Chương 4: Báo tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Báo Tin
Bạch Vân Phong hiện giờ rất ung dung , hắn không bị họa từ miệng sắp tới,
Tất cả hành động của hắn đã lọt vào mắt của Lão Tần thầy dạy võ trong phủ Bạch, một người được giao nhiệm vụ dạy dỗ Bạch Vân Phong và luôn quan sát hành vi của hắn. 

Khi thấy Bạch Vân Phong quá thân mật với Diệp tiểu thư, ông liền nhận ra đây là một sự việc quan trọng cần phải báo cáo ngay cho lão gia và phu nhân.Tại Bạch phủ, lão gia và phu nhân đang dùng trà trong hoa viên, Lão Tần thầy dạy võ cung kính cúi đầu, kể lại những gì đã chứng kiến. 

"Thưa lão gia, phu nhân, hôm nay ta đến tiệm may vô tình thấy công tử nhà ta có vẻ... thân mật với Diệp tiểu thư."

Bạch lão gia tay cầm chén trà,nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

 "Nó đã làm gì?"

Lão Tần cẩn trọng đáp: 

 "Công tử đã ghé sát vào tai Diệp tiểu thư, nói điều gì đó khiến cô ấy đỏ mặt. Hành động của công tử khá trêu chọc và thân mật,khác hẳn với thái độ thường ngày"

 Nghe xong, phu nhân Bạch không giấu được nụ cười tươi. Bà quay sang chồng, ánh mắt lấp lánh niềm vui: 

 "Lão gia, thật hiếm khi thấy Vân Phong bận tâm đến chuyện tình cảm. Bình thường chỉ thấy nó mải chơi, trêu hoa ghẹo nguyệt, nay lại có vẻ hứng thú với một nữ tử, quả là điều đáng mừng. Nhớ tuần trước , Vân Phong nó còn kiên quyết từ chối chuyện kết thông gia với nhà họ Lương, nó nói không có hứng thú với tiểu thư Lương gia,nếu chúng ta còn ép nó sẽ bỏ nhà lang bạc khắp nơi, ta còn lo lắng. Nhưng bây giờ nghe tin này, thật đúng là phúc phần." 

 Bạch lão gia cười khẽ, gật đầu đồng ý

."Vân Phong từ nhỏ đã được cưng chiều, tính tình vô tư không màng thế sự. Nếu nay nó thực sự để ý đến Diệp tiểu thư có lẽ là điềm lành."

 Phu nhân Bạch khẽ vuốt cằm, ánh mắt chứa đựng sự tò mò. 

 "Diệp tiểu thư, ta nghe nói con gái chính thê nhà họ Diệp, tuy gia thế không bằng nhà chúng ta, nhưng ta nghe nàng là người hiền đức, chịu nhẫn nhịn , lễ phép . Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn về nàng."Bạch lão gia quay sang Lão Tần, ra lệnh: 

 "Ngươi hãy sai người dò la thêm về mối quan hệ giữa Vân Phong Diệp tiểu thư. Ta muốn biết rõ hơn liệu Vân Phong có thật lòng với nàng hay chỉ là một thoáng phong lưu

"Lão Tần cung kính đáp:"Tiểu nhân tuân lệnh lão gia, phu nhân. Việc này tiểu nhân sẽ lo liệu cẩn thận."Chưa đầy một khắc, Lão Tần quay lại với thông tin đầy đủ . Trong thư phòng, lão gia và phu nhân đang ngồi chờ, vẻ mặt nghiêm trang. Lão Tần bước vào, cúi đầu thấp: 

 "Thưa lão gia, phu nhân, tiểu nhân đã thu thập đủ thông tin. Sau khi rời tiệm phấn son, công tử và Diệp tiểu thư còn gặp nhau tại tiệm may nhà họ Cố. Công tử đã rất ân cần chọn lựa và mua tặng Diệp tiểu thư một bộ y phục quý giá."

 Bạch lão gia gật đầu, vẻ mặt thoáng chút hài lòng. 

"Vậy là nó không chỉ đơn thuần trêu ghẹo. Có vẻ như nó thật lòng." 

 Phu nhân Bạch mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên. 

"Lão gia, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên cầu thân cho Vân Phong và Diệp tiểu thư. Nếu nàng thực sự là người tốt, hiền thục, thì đó sẽ là phúc phần cho Vân Phong và cả nhà chúng ta

."Bạch lão gia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. "Được, nàng hãy chuẩn bị sính lễ thật trang trọng. Chúng ta sẽ đến nhà họ Diệp cầu thân."

Tin cầu thân được chuyền tới Diệp gia ,ai cũng vui chỉ có nàng ..

Không gian phòng Thiên Hương trở nên ngột ngạt, ánh sáng mặt trời len lỏi qua tấm rèm cửa như không thể xua tan được nỗi buồn đang phủ .

Ánh mắt nàng chứa đựng sự phẫn uất và bất lực.

 "Tại sao... tại sao lại là ta? Ta không muốn..."

Thiên Hương nghẹn ngào, giọng nói đầy tuyệt vọng.Dì Vân, người đã đồng ý gả nàng đi, bước vào phòng với vẻ mặt giả tạo lo lắng nhưng thực chất trong lòng đầy tham lam và mưu toan. Bà ta cố gắng thuyết phục Thiên Hương: 

"Thiên Hương, con phải hiểu, đây là phúc phần cho con. Bạch gia là gia đình quyền quý, con sẽ được chăm sóc tốt." 

 Thiên Hương nhìn dì Vân với ánh mắt đầy hận thù, rồi hét lớn: 

"Dì không hiểu gì cả! Ta không muốn bị gả đi như một món hàng! Dì chỉ nghĩ đến tiền bạc, không nghĩ đến cảm giác của ta!"

 Nàng khóc lớn hơn, tiếng khóc đầy đau đớn và phẫn nộ , nàng chỉ dám khóc khi một mình , nàng không dám khóc trước mặt mẹ , nàng sợ .Mỗi lúc đó nàng chỉ có thể trốn vào góc âm thầm thả nỗi buồn

Thiên Hương, người con gái chính thê nhà họ Diệp, nổi tiếng là hiền lành và đức độ, không thể tin vào tai mình khi nghe tin mình sắp bị gả đi. 

Trong căn phòng nhỏ bé, nàng ngồi sụp xuống, lòng không cam. Nàng nhốt mình trong phòng, vì nếu bước ra, nàng sợ mình không kiềm chế được mà đào hôn, chạy trốn khỏi thực tại. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, nàng không dám thực hiện. Nàng đi rồi, ai sẽ lo cho mẹ nàng? Nàng chỉ còn cách đối mặt. Dù Bạch gia có là vũng bùn, nàng cũng phải dấn thân vào. Nàng tự nhủ, sẽ là đóa sen trong vũng bùn, vẫn nở rộ mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

 Trong khi đó, tại tủ lầu, Bạch Vân Phong đang say sưa đánh bài cùng bạn bè. Cả đêm, hắn cùng những người bạn của mình cười nói ồn ào, say sưa không màng đến thế sự. Ánh đèn lồng lập lòe trong đêm, khung cảnh u ám nhưng lại đầy tiếng cười nói của những kẻ vô lo vô nghĩ.

 Mãi đến gần sáng, Bạch Vân Phong mới mò về nhà, trong tình trạng say khướt. Hắn loạng choạng bước vào cửa chính, tay vẫn cầm một ly rượu chưa uống hết. 

"Ta về rồi!" hắn hét lên, giọng nói lè nhè.Một người hầu bước tới, cung kính thông báo: 

"Công tử, lão gia và phu nhân đã quyết định ngày tổ chức lễ thành thân cho ngài với Diệp tiểu thư."Nghe vậy, Bạch Vân Phong sửng sốt, không tin vào tai mình. Hắn quát lớn: 

"Ngươi nói cái gì? Ta lấy vợ? Đừng đùa với ta!" Hắn ném ly rượu xuống đất, vỡ tan tành, ánh mắt đầy tức giận và ngạc nhiên. 

 Người hầu run rẩy, cúi đầu thấp:

"Công tử, đó là sự thật. Lão gia và phu nhân đã chuẩn bị xong sính lễ và mọi thứ cần thiết cho lễ cầu thân." 

 Bạch Vân Phong cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ.

 "Ta không tin! Ta không muốn lấy vợ! Đây là quyết định của ai?" Hắn hét lên, giọng đầy thách thức. 

 Hai người bạn thân của hắn, Lương Tô Hoàn và Tô Minh Triết, bước vào, cười nói:

 "Ta đến chúc mừng huynh, nương tử nhà huynh đâu? Đã gặp mặt chưa?"

 Bạch Vân Phong giận dữ, quát lớn:

 "Các ngươi cũng hùa theo trò đùa này sao? Ta không tin! Diệp Thiên Hương sao có thể là nương tử của ta?"

 Lương Tô Hoàn cười khẩy: 

"Huynh không tin thì đi mà hỏi lão gia và phu nhân. Chúng ta chỉ đến để chúc mừng thôi." 

 Bạch Vân Phong ngỡ ngàng, lòng đầy mâu thuẫn. Hắn không ngờ chuyện đùa cợt của mình lại dẫn đến kết quả như thế này. Hắn vừa cảm thấy bất mãn, vừa không hiểu vì sao hình ảnh của Diệp Thiên Hương lại ám ảnh hắn đến vậy.Bạch Vân Phong nhìn bạn mình, ánh mắt đầy bất ngờ và bối rối

."Chuyện này là thật sao? Ta thực sự phải lấy vợ sao?" Hắn hỏi, giọng nói lạc đi. 

 Bạch Vân Phong ôm đầu dãy dụa như không chấp nhận được thực tạiBạch Vân Phong đứng sững lại, cảm giác bất lực và giận dữ trào dâng. Hắn cảm thấy như mọi thứ đều đang chống lại mình, không còn lối thoát. Hắn ngồi phịch xuống ghế, tay ôm đầu, tiếng thở dài nặng nề.

"Ta không muốn... Ta không muốn..." 

 Bạch lão gia từ ngoài bước vào, giọng nghiêm nghị: 

 "Nhóc ranh, ngươi la lối gì chứ? Ngươi muốn vợ, ta đã lấy về cho ngươi còn gì."

 Bạch Vân Phong quay lại, nhìn thấy cha mình với ánh mắt nghiêm khắc. 

Hắn lập tức im lặng, nhưng ánh mắt vẫn không thể hiện chút kính sợ nào. 

 "lão già con không muốn lấy vợ con còn muốn chơi , huống hồ người đó là Diệp Thiên Hương"hắn cau có hét toáng lên.

 Bạch lão gia nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng trầm xuống quát to:

 "Vân Phong con đang nói cái gì?con không có tình cảm mà còn tặng quà rồi nói thích người ta.Chuyện hôn nhân đại sự mà ngươi dám đem ra đùa!", 

 "ngươi còn trẻ, còn vô tư chơi bời, nhưng không thể suốt đời như vậy. Diệp tiểu thư là người hiền đức, ta tin nàng sẽ là một nương tử tốt cho ngươi. Ta đã quyết định rồi, ngươi phải chấp nhận."Bạch Vân Phong cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng: "

Cha, người nghĩ rằng ép buộc con cưới một người con không yêu sẽ làm con thay đổi sao? hơn thế Diệp tiểu thư đã có người trong lòng người cứ ép buộc như vậy là đang giết cuộc đời nàng" 

 Bạch lão gia đăm chiêu nói 

"Vậy nên làm gì?ngươi nói xem" 

 "Từ hôn" Bạch Vân Phong nói với giọng điệu vui vẻ 

 Bạch lão gia nghe thấy máu lập tức dồn lên não quát to"Càng quấy! Ngươi từ hôn ngươi không thiệt nhưng còn nàng ? Ai dám cầu thân nàng nữa ? thanh danh của nàng bị ngươi làm hỏng .NGHỊT TỬ"

"Mối hôn sự này nhất quyết phải thành"Bạch Lão Gia nói lớn với vẻ mặt tức giận 

 Bạch Vân phong nhất quyết không chịu thua ,hắn gào lên"Con không lấy hổ cái"

 Bạch Lão Gia nhịn không nổi lao đến tẩn cho Bạch Vân Phong vài phát thì Lương Tô Hoàn và Tô Minh Triết chạy đến kéo Bạch Vân Phong ra và nói 

 "Chắc chắn sẽ lấy người yên tâm " rồi vội chạy đi 

 Bạch Vân Phong từ xa la oai oái 

"Bỏ ta ra ,các ngươi bỏ ra , ta phải từ hôn"Tô Minh Triết cười khẩy

 "Cầu thân cũng cầu rồi , thủ tục cũng đã xong ngươi còn muốn chạy cái gì"

 Bạch Vân Phong ngồi trong xe phe phẩy quạt điệu bộ khinh miệt

 "Ông đây không lấy ai ép được?" 

 "Mà các ngươi đưa ta đi đâu đó?"
 Lương Tô Hoàn vừa ăn táo vừa nói

"Đưa ngươi đi gặp cô vợ nhỏ của ngươi á" 

 Bạch Vân Phong tay khựng lại không còn phe phẩy quạt thay vào đó là chọi vào người của Lương Tô Hoàn 

 "Ngươi im đi , ta không đi"

 Lương Tô Hoàn cau có ,hắn găt lên 

 "Khó chịu cái gì , hôn sự cũng đã bàn xong chi bằng cứ đến xe thử" 

 Bạch Vân Phong hất cầm nói"TA KHÔNG ĐI!"

 "Muộn rồi ,đến nơi ngươi mau xuống"

 Tô Hoàn nóiThấy Bạch Vân Phong chần chừ chẳng chịu đi ,hăn liền kéo người đi cho nhanh 

 Bạch Vân Phong cau có "Vào trong kiểu gì?"  

Khi Bạch Vân Phong tiếp tục gào thét và phản đối, Lương Tô Hoàn và Tô Minh Triết nắm tay hắn, cố gắng kéo ra khỏi nhà. Họ mặc trang phục của người hầu, nhằm tránh sự chú ý của người khác.

Khi đến nhà họ Diệp, Bạch Vân Phong bị kéo vào một góc khuất gần phòng Thiên Hương. Tại đây, ba người núp sau một tấm màn và nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thiên Hương và một cô nương trẻ nhìn chung kém nàng 1 đến 2 tuổi

Liễu Châu An người bạn thân thiết của Thiên Hương,  lo lắng, nói:

 "Tỷ, nghe nói hôn sự đã được quyết định rồi. Tỷ có quyết định chưa?"

Thiên Hương, nàng không nhịn được mắt đỏ hoe hằn lên tơ máu, trả lời trong âm giọng run run sen lẫn phần phẩn uất:

 "Muội không hiểu được đâu. Ta không muốn lấy hắn, người ta muốn lấy là Lâm Thanh Vũ..ta không thể gả cho Bạch Vân Phong. "

Châu An an ủi: "Tỷ có lẽ không kịp nữa đâu ...Lâm Thanh Vũ sau khi thi đỗ công danh đã sắp thành thân rồi" đã nghĩ ra chưa ? Bạch gia không dễ đối phó

Những lời nói này đối với nàng như cuồng phong phá tan ánh sáng duy nhất của nàng , nàng nhịn không nổi nữa cúi gầm mặt lặng lẽ chút nỗi đau 

Châu An thấy Thiên Hương suy sụp , nàng ước nàng chưa nói

" Tỷ  điều quan trọng là tỷ đã nghĩ ra cách chưa ? Bạch gia không dễ đối phó

Thiên Hương lắc đầu, :

"không sao Bạch gia khó nhưng Bạch Vân Phong thì dễ, ta biết hắn rất ghét những cô nương hiền thục và những quy tắc lễ nghĩa. Hắn là người không ưa học hành, văn thư lễ nghĩa, và đặc biệt là những người con gái nho nhã quy tắc như ta, đặc biệt hắn còn rất ghét những cô nương có túi thơm nồng . Ta sẽ dùng điều này để hắn chán ghét."

Nghe cái này thì có vẻ cô ấy không muốn thành thân chút nào"

Lương Tô Hoàn thì thầm, đôi mày nhướng lên. "Quả thật là một mưu kế hay."

Cả hai thầm dơ ngón cái thể hiện sự nể phục nàng

Tô Minh Triết gật đầu đồng tình. "Đúng vậy. Cô ấy biết rõ những gì Bạch Vân Phong không thích và đang dùng điều đó để ngăn cản cuộc hôn nhân này."

Bạch Vân Phong như bị đã kích bởi lời nói của Thiên Hương .Hắn cảm thấy một sự châm biếm, một sự đau đớn mơ hồ đang xâm chiếm tâm trí mình. Hắn đấm tay vào tường, tiếng động vang lên trong không khí tĩnh lặng của phòng.

Tô Minh Triết và Lương Tô Hoàn hốt hoảng 

"Ngươi bị điên à , chúng ta đang đột nhập đó"

Khi hai người đang vội vàng kéo Bạch Vân Phong ra khỏi nhà họ Diệp ,hắn liên tục gào thét

Các ngươi bỏ ta ra! Ta không muốn cưới cô ấy!"

Tiếng động lớn làm Thiên Hương choàng tỉnh nàng quay lại phía sau hét lớn

"Ngươi nghĩ ta muốn lấy ngươi chắc"

Ánh mắt đỏ hoe và tràn đầy sự uất ức. Nàng gạt nước mắt, đôi môi mím chặt như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Đôi mắt nàng như đang đấu tranh với một trận chiến không thể thắng.

Không khí trong phòng tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng thở dài của Thiên Hương và tiếng nấc là phá vỡ sự im lặng đó.Bạch Vân Phong đứng sững sờ trước mặt Thiên Hương, hai người nhìn nhau trong im lặng. Không khí trong phòng nặng nề, tràn ngập sự bối rối và những cảm xúc chưa được giải tỏa.

Vân Phong

Sợ quá ,ta không dám nói ,đọc giả cứu ta..

Thiên Hương

Ngươi thử mở miệng xem nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro