Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nghĩ ta nên đến đó.

- Ta cũng đi.

- Ta nữa...

Đáp lại sự lo lắng của ba người Thiên Nhai, Thành Thị Phi và Vân La chỉ là cái lắc đầu của Hải Đường, nàng nói khẽ:

- Muội tin tưởng Nhất Đao, đại ca và hai người cũng nên tin tưởng chàng, chẳng phải Nhất Đao chưa bao giờ thất bại trong bất kì cuộc đấu nào sao?

Thiên Nhai lắc đầu, chàng nhìn sâu vào mắt Hải Đường:

- Thế nhưng muội vẫn ko thôi lo lắng, có phải hay ko?

Hải Đường mím môi, trong tâm trí nàng lại hiện ra gương mặt sắt đá của Lạc Kiếm Phong và cả sự quyết tâm trong đôi mắt hắn... và nàng cũng ko quên, hắn là kẻ kế thừa Kinh Thiên Pháp của Bách Độc Thần Quân, còn Nhất Đao? Dù sao chàng cũng chỉ còn một cánh tay...

...

Rừng Vạn Trúc.

Nhất Đao là người đến trước. Chàng ko hề lo lắng mình sẽ thua trong cuộc đấu này nhưng tâm trí chàng lại ko yên, chàng như nghe văng vẳng bên tai giọng nói của Hải Đường đêm hôm trước, khi nàng đang tựa đầu vào vai mình cùng ngắm ánh trăng:

- Huynh có thể tha cho hắn hay ko?

- Cho ta một lí do.

- Y đã từng cứu muội...

Nếu Lạc Kiếm Phong là ân nhân của Hải Đường, vậy có thể nói y là đại ân nhân của chàng. Chẳng phải chàng như người được tái sinh sau khi gặp lại Hải Đường sao? Sự đau đớn khi mất đi người mình yêu hay phải bất lực nhìn người mình yêu đem lòng yêu một nam nhân khác, chàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Lúc này đây chàng chỉ thấy thương hại Lạc Kiếm Phong, chàng nhìn chăm chăm vào thanh đao trong tay mình tự hỏi lòng: "Ngươi thật sự có thể cùng ta tâm ý tương thông để làm tổn hại đến một người mà ta mang nợ hay sao?"

Một làn gió sắc lạnh từ phía sau thổi tới khiến Nhất Đao thóang rùng mình, trong đời chàng đã trải qua nhiều trận đấu nhưng chưa bao giờ chàng gặp một kẻ có sát khí mạnh mẽ như Lạc Kiếm Phong. Nhất Đao chậm rãi quay lại, mặt đối mặt với y. Gió thổi lồng lồng trên đầu hai kẻ cừu thù, mối thù bắt nguồn từ một người con gái. Một bóng trắng, một bóng xanh cùng bất động, chỉ có y phục của họ phần phật như những cánh buồm no gió.

Lạc Kiếm Phong là người ra tay trước. Thanh kiếm trong tay y như một con mãng xà xé gió vùn vụt lao thẳng về phía Nhất Đao, nhằm thẳng vào tim của chàng. Khi mũi kiếm chỉ còn cách đích đến ko đầy một trượng thì đụng phải một vật cứng khiến nó dội về phía sau một chút, cánh tay cầm kiếm của Lạc Kiếm Phong tê rần đến tận vai. Chính Nhất Đao cũng ngạc nhiên trước uy lực của thanh đao, nhưng chàng ko có nhiều thì giờ để băn khoăn suy nghĩ vì nhát kiếm thứ hai của Lạc Kiếm Phong đã nhằm ngay cổ chàng chém tới, uy lực của nó khiến chàng ko thể xem thường vội đưa Thiên Tầm đao ra đỡ. Một kiếm một đao, một đỏ một xanh, một mềm mại một như sắt đá thi nhau bay lượn...

Cuộc đấu kéo dài từ giờ Ngọ đến gần hết giờ Thân, mồ hôi tuôn đầm đìa ướt đẫm y phục của cả hai người. Thanh kiếm trong tay Lạc Kiếm Phong càng lúc càng nhanh, thanh đao của Nhất Đao cũng ko thua kém, mỗi một chiêu đưa ra nếu ko tránh kịp sẽ dễ dàng hồn về địa phủ...

Giữa lúc cuộc đấu đang đến hồi gay cấn, bỗng một trái thông ko biết từ đâu rơi xuống trúng ngay mũi kiếm của Lạc Kiếm Phong. Cao thủ so tài, chỉ trong nháy mắt đã có thể phân thắng bại. Cuộc đấu gần hai canh giờ kết thúc với thanh đao của Nhất Đao nằm trên ngực của Lạc Kiếm Phong.

Lạc Kiếm Phong nhếch miệng mỉm cười, thắng bại vậy là đã rõ nhưng y vẫn ko khuất phục:

- Quy Hải đại hiệp, đao pháp của ngươi quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhất Đao lắc đầu, chàng hiểu nếu ko nhờ may mắn thì chưa chắc chàng đã thắng được y:

- Nếu ko nhờ cao nhân giúp đỡ có lẽ tại hạ ko thể nào giành phần thắng.

- Ko cần biết thắng thế nào thì vẫn là thắng, Lạc Kiếm Phong chết ko hối tiếc, chỉ xin ngươi nhắn lại với Hải Đường rằng ta chúc nàng trọn đời hạnh phúc.

Nói xong y nhắm mắt lại, nhưng chờ mãi vẫn ko thấy thanh đao xuyên vào ngực áo mình, y mở mắt ra thì chỉ còn thấy bóng áo trắng của Nhất Đao thấp thóang phía bìa rừng. Chỉ giọng nói của chàng là còn vẳng lại:

- Nếu câu nói đó là câu nói xuất phát từ đáy lòng công tử, công tử hãy trực tiếp nói với Hải Đường.

Ánh nắng chiều xuyên qua những rặng cây nhảy múa trên từng tán lá. Lạc Kiếm Phong chậm rãi bước lại gần trái thông đang nằm chơ vơ trên đất, miệng điểm một nụ cười lạnh lẽo:

- Vệ Hòai Anh, ngươi ra đây, ta biết ngươi vẫn chưa đi khỏi.

Vệ Hòai Anh từ trên một thân cây to nhảy xuống, nhẹ nhàng như chiếc lá rơi, khinh công của y đã đạt đến mức thượng thừa:

- Ngươi biết ta ở đó từ khi nào?

- Khi vừa đặt chân đến đây ta đã biết sự hiện diện của ngươi.

Vệ Hòai Anh cười sằng sặc:

- Vậy ta đã múa rìu qua mắt thợ rồi.

Lạc Kiếm Phong nhếch cười:

- Ko chỉ ta, mà cả y cũng biết.

Vệ Hòai Anh trợn tròn đôi mắt:

- Nhưng y vẫn im lặng?

- Tại sao y phải lên tiếng?

Vệ Hòai Anh ko cười nữa, y nghiêm giọng nói:

- Ko ngờ hắn lại tha mạng cho ngươi.

- Ngươi muốn hắn dùng thanh đao ấy đâm ta lắm hay sao?

- Chẳng phải chính ngươi cũng mong điều đó hay sao? Ta chỉ muốn giúp ngươi một tay mà thôi.

Lạc Kiếm Phong ko đáp, y lẳng lặng nới lỏng dây lưng áo, từ trong người y vô số bọc to bọc nhỏ thi nhau rơi xuống chân. Vệ Hòai Anh cười khẽ, miệng lẩm nhẩm:

- Tử thủy, thất hoa, ngũ trùng, ngân phiến, bạch tầm... tòan những chất thiên hạ kì độc. Số của y vẫn còn may lắm, nếu y dụng tâm sát hại ngươi thì chính y là người phải chết trước tiên. Những chất độc này chỉ cần văng trúng người sẽ chết ngay sao?

- Bình thường thì với công lực của y, y có thể cầm cự được ít nhất mười hai canh giờ. Nhưng lúc nãy giao đấu với ta, công lực của y đã giảm sút, cộng thêm mồ hôi tuôn ra như tắm sẽ khiến chất độc ngấm vào cơ thể nhanh hơn. Tiếc là ngươi quá hồ đồ lỗ mãng, làm hư cả đại sự của ta. Nếu ko, trong tứ đại mật thám, Nhất Đao đã là kẻ sớm rời dương thế nhất.

Vệ Hòai Anh lại cười:

- Ngươi muốn tiêu diệt hắn vì hắn là Địa tự đệ nhất hiệu, trang chủ Hộ Dân sơn trang hay chỉ vì hắn là Quy Hải Nhất Đao?

- Cả hai.

...

Trong khi Nhất Đao còn đang giao đấu với Lạc Kiếm Phong ở rừng Vạn Trúc thì Hộ Dân sơn trang phải tiếp một người mà họ ko hề mong đợi.

- Tưởng cô nương, nàng cũng ở đây sao?

Chu Hậu Chiếu ko nén nổi sự ngạc nhiên đến phải bật kêu thành tiếng. Hải Đường lặng lẽ gật đầu, nàng đến cạnh y và nói rõ ràng từng tiếng:

- Xin hòang thượng từ nay đừng tiếp tục gọi tiểu nữ là Tưởng cô nương nữa, hãy gọi tiểu nữ là Thượng Quan Hải Đường như ba năm về trước.

Chu Hậu Chiếu vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng y chưa kịp hỏi thì một tiếng hét chói tai đã làm lời nói ko thóat ra khỏi môi y được nữa. Nói một tiếng hét là ko chính xác, bởi vì thật sự có hai tiếng hét cùng một lúc, nhưng chúng cùng phát ra, cùng cao độ, cùng âm lượng nên khiến người ta dễ tưởng lầm là một. Phu thê Thành Thị Phi, Vân La cùng xuất hiện, ngay khi nghe trang khách vào báo lại Hòang tượng đại giá quang lâm Hộ Dân sơn trang hai vợ chồng vội vàng hộc tốc chạy ra, ko phải để nghênh tiếp mà là để mắng chửi Chu Hậu Chiếu.

- Hôn quân, ngươi tới đây làm gì?

Chu Hậu Chiếu ko ngờ lại gặp Vân La ở đây, nhưng y nhanh chóng chấp nhận thực tế bèn cười khẽ, ko chấp câu nói của Thành Thị Phi, y quay sang Vân La:

- Hòang muội, thì ra muội đã trở về đây. Trẫm rất mừng thấy muội vẫn bình yên.

Vân La hừ mũi:

- Ngươi ko cần dùng những lời giả dối đó với ta, ngươi đã làm những gì tự ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết.

Chu Hậu Chiếu vẫn giữ nguyên nụ cười trên miệng:

- Còn mẫu hậu, người cũng ở đây với muội sao? Ta muốn vấn an người.

Vân La nạt ngang:

- Tên mặt người dạ thú như ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, chẳng phải ngươi đã đem mẫu hậu đi giấu ở nơi khác rồi sao?

Chu Hậu Chiếu nhíu mày:

- Ý muội là Mẫu hậu ko ở đây?

Hải Đường thấy đã đến lúc nàng phải can thiệp:

- Thái hậu ko ở đây, khi Hải Đường đến biệt cung thì chỉ thấy một mình Vân La đang nằm thiêm thiếp trên giường, còn Thái hậu ko rõ hòang thượng giấu nơi đâu.

Chu Hậu Chiếu thả người rơi xuống ghế. Mồ hôi lấm tấm rịn ra hai bên thái dương y:

- Thôi rồi, có thể mẫu hậu đã rơi vào tay chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro