa thông tri lớp trưởng, lớp trưởng gọi điện thoại cho Chu Lạc Dương nhưng không bắt máy, thế là tìm đến tận cửa, bảo Chu Lạc Dương đi giải quyết.

Khi Chu Lạc Dương đến nơi, chỗ không xa vẫn còn một cái nam sinh đang phòng thủ.

Bọn họ đối với Đỗ Cảnh hào vô hảo cảm, phần lớn là vì mặt mũi của Chu Lạc Dương. Đương nhiên, một cái người sống, cho dù xảy ra chút việc gì cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Chu Lạc Dương thấp giọng nói cảm ơn, ra hiệu để bản thân đến giải quyết, nhượng bọn hắn đều trở về ngủ đi, bên ngoài quả thực rất lạnh, quần thể dục cùng với áo khoát mỏng căn bản không ngăn được gió, khiến hắn cắn chặt răng run rẩy.

" Đỗ Cảnh ?" Chu Lạc Dương không dám dựa vào quá gần.

Đỗ Cảnh nghe đến Chu Lạc Dương thanh âm, bỗng nhiên quay đầu, trong bóng tối nhìn không rõ vẻ mặt.

" Lạc Dương ?" Đỗ Cảnh nghi hoặc hỏi, sau đó bước về phía hắn.

Chu Lạc Dương thấy phản ứng này, lập tức đã buông lỏng không ít, trả lời : " Sao cậu lại không ngủ ?"

Đỗ Cảnh nghe ra âm thanh của Chu Lạc Dương không ổn định, nhanh chóng cởi ra áo khoát, bảo Chu Lạc Dương mặc vào : " Quá lạnh, mau về đi !"

" Tôi thấy trên giường của cậu không có ai...." , Chu Lạc Dương nói , " đại nửa đêm, cậu một mình đến bên hồ làm gì ?"

Chu Lạc Dương về tới dưới lầu phòng ngủ mới hơi hơi hảo chút, hai tay lạnh đến phát đỏ lên, Đỗ Cảnh một tay nắm lấy bàn tay của hắn, không nhiều lời đem hắn dắt đi lên, một tay khác cầm lấy bình thuỷ tinh, trong bình chứa đầy đất sét. Đó là lần đầu tiên Chu Lạc Dương cùng nam sinh nắm tay, nhiệt độ lòng bàn tay của Đỗ Cảnh rất ấm áp, làm biến mất đi của hắn đắn đo.

Chu Lạc Dương liếc nhìn bình đất trong tay Đỗ Cảnh, nói : " Cậu nửa đêm 2 giờ xuống lầu đào cái này ?"

Đỗ Cảnh "ân" một tiếng, nói : " Đột nhiên nghĩ ra, dù sao cũng không ngủ được, ở bên hồ ngồi một chút."

" Lại mất ngủ." Chu Lạc Dương dở khóc dở cười , " Tựu không thể ban ngày đi sao ?"

Hai người về đến phòng ngủ, Chu Lạc Dương hồi tin cho lớp trưởng, nói cho biết đã không có chuyện gì rồi, sợ bóng sợ gió một hồi. Đỗ Cảnh đem ôn nhuận thổ nhưỡng đổ vào trong rương nhiệt độ ổn định dưỡng rùa, phô hảo, lại đi rửa tay. Con rùa này là bọn họ có lần đến chỗ Lôi Phong tháp, ở bên đường nhặt được.

Lúc đó vật nhỏ này chính đang nhìn đông nhìn tây bò ra khỏi hàng rào bảo vệ, duy sợ bị người giẫm một cước, rõ ràng là đã mua mang đi phóng sinh, chẳng biết vì sao chạy ra đến một con.

Chu Lạc Dương liền đem nó nhặt lên, cất vào trong túi, muốn ném trở về trong hồ phóng sinh, Đỗ Cảnh nhưng lại ngăn cản hắn, lí do là trong hồ phóng sinh có không ít rùa Brazil, sợ bị ức hiếp.

Chu Lạc Dương liền đem con vật vô chủ này mang về tẩm thất, lại lên mạng mua một cái rương ấm độ, nhưng mà nó luôn luôn không ăn uống gì cả, có lẽ là hoàn cảnh nguyên nhân, Đỗ Cảnh liền nói : " Để tôi nghĩ nghĩ biện pháp."

Biện pháp của hắn chính là kiến tạo một cái môi trường tự nhiên nho nhỏ cho nó, lại trồng chút thực vật, có lẽ có thể khiến cho con rùa nhỏ này đối với thế giới lạ lẫm không sinh ra quá nhiều sợ hãi.

Sau khi đơn giản dọn dẹp xong, hai người lại lần nữa ngủ tiếp, Chu Lạc Dương nhìn thấy trên giường Đỗ Cảnh vẫn còn sáng màn hình điện thoại, đang chiếu lên khuôn mặt soái khí xuất thần của hắn.

" Ngủ được không ? Qua đây ngủ ?" Chu Lạc Dương hỏi.

" Có thể." Đỗ Cảnh phát xong Weibo, ấn xuống điện thoại.

Chu Lạc Dương trước khi ngủ nhịn không được liếc nhìn, nửa tháng tới nay, Đỗ Cảnh mới ở trên Weibo mini phát một tin.

【 Hy vọng vật nhỏ này có thể ngoan cường tiếp tục sống, đồng dạng như tôi.】

Chu Lạc Dương thẳng đến sáng sớm hôm sau vẫn còn đang suy tư về ý nghĩa của cái Weibo này, cùng với Đỗ Cảnh nửa đêm độc tự ngồi bên bờ hồ thổi gió lạnh tâm tình, hắn đến cùng là quá đặc lập độc hành hay là khống chế không được bản thân mình, thân thể không thoải mái ?

" Này, Lạc Dương."

Trong lớp chuyên ngành, một tên đồng học ngồi đến bên cạnh hắn, nói : " Tối qua bạn cùng phòng của cậu không có chuyện gì đi ?"

Chu Lạc Dương nhận ra hắn là một trong những người tối qua đã phát hiện ra Đỗ Cảnh ngồi một mình ở bên bờ hồ, cảm kích gật đầu, nói : " Buổi trưa tôi mời các cậu ăn cơm nhé ? Đỗ Cảnh hắn tối qua chỉ là ......"
Tên kia đồng học liếc nhìn bục giảng, giáo sư đang hoạ đến trọng điểm cuối cùng, đây là một tiết học cuối cùng trước tết nguyên đán, Đỗ Cảnh đi tham gia hoạt động xã đoàn hiệp hội bắn tên của hắn, buổi trưa xã đoàn ăn chung, buổi tối Chu Lạc Dương đã hẹn hắn cùng nhau ra ngoài đón năm mới.

" Cậu xem cái này ?"

Lời nói của Chu Lạc Dương bị ngắt đoạn, điện thoại bên kia gửi đến cho hắn một đoạn viết ở trên BBS.

【 Bệnh tâm thần nghiêm trọng như vậy, cho phép học đại học không ?】

Chu Lạc Dương nhất thời có chút bối rối, liếc nhìn đồng học, người kia tỏ ý hắn cứ tiếp tục xem đi.

Chu Lạc Dương đệ nhất phản ứng là : Đây là bài đăng do Đỗ Cảnh phát ? Nhưng mà xem tiếp xuống, may mà không phải.

Phát bài nhân là cái học sinh bình thường, giấu tên, đã miêu tả một tên " bệnh nhân tâm thần" ở dưới ký túc xá :

【 Từ lúc huấn luyện quân sự đã cảm thấy hắn có chút không thích hợp, bởi vì hắn lặp đi lặp lại việc rửa một cái bình nước, mỗi ngày rửa bình nước đều muốn rửa gần tận 20 phút. Có người càng là trong lúc vô ý nhìn thấy hắn mỗi ngày đều phải uống thuốc số lượng rất lớn.

Nghe nói người này luôn luôn ngồi ở hàng cuối.  Ai cùng hắn nói chuyện, hắn đều không phản hồi, đem quyển sách từ trang thứ nhất lật nhanh đến trang cuối cùng, lại đem sách phiên ngược lại đến trang đầu tiên, giữa ngón áp út với ngón út thích kẹp đến chung một khối giống như chà xát da vậy, ánh mắt âm lãnh lại vừa làm người ta sợ hãi. Lúc lên lớp, y phục đều đã mặc chỉnh tề, nhưng trong tay nhất định muốn mang thêm nhất kiện áo khoát, có người từng quan sát hắn, hắn chỉ là vô ý nghĩa mang áo khoát lên lớp lại không treo lên mà cầm trở về.

Nghe đồn chỗ ngồi dựa vào cửa sổ ở hàng cuối cùng là chỗ chuyên ngồi của hắn, phát hiện trong ngăn kéo chỗ ngồi của hắn đã đặt đầy đủ chỉnh chỉnh tề tề các hộp nhỏ, dùng dao trang trí cậy mở nắp hộp ra, có người còn đặc biệt đi kiểm tra qua, viền quanh đỉnh hộp, còn mang theo vết máu.

Bất quản giáo sư giảng xong hay chưa, gập lại sách, là người đầu tiên đi ra. Lúc phòng học chỉ mở một cánh cửa, đương ở trước mặt mọi người từ cửa trước đi ra ngoài.

Ngoại trừ việc đến lớp ra thì chính là về phòng ngủ, tiệc liên hoan không đến, gửi Wechat cũng không trả lời. Lúc trước còn thấy hắn cùng với bạn cùng phòng cùng nhau đi học các môn học chung, sau này cả hai người đều không đến nữa.

Sau này có người nhìn thấy hắn hảo mấy đêm không ngủ, hơn 3h khuya ở dưới ký túc xá, mạn vô mục đích đi tới đi lui, lúc 3,4 giờ sẽ cùng với một cái cây nói chuyện.

Hoặc là đại nửa đêm mùa đông canh ba, thành thật ngồi trên ghế dài ở cạnh bờ sông.

Nghe nói lúc hắn nhập học, ghi chép ở trong hồ sơ chính là người mắc bệnh song hướng tình cảm chướng ngại, cũng tức là tục xưng
" Chứng rối loạn lưỡng cực." Loại bệnh này phát tác đến sẽ tự tàn hoặc giết người hay không ? Quá khủng bố rồi. 】

Chu Lạc Dương biết bài miêu tả này nhất định chính là Đỗ Cảnh.
Phía dưới có bài đăng của văn phòng trường: 【 Đã hiểu sự phản ánh của học trò, sẽ tiến hành điều tra, tịnh nhanh nhất có thể đưa ra câu trả lời hợp lí.】

Tiếp theo, lại có bài đăng giấu tên : 【 Tôi biết người mà cậu nói đến, tôi cũng cảm thấy cậu ấy có chút vấn đề, nửa đêm ở trên đường đi lại, quả thực quá doạ người rồi.】

Bài đăng giấu tên : 【 Khoa tự động hoá đi ? Tôi cũng biết, sẽ là mộng du hay không ? 】

Bài đăng giấu tên : 【 Có phải hay không là cái kia mặt sẹo ?】

Bài đăng giấu tên : ( bản lầu đã bị quản lí viên xoá bỏ )

Bài đăng giấu tên : ( Đã bị quản lí viên xoá bỏ )

.......................................

Chu Lạc Dương : "......"

Lúc Chu Lạc Dương nhìn đến vài dòng cuối kia, thực sự đã tức giận lên, nửa ngày cũng không thốt ra lời nào đến.

" Bài đăng cuối cùng kia, hỏi có phải hay không tên là Đỗ Cảnh", đồng học kia hỏi, " nửa đêm hôm qua cậu ấy có phải hay không nghĩ không ra, đi làm việc gì rồi."

Chu Lạc Dương nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp đạo : " Không phải cậu ấy, cậu ấy lại không làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người khác, vì sao muốn tới trên BBS bát quát những chuyện này ?"

" Tôi đồng ý, hoàn toàn đồng ý." Cái kia đồng học nói, " Người đăng bài không biết là ai. Tôi chính là lo lắng cho cậu, cậu ấy uống thuốc là thật đúng không ? Cuối cùng là bệnh gì vậy ?"

Chu Lạc Dương vốn muốn nói " Tôi không biết, cậu ấy không có nói cho tôi biết", nhưng chuyển niệm nhất tưởng, đổi lời nói : " Tôi không có hỏi qua cậu ấy, không muốn nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác."

" Cậu ấy không đối với cậu làm ra chuyện gì chứ ?" Người kia là ở trên lớp coi như là chơi thân với Chu Lạc Dương, hỏi : " Học kỳ sau có muốn hay không đổi phòng ngủ khác ?"

Chu Lạc Dương cứng nhắc nói : " Không cần, cậu ấy rất bình thường. Vài cái bình nhỏ kia, là chúng tôi ở trong phòng ngủ trồng thực vật dùng đến vật."

Người kia đồng tình vỗ vỗ vai Chu Lạc Dương, gật đầu, không tiếp tục nhiều lời. Chu Lạc Dương tức giận đăng nhập vào tài khoản của mình, đem từng cái đều điểm lên khiếu nại, lí do là xâm phạm riêng tư của sinh viên, lại viết một chuỗi các " Lí do khiếu nại khác", cuối cùng suy nghĩ lại đều đã xoá đi. Đã qua 5 phút, quả thực tức giận cũng không trôi qua, tiếp tục điểm khiếu nại, đem ngụ ý đưa vào câu trả lời, lại khiếu nại thêm 5,6 lần nữa mới hơi hơi dễ chịu hơn chút.

Sau khi tan tiết 1 với tiết 2, Chu Lạc Dương dứt khoát quyết định không học tiếp buổi học này nữa. Mọi người đều ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, hắn kẹp sách lại, từ lối cửa chính tự đi ra ngoài.

" Bài này là ai đăng ?" Chu Lạc Dương cầm lấy điện thoại, đi đến trước cửa phòng học khoa Tự Động Hoá, đưa cho lớp trưởng của lớp Đỗ Cảnh xem.

Ngày này mấy lớp học đều đang trong phạm vi ôn tập cuối kỳ, lớp trưởng tiếp qua điện thoại, chỉ là liếc nhìn, thấp giọng trả lời : " Không biết, tôi từng qua sát lần lượt từng người, không giống như là người của lớp chúng tôi, mọi người tuy rằng cảm thấy cậu ấy có chút không hoà đồng nhưng sẽ không đến nỗi làm loại việc này. Có vài lời là " nghe nói", không biết cậu có chú ý đến hay không, đều là lời đồn, tôi tin tưởng không phải người trong lớp chúng tôi."

Bọn họ rõ ràng đều đã xem qua bài viết này, Chu Lạc Dương trầm mặc giây lát, lại hỏi :
" Cậu ấy còn đắc tội với người nào không ?"

Lớp trưởng nói : " Cái này phải hỏi cậu, chúng tôi cơ hồ không có cơ hội cùng cậu ấy kết giao, Đỗ Cảnh hôm nay sao lại không đi học, tối qua cậu ấy không có việc gì đi ?"

" Cậu ấy còn ngủ ở trong phòng."

Chu Lạc Dương đi ngang qua người của lớp trưởng, tìm đến một học sinh lớp Tự Động Hoá cùng mình có quen biết, hướng hắn trình ra cái trang trên điện thoại.

Học sinh kia chỉ nhìn liếc qua, lại nhìn Chu Lạc Dương, chau mày lắc đầu, tỏ ý với Chu Lạc Dương rằng giáo sư vẫn còn đang giảng bài ở trên bục giảng.

" Không biết," Người kia nói, " Chúng tôi ban đầu còn đoán, sẽ không là cậu đăng đi."

Chu Lạc Dương quả thật là dở khóc dở cười, thở dài.

Đây là một phòng học lớn, hai lớp Tự Động Hoá đều cùng nhau học chung, tất cả mọi người nhìn thấy Chu Lạc Dương đến đều hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Giáo sư nói : " Chu Lạc Dương, có chuyện gì sau khi tan học lại hỏi ?"

Lớp trưởng ở trên điện thoại gửi qua tin nhắn : " Lạc Dương, người hướng dẫn có việc tìm cậu, bảo cậu đi tới phòng làm việc của ông ấy một chuyến, đi đi."

Trong phòng họp, hướng dẫn viên, phó viện trưởng, cùng với vị kia lão giáo sư có quen biết với ông nội của Chu Lạc Dương đều có mặt. Lúc Chu Lạc Dương tiến vào, liền hướng lão giáo sư gật đầu, nói : " Tề gia gia."

" Lạc Dương, chào con, thân thể ông nội con thế nào rồi ?" Lão giáo sư họ Tề hỏi.

" Vẫn tốt." Chu Lạc Dương nói, " Năm trước sau khi trúng gió, vẫn luôn luôn đang hồi phục,  hiện tại có thể đơn giản hành tẩu rồi, nhưng không có biện pháp xuống cầu thang."

Hắn cùng với Tề giáo sư không coi như là quá thân thuộc, lúc nhỏ chỉ gặp qua mấy lần, sau khi nhập học cũng không có đến nhà ông ấy bái phỏng. Bởi vì Tề giáo sư không quá thích có người đến trong nhà của ông ấy.

Đối với Chu Lạc Dương mà nói, duy nhất được biết, chính là chỉ có tổ phụ cùng ông ấy cùng nhau ngồi chuồng trâu việc này. Nhưng lý lịch của vị giáo sư về hưu này, ở trong trường là tương đương lão luyện, bình thường không có chuyện gì sẽ rất ít khi mời ông ấy qua đến, duy nhất khả năng chỉ có : Hôm nay bọn họ xác thực dự định mở cuộc họp là thảo luận việc của Đỗ Cảnh. Chu Lạc Dương bị gọi đến chỉ là vừa vặn thôi.

" Đã bọn họ nói xong rồi," hướng dẫn viên nói, " liền gọi em cùng lên nhé."

Hướng dẫn viên là tiến sĩ chuyên ngành công trình, tướng mạo cũng rất uyên bác, dẫn dắt hai lớp Cơ Giới, hai lớp Tự Động, bốn lớp tổng cộng 140 người, Chu Lạc Dương có được đặc thù quan chiếu, ở tại Thính Bộc Lâu, rất ít có cơ hội cùng hắn gặp mặt, bình thường cũng không thế nào cùng học viện tiếp xúc, thuộc về phóng dưỡng trạng thái.

Phó viện trưởng nhưng lại vị nữ giáo sư trung niên mạnh mẽ, hỏi : " Lạc Dương vừa nãy đang làm gì vậy ?"

Chu Lạc Dương chỉ ở trên đại hội của học viện nhìn thấy bà ấy, cũng không từng nói chuyện qua, nhưng Phó viện trưởng gọi hắn là " Lạc Dương", rõ ràng là ở trước mặt Tề giáo sư muốn kéo gần cự li của hai người.

Hướng dẫn viên suy nghĩ một chút rồi nói:
" Tình huống gần đây của Đỗ Cảnh có phải hay không khiến em có chút lo lắng ?"

Chu Lạc Dương chính đang suy nghĩ, Tề giáo sư lại nói : " Bà nội của Đỗ Cảnh là một người bạn rất tốt của tôi trước đây, sau đó một khoảng thời gian đã ra nước ngoài rồi. Sau này, bà nội của cậu ấy trằn trọc tìm đến tôi, hi vọng tôi thay thế bà ấy chiếu cố một chút, nội tâm đứa bé này rất quật cường."

" Ta để cho lãnh đạo viên học viện an bài cho các con ở cùng nhau," Tề giáo sư nói,
" Nhưng không có nói cho con biết khổ bệnh của cậu ấy, về điểm này xin con thứ cho ta, Lạc Dương, con từ nhỏ chính là một đứa trẻ lương thiện, điểm xuất phát của ta cũng chính là tin tưởng con cùng Đỗ Cảnh có thể trở thành bằng hữu."

Chu Lạc Dương trả lời : " Em chỉ là không hiểu, cậu ấy không có gây ảnh hưởng đến người khác, vì sao sẽ có người chạy tới trên BBS, hướng về phía nhà trường thiết kế cậu ấy ? Không thích sinh hoạt tập thể thì không qua thôi, còn phi muốn mỗi cá nhân đều cùng tập thể hoà thành nhất thể, hoà thuận vui vẻ sao ? Đây là thời đại nào rồi, tại sao đã thiết kế nhiều lần như vậy, quản lí viên cũng không xoá  bài đăng ?"

" Không phải là ý này," Hướng dẫn viên nói,
" Cậu hiểu lầm rồi, Chu Lạc Dương, phương diện tinh thần của cậu ấy có nhất định chướng ngại, cậu ấy có nói với cậu về bệnh tình của cậu ấy không ?"

Chu Lạc Dương : " Em không có hỏi cậu ấy."

Phó viện trưởng nói : ". Cậu ấy mắc một loại chứng bệnh gọi là " Song hướng tình cảm chướng ngại" , là một loại mục Tâm cảnh chướng ngại. Có điều, lúc thi vào trường của chúng ta, tôi có xem qua hồ sơ bệnh án, về sinh hoạt thì đại thể là không có vấn đề gì cả."

Tề giáo sư lại nói : " BP cùng với nhân tố di truyền quan hệ rất mật thiết, trong và ngoài nước hiện tại nghiên cứu đối với chứng bệnh này còn ở giai đoạn khởi đầu. Không thuộc về bệnh tâm thần phân liệt, điểm này con có thể yên tâm."

" Con không có không an tâm," Chu Lạc Dương nói, " Cậu ấy mỗi ngày đều uống thuốc, phải uống rất nhiều thuốc, cảm xúc từ trước đến nay không có lúc nào mất khống chế, cũng không tấn công người khác."

Hướng dẫn viên nói : " Ân, đúng vậy. Tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án của cậu ấy, hiện tại thuộc về giai đoạn quan sát, cần phải giữ lại trị liệu, chỉ là cái hành vi nửa đêm chạy ra ngoài này, xác thực có chút......"

" Kiến Lam." Tề giáo sư hướng về phía phó viện trưởng nói.

Phó viện trưởng gật đầu, nói : " Tiên sinh, ngài không cần lo lắng."

" Cậu ấy có thói quen mất ngủ," Chu Lạc Dương nói, " Bình thường cả đêm không ngủ được, em sẽ chú ý nhắc nhở cậu ấy, không để cậu ấy chạy ra ngoài. Nếu như các bạn đồng học cảm thấy bị cậu ấy làm ảnh hưởng đến, em sẽ đề nghị cùng cậu ấy ra ngoài thuê phòng ở."

" Nghiêm trọng như vậy sao ?" Hướng dẫn viên chuyên môn không ở tâm lí học phương hướng, nghe nói cũng đã bị doạ nhảy lên.

" Táo uất chứng bệnh là do bệnh cuồng táo cùng với hậm hực tổng hợp thành chứng bệnh," Phó viện trưởng Lý Kiến Lam nói, " Cần phải dùng dược vật đến khống chế, lấy trình độ trị liệu trước mắt, không xảy ra điều bất ngờ thì cần phải cả đời uống thuốc. Tình huống của cậu ấy lại là một loại rất khó, thuộc về hỗn hợp phát tác."

" Chưa từng thấy cậu ấy phát tác," Chu Lạc Dương nói, " Chỉ là biểu hiện không quá thích cùng người khác kết giao."

" Bản thân cậu ấy hẳn là cũng rất chú ý." Tề giáo sư trích hạ mắt kính, Phó viện trưởng ngay lập tức đưa đến khăn lau kính để ông ấy lau.

" Lạc Dương à," Tề giáo sư suy nghĩ, nói, " Nhân tâm là thứ rất phức tạp, có lẽ người đăng bài cùng cậu ấy không cùng xuất hiện, không hề quen biết, thậm chí không có bất cứ lí do gì, phàm là còn đã trải qua thời đại của chúng ta, con liền sẽ hiểu được, có rất nhiều ý đồ bị vạch trần đều không có nguyên nhân, chỉ sinh ra ở một cái ý nghĩ nhỏ nhoi mà thôi."

Hướng dẫn viên lập tức bổ sung, nói : " Nói thật, một học sinh, nửa đêm leo cửa ra ngoài, ở ký túc xá coi như không có ai, đi đi lại lại, xác thực rất dễ dàng dẫn đến quá độ khẩn trương. Hơn nữa, dao trang trí và dịch la quán, xác thực có chút..."

" Em hiểu." Chu Lạc Dương nói.

Những người có quen biết, trái lại không quá có khả năng ở sau lưng nói Đỗ Cảnh này nọ. Chu Lạc Dương cũng rất rõ ràng điểm này, càng tin tưởng các bạn cùng lớp của Đỗ Cảnh, tuy rằng mọi người bảo trì trạng thái kính nhi viễn chi, từ lúc huấn luyện quân sự nhìn thấy, mọi người đối với cậu ấy vẫn là rất bao dung.

" Các em lúc ở trong phòng có thường hay nói chuyện với nhau không ?" Hướng dẫn viên lại hỏi, " Cậu ấy có khuynh hướng đặc biệt gì không ? Ví dụ như......"

" Có nói chuyện ạ," Chu Lạc Dương nói, " Thường xuyên nói chuyện ạ."

Chu Lạc Dương không nói cho bọn họ biết về chuyện Mini Chat trên Weibo, cũng không tiếp tục đi luận thuật sự " Bình thường" của Đỗ Cảnh, dù sao ba người trước mắt này đều là nhân tinh, nhiều lần cường điệu, dù sao thì bản thân mình sức lực không đủ.

Phó viện trưởng nói : " Tôi từng nghĩ qua có phải nên để Đỗ Cảnh sống một mình hay không ? Nhưng nếu như lâu dài không cùng người khác tiếp xúc, có thể..."

" Thế này tốt lắm rồi ạ." Chu Lạc Dương một chút cũng không bởi vì bọn họ giấu mình về bệnh tình của Đỗ Cảnh mà tức giận, nếu như để hắn tự chủ lựa chọn, Chu Lạc Dương ở sau khi biết được con người của Đỗ Cảnh, cũng sẽ chủ động yêu cầu cùng y ở chung.

Hướng dẫn viên hướng về phía Phó viện trưởng cùng với Tề giáo sư nói : " Nếu không thì để cậu ấy chuyển qua cùng tôi sống chung ? Lại chuyển ký túc xá khác cho Chu Lạc Dương ?"

" Không cần thiết," Chu Lạc Dương nói, " Em rất thích cậu ấy, đặc biệt thích cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro