chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Hiển chấp nhận lời cầu hôn của Quang cũng là ngày Hiển đánh cược vận mệnh của mình. Nó đã hỏi ý kiến của Duy về việc tổ chức một hôn lễ nhưng Duy đã không đồng ý, Duy khuyên nó chỉ nên dừng lại ở mức sống chung đừng làm hôn lễ vì nếu lỡ sau này có chuyện gì xảy ra thì chỉ khổ cho Hiển và chỉ nên tổ chức hôn lễ khi có sự chấp nhận của hai bên gia đình. Hiển biết không có gì chắc chắn 100% nhất là chuyện tình cảm nhưng nó yêu và tin tưởng Quang, nó tin tình yêu của nó dành cho Quang cũng như Quang dành cho nó sẽ vượt qua mọi sóng gió.

Còn ba ngày nữa là đến ngày cưới của Hiển và Quang, hôm nay Quang đưa nó đi chọn lễ phục và chụp ảnh cưới. Quang thích mặc âu phục nhưng Hiển lại muốn mặc áo dài cách tân vì vậy Quang đã chìu theo nó. Hiển đã chọn hai bộ áo dài cách tân màu đỏ viền đen, áo của Quang thì thêu hình chim loan còn áo của Hiển thì thêu hình phụng. Nó muốn cả hai đều sẽ mãi hòa thuận, yêu thương nhau như câu "loan phụng hòa minh".

Về đến nhà Hiển hơi mệt vì cả ngày hôm nay phải chụp ảnh cưới, nó thích chụp theo phong cách cổ kính một tý và thế là anh thợ chụp hình đã cho nó ý tưởng là chụp theo kiểu hoàng gia xưa khi vua đón hoàng hậu về cung. Hiển rất thích kiểu chụp này vì nó muốn là "hoàng hậu" của anh Quang và sẽ mãi mãi là như vậy.

_____***_____

Rồi ngày vui cũng đến, Hiển bước vào lễ đường bên cạnh là đứa bạn thân. Đột nhiên Duy khựng lại khi nhìn xuống hàng ghế khách mời. Duy thấy Khôi - người nó từng yêu cũng là kẻ chỉ xem nó như một thế thân, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Duy

" Tại sao Khôi lại ở đây, hắn quen anh Quang sao, nhưng tại sao ngày đó ở rạp chiếu phim hai người giả vờ không biết nhau? " 

Một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu Duy, nhưng đã đến nước này Duy cũng không biết phải làm như thế nào.

Lúc đầu Hiển quyết định không mời ai hết nhưng Quang muốn có sự góp mặt của một ít bạn thân. Vậy sao hôm nay Hiển lại thấy có nhiều bạn học chung đến vậy, Hiển hơi nhíu mày lại rồi nó chợt nghĩ chắc là anh Quang muốn chứng minh rằng việc nó yêu anh là đúng và hôn lễ hôm nay là minh chứng xác thực nhất.

- Lê Hiển, con có bằng lòng làm vợ của chú rể Lê Nhật Quang, sẽ mãi mãi yêu thương, chăm sóc cho người bên cạnh đến khi đầu bạc răng lông cũng như trong mọi hoàn cảnh khó khăn không?

Cha sứ đứng giữa lễ đường hỏi Hiển.

- Dạ, con đồng ý.

Hiển đỏ mặt, liếc mắt nhìn Quang rồi trả lời.

- Lê Nhật Quang, con có bằng lòng làm chồng của Lê Hiển, sẽ mãi mãi yêu thương, chăm sóc cho người bên cạnh đến khi đầu bạc răng lông cũng như trong mọi hoàn cảnh khó khăn không?

Cha sứ nhìn sang Quang cũng hỏi y như Hiển chỉ đổi một ít từ.

Lúc này Quang tự nhiên nắm chặt tay mình lại, nhìn xuống Lâm rồi nhìn sang Hiển. Hắn nhắm mắt lại rồi trả lời từng chữ một.

- Không, tôi không đồng ý.

Câu trả lời ấy làm cả lễ đường kinh ngạc và Hiển cũng vậy.

- Sao.... anh.... anh sao vậy.... anh biết anh nói gì không.... anh Quang.

Hiển lấp bấp không dám tin nhìn Quang.

Quang nhắm mắt lại một lần nữa, mở mắt ra như đã quyết định anh nói.

- Tôi không muốn cưới một kẻ máu lạnh như cậu và hôm nay sẽ là ngày cậu trả giá cho chuyện năm đó.

- Nhưng em đã làm gì, sao anh lại làm như vậy?

Lúc này Hiển đã rơi nước mắt, ấm ức nhìn Quang.

Quang nhìn Hiển đang ngồi sụp bên dưới chân hắn, hắn đau lòng nhưng đã không thể quay đầu lại.

- Đúng là kẻ xấu xa luôn muốn đội lốt lương thiện, sáu năm trước mày đã bỏ đi khi thấy một người con gái bị tai nạn xe đúng không, tao nói đúng không.

Bây giờ Quang đã thay đổi cách xưng hô với Hiển thành mày tao và Quang nói tiếp.

- Mày có biết người con gái đó là ai không, đó là người yêu của tao, là người tao yêu nhất, mày có biết không?

Quang nói như hét vào mặt Hiển.

Hiển đơ ra như nhớ lại điều gì đó, nước mắt nó rơi dài trên má, nó nhìn Quang, người sắp là "chồng" nó bằng một cặp mắt đau đớn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro