chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiển nằm đó trên chiếc giường bệnh trắng, một bên là Nghi đang khóc lóc trách móc tại sao Hiển lại không nói ra bệnh tình của mình. Hiển chỉ biết nhìn Nghi không nói được lời nào, chẳng lẽ lại nói "anh muốn chết từ lâu rồi", Hiển không dám nói ra câu đó. Bao lâu nay nó sống vì em nó, khi ở tù đã có lúc nó định tự tử chết rồi nhưng vì mẹ và em nó không thể chết được, khi mẹ mất nó phải tiếp tục sống để lo cho em nó cho dù cuộc sống này đối với nó đã không còn ý nghĩa gì.

Bất chợt cửa phòng bệnh mở ra, Hiển chỉ liếc mắt người đó một cái rồi nhắm mắt lại. Còn Nghi lại nổi cơn giận lên.

- Anh biến đi, anh hai tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.

Nghi vừa nói vừa đẩy người đó ra, nhưng sức lực của một đứa con gái như cô sao có thể đẩy được một người đàn ông khỏe mạnh ra khỏi phòng.

- Tôi muốn nói chuyện với anh hai cô, tôi chỉ xin một ít thời gian thôi, tôi xin cô.

Người đó mở miệng vang xin.

- Anh về đi, đã từ lâu chúng ta đã không còn gì để nói rồi.

Lần này Hiển đã lên tiếng.

Quang, người vừa vào phòng ấy vẫn đứng đó nhìn Hiển cho dù Nghi cứ xô đẩy và la toáng lên. Không chịu được ánh mắt vang xin đó Hiển đã kêu Nghi đi ra ngoài.

- Rồi đó có gì anh nói đi, à chắc hôm nay anh đến đây để coi cái "quả báo" tôi nhận được đó hả. Bây giờ anh thấy rồi đó, anh nên cười lên được rồi đó.

Hiển nói với giọng điệu đầy châm chít.

Quang bước đến giường bệnh ngồi xuống, nắm lấy tay Hiển nhưng Hiển đã kéo tay lại, Quang ngậm ngùi nhìn Hiển đang nhắm mắt.

- Anh sai rồi, xin em hãy tha thứ cho anh một lần, anh biết là anh sai thật rồi.

Và Quang đã khóc, nước mắt rơi từ đáy lòng Quang cầu mong một sự tha thứ cho dù cơ hội đó rất mong manh.

- Không, anh làm đúng đấy chứ, có sai cũng là tôi sai. Một đứa không nhìn rõ bản thân mình là ai, đua đồi trèo cao thì có té chết cũng đúng mà.

Hiển nói mà khóe mắt lại đỏ lên, nó nói cho Quang nghe cũng như là nói cho nó nghe.

- Hiển à, anh xin em đừng nói những lời như vậy, thà em cứ đánh cứ chửi anh đi, anh xin em đừng nói như vậy nữa.

Lần này Quang đã bắt lấy tay Hiển và không cho nó kéo lại nữa.

- Haha, gần chết lại nghe những lời này cũng vui đấy chứ, anh diễn đạt lắm đấy. Được rồi nói đi, tôi còn thiếu nợ anh cái gì nữa không? Anh cứ nói tôi trả hết cho đâu cần anh phải diễn sâu như vậy.

Hiển cười, cười mà lòng đau buốt.

- Hiển à, xin em đừng nói như vậy, anh xin em, anh xin em đó....

Lần này Quang đã thật sự không còn chịu đựng nổi nữa, hắn gục xuống ôm Hiển mà khóc nấc lên.

- Tôi mệt rồi, anh ra ngoài đi, những gì anh nói tôi nghe hết rồi, anh đi ra được rồi.

Hiển lên tiếng, dù vẫn muốn chọc tức Quang nhưng nhìn Quang như vậy Hiển lại không thể mở lời, nó biết nó vẫn còn yêu nhưng nó sẽ không ngu thêm một lần nào nữa.

- Em à, tha thứ cho anh, em muốn gì cũng được miễn là em tha thứ cho anh thôi.

Quang nhìn Hiển chân thành nói.

- Vậy anh đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh.

Hiển nói.

- Em à.....

Quang chưa nói hết câu thì một tiếng

"Cút........"

Của Hiển đã vang lên, Nghi chạy vào vì tiếng la của Hiển khá lớn. Nghi chạy lại ôm Hiển đang mệt vì đã nói quá nhiều. Bác sĩ cũng chạy vào và Quang bị đuổi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro