chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 2 tiếng trôi qua kể từ lúc Hiển được đưa vào phẫu thuật tại một bệnh viện lớn ở Sài Gòn, nhờ có mối quan hệ rộng rãi của Quang nên Hiển đã được phẫu thuật bởi các bác sĩ có tiếng nhất nhì ở Sài Gòn này. Tuy vậy nổi âu lo vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả mọi người ngồi chờ ở ngoài.

Cửa phòng phẫu thuật chợt mở ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều chạy ào về phía bác sĩ.

- Anh tôi có sao không bác sĩ?

Nghi là người mở miệng hỏi trước.

- Phẫu thuật đã thành công đúng không bác sĩ.

Quang cũng lên tiếng.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy nụ cười trên môi của vị bác sĩ cùng lời nói.

- Người nhà yên tâm, cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp.

Nhưng bác sĩ cũng nói thêm.

- Nhưng bởi vì bệnh nhân đã bị chấn thương ở phần đầu nên sẽ có thể bị một ít di chứng về sau, người nhà nên chuẩn bị tâm lý.

Nghe nói Hiển có thể bị di chứng mọi người đều cảm thấy hoang mang nhưng bây giờ chỉ còn biết chờ đợi mà thôi.

Ngày hôm sau Hiển tỉnh lại nhưng cái di chứng mà bác sĩ nói đã trở thành sự thật. Hiển không còn nhận ra bất cứ ai mà chỉ ngồi đó co rút lại một chỗ. Sau vài tuần trị liệu thì Hiển đã giảm bớt tình trạng sợ sệt ấy nhưng vẫn không nhớ ra điều gì. Điều gây ngạc nhiên cho mọi người là Hiển chỉ thân mật với một mình Quang thôi, có Quang ở bên Hiển mới nói cười được một chút và điều này làm Quang hé lên một tia hi vọng giành lại Hiển.

_____***_____

- Bác sĩ, có cách nào làm bệnh nhân mãi mãi không nhớ lại được không?

Ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ Quang hỏi.

- Ý anh là sao, thường là sẽ trị liệu giúp bệnh nhân phục hồi trí nhớ chứ?

Bác sĩ nhíu mày đặt nghi vấn.

- À không, ý tôi là cần tránh những gì để bệnh nhân sớm nhớ lại.

Thấy bác sĩ nghi ngờ nên Quang đã đổi câu hỏi.

- Nếu vậy người nhà nên cho bệnh nhân đến những nơi, thấy những thứ thân thuộc với lúc trước. Điều này sẽ có lợi ích tích cực cho bệnh tình của bệnh nhân nên người nhà nhớ kỹ.

- Nhưng nơi, những thứ thân thuộc sao.

Quang nói thầm rồi chào bác sĩ đi ra.

Với việc Hiển chỉ thân thiết với một mình Quang đã làm cho Nghi lo lắng rất nhiều. Hôm nay Quang đã đặt vấn đề sẽ đón Hiển về chăm sóc khi Hiển ra viện, Nghi rất phân vân bây giờ với hoàn cảnh thiếu thốn của cô rất khó chăm sóc cho Hiển chu đáo, với lại cô không yên tâm đi làm kiếm tiền mà để Hiển một mình, vì vậy cô đã hỏi ý kiến của Duy.

Duy cũng như Nghi nửa muốn Quang chăm sóc cho Hiển vì trong thời gian này ai cũng thấy được tình cảm chân thành mà Quang dành cho Hiển, những nửa khác lại không muốn vì Duy lo sợ có một ngày Quang sẽ bỏ rơi Hiển tiếp vì Duy bây giờ không còn tin vào tình yêu vĩnh cửu nữa rồi. Sau 1 hồi bàn luận Nghi cũng đồng ý cho Quang đón Hiển về nhà chăm sóc với điều kiện khi nào Hiển nhớ lại sẽ đón Hiển về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro