Chap 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng bệnh trắng muốt, toàn mùi thuốc khử trùng, có một chàng trai ngồi bên cạnh cô gái, đôi mắt thoáng chút kiên cường, hoan hỉ.....Là anh_Vương Tuấn Khải và nó_Triệu Thiên An........

Tính ra thì anh đã ngồi bên giường bệnh nó suốt đêm rồi, tay anh vẫn không ngừng nắm tay nó, bàn tay anh ấm áp, đôi mắt anh không lúc nào rời khỏi khuôn mặt nó tựa như nếu anh quay đi thì nó sẽ biến mất..........Mọi người ở ngoài chỉ biết nhìn vào khẽ lắc đầu.............

- Đừng mà, buông tôi ra đi! Tôi lạy mấy người! Đừng mà...Tôi cầu xin tha cho tôi đi...! -Nó nói sảng, khóe mắt nó hơi rớm rớm nước mắt. Anh giật mình, như quán tính anh chỉ biết nắm chặt thêm tay của nó, vuốt nhẹ mái tóc nó, khẽ lau đi nước mắt nó...

'Không lẽ em sợ đến như vậy à, sợ đến khi ngủ cũng mơ thấy sao? Tất cả cũng tại anh, do anh mà em phải chịu đựng như thế....Tiểu An à, sẽ không có lần 2 đâu, kiên cường lên em nhé, tất cả anh sẽ giải quyết.Âu Dương Na Na cô đừng có được nước làm tới..........'-dòng suy nghĩ cứ thế chảy ào qua tâm trí anh, anh thững thờ ngồi đó, đôi mắt đào hoa trở nên vô định, đôi chút ánh lên.....

*cộc cộc* Bác sĩ gõ cửa 

- Làm phiền anh ra ngoài cho chúng tôi kiểm tra cô ấy!

- Vâng thưa bác sĩ. -Anh nói nhẹ, tay chống đứng dậy , bước ra ngoài anh đi theo quán tính rồi tựa vào vách tường mà suy nghĩ....

'Nếu ngày ấy....'

*********************tua lại quá khứ nha*****************************************

- Âu Dương Na Na tôi...tôi yêu cô. Làm bạn gái tôi nha! -Giữa sân trường, chàng nam thần Tuấn Khải tỏ tình với Na Na...

- Ừ. -Na Na cười nhẹ, ôm lấy anh

Cứ thế qua 2 năm....hôm ấy anh lướt Weibo rồi đập vào mắt anh là hình ảnh chụp chung Na Na và Hạo Nhiên, dòng chú thích 'Chắc sẽ hạnh phúc' làm anh sững sờ...Anh như người mất hồn lang thang khắp các con đường Trùng Khánh...

- Cô giải thích cho tôi về cái này xem! -anh quăng điện thoại đang bật hình ảnh ấy

- Thì như vậy đó! Tôi không cần và không có gì để giải thích hết! - Na Na nói ra từng chữ khiến trái tim anh như cào cấu...rất đau...

- Chúng ta chia tay đi. -sau một lúc Na Na kết bằng câu chia tay làm anh như ngã quỵ...

- Tại sao ? 

- Anh không bằng cậu ta ! Anh là ai, tên vô danh sắp debut à. Hạo Nhiên là ai, diễn viên nhí được săn đón nhất hiện nay à...anh xem xem anh có gì hơn cậu ta hả ? 

- Vậy cô đi đi ! -Anh chỉ còn giữ được bình tĩnh chút nữa thôi, anh thật sự không ngờ người anh yêu lại phản bội anh, tất cả là tại anh không có gì à......

- KHÔNG GGGGGGG - anh hét lớn rồi qua đêm hôm đó, anh trở nên xa cách với những đứa con gái xung quanh......anh lao vào luyện tập rồi cùng Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ lập thành TFBOYS, nhóm nhạc được săn đón nhất hiện nay....

Lúc anh vinh quang cũng là lúc Na Na bị Hạo Nhiên vứt bỏ vì khi bên Hạo Nhiên cô lại nghĩ tới Ngô Lỗi...Quay về bên anh nhưng anh đã đáp trả cô bằng sự lạnh lùng, sau bao lần chai mặt năn nỉ anh nhưng không thành, cô liền sinh oán hận, trả thù với những đứa con gái mà anh yêu hay lại gần anh hoặc đứa nào xinh hơn vì ả cho rằng xinh hơn ả sẽ chiếm được trái tim của anh... mà nó là mục tiêu đầu tiên....

******************trở về hiện tại thôi********************************

' Nếu như ngày ấy anh không mù quáng yêu Na Na thì bây giờ nó không phải chịu đau đớn như thế!' anh đập tay vào tường làm máu ở vết thương cũ lại chảy ra....

*em là ai giữa cuộc đời này

*em là ai bước đến nơi đây

*làm tôi say, làm tôi ngất ngây

tiếng chuông điện thoại anh reo lên [mình chém tiếng chuông ă nha],sờ vào túi, anh lấy điện thoại ra

- A lô em nghe đây chị Yuna! -thì ra người điện cho anh là chị quản lí

- à Tuấn Khải em về công ti chụp ảnh nè, hôm nay chụp chung với khách mời. -chị Yuna nhẹ nhàng 

- Vâng, em về ngay

-ừ

Cất điện thoại, anh lao ra ngoài gọi taxi về công ty.........

15' sau..................

***tại công ty TF Ent,.*******************

- Chị Yuna ơi, em tới rồi. -anh gọi lớn

- ừ em vào thay đồ đi.- chị Yuna không để ý mắt tới anh, lúc sau...

- Tiểu Khải! tay em bị sau vậy! -Chị Yuna lo lắng vì tay như vậy thì sao chụp ảnh được-

thôi em vào phòng trang điểm đi, chút chị xử lí cho.

- dạ chị.- anh nói rồi đi thẳng vào phòng trang điểm

- cô ! sao cô ở đây hông lẽ cô là khách mời sao.-anh hơi ngạc nhiên vì thấy ả ngồi đung đưa trên ghế trang điểm

- tại sao tôi hông được ở đây! Chẵng lẽ chỉ có Tiểu An của anh mới được ở đây hả. À cô ấy sao rồi.- Na Na cười đểu

- Tôi cấm cô từ nay về sau không được đụng tới cô ấy nữa, nếu không thì.............- anh hạ giọng

- Để coi sao đã, cái tát của anh dành cho tôi, tôi sẽ nhớ đó. Na Na cười đểu rồi đi về sau khi nghe chị quản lí báo hủy buổi chụp ảnh do tay anh bị thương...

' Cô còn làm gì cô ấy nữa chứ !'- Anh thoáng chút bất an, nhưng gạt qua hết..........

***điện thoại anh reo lên***là số của ba nó

- A lô con nghe ạ! 

- Tuấn Khải, Tiểu An tỉnh rồi, con đến thăm nó đi! -ba nó không giấu khỏi vui mừng xổ một tràng tiếng Đức.

- Bác nói gì vậy a~. -Anh ngây thơ

- À bác vui quá nên nói tiếng Đức , Tiểu An tỉnh rồi, con lại thăm nó đi. -Ông vui sướng

- Dạ dạ con tới liền a~ 

cất điện thoại, anh vội chạy đến bệnh viện. Anh cảm thấy lâng lâng, vui sướng, hồi hộp,.....tất cả hòa làm một.....Gạt qua hết những buồn vui vì giờ nó bình anh rồi, nhẹ nhõm rồi.............

*********tại Bệnh viện*********

Anh đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, ba nó đang ngồi cạnh nó, 2 ba con đang nói chuyện gì có vẻ rất thú vị...

- Chào bác ạ. -anh khẽ cúi đầu

- Ừm con đến thăm Tiểu An hả, ngồi đây này, bác đi mua chút đồ luôn , cứ tự nhiên ngồi ở đây đi. -ba nó kéo ghế đặt sát giường nó

- Cảm ơn bác ạ. -anh cúi đầu chập 2

ba nó gật đầu cười rồi đi ra ngoài, căn phòng bệnh giờ còn có anh và nó....

Anh khẽ nhào tới ôm nó vào lòng, nó thì chỉ biết tròn xoe đôi mắt cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của anh...

- em bình an rồi, may quá. -anh nói vào tay nó

- hii em hông sao rồi, nhưng mà anh cứ thế này là em có sao ă. -nó cười 

Anh giật mình, buông nó ra 'mình làm gì vậy trời'

- Anh xin lỗi tại anh vui quá .- Anh cười ngượng, gãi đầu , dáng vẻ của anh lúc này đáng yêu vô cùng

- Đâu có gì đâu, vòng tay anh ấm thiệt ă.-Nó trêu làm anh đỏ mặt.

- Đừng có trêu anh nữa mà, đã nói là không cố ý rồi. -anh hơi dỗi làm nó muốn bật cười. Lần đầu tiên nó nhìn thấy anh ngượng, anh đỏ mặt, anh dỗi hờn, vì những lúc như thế này anh đâu có làm trên sân khấu đâu....

- em biết rồi haa. -Nó bật cười, nụ cười của thiên thần

Anh như muốn đổ gục trước nụ cười ấy 'đừng cười nữa' anh nghĩ....

Cả 2 cứ trêu qua, trêu lại , không khí trong căn phòng cũng bớt lạnh giá hơn....Anh không muốn hỏi nó có đau không, có sợ không, vì anh không muốn nó nhớ lại nữa........Sẽ đau lắm..........








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro