phần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Điều này cũng đúng. . . . . .” Hiên Viên lại lấy ra một cây bút, cười hì hì nói: “Vậy ngươi hiện tại có phải muốn đi nhìn hắn hay không?”

Sắc mặt hơi hơi đỏ lên, trong ánh mắt còn hiện lên xấu hổ, thiếu niên lắp bắp nói: “Này. . . . . . Đi xem cũng không việc gì. . . . . .” Thấy bộ dáng có tai cũng như điếc của Hiên Viên, khẽ cắn môi duỗi tay  ra.

“Lệnh bài!”

Hiên Viên phì một tiếng, chẳng qua là ngại tiểu hài tử da mặt mỏng nên không cười ra tiếng mà thôi. Hướng người phía sau liếc mắt ra hiệu. “Cho hắn một khối.”

Thiếu niên bắt được lệnh bài, làm gì còn hứng thú lưu lại ở hoàng cung, vỗ vỗ mông chạy lấy người, lại bị Hiên Viên gọi lại.

“Y Kỳ, trẫm muốn ngươi đáp ứng trẫm một việc.”

Cư nhiên không thêm một chữ tiểu? ! Y Kỳ cảm thấy vui vẻ, vì thế làm vẻ mặt nghiêm nghị như đang làm chính sự quay lại nhìn Hiên Viên.

“Lần sau kêu trẫm một tiếng ca ca đi. Trẫm thật sự không muốn tuổi trẻ như vậy đã bị người ta đồn có con tư sinh lớn như ngươi  vậy. . . . . .”

Đại môn khắc hoa bị hung hăng đóng rầm.

Hiên Viên nhún nhún vai tiếp tục giải quyết văn kiện với tốc độ gia tăng gấp đôi, Sau một lúc lâu có chút đăm chiêu mở miệng.

“Ngân, kêu Kì đi thăm dò một chút, Hàn Tễ làm sao nhận được tin tức này.”

——————–

Bên ngoài thư phòng, ồn ào hỗn tạp gì cũng đều có đủ cả.

“Diệp Phàm!” Cánh cửa bị người loảng xoảng một tiếng đẩy ra.

Dạ Ngữ Hạo nhìn thấy xảo tiếu mĩ mâu đang đi vào, thở dài.”Y Kỳ, quá thô lỗ.”

“Ai cần ngươi lo!” Thiếu niên vọt tiến vào, thấy bức họa trên bàn dù sao cũng là một bức hoạ bị phá hủy, một phen bỏ qua, cao thấp đánh giá Hạo: “Quái, mới hơn một tháng không thấy, sắc mặt ngươi làm sao mà khó coi giống như quỷ vậy?”

“Ta vốn chính là lão nhân a.” Dạ Ngữ Hạo mỉm cười gác bút đánh giá Y Kỳ. “Trái lại Hiên Viên đem ngươi dưỡng đến không công mập mạp, đáng yêu cực kỳ.”

“Ngươi nói dưỡng trư hả?” Thiếu niên không cảm kích chút nào, lớn tiếng cả giận nói: “Còn không công mập mạp!”

Tròng mắt nhanh như chớp đảo qua năm vị môn thần đứng canh gác ở cửa, nhỏ giọng hỏi: ” Mấy người này là thị vệ thiếp thân của ngươi?”

Dạ Ngữ Hạo cười khẽ gật đầu.

Thiếu niên đã trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, buồn rầu của việc tang thân hủy gia mặc dù còn tồn tại nơi đuôi lông mày đáy mắt chưa vơi hết đi, nhưng thần sắc lại hơn chút sinh khí nhiệt lực, dần dần có vài phần ngây thơ nên có ở tuổi này.

Hiên Viên làm rất khá a. . . . . . Trong lòng nghĩ như thế.

Thiếu niên phiết phiết môi, nhìn năm người thiếu niên không lớn hơn mình là bao mà đã được Hiên Viên phái tới làm thị vệ cho Dạ Ngữ Hạo, có chút không phục xuỳ một tiếng, đột nhiên nói: “Diệp Phàm, ngươi còn nhớ rõ vợ chồng Hàn thị trên Nhạn Đãng không, bọn họ là thuộc hạ cũ của nương thân ta .”

“Nga, Hiên Viên có đề cập qua.”

“ Bọn họ luôn nói với ta mẫu thân ta rất lợi hại, còn nói Hiên Viên sự giảo hoạt cùng chấp nhất chính là di truyền từ mẫu thân.”

“Kia. . . . . .” Thật sự là bất hạnh khi phải nuốt lời trở vào bụng, thấy thiếu niên cao hứng khoe khoang với mình như vậy, thật sự không nên đả kích hắn. Bất quá, lời này của Hàn Tễ có vài phần có thể tin, cái loại chấp nhất lỗi thời này của Hiên Viên cùng ân oán dây dưa của tiên đế có vài phần tương tự.

“Cho nên, các ngươi chờ, ta cuối cùng có một ngày sẽ đuổi kịp Hiên Viên còn có ngươi nữa!” Thiếu niên mân môi cười đắc ý, ánh mắt hữu thần, nóng bỏng lại quyết liệt, xem ra không khác gì Hiên Viên.

Dạ Ngữ Hạo không thấy vui, ngược lại còn thấy bi ai.

Có một Hiên Viên không hợp với lẽ thường đã đủ nhức đầu, lại thêm một đứa. . . . Thật sự là ác mộng của người trong thiên hạ.

“Diệp công tử, nên dùng bữa.” Thị vệ Trương Mặc đưa tới ngọ thiện, liếc mắt trông trộm Y Kỳ một cái, vẻ mặt cứng nhắc lãnh đạm lui ra ngoài.

Y Kỳ cau mày. “Thái độ của bọn người kia sao lại tao như thế ! Ta đi nói cùng Hiên Viên, bảo hắn đổi lại một nhóm khác.”

“Không cần.” Dạ Ngữ Hạo lắc đầu cười, nhìn ngọ thiện trên bàn  không làm sao có khẩu vị ăn uống.

Có những người này ở trước mắt hắn động bất động, tựa như nhìn thấy tội lỗi của mình đi tới đi lui, hoàn toàn không thể động đậy. Quân cờ hảo lợi dụng như thế, Hiên Viên làm sao chịu đổi chứ.

Màu môi trắng nhợt, lại là một hồi hoa mắt, đâu đâu cũng thấy màu máu. Trường kiếm cắt qua cơ thể, thanh âm xẹt qua xương cốt, thanh âm huyết phun ra dũng mãnh, giống như ngay tại hôm qua đây thôi. Con ngươi từ cầu xin chuyển thành thù hận, mười, một trăm, một ngàn người cùng nhau gào thét trước mắt.

Dạ Ngữ Hạo dùng sức đóng chặt mắt, đè lại cái trán, chỉ cảm thấy mấy ảo giác đến càng ngày càng nhiều, đã phân không rõ cái nào là thật, cái nào là giả.

Rốt cuộc là ta ở trong mộng nhìn thấy hết thảy, hay là ta nương mộng trốn tránh hết thảy ?

“Diệp Phàm. . . . . . Ngươi làm sao vậy? Bộ dáng xem ra không tốt lắm ?” Y Kỳ nhích lại gần nhìn thấy mặt Dạ Ngữ Hạo đột nhiên toát mồ hôi lạnh, không biết hắn chỗ nào không thoải mái, nhớ tới lúc ở Nhạn Đãng từng phát hiện tử mạch của hắn, càng cảm thấy kinh hoàng một trận lại một trận , tay run lên, đã nghĩ gọi người .

“Không có việc gì, đừng gọi người.” Dạ Ngữ Hạo thở sâu, lau mồ hôi, khi mở mắt ra đã giống như bình thường, tao nhã nhu hòa, bình tĩnh tự chế.

Hắn vỗ vỗ tay của Y Kỳ, làm ấm đầu ngón tay của vì hoảng sợ mà lạnh như băng của đứa nhỏ. Mỉm cười.

“Y Kỳ, ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không?”

——————————–

” Có một thiên hạ đệ nhất nhân làm sư phụ của ngươi, đó là chuyện người khác cầu cũng cầu không được, có cái gì còn phải nghĩ?” Hiên Viên trong tay vẫn còn nắm bút son, không ngừng quyển quyển chấm chấm, Y Kỳ đột nhiên phát hiện Hiên Viên gần đây giống như bề bộn nhiều việc .

Hắn đem quan sát nói ra, Hiên Viên vô lực dùng bút chỉa chỉa núi nhỏ sau lưng. ” Trẫm thực cảm động  vì rốt cục ngươi cũng phát hiện .”

“A. . . . . . Cái kia. . . . . . Ta vẫn tưởng là cống phẩm. . . . . .” Thiếu niên tự biết đuối lý, nhỏ giọng ngập ngừng .

“Hảo nhãn lực.” Hiên Viên khen một tiếng, bỏ văn kiện trong tay ra, lại đổi một quyển khác.

Thiếu niên tò mò lấy một phần mở ra.

“Thần nghe thấy Thái Hồ kiếm phái mùng bảy tháng hai có thu dung một nhóm thượng khách, trong đó có võ bảng đứng thứ bảy tiên tử Ngọc Vô Hà, đứng thứ mười ba kiếm đảm Cao Thiên Nghĩa, thứ mười chín lan kiếm Dương Hạ . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nghi  là đến vì Luân vương.

Lời bình phía dưới của Hiên Viên chỉ có hai chữ — thúi lắm!

Liếc mắt ngắm Hoàng Thượng đại nhân ‘cao quý tôn nhã, uy nghi lệ lệ, vương giả khí phách’ một cái, thiếu niên lại thay đổi một văn kiện khác.

‘ Thần nghe thấy phái Thanh Thành mùng chín tháng hai từng thu một nhóm khách quý. . . . . . ’

Lại lật thêm mấy phần, gần như na ná như nhau, chỉ khác biệt thời gian địa điểm, mà địa điểm thì thiên nam địa bắc nơi nơi đều có, từ Tây Kinh, cho tới Lưỡng Quảng Bách Việt, chỉ kém Miêu Cương do quá xa mà không kịp đưa đến. Thiếu niên nhịn không được đồng tình thở dài. “Những việc này phải thấy thế nào a?”

Người giăng bẫy sẽ dễ dàng tháo bẫy, chỉ cần người giăng bẫy chuyên chú một chút, mà người đi tháo bẫy phải từ trong ngàn vạn thiết kế của hắn triệt tiêu hết mầm móng,

“Căn cứ thời gian, căn cứ tốc độ, lại căn cứ địa điểm, vẽ ra bản đồ phương hướng, suy ra lộ tuyến có khả năng nhất mà truy đuổi.” Hiên Viên lên tiếng. “Mà trẫm thì có trách nhiệm lấy ra lộ tuyến, miễn cho tìm không thấy người trẫm sẽ muốn giận chó đánh mèo.”

“. . . . . . Không phải người một nhà, không vào cùng một cánh cửa.” Thiếu niên hạ kết luận. Kết luận của hắn còn có một câu càng ngắn gọn, càng hình tượng — cá mè một lứa. Bất quá lời này khó tránh khỏi ngay cả mình cũng một lưới gom vào chung sao, liền bỏ qua không đề cập tới.

“Tốt lắm.” Hiên Viên đột nhiên khép văn kiện lại, đứng lên duỗi duỗi thắt lưng. “Mệt mỏi nhiều ngày  như vậy, trẫm vụng trộm làm biếng một chút cũng là chuyện có thể đúng không Tiểu Y Kỳ a, ngươi đã quyết định nhận Dạ Ngữ Hạo làm sư phụ . . . . .” Phớt lờ thiếu niên mạnh miệng kháng nghị, tiếp tục nói: “Như vậy ngày mai ngươi bắt đầu mỗi ngày qua đó học tập. Hảo hảo cố gắng a.”

Nói xong, thuận tiện sờ sờ cái đầu tóc đen mềm mại bóng loáng của người ta, đương nhiên bị móng vuốt miêu nào đó hung hăng cào cấu hết một chút.

—————————-

Trên kỷ án, ngọc lô đốt huân hương, là thứ hoa hoè duy nhất bên trong phòng. Trang sức quý giá, hoa văn nùng sắc phong phú hoa lệ của Hoàng gia đều bị chủ nhân của căn phòng dỡ bỏ toàn bộ, chỉ chừa cái bàn, giường, mấy kỷ quỹ cùng mấy thứ vật dụng cần thiết, còn lại đều không còn một món nào.

Giống như tính tình của chủ nhân phòng này vậy.

Danh lợi hiết, thị phi tuyệt, hồng trần không nhiễm vào cửa.

Nhìn sắc mặt Dạ Ngữ Hạo càng thêm tái nhợt, gần như trong suốt, Hiên Viên trầm ngâm, không biết rốt cuộc có phải mình đã sai rồi hay không.

Đối với chuyện mười lăm năm trước hắn cũng không rõ ràng, Dạ Ngữ Hạo khi đó thân là ngự dạ lệnh, mà đoạn lịch sử kia vẫn là chuyện cơ mật của Vô Danh giáo, cơ hồ không ai biết. Tự sau khi Dạ Ngữ Hạo kế thừa Vô Đế vị, ngay cả chuyện hắn thân là ngự dạ lệnh đều không cho ai biết. Hiên Viên khi tuổi còn nhỏ từng nghe cửu vương nhắc đến, mà khi cứu cô nhi quả phụ của Ngũ Độc giáo, cũng nghe qua một ít. Nhưng kỳ quái chính là, ngay lúc đó tuy rằng Dạ Ngữ Hạo thủ đoạn hết sức tàn nhẫn, như thù bất cộng đái thiên, nhưng đối với những người của Ngũ Độc giáo không có mặt ở hiện trường hôm đó thì lại không truy đuổi, giống như đã quên có sự tồn tại của những người đó vậy.

Nghĩ đến việc này, điểm đáng hoài nghi rất nhiều. Hiên Viên nguyên biết Dạ Ngữ Hạo tâm cao khí ngạo, thậm nghiêm tự ràng buộc, càng thêm không chấp nhận được mình phạm sai lầm. Lúc này mới để Lý Tri Ân trông coi Hạo. Hiện tại xem ra, hiệu quả là có, bất quá hình như quá mức nghiêm trọng rồi.

Lông mày và lông mi run lên, Dạ Ngữ Hạo đột nhiên mở mắt ra, qua ánh nến chập chờn trước mắt nhìn thấy Hiên Viên mâu trung một mảnh mê võng.

Ánh mắt quá mức ôn nhu, mang theo buồn rầu cùng bất đắc dĩ nhàn nhạt, xem ra hoàn toàn không giống như là Hiên Viên ngày thường.

Hắn nhắm mắt lại, qua một lát, lại mở.

Người cầm nến trong mắt một mảnh trêu tức. “Hạo cư nhiên ngủ trầm như vậy, ngay cả trẫm đến đây cũng không cảm thấy, có thể thấy được đối với sự an bài của trẫm đều rất yên tâm, trẫm vui mừng trong lòng, khó có thể nói nên lời.”

. . . . . . Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ. [2] Đây là câu duy nhất Hạo có thể nghĩ đến trong lúc này.

Hiện nay thể xác và tinh thần của hắn đang ở trạng thái hỏng bét nhất, lại gặp một tên như vậy, đúng là có đủ xui xẻo!

Hiên Viên cười hì hì buông nến, bắt đầu cỡi quần áo. Dạ Ngữ Hạo lãnh đạm nhìn hắn.

Thoát hảo quần áo, thổi tắt nến, Hiên Viên bò lên trên giường ôm Hạo. Thân mình Hạo hơi hơi cứng đờ.

Chờ đợi một lát, cũng không thấy Hiên Viên có hành động  tiếp theo, hơi thở thâm trầm, cũng chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

“Hiên Viên?”

“Ân?”

“Ngươi thật xa chạy tới đây chỉ để ngủ?”

“Không thể sao? Ai nha nha nha, Hạo nha, ngươi cũng đừng đem trẫm nghĩ rằng trẫm dũng mãnh phi thường, gần đây đại sự tiểu sự một đống lớn, trẫm vội đến đông tây nam bắc đều muốn làm không rõ, làm gì có thể lực cùng ngươi. Nếu ngươi bất mãn . . . . .” Câu cuối còn chưa nói xong đã bị Dạ Ngữ Hạo một kim đâm ở á huyệt.

Cười khổ rút châm ra.” Ngươi ngay cả khi ngủ cũng mang theo thứ này?”

Xoay người đưa lưng về phía Hiên Viên, cũng không tính toán hỏi thêm, dù sao cũng không có lời gì hay.

Hiên Viên ôm sát Hạo, phốc phốc nở nụ cười. “Hạo a, ngươi không biết là tư thế này của chúng ta, thực dễ dàng thiên lôi dẫn hỏa. . . . . .”

Dạ Ngữ Hạo quay lại, hoa kim châm ngay tức khắc cắm ba mươi sáu chỗ trọng huyệt quanh thân Hiên Viên, ngay cả nhúc nhích cũng không được. “Khách khí với ngươi ngươi coi là may mắn? ! Ngủ!”

Ai ai ai ai. . . . . . Ngay cả á huyệt cũng bị chế trụ. Hiên Viên lần đầu tiên lập tức trở nên thành thật. Chẳng qua là hắn tuy rằng không nói được, hầu gian vẫn còn có thể phát ra âm thanh lục cục, làm cho vẻ mặt Hạo phát xanh, đưa tay rút xuống kim châm trên á huyệt.”Muốn nói cái gì?”

“Đầu gối ngươi đỉnh đến thứ của trẫm. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Dạ Ngữ Hạo vi quẫn, đã biết hắn muốn nói cái gì, ngay lập tức thẹn quá thành giận lấy châm phong á huyệt của hắn.

Thật sự là bất hạnh, cư nhiên thật xa chạy tới ăn châm.

Đem kim châm một cây một cây gở xuống, loại kim châm thiếu nội lực chế huyệt này đương nhiên không vây hắn được bao lâu. Nhưng mà Hạo tức giận đâm vào có chút sâu, ba mươi sáu huyệt đều ẩn ẩn đau.

Vươn cánh tay đem Hạo kéo vào trong ngực, Hạo không biết là ngủ say thật hay là lười nhác, cũng không cự tuyệt.

Tiếng tim đập quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, chỉ có nam tử mà chính mình thừa nhận sự tồn tại này mới có thể mang đến cảm giác an tâm cho mình.

Bởi vì hắn đủ cường, cường đến trừ phi tự nguyện, không người nào có thể nề hà được. Chỉ có người như vậy mới không bị mình dễ dàng hủy diệt.

Cũng sẽ không dễ dàng mất đi.

Tay chân vẫn là giá lạnh như vậy, cùng năm đó giống nhau, cần không ngừng ôm sát mới có thể dần dần ấm áp lên.

Tiếng tim đập thùng thùng.

Búp bê thì không có tim đập.

Cho nên búp bê bị hủy cũng là thực dễ dàng. . . . . .

Thân mình từ từ gầy yếu, buổi tối Y Kỳ nói không sai, thân thể của Hạo quả nhiên không tốt lắm. Ngày mai nên tìm một ngự y sang đây xem cho hắn. . . . . .

. . . . . . Ân, hảo buồn ngủ~

——————–

Khi tỉnh lại Hiên Viên đã đi rồi. Hắn rốt cuộc sang đây làm gì a? !

Chẳng lẽ chỉ là vì đến ngủ một giấc, thu đi đám kim châm? Dạ Ngữ Hạo có chút phì cười khi phát hiện kim châm mình chuẩn bị tốt đều bị hoàng đế lão tử cầm đi.

Có lẽ Hiên Viên rất có tư cách thay thế Tần Quỳnh cùng Uất Trì Cung đảm đương chức vụ môn thần, có hắn thủ, bách quỷ bất xâm, đêm qua ngược lại là một đêm ngủ ngon, chưa hề bị ác mộng.

Dạ Ngữ Hạo lắc đầu buông tha cho ý niệm kỳ quái trong đầu,đang muốn xuống giường, cánh cửa lại bị người ‘loảng xoảng’ một tiếng đẩy ra, đáng thương hề hề đánh lên vách tường, lay động qua lại.

– hoàn toàn không cần xem là ai.

“Y Kỳ, ngươi như vậy sẽ làm Hiên Viên khóc.” Hạo thở dài. “Vì bản thân vô phương dạy dỗ.”

“Ngươi không đau lòng, ta không đau lòng, quản hắn làm gì.” Y Kỳ trừng mắt nhìn Hạo còn không có thay y phục. “Ngược lại ngươi mặt trời lên cao còn không thức dậy, đó là thái độ làm gương tốt sao.”

Dạ Ngữ Hạo đối với ác ngữ của hắn cười cười không để ý  lắm,  khoác áo đứng dậy. “Hôm nay lại đây, là quyết định bái sư?”

Thiếu niên mím chặt môi, ánh mắt chuyển trái chuyển phải, thấy Dạ Ngữ Hạo nhìn mình cười, hiển nhiên là trốn không thoát, đành phải khẽ cắn môi nói: “Không sai.”

“Thiên địa quân thân sư, bái sư cũng nên có lễ tiết của bái sư. Bất quá ta lại không chính thức thu ngươi làm đồ đệ, có khả năng truyền thụ cũng chỉ là tiểu gia chi đạo — hôm qua đã nói với ngươi, võ công bất truyền, đế học bất truyền, ta chỉ truyền cho ngươi hành quân bày trận cùng y đạo. Vì vậy, cũng không cầu ngươi đủ lễ nghi bái sư. Ngươi chỉ cần đáp ứng ta. . . . . .” Nói đến đây, thấy sắc mặt thiếu niên có chút cổ quái, không khỏi ngừng lại.”Như thế nào?”

“Không.” Thiếu niên dùng sức phe phẩy đầu, nghĩ thầm Dạ Ngữ Hạo không có khả năng giống như tên kia yêu cầu mình gọi hắn ca ca đi.

“Vậy ngươi đáp ứng ta, không được đem việc ta dạy dùng cho tà đạo.” Cúi đầu nhìn thiếu niên.

Thiếu niên lặng im một lát.” Sao gọi là tà đạo? !”

“Bất nghĩa nhi tru, bất nghĩa nhi hoạch”. Dạ Ngữ Hạo ứng đối như lưu, mỉm cười:” Nói đến đơn giản, chỉ dạy ngươi những việc không được làm vì tư lợi, không vượt qua phòng tuyến của lương tâm, liền tính đạt yêu cầu của vi sư.”

Vi sư. . . . . . Thiếu niên sắc mặt suy sụp, vô cùng ngại nhĩ. Làm sao lập tức lôi ra bối phận nhanh vậy: “Ngươi sao biết phòng tuyến lương tâm của ta ở đâu, thật có thể phù hợp yêu cầu của ngươi? !”

Dạ Ngữ Hạo ở phía trước cửa sổ ngồi xuống, thập phần vui vẻ: “Nhân tính vốn ác, vì phòng ngừa bản thân hướng về phía hắc ám, trong lòng mỗi người đều có cảnh giới tuyến. Mà ngươi thiên tính chất phác. Trải qua gia biến mới đối với người tạo ác sinh hận, vi sư tin tưởng ngươi không đến mức tự lầm. . . . . . Nếu thật muốn lo lắng, sợ là lo lắng ngươi kiểu khuông quá cứng, sợ là không kịp. . . . . . Hảo, việc này ngày sau chậm rãi nhắc lại. Y Kỳ, bưng chén trà của tôn sư lại đây.”

. . . . . . Nhận thầy quả nhiên là làm ăn lỗ vốn!

Ngày đầu tiên nhận thức sư phụ thiếu niên lĩnh hội như thế.

================

[1] kinh giao: khu vực ngoại ô giáp ranh kinh thành

[2] Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột mà còn chẳng may mắc mưa

[3] Việc bất nghĩa phải trừng phạt, việc bất nghĩa không làm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro