Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có đẹp ko?

- Đẹp lắm!

Hải Đường mỉm cười, nàng vừa đưa tay gỡ chiếc trâm khảm ngọc trên mái tóc mình xuống vừa vui vẻ hỏi người bán hàng:

- Cái trâm này bao nhiêu tiền?

- Thấy cô nương xinh đẹp như vậy, tại hạ chỉ lấy hai mươi lượng bạc thôi.

Hải Đường quay sang Nhất Đao nũng nịu:

- Huynh mua tặng muội đi, từ trước đến giờ huynh chưa tặng muội cái gì cả.

Nhất Đao lấy tiền ra trả, đọan chàng quay sang Hải Đường:

- Xem như đây là sính lễ ta cầu hôn muội.

Hải Đường đỏ bừng mặt, nàng vờ giận dỗi:

- Chỉ có một cây trâm, mà lại do muội đòi huynh tặng huynh mới tặng, vậy mà xem như là sính lễ được sao?

Nhất Đao âu yếm nhìn nàng mỉm cười, nhưng chàng chưa kịp nói gì thì đã thóang thấy một bóng áo xanh thấp thóang cuối con đường, chàng nhíu mày khi nhận ra hắn là ai:

- Lạc Kiếm Phong...

Lạc Kiếm Phong từ từ bước đến trước mặt hai người. Trông thấy y, Hải Đường hơi bối rối, nhớ lại hôm nào hắn bồng nàng trong tay trên suốt con đường trở lại trấn Bình An khiến nàng bỗng dưng cảm thấy có lỗi với Nhất Đao. Bất giác nàng dịch sát vào người chàng và đưa tay mình níu lấy tay chàng.

Ánh mắt Lạc Kiếm Phong bỗng tối sầm lại như có một áng mây đen vừa bay ngang qua đầu hắn. Phố xá tấp nập người qua lại nhưng trong mắt hắn giờ đây chỉ hiện diện hai người, một người hắn hết lòng yêu thương và một người hắn vô cùng căm ghét. Bàn tay hắn siết chặt lấy thanh kiếm Xích Vân rồi từ từ tiến về phía Nhất Đao và Hải Đường.

Nhìn vào đôi mắt hắn, Hải Đường cảm thấy ko yên, nhưng nàng tự hiểu ko thể nào thuyết phục được Nhất Đao rời khỏi chốn này, cuộc đối đầu giữa Lạc Kiếm Phong và chàng sớm muộn sẽ xảy ra, chỉ có điều sớm hơn nàng nghĩ. Nàng lên tiếng trước để chấm dứt bầu không khí nặng nề căng thẳng giữa ba người:

- Lạc công tử, ko ngờ lại gặp công tử ở chốn này.

Lạc Kiếm Phong nhìn nàng chăm chú rồi lặng lẽ trả lời:

- Tưởng cô nương, bất cứ nơi nào nàng đến cũng luôn luôn có Lạc Kiếm Phong theo sát cạnh nàng.

Hải Đường đỏ bừng mặt, nàng ko ngờ hắn lại nói ra những lời đó trước mặt Nhất Đao, nàng lo lắng ngước lên nhìn chàng thăm dò nhưng gương mặt ấy chỉ lạnh lùng trơ trơ như đá và đôi mắt thì tràn đầy sát khí, trong phút chốc nàng ngỡ như gặp lại Địa tự đệ nhất hiệu của hơn ba năm trước, thuở chàng còn canh cánh trong lòng mối thù với kẻ đã sát hại cha mình.

- Đa ta Lạc công tử đã có lòng hậu ái với thê tử của ta. Chỉ có điều, nàng ấy là Thượng Quan Hải Đường, ko còn là Tưởng Vân Lâm nữa, xin công tử từ nay về sau đừng gọi nàng bằng ba tiếng Tưởng Vân Lâm.

Bốn tiếng "thê tử của ta" Nhất Đao vừa nói chẳng khác nào bốn mũi tên xuyên vào tim của Lạc Kiếm Phong, y cố kìm nén nhưng sự đau đớn vẫn hiển hiện trên gương mặt lạnh lùng và hiện rõ nhất trong đôi mắt hắn. Hắn nuốt khan như để tìm lại tiếng nói của mình, phải thật lâu sau hắn mới có thể cười gằn nói:

- Tại hạ lầm. Thượng Quan trang chủ, xin chúc mừng nàng đã tìm lại được bản thân mình.

Hải Đường nhíu mày, những lời Lạc Kiếm Phong vừa nói bỗng cho nàng cảm giác hắn biết rất rõ về nàng, có lẽ trước cả khi nàng nhớ lại chuyện xưa hắn đã biết nàng ko phải Tưởng Vân Lâm, cái chết của Hải Đường, sự ra đời của Vân Lâm, có đúng là Lạc Kiếm Phong biết tất cả hay ko?

- Lạc công tử, Hải Đường có điều muốn hỏi...

- Nhưng tại hạ lại chẳng có gì để trả lời.

Nghe sự dứt khóat trong giọng nói của y, Hải Đường hiểu ko thể nào ép Lạc Kiếm Phong nói ra điều nàng cần biết. Nàng chưa rõ cần phải làm gì thì Lạc Kiếm Phong đã tiến về phía hai người gần hơn một chút. Ánh mắt đăm đắm của y rời khỏi Hải Đường chuyển sang Nhất Đao đang đứng cạnh nàng:

- Quy Hải đại hiệp, nghe thiên hạ đồn rằng đại hiệp vừa được kế thừa Thiên Tầm đao của Thần đao Dương Bỉnh Thiên. Thanh kiếm Xích Vân của ta từ khi cùng ta hành tẩu giang hồ chưa bao giờ gặp đối thủ. Đại hiệp có muốn cùng ta so tài cao thấp một lần ko?

Nhất Đao mỉm cười, nhưng cái cười đó khác hẳn nụ cười chàng vẫn dành cho Hải Đường, tiếng cười của một người thợ săn đang đứng trước miếng mồi ngon:

- Giờ ngọ ngày mai tại rừng Vạn Trúc, Nhất Đao sẽ đợi ngươi ở đó.

Lạc Kiếm Phong nhếch miệng ko nói, y bước qua mặt hai người đi thẳng đến cuối đường rồi khuất hẳn trong một con hẻm nhỏ. Hải Đường thở dài, nàng nắm chặt bàn tay của Nhất Đao nói khẽ:

- Huynh nhất định ko được phụ lòng trông mong của muội.

Nhất Đao cúi nhìn Hải Đường, nếu được ban một điều ước nhiệm màu chàng sẽ ước gì có thể dập tắt sự lo lắng trong đôi mắt của nàng, để đôi mắt ấy mãi mãi chỉ lấp lánh những niềm vui, ko bao giờ phải nhuốm màu phiền muộn, nhưng điều ước vẫn chỉ là điều ước, chàng nói ngắn gọn:

- Ta sẽ trở về.

...

Kỷ Nhược Phong mỉm cười với hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương soi. Tưởng Tư Nam đang đứng sau lưng nàng cũng mỉm cười, bà hỏi:

- So với nhan sắc trước đây của cô nương thì gương mặt hiện giờ có kém cạnh chút nào ko?

Nhược Phong lắc đầu, nàng lại mỉm cười với hình ảnh của mình trong gương thêm lần nữa:

- Đa tạ Tưởng thần y, người đã cứu mạng Nhược Phong ko chỉ một lần.

Tưởng Tư Nam nhìn nàng lạ lùng:

- Lần trước cô nương bị rắn độc cắn đúng là ta đã cứu cô nương, nhưng lần này ko phải cứu mạng mà chỉ giúp cô xóa vết sẹo xấu xí kia thôi. Giúp người qua đường, cô nương đừng quá bận tâm.

- Ko đâu thần y, người đã trải qua thời tuổi trẻ chẳng lẽ ko hiểu nhan sắc đối với nữ nhân còn quan trọng hơn cả tính mạng hay sao? Nếu phải mang vết sẹo ấy trên mặt suốt đời chẳng thà Nhược Phong chết ngay bây giờ sẽ đỡ đau đớn hơn gấp trăm vạn lần.

Tưởng Tư Nam ko muốn tiếp tục đề tài này nữa, bà lảng sang chuyện khác:

- Cô nương và Lạc Kiếm Phong có quan hệ thế nào?

Nhược Phong trong một thóang muốn kể cho bà nghe tất cả, nhưng nàng sực nhớ ra bà là mẹ của Tưởng Vân Lâm nên nàng do dự ngập ngừng ko đáp. Trông vẻ mặt nàng Tưởng Tư Nam đã hiểu nên bà hỏi tiếp:

- Cô nương có điều ko tiện nói ta cũng ko ép, vậy ta hỏi cô nương thêm một câu nữa, theo nàng nghĩ, Lạc Kiếm Phong là người như thế nào, tốt hay là xấu?

Kỷ Nhược Phong thở dài, nàng nhìn ra cửa sổ, hôm nay là ngày rằm, mặt trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, hàng ngàn tinh tú vây quanh nó như muốn tôn thêm vẻ đẹp của trăng:

- Bản thân Nhược Phong cũng rất muốn biết y là người thế nào.

...

Khi nàng đẩy cửa bước vào phòng thì thấy Lạc Kiếm Phong đang mài thanh kiếm, nghe tiếng chân nhẹ nhàng y đã biết người vừa vào là ai nên ko cần ngẩng đầu lên vẫn nói:

- Chúc mừng cô nương.

Kỷ Nhược Phong mỉm cười:

- Ngươi chưa nhìn mặt ta làm sao biết được ta đã hồi phục dung mạo ngày xưa?

Y cười khẽ, nói:

- Nếu ko hồi phục, cô nương đã ko trở về.

Nàng thầm phục người đàn ông trước mặt, y hiểu nàng còn hơn nàng hiểu bản thân mình. Nàng vừa muốn lên tiếng khen ngợi y thì y đã nói:

- Ta có chuyện này, có lẽ cô nương ko thích nghe nhưng ta vẫn muốn nói. Giờ ngọ ngày mai ta sẽ quyết đấu với Quy Hải Nhất Đao tại rừng Vạn Trúc.

Kỷ Nhược Phong đánh rơi ly trà đang cầm trong tay, nàng giương đôi mắt mở to sợ hãi nhìn y, nàng muốn khuyên y đừng đi nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong miệng ko sao thốt ra thành tiếng. Những ngón tay nàng siết chặt lấy cạnh bàn:

"Ngày mai ngươi nhất định ko được đi đến đó, ko ai được quyền làm tổn thương đến Nhất Đao, cho dù người đó là ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro