Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chu Lạc Dương nói lời này không có nửa điểm do dự, sau khi nói ra khỏi miệng mới cảm thấy được có nghĩa khác, lại nói : " Chúng em đã là bạn rất thân rồi, có thể nói, điều này hoàn toàn không phải là vấn đề hi sinh thời gian cá nhân bản thân đi chiếu cố bạn cùng phòng, mà là, đó cũng là ý nguyện cá nhân của em."

Phó viện trưởng muốn nói lại thôi, Chu Lạc Dương biết bà ấy muốn hỏi điều gì, chẳng qua là " Em đem Đỗ Cảnh coi như bằng hữu, vậy suy nghĩ của Đỗ Cảnh thì thế nào ?" Thế là liền bay nhanh bổ sung thêm 1 câu : " Đỗ Cảnh cũng nghĩ như vậy, các ngài có thể hỏi cậu ấy."

" Được." Phó viện trưởng nói, " Chúng ta đều không phải là bác sĩ, có điều tôi tin tưởng vào bản ghi chép chẩn đoán bệnh của bệnh viện cho cậu ấy."

Chu Lạc Dương kỳ thực có chút lo lắng, người nói quá nhiều, học viện vì để dàn xếp ổn thoả sẽ để Đỗ Cảnh nghỉ học về nhà hoặc là đưa hắn đến bệnh viện tâm thần, dù sao điều này đối với học viện mà nói cũng có rất lớn áp lực.

Sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Hướng dẫn viên nói : " Vậy thì các em hãy chiếu cố lẫn nhau đi, có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể thông tri cho tôi."

" Bài viết trên BBS khi nào có thể xoá bỏ ạ ?" Chu Lạc Dương nói, " Điều em quan tâm nhất chỉ có cái này thôi, không muốn bị cậu ấy nhìn thấy."

Phó viện trưởng nói : " Tôi sẽ đi thông tri, để bọn họ nhanh chóng làm." Lại hướng về phía hướng dẫn viên nói: " Anh phải đi làm công tác tư tưởng cho các em học sinh."

" Sẽ làm, sẽ làm." Hướng dẫn viên chà lau mồ hôi, Lý Kiến Lam lại hướng về phía Tề giáo sư nói : " Các học sinh bây giờ không giống như chúng ta trước đây, internet quá phát triển rồi, nói gì làm gì, network lập tức truyền đi rất nhanh."

" Con người luôn phải đi đối diện với khó khăn cùng thất bại," Tề giáo sư hướng về phía Chu Lạc Dương mỉm cười, nói : " Tinh thần tựu giống như đúc thép hoà tan, cần phải trải qua thiên chuỳ bách luyện mới có thể trở thành một thanh lợi đao, đây chính là luyện thành kiên cường."

Chu Lạc Dương bất ngờ không kịp đề phòng nghe đến câu này, sau khi trầm mặc giây lát liền gật đầu, nói : " Tề gia gia, ngài nói rất đúng."

Bốn người trong phòng hội nghị lại chờ thêm mấy phút, hướng dẫn viên nói quan tâm mấy câu về việc học của Chu Lạc Dương, Tề giáo sư nói : " Cậu ấy không có vấn đề, Đỗ Cảnh cái kia hài tử cũng không có vấn đề, tổ mẫu của cậu ấy năm đó là tài nữ, phi thường thông minh, chung tôi cùng học chung một lớp, đọc sách không ai có thể đọc qua bà ấy, mọi người đều gọi bà ấy là tiểu Lâm Huy Nhân."

Lý Kiến Lam nói : " Di truyền mang đến thống khổ, cũng trao cho bọn họ thiên phú. Thiên tài hoặc nhiều hoặc ít, đều có một điểm quấy nhiễu phương diện này."

" Đúng vậy." Tề giáo sư phảng phấ nhớ ra không ít những hồi ức, nói : " Vậy mới nói khó khăn tạo nên thiên tài."

" Vậy con....." Lúc Chu Lạc Dương đang đứng dậy muốn cáo từ, bên ngoài phòng hội nghị vang lên tiếng gõ cửa, người đẩy cửa tiến vào nhưng lại là Đỗ Cảnh, trong tay Đỗ Cảnh đang cầm một cái túi văn kiện màu trắng thường dùng trong bệnh viện.

Lúc Đỗ Cảnh nhìn thấy Chu Lạc Dương, rõ ràng hơi ngớ ra.

" Sao không đi học ?" Đỗ Cảnh không nhìn đến ba vị khác, trái lại hướng về Chu Lạc Dương hỏi.

Tề giáo sư nói : " Là ta khó được một lần đến học viện nên tìm Lạc Dương nói chuyện."

" Vị này là Tề lão tiên sinh," Phó viện trưởng nói, " Các vị hẳn là lần đầu tiên gặp mặt đi."

Đỗ Cảnh nhìn Tề giáo sư nói : " Chào ngài."

Hắn do dự phút chốc, cuối cùng đem túi văn kiện đặt ở trên bàn, Chu Lạc Dương hoài nghi bên trong là bệnh án, nhưng không nhìn túi văn kiện kia, chỉ ngẩng đầu hướng Đỗ Cảnh hỏi : " Cậu không phải đang ngủ sao ?"

" Tôi đã đi tái khám," Đỗ Cảnh nói, " Sáng sớm liền đi, không nói cho cậu biết."

Chu Lạc Dương lại hỏi : " Lấy máu chưa ?"

Đỗ Cảnh cho Chu Lạc Dương xem cổ tay của mình.

" Đã ăn sáng chưa ?"

" Chưa, còn cậu ?"

Hai người một hỏi một trả lời, thần thái thập phần tự nhiên, hướng dẫn viên tự phát đóng lại não động hình ảnh Đỗ Cảnh đột nhiên bạo khởi tâm thần phân liệt phát tác, cầm dao truy sát chém người khắp phố...v.v.., nói : " Lạc Dương em ấy nói, em ấy rất...."

" Tôi đói muốn chết rồi." Chu Lạc Dương không cho hướng dẫn viên bán nhân tình cơ hội, không tất yếu đem những lời này nói cho Đỗ Cảnh biết, bằng không chỉ sẽ dẫn đến ngại ngùng không cần thiết.

Đỗ Cảnh hướng liền hướng về phía bọn họ gật đầu, Chu Lạc Dương biết ba người này còn có lời muốn thương lượng, liền lễ phép hướng Tề giáo sư cáo từ, cùng Đỗ Cảnh đóng cửa lại, rời khỏi phòng họp.

" Ngài xem, lúc cậu ấy tiến đến, ánh mắt chỉ nhìn về phía Chu Lạc Dương," Lý Kiến Lam nói, " Câu đầu tiên cũng không phải là hướng về phía chúng ta chào hỏi, mà là hỏi bạn cùng phòng của mình sao lại không đi học. Hai người này hẳn là có thể hảo hảo sống chung."

Tề giáo sư nói : " Lạc Dương là cái hảo hài tử, cậu ấy có thể xử lí, tôi biết áp lực trên lớp cũng rất lớn, các vị cần tin tưởng cậu ấy. Điều mà Đỗ Cảnh hi vọng nhất chính là đem cậu ấy xem như người bình thường mà đối đãi, đừng đi cường điệu bệnh tình của cậu ấy, cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy đi cảm thụ hỉ nộ ai lạc của chúng ta, ngày sau cũng coi như là cấp cho chính mình một lời giải thích, có phải hay không ?"

Lý Kiến Lam gật đầu : " Tiên sinh nói rất đúng."

12 giờ, phòng ăn giáo sư hôm nay không mở cửa, trong phòng ăn lớn của sinh viên dần dần trở nên náo nhiệt hẳn lên, Chu Lạc Dương nhân lúc Đỗ Cảnh đi lấy cơm liền nhìn xem điện thoại, bài viết trên BBS vẫn chưa xoá.

Đỗ Cảnh thần sắc như thường, mang đến cơm trưa cho Chu Lạc Dương, còn mua nước uống.

Chu Lạc Dương hỏi : " Tái khám bình thường chứ ?"

Hắn thậm chí không hỏi Đỗ Cảnh bị bệnh gì, dù sao y nói " tái khám", Chu Lạc Dương liền thuận thế hỏi tiếp xuống.

Một ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Nguyên Đán, tất cả các học sinh đều đang nói đến việc buổi tối đi đâu chơi, bên cạnh đó còn có các nam sinh đang dựng đài ở bên ngoài quay clip, ồn ào đến mức khiến Chu Lạc Dương rất khó chịu.

Đỗ Cảnh nghe không rõ, hỏi lại: " Sao cơ ?"

Chu Lạc Dương hơi lớn tiếng chút lặp lại một lần nữa, Đỗ Cảnh liền gật đầu.

" Kiểm tra dược vật thay thế ảnh hưởng, cho nên cần lấy máu." Đỗ Cảnh trả lời.

Chu Lạc Dương nói: " Buổi chiều vẫn đi bắn tên sao ?"

Đỗ Cảnh nói : " Đi, cậu đi không ?"

Chu Lạc Dương luôn luôn muốn đi xem xem, chỉ là gần đến cuối kỳ, không có thời gian. Hắn biết Đỗ Cảnh không quá thích các kiểu bóng rổ có nhiều người phối hợp, hoạt động xã đoàn tiếp xúc. Từ trước đến nay hắn luôn luôn cảm thấy cảm xúc của Đỗ Cảnh không quá ổn định, hiện tại tổng xem như là hiểu rõ rồi, bởi vì u uất chứng bệnh, cậu ấy sợ không chế không được bản thân, cùng người khác nảy sinh tranh chấp, cho nên đã lựa chọn môn bắn tên, là không cần thiết cùng người kết giao nhất.

" Được chứ ?" Chu Lạc Dương nói.

Đỗ Cảnh nghe không rõ, nhìn tứ phía nhất mắt, rất bực bội, Chu Lạc Dương lập tức ngắt lời, lớn tiếng lặp lại, đem lực chú ý của Đỗ Cảnh kéo trở về. Đỗ Cảnh nói : " Đương nhiên là được. Cậu đang nghĩ gì vậy ?!"

" Mau ăn xong rồi về đi !" Chu Lạc Dương nói, " Trong phòng ăn quá ồn ào."

Hai người im lặng ăn cơm trưa, Chu Lạc Dương kẹp một cái đùi gà cho y, nói : " Cậu ăn cái này, tôi muốn ăn cá của cậu."

" Đều cho cậu," Đỗ Cảnh nói, " Tôi lại bị kỳ thị rồi."

Chu Lạc Dương : " ? "

" Tôi lại bị kỳ thị rồi !" Đỗ Cảnh chỉ chỉ thức ăn ở trong đĩa, tỏ ý bảo hắn xem phân lượng, chỉ có ba khối thịt, Chu Lạc Dương cười phá lên.

Mỗi lần lúc Chu Lạc Dương đi lấy thức ăn, trong đĩa cơm, thức ăn thường rất nhiều. Lúc Đỗ Cảnh đi lấy thức ăn, trái lại luôn luôn phải ăn đau, món thịt nhanh rải rời ra, tản ra khắp nơi, để bổ cứu lại, Đỗ Cảnh thông thường sẽ lấy hai phần, ăn không hết tính sau.

Gần 10 phút sau đó, ăn được một nửa, Đỗ Cảnh đột nhiên hỏi : " Cậu rất cái gì ?"

Chu Lạc Dương một bộ mặt mê mang mù mịt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh biểu tình có chút không quá đúng, có lẽ bởi vì hoàn cảnh ồn ào khiến y tâm sinh phiền chán.

" Tôi nói ! Cậu rất cái gì ? Rất lo lắng tôi sao ? Lại sợ tôi bị làm sao à ?" Đỗ Cảnh không coi ai ra gì hướng về Chu Lạc Dương hỏi.

Chu Lạc Dương lập tức phản ứng đến, cái câu nói kia của Hướng dẫn viên khiến Đỗ Cảnh mẫn cảm.

" Không có !" Chu Lạc Dương nói, " Không có lo lắng cậu !"

" Rất gì thế ?" Đỗ Cảnh hỏi, " Nói !"

Chu Lạc Dương biết nếu muốn làm biến mất Đỗ Cảnh hoài nghi, chỉ có thể nghiêm túc trả lời y. Hắn suy nghĩ một hồi, đang ở giữa " Về nhà rồi nói" cùng với trực tiếp nói cho y biết, đã lựa chọn vế sau.

" Tôi nói, tôi rất thích cậu." Chu Lạc Dương trả lời.

Đỗ Cảnh biểu tình mang theo lệ khí, hoài nghi nói : " Gì cơ ?"

" Không cần phải lo lắng !" Chu Lạc Dương coi như nơi không người, hướng Đỗ Cảnh lớn,  tiếng nói, " Là thích đó ! Tôi nói tôi rất thích cậu !"

Xung quanh trong nháy mắt, toàn bộ đều tĩnh lặng, trước sau trái phải, bao gồm cả những người đang dựng đài ở bên cạnh, tất cả mọi người đều cùng nhau nhìn về phía Chu Lạc Dương cùng Đỗ Cảnh.

Chu Lạc Dương : " ............."

Đỗ Cảnh : "........................................"

Mặt của Đỗ Cảnh nháy mắt đỏ lên, tứ phía đương trường cười ầm lên, Chu Lạc Dương quái dị nhìn xem bọn họ, nhưng không lâu sau, cả đám nhóc liền tập mãi thành thói quen , tiếp tục ầm ầm ĩ ĩ, ăn cơm của mình, không có làm ầm lên, biết được đây không phải là đang tỏ tình.

Một tên thẳng nam đối với một thẳng nam nói " Thích cậu", khí trường rõ ràng không đồng dạng, điểm này vẫn là có thể phân biệt.

Lệ khí trên người Đỗ Cảnh trước kia, phốc chốc liền bị quét sạch sẽ.

Sau buổi trưa, hai người trở về phòng. Đỗ Cảnh đi cho rùa ăn, một bên cho nó ăn thức ăn gia súc, một bên tự mình uống thuốc, một người một rùa, bên ăn bên uống. Chu Lạc Dương không chết tâm ngồi nhìn điện thoại, bài viết kia cuối cùng đã xoá rồi, cám ơn trời đất. Rùa con cũng bắt đầu nguyện ý ăn này nọ, tất cả trở nên thoải mái hẳn lên.

Buổi chiều Xạ tiễn xã, người không nhiều. Xã trưởng hướng Đỗ Cảnh hỏi : " Buổi trưa ăn cơm liên hoan, sao lại không đến ?"

Đỗ Cảnh trả lời : " Quên rồi."

Chu Lạc Dương mới nhớ ra, nguyên bản kế hoạch của Đỗ Cảnh là tham gia bữa cơm liên hoan xã đoàn, nói không đi chính là không đi, vội hướng xã trưởng xin lỗi : " Tôi đem cậu ấy gọi đi, là lỗi của tôi."

Xã trưởng khua tay, hiển nhiên đối với việc Đỗ Cảnh tham gia hoạt động tập thể cũng không có quá nhiều hi vọng lớn, sự thật thì cậu ta không đến, mọi người ngược lại thấy thoải mái hơn.

Đỗ Cảnh đối với câu trả lời này là : " Không quan hệ, vốn dĩ cũng không muốn đi. Tôi dạy cậu khai cung xạ tiễn nhé."

Đỗ Cảnh tự mình mang lên vai trái một khối giáp da bảo vệ đầu, giáp cổ tay, cầm lên túi mũi tên, lại đeo lên trang bị cho Chu Lạc Dương, Chu Lạc Dương vận động cánh tay, nhìn Đỗ Cảnh.

" Làm giống tôi đây."

Đỗ Cảnh đứng ở trước hắn, làm động tác uốn cung đáp tên, động tác nâng tay xinh đẹp lại đúng tiêu chuẩn, ánh mắt chuyên chú, vọng hướng tấm bia đối diện.

Chu Lạc Dương bị biểu tình của Đỗ Cảnh hấp dẫn lực chú ý, mắt đẹp của y hình dạng rất sâu, lúc nhìn về phía tấm bia, đôi mắt hữu thần. Cái kia vết sẹo ngang qua sống mũi, dưới ánh đèn rực rỡ chiếu sáng của sân luyện tập càng là rõ ràng.

Chu Lạc Dương nghĩ đến cái câu " mặt sẹo" trên BBS khiến hắn rất phẫn nộ, lúc này nhưng lại nhịn không được nói thầm : " Mặt sẹo cũng rất đẹp trai."

Đỗ Cảnh : " ???"

Chu Lạc Dương gật gật đầu, thử kéo cung.

" Đừng động." Đỗ Cảnh nói.

Đỗ Cảnh bắt đầu sửa chữa động tác của Chu Lạc Dương, lòng bàn tay đỡ lấy khuỷ tay phải của hắn, Chu Lạc Dương kéo khai ra một chút liền cảm thấy cánh tay, vai, lưng cơ bắp có chút khẩn trương. Tay trái còn không chịu khống chế, hơi hơi phát run.

" Buông lỏng, đừng kéo căng," Đỗ Cảnh đáp,
" Phóng, chú ý phía trên, đừng động."

Chu Lạc Dương phóng tiễn, đúng như dự đoán, bắn không trúng bia.

Chu Lạc Dương: " Vẫn rất thú vị."

Đỗ Cảnh để cho Chu Lạc Dương đứng thẳng, rồi đứng ở phía sau lưng hắn, tay cầm tay bắt đầu dạy hắn, môi của y hơi dán lên tai của Chu Lạc Dương, từ phía sau ôm trọn lấy hắn, hai tay ôm đến phía trước hắn, chụp lấy ngón tay của hắn, hai người cùng nhau kéo khai cung tên.

" Buông lỏng chút," Đỗ Cảnh trầm thanh nói,
" Đừng khẩn trương."

Lúc này Chu Lạc Dương cơ hồ là bị Đỗ Cảnh ôm trọn vào trong ngực, còn bị khí tức của y nhân lúc nói chuyện mà phả đến bên tai rất ngứa, tai đã bắt đầu đỏ lên, tư thế giáo nhân uốn cung đáp tên quả thật quá ái muội rồi, không kém gì tay cầm tay giáo người chơi đánh golf.

" Xạ tiễn xã quả là nơi giết chết nữ nhi tâm." Chu Lạc Dương trêu đùa nói.
Bản thân nếu là con gái, đối với Đỗ Cảnh tuyệt đối là vô pháp chống đỡ.

Hắn còn chú ý đến có nam sinh mặc Hán phục, thậm chí là Phi Ngư phục của Minh Triều đưa bạn gái đến dạy bắn tên, kia tràng diện tương đối soái khí. Thầm nghĩ chờ học kỳ sau tiến đến Xạ Tiễn xã, mình cũng mua một bộ, thật là soái đến ngất ngây.

Đỗ Cảnh từ phía sau vọt ra một tay, đẩy cằm của Chu Lạc Dương, để hắn chuyển hướng tấm bia, đến xem hắn nên xem địa phương :
" Xem bia, cậu đang xem ở đâu vậy ?"

Chu Lạc Dương nói : " Bắn !"

Chu Lạc Dương nới lỏng tay, lúc đó Đỗ Cảnh chỉ dùng hư lực, tiễn thỉ kéo lên tiếng vang, rời khỏi dây cung lưu loát mà đi.

Chính trúng bia tâm.

" Đẹp !" Chu Lạc Dương nói, " Cậu luyện tập bao lâu rồi ?"

Đỗ Cảnh trả lời : " Không lâu lắm."

" Cậu bắn mấy mũi tên nữa cho tôi xem đi ?" Chu Lạc Dương lấy ra điện thoại, muốn quay phim lại cho Đỗ Cảnh, về nhà học theo.

Lần này Đỗ Cảnh không có trốn tránh máy quay, đầu tiên là tay trái cầm cung bắn một mũi tên, lại dùng tay phải cầm lên một cái cung khác, lại bắn một mũi, hai mũi tên đều trúng bia tâm, đổi cung khác, xuất tên, lại đổi cung, lại bắn tên. Liền liên tục 5,6 mũi tên, toàn bộ đều đóng ở trên hồng tâm.

Chu Lạc Dương nhìn xem tư thế khá tiêu chuẩn của y liền cười phá lên. Nhưng không biết vì sao, toàn bộ trong Xạ Tiễn xã có số ít người chú ý đến động tác của Đỗ Cảnh, sôi nôi phát ra " Ô !!!!" kinh hô. 

Một đám người bắt đầu vỗ tay, liễn xã trưởng cũng huýt sáo lên, hướng Đỗ Cảnh giơ lên ngón cái.

Chu Lạc Dương : " ??????"

Đỗ Cảnh không có hồi ứng gì, tỏ ý bảo Chu Lạc Dương dùng cung tiếp tục luyện tập.

Chu Lạc Dương khai cung, hướng xã trưởng hỏi : " Vừa nãy các anh sao lại vỗ tay ?"

" Tả hữu khai cung ! Tả hữu khai cung aaa!" Cái biểu tình kia của xã trưởng, quả thực là viết lên đầy đủ đối với Đỗ Cảnh sùng bái,
" Sao lại làm được như vậy ? Bình thường không thấy cậu luyện tập, Đỗ Cảnh ! Cậu quá trâu bò rồi, thật là quá trâu bò rồi !"

Xã trưởng lại chạy qua tới, hắn từ trước đến giờ không thế nào tạo được sự chú ý với Đỗ Cảnh, liền hướng Chu Lạc Dương hỏi : " Cậu là bạn của cậu ấy à ? Cậu tham gia vào xã của chúng tôi không ?"

Chu Lạc Dương còn không có trả lời, Đỗ Cảnh nhưng lại nói : " Cậu ấy muốn tham gia."

Chu Lạc Dương nói : " Học kỳ sau chiêu tân thì em sẽ nộp hồ sơ."

" Đừng phân tâm," Đỗ Cảnh chỉ đáp một câu liền hướng Chu Lạc Dương nói , " Tiếp tục."

Chu Lạc Dương hướng xã trưởng nói : " Có thể giúp em ghi hình một chút được không ? Em muốn xem chút chỗ nào động tác không đúng."

Trong Xạ Tiễn xã có gương chiếu, nhưng Chu Lạc Dương muốn ghi hình để khi trở về xem lại, xã trưởng liền nhận lấy điện thoại, cùng Đỗ Cảnh ở một bên nhìn. Chu Lạc Dương bắn được mấy mũi tên, Đỗ Cảnh lại đứng đến sau lưng ôm lấy hắn, chỉnh sửa tư thế kéo cung của hắn.

" Cả người cậu quá căng thẳng," Đỗ Cảnh nói, " Tay đều phát run."

" Tôi vừa nãy không căng thẳng," Chu Lạc Dương nói, " Cậu tay cầm tay giáo tôi, tôi mới bắt đầu run rẩy."

Đỗ Cảnh liền buông tay xuống, đem tay đặt ở trên eo Chu Lạc Dương, nghiêng đầu nhìn bia, lại hơi hơi cúi đầu, nhìn Chu Lạc Dương, nói :
" Giữ tầm mắt nhìn thẳng."

Động tác này quả thực quá ái muội rồi, Chu Lạc Dương là lần đầu tiên cùng với một nam nhân như vậy gần cự li tiếp xúc, trái tim không khỏi nhảy lên thình thịch, đây là điều hình thành tự phát trong giới tự nhiên, giống như khí thế xâm lược lãnh địa của hai con động vật giống đực lúc phát sinh giao hội, một khi vượt quá cự li an toàn, trong nội tâm liên tiếp vang lên tiếng cảnh báo, tuyến thượng thận tố Adrenalin cùng với hooc-mon ngay tức khắc được bài tiết ra, đưa đến khẩn trương, kích thích cùng với bất an, hỗn hợp cảm giác.

Hắn đã phải phân tâm ứng phó loại cảnh báo này, lại phải đối chuẩn bia tử, nửa là hưng phấn, nửa là run rẩy không ngừng mang đến nguy hiểm.

Đỗ Cảnh nhưng lại phi thường tự nhiên, dường như đã mặc định Chu Lạc Dương xâm nhập vào phạm vi lãnh địa của mình, đã quen với việc cậu ta ở trong khu vực xung quanh mình, thậm chí còn cho phép cậu ta lần lượt càng tiến gần một chút.

" Được rồi," xã trưởng nói, " Trở về cậu tự mình xem đi."

Chu Lạc Dương nhận lấy điện thoại cất xong, xã trưởng liền đi, Đỗ Cảnh liền thả ra Chu Lạc Dương, đi đến một bên, con ngươi không chuyển nhìn hắn.

Chu Lạc Dương thả lỏng khẩu khí, chuyên tâm mà nhìn tấm bia.

" Cậu lúc nãy là đang tỏ ra xuất sắc à ?" Chu Lạc Dương có chút nghi hoặc hỏi.

Đỗ Cảnh trả lời : " Không có."

" Rõ ràng đang khoe khoang." Chu Lạc Dương cuối cùng hồi thần lại, nói : " Tả hữu khai cung, chỉ là tôi xem không hiểu."

" Rõ Ràng là ai ?" Đỗ Cảnh một bộ chính phái hỏi ngược lại.

Chu Lạc Dương nói : " Qua kỳ nghỉ xong tôi đi mua cung tên, hoạt động này rất có ý tứ. Sau này cùng nhau luyện tập, không muốn đi bên đoàn bóng rổ nữa."

" Tôi mua cho cậu." Đỗ Cảnh hỏi : " Vì sao không muốn đi nữa ? Bị bắt nạt à ?"

" Không có," Chu Lạc Dương nói, " Chỉ là gần đây không muốn chơi bóng rổ nữa."

Đỗ Cảnh kéo khai cung, bắn ra một mũi tên, nói : " Đừng lại là bởi vì muốn bồi tôi."

Chu Lạc Dương cũng bắn ra một tên, lại trượt bia, trả lời : " Đương nhiên là không rồi, sao lại luôn nghĩ như vậy, sớm nên đưa tôi đến đây rồi."

Đỗ Cảnh kéo khai cung, Chu Lạc Dương quan sát động tác của hắn, cũng kéo cung, Đỗ Cảnh đột nhiên nói : " Tôi vốn định tối nay chính miệng nói cho cậu biết, không nghĩ đến bọn họ lại không cho tôi cơ hội này. Tôi luôn luôn rất sợ, sợ cậu đổi sang phòng khác, sợ cậu không thân với tôi nữa, cho nên không dám nói."

" Gì cơ ?" Chu Lạc Dương mê mang hỏi.

" Chuyện tôi mắc chứng bệnh Táo Uất," Đỗ Cảnh nghiêm túc nói, " Tôi phát hiện bài viết trên BBS đã rất lâu rồi, tôi không muốn để cậu nhìn thấy nó."

Chu Lạc Dương đem cung đã kéo ra trở lại bỏ xuống, tay cầm cung tên, ngơ ngác nhìn Đỗ Cảnh. Đỗ Cảnh cũng đem cung tên đã kéo ra buông lỏng xuống, trầm mặc nhìn Chu Lạc Dương.

Bọn họ an tĩnh mà đứng, lẫn nhau đối mắt.

Chu Lạc Dương nhận ra được : Hắn đối với Đỗ Cảnh mà nói, so với bản thân tưởng tượng, quan trọng hơn rất nhiều.

Sau này hắn đã nghe rất nhiều lần 《Stan》, dần dần cũng cho rằng bản thân đã hiểu rõ Đỗ Cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro