chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy sau cơn mê dài, Hiển khẽ nhút nhít cơ thể, cơn đau đớn đánh úp lên não bộ của Hiển làm nó hít hà ra tiếng. Kéo chăn ra nhìn xuống nó như bị sét đánh "chuyện gì đã xảy ra", bây giờ nó đã đơ ra và trí nhớ nó bắt đầu kéo lại khoảng thời gian tối hôm trước.

- Áhhh..........

Hiển la toáng lên.

- Có chuyện gì đó em.

Quang hoảng hốt chạy vào.

- Chuyện này là sao.... đêm qua.... em.... anh....

Không thể nói tròn câu vì quá shock khi nhớ đến chuyện tối hôm qua.

Lúc này Quang cười tươi, nhẹ nhàng ngồi bên giường ôm Hiển vào lòng. Nhẹ hôn vào đầu Hiển, Quang nói.

- Đêm qua anh và em đều say nên anh không thể kiềm chế được mình.

Quang hôn Hiển thêm một cái rồi tiếp tục.

- Em yên tâm đi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời mà.

Hiển ngồi đơ ở đó nghe Quang thủ thỉ bên tai những lời ngọt ngào và cuối cùng vẫn là việc về sống chung. Hiển không trả lời ngay mà hẹn mấy ngày suy nghĩ.

Đã mấy ngày Hiển gác lại mọi công việc chỉ nằm ở nhà, nó suy nghĩ mãi mà vẫn chưa thể quyết định được nên đành hỏi ý kiến Duy.

- Anh Quang muốn tao về sống chung, mày nghĩ sao Duy.

- Ừ tao thấy chuyện đó cũng bình thường, hai người quen nhau mấy năm rồi còn gì. Ủa sao bây giờ mày lại nghĩ đến chuyện này, hồi đó mày toàn từ chối không mà.

Duy ngạc nhiên hỏi.

- Thì tao thấy quen cũng lâu rồi mà anh Quang cứ nài nỉ mãi nên tao.....

Hiển ấp úng trả lời. Chợt đổi giọng Duy nói trong suy tư.

- Nếu anh Quang yêu mày thật lòng thì không sao, nhưng Hiển à đã đến con đường sống chung thì muốn rút ra khó lắm đấy.

- Ừ tao biết nhưng mà Duy mày bị sao đó.

Nghe hơi khác nên Hiển hỏi.

- Chỉ là nhớ chút chuyện cũ thôi, không sao đâu.

- Thôi chuyện cũ cho qua đi Duy nhớ lại làm gì cho buồn.

Hiển vỗ vỗ lên tay Duy an ủi.

Vậy là một tuần sau Hiển chính thức về sống chung với Quang. Ngày đó Quang cứ cười mãi, cứ ôm hôn Hiển hoài còn bắt Hiển kêu là ông xã. Hiển ngượng nên không kêu được nhưng Quang cứ kêu Hiển là bà xã làm Hiển ngượng đỏ cả mặt.

Khi về sống chung Hiển mới biết thêm tính thích làm nũng của Quang, mỗi ngày đi làm Quang đều muốn Hiển kêu dậy còn nũng nịu không chịu đi nói là muốn ở cả ngày với bà xã. Hiển cũng chỉ biết cười trừ thôi.

Nhưng không được bao lâu thì giông bão lại nổi lên......

Đó là một ngày đẹp trời tháng sáu, ngày Hiển chính thức bước vào lễ đường với Quang sau rất nhiều lời hứa hẹn cho tương lai hai đứa. Cuối cùng Hiển cũng chấp nhận mà không hề có sự chúc phúc của gia đình. Nó nghĩ khi nào cuộc sống hạnh phúc viên mãn thì sẽ cho mẹ với em gái nó hay còn bây giờ nó xin được một lần quyết định hạnh phúc tương lai của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro