Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Thần vừa mới ký hợp đồng xong, thấy trợ lý đang đứng ngoài cửa văn phòng, có chút xấu hổ nói, “Chúng tôi thật sự ngăn không nổi nữa……”

Lời còn chưa nói xong, cửa văn phòng đã bị kéo ra, nửa cái đầu thò vào, ngoắc ngoắc tay với Lam Minh Hiên, ý bảo hắn mau vào.

Lan Thần hơi hơi nghiêng đầu, “Không có việc gì nữa, cô đi làm việc khác đi.”

Trợ lý thấy hắn thật sự không có gì, mới yên tâm rời đi.

Lan Thần đi vào, đi ngang qua bên người Lam Minh Hiên, hai tay bắt chéo trên ghế dựa, “Từ khi nào mà cậu cũng thích đi làm phiền người khác rồi?”

Lam Minh Hiên nhún vai, “Cậu sẽ không vì việc này mà giận chó đánh mèo, cho cô ấy nghỉ việc đâu.”

Lan Thần nhìn hắn, Lam Minh Hiên bị hắn nhìn đến có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh hắn đã trấn định trở lại nói, “Nói kẻ chuyên gây thị phi, e rằng không còn ai hơn người kia đâu, sao cậu còn không  mau mau đi tìm cậu ta đi.”

“Tạ Thiên Thanh?” Lan Thần nhíu mày, “Ít ra y biết chừng biết mực.”

“Cậu nói thế nào cũng được.” Lam Minh Hiên lấy di động giơ lên cho hắn xem, “Thật ra tui đây có một ‘ tin vui ’ rất lớn muốn nói cho cậu.”

Hắn tạo một tư thế, gằn từng chữ một nói: “Cậu bị đảo chính rồi.”

Nhìn thấy ngữ khí và thần thái này, Lan Thần có dự cảm không được tốt.

Chỉ thấy Lam Minh Hiên chắp tay chữ thập, đặt ở trên trán, cúi người thật thấp, nghiêm trang nói: “Tham kiến thiếu phu nhân.”

Nói xong, tiêu sái phất tay, lúc sắp ra cửa còn ngoái lại nhìn hắn, “Cậu nói rất đúng, mục hỏi đáp của Weibo rất thú vị.”

Còn thú vị hơn trong tưởng tượng nữa kìa.

Lan Thần lấy điện thoại ra, một lát sau, úp luôn cái màn hình xuống bàn

“Tạ Thiên Thanh.”

Ngón tay hắn day day ấn đường, đôi môi tràn ra tiếng thở dài nặng nề.

……

Số chương của《 dụ thực 》 cũng không quá dài, theo kế hoạch ban đầu của Lâm Tầm thì định viết hai trăm ngàn chữ, cho đến thật sự vào giữa thu, tác phẩm cũng đã viết được một nửa rồi.

Trong một tiểu khu xa hoa an ninh nghiêm mật, dù Lâm Tầm viết truyện có chút mệt rồi, đi dạo xung quang cũng không lo bị chụp lén.

Lúc hoàng hôn Lâm Tầm lại qua chỗ bỏ hoang đó, từ trước đến giờ đây luôn là nơi yêu thích của Tạ Thiên Thanh, lần trước tới đây, y còn đào được một đống quà sinh nhật nhiều năm của Tạ Thiên Thanh.

Dựa vào gốc cây, vừa nhắm mắt chính là một hồi mộng đẹp.

Bóng đêm sắp bao trùm, Lâm Tầm cũng vừa mới tỉnh, lười mở to mắt, cứ như vậy nửa nằm, nghe tiếng lá rụng xung quanh bị gió thổi xào xạc.

Đáng tiếc chưa được bao lâu, khoảnh khắc này bị phá vỡ.

Tiếng giày da giẫm lên lá khô phát ra tiếng ‘ răng rắc răng rắc ’ thanh thúy.

Y mở to mắt, nhìn thấy một thân ảnh đang đứng dưới ánh trăng, nơi này không có đèn đường, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng một người, nhưng Lâm Tầm lại có thể tinh tường cảm giác được ánh mắt kia là đang nhìn vào mình.

Cái này mà ở trên người khác, chắc chắn đã sợ tới mức chạy mất dép, nhưng Lâm Tầm lại dùng đôi mắt vô cùng sáng ngời, cứ như vậy nhìn thẳng vào đối phương.

Hai người đối diện nhau, cuối cùng là thân ảnh kia dẫn đầu đi đến gần, khi sắp tới, nói: “Thời gian cậu ra đây lâu quá, ba mẹ để anh ra đây tìm cậu.”

Không hiểu vì sao Lâm Tầm cười một cái, đa số người khác cười là do thời điểm đó cần đến, như lễ phép chào hỏi, như là gặp người lớn, mỉm cười là phương thức kéo gần khoảng cách, nhưng khi Lâm Tầm cười lên, lại cảm thấy tạo khoảng cách rất rõ ràng.

Tạ Du thấy y không có chút nào gọi là sẽ đi về với mình, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hơi cúi người, “Nơi này bốn bề vắng lặng, một mình cậu ở đây lâu quá sẽ không an toàn.”

Lâm Tầm chăm chú nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Tư thế này của anh làm tôi cảm thấy như fan đang tặng hoa cho tôi vậy.”

Tạ Du đứng dậy, “Rốt cuộc cậu muốn ồn ào đến mức độ nào nữa?”

“Thời điểm tôi phát sóng trực tiếp ở biệt thự hoang kia, gặp được một án tử rất thú vị.” Lâm Tầm bỗng nhiên không lý do nói đến cái này, giọng nói lúc này bỗng mềm nhẹ đi rất nhiều, “Nhật ký của cậu bé trong đó từng viết một câu như thế này: Chị đi ra ngoài chơi, trời tối rồi còn chưa quay về.”

“Sau này chị của cậu bé có nói cậu bé nhìn thấy cô rồi, nhưng không nói ra.”

Nụ cười dần dần nở trên môi, Lâm Tầm hỏi: “Còn anh, anh cảm thấy ai trong câu chuyện này đang nói dối?”

Tạ Du không có biểu tình gì, trả lời câu hỏi của y: “Mấy loại như nhật ký này, tự bản thân nó đã là thứ gạt người rồi.”

Hắn chậm rãi châm một điếu thuốc, “Huống hồ có thể sẽ bị phát hiện, vậy vì sao phải viết nhật ký…… Cái này không phải bị ngu sao?”

“Cho nên anh cho rằng lời người chị mới là thật.” Lâm Tầm nhìn khói thuốc bị hắn thổi ra không trung, sau đó dần dần tiêu tán, “Nhưng xét về phía người em, lại không hợp với tình cảm thân nhân có huyết thống với nhau.”

Tạ Du quay đầu nhìn y, “Sao cậu lại muốn suy nghĩ ở góc độ văn nhăn, nếu xét về tình cảnh đó, trong tiềm thức của nó hẳn là cảm thấy sự tồn tại của người chị là dư thừa.”

Lâm Tầm tựa như rất đồng ý, “Quả là một câu giải thích thỏa đáng.”

“Lúc tôi đi du học, thầy đã từng nói với tôi, phần lớn sự đau khổ của nhân loại đến từ những điều họ muốn đạt được, nhưng lại không thể vi phạm giá trị quan, cho nên chúng ta sẽ mãi không có niềm vui sướng của một tên sát nhân biến thái.”

Lâm Tầm cười nhạo nói: “Giáo sư anh nói sao?”

“Sau này ông ấy bị bắt vì đã sát hại 13 học sinh.”

“Vậy học trò của ông ấy, anh trai yêu quý của tôi, anh bị ông ta ảnh hưởng bao nhiêu rồi?”

Như là bị từ ‘ yêu quý ’ này làm cho kinh ngạc một chút, Tạ Du bóp tắt tàn thuốc, “Một phần ngàn cũng không có, vẫn còn sống bình thường như tất cả nhân loại bình thường khác.”

Hắn xoay người, phần lưng cao lớn dựa vào gốc cây, thay đổi chủ ý nói, “Nếu không muốn quay về, thì ở đây nghỉ ngơi một lát.”

Khi lần thứ hai Lâm Tầm nhắm mắt lại, nghe thấy Tạ Du dùng ngữ điệu như nhà thơ ngâm:

[ Lại một lần tỉnh lại ở nơi tầng cao nguy hiểm, người xung quanh đều nói cậu gặp ma, nhưng cậu không chịu ảnh hưởng chút nào, mặc dù suýt chút nữa lại nhảy từ trên cao xuống khi còn trong giấc ngủ. Ở trong lòng, cậu luôn tin tưởng một điều, chân tướng sẽ đến, không phân biệt là sớm hay muộn, là sống hay là chết. ]

Đây là đoạn cuối Lâm Tầm vừa mới viết xong trong《 dụ thực 》, hiện tại Tạ Du lại đọc ra không sai chữ nào, giọng nói giàu tình cảm, như gãi đúng chỗ ngứa.

“Anh đang đọc cuốn sách này à?” Trong lúc còn nhắm mắt, Lâm Tầm hỏi.

Tạ Du cúi đầu nhìn y, trên mặt không có biểu tình khác lạ, sự bình tĩnh từ đầu đến cuối của Lâm Tầm làm trong lòng hắn có hơi thất vọng.

“Thế nào?”

Lâm Tầm dựa đầu vào thân cây, điều chỉnh tư thế thoải mái, “Nhớ đừng đọc bản lậu.”

Nói xong, lại rơi vào giấc ngủ.

“……”

Thời điểm Lâm Tầm và Tạ Du trở về đã hơn mười một giờ, sau khi vào phòng y mở máy tính ra, chỉnh lại đoạn cuối lần nữa:

[ Ở trong lòng, cậu vô cùng tin tưởng một điều, chân tướng sẽ đến, không phải từ lực lượng chính nghĩa, mà là một tên phạm tội có chỉ số thông minh cao, có lẽ sẽ vì huyết mạch tương liên mà có cảm giác tội lỗi, nhưng nhiều hơn, là tiếc nuối không có ai thưởng thức tác phẩm của mình, có lẽ sẽ không lâu nữa, hắn sẽ đến bên cạnh cậu, từ từ kể hết tất cả ra. ]

……

Lan Thần gần đây bán được rất nhiều bất động sản, Lâm Tầm cảm thấy mình không có công lao cũng có khổ lao.

Bởi vì dạo này có một đám fan giàu có tự xưng là ‘ thiếu phu nhân thiên đoàn ’, phương châm hoạt động từ đầu đến cuối chỉ có: Mua mua mua.

Y cảm thấy đáp án của mình kia rất đúng, cũng rất chuẩn.

Người bên ngoài thích gọi y là ‘ Tạ thiếu ’, còn người tai tiếng với mình- Lan Thần đương nhiên là thiếu phu nhân.

Cái lý luận này thật không chê vào đâu được.

Hiệu ứng từ minh tinh, và tính chất đặc biệt khó kháng cự của tiểu thuyết, 《 dụ thực 》 ngày một nổi hơn, thậm chí đến cuối cùng, có rất nhiều người không phải đơn thuần chỉ là yêu thích quyển sách này, mà nghiễm nhiên trở thành phong cách mọi người theo đuổi, dưới sự thúc đẩy của fan, 《 dụ thực 》 còn nổi tiếng ở cả nước ngoài.

Tạm thời không nói sau lưng chuyện này cần bao nhiêu công sức, ít nhất bước đầu mục đích của Lâm Tầm đã đạt thành.

Các loại MV đồng nhân, ca khúc đồng nhân xuất hiện làm cho fan truyện mong chờ sẽ quay thành phim ngày càng cao.

Có fan luôn rất tốt, 《 dụ thực 》 nói trắng ra đây là bộ truyện có bệnh, mọi người bao gồm cả vai chính, không có ai có tâm lý khỏe mạnh hoàn toàn, nguyên nhân không bị cấm là còn có nội dung giá trị như về bọn buôn người.

Một đứa bé đi lạc lại tìm về, nhưng không như các câu chuyện khác quay về hưởng hạnh phúc.

Cốt truyện vừa đen tối vừa phóng đại, khen chê không đồng nhất.

Những ngày thoải mái qua đi, dạo gần đây Lâm Tầm lại có chút lo lắng, cho rằng mình lại rớt tiếng, khi y đi dạo trong tiểu khu có mèo hoang, luôn cảm giác có người đang nhìn chằm mình.

Ngẫm lại gần đây không tham gia hoạt động gì, không có gì đáng để chụp lén, chẳng lẽ nick Phong Nguyệt Lão Tổ bị tẩy trần rồi?

Thẳng đến hôm nay cuối cùng cũng bắt được người núp sau thùng rác.

Y nhìn Lam Minh Hiên bị mèo hoang cào vài cái, cười lạnh một tiếng: “Tôi nói bảo vệ tiểu khu này sẽ không để phóng viên vào, vậy mà lại là anh, làm sao có thể chà trộn vào đây, hả?”

Lam Minh Hiên, “Mấy hôm trước tôi đã mua nhà ở đây.”

Sau đó hắn lại lập tức giải thích, “Không phải cho tôi ở, chính là vì không cho bảo vệ ngăn tôi lại.”

Lâm Tầm:……

“Tôi cho rằng Lan Thần sẽ đến tìm cậu gây phiền toái, không muốn bỏ qua trò hay,” Lam Minh Hiên vui tươi hớn hở nói: “Cho nên nhanh chóng mua một căn nhà ở nơi này.”

Lâm Tầm nhìn bộ dáng hắn dơ dãy, nhướng mày nói: “Không phải anh không biết ngày đêm mà rình ở đây đấy chứ?”

Lam Minh Hiên, “Mỗi sáng sẽ quay về rửa mặt.”

Bỗng nhiên, mắt hắn sáng ngời, “Đến rồi.”

Thị lực của Lam Minh Hiên rất tốt, hắn liếc mắt một cái đã thấy biển số xe của chiếc Bentley màu đen đằng trước, “Không đúng, vì sao cậu ta có thể thông thuận chạy vào như vậy?”

Lâm Tầm, “Đương nhiên là vì có một khoảng thời gian hắn đã ở đây.”

Tựa hồ như nghe được chuyện khó tin, Lam Minh Hiên còn chưa kịp khống chế vẻ mặt của mình, xe của Lan Thần đã dừng trước mặt bọn họ.

Hôm nay hắn không mặc chính trang, quần áo dài đơn giản thoải mái, nhìn qua rất nhẹ nhàng, “Sao cậu lại ở đây?”

Lam Minh Hiên xấu hổ cười vài tiếng.

Hắn cực lực che giấu kích động trong mắt, đợi chín muồi rồi thu một lượt, nhất định rất bạo.

Tiền mua nhà này, thật không uổng phí.

Quý sản phẩm lần này có Tác Thanh đại ngôn, căn bản không lo doanh số, hội đồng quản trị sôi nổi khen Lam Minh Hiên năng lực người lãnh đạo, mấy lão ngày thường không thích tác phong này nọ cũng tạm thời im lặng, cái này làm hắn rơi vào cảnh sống không có ý chí chiến đấu.

Nhìn Lam Minh Hiên đang vô cùng vui vẻ, cúi đầu không biết trong tối đang mưu tính cái gì, trong đầu Lâm Tầm bỗng có một ý tưởng thoáng qua.

“Thiên Lam Lam?” Y thử gọi một tiếng.

“Hả?” Lam Minh Hiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Tầm, “Cậu gọi tôi?”

Nghe vậy mặt Lâm Tầm lộ ra một một nụ cười thả lỏng, tốt lắm, để sau tính sổ, khoản này xem ra không rơi trên đầu mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro