phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Quân Nguyệt Hậu không nghĩ tới nam tử này chính là đương kim thiên tử, hơn nữa theo như Vô Đế nói, hai người cũng từng âm thầm đấu nhiều lần, mà thân là tâm phúc của Vô Đế, bọn họ lại không hay biết, nhất thời cảm thấy có lỗi.

Phụng Thiên Đế Hiên Viên Dật gật gật đầu. “Trăm năm gánh nặng thật đúng là nặng đó chứ, bất quá ngoài ta ra còn có Võ Thánh trang, ngươi có thể xử dụng thủ pháp giống nhau sao?”

” Việc của Võ Thánh trang không nhọc ngươi lo lắng.” Dạ Ngữ Hạo thản nhiên dập tắt. “Nên nói cho ta biết hứa hẹn của ngươi.”

Hiên Viên Dật trong mắt mũi nhọn chợt lóe. “Ngươi muốn thú Liễu Y Y?”

“Đã nói qua chuyện không liên quan đến ngươi.” Dạ Ngữ Hạo có điểm thẹn quá thành giận.”Trả lời ta!”

“Dù sao ngươi cũng không giết ta. . . . . .” Hiên Viên Dật cười đến thực vô lại.” Tại sao ta phải đáp ứng?”

Dạ Ngữ Hạo nén hơi thở. Mắt nheo lại, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên mày nhăn lại. Tay áo trái giương lên, làm một cái thủ thế với Nhật Quân Nguyệt Hậu phía sau.

Đó là đấu hiệu rút quân, hơn nữa tay phải Vô Đế còn đưa ra vô danh lệnh, đại biểu cho quyền uy cao nhất. Nhật Quân Nguyệt Hậu mặc dù không biết tại sao, nhưng vô danh lệnh đã ra, không dám không tuân, thân hình lập tức nhanh như thỏ chạy ra bên ngoài.

Nghe được bên ngoài có tiếng đánh nhau liên tiếp, tay Dạ Ngữ Hạo vô lực buông xuống.

Hiên Viên Dật vẫn duy trì tư thế bất động, mỉm cười nhìn hắn. “Hạo, lần nào ngươi cùng ta thế lực cũng ngang nhau, thế nhưng mỗi lần đến cuối cùng ngươi lại thua ta.”

Hồng Tụ đã đứng lên, ánh mắt dại ra.

Ta đương nhiên biết ngươi quỷ quyệt không thua gì ta, vì phòng vạn nhất, ta hạ trên người nàng khôi lỗi hương, chỉ cần ngươi không giết nàng, ta chỉ cần niệm khẩu quyết, nàng sẽ là con rối của ta.” Hiên Viên Dật cười đến thực vui vẻ, sau khi Hồng Tụ cởi bỏ huyệt đạo giúp hắn,  lại cười càng vui vẻ. “Hạo, ngươi thua ta, đơn giản là vì cho tới bây giờ ngươi vẫn không đủ nhẫn tâm! Nếu như là ta bắt được ngươi. . . . . .” Hắn tiến lên bế lấy thân mình gầy yếu. “Ta sẽ không chỉ buộc ngươi hứa hẹn thôi đâu.”

Một tay giữ chặt cánh tay của Dạ Ngữ Hạo, dùng sức ninh một chút, thanh âm thanh thúy vang lên, hai tay của hắn đã trật khớp.

Mồ hôi lạnh ứa đầy trên trán, Hạo cắn răng, một tiếng cũng không rên.

” Tác dụng của tiêu hồn hương ta cũng không dám coi thường, thế nhưng ta lại càng không dám khinh thường sự giảo hoạt của ngươi. Ta đoán trong lòng bàn tay của ngươi đang chuẩn bị mê dược độc dược loạn thất bát tao gì gì đó đi.” Mở tay hắn ra, rỗng tuếch.”. . . . . . Xem ra so với trước kia ngươi thông minh hơn, những chuyện vô dụng sẽ không làm nữa.” Có chút thất vọng nói xong, Hiên Viên cúi đầu muốn hôn đôi môi màu đỏ kia.

Hạo đóng miệng quá chặt, cho dù Hiên Viên dụ hống ngạnh thượng như thế nào cũng không chịu buông ra.

Hiên Viên cũng không để ý, vươn tay trái dùng sức nhập vào trong cánh môi, muốn tách đôi môi  ra, Hạo cắn chặt răng,  một bộ dáng trừ phi toàn bộ vỡ vụn nếu không quyết không hé ra. Hiên Viên dùng tay phải trạc ở thắt lưng hắn một cái, Hạo biến sắc, đột nhiên nhả ra.

” Ngươi vẫn sợ nhột như vậy a.” Hiên Viên cười to, cảm thấy hôn bất cứ lúc nào cũng có thể, không tất yếu phải ở chỗ không tình cảm này, lập tức thuận tay điểm huyệt ngọc đường của Hạo.

—————————-

Từ trong mê hương hỗn loạn tỉnh lại, hai tay đã được sửa lại. Hạo mở mắt ra, đầu tiên thì thấy Hiên Viên, thứ hai liền thấy quần áo của mình đều bị cởi hết, ngay cả tóc cũng bị buông ra, tán loạn một giường, có lẽ diện cụ cũng bị cởi xuống, mà huyệt ngọc đường bị điểm, toàn thân bủn rủn vô lực, muốn giãy dụa cũng phí công.

Hiên Viên cười meo meo mặc hắn đánh giá chung quanh. “Nơi này là hành cung của ta. Bất quá trên người ngươi thật không ít thứ đâu — sáu cái diện cụ, mười bảy bình độc dược tính chất bất đồng, năm bình mê dược, ngay cả tay áo cũng có không ít phấn phấn vị vị, trong áo còn còn có hai mươi mấy cái kim châm. . . . . . Ta còn ở trên đầu ngươi tìm được một cái, cắm ở trong tóc mai.” Lắc lắc đầu. “Thật sự là nhân vật nguy hiểm đây.”

Hạo híp mắt nhìn hắn tỉ mỉ, cân nhắc hắn rốt cuộc đang đánh chủ ý gì.

Hiên Viên cười nhưng không nói, nhẹ nhàng xoa nhẹ thân thể quang lỏa của hắn.”Thật sự là xinh đẹp, xem cả trăm lần cũng không chán.”

Thân thể trắng nõn rắn chắc cũng không bóng loáng, phía trên có rất nhiều kiếm thương, đao thương, vết roi, còn có dấu vết ám khí lưu lại,tuy đã đạm nhạt đi, nhưng bạch ngân vẫn giữ lại. Rành rành nhất chính là dấu răng trên cổ, hồng hồng, nho nhỏ, cũng không biết là làm như thế nào mà trong khi rất nhiều vết thương đều đã phai đi thì nó vẫn duy trì màu sắc tươi đẹp như vậy.

Hạo nghiêng đầu qua một bên, cự tuyệt trả lời lại lời nói trêu chọc của hắn.

“Ngươi cũng thực thiện lương. Ta ở trên người ngươi lưu lại nhiều dấu vết như vậy, lại phế đi võ công của ngươi, khi ngươi bắt được ta cư nhiên không nghĩ trả thù, làm hại ta hình như cũng có chút lương tâm bất an.”

Thối, cũng không tin ma quỷ cũng sẽ có lương tâm.

“Cho nên lần này ta sẽ không đối với ngươi như vậy nữa. Dù sao chúng ta cũng có gần mười năm giao tình, năm năm không gặp, vừa thấy mặt liền động thủ không tốt lắm đâu.”

Hạo cảnh giác nhìn Hiên Viên. Hiên Viên nếu giống như ngày xưa thương tổn hắn, hắn còn nhẫn được, sợ nhất chính là Hiên Viên kia ý nghĩ xấu một bụng. Năm năm không gặp, cũng không biết hắn có bao nhiêu ý niệm loạn thất bát tao nảy sinh trong đầu.

Hiên Viên mắt sáng rực lên.

“Biết ta vì cái gì thích ngươi không?”

Hạo không biết vì sao cảm thấy được ớn lạnh từ dưới lưng bốc lên.

” Ngươi rất kiêu ngạo, so với thân là thiên tử như ta còn kiêu ngạo hơn, ngươi không đem người ta để vào mắt, hết lần này tới lần khác đem kiêu ngạo làm vốn. . . . . . Ngươi cũng thực thông minh, năm đó mới mười lăm tuổi đã khiến cho Võ Thánh khen ngợi ngươi, Vô Đế cam nguyện thoái vị, ta đành phải phế đi võ công của ngươi, bằng không một ngày nào đó ngươi sẽ vượt qua ta. . . . . . Ngươi còn rất có quyết đoán, nhìn thấy ngươi, người khác sẽ tự nhiên tụ tập ở cạnh ngươi, làm cho ta mất đi không ít thuộc hạ! Ghét nhất chính là, hình như ta cũng mong muốn đứng ở cạnh ngươi.” Hiên Viên cười hì hì nói xong.”Cho nên, ta nhất định phải đả kích ngươi! Bởi vì ta thích ngươi, thích nhất nhìn thấy biểu tình bất lực của ngươi.”

Hạo nhìn hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ.”Đồ ngu!”

“Ta thật sự là ngu mà. Ta từ trước kia cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, muốn đánh nát thái độ cao ngạo tự tôn của ngươi thì chỉ cần một phương pháp.” Tay lạnh như băng xoa nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Hạo, vì mang theo bệnh trạng mà tái nhợt, ngũ quan xinh đẹp thanh tú không nên có ở một người nam nhân. “Thật là tiếc nuối, lúc ấy không có phát hiện.”

Hạo không giải thích được chuyện này, nhắm mắt trầm tư, đột nhiên sắc mặt hắn đỏ lên, càng ngày càng hồng. . . . . .”Hiên Viên Dật! Ngươi hỗn đản này! !” Hắn lần đầu tiên thất thanh mắng to.

“Phát tác?” Hiên Viên nâng má ngồi ở một bên nhìn thân thể trắng nõn của hắn dần dần nổi lên một tầng đạm phấn, gần như bán trong suốt. “Tuy là ngươi bách độc bất xâm, nhưng xuân dược không phải là độc a.”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? !” Hạo cắn răng hung hăng trừng mắt hắn.

“Chờ ngươi cầu ta a. . . . . .” Hiên Viên cười đến phi thường vui vẻ.

Thời gian một giây lại một giây đi qua, điểm hương cũng thay đổi ba lượt, Hạo cong người thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, không biết nên xử trí như thế nào cái thân thể không nghe theo sai bảo này. Toàn thân cao thấp nơi nơi đều có hỏa thiêu, nóng đến mức làm cho hắn vô lực suy tư. Xuân dược kia đích xác không phải độc, chẳng qua là khơi ra dục vọng bản năng mà hắn đã khống chế rất tốt, thế nhưng dục vọng so với bất kì độc gì cũng đều lợi hại hơn!

Huyệt đạo đã được Hiên Viên giải khai. Nhưng Hạo cũng vô lực giãy dụa, chỉ là khắc chế mình không được rục rịch thì cũng đã phi thường vất vả. Hiên Viên cũng nhìn thấu điểm này, mới một bộ xem kịch vui ngồi ở bên cạnh. Nhìn Vô Đế  từng là thiên hạ đệ nhất, cảnh xuân vô hạn, ở trước mắt mình bộc lộ mặt xấu của dục vọng.

Thật sự xấu xí sao? Hiên Viên cũng thực hoài nghi điểm này. Không biết là lần thứ mấy hắn đã kiềm chế dục vọng không được tiến lên rồi. Thanh âm Hạo có vài phần khàn khàn cố ý, đó là bởi vì thanh âm của hắn vốn gây cho người ta một loại cảm giác sắc dục. Chính mình lần đầu tiên cùng hắn gặp mặt, sau khi nhắc tới điểm này, Hạo bắt đầu thay đổi thanh âm, hắn không muốn để người khác nghe được âm thanh nguyên bản của hắn. Bất quá hiện tại hắn lo thân còn chưa xong, căn bản là không rảnh đi thay đổi thanh tuyến, một tiếng lại một tiếng thở dốc khắc chế khổ sở, so với Hồng Tụ mềm mại đáng yêu rên rỉ tận xương còn dễ dàng làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái hơn.

Bất quá, Hiên Viên mặc dù thừa nhận chính mình phi thường muốn giữ lấy thân thể xinh đẹp trước mắt này, nhưng hắn càng muốn chứng kiến biểu tình sụp đổ của Hạo. Hạo rất lãnh tĩnh, hơn nữa vì đảm đương Vô Đế mà sự trầm ổn của hắn vẫn duy trì cho đến bây giờ, nếu mình động vào hắn, ngày sau hắn có thể lấy đó làm cớ, quy mình tội cám dỗ. Cho nên, hắn sẽ không động, hắn chỉ sẽ nhìn Hạo, nhìn thấy tên tối kiêu ngạo không đem người khác để vào mắt này thất bại dưới dục vọng của chính mình.

Đến lúc đó chính là mỹ thực ngon miệng.

Hiên Viên mỉm cười nheo mắt lại, che dấu tình dục trong mắt.

Hạo lại thở hổn hển, trên môi đã đầy vị máu tươi, hai tay đều đã bị cắn đến sưng đỏ không chịu nổi, nhưng nỗi đau này vẫn không thể thắng được nỗi đau vì dục vọng.

Mồ hôi thấm ướt lông mi, che đi tầm mắt.

“Hiên. . . . . . Hiên Viên. . . . . .” Rốt cục Hạo cúi đầu nhẹ giọng gọi. Hắn còn có thân phận là Vô Đế, không thể chết được ở chỗ này, hắn không muốn vì một mình mình mà khiến cho Vô Danh giáo bị hủy diệt.”Lại đây. . . . . .”

“Ngươi muốn cầu ta?” Hiên Viên tiến sát lại.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Hạo đưa tay ôm lấy hắn, mặt chôn ở trong lòng hắn, bất an vặn vẹo, ma sát, xé rách quần áo hoàn chỉnh của hắn, hoàn toàn bị dục vọng thao túng .”Van cầu ngươi. . . . . .”

Hiên Viên vừa lòng nở nụ cười. Cúi đầu kịch liệt hôn lên đôi môi vừa bị cắn thành một mảnh huyết sắc, môi lưỡi triền quấn. Hạo không kháng cự chút nào nhu thuận phối hợp với hắn.

Tay đi xuống dò xét, dùng sức vuốt ve đầu vú, đổi lấy tiếng thở dốc ngày càng bén nhọn của Hạo, hầu như bủn rủn ở tại mép giường, vừa nắm chặt lấy chăn đơn.

Dùng sức cắn chiếc cổ trắng nõn, tinh tế liếm hôn ấn ký lưu lại năm đó, thân mình Hạo hơi hơi rung động, giãy dụa muốn xé vỡ quần áo của Hiên Viên.

Hiên Viên trầm thấp cười, không nghĩ tới Hạo cũng sẽ nhiệt tình như thế, dục vọng rốt cuộc càng không thể vãn hồi, lập tức như hắn mong muốn, quần áo nhất kiện nhất kiện vứt xuống, dần dần hai người đều trần trụi kề sát nhau.

Nhìn vào con ngươi đầy tình dục của Hạo, ánh mắt ướt át giống như muốn làm gì đó, sâu không lường được, làm cho Hiên Viên gần như sụp đổ.

” Là ngươi nói không được xem nhẹ ta.” Hạo thở hổn hển, mỉm cười cho hắn một cái tát.

Hiên Viên ngồi ở bên giường thất bại nhìn hắn, chỉ cảm thấy lửa dục không chỗ phát tiết. “Lần sau ta sẽ nhớ rõ cởi sạch trước mới đi qua.” Trên phong phủ huyệt sau lưng hắn cắm một cây châm, một cây châm cực nhỏ khó có thể thấy – cũng vì quá nhỏ, cho nên rốt cuộc Hạo cắm nó trên quần áo hắn lúc nào hắn cũng không phát hiện. Hắn lục soát hết mọi vũ khí của Hạo, lại không đề phòng Hạo vì phòng vạn nhất bày ra bày ra quân cờ này.

“Ngươi còn dám nói? !” Hạo cười lạnh đem hơn hai mươi cái kim châm trong chiếc khay nhỏ bên cạnh mang lại, đông một cây tây một cây, đem hắn cắm thành con nhím mới chịu bỏ qua. Mà cũng không phải nhắm vào nhuyễn ma huyệt mà là dùng thủ pháp Cửu U tác hồn, khiến hắn có nội lực cũng không dùng được, Hiên Viên lập tức đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng. “Ngươi đã nhắc nhở ta nên hảo hảo hồi đáp ngươi. . . . . . Bất quá lần này buông tha ngươi trước. . . . . .” Hạo thở hào hển, phát hiện dục hỏa đầy ngập, chính mình cũng sắp khống chế không được, lập tức thu dọn hảo quần áo, trừng mắt nhìn Hiên Viên, lại cảm thấy không cam lòng, liền cầm trên tay năm sáu chiếc bình, dược toàn bộ trút vào trong miệng Hiên Viên.

Dược này đến cuối cùng vẫn không làm khó được Hiên Viên, bất quá đau khổ hắn phải chịu cũng không nhỏ. Nghĩ vậy, tâm tình Hạo tốt lên nhiều.

Thoải mái mà lấy lệnh bài trên người Hiên Viên chạy ra khỏi cửa cung, Hạo vỗ vỗ mặt, quả thực nóng muốn chết, liền hướng bát đại ngõ nhỏ đi tới.

Mới đi đến đầu ngỏ nhỏ thì có người vỗ vỗ vai hắn, “Không phải Vô Đế đây sao?”

Đệ tứ hồi kinh sư tam tuyệt [ thượng ]

Trong người Dạ Ngữ Hạo lúc nào cũng rải thiên lý ngưng phách vô sắc vô vị, giúp hắn đem hoàn cảnh chung quanh cất vào tâm linh. Cũng nhờ vào thứ này mà hắn có thể biết được hành động của mọi người chung quanh, cho nên lần trước, trước khi bị bao vây hắn đã ra lệnh cho Nhật Quân, Nguyệt Hậu phá vòng vây mà ra. Chỉ là hôm nay đến khi bị vỗ vai hắn mới phát hiện có người, tâm hắn khẽ động, chợt nghĩ đến một người, mỉm cười xoay người lại.

” Tâm pháp của Liễu Tàn Mộng huynh lại nâng cao một bước, ngay cả bổn tọa cũng không phát hiện ra, thật đáng mừng.”

Sau lưng người nọ cũng mỉm cười, dung mạo anh tuấn, khí chất đôn hậu thành khẩn, thoạt nhìn thành thành thật thật, cười rộ lên cũng thành thành thật thật, cho nên lúc nói dối cũng là bộ dáng thành thành thật thật. Bất quá trong chốn giang hồ không còn có người nào dám cho rằng Tàn Mộng công tử Liễu Tàn Mộng là một người thành thật, hắn có thể nghiêm trang mà đi phiêu kĩ, đức cao vọng trọng mà đi hào đổ, lại vẻ mặt từ bi mà đem xương cốt của người ta bẻ gãy thành mười bảy mười tám khối.

Thoạt nhìn cùng Hàn Kinh Hồng năm đó rất là giống nhau, nhưng hắn cùng Hàn Kinh Hồng có điểm khác biệt lớn nhất chính là, Hàn Kinh Hồng là thiếu niên số khổ, lớn lên dưỡng thành bề ngoài hiệp nghĩa mà tâm địa thì vô cùng lãnh khốc, còn liễu Liễu Tàn Mộng thì lại không biết là thế nào mà trời sinh vẻ bề ngoài trung hậu lừa chết người không đền mạng, cho dù có nghe qua thanh danh của hắn rồi, người trong giang hồ cũng vẫn sẽ bị hắn lừa đến hôn đầu chuyển hướng. Khi Dạ Ngữ Hạo quen biết hắn, liền biết hắn nội tâm tàn nhẫn, sẽ là một trong những đối thủ tương lai của mình, bởi vậy trong hoàn cảnh này gặp hắn khó tránh khỏi có điểm đau đầu — có lẽ không phải có điểm, mà là phi thường.

“Ở Võ Thánh trang từ biệt, không ngờ đã năm năm, đế tọa luôn luôn không dễ dàng hạ Vô Danh sơn, rốt cuộc hôm nay lại gặp ở đây. . . . . .” Liễu Tàn Mộng lắc đầu thở dài, cảm khái thổn thức không thôi. “Thật không nghĩ tới đế tọa cũng đến loại địa phương này, lúc Tàn Mộng mới vừa nhìn thấy thiếu chút nữa đã nghĩ chẳng lẽ mình hoa mắt, người như đế tọa bên cạnh mỹ nữ như mây vậy mà cũng cần đến ngõ nhỏ tìm nữ nhân, thì những người như chúng ta đây có cái gì là hỗn tạp.”

Dạ Ngữ Hạo cẩn thận không để cho Liễu Tàn Mộng phát hiện mình bất thường, đồng thời cao giọng cười to. “Mỹ nữ như mây chỉ là nhìn mà thôi, sao so được với Liễu huynh tả ủng hữu ôm, phong lưu cả thiên hạ đều biết.”

Liễu Tàn Mộng thú vị đánh giá Dạ Ngữ Hạo vài lần, cười đến ý vị thâm trường. “Đế tọa, xem ngươi có vẻ kiềm nén không ít, mặc kệ nói như thế nào, đều là nam nhân, có khi không cần nhẫn nại thì tốt hơn. . . . . .”

Sắc mặt Dạ Ngữ Hạo khẽ biến, nhưng cũng cười cười theo. “Thì là như vậy, vậy chúng ta đều tự tìm cho mình, nếu không, đi cùng nhau thì cũng không thú vị.”

“Không không không, hiếm khi được gặp, Tàn Mộng xin tận tình làm chủ nhà, đế tọa chớ chối từ. . . . . . Hơn nữa, về sau chúng ta còn có thể trở thành thân thích không phải sao?” Liễu Tàn Mộng cười đến mức thành thành thật thật, toàn bộ mặc kệ vẻ mặt của Dạ Ngữ Hạo đã đại biến.

“Liễu huynh vẫn là không nên nói đùa.” Hơi nhíu mi. “Thanh danh của tiểu thư Y  Y không thể làm hỏng như vậy được.”

” Nha đầu kia trừ bỏ đanh đá ra thì còn có thanh danh gì đáng nói.” Liễu Tàn Mộng thành thực nói ra sự thật. “Đến đến, chúng ta đi Kinh Nhạn các trước đi.”

Bên trong tay áo phía tay trái khẽ nhúc nhích, Dạ Ngữ Hạo vẫn nói cười trước sau như một. ” Không được, tuy là hữu duyên tương ngộ, nhưng bổn tọa còn có việc, không tiện ở lâu, tâm ý của Liễu huynh ta xin nhận.” Dứt lời, mỉm cười rời đi, nhưng Liễu Tàn Mộng lại không dám ngăn đón nữa – hắn không biết công lực của Dạ Ngữ Hạo đã mất hết, thấy bên trong tay áo của hạo bày ra  thủ thế “thương hải nhất bàn” lộ vẻ không muốn mình quấy nhiễu, mà chính mình chuẩn bị chưa thoả đáng, cũng không muốn cùng Vô Danh giáo trở mặt, đành để hắn đi.

“Công tử, người nọ là ai?” Mỹ nhân vì thấy Liễu Tàn Mộng cùng người khác nói chuyện mà thức thời tránh đi giờ vây quanh lại đây, oanh thanh yến ngữ, nhiễu loạn tầm mắt hắn.

Liễu Tàn Mộng cười cười không đáp.”Cảm thấy bộ dạng hắn như thế nào?”

Chúng mỹ nhân ngươi thúc ta, ta thúc ngươi, đều đỏ mặt không chịu trả lời câu hỏi. Liễu Tàn Mộng mỉm cười hạ kết luận.” Nếu hắn là thân nữ nhân, danh hào của Y Y nên đổi chỗ.”

Liễu Y Y, chính là người được người đời công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

“Đổi chỗ?” Vài vị mỹ nhân nhìn nhau, đâu thấy người nọ có bộ dạng gì ẻo lả, thế nhưng khi thật sự tưởng tượng, không thể không thừa nhận, một khi thu đi chỗ  khí thế cường hãn thì dung mạo siêu việt của hắn xứng đáng với danh xưng này. “Công tử, ngươi lại nghĩ ra chủ ý biến thái gì nữa?”

“Nào có?” Liễu Tàn Mộng cười đến thực thành thực vô tội. Nghĩ, lại nghĩ nghĩ.”Ai, ta cũng có chuyện phải đi trước. Tái kiến, các mỹ nhân của ta.”

Không nghĩ tới Liễu Tàn Mộng sẽ xuất hiện ở đây, Dạ Ngữ Hạo đành phải tránh đi vào bát đại ngõ nhỏ, vừa nghĩ xem vì sao Liễu Tàn Mộng vào kinh lúc này, lại vừa nghĩ tiếp theo sẽ đi đâu.

Hắn từ nhỏ đã bị Vô Đế tiền nhiệm chọn làm người kế nhiệm, cũng từ lúc đó hắn chỉ chuyên chú học văn học võ cùng với thuật học của đế vương. Về sau lại kế nhiệm Vô Đế, giáo vụ nặng nề, căn bản không có khả năng đi đến chốn làng chơi, cho nên nếu hỏi chuyện thiên hạ thế cục thì không người nào hơn được hắn, thế nhưng bảo hắn ở kinh thành tìm một kĩ viện thì trừ bát đại ngõ nhỏ ra hắn thật không biết đi đâu nữa.

Thân thể thật sự là càng ngày càng khó qua. Hắn dựa vào tường lau mồ hôi trên trán, cảm giác mặt càng ngày càng nóng, mà một biện pháp cũng không có, đang lúc muốn tìm một người để hỏi thì phát giác sau lưng có người tiếp cận, hơn nữa lại là người quen.

“. . . . . . Nhật, sao ngươi lại tới đây?”

Nhật Quân dừng lại cước bộ, theo dõi bóng lưng hắn, cuối cùng tiến lên đỡ lấy hắn. ” Ta đoán có lẽ ngươi sẽ ở  vùng này.”

” Ám Vũ cũng quá sơ suất, cư nhiên để ngươi tìm ra ta trước.” Dạ Ngữ Hạo than nhẹ một tiếng, đột nhiên không còn kiên trì, tựa vào cái ôm của Nhật Quân. “Mang ta về Thiên Nguyên đổ phường đi.”

Thiên Nguyên đổ phường là phân đà của Vô Danh giáo ở kinh thành. Dạ Ngữ Hạo ít nhiều gì cũng bận tâm đến thể diện Vô Đế của hắn, không muốn để người trong giáo thấy được bộ dáng hắn bị trúng xuân dược, cho nên mới nghĩ thượng kỹ viện. Hiện giờ nếu đã bị Nhật Quân phát hiện hành tung, vậy để hắn yểm trợ thật ra cũng tránh được không ít phiền toái.

Nhật Quân ôm hắn trầm mặc một lát, hình như có ý khước từ, Dạ Ngữ Hạo nhạy cảm nhận thấy được điểm này.

“. . . . . . Hoàng, ngươi không muốn giúp ta sao?”

“Đừng gọi ta hoàng!” Nhật Quân cực lực muốn học theo ngữ khí khinh miêu đạm tả của Dạ Ngữ Hạo, lại phát hiện thanh âm của chính mình không tự giác đề cao, tâm trạng ủ rũ. “Ta sẽ giúp ngươi! Bởi vì ngươi là Vô Đế, ta là Nhật Quân, mệnh lệnh của ngươi ta sẽ không làm trái!”

Dạ Ngữ Hạo nhợt nhạt nở nụ cười, con ngươi đen như mực vô chừng.

Hắn là Vô Đế, Vô Đế thì không thể có cảm tình cá nhân!

————————-

Kinh thành có tam tuyệt, Túy Mộng tiểu tạ là phân đà  của Thần Tiên phủ, Kinh Nhạn các là phân đà của Võ Thánh trang, còn Thiên Nguyên đổ phường là của Vô Danh giáo, đang đứng ở bên phải của Kinh Nhạn các, cùng Túy Mộng tiểu tạ tạo thành một góc nhị diện. Cũng không biết lúc trước là ai đưa ra chủ ý, nói là như vậy sinh ý sẽ tốt nhất, sau khi ăn đầy bụng xong, bước sang bên trái là sòng bạc, chẳng phải đây chính là một cuộc sống sung túc sao, nhất định có thể đào rỗng túi tiền của bọn bại gia tử, thu vào món lợi lớn nhất. Vì thế, trọng địa của ba nhà ở kinh thành trở thành thế như nước với lửa, luôn ở trong hoàn cảnh ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có dây dưa  đến nhau, ai cũng không động ai, thế nhưng chỉ cần nhà bên kia có động tĩnh gì, nhất định hai nhà còn lại liền biết, hình thành cục diện thật không biết nên khóc hay cười.

Lão bản Kinh Nhạn các họ Đa, Đa trong Đa chủy, cho nên hắn rất nhiều chuyện, xa thì Đông gia, mà gần thì Tây gia, không có nhà nào là thiếu phần của hắn. Sáng sớm hôm nay, hắn liền mang ghế ra ngồi ở cửa, cũng không biết là muốn tìm ai để lắm miệng. Mỹ thực ở Kinh Nhạn các tuy rằng nổi danh ở kinh thành, nhưng thấy dáng điệu của Đa lão bản này thì không có khách quen nào dám vào cửa. Ai chẳng biết ấm trà để bên cạnh lão bản Đa cũng không phải là dùng để đãi khách, mà là dùng để bổ sung nước miếng. Chỉ cần ‘vinh hạnh ‘ bị hắn nhìn trúng, hắn sẽ lôi kéo ngươi giảng đến bình cạn chén tẫn mới chịu bỏ qua, khi đó chỉ sợ ánh trăng cũng đã mọc lên rồi.

Bọn tiểu nhị trong điếm thấy lão bản nhà mình dọa khách như vậy, trước kia cũng có khuyên nhủ. Bất quá từ ba năm trước đây — cũng có duy nhất một người dũng cảm được Đa lão bản coi trọng, bị hắn giảng đến ù tai hoa mắt, làm người nọ ba tháng gặp phải ác mộng, trong mộng còn thấy cái miệng của Đa lão bản kia đóng mở không ngừng, về sau dứt khoát không còn ai tự nguyện làm vật hi sinh nữa.

” Ai, Phong lão bản, nghe nói ngày hôm qua có hai kiều khách đến chỗ ngươi~” Hảo, người hy sinh rốt cục cũng xuất hiện, khách nhân cũng dám tới cửa, tiểu nhị bắt đầu bận rộn.

Người hy sinh này họ Phong, chính là lão bản của Thiên Nguyên đổ phường. Hắn không nghĩ đến tự mình xuất môn một chuyến liền trúng sao quả tạ, bị tên lắm miệng này quấn lên, lập tức trong bụng dùng sức mắng hắn một trăm hai mươi sáu lần, mới nặn ra nụ cười hào sảng. “Đâu có đâu có, bất quá chỉ là khách nhỏ thôi, làm sao bì kịp được với pho Bồ Tát tôn quý của Đa lão bản chứ.”

“Khách khí khách khí, Bồ Tát của chúng ta cũng không phải vật gì hiếm lạ, làm sao bì kịp với kiều khách khó gặp nhà ngươi, ha ha. . . . . .”

“Ha hả, nói đến khách quý, có vị khách quí nào mà Đa lão bản trước nay chưa từng có. . . . .”

” Họ Phong, họ Đa, các ngươi không thấy lão nương không vui phải không?” Cửa sổ mặt phố trên lầu của Túy Mộng tiểu tạ đột nhiên bị đẩy ra. Tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi tự xưng lão nương nhô đầu ra chửi ầm lên.” Cũng không ngẫm lại lão nương mỗi ngày mấy giờ mới ngủ, sáng sớm chợt nghe các ngươi nói lầm bầm cái này ha ha cái kia, có nhiều thí như vậy sao không để về nhà mà phóng đi, lại ở trên đường cái mà phóng? !”

Lão nương quả nhiên đủ uy lực, một lần thoá mạ xong, lắm miệng như họ Đa họ Phong cũng vội vàng tản ra. Nếu không thức thời, đến khi lão nương thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, đó mới thêm khó coi. Dù sao chuyện mọi người nên biết, muốn biết thì đều đã biết.

– Vô Đế cùng Nhật Quân đã tới Thiên Nguyên đổ phường, Liễu Tàn Mộng thì đi vào Kinh Nhạn các, còn Túy Mộng tiểu tạ cũng nhiều thêm một nhân khẩu là hoàng đế lão tử.

Chú giải:

Hào đổ: đánh bạc

Đa chủy: lắm miệng, nhiều chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro