Chap 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**tại nhà kho Suzi***
Nana đi lượn qua lượn lại xung quanh nó, tay cầm đt của nó môi nhếch cười. Con ả đang nghĩ tới cảnh anh đến đồng ý làm bạn trai ả, lông mày giật giật. Về phần nó thì nhìn vô định ra ngoài, ánh mắt tỏa hàn khí, không để ý gì đến thái độ của cô ta.
- Ê! Cô không sợ à! Lỡ như anh Khải không đồng ý thì....-ả khách khí khinh nó.
Nó quay mặt ra chỗ khác, không để ý đến vẻ mặt biến sắc của ả.
-Cô...-ã đai nghiến giơ tay tát nó.
- A....- nó la lên 1 tiếng vì ả tát trúng vào vết thương của nó.
Ả cười hahả rồi quay ra nói với mấy tên lính, miệng cười nham hiểm...
-Tụi bây! Con này cho tụi bây đó!
- Dạ, cảm ơn chị hhe- tụi lính.
Bọn chúng đợi 'bà chị' ra ngoài rồi tiến tới nó,.
-Cac người muốn gì!?- nó cảm thấy bất an.
- Kìa cô em , gì mà căng thẳng vậy, chiều bọn anh chút đi!
- ơ, mấy người muốn cái....- nó chưa kịp nói hết câu đã bị bọn chúng bịt miệng lại.
- muốn cô em chứ gì!? Ngoan nào!?
Nó cố sức giãy giụa, la hét còn Nana thì dùng điện thoại quay lại cảnh ấy rồi gửi cho anh...
***tại chỗ Khải Ca***
Sau khi nhận được clip đó, lòng anh như ai cào cấu, trán nóng bừng, tim thắt lại.... Anh nhanh chóng tìm đến chỗ nhà kho Suzi...anh thật sự lo lắng vì nó...
**tại nhà kho Suzi 10' sau***
- Các người tránh ra!-anh hét lớn với bọn đàn em của Nana...
- Anh vào trong cứu Tiểu An đi, để bọn em lo tụi này cho..!- Thiên nói bình tĩnh
- Ừm- anh trả lời lạnh lùng rồi bước vào trong
Vào trong đập vào mắt anh là cảnh 2 tên lạ mặt chuẩn bị cởi áo nó, nó thì ngất đi vì mệt vì sợ... Con ả thì đang ngồi gần đó dủa móng tay...
- Buông bàn tay nhơ nhuốc của bọn bây ra khỏi cô ấy nhanh!- anh thét làm bọn nó giật mình, con ả nghe thấy thì ngẩn đầu lên nhìn anh, 2 tên đàn em thì đứng phắt dậy tiến tới chỗ anh
'Bốp, chát, bụp' anh đã xử xong 2tên đó... nana cảm nhận dc lạnh giá từ anh toát ra, ả hơi run nhưng vẫn gan đối diện anh
- Sao đồng ý rồi à!?
- Hử? Cô biến khỏi đây mau cho tôi không thì đừng trách!?-anh lạnh lùng
- Anh được lắm!?
*chát* anh tát ả 1 cái rõ đau, ã tức quá nhưng biết làm gì giờ đành ôm tức mà đi về
- Thiên An mày đợi đó!
- Biến. - anh lạnh lùng
Sau khi con ả đi anh ngay lập tức chạy đến ôm nó vào lòng, dùng áo khoác khoác ngoài cho nó, dùng vòng tay ôm lấy nó ra ngoài. Bên ngoài Nguyên và Thiên cũng giải quyết xong, thấy anh ôm nó ra thì vội vàng lấy xe chuẩn bị đưa nó tới bệnh viện... Trên đường đi anh liên tục nhìn nó, gió khẽ đùa mái tóc lay trên khuôn mặt đỏ dấu tay của nó mà làm anh xót xa...Tự dưng sao anh lại có cảm giác này cơ chứ. Loại cảm giác lo lắng, nóng ruột, tức giận cực điểm vì 1 người à, chính anh cũng không hiểu, lại càng không muốn hiểu vì anh không muốn chuyện trong quá khứ lại tiếp diễn một lần nào nữa....
- Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Thiên An ạ? - cô y tá từ phòng cấp cứu bước ra
- Là tôi đây, tôi là ba của con bé. -ba nó sau khi nghe Nguyên điện thoại báo tin đã lập tức đến bệnh nhưng không cho mẹ nó nghe.
- ông có thể vào trong bệnh nhân đã tỉnh rồi!-cô y tá nói xong thì đi làm việc.
Ba nó không vào mà đi lại hàng ghế vỗ vai anh
-Tuấn Khải, con vào với con bé đi!
Đôi mắt anh khẽ sáng lên, chào ba nó rồi đi vào trong. Sở dĩ ba nó làm vậy vì ông biết có người lo cho nó nhiều hơn ông ngay lúc này.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào, nó đang ngủ...Anh ngồi bên cạnh chiếc giường trắng, nắm lấy tay nó, anh thực sự bị nó đánh đổ rồi...'có lẽ vì anh mà em ra nông nỗi này.. từ nay về sau anh sẽ không cho bất kỳ ai có thể làm hại em nữa đâu' lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt nó, hôn nhẹ lên trán nó...rồi thì thầm những gì chỉ có nó và anh biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro