chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh Duy có gì từ từ nói, anh sao vậy?

Nghi lên tiếng khi bị Duy kéo ra ngoài. Duy vẫn không lên tiếng, kéo Nghi một mạch lên xe trở về nhà mình.

- Sao em quen thằng khốn đó mà không nói cho anh biết, rồi thằng Hiển biết chuyện chưa.

Duy bực tức hét lên.

- Anh hai không biết, tại em thấy chuyện này cũng không có gì nên không có nói.

Nghi hơi sợ khi trả lời.

- Nếu em còn thương anh hai em, em chia tay với thằng đó đi.

- Tại sao, có chuyện gì anh phải cho em biết chứ.

- Chuyện này em không nên biết sẽ tốt hơn, nói chung là thằng đó không tốt đâu.

- Em không tin, anh ấy rất tốt với em, anh hiểu lầm gì rồi, để em gọi điện kêu anh ấy đến giải thích với anh nhe.

Đang nói Nghi lấy điện thoại ra điện.

- Nó tốt hả, thằng Hiển ra như bây giờ chính nhờ lòng tốt của nó đó, mẹ em tức chết cũng là vì nó đó, em còn nói nó tốt hả.

Duy hét thẳng vào mặt Nghi.

- Sao.... anh nói sao.... anh nói lại cho em một lần nữa.... được không.

Như không tin vào tai mình Nghi lấp bấp hỏi lại mà trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại đang có cuộc gọi đi.

_____***_____

Từ ngày biết hết mọi chuyện, Nghi đã đến công ty xin nghỉ việc và không còn liên lạc với Lâm nữa. Cô không ngờ những người nhìn như tốt đẹp lại hại anh mình như vậy. Cô hận, hận những kẻ đó, hận suốt đời này nhất là kẻ đã bày ra âm mưu thâm độc ấy. Cô đã về quê sống với anh trai mình, rời xa nơi "thiên đường" đầy âm mưu, lừa dối này.

Còn Lâm sau ngày hôm đó hắn đã không đến gặp Nghi, nói đúng hơn là hắn không có đủ can đảm đối mặt với cô. Bây giờ hắn mới biết cảm giác thất tình là như thế nào nhưng hắn không hề hối hận vì hắn biết mình không hề sai trong chuyện năm đó. Hắn rất yêu và không hề muốn mất Nghi nhưng hắn vẫn luôn cho rằng mình đúng, hắn nghĩ một thời gian nữa sẽ giải thích cho Nghi hiểu và chắc có lẽ Nghi sẽ thông cảm cho hắn, riêng hắn cũng sẽ tha thứ cho lỗi lầm của Hiển năm đó.

_____***_____

Từ ngày trở về Hiển nhận thấy Nghi khác rất nhiều, không còn vui vẻ hoạt bát như xưa mà hay ngồi thơ thẩn một mình. Cho dù có hỏi thế nào Nghi cũng không trả lời rõ chỉ nói công việc không suôn sẻ nên nghỉ về đây kiếm việc khác. Dù nghi ngờ nhưng Hiển cũng không biết làm sao.

Dạo gần đây Hiển cứ hay chóng mặt, mắt lại mờ hơn lúc trước, nó biết mình bị u não nhưng vì không muốn Nghi lo lắng nên nó không nói ra. Cho dù có nói cũng có được gì đâu, cuộc đời này bất công với nó đã quá nhiều rồi thêm một cái khối u cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng mọi chuyện không theo ý nó, nó xỉu khi vừa mới đi làm về vậy là chuyện nó bị u não Nghi đã biết và người nó không muốn gặp mặt cũng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro