Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trương Thiên cùng Khải Liễm ở trong Vương cung của Vương tộc bày mưu tính kế, phía bên Quân sư tộc, mẫu tộc của Khải Liễm lại đang gà bay chó sủa.
"Phu nhân, ngài bình tĩnh lại đi," Tần nương bước vào nhìn căn phòng bừa bộn. Nàng là nha hoàn thiếp thân đã đi theo công chúa từ khi nàng nhập cung, tới nay đã là hai mươi năm, tính tình của công chúa, nàng đương nhiên hiểu. Công chúa đã tốn công đem tiểu thái tử gả tới Vương tộc, lại trăm công ngàn kế muốn hắn bỏ mạng nơi đó vậy mà Khải Liễm không những không chết mà còn sinh ra một cái tiểu quái vậy dị năng.
"Tần nương, bà nói xem, tiểu phế vật đó lại có thể sống sót. Kế hoạch của Xà tộc ta còn có thể thực hiện hay sao?" Lục Tuệ Lan cau mày buồn bực.
"Cái này.... Công chúa, dù sao cũng không nên như vậy, đây dù sao cũng là Quân sư chi phủ." Tần nương cau mày, công chúa càng ngày càng đánh mấy kiên nhẫn của bản thân rồi.
"Thôi, là ta quá kích động." Lục Tuệ Lan thở dài. "Binh tới tướng ngăn, ta không tin Phụ hoàng có thể ngồi yên nhìn Vương tộc phát triển."
oOo
Quốc sư tộc nhận được tin tức về Trương Thiên thì không lý gì để Thiên sư tộc - người luôn chăm chú tìm kiếm "kẻ được chon" lại không biết về nàng. lúc này, tại mật gian bên dưới thư phòng của tộc trưởng Thiên sư tộc, một nhóm những lão già bất tử đang hội họp.

"Không ngờ, kẻ được chọn của Thủy hệ lại là Vương tộc vương thất. Ta vốn nghĩ Vương tộc thiên phú hẳn là hỏa hệ." Thiên Sư gia vuốt chòm râu không lấy gì là dài cho lắm của mình. Dù sao thì hắn cũng mới có hơi hai mươi cái xuân xanh. Nhìn tiểu oa nhi bốn tuổi trước mặt, hắn lắc đầu, một đứa nhỏ tội nghiệp.

"Thiên phú đúng là không thể dự đoán. nhưng ta thiết nghĩ, cũng chỉ có Thủy hệ là không theo quy luật thường tình. Ân sư, ta nghĩ điều này hẳn không sai đi. đó là điều ta nhìn thấy. bất quá, ...." Tiểu oa nhi mở đôi mắt xanh lam nhìn lên vị Thiên sư gia. nàng chính là người kế nhiệm thiên sư nhất mệnh, cũng là người duy nhất có thiên phú thiên sư hệ siêu đẳng này. nàng chính là Hoàng Nghi, một đứa nhỏ  người ta tìm thấy trong một quan tài kính dường như đã từ rất lâu rồi.

"Nghi nhi, ngươi đừng bày ra bộ mặt già đời thế được không?" Thiên sư gia bất lực xoa ấn đường. đứa nhỏ này cái gì cũng tốt nhưng lại khiến hắn có cảm giác hắn mới là đứa nhỏ hai, ba tuổi.... "ta nói này, ta biết ngươi muốn đi tìm kẻ-được-chọn nhưng ngươi phải kiên nhẫn, ngươi đã sẵn sàng nhưng cái gì cũng có thiên duyên. ngươi sẽ không thể gặp bọn họ sớm hơn đâu."

"haizzz, ta hiểu rồi." Hoàng Nghi bày ra bộ mặt đưa đám.... haizzz nàng chính là muốn ra khỏi Thiên sư tộc ngao du a..... trời ơi, Tiểu sư sư à, mi mau mau lớn nhanh một chút a!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro