Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô nương tỉnh rồi sao?

Yến Phi Phi ngơ ngác mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ quanh mình. Ả đang nằm trong một căn phòng bày biện vô cùng sang trọng, ánh sáng lấp lánh của vàng bạc châu báu và đủ lọai ngọc quý trên đời có thể làm lóa mắt bất kì ai, ngay cả tấm rèm treo đầu giường của ả cũng được dát đầy những hạt minh châu mà trị giá mỗi hạt cũng là cả một gia tài.

Ả lạ lẫm nhìn xung quanh thêm lần nữa rồi nhắm mắt lại, miệng nhếch cười đầy vẻ mỉa mai:

- Chẳng lẽ người như ta cũng có thể đến thiên đường.

Tiếng cười của một người đàn ông làm Yến Phi Phi giật mình mở mắt ra, vẫn khung cảnh ấy nhưng ả ko còn nghĩ là mình đang ở thiên đường nữa, bởi vì gã đàn ông đang đứng trước mặt ả lúc này đây chẳng có vẻ gì là tiên phong đạo cốt, có thể gọi hắn là một mỹ nam tử, nhưng vẫn mang dáng vẻ phàm phu tục tử. Đôi mắt hau háu của hắn dán chặt vào người Yến Phi Phi.

- Có phải là ngươi đã cứu ta?

Người đàn ông ko vội trả lời, y ngồi xuống bàn thong thả cầm lấy bình trà, thong thả rót một ít vào chung và thong thả uống. Yến Phi Phi cũng ko hối thúc, ả tranh thủ lúc này quan sát gã nam tử ấy thật kĩ càng. Y biết ả đang nhìn nhưng tuyệt nhiên ko hề rung động, cứ thản nhiên như thể Yến Phi Phi ko có mặt trong phòng. Uống xong chung trà y mới mở miệng hỏi:

- Cô nương đã nhìn kỹ ta chưa?

- Rồi, bây giờ ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta chưa?

Gã nam tử ấy phát ra một tiếng cười ngắn trong cổ họng, y lại dán cặp mắt của mình lên thân hình ả:

- Ta ko cứu nàng, mà là ý chí và nghị lực của nàng đã cứu nàng.

Yến Phi Phi ko hỏi thêm, ả đã nhớ ra, trong cơn đau đớn tột cùng khi bị kiếm của Lạc Kiếm Phong đâm vào bụng, ả đã ko ngừng nói với mình rằng "Ko được chết, Yến Phi Phi, ngươi nhất định ko được chết. Nếu ngươi chết thế này thì dễ dàng cho hắn và những con đàn bà ấy quá."

- Vậy ít ra ngươi cũng có công mang ta về đây chăm sóc cho ta.

- Điều đó ta ko phủ nhận, được hầu hạ một người con gái xinh đẹp như nàng là vinh dự lớn nhất đời, ta có gì phải che giấu chứ?

Yến Phi Phi nghe những lời đó nhưng tuyệt nhiên ko hề rung động, ả đã có đủ kinh nghiệm với đàn ông nên biết rằng những lời đường mật chẳng có ý nghĩa gì. Ả gượng ngồi dậy nhưng ko nổi, gã đàn ông đó chạy vội lại đỡ ả lên nhưng Yến Phi Phi đã nhanh chóng hất tay hắn ra:

- Ngươi là ai?

- Tại hạ họ Chu, tên gọi Kiện Minh.

Yến Phi Phi ngạc nhiên giương tròn đôi mắt:

- Vậy ra... vậy ra người là thập thất vương gia.

- Ko ngờ danh tính khiêm nhường của tại hạ cũng được nàng biết đến, ta thật vô cùng sung sướng.

- Yến Phi Phi đã thất lễ rồi.

Chu Kiện Minh mỉm cười:

- Vậy nếu như nàng ko tin tưởng vào con người tại hạ, nàng có thể tin vào địa vị của ta. Một người mang dòng máu hòang tộc như ta cho dù thân thế nhỏ bé, địa vị thấp hèn nhưng sẽ tuyệt đối ko bao giờ xâm phạm đến nàng. Nàng có thể yên tâm ở lại đây cho đến khi nào vết thương bình phục hẳn, có được hay ko?

- Phi Phi chỉ sợ làm phiền đến vương gia.

- Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Được chăm sóc một mỹ nhân như nàng là vinh hạnh cho ta.

Yến Phi Phi mỉm cười, ả ko nói nhưng lời nói lúc này là ko cần thiết, bởi vì cả hai người đều hiểu nụ cười thay cho lời chấp nhận.

...

Hải Đường lặng lẽ đến sau lưng Lạc Kiếm Phong, nàng những tưởng hắn ko hề hay biết, nhưng khi chỉ còn cách hắn bốn bước chân, Lạc Kiếm Phong đã quay lại nhìn thẳng vào nàng, bốn mắt giao nhau, trong mỗi đôi mắt đều ánh lên những tia nhìn mạnh mẽ thể hiện hai tinh thần ko bao giờ khuất phục. Gió thổi rào rạt qua những rặng thông làm cất lên một bản hòa âm vui vẻ của thiên nhiên nhưng tâm trạng của hai con người đang hiện diện nơi này đang chất chứa bao nhiêu ưu tư tâm sự nên ko để ý gì đến cảnh đẹp xung quanh.

Hải Đường là người ra tay trước, nàng rút nhanh thanh bảo kiếm đeo bên mình đâm thẳng vào tim của Lạc Kiếm Phong. Trái với những gì nàng dự đóan, y ko hề chống cự, mũi kiếm nhọn hoắt vừa chạm vào ngực y đã ngừng lại kịp thời nhưng vẫn làm rỉ ra vài giọt máu, màu máu đỏ loang trên chiếc thanh y như một đóa hồng được dệt trên nền trời xanh thẳm. Lạc Kiếm Phong cúi mặt nhìn thóang qua vết thương của mình rồi như ko bận tâm gì đến nó, y mỉm cười rút thanh tiêu ngọc giắt trên lưng đưa lên môi thổi, khúc nhạc buồn vang vọng trong khung cảnh tươi vui của thiên nhiên bỗng khiến Hải Đường xôn xao khó tả, nàng ko dằn lòng được nữa, những lời nói bật lên môi nàng nửa như gay gắt nửa như luyến tiếc:

- Tại sao công tử lại yêu ta?

Lạc Kiếm Phong ngừng thổi tiêu, y quay lại, một lần nữa đối mặt với nàng:

- Nàng có biết ta tập thổi tiêu từ lúc nào ko?

- Ta ko biết.

Lạc Kiếm Phong mỉm cười, nhưng ánh mắt y lại đượm vẻ mênh mông xa vắng:

- Từ ba năm trước.

Hải Đường nhíu mày, nàng hỏi:

- Ba năm có phải là ngẫu nhiên ko?

- Ko đâu, bởi vì ba năm trước ta đã gặp một người con gái, ta yêu nàng ngay từ phút đầu gặp gỡ, yêu tất cả mọi thứ thuộc về nàng, và tất nhiên, ta yêu cả tiếng tiêu mà nàng thường thổi. Ta đã đến với cây tiêu này từ lúc đó và vẫn mơ có một ngày được cùng nàng song tấu khúc Phụng cầu hòan. Mơ ước đó, theo nàng có phải viển vông ko?

Hải Đường im lặng, những gì Lạc Kiếm Phong vừa nói đã giúp nàng hiểu ra điều mà nàng chưa kịp hỏi. Nàng nhìn y mỉm cười:

- Nếu chỉ là song tấu một khúc nhạc thì có khó gì, Hải Đường sẵn sàng chiều theo cái mà công tử gọi là mơ ước viển vông, nhưng có thật công tử chỉ mong muốn điều đó hay ko?

Lạc Kiếm Phong phá lên cười, giọng cười của y làm Hải Đường vô cùng khó chịu. Đợi y dứt tiếng cười nàng mới nói:

- Công tử ko cần trả lời câu hỏi đó của Hải Đường.

Y nhìn nàng âu yếm:

- Trong trường hợp đó, ta nghĩ nàng đã biết câu trả lời.

Hải Đường nghiêm mặt:

- Rất tiếc Hải Đường sinh ra trên đời ko phải dành cho công tử, từ đây cho đến trọn đời trong tim ta chỉ có duy nhất hình ảnh Quy Hải Nhất Đao, nếu công tử thật lòng yêu ta, ta nghĩ chàng ko nên làm khó cho chúng ta mới phải. Một ngày nào đó, chắc chắn công tử sẽ tìm được người xứng đáng với chàng, nhưng người đó ko bao giờ có thể là Thượng Quan Hải Đường này.

Lạc Kiếm Phong ko đáp, y quay nhìn ra hướng khác để Hải Đường ko trông thấy vẻ mặt của y, nhưng giọng nói run run đau đớn thì ko thể che giấu vào đâu được:

- Nếu Quy Hải Nhất Đao ko còn trên thế gian này, nàng có đến với ta ko?

- Ko bao giờ, Hải Đường sống làm người của Nhất Đao thì nếu chàng chết, ta cũng nguyện chết theo chàng để chàng ko phải cô độc chốn cửu tuyền. Nhưng chàng sẽ ko chết, chàng phải cùng ta sống đến bách niên giai lão. Cuộc đấu ngày mai, cho dù thế nào công tử cũng ko thể giành phần thắng, ta đến đây để khuyên công tử nên bỏ cuộc. Thật lòng ta cũng ko muốn trông thấy công tử bị tổn thương gì.

- Thì ra tại hạ ở trong lòng cô nương cũng ko hòan tòan ko có địa vị gì.

- Phải, ta ko bao giờ xem công tử là cừu nhân. Chàng đã mấy lần cứu ta thóat chết, nếu chàng có thể dẹp đi tình cảm vô vọng của mình, chúng ta có thể là bằng hữu của nhau.

Lạc Kiếm Phong cười khẽ:

- Cuộc đấu ngày mai sẽ ko thể vắng mặt Lạc Kiếm Phong này.

Hải Đường thở dài, nàng đã hết lời nhưng gã đàn ông này là kẻ ko thể nào thuyết phục. Nàng rút bầu rượu nhỏ đeo bên người ra đặt xuống bàn:

- Ta ko thể chúc công tử chiến thắng trở về, bởi vì ta đã dành câu nói đó cho Nhất Đao. Ta chỉ có thể nói với công tử rằng ta mong chàng hãy cố hết sức để bảo tòan thân thể.

- Đa tạ.

Lạc Kiếm Phong mở nắp bình, hương rượu Nữ nhi hồng tỏa ra ngào ngạt khiến y chưa uống đã say, y đưa bầu rượu lên môi uống cạn ko còn một giọt.

...

Hải Đường rời khỏi rừng thông, tâm trạng rối bời nên nàng đi mà ko biết mình muốn đến nơi nào. Đột nhiên một cánh tay nắm lấy tay nàng và một giọng nói thân thương cất lên khiến tim nàng rộn rã:

- Cô nương đã lạc đường rồi, nếu theo lối đó sẽ ko thể nào về được Hộ Dân sơn trang.

Hải Đường quay đầu lại, nàng mỉm cười khi trông thấy Nhất Đao:

- Tiểu nữ ko quen đường đi lối lại ở kinh thành, đại hiệp có thể chỉ đường cho tiểu nữ ko?

Nhất Đao cười:

- Ko chỉ là chỉ đường, tại hạ xin đưa cô nương đến tận nơi nàng muốn đến, gặp đúng người nàng cần gặp.

Hải Đường khúc khích:

- Tiểu nữ đã gặp được người cần gặp, nhưng giờ ko biết nên đi đâu, Hộ Dân sơn trang nhỏ bé quá, tiểu nữ chỉ muốn cùng người ấy đến một nơi thật hoang vắng, thật nên thơ. Đại hiệp có thể chỉ giúp tiểu nữ nơi nào như thế hay ko?

Nhất Đao cười phá lên. Nghe thấy tiếng cười của chàng, Hải Đường cảm thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng chàng đã có thể cười, trước đây nàng đã từng tự hỏi Nhất Đao mà cười sẽ như thế nào, tiếng cười chua xót, tiếng cười cay đắng hay tiếng cười đau đớn? Nhưng giờ nàng đã có câu trả lời, khi chàng đã trở thành một con người ko mang phiền muộn, ko mang thù hận thì chàng vẫn có thể cười sung sướng như bất kì ai.

Nhất Đao vòng tay ôm lấy nàng, áp mặt mình vào mái tóc đen dài óng ánh của nàng và hít thật sâu làn hương thỏang ra từ chân tóc. Chàng có cảm giác hạnh phúc đã trở thành một vật hữu hình và chàng đã có thể ôm trọn trong tay. Vẫn áp mặt vào mái tóc của Hải Đường, chàng nói như trách móc:

- Quy Hải phu nhân, lúc nãy phu nhân tự tiện đi gặp người đàn ông khác ko sợ phu quân mình nổi giận hay sao?

Hải Đường đẩy nhẹ Nhất Đao ra để có thể nhìn thẳng vào mặt của chàng:

- Huynh có tin muội ko?

- Muội có muốn nghe câu trả lời ko?

- Ko cần.

- Nhưng ta vẫn muốn nói, trên đời này ta chỉ có một mình muội, muội là cả cuộc đời ta, là niềm vui, là hạnh phúc và cũng là cả nỗi buồn. Nhưng cho dù muội có mang đến cho ta cảm xúc gì ta vẫn luôn luôn tin muội, ta tin Hải Đường sẽ ko bao giờ làm điều gì tổn hại đến ta, có đúng vậy ko?

Hải Đường vùi đầu mình vào khuôn ngực rộng của chàng, nàng thầm thì thật nhỏ nhưng vẫn đủ cho Nhất Đao nghe thấy:

- Ôi, Nhất Đao, biết nói thế nào để huynh hiểu rằng muội yêu huynh biết bao?

...

Chén canh rơi xuống nền nhà vỡ tan, canh văng tung tóe khắp nền nhà, những bọt khí màu trắng sủi lên bề mặt khiến Lạc Kiếm Phong càng thêm tức giận, y thẳng tay tát thật mạnh vào mặt Kỷ Nhược Phong làm nàng ngã quỵ xuống sàn. Chưa hả giận, y dồn nội lực vào tay đập cái bàn giữa phòng nát ra như cám. Kỷ Nhược Phong chưa bao giờ thấy y giận dữ điên cuồng như vậy, nàng sợ hãi nép vào một góc, chỉ ước sao mình đang ở bất kỳ đâu, ko phải trong căn phòng này, ko phải với một người như Lạc Kiếm Phong.

- Ngươi ko biết ta là ai hay sao mà còn giở trò hạ độc ta?

- ...

- Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả óan. Ta đã làm gì tổn hại đến ngươi mà ngươi nỡ ra tay như vậy?

-...

- Lại là vì Quy Hải Nhất Đao, có phải ko?

Lần này Kỷ Nhược Phong ko im lặng nữa, nàng gật đầu nói với giọng nghẹn ngào:

- Phải, cho dù chàng ko yêu ta nhưng ta cũng quyết bảo vệ chàng bằng mọi giá, ta ko cho phép công tử làm hại đến chàng.

Lạc Kiếm Phong nghiến răng nhìn nàng, tay y nắm lại thành nắm đấm, nếu y ra tay lúc này Kỷ Nhược Phong sẽ chỉ còn là cái xác ko hồn.

- Lạc là Quy Hải Nhất Đao, tại sao bất kì người con gái nào ta quan tâm đến cũng chỉ biết mỗi Quy Hải Nhất Đao. Hắn có gì hơn ta chứ?

Kỷ Nhược Phong nhỏ nhẹ trả lời:

- Nhược Phong ko bao giờ so sánh Nhất Đao và công tử, chỉ biết Nhược Phong yêu chàng chỉ vì... Nhất Đao là người đến trước.

Lạc Kiếm Phong thở dài, cơn giận trong lòng y như bay mất chỉ còn lại nỗi chán chường, y phẩy nhẹ tay:

- Cô nương đi đi, từ nay ta ko bao giờ muốn trông thấy mặt cô nương nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro