phần 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Một mình tựa song cửa sổ, nghĩ muốn dừng mây ngâm thơ, thưởng thức lúc này phong vị. Nhưng bất quá cũng chỉ là kẻ cầu danh, chút học thức này có đáng không?

Quay đầu đã thấy gió thổi mây tan, không hận cổ nhân không thấy, chỉ hận cổ nhân thấy cũng như không. Người hiểu ta, được có mấy ai?”

Hai người đều là dùng chữ Khải để viết, tuy là cùng kiểu chữ nhưng lại có thể thấy rõ tự pháp của hai người rất khác biệt, kiểu chữ của Dạ Ngữ Hạo gầy mà không kém, tiêm mà có cốt, như rời mà vẫn tiếp nối không dứt, nhìn kỹ còn có cả khí chất vương giả cao ngạo tự phụ, rồi lại dấu không được sự thanh trong xuất trần, Hiên Viên lại tương phản, mực nùng mà trọng, chữ chữ bá đạo cuồng vọng, nhưng dứơi sự cuồng vọng này, từng chữ lại mang theo lý trí, không đến mức thưa thớt rời rạc.

Liếc nhau, hai người đều từ trên giấy nhìn ra tính tình đối phương. Dạ Ngữ Hạo lấy giấy ra, đang muốn xé bỏ, Hiên Viên một phen giành lấy, cười nói: “Khó được mấy ngày qua trẫm bận rộn mà còn có thời gian viết ra một bức từ thuận mắt như vậy. Hạo sao có thể không vì trẫm quý trọng~ “Nói xong, thuận tay giao cho thị vệ bên cạnh.

Dạ Ngữ Hạo không thích tâm tình của mình nhất thời bị Hiên Viên lấy đi, vừa cảm thấy may mắn vì trước đó đã xé bỏ hai tờ giấy kia. Lập tức thản nhiên cười nói: “Hoàng Thượng không phải nhật lí vạn ky, quý nhân đa mang’ sao, hôm nay sao lại rãnh rỗi sang đây?”

Nói, nói đến ngữ bình ý đạm, giống như cùng bằng hữu tốt gặp lại, hàn huyên một hai câu vậy. Tựa như hai người chưa từng có quan hệ xác thịt, cuồng loạn mê ly từng có đêm hôm đó, sớm đã quên đến sạch sẽ, toàn bộ chưa từng lưu tâm qua.

Loại không thèm để ý như thế này, đương nhiên so với oán hận càng làm cho Hiên Viên chịu không nổi.

Nhưng lần này Hiên Viên bất quá chỉ đánh giá Dạ Ngữ Hạo một lát, cư nhiên không tức giận, chỉ lắc đầu. “Trẫm vốn không nên đối với ngươi có ảo tưởng gì. . . . . May mắn trẫm sớm cũng không trông cậy vào ngươi sẽ có phản ứng của người bình thường.”

Mỉm cười. “Hoàng Thượng tranh thủ lúc rảnh rỗi chính là vì tìm tại hạ nói hai câu này?”

“Đâu có đâu có, trẫm chỉ là lo lắng thân phận Vô Đế đặc biệt, sẽ mang đến phiền toái cho Hạo, cho nên đặc biệt đưa mấy người thị vệ thiếp thân đến. “Thùy tiệp che khuất thâm ý sâu trong con ngươi, vỗ tay một cái liền có năm vị thị vệ trẻ tuổi đi tới.

“Ra mắt Diệp công tử.”

=============

Note: phần dịch thơ chủ yếu dịch nghĩa ra cho dễ hiểu, chứ k dịch được thành câu thơ, các nàng thông cảm. ^^

Hồi 8 [ Hạ] - Thanh Tĩnh

– Tuy thân phận của Dạ Ngữ Hạo ở chỗ này cũng không tính là chuyện gì bí mật, thế nhưng một khi không cẩn thận truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ là một hồi phiền toái, bởi vậy Hiên Viên đã sớm phân phó mọi người ở nơi này gọi hắn là Diệp công tử mà không có tên.

Hạo thản nhiên dùng mắt đánh giá, từ chối cho ý kiến: “Ngươi thật xa chạy tới đây chỉ là vì chuyện này? !”

Hiên Viên lay động ngọc phiến trong tay, tới gần Dạ Ngữ Hạo, lấy phiến che miệng kề sát bên tai hắn cười hì hì nhỏ giọng nói: “Đương nhiên a, an nguy của Hạo trẫm vẫn rất là quan tâm ~ ngươi đưa cho trẫm ‘ hảo’ lễ như thế, trẫm được hưởng mà cảm thấy bất an, đành phải trả ngươi năm phần tiểu lễ.”

Hạo khẽ cười một tiếng, giương mắt: “Cảm tạ.”

——————–

Tiễn bước Hiên Viên, viết chữ cũng không có ý nghĩa gì nữa, Dạ Ngữ Hạo ra hiệu cho người hầu thu giấy mực, lúc này mới nhìn kỹ năm người nọ, niên kỷ của bọn đều xấp xỉ, hơn nữa còn đang lạnh lùng nhìn mình, ngoài ra cũng không nhìn thấy điểm nào bất thường.

Thế nhưng tuổi còn nhỏ đã là một chuyện rất kì quái rồi — không sợ kinh nghiệm không đủ sẽ làm hỏng mọi chuyện sao?

Hay là mấy tiểu quỷ này chính là một đám tân huyết mà Hiên Viên đắc ý nhất? Trầm ngâm nhìn lướt qua — nếu nghĩ vậy thì càng không thể! Chuyện trước không quên, làm gương chuyện sau, nếu một người liên tục ba lần có thuộc hạ tâm đắc đều bị cùng một người xúi giục, nói như vậy cho dù hắn có ngốc đến mức nào cũng sẽ không cho người nọ cơ hội lần thứ tư.

Lại liếc mắt nhìn năm người một cái, lần này, ước chừng là thủ lĩnh của đối phương cũng vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chống lại, Dạ Ngữ Hạo mỉm cười gật đầu.

Hầu gian đối phương nuốt một tiếng, mím chặt môi.

Quả thật cổ quái — nếu tuổi không vừa mà dùng làm tân huyết như đã nói, vậy loại ánh mắt kịch liệt này nên dùng cái gì mà nói để sáng tỏ — nói có chút khoa trương mà nói thì dưới ánh mắt tự kiềm chế của bọn họ chính là đang che dấu cừu hận.

Cừu hận. . . . . . mình ăn ở thật đúng là thất bại mà. Đang tập trung nghĩ nghĩ làm vui, không biết vì sao, cước bộ đột nhiên cứng đờ, tim cũng đập với tốc độ kinh hoàng.

Có dự cảm bất hảo, khi tới gần nguy hiểm, thân thể sẽ cự tuyệt tiếp cận chân tướng.

Sâu nhất trong nội tâm, có một chỗ nào đó bị huyết lệ thật mạnh nhấn chìm, đang phát ra tiếng rạn nứt cảnh báo nguy hiểm.

Ngón tay có chút lạnh băng. Dạ Ngữ Hạo đột nhiên quay đầu nhìn mặt hồ. Bình tĩnh cười cười.

“Kế tiếp có vài ngày phải hảo ở chung, tại hạ có thể thỉnh giáo tục danh  của các vị một chút  hay không?”

” Tại hạ Lý Tri Ân, hổ thẹn với chức vị thị vệ trưởng của doanh vệ. . . . . .”

” Thiếu niên đắc chí, thật đáng mừng.” Dạ Ngữ Hạo cười khẽ. “Lý huynh hình như ý do chưa hết, có chuyện đừng ngại nói thẳng.”

Lý Tri Ân do dự một lát, ánh mắt lúc lãnh lúc nhiệt, nội tâm bị vây trong trạng thái giao chiến kịch liệt. Vài vị thiếu niên phía sau hắn xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy hắn không nói chuyện, cũng đều không mở miệng.

Lệ phong thổi qua mọi người đang giằng co, bên hồ vào mùa đông rất lạnh, tay áo tuôn rơi rung động, là thanh âm duy nhất tại hiện trường.

Lý Tri Ân thở sâu. “Tên tại hạ  là Tri Ân, lại không ứng với mang thù. Bởi vậy, tại hạ thầm nghĩ hỏi Diệp công tử một vấn đề.”

Mỉm cười xiết chặt lòng bàn tay.”Mời nói.”

” Mười lăm năm trước, Ngũ Độc giáo thái độ làm người xúc xiểm, phản bội Vô Danh giáo, tạo không ít sát nghiệt, bởi vậy đã bị Ngự Dạ sứ giả đuổi giết, điểm ấy là do sai lầm tự rước, chẳng trách được ai.” Lý Tri Ân nói thật chậm, không biết là đang khống chế cảm xúc hay là khống chế tìm từ. “Thế nhưng, ngàn dậm đuổi giết, mười đình đã qua tám chín, còn lại không phải là thương binh tàn tướng thì cũng là lão ấu phụ nhi, nghe nói hiện trường lúc ấy tiếng kêu than ngút trời khẩn cầu ngươi ra lệnh cho Ngự Dạ sứ giả buông tha bọn họ một mạng.

Tại hạ muốn biết, Diệp công tử đến tột cùng nhẫn tâm ra sao, mà có thể hạ lệnh toàn bộ giết hại, một người cũng không để lại, sau diệt hết hiện trường còn sợ có cá lọt lưới, lại một phen hỏa thiêu hết tất cả thi thể, không để cho người sống lưu một cái tưởng niệm. “

Khe nứt phong ấn bong ra từng mảng đổ rào rào, máu đen dơ bẩn từ vết thương trào ra, tràn ngập tất cả ý thức.

Dạ Ngữ Hạo nở nụ cười.

Cười đến vân đạm phong thanh.” Nếu là hỏi cái này, thật đáng tiếc, tại hạ không biết nên cho ngươi đáp án gì nữa.” Nói đến đây dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng Lý Tri Ân, nụ cười trở nên càng thêm bén nhọn. “Chẳng qua là ngươi đối với chuyện của tại hạ hiểu biết như thế, vậy thì ngươi cũng nên hiểu được, trên hai tay này của tại hạ, cũng không chỉ có máu của Ngũ Độc giáo a. Nếu nói tan tác, hẳn là còn có không ít phản đồ của Vô Danh giáo. . . . . .”

“Ngươi!” Lý Tri Ân nắm chặt tay, gân xanh thẳng bạo, nhìn rất có ý đồ xông lên cho Dạ Ngữ Hạo một quyền. Lại bị mọi người phía sau gắt gao đè lại.

Dạ Ngữ Hạo cười mỉm đánh giá hắn. “Đúng rồi, tại hạ nhớ tới. Ngũ Độc giáo giáo chủ năm đó dường như cũng là họ Lý. . . . . Ngươi là con hắn đi. Đây thật đúng là xảo ngộ a.”

“Phi, ai cùng ngươi xảo ngộ!” Lý Tri Ân bị tuỳ tùng cản lại, rốt cục kiềm nén oán giận trong nội tâm, thối thanh nói: “Dạ Ngữ Hạo, uổng phí ta trước kia đem ngươi xem như đại nhân vật, còn cho rằng ngươi là có nỗi khổ trong lòng, nguyên lai ngươi thật sự chỉ là một tiểu nhân! — loại tiểu nhân dùng máu của phản đồ đổi lấy niềm vui cho Vô Đế đời trước chính là sở trường bản lĩnh của ngươi đi! Huynh trưởng kia của ngươi là kẻ ngu ngốc, cư nhiên không có đề phòng ngươi. Đệ đoạt vị của huynh, lại còn không để ý tới nguy nan của Vô Danh giáo. Danh dự trăm năm của Vô Danh giáo đều do một mình ngươi bại hoại! Vậy mà ngươi vẫn có thể vô liêm sỉ sống sót, hắc, danh hào thiên hạ đệ nhất nhân này của ngươi, quả nhiên không phải nói không.”

“Ngươi không nói, ta không nói, danh dự của Vô Danh giáo làm sao lại bại hoại.” Ý cười  trên khóe môi của Dạ Ngữ Hạo càng sâu. Thuận miệng nói:” Chẳng qua nhìn các vị tức giận đến không nhẹ, còn phải đi theo bên người tại hạ. Tại hạ ngẫm lại thật là nội tâm có thẹn, hổ thẹn hổ thẹn .”

Lý Tri Ân oán hận phun một ngụm nước miếng: “Dạ Ngữ Hạo! Ngươi không cần dùng phép khích tướng. Hoàng Thượng đã hạ lệnh tử thủ ở bên cạnh ngươi, chúng ta sẽ không khinh địch bị ngươi làm cho tức giận như vậy.”

” Lý công tử đa tâm. Tại hạ chẳng qua ăn ngay nói thật, nào có kích tướng.” Dạ Ngữ Hạo nói xong, đột nhiên che miệng ngáp một cái.”Ai, tối hôm qua xem cầm phổ quá muộn, hiện tại có chút khốn đốn. . . . . . Tại hạ đi bổ giấc ngủ, trước xin phép vắng mặt.”

Năm người Lý Tri Ân tức thì tức, nhưng cũng đành nhắm mắt theo đuôi, thẳng đến khi Dạ Ngữ Hạo trở lại phòng ngủ, ngã đầu ngủ vùi, lúc này mới rời khỏi phòng, canh giữ ở ngoài cửa.

——————

Đóng cửa cho kĩ, tay băng hàn đến xương.

Dạ Ngữ Hạo từ từ nhắm hai mắt, hai tay nắm chặt ôm gối ngồi ở góc tường, lẳng lặng chờ đợi run rẩy như trong dự kiến.

Gần mười năm chưa từng nhớ tới việc này, phản ứng hiện tại hẳn sẽ không kịch liệt như lúc trước đi.

Đầu ngón tay trắng bạch lạnh lẽo, là trắng pha sắc tím. Giữa trời nổi đại tuyết bay tán loạn ngâm tay mình trong nước ao, sẽ bị mắng là kẻ điên cũng là đương nhiên. Tay sưng đỏ, đau giống như thịt từng khối từng khối bị cắt xuống, thế nhưng nó vẫn dính chặt vào xương cốt, máu vẫn tiếp tục chảy xuôi quanh thân từ đầu đến chân, thân mình bẩn đến mức tựa như bị xé ra từng đao từng đao.

Cảm giác ghê tởm lại dâng lên, Dạ Ngữ Hạo cơ hồ muốn xé nát quần áo nhảy vào trong hồ hảo hảo mà tẩy sạch cơ thể này — tuy rằng, sớm chứng minh việc này không có tác dụng.

Đã qua rất nhiều năm, tưởng rằng đã quên, bỗng nhiên quay đầu, đứa nhỏ tú lệ kia vẫn còn đứng ở tại chỗ, trường kiếm băng bạc như phong phi vũ, ở trong ánh mắt không thể tin pha lẫn khiếp sợ của mọi người, chặt đứt cốt, chặt đứt thịt, chặt đứt sinh mệnh.

Máu tươi phun ra một thân dơ bẩn. Trong biển máu. Không người nào dám tiếp cận, ngay cả thuộc hạ của mình.

Kinh sợ mà xem thường

Lòng trắc ẩn ai cũng có, chỉ có oa nhi này không có.

Ngự Dạ sứ giả nói như thế, bàn bạc như thế.

Thương binh tàn tướng, phụ nhi lão ấu. Ánh mắt bất lực cầu xin, vẫn không dừng được bước chân của tử thần.

Hắn là một oa nhi thị huyết vô tình.

Lạnh. . . . . . Bẩn. . . . . . Tội lỗi tẩy không sạch.

Tự trong bóng đêm giật mình phát giác toàn thân mồ hôi lạnh. Vô số oan hồn ở trong mộng chờ hướng về phía hắn đòi mạng.

Cũng không tin quỷ, cũng không tin thần, đối với lựa chọn của bản thân, hắn chưa bao giờ hối hận.

Nhưng mà. . . . . Không hối hận là một chuyện.

Thương tổn người, phạm vào tội, không thể chỉ một câu không hối hận là có thể che đậy qua.

Dạ Ngữ Hạo là kiên cường, hắn kinh tài tuyệt diễm, chỉ với một đôi tay, liền có thể thao túng hướng đi của thiên hạ đại cục, hắn không có khả năng có thời điểm yếu đuối, đây là không thể tưởng tượng –

Tất cả mọi người sẽ nói như vậy đi.

Hạo hơi hơi cười khổ.

Hắn chưa bao giờ là thần, hắn không phải con người toàn vẹn. Hắn chỉ là một người bình thường, có sinh động, có hận có đau, từng có vinh quang, cũng có khuyết điểm của một con người.

Chỉ là, hắn bị đẩy lên vị trí Vô Đế.

Vô Đế, là danh hiệu, một người thay mặt nắm giữ một phần ba thiên hạ, nhưng không phải người sống.

Người bên ngoài chưa từng cho hắn cơ hội biểu hiện yếu đuối.

Dùng biểu tình ngưỡng mộ bóp chết sự yếu đuối của hắn.

Vô Danh giáo. . . . . .

Chậm rãi nhớ kỹ tên này, không biết là yêu hay là hận.

Nhật Quân, Nguyệt Hậu, Ám Vũ, dược sư. . . . . .

Nếu lúc này, có thể có các ngươi bồi tại bên người. . . . . .

Ôi, sớm là chuyện không có khả năng, vì sao còn muốn như thế? Chẳng lẽ chỉ vì một chuyện sớm chìm vào quá khứ mà bị kích thích đến mức không thể chịu đựng được ? !

Từ ký ức hồi tưởng Hạo đột nhiên nghĩ đến, ngày đó sau khi chém giết, Hoàng đã nhặt mình từ ở bên hồ trở về. Khi đó, Hoàng từng ôm mình, dùng khăn mặt không ngừng lau nước mắt cho mình, còn vụng về vuốt tóc mình, dùng giọng điệu trẻ con nói.

“. . . . . .”

Đúng rồi, lúc ấy hắn nói gì đó? !

Rốt cuộc đã nói gì?

Nhớ không nổi chuyện cũ, Dạ Ngữ Hạo ôm đầu, đột nhiên trở nên có chút nôn nóng, mơ hồ nhớ rõ đó là một đoạn rất ôn nhu, là những lời rất an tâm, vì cái gì hiện tại lại nhớ không được. . . . .

Ôn nhu? An tâm?

Ngẩn ra, suy sụp dựa vào tường rồi ngã xuống.

Làm sao có thể nhớ được?

Hiện tại có thể nhớ chính là những lời cuối cùng mà Hoàng nói ở trên Thiên Thành nhai.

–Bồi thường ta? !”.“Thật sự là lời nói mà ta cảm thấy tức cười nhất!! Ngươi phải bồi thường ta như thế nào? ! Đem vị trí đế tọa trả lại cho ta hay sao? Ngươi làm sao biết được cảm giác một ngày đó từ quang minh cao nhất ngã vào vực sâu hắc ám, từ thiên chi kiêu tử chuyển thành không có tiếng tăm gì, ngay cả cảm giác tồn tại cũng không được để người khác biết? Bởi vì là do người thân nhất an bài, ngay cả phản đối cũng không được, chỉ có cảm giác ngấm ngầm chịu đựng hay sao? ! Giết người như ma, làm công cụ giết người của Vô Danh giáo, phải cố gắng trong bóng đêm cầu sinh? ! Thật vất vả thích ứng với hắc ám, lại bởi vì các ngươi thiếu người, cưỡng ép kéo ta từ trong bóng đêm ra, cảm giác khi phải đối mặt với sắc mặt ‘thi ân không vọng báo’ của ngươi! Tất cả những thứ của ta đều vì ngươi mà hủy! Sinh mệnh của ta tự khi ngươi sinh ra đều lâm vào hỗn loạn! Ngươi bồi thường ta? Ngươi rốt cuộc có thể bồi thường cho ta cái gì? !”

– Vi vĩnh tuyệt hậu hoạn, ta sẽ giết ngươi!”

Hoàng. . . . . .

Ký ức như thể nối liền, trong chốc lát lại nhớ đế những lời mà vệ trường đã nói ở Nhạn Đãng.

“Ba năm trước đây, ngươi buông tha cho bản giáo, trá tử tiềm hình, may có Hoàng đế tọa tận lực chống chọi phong ba, lấy sinh tử tồn vong ra sức vãn hồi một đường sinh cơ cho bản giáo, liên hợp Võ Thánh, áp chế triều đình, chấn động thiên hạ, không người nào dám khinh thường Vô Danh giáo. Thật vất vả mới khiến cho người trong giáo nhất tâm nhất trí, lấy việc ủng hộ Hoàng đế tọa củng cố ngôi vị là việc chính, ngươi lại vào lúc này hiện thân. . . . . . Tại hạ thà rằng trên lưng mang tội danh nghịch thượng, cũng tuyệt không để cho ngươi lại xuất hiện ảnh hưởng đến địa vị của Hoàng đế tọa!”

” Tại hạ chỉ nói thẳng – không, ngươi tổn thương Hoàng đế tọa quá sâu, ngươi khư khư cố chấp, tự cho là mình đã bồi thường cho hắn, coi như hắn không còn chỗ nào thua thiệt. Nhưng ở trong mắt của thuộc hạ bọn ta, hành vi của ngươi không thể tha thứ! Tại hạ tuyệt đối không để cho ngươi có cơ hội gặp lại Hoàng đế tọa!”

Rồi lại đến những lời mới vừa rồi của Lý Tri Ân.

“Dạ Ngữ Hạo, uổng phí ta trước kia đem ngươi xem như đại nhân vật, còn cho rằng ngươi là có nỗi khổ trong lòng, nguyên lai ngươi thật sự chỉ là một tiểu nhân! — loại tiểu nhân dùng máu của phản đồ đổi lấy niềm vui cho Vô Đế đời trước chính là sở trường bản lĩnh của ngươi đi! Huynh trưởng kia của Ngươi là kẻ ngu ngốc, cư nhiên không có đề phòng ngươi. Đệ đoạt vị của huynh, lại còn không để ý tới nguy nan của Vô Danh giáo. Danh dự trăm năm của Vô Danh giáo đều do một mình ngươi bại hoại! Vậy mà ngươi vẫn có thể vô liêm sỉ sống sót, hắc, danh hào thiên hạ đệ nhất nhân này của ngươi, quả nhiên không phải nói không.“

Ai nha nha nha, rốt cuộc những gì là thật đây?

Hắn khẽ cười, những câu nói nhỏ nhặt ngày thường chưa từng để ý thế mà trong lúc nhất thời đều trỗi lên, trái tim có cả trăm ngàn lổ thủng, dù có đâm thêm thì cũng vẫn là trăm ngàn chỗ thủng, cần gì phải cảm khái. Hơn hai mươi năm qua, từ khi ra đời, tất cả tội nghiệt đều đuổi theo cái mệnh cỏ của mình, thế nhưng, thế nhưng mình chỉ có một cái tàn mệnh mà thôi.

Cổ họng tinh ngọt, một ngụm máu tươi không giữ được trào ra kẽ ngón tay, hồng tích loang lổ.

Sợ run  một hồi, cúi đầu nhìn máu tươi ba năm chưa từng gặp qua  — thì ra, đã ba năm chưa hề tái phát.

Thời gian thật sự không nhiều lắm .

Dạ Ngữ Hạo thản nhiên cười lại một ngụm máu tươi phun ra, đứng dậy tìm kiện nho sam màu lam thay, dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên môi, lại đem áo cũ trên mặt đất còn có mu bàn tay lau sạch sẽ, sau đó đem y  phục cũ nhét vào gầm giường, mở ra cửa sổ, để gió thổi tán đi huyết tinh khí bên tron , kêu lên: ” Lý Tri Ân, Lý Tri Ân, tại hạ muốn tắm, mang dũng thủy vào đây.”

Bên ngoài binh một tiếng, cũng không biết mấy vị thị vệ thiếp thân này đá cái gì để trút giận, xong thì hùng hùng hổ hổ đi gọi hạ nhân nấu nước.

Hạo nhún nhún vai, tự dưới gối đầu lấy ra một cái hộp, kéo ám tầng ra, gõ gõ con tiểu hắc xà cứng như chiếc đũa thô bên trong, viết chút ám ký vào tờ giấy rồi cột vào trên người nó.

“Đi, tìm chủ nhân ngươi đi.”

Đem xà thả ngoài cửa sổ, biết người nọ vào đêm sẽ đốt dẫn long hương, hắc xà sẽ theo mùi hương này tìm tới.

“Lý Tri Ân, Lý Tri Ân, nhanh lên nha~”

Bên ngoài bị thúc giục mà phiền, lên tiếng lại là một hồi binh binh cốp cốp vui tai.

Núi không đến với ta, ta sẽ tìm đến núi, coi như thành.

Muốn cười cười để khoả lấp, nhưng Dạ Ngữ Hạo lại phát hiện khóe môi của hắn có kéo thế nào cũng không lên nổi.

Đệ cửu hồi sủng nhục bất kinh (không quan tâm hơn thua)

“Hiên Viên Hiên Viên. . . . . .”

“Hắc xì!” Hiên Viên cũng không ngẩng đầu lên ứng với tiếng gọi, tiếp tục lẩm nhẩm văn kiện trong tay.

“Hắc!” Thiếu niên cũng không thèm để ý đến hắn, chân đạp một cước trực tiếp ngồi lên trên long trác: “Nghe nói Diệp. . . . . . Dạ Ngữ Hạo đã tới kinh thành, đang ở tại kinh giao? !” [1]

Tay lật qua một trang sách : “Ai nói?”

“Hàn Tễ.”

“Nga, là hắn a. . . . . .” Hiên Viên gật đầu, bút son trên tay phải liên tục viết trên văn kiện.

Y Kỳ vốn rất có kiên nhẫn đợi cho Hiên Viên viết hết một đoạn, không nghĩ tới Hiên Viên viết xong một phần lại đổi sang phần khác, gần như không đem chuyện tồn tại của mình để vào trong mắt, lập tức giận dữ giật phắc lấy bút son đi.” Uy, ngươi đem hắn vây ở Yến Vân sơn trang, vì sao không nói với ta? !”

“Trẫm bề bộn nhiều việc.” Nhìn xem trong lòng bàn tay, may là thả tay mau nên chỉ dính có hai ba giọt mực nước, liền ra hiệu bảo người đứng phía sau lấy quyên bố đến lau tay. “Hơn nữa tiểu Y Kỳ hình như còn rất giận Hạo, trẫm lo lắng ngươi nghe xong sẽ mất hứng nha~.”

“Ta. . . . . .” Y Kỳ nhất thời nghẹn lời, nếu nói không giận thì chẳng còn mặt mũi nào, nếu nói còn đang  giận, vậy không lý do gì lại tức giận với Hiên Viên. “Ta tất nhiên là tức hắn gạt ta, nhưng tốt xấu  gì hắn cũng đã cứu ta vài lần, tri ân báo đáp, đương nhiên ta phải quan tâm chuyện của hắn.” Càng nói về sau càng cảm thấy quá đúng lý hợp tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro