Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Y trở về rồi.”

“Hay là ngươi đi mở cổng đi, đứa trẻ này rất đáng thương.”

“Nếu ngươi không sợ đắc tội Vạn Xà Vương thì đi đi.”

……

Một đám lão nhân điên tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, bàn cái chuyện có nên đi mở cổng hay không, từ sau khi Lâm Tầm rời đi, Vạn Xà Vương tự mình làm một cái chốt cửa cho Vô Ưu Sơn Trang, trước kia Vô Ưu Sơn Trang không khóa cổng, bây giờ mỗi ngày sẽ có người đúng giờ ra kiểm tra rồi khóa lại.

Bộ dáng lúc về của Lâm Tầm vẫn như lúc đi, sau lưng cõng một bộ xương lớn, khác cái là tay nải lớn hơn trước rất nhiều.

Một tiếng‘ kẽo kẹt ’, cổng lớn từ từ mở ra, bạch y nam tử đứng bên trong cánh cửa, đuôi tóc màu lam đậm.

Hắn nhìn thấy Lâm Tầm, hơi hơi nhăn mày lại: “Ngươi vẫn nên ở đó tránh nạn thì hơn.”

Lâm Tầm: “Trong cung cũng không an toàn.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhẹ giọng nói: “Cơn giận của Vạn Xà Vương còn chưa tan, trong hoàng cung tốt xấu còn có hoàng đế che chở cho ngươi.”

Lâm Tầm: “Nhưng điều này chỉ đúng khi ta không phạm lỗi nào.”

Vô Ưu Sơn Trang trang chủ hỏi: “Phạm lỗi gì?”

Lâm Tầm cởi tay nải ra, bên trong tất cả đều là vàng bạc châu báu, còn có vài miếng gỗ đàn hương bị miễn cưỡng tháo ra, “Vậy trộm tài sản của hoàng thất thì sao?”

Vô Ưu Sơn Trang trang chủ im lặng nghiêng người: “Vào đi.”

Lâm Tầm cõng thi hài đi vào trong.

Cổng lớn lần nữa đóng lại, gió lạnh ngoài cửa không biết đã cuốn bay mấy cái lá rụng đi đâu.

Vô Ưu Sơn Trang vẫn lạnh lẽo như cũ, Lâm Tầm phát hiện có thêm một gương mặt mới, tương tự, một vài người y từng gặp qua một hai lần đã không thấy, vết máu trong bụi cỏ còn chưa khô hẳn.

Trên mặt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang mang theo ý cười nhu hòa: “Có phải đã dọa ngươi rồi không?”

Lâm Tầm: “Y bất như tân, nhân bất như cố.”
(Áo không gì bằng mới, người không gì bằng cũ)

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang giật mình, sửa lại: “Đây là cá lớn nuốt cá bé.”

Lâm Tầm: “Vậy thì lại giống một vương quốc động vật rồi.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ý cười đầy mặt, nhìn qua hẳn là rất thích cách so sánh này.

Quyền lực của hắn ở chỗ này rất lớn, mỗi một tấc đất đều không cần kiêng nể mà đi qua, Lâm Tầm cũng khó tránh khỏi sinh ra một ít tò mò, không biết nam tử hòa nhã này đã dùng cách nào hàng phục những ma đầu này.

“Ngươi tạm thời ở lại trong trang của ta, Vạn Xà Vương sẽ không dám trực tiếp tới tìm ngươi gây phiền phức.”

Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Việc ngươi muốn ta điều tra đã có manh mối.”

Cuối cùng biểu tình của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cũng có biến hóa, “Ồ?”

Âm cuối hắn hơi nâng lên cao, đang đợi Lâm Tầm nói tiếp.

Lâm Tầm: “Làm một cái giao dịch đi.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhướng mày: “Đã thu lưu ngươi còn chưa đủ?”

Lâm Tầm đưa cho hắn tay nải trong lồng ngực: “Phiền ngươi giúp ta phi tang.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang:……

Sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi, hắn vẫn chọn giúp Lâm Tầm phi tang, thuận tiện móc một thỏi vàng ra làm tiền đặt cọc.

“Ngươi có thể nói rồi.”

Lâm Tầm: “Đỉa Long Vương.”

Ánh mắt Vô Ưu Sơn Trang lóe lên, tựa hồ đã đoán được chút ẩn tình trong đó.

Lâm Tầm: “Hình như ngươi cũng không có gì kinh ngạc.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nói: “Đỉa Long Vương là một loại đồ chơi hiếm lạ, theo lý thuyết nhiều năm trước đã bị diệt sạch rồi.”

Lâm Tầm: “Ngươi nghi ngờ ta không nói thật?”

“Ngược lại hoàn toàn khác.” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang dừng lại, chậm rãi nói: “Đỉa Long Vương rất tà ác, ngay cả cao thủ có nội lực thâm hậu cũng có thể chúng chiêu, lúc đó hai đạo chính tà đã không ngại mà liên thủ cùng nhau, cũng chỉ vì tiêu diệt loại sinh vật này.”

Lâm Tầm chớp chớp mắt, chính tà còn có lúc liên minh với nhau.

“Dù nói là diệt sạch, chân tướng như thế nào ai có thể biết.” Tầm mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang như có như không ngừng lại một giây trên người Lâm Tầm: “Cuối cùng người dẫn đầu lại là Tà Vương.”

Biểu tình Lâm Tầm không có thay đổi gì.

Trong mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang hiện lên tán thưởng, tiếp tục nói: “Ai cũng biết, nữ tử Tà Vương yêu mến là một trùng sư, nếu trộm giữ lại một hai con cũng không phải là khó.”

Lâm Tầm: “Tiếp đó thì sao?”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thu hồi tầm mắt: “Nghe nói lai lịch nữ tử kia rất thần bí, mặc dù là người của Tà Cung cũng rất ít gặp qua, sau đó thì hoàn toàn không biết tung tích, đa số đều nói nàng đã chết ngoài ý muốn.”

Lâm Tầm nhớ lại một chuyện, tính tình Thần Nguyên lúc cuối đời vô cùng táo bạo, đỉa Long Vương tất nhiên là nguyên nhân chủ yếu, nếu đỉa Long Vương là từ chỗ Liên phi đi ra, thì đã có thể giải thích một số chuyện cũ rồi, trước khi Liên phi vào cung có phải đã làm giao dịch gì với Thần Hàn rồi hay không.

Thí dụ như nàng giúp hắn giết tiên hoàng đang phát điên muốn phế Thái tử, mà Thần Hàn đồng ý giúp nàng một số chuyện.

Đang lúc Lâm Tầm còn cân nhắc, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang bỗng nhiên nói: “Mấy ngày nay tận lực không được ra khỏi cửa, để tránh đầu sóng ngọn gió.”

Lâm Tầm: “Ta sẽ không ra khỏi cổng sơn trang.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang liếc y một cái: “Là cửa phòng.”

Lâm Tầm:……

Vô Ưu Sơn Trang đều là mỗi người giữ một mảnh đất, trang chủ ở nơi lớn nhất, cũng chỉ có một mình hắn, Lâm Tầm ở trong một gian lớn đầu tiên bên trái, lúc vào cửa bèn dỡ bộ xương người trên lưng xuống.

Nhìn hài cốt phát ra ánh sáng màu xanh lục, y rơi vào suy tư, chuyện lấy máu nhận thân đã bị ngâm nước nóng, phải đi kiếm máu ở đâu đây?

Ngày hôm sau Lâm Tầm tiếng đao kiếm va chạm làm cho tỉnh lại.

Y ở trên giường cẩn thận nghe một trận, xác định không có nghe lầm, liền đi giày cõng thi hài lộc cộc chạy ra ngoài.

Không chần chờ chút nào mà ra khỏi cửa phòng.

Lâm Tầm vừa không phải đến xem náo nhiệt, cũng không phải lấy kinh nghiệm đánh nhau, đơn thuần muốn tiện tay lấy chút máu, dùng để tạo cổ vương.

Nơi đánh nhau cách chỗ ở của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang rất gần, những người xung quanh đây đều là cao thủ số một số hai, lúc Lâm Tầm đến nơi, trận đánh nhau đã kết thúc.

Người thắng là một đại thúc có chút soái khí, hắn đang dùng chủy thủ lột da, nhân tiện còn lầm bầm nói: “Da thịt ở phần lưng còn hoàn chỉnh, dùng để làm vải vẽ tranh sơn dầu, phía trước trắng mềm, để chế thành cây quạt……”

Đang lúc hắn bận rộn đến vui vẻ vô cùng, trước mặt có một cái chén nhỏ đưa qua, nói là đưa, không bằng nói là dùng nhánh cây đẩy từng chút một qua đây thì đúng hơn.

Đại thúc ngẩng đầu, không rõ nguyên nhân: “Đánh nhau tranh đất?”

Lâm Tầm lắc đầu, không vượt qua ranh giới, cành cây cầm trong tay vẫn tiếp tục đẩy: “Có thể cho ta ít máu không?”

Đại thúc nhìn chằm chằm y trong chốc lát, lại cúi đầu vội vàng làm việc dưới tay, nói: “Nghe nói trước kia ngươi là người ở trong hồ, tự xưng là giao nhân, còn nói Vạn Xà Vương là tộc nhân của ngươi.”

Lâm Tầm gật đầu: “Vạn Xà Vương ghen tỵ huyết mạch ta cao quý, chúng ta đã cãi nhau một trận.”

Đại thúc đặt da người hoàn chỉnh ở bên cạnh, lau khô máu tươi trên đao: “Con trai của Liên nha đầu.”

Lâm Tầm ngẩn ra hạ: “Làm sao ngài biết được?”

“Ngày đầu tiên tới đây nha đầu đó còn nói mình là cá chép tinh.” Đại thúc ngẩng đầu lên thở dài: “Thân thủ nàng rất tốt, lại giỏi chế tạo mấy loại đồ kỳ lạ, cơ hồ hơn phân nửa Vô Ưu Sơn Trang đã bị nàng nắm trong tay. Nha đầu này còn rất hiếu chiến, mỗi lần cùng người ta đánh nhau, đánh chết rồi còn nói rằng hắn tự mình độ kiếp.”

Lâm Tầm:……

Y đột nhiên ý thức được có chỗ nào không đúng, “Nha đầu?”

Đại thúc này nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi.

“Ta tu trú nhan thuật,” đại thúc cười một cái: “Ngươi không nhận ra được cũng bình thường.”

Môi Lâm Tầm giật giật, vừa định nói chuyện, người nọ liền đánh gãy y: “Muốn biết nguyên nhân mẫu phi ngươi chết, không cần chỉ thông qua trang chủ và Vạn Xà Vương.”

Lâm Tầm: “Ngài biết?”

Đại thúc lắc đầu: “Người già rồi, trí nhớ không tốt lắm, rất nhiều chuyện có thể quên đều đã quên, ngươi có thể đi tìm Lưu phế vật, hắn không có bản lĩnh gì, nhưng không chừng hắn có thể biết gì đó.”

Trước khi đi, hắn rót máu ra trong chén y, thuận tiện chỉ đường cho y.

Lâm Tầm đầu tiên tính tính một chút, muốn đi tới đó, ít nhất phải đi qua địa bàn của ba người.

Đại thúc đứng dậy: “Ta vừa lúc muốn đi tìm Lưu phế vật hỏi chút việc, cùng nhau đi thôi.”

Lâm Tầm đuổi kịp hắn, thuận lợi mà qua được một nơi nguy hiểm, vài người vốn nghe được tiếng bước chân bên ngoài bèn dùng bộ dáng hùng hổ chạy ra, lại yên lặng quay trở về.

“Lưu phế vật, mở cửa.” Đại thúc đứng ở trước cửa, khuôn mặt trầm trầm.

Lâm Tầm: “Lưu phế vật?”

Đại thúc trầm giọng nói: “Hắn không bản lĩnh gì khác, chỉ dựa vào buôn bán các loại tin tức của người khác mới có thể sống sót trong này.”

Có thể làm cho mọi người mở một mắt nhắm một mắt, cũng là một loại bản lĩnh.

Cửa chậm rãi mở ra một khe hở, một con mắt nhìn bọn họ qua khe cửa.

Đại thúc một chân đá văng cửa, người ngã trên mặt đất xoa xoa eo, kêu vô cùng thảm thiết.

Lâm Tầm đánh giá người trên mặt đất, khuôn mặt bình thường, nhưng có một loại hơi thở như văn nhân, cũng không biết làm sao lại tới Vô Ưu Sơn Trang.

“Ôi, gương mặt mới của ta.” Người này xoay người một cái đứng lên, nếu nói là kinh ngạc, thì trên mặt lại không có loại biểu tình kinh ngạc đó.

Hắn bước ba bước tới gần Lâm Tầm, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, gần đây ngươi gặp phải tai ương đổ máu a.”

Lâm Tầm: “Ngươi là đang chỉ ta chọc tới Vạn Xà Vương, là trộm bảo vật trong cung, hay là không cẩn thận làm vỡ hài cốt tiên hoàng?”

Lưu phế vật:……

Hắn xua xua tay: “Không phải vậy, ý tiểu sinh nói là một chuyện khác.”

Lâm Tầm móc ra vàng mà hôm qua trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cho: “Nói nghe một chút.”

Lưu phế vật nhận vàng xong, nhìn Lâm Tầm ra tay hào phóng rất có hảo cảm: “Xương Nhiên quận chúa mang thai.”

Lâm Tầm nhớ đến cô nương còn chưa tới hai mươi mốt kia, chủ động hòa thân, trong lòng suốt ngày mang mộng xưng vương xưng bá.

Lúc này mới hòa thân chưa được bao lâu, vậy mà đã mang thai.

Lâm Tầm: “Có quan hệ gì với ta đâu?”

Phế vật Lưu: “Nàng gặp ai liền nói đứa con là của ngươi.”

Lâm Tầm: “…… Ngươi nói gì?”

“Nghe nói Liên hoàng tức giận vô cùng, đã phái vài tử sĩ lẻn vào Liên Quốc.” Lưu phế vật làm động tác cắt cổ, “Chuẩn bị đến lúc đó tìm một cơ hội đem ngươi……”

Câu tiếp theo, hắn không cần nói Lâm Tầm cũng đã hiểu.

Lưu phế vật rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Lâm Tầm, trêu chọc : “Nơi này cách Liên Quốc xa vạn dặm, ngươi dùng cách nào làm người đi hòa thân kia có thai vậy?”

Lâm Tầm cười lạnh một tiếng: “Thần giao cách cảm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro