Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thiên đường cực lạc.

Giản Gia vẫn có thể nhớ rõ ràng như cũ, ở giữa một mảnh yên tĩnh đến cực đoan, cái loại âm thanh lật sách hơi chói tai này đổ vào tai, mang theo một loại nôn nóng cấp bách khó nhịn.

Trước mắt tựa như lại xuất hiện khuôn mặt như vẽ kia.

Không bàn đã qua đi bao nhiêu năm, kí ức như đoạn phim kia của Giản Gia kia vẫn không hề sai chút nào mà ghi lại mỗi một chi tiết —— thư phòng rộng lớn thư phòng tràn ngập mùi sách, hơi thở ẩm ướt của thời gian. Từ mặt đất cho đến trần nhà, trên kệ sách  trùng trùng điệp điệp chồng chất đủ loại sách vở.

Một bé trai hai, ba tuổi ngồi trên thảm, dựa lưng vào kệ sách dày nặng, lấy một loại tốc độ mà người bình thường không thể có được, phi nhanh mà  lật quyển sách thật dày trong tay.
Bé trai biểu tình chuyên chú, bé đúng là đang đọc, mà không phải trẻ nhỏ chơi đùa, tốc độ lật sách càng lúc càng nhanh, đôi mắt to đen nhánh xinh đẹp mắt to như ẩn như hiện, nổi lên ánh sáng màu xanh nước biển.

Giản Gia biết, bé trai nhỏ này chính là hắn.

Từ góc độ ký ức của con người, lấy loại thị giác thứ ba quan sát kí ức, vốn dĩ không nên xuất hiện trong đầu hắn.

Nhưng mà lúc ấy, lần đầu tiên tinh thần lực mất khống chế tuôn trào như điên không chỉ ở một chỗ, trong não hắn đã bị cứng rắn nhét vào vô ký ức hình ảnh trong khoảng thời gian này. Hắn thậm chí "thấy" hơn nữa "nhớ rõ", bảo mẫu nấu cơm trong phòng bếp hung hăng đập chết con muỗi đốt trên tay cô. Hắn thậm chí còn nhìn thấy, con muỗi chỉ hút được một chút máu, còn chưa kịp đem kia ngụm máu nuốt vào trong bụng, liền đi đời nhà ma.

Nó chết thực không cam lòng, đói khát, còn chưa kịp sinh sản hậu đại, Giản Gia kỳ dị mà nhận ra muỗi tâm tình.

Giản Gia biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Ánh sáng màu xanh đen u ám trong mắt bé trai đại thịnh, đột nhiên cả người run rẩy lên, từ trong tai mắt mũi miệng đều tràn ra một tia máu tươi, tất cả sách bay đầy phòng, giống một đàn bướm vỗ cánh, tiếp theo thật mạnh mà rơi trên mặt đất.

Nhân công nghe được âm thanh đi tới thì phát hiện bé trai té xỉu trên mặt đất, vội vàng đem ông gọi tới.

Sau đó chính là mời bác sĩ, thỉnh chuyên gia, mời các loại kỳ nhân dị sĩ, nhưng mà tất cả mọi người đối với tình huống của bé Giản Gia không chỗ xuống tay.

Chỉ cần tỉnh lại, một khi tư duy bắt đầu vận chuyển,  trong mắt bé trai liền bắt đầu chớp động ánh sáng màu xanh đậm u ám, sau đó run rẩy ngất đi.

Lòng ông nóng như lửa đốt, đứa chắt trai chưa tới ba tuổi này bình thường chính là thịt nơi đầu tim của ông, bé Gia Gia của ông vừa xinh đẹp vừa thông minh, tâm tư lương thiện lại cực kì săn sóc người, so với mấy đứa trẻ như khỉ ngoài kia không biết đáng yêu hơn bao nhiêu lần, quả thực có thể làm người thương đến khắc vào tim. Tại sao lại bị nhiễm loại quái bệnh như vậy?

Thẳng đến khi bạn già của ông xuất hiện.

Vị bạn già này cuộc đời nhấp nhô, nghề nghiệp không rõ, nhưng mà cũng có vài phần thủ đoạn thần bí.

Ông dốc lòng dò xét trạng huống của bé Giản Gia, giữ chặt tay của bé Giản Gia.

Con ngươi Giản Gia đen nhánh mang theo bình tĩnh khác thường, chuyên chú mà nhìn vào đôi mắt tang thương của ông lão trước mắt, thanh âm thanh thúy: " Ông ơi, ông đau lắm phải không?"

Tròng mắt mờ nhạt của ông lão khẽ run lên: "Con đã nhìn ra?"

Tiểu Giản Gia trong mắt nổi lên một tia Ánh sáng màu xanh đen: "Con đọc qua 137 quyển sách y học có liên quan tới sức khỏe cơ thể người, trừ đi những bệnh qua thời điểm mắc phải, cùng những chứng minh thực tế từ cơ thể, căn cứ vào các biểu hiện trên thân thể ông, con đoán trên người ông đại khái mang mười lăm loại bệnh."

Bé Giản Gia vươn tay nhỏ, xoa ấn đường ông lão, khuôn mặt nhỏ tái nhợt mang bộ dáng nghiêm túc đáng yêu nói không nên lời: " Ông ơi, dựa theo trên sách nói, ông hiện tại sống cũng đã thật miễn cưỡng, ông nhất định rất đau, so chích còn muốn đau hơn một trăm lần."

" Ông đau như vậy, còn tới xem con, ông còn giúp con áp chế con...... còn tư duy ...... ông là người ông tốt, người tốt không nên bị đau, con có thể tìm ra biện pháp......" ánh sáng màu xanh đen u ám trong mắt bé Giản Gia ngày càng tăng, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.

" Đứa bé ngoan, không cần nghĩ." tay ông lão có chút run lên, ông nhẹ nhàng ôm lấy thân thể non nớt của bé Giản Gia, " Ông không có việc gì."

Ông lão cầm tay nhỏ của Giản Gia, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của bé, thanh âm già nua mà trầm trọng, "Không cần nghĩ nữa, cảm nhận nó, khống chế nó, nó là suy nghĩ của con, lực lượng của con, còn là chủ nhân của nó."

Ông lão đem một chuỗi hạt châu màu xanh đen quấn quanh cổ tay trắng nõn của Giản Gia.

"Không cần nghĩ nhiều, khống chế nó, không cần nghĩ nhiều, khống chế nó......" ánh sáng màu xanh đen trong mắt bé Giản Gia dần dần thu thu lại, thanh âm chậm rãi yếu đi, dựa vào lòng ngực ông lão mà ngủ, hô hấp bình ổn, vững vàng.

※※※

" Cháu trai ngoan ngoãn nhà tôi rốt cuộc là bị như thế nào?"

"Tuệ cực tất thương. Trí tuệ tư duy của bé, hoặc là nói tinh thần lực của bé, quá mức lớn mạnh, đại não cùng thân thể không thể gánh chịu được lực lượng lớn mạnh như thế."

" Vậy phải làm sao bây giờ?"

" Bé cần phải học được khống chế lực lượng của chính mình, tránh suy nghĩ quá nhiều, áp chế dục vọng, khắc chế cảm xúc...... Tôi biết điều này thực tàn khốc...... Nhưng mà bé Gia Gia thực kiên cường...... Bé có thể làm được...... Bé cần phải làm được."

" Bé còn nhỏ như vậy...... Nếu làm không được?"

"......"

" Tính mạng đều không thể bảo đảm sao?"

"...... Trừ khi một ngày nào đó tinh thần có thể thoát ly thân thể mà một mình tồn tại."

"......"

"Chỉ cần sống sót, liền có hi vọng, có lẽ trời cao sẽ có không có an bài khác......"

" Bé Gia Gia......"  Trong thanh âm Ông nội tràn ngập thương tiếc.

" Con có thể làm được, yên tâm, ông, ông không cần khổ sở." Thanh âm non nớt của bé trai truyền tới.

Hai ông cụ trải qua hơn năm giáp ngẩng đầu nhìn qua, trên khuôn mặt của bé trai xinh đẹp mang theo bình tĩnh không phù hợp tuổi.

" Ông nội, ba, mẹ, các anh trai đều ở đây, con cũng sẽ vẫn luôn ở, con sẽ tồn tại, còn sẽ lớn lên." Bé Giản Gia thần sắc kiên định, mắt đen nổi lên một vòng gợn sóng màu u lam.

※※※

...... Mơ thấy mấy việc khi còn nhỏ ư......

Giản Gia cuộn ở trong chăn, đang nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng nghe được tiếng chuông báo.

Buồn ngủ quá, còn muốn ngủ nữa......

Một bàn thon dài trắng nõn tay từ trong chăn vươn tới, nhẹ nhàng vung lên, cái đồng hồ báo thức còn đang réo leng keng vèo một phát bay lên, chậm rãi từ phòng ngủ bay ra phòng khách.

Giản Ninh vừa mới dùng chìa khóa mở cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy chiếc đồng hồ báo bay ra như hồn ma, tim hắn lập tức vọt tới cổ họng, xông lên bước một bước xa, đem đồng hồ báo thức ôm vào trong lòng ngực.

"Giản! Gia!" Giản Ninh cầm đồng hồ báo thức, nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên.

Một thanh niên hơn hai mươi, có một khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng theo kiểu Đông Phương, chỉ là bộ mặt tức đến vặn vẹo, thoáng làm rớt đi giá trị khuôn mặt đẹp.

Người trên giường dường như có điểm sợ lạnh đem tay rụt trở về, hoàn toàn không hề phản ứng thanh niên trước giường phẫn nộ đến muốn phun trào, ngủ đến mức giống như chết rồi vậy.

"Giản Gia! Anh không cần giả chết! Rõ ràng  đã bảo đảm quá không tùy tiện dùng cái năng lực gặp quỷ năng lực kia của anh! Anh lại muốn đến bệnh viện có phải hay không?" Thanh niên tuấn tú tức đến mức khuôn mặt trắng đỏ hết cả lên.

" Anh đứng lên cho tôi! Chúng ta đi tìm ông nội phân xử! Đã là người hơn hai mươi tuổi, còn mỗi ngày ngủ nướng, anh cũng không biết xấu hổ mà làm thầy người ta!"

Giản Ninh xoay vòng quanh giường, tức giận đến muốn xốc chăn, lại sợ chấn kinh đến vị anh họ nội "Thân kiều thể nhược" này. Vị anh họ này luôn luôn là thịt đầu tim của ông cụ, đáng tiếc thân thể không tốt, từ nhỏ đến lớn, việc bình thường liền phải đến bệnh viện, cả nhà đều đem hắn coi như vật dễ vỡ mà cẩn thận che chở.

Nhưng mà khi chọc anh dựng lông lên rồi, khi anh đem ấn trên anh em bọn họ ấn trên mặt đất mà hành hung, cũng không thấy ảnh có bao nhiêu mảnh mai, Giản Ninh căm giận mà nghĩ. Bọn họ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, còn phải bị người lớn trong nhà lại dạy dỗ một trận, nói bọn họ khi dễ nhỏ yếu, bị đè đầu nhận sai, lại nói tiếp tất cả đều là nước mắt chua sót.

"Tiểu Ninh...... Không được ồn......"

Trong chăn truyền ra âm thanh yếu ớt như tơ nhện.

Sau đó bà miếng keo dán tiện lợi liền bay lên, đem miệng Giản Ninh cái kín mít.

"Ô! Ô ô!!" Giản Ninh liều mạng xé xuống keo dán tiện lợi, nhưng mà ba cái miếng kia dính chặt chẽ, kéo cũng kéo không xuống.

Hắn ô ô có đến một phút đồng hồ, nhân tài trên giường mới cực kỳ thong thả mà từ trong chăn ló đầu ra.

Giản Ninh phẫn uất trừng anh họ nhà mình, trơ mắt nhìn đôi mắt  nửa ngủ nửa tỉnh của vị đại gia này mê mang dại ra 10 giây, mới đại phát từ bi mà động đầu ngón tay, miếng keo dán tiện lợi kia rốt cuộc cũng rời khỏi miệng hắn.

Mắt nhìn thấy Giản Gia lại muốn một lần nữa ngủ qua đi, Giản Ninh tức muốn hộc máu hô to: " Anh có cuộc họp tổ! Không rời khỏi giường nữa liền đến muộn!"

" Ư...... họp tổ......" Người trên giường thở dài một tiếng, rốt cuộc bỏ được, từ trong ổ chăn bò ra tới.

Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn những thứ đồ làm bếp vừa mở ra trong nhà bếp trơn bóng như mới, nhận mệnh mà vén tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

"Giản Gia! Động tác nhanh một chút! Không kịp ăn bữa sáng giờ!" Giản Ninh một bên chiên trứng cùng thịt xông khói, một bên ồn ào.

Giản Gia thong thả ung dung mà mà quần áo, ánh mắt đột nhiên ngưng lại ở trên người hắn, Giản Ninh bị nhìn đến ngực một trận loạn nhảy, thanh âm cầm lòng không đậu mà mềm xuống, theo bản năng liền đứng thẳng thân thể, tựa như tiểu binh chờ đợi trưởng quan kiểm duyệt.
Trong nắng sớm, Giản Gia dáng người đĩnh bạt thon dài, động tác không chút để ý toát ra một loại ưu nhã không cách nào hình dung. Màu da trắng nõn, lộ ra chút bệnh trạng gầy yếu, tóc ngắn đen nhánh có chút hỗn độn, mắt đen hơi mang thanh lãnh lẳng lặng nhìn hắn, trong khí chất ôn hòa lại mang theo một tia lạnh thấu xương, cho dù quần áo hỗn độn, cũng đẹp trai đến mức giống như kiệt tác mà một bậc thầy nghệ thuật tỉ mỉ miêu tả, truyền lại đời sau.

Giản Ninh cắn môi, nỗ lực ức chế nhịp tim phi như điên, mẹ nó, anh họ nhà hắn chính là hoạ thủy cấp vũ trụ, lũ bọn họ là quan hệ huyết thống đối với hắn đều sẽ không tự chủ được mà lòng nghĩ mênh mang.

Từ nhỏ đến lớn, quả thực nam nữ già trẻ đều giết. Không biết có bao nhiêu người trong tối ngoài sáng đối với ảnh mà tâm hồn mơ mộng. Nhưng mà chỉ có số người cực nhỏ có người có thể thừa nhận được cảm giác áp bách vô cớ từ đôi mắt của anh họ nhà hắn, thông thường đều là tự biết xấu hổ, yên lặng bại lui. Ngẫu nhiên có một hai dũng sĩ dám đứng ra thổ lộ, cũng chỉ nghe được một câu lạnh nhạt "Cảm ơn, nhưng tôi đối với cậu\em không cảm giác" của anh họ chết tâm mà về, hoàn toàn không dám tiến tới dây dưa.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, anh họ từ nhỏ đều là cái bộ dạng lạnh nhạt cấm dục này, dù dùng cái dáng vẻ lạnh như băng, cũng đem không ít người chọc đến cầu sống cầu chết.

Anh họ không tìm nửa kia,  cùng người trong nhà đều gấp đến độ không được. Ông cụ thậm chí khó thở  nói, không thích bé gái, thì tìm con trai làm bạn cũng được, bọn họ đúng là thật khai sáng.

Giản Ninh bĩu môi, phải cỡ nào tự tin, mới dám đứng ở bên người anh họ mà không tự thấy xấu hổ a.

" Phải gọi là anh trai." Khuôn mặt thịnh thế mĩ nhan của anh họ nhà hắn mang theo cảm giác bình tĩnh áp bách đối diện hắn.

"...... Anh......" Giản Ninh rưng rưng khuất phục, hoàn toàn nhấc không nổi ý chí phản kháng.

"Ngoan."

Thanh âm như vậy bình đạm, lời khích lệ này một chút cũng không thiệt tình, Giản Ninh căm giận mà nghĩ.

Đôi mắt lại cầm lòng không đậu mà đuổi theo thân ảnh kia.

Giản Gia mặc vào áo sơ mi hưu nhàn màu trắng cùng một chiếc quần jeans tối màu, bộ đồ thanh xuân tươi mát của mình bị ổng mặc thành một thân đồ vừa lạnh nhạt, yên tĩnh lại ưu nhã.

Nhìn Giản Gia đi tới, Giản Ninh ngoan ngoãn đưa ra sandwich đã gói tốt.

Giản Gia thích ngủ nướng, nhưng mà tuyệt không đến trễ, vì thế chỉ có thể hy sinh thời gian nhàn nhã của bữa sáng, ở trên đường vội vàng giải quyết.

"Cảm ơn, Tiểu Ninh thật ngoan."

Giản Gia y như dỗ trẻ con mà sờ đầu thanh niên.

"Đừng kêu em là Tiểu Ninh nữa, em so với anh chỉ nhỏ hơn một tuổi." Mặt Giản Ninh cầm lòng không đậu có chút nóng lên.

" Ừ."

Ừ cái gì mà ừ? Giản Ninh bất mãn.

"Nhớ rõ mang bao. Còn về " Giới hạn nạp năng lượng trên máy phát la-de cùng máy quang  khuếch đại", anh trước kia từng viết một bài luận văn nhỏ, ở ngay máy tính bàn F, tự em đi xem đi." Giản Gia nhàn nhạt nói.

"Ha?" Giản Ninh vẻ mặt mộng bức.

Nhiều năm như vậy, tốc độ phản ứng của em họ vẫn thong thả như cũ, Giản Gia sớm thành thói quen, mặt không biểu tình mà mà giải thích cho em họ ngu ngốc.

" Vết son môi," ngón tay thon dài xinh đẹp điểm lên một vệt đỏ trên cổ áo Giản Ninh, " Màu son cùng tính chất khá đặc biệt, người sử dụng loại son này giống nhau đều là nữ giới phương Tây, thân thể có khả năng không khỏe mạnh lắm. Kiến nghị em khi lên giường mang bao. Đương nhiên, nếu em không gấp gáp đến mức nhìn thấy sắc đẹp liền làm, sẽ càng tốt."

" Mùi nước hoa," Giản Gia hai hàng lông mày nhăn lại với biên độ nhỏ, lui về phía sau một bước, "Có thành phần thôi tình, kiến nghị từ lương tâm, vẫn là đổi nữ nhân khác đi."

"Đến luận văn," Giản Gia chỉ chỉ ba lô Giản Ninh tùy tay ném ở trên sô pha, bên trong lộ ra một góc giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy từ đơn, "Quầng thâm mắt, thức đêm, thầy hướng dẫn của em gần nhất đang nghiên cứu giới hạn nạp năng lượng quang phóng đại. Đối với em mà nói, quá khó. Cái này sẽ đối với em có dẫn dắt, học tập cho tốt, không được lười biếng."

Giản Ninh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhà hắn đường ca đem một quyển bút ký khấu ở hắn trên đầu, chậm rì rì ra cửa.

Giản Ninh thở ra một hơi thật mạnh, cái gì cũng không thể gạt được cái tên yêu quái này, thật là ghét chết mà!

Anh họ rõ ràng là giảng viên khoa máy tính mà, chỉ cần nhìn thư điện tử công việc mấy ngày bọn họ, liền có thể chỉ đạo hắn đọc lên thạc sĩ, quả thực làm người không thể sống nổi!

Làm người gần nhất lấy được giải Nobel, đại danh giảng viên khoa máy tính_Giản Gia ( Justin J. Dr. ) ở MIT cơ hồ là không người không biết. Cùng lí lịch lóe mù người, người ta cũng tán dương tuổi trẻ làm người khó thể tin của hắn, cùng vẻ đẹp không gì sánh kịp.

Năm nay học sinh xin học tiến sĩ Giản Gia quả thực tranh nhau muốn vỡ đầu.

Tháng 9, thành phố Cambridge cuối thu mát mẻ, Giản Gia một bên cắn sandwich, một bên khởi động xe, lái Advisor, vẫn là không cần ở lần đầu tiên gặp mặt tân sinh gặp mặt liền đến trễ cho thỏa đáng.

Nhưng mà...... hình như vẫn là bị muộn trễ a......

Giản Gia nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt không có biểu tình dư thừa, đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh không gợn sóng.

Hắn tin tưởng ban đầu mình là ngồi ở trong xe, chẳng qua qua một cái cua, xe liền biến mất không thấy. Hắn lúc này đang đứng ở giữa một mảnh phong cảnh tự nhiên cực kỳ duyên dáng, cỏ cây um tùm, cây xanh tạo thành bóng râm.

"A......ưm......Nhanh...... Nhanh lên......"

"A a! Không được! Dừng lại! Sắp hỏng rồi! A a ——"

Bên tai nghe được từng đợt ái muội nỉ non, cùng từng tiếng hò hét tràn ngập tình dục.

Giản Gia hơi hơi nhấc mi.

Khoảng không trước mắt lập loè mấy chữ, mấy chữ này thuộc các loại ngôn ngữ khác nhau, đều biểu đạt cùng một ý.

"Chi phối cùng bị chi phối, khống chế cùng bị khống chế, trở về với khát vọng nguyên sơ nhất của sinh mệnh. Ở giữa lửa cháy của dục vọng, đạt được lực lượng càng lớn mạnh.

Thần Quyến giả, hoan nghênh tiến vào Thiên đường cực lạc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro