Quyển 1 - Chương 113: Ngụy quân tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lăn một vòng trên giường, nàng đã bị hắn đặt ở dưới thân.

Đôi nam nữ say sưa ôm nhau, "Chàng không ngủ?"

Tô Mặc mở miệng hỏi.

"Ừ, ta đang chờ nàng." Sư Anh chậm rãi cúi xuống, ôn nhu hôn lên cái trán, chóp mũi, đôi môi của nàng. Mỗi một động tác đều lưu loát sinh động, thản nhiên ưu nhã, giống như xung quanh hắn đã tạo thành một khoảng đất trời, vô cùng tình cảm.

"Chàng chờ ta làm gì?" Tô Mặc thật tình hỏi.

"Đương nhiên là làm lần thứ hai." Sư Anh nhẹ nhàng cười, "Có lẽ lần này sẽ không có ai quấy rầy chúng ta đúng không?"

Tô Mặc khụ một tiếng, ngượng ngùng nhìn hắn, "Bên ngoài sân đều là người, như vậy không tốt."

"Chuyện do người làm, ta nghe nàng nói với bọn họ là không được tới gần nơi này." Sư Anh cười ôn hòa.

"Nói như vậy chàng cũng nghe được?" Bao gồm cả việc giao thư cho Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm.

"Nghe được, thần thức của ta rất mạnh, Anh mỗ cũng không có cách nào." Sư Anh cầm lấy một lọn tóc nhỏ bên cạnh nhẹ nhàng trêu chọc hai gò má của nàng. Miệng vẫn mang nụ cười như có như không.

“Nhưng đã quá muộn.” Tô Mặc liếc xéo hắn một cái, chợt cảm thấy nam nhân ôn hòa này cũng có lúc tinh ranh.

“Cách trời sáng còn bốn năm canh giờ, thời gian ban đêm ở Yêu Giới rất dài.” Sư Anh vuốt nhẹ hai má của nàng.

“Ngày mai chàng có việc, nên nghỉ ngơi dưỡng sức.” Ánh mắt của Tô Mặc như sóng nước mênh mông.

“Nhưng ta đã dưỡng hơn một ngàn năm, chỉ đợi lúc bộc phát thôi. Một lần vừa nãy thật khó thỏa mãn ta.” Vẻ mặt của Sư Anh có chút tự tại tự đắc, ánh mắt ưu nhã như không chút để ý đảo qua nàng, vẫn đưa tay nhẹ vuốt sợi tóc của nàng.

Tô Mặc nghe ra được ý của hắn, không nghĩ tới nam nhân mới nếm thử trái cấm đều thành nghiện. Nàng ngẩng mặt nhìn về phía Sư Anh, quyến rũ cười, từ từ vươn tay chạm vào thân thể hắn, phản ứng chuyển nhanh như chong chóng, tươi cười hoàn mỹ nói: “Lời ấy thật không?”

Hắn cúi đầu thì thầm ở bên tai nàng, “Nương tử, tình cảnh này, thế gian trăm năm khó gặp được một lần. Chúng ta làm một lần nữa đi, thế nào?”

Tô Mặc nhịn không được, trong lòng nhảy lên, giọng nói mềm mại đáng yêu như nước, “Phu quân đại nhân nếu thích, thì ta đây tự nhiên phải bồi cùng.”

Nghe được lời nói của nàng, sắc mặt Sư Anh sáng lên, ánh mắt vui mừng, cúi đầu hôn lấy miệng nhỏ của nàng, rồi đến cằm dưới, giúp nàng cởi dây thắt lưng.

Bên trong căn phòng, ánh trăng dần dần sáng hơn, bóng đêm ảm đạm cũng kéo đi, cả căn phòng ấm áp, vô cùng lãng mạng. Trong nàng có ta, trong ta có nàng. Màn lụa đỏ tươi nhẹ lay động, lộ ra hai bóng dáng đang quấn lấy nhau, như mực như vẽ, như si như say, cầm sắt cùng minh. Ánh mắt nàng mê ly, môi mím chặt, đã sớm hóa thành nhu tình ngàn vạn. Mắt hắn khép hờ, người như cành liễu lay động trong gió, vừa lúc vu sơn mưa đêm, chuối tây cá nước, uyên ương cùng đùa giỡn, long phượng hòa minh.

Âm thanh trong phòng không cách nào che dấu, không chút cố kỵ, bên ngoài có một con hồ ly đang che tai lại, cảm thấy như có người đi qua cây cầu cũ nát lâu năm không sửa chữa, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt liên tục.

Một giọt mồ hôi từ cái trán trơn bóng đột nhiên rơi “Tách” xuống trước ngực, oanh một tiếng như lửa đốt, đầu óc cũng trống rỗng, hai người đang tình nồng ý mật không kìm được vui mừng.

Tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp như hoa mẫu đơn, thiên kiều bá mị, muôn hồng nghìn tía, quyến rũ nở rộ.

Gió đêm lướt qua, màn trướng màu đỏ nhẹ bay lên một góc, hai người ôm chặt lấy nhau. Hai đời nhớ nhung, hai đời đau khổ, hai đời yêu nhau, giờ khắc này tất cả tương tư đều đã chậm rãi tan ra.

Nàng yêu hắn sâu đậm, từ linh hồn đến thân thể, cảm thấy như vừa được thăng hoa.

“A Anh, rốt cuộc chúng ta cũng ở cùng nhau, ta cho là cả đời này chúng ta sẽ phải bỏ lỡ, không ngờ trời xanh còn thương xót ta.” Tô Mặc giương mắt nhìn hắn, mồ hôi ướt sũng, tim đập nhanh, trong lòng mềm mại. Vừa rồi chỉ cảm thấy máu trong người đều vọt tới một chỗ nào đó, lúc này mới từ từ lắng xuống. Nàng có thể nói ra tất cả những lời luôn giấu trong lòng, nàng cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.

Yên lặng nằm bên cạnh hắn, vùi đầu vào ngực của hắn, Tô Mặc cảm thấy tim của đối phương đập nhanh hơn.

Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, nếu không phải cảm giác được tim hắn đập nhanh, thật khó phát hiện ra tâm tư của Sư Anh.

Nam nhân này luôn cao thâm khó lường như vậy, cũng quá khó hiểu.

“A Anh, chàng không vui sao?” Tô Mặc nhíu mày.

“Vui, dĩ nhiên là vui rồi.” Hắn ưu nhã nói.

“Nhưng ta nhìn không ra.” Tô Mặc mím môi.

“Ta từ nhỏ đã mang mặt nạ, luôn luôn chỉ có một hai vẻ mặt, ngàn năm cũng không thay đổi, cũng không nhớ trên khuôn mặt của một người có bao nhiêu biểu cảm.” Sư Anh đưa tay xoa nhẹ gò má của nàng, cười nhìn Tô Mặc thật chăm chú, trong đôi mắt đen sâu thẳm của ngày thường giờ mang theo tình cảm nhàn nhạt, đưa tay vén sợi tóc cho Tô Mặc, tao nhã nói, “Thật đấy, ta vô cùng vui mừng!”

“Ta biết rõ, nhưng vì sao chàng lại như vậy?” Tô Mặc khẽ vuốt mặt hắn.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Sư Anh than nhẹ một tiếng.

“Nhưng ta muốn biết. Tô Mặc mỉm cười, tựa vào vai hắn.

“Việc này có liên quan đến thân thế của ta.” Sư Anh nheo mắt, mỉm cười nói.

“Thân thế của A Anh ta chưa bao giờ biết!” Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, “Nói mau, phụ mẫu của chàng là người phương nào? Chàng là ai? “

“Mặc nhi, thật ra ta là cô nhi.”

“…” Tô Mặc ngẩn ra.

“Nghe nói, ta được sư phụ nhặt rồi nuôi lớn. Sư phụ rất nghiêm khắc, luôn đánh mắng ta, bất luận là khổ sở hay may mắn cũng bắt ta phải cười, không cho ta làm biểu cảm khác. Bởi vì một người lúc nào cũng cười sẽ không để cho người khác thấy được nhược điểm. Cho dù là đau đớn, cao hứng, cô độc, tịch mịnh, ta cũng phải cười để đối mặt. Tình hình lúc nhỏ của ta nàng không thể tưởng tượng nổi đâu.” Sư Anh mỉm cười nhìn nàng, giống như đang kể lại chuyện của người khác.

“A Anh.” Tô Mặc lập tức đưa tay ôm chặt hắn, thì ra hắn khổ sở như vậy, “Sư phụ của chàng thật đáng giận.”

“Đã qua lâu rồi Mặc Nhi, thật ra sư phụ cũng vì tốt cho ta.” Sư Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, nói, “Từng nếm trải đau khổ thì mới hơn người. Thiên hạ đệ nhất kỳ tài cũng không phải là thiên tài gì, mà là đã trả qua đau khổ mới có được. ”

“Đã như vậy, A Anh, ta sẽ đối tốt với chàng.” Tô Mặc hôn lên khóe miệng hắn.

“Ừ. ” Sư Anh nghiêng đầu hôn môi nàng, giờ khắc này, hai người đều không nói lời nào.

Hơi thở nhàn nhạt dễ chịu của Tô Mặc như xoay quanh người Sư Anh, như đàn hương dưỡng thần.

“Mặc Nhi ngủ đi, muộn rồi.” Hắn vỗ nhè nhẹ, giống như đang dỗ một đứa bé.

Bất tri bất giác, nàng ôm hắn dần dần nhắm hai mắt lại, nam nhân này luôn cho nàng một loại cảm giác vô cùng an tâm.

Khi Tô Mặc nhắm mắt nằm ở trên người hắn thì Sư Anh vẫn mở mắt như cũ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng bên ngoài, môi hắn mỉm cười ưu nhã, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, chỉ tiếc…

Sư Anh rũ mắt xuống, nghiêng người nhìn nàng. Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, mũi cao, đôi môi màu hồng trong suốt. Hắn cúi đầu hôn một cái lên môi của nàng, khí độ ưu nhã thâm trầm, lông mi đen nhánh khẽ run lên, cúi đầu thì thầm: "Mặc Nhi, Mặc Nhi, nàng thật sự là một cô nương vô cùng đặc biệt."

Hắn cúi đầu lẩm bẩm: "Vì sao nàng lại có đến bảy khế ước? Tại sao lại có Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm?

Rèm che phía trên rơi xuống, hắn thở dài một hơi, ánh mắt hơi nghiêng, nói tiếp: "Mới vừa rồi nàng lấy chim cơ quan đưa tin cho bọn hắn, cư nhiên nói muốn bọn hắn. "

Khóe môi hắn khẽ cong lên, ôn nhu nói: "Có lẽ trong một khắc thân mật vừa rồi của chúng ta, lòng nàng mới hoàn toàn thuộc về ta."

Lúc này hắn cúi đầu, nhìn gò má nhợt nhạt đỏ ửng của Tô Mặc, hắn khẽ vuốt hai má của nàng, nói: "Mặc Nhi Mặc Nhi, nàng vẫn còn nhớ đến bọn hắn có phải hay không?"

Khẽ thở dài một tiếng, Sư Anh lại nói: "Sớm biết như vậy, ta sẽ không truyền thụ cơ quan thuật cho nàng, ít nhất không nên dạy cho nàng phương thức luyện chế chim cơ quan, nàng làm cho ta vô cùng đau lòng!”

"Thật sự không muốn truyền thụ chim cơ quan cho ta sao?" Bỗng nhiên, Tô Mặc mở mắt.

Sư Anh ngẩn ra, khẽ cười một tiếng, "Nàng không ngủ?"

Tô Mặc nhìn ánh mắt cười như không cười của hắn, nói: "A Anh, lời nói vừa rồi là lời trong lòng của chàng?"

Sư Anh lắc đầu, "Ta không có nói gì cả, nàng mau ngủ đi."

Tô Mặc vén tóc mai, cúi đầu nói: "Không ngủ, cũng không ngủ được, ngủ sẽ không nghe được lời trong lòng của chàng! "

Vẻ mặt Sư Anh không đổi, dịu dàng cười nói: "Vì sao không ngủ được?"

Đôi mắt Tô Mặc đảo qua, đôi mắt đẹp nhu hòa như ánh sáng mùa thu, "Bởi vì vài ngày trước đó ta mới vừa đạt tới Tôi Thể kỳ, nhưng Yêu Giới lại rất rét lạnh, lạnh tận xương tủy. Không phải nơi những tu sĩ bình thường có thể tới, phải vận công chống đỡ với cái lạnh này. Nhưng không ngờ thực lực lại tăng lên nhanh như vậy. Mới vừa rồi ta cảm giác mình sắp đột phá Ngưng Mạch kỳ, cho nên không ngủ, vì vậy mới nghe được lời trong lòng của chàng."

Sư Anh ưu nhã cười, "Chúc mừng, thân thể thuần âm quả nhiên được lợi ở đây, thực lực có thể tiến bộ rất nhanh đúng không?"

Tô Mặc ngồi thẳng lên, "A Anh, chàng đừng đánh trống lảng, ta biết chàng để ý chuyện đó."

Sư Anh sâu kín thở dài, "Kiếp trước chỉ có hai người chúng ta, hiện tại đột nhiên có thêm nhiều người, ta đương nhiên để ý."

Tô Mặc hít một hơi thật sâu, đảo mắt nói, "Các chàng, ai cũng quan trọng đối với ta, ta… không thể nặng bên này nhẹ bên kia được."

Bỗng nhiên Tô Mặc cảm giác trên đầu khẽ đau, lại thấy Sư Anh bứt một sợi tóc trên đầu nàng.

Tô Mặc giật mình: "Chàng làm cái gì?"

Sư anh cũng giơ tay lên nhổ một sợi tóc trên đầu mình xuống, đưa về phía ánh trăng, ngón tay thon dài chậm rãi quấn hai sợi tóc vào nhau thành hình hai trái tim nhỏ, tiếp theo để vào trong một con chim cơ quan. Tô Mặc liền hiểu ý của Sư Anh.

Hai mắt Sư Anh trong veo nhưng trong con mắt như có đốm lửa đang cháy, khóe mắt nụ cười, "Ta và nàng, hai người chúng ta vĩnh kết đồng tâm."

Trong lòng Tô Mặc run lên, vô cùng vui mừng, nàng không khỏi nghĩ tới “Kỳ Áo” trong Kinh Thi.

Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!

Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc thanh thanh. Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh. Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề!

Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc như trách. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích. Khoan hề xước hề, y trọng giác hề, thiện hí hước hề, bất vi ngược hề!

Trong lúc nàng si ngốc nhìn hắn, lại nghe Sư Anh ưu nhã nói: "Mặc Nhi, nàng còn muốn ngủ hay không? "

"Không mệt." Tô Mặc nằm nghiêng trên giường, đảo đôi mắt đẹp, tư thái lười biếng.

"Vậy chúng ta lại lần thứ ba." Sư Anh thong thả ung dung nói.

"A Anh, A Anh —— " Tô Mặc không khỏi lắc đầu.

"Thế nào? Không chịu sao?" Sư Anh hỏi tiếp.

"Chịu, chỉ là chàng thật đúng là một ngụy quân tử." Tô Mặc than nhẹ một tiếng.

*

Lầu các, mặt trời chói chang, không có gió.

Hoa Tích Dung mặc một bộ gấm hoa ngũ sắc, lười biếng dựa trên ghế, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt càng thêm xinh đẹp.

Tiện tay lật xem sổ sách trong Đa Bảo Các, mấy ngày nay hắn thu mua tài liệu mặc dù tốn không ít bạc, nhưng hắn biết một khi về Ma giới thì có thể lấy lại gấp mấy lần số bạc, trong lòng hắn vẫn coi đây là một khoản tốt.

Lúc này Hạ Phong đứng ở phía sau Hoa Tích Dung, sắc mặt có chút khó coi, hắn không nghĩ tới mình trở về Kim Ngu đường rồi mà vẫn cùng vị gia này ra ra vào vào, hơn nữa Hoa Tích Dung cũng không để cho hắn được sống dễ chịu.

Hạ Phong vô cùng nhớ đến nữ chủ tử và Ngu Nhiễm, nhưng không biết rốt cuộc hai người họ ra sao rồi?

Lúc này, bên tai hắn truyền đến một tiếng quạt mở “roạt” quen thuộc, Hạ Phong lập tức mừng rỡ quay đầu nhìn lại.

Tuy nhiên cây quạt lại nằm trên tay Hoa Tích Dung, cũng không phải là hắn học đòi văn vẻ, mà là thời tiết tháng Sáu càng ngày càng nóng, càng ngày càng buồn bực.

Hoa Tích Dung cúi đầu ra lệnh: "Hạ Phong, nhớ buổi chiều lấy tất cả mọi thứ trong cửa hàng thu xếp lại cho tốt."

Hạ Phong cúi mắt xuống nói: "Vâng."

Khóe miệng Hoa Tích Dung nhếch lên, nói tiếp: "Chuyện sửa sang lại thành tường bên ngoài, nhớ để ý, không nên trì hoãn nữa."

Hạ Phong khẽ thở dài: "Vâng."

"Y phục của gia ngươi có rảnh rỗi mua cho ta mấy bộ để đó, còn nữa, kêu bốn thị tỳ Xuân Hạ Thu Đông cách xa một chút."

"Vâng." Hạ Phong cảm thấy đầu mình đã có chút choáng váng, hoa mắt, hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy một nam tử mặc áo trắng từ từ đi tới, thân hình vô cùng quen thuộc, liền ngây ngốc, nói tiếp: "Hoa công tử, bên ngoài là Anh tiên sinh, hắn như đã đổi một cây dù khác."

"Làm sao có thể?" Hoa Tích Dung cau mày.

"Là thật." Hạ Phong như thấy được cứu tinh.

Khi Hoa Tích Dung đi tới trước cửa sổ thì thấy tay phải Sư Anh đặt sau lưng, tay trái cầm một cây dù, từ từ nâng mắt nhìn, ánh mắt trong trẻo.

Bốn mắt nhìn nhau, Sư Anh nhẹ nhàng cười với hắn một tiếng, cười ôn nhu, "Hoa công tử, đã lâu không gặp."

Sắc mặt của nam tử mặc hoa phục không chút thay đổi nhìn nam tử mặc áo trắng như tuyết, hắn quyến rũ khoanh tay, thản nhiên nói: "Sư Anh, ngươi một mình trở về từ Yêu giới? "

"Ừ, ta không an tâm về ngươi." Sư Anh ung dung nói, "Hơn nữa Yêu giới không phải yên tĩnh như ta nghĩ, Anh mỗ nhất định phải mau trở lại, nếu không sợ là không còn kịp rồi."

"Hả, không kịp?" Hoa Tích Dung vốn là không chút để ý, đột nhiên khẽ phản ứng, hình như có chút nhức đầu.

Hạ Phong cũng ngẩn ra, "Anh tiên sinh, chẳng lẽ Yêu giới thật sự rất phiền toái, rất nguy hiểm?"

Sư Anh ôn nhu cười: "Không sai, đại khái là không bao lâu nữa yêu triều sẽ phải bộc phát lần đầu tiên! Chúng ta nên phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra."

Hoa Tích Dung lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá Sư Anh nói: "Nhưng Sư Anh, ngươi thật đúng là nam nhân vô sỉ, cư nhiên để nữ nhân của mình ở lại Yêu giới, ngươi không sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"

Mặt Hạ phong cũng biến sắc, an toàn của nữ chủ tử dĩ nhiên vô cùng trọng yếu, Anh tiên sinh này thật không biết thương hương tiếc ngọc.

Sư Anh cười nhạt một tiếng: "Yên tâm, nàng ở nơi đó cũng không sao, ta không phải sợ ngươi quá bận hay sao? Cho nên ta mới tới đây giúp ngươi."

Hoa Tích Dung lập tức khoát cây quạt trong tay áo nói: "Đừng, đừng, đừng nói như quan hệ hai người chúng ta rất tốt vậy."

Sư Anh cười nói: "Ngươi là người tham tiền, dĩ nhiên sẽ không thích cùng người khác có quan hệ quá tốt, ngươi chỉ yêu tiền mà thôi."

Hoa Tích Dung hít sâu một hơi, "Cõi đời này chỉ có tài phú là được lòng ta."

Hôm nay Sư Anh ở lại đây, thậm chí dựng tạm lều ngoài bờ biển, trong tay nắm lệnh bài thân phận quản sự quan trọng.

Tiếp theo, trên tường thành hắn đặt các loại trận pháp, cho dù tu sĩ Ngưng Mạch kỳ cũng khó mà xông vào.

Hải Vực này đã có người ngày đêm thay phiên nhau canh giữ.

Những ngày kế tiếp, Sư Anh đều ở trong lều vải, ít đi xa nơi này.

Sư Anh bắt đầu thiết kế một nhóm lớn cơ quan, thí dụ như các loại pháo nổ, còn có cung tên công kích tầm xa. Hiện nay vì để chế tác nhanh chóng, Sư Anh chỉ yêu cầu phương pháp đơn giản, uy lực lớn, về mặt phương diện cũng không yêu cầu độ chính xác, thao tác thì chỉ cần nhóm lớn nhân lực là được rồi, nơi đây có thể an bài cho nhiều người bình thường phòng giữ.

Cả đảo số năm, trên trăm dặm đều là tường rào vừa dầy vừa nặng, khắp nơi là bầu không khí khẩn trương, mỗi người bề bộn nhiều việc. Tiệm rượu cùng nơi bướm hoa vẫn làm ăn không tệ, tất cả mọi người rất hưng phấn, không chỉ có các tu sĩ mới tới, mà cư dân bản địa cũng thế, buôn bán có mặt ở mọi chỗ.

Thành tường bảo vệ Hải Vực hiện nay được Sư Anh dùng trận pháp càng thêm chắc chắn, lại được rất nhiều tu sĩ gia tăng các loại kết giới.

Tô gia làm ăn càng ngày càng tốt, bận rộn liên tục, người ở Vô Song thành và Thiên Không thành cũng nhìn về phía này.

Đồng thời Hạ Phong kêu gọi rất nhiều người tài, bắt đầu huấn luyện một nhóm các tu sĩ Tiên Thiên kỳ thành quân đội hải chiến.

Hoa Tích Dung xuất ra một số tiền lớn thuê rất nhiều tu sĩ Tôi Thể kỳ và Ngưng Mạch kỳ, càng ngày càng nhiều tu sĩ kéo đến.

Chu tiên sinh tiếp quản tất cả công việc, xử lý ngay ngắn rõ ràng.

Ở phía xa hoàng cung Tề quốc, giờ phút này Văn Nhân Dịch căn bản không có nghĩ đến cục diện nơi này là như thế nào, mỗi ngày đều nhận được một lá thư, tâm tư nặng nề.

Lúc rảnh rỗi, hắn cầm chim cơ quan nhẹ nhàng đặt trên môi hôn. Hắn dán chim cơ quan vào lồng ngực, vỗ nhẹ đầu chim cơ quan, thấp giọng nói: "Mặc Nhi, mấy ngày nay nàng như thế nào? Lúc này ở Yêu giới ta biết nàng rất cực khổ, nhưng nghĩ đến ta và nàng có thể gặp lại, ta rất vui mừng. Đợi đến khi xử lý tốt mọi chuyện cần thiết, nàng nhớ sớm trở về. Dịch, nhớ nàng. "

Hắn buông lỏng con chim ra, nhìn nó bay lên bầu trời.

Có nàng, dù con đường phía trước khó đi như thế nào, hắn cũng cảm thấy có một nơi vẫn thuộc về mình.

*

Vô Song thành, gió thổi về phía Huyền Vũ đài ấm lạnh giao thoa, khiến người hứng gió không thoải mái lắm.

Ngu Nhiễm nhếch mày, trừng mắt lạnh lùng nhìn cha của mình.

Thành chủ Vô Song thành cũng nhìn chằm chằm Ngu Nhiễm, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Hai người kia gần như từ một khuôn đúc ra, một là thiếu niên phong lưu, một là trung niên cứng nhắc, cứ như uống phải thuốc đắng bị sặc. Trong không khí như có hơi hướm giương cung bạt kiếm.

Ngu Nhiễm nhìn chằm chằm cha mình, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: "Người gạt con, người nói người bị bệnh rất nặng, nhưng bây giờ người lại sinh khí dồi dào như vậy."

Vẻ mặt Thành chủ cũng rất tức giận, "Con cũng lừa ta, con nói con muốn trở về xem mắt, hiện tại các nữ nhân quý tộc đã tới, vì sao con trốn trong này không chịu đi ra?"

Ngu Nhiễm lạnh lùng nói: “Con hoàn toàn không có ý định xem mắt, người gạt con để con trở về.”

Thành chủ thở dốc nói: "Con vừa trở lại liền hỏi ta có bị bệnh nguy kịch hay không? Có chết chưa? Cho dù ta không chết cũng bị con làm tức chết. "

"Dù sao con cũng không có nói mình trở về xem mắt, là người tự ý làm."

"Ta cũng không có nói mình bị bệnh nguy kịch không thể cứu chữa, chỉ có con tự cho mình là đúng."

"Phụ thân đại nhân, người lừa con."

"Không, Nhiễm Nhiễm, là con lừa ta."

"Con mặc kệ, bây giờ con phải đi về."

"Ta cũng không quản, nếu đã tới thì phải đi xem mắt."

Bỗng nhiên, bên ngoài có một con chim cơ quan bay vào, mọi người không khỏi ngẩn ra. Con chim kia rơi thẳng vào người Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm vui mừng ôm lấy chim cơ quan nói: "Là khanh khanh, khanh khanh gửi thư cho ta."

Thành chủ lập tức trầm giọng: "Khanh khanh? "

Viện phu nhân lập tức tiến lên phía trước nói: "Phu quân, chàng gọi thiếp."

Thành chủ khoát tay, "Ta không có gọi nàng, ta đang nói với tên tiểu tử thúi này. "

Ngu Nhiễm không khỏi cười: "Khanh khanh của phụ thân là nương, khanh khanh của con đương nhiên là người con thích, nhưng con không thể nói cho phụ thân biết nàng là ai."

Thành chủ đầu tiên là vui mừng, tiếp theo hừ lạnh một tiếng, "Rất tốt, vậy con phải đi xem mắt, cho đến khi con nói cho ta biết đó là ai."

Viện phu nhân không khỏi nâng trán, thở dài một tiếng, hai người này đúng là cha nào con nấy, căn bản là không thể hòa thuận, còn chuyện của Tô Mặc nên nói ra như thế nào đây?

*

Trời tờ mờ sáng, Tô Mặc đã đứng dậy đi tới nội viện.

Sư Anh đã dậy từ sớm, hơn nữa còn an bài cho cơ quan nhân chuẩn bị thức ăn cho mọi người.

Mỗi người ngồi cùng nhau ăn ngấu nghiến, mặc dù sống ở Yêu Giới nhưng tất cả mọi người đều có món ăn thôn quê để thưởng thức. Đáng tiếc đồ gia vị mang theo trên người và tài nấu nướng vô cùng có hạn. Ở Anh Mặc tiểu trúc có một phòng bếp nhỏ, Sư Anh lại có tài nấu nướng ngàn năm, tuy là điều khiển cơ quan nhân làm đồ ăn, nhưng mùi vị thức ăn được làm ra cũng không hề giống nhau.

Sau đó, mọi người lấy thức ăn gói lại, đi qua trận pháp, chạy đi dưới mí mắt của người Hạ gia.

Từ đầu đến cuối, người Hạ gia cũng không biết bọn họ đi về phía nào.

Dĩ nhiên, trong ngọn núi, không có ai để ý đến một nam tử áo đen đang ngự kiếm phi hành, đi vào chỗ sâu nhất.

Tốc độ phi hành của kiếm vô cùng nhanh, lướt núi mà đi, thỉnh thoảng gặp một vài dị thú nhưng cũng phóng qua chỉ trong nháy mắt.

Hắc bào đã che nửa khuôn mặt hắn ẩn trong mũ trùm đầu, chỉ có những sợi tóc màu trắng bạc lộ ra khỏi mũ.

Mọi người Mặc Môn đều đi về phía dãy núi, bên ngoài trời đông gió rét, nên khi hành tẩu vô cùng khó khăn.

Vì không muốn kinh động đến yêu thú trong núi, mọi người đành phải đi bộ. Tô Mặc đi tới phía trước, tóc mai hai bên nhẹ bay, nhìn có chút quyến rũ. Sư Anh đội mũ che mặt đi bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba bước chân.

Giữa hai người có một loại ăn ý khó nói, nhưng cũng không làm mọi người hoài nghi.

Lúc này Diệp tranh bước nhanh tới, nhẹ giọng nghi ngờ hỏi: "Hoàn cảnh ở đây có chút đặc biệt, sơ sẩy một chút là có thể gặp dị thú, hơn nữa còn là một nhóm lớn. Tiểu Mạch ngươi có thể đảm bảo người của chúng ta an toàn sao?"

Tô Mặc nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi lo lắng?"

Diệp Song Song vội vàng nói: "Tiểu Mạch, huynh trưởng của ta luôn đa nghi, nhưng mà ta tin tưởng ngươi."

Diệp Tranh lạnh lùng nói: "Bản điện... Khụ... Ta không thể lấy tính mạng của mọi người ra đùa, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."

Tô Mặc cũng không muốn gây sự, gật đầu nói: "Thật ra ta có hai con linh thú, một con vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, có thể giúp chúng ta tìm ra linh thạch và bảo vật. Một con khác có thể biết trước nguy hiểm, nói cho chúng ta biết nơi nào có thể, nơi nào không thể đi. Hai bọn chúng thiếu một cũng không được."

Tô Mặc vừa nói, vừa vươn tay vỗ nhẹ túi linh thú bên hông, trong nháy mắt, một con hồ ly trắng như tuyết chui ra.

"A… Thì ra là nó." Diệp Song Song vỗ tay cười, giọng nói vô cùng cao hứng.

"Đúng rồi, vậy con còn lại đâu." Ánh mắt Diệp Tranh lạnh lùng, giọng nói vẫn hoài nghi.

Lúc này trong áo khoác Tô Mặc từ từ lộ ra đỉnh đầu của một con mèo đen.

Diệp Song Song lập tức cười nói: "Hóa ra là con mèo này, ta đã nhìn thấy nó, nó thật đáng yêu."

Mèo con giận dữ dùng thần thức truyền âm nói: "Nữ nhân, ta không phải là linh thú, ngươi đừng nói lung tung. "

Tô Mặc đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn, cười tủm tỉm nói: "Dung Túc, đói bụng rồi phải không? "

Mèo đen Dung Túc lập tức tức giận nói: "Tất nhiên là đói rồi."

"Ngươi muốn ăn cái gì?" Tô Mặc hỏi.

"Cái gì cũng được, nhưng ngươi phải đút cho ta, nếu không bọn họ sẽ hoài nghi." Dung Túc nghiêm trang nói.

Bỗng nhiên hắn cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng bắn tới, chính là ánh mắt của Sư Anh, đang xuyên qua chiếc mũ nhìn hắn chăm chú. Ánh mắt kia cứ như không để ý nhưng lại tràn ngập lạnh lùng. Dung Túc lập tức chột dạ kêu một tiếng "meo meo".

Tô Mặc quay đầu lại, thấy Băng hồ đã ăn xong con gà nướng, ba miếng thịt hươu, hiện còn đang tham lam ăn một con cá nướng!

Tốc độ ăn này, so với thân thể của nó hoàn toàn không hợp chút nào.

"Cái tên ham ăn này, lão tử còn chưa được ăn đâu! Sao ngươi có thể ăn nhanh như vậy!"

Dung Túc thấy Băng hồ vừa ăn vừa cướp, lại càng tức giận, lập tức kêu Tô Mặc nhớ chừa cho mình một chút.

"Băng hồ này hình như là dị thú Yêu giới, thực lực hẳn không tệ, cũng vô cùng đáng yêu." Diệp Song Song tò mò hâm mộ, nhịn không được đưa tay vỗ nhẹ lên thân thể trắng như tuyết của băng hồ.

Băng hồ ăn no bụng, ngửa bốn chân lên trời, không nhúc nhích, tùy ý thiếu nữ vuốt ve.

Diệp Song Song cười nói: "Ha ha, da lông thật là mềm mại, màu trắng đúng là xinh đẹp, hơn nữa hàm răng vô cùng chắc chắn, bốn chân có lực, có lẽ lúc chạy trốn tốc độ nhất định rất nhanh! "

"Hai tên ham ăn này có thể dẫn đường sao?" Diệp Tranh lạnh lùng nhìn thoáng qua băng hồ và hắc miêu, có chút hoài nghi hỏi.

"Ngươi mới ham ăn, cả nhà ngươi mới ham ăn." Dung Túc có chút tức giận nhìn chằm chằm hắn.

"Đừng ồn ào." Tô Mặc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, vô cùng ôn nhu.

"Hừ." Dung Túc thoải mái nheo mắt lại, mặc dù nữ tử này vuốt ve như đang vuốt mèo, nhưng không thể không nói thật sự rất thoải mái.

"Các vị, thật ra băng hồ và hắc miêu có ngũ quan cảm ứng, cường đại hơn rất nhiều loài người chúng ta. Huống chi băng hồ có thuộc tính băng, ở đây nó như cá gặp nước. Nói chung, không thử một lần thì làm sao biết?" Sư Anh nhẹ khoác ống tay áo, mỉm cười nói.

Vừa nói vừa xoay người bắt Hắc Miêu trong ngực Tô Mặc, cũng không để ý hắn có muốn hay không, ôm vào trong ngực mình.

Hắn từ từ quay đầu nhìn lại, cười yếu ớt, "Mặc Nhi, sau này những chuyện như thế cứ để ta làm."

Dung Túc tức giận đến cắn răng, vô cùng không vui, đột nhiên cảm thấy Sư Anh thật sự quá ghê tởm.

Dung Túc bất đắc dĩ phải dẫn bọn họ đi vào sâu trong núi, dọc đường đi băng hồ còn dẫn họ vòng tới vòng lui, không chịu đi thẳng.

Mọi người vô cùng oán giận với cái đường đi quanh co này, thậm chí dọc đường còn nghe thấy nhiều tiếng kêu trầm thấp của dị thú, nhưng không đụng phải. Song khi có người thấy thi thể người Lam gia bị gặm cắn trên đường, lập tức không còn dám nói gì.

Đi khoảng nửa canh giờ, mới tới một nơi u ám.

Trên thạch bích toàn bộ đều là linh thạch hiếm thấy, có tam phẩm, tứ phẩm, còn có ngũ phẩm.

Mọi người nhìn đến mắt muốn căng ra, cuộc đời bọn họ chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy, lúc này Tô Mặc trầm ngâm nói: "Đây có thể là nơi sống của bầy sói, chẳng qua ban ngày chúng nó tạm thời rời đi. Hai canh giờ này mọi người có thể linh thạch, tuyệt đối không vượt quá thời. Chúng ta còn đi đến nơi sống của dị thú khác, nơi đó có rất nhiều nguyên liệu đặc thù."

Mọi người rất kích động, lập tức xắn tay áo lên bắt đầu cầm pháp khí khai thác linh thạch. Những người Mặc Môn còn ở lại giờ phút này vô cùng vui mừng, cảm thấy những người đều là đám người ngu xuẩn.

Tô Mặc nhìn chung quanh thật lâu, Sư Anh đứng ở bên cạnh nàng, hỏi: "Sao vậy?"

Nàng nâng mắt khẽ cười, "A Anh, chàng nói xem đá Tam rốt cục ở đâu?"

Sư Anh ôn nhu cười một tiếng, "Ta nghĩ là ở cửa vào Yêu Giới, hình như cũng trong sâu, và là nơi vô cùng lạnh."

Tô Mặc đáp: "Chàng ở lại đây, ta gọi băng hồ dẫn ta vào tìm bên trong. ”

Sư Anh lắc đầu, "Mặc Nhi, người nên đi là ta."

Tô Mặc ngước mắt, cự tuyệt: "A Anh, ở đây còn cần chàng trông coi, ta đi cùng băng hồ và Dung Túc, hai canh giờ hẳn là tới kịp. Sinh tử của những người này ta giao cho chàng, nếu hai người chúng ta cùng rời đi, bọn họ nhất định không chịu."

Sư Anh nhìn nàng, chiếc mũ lụa bị gió thổi lên, lộ ra khuôn mặt có độ cong mê người, hắn lấy tẩu thuốc từ trong lòng ngực ra, nhẹ nói: "Nghe nói cửa vào có rất nhiều yêu vật, không có vật này căn bản không cách nào đi vào, hay là nàng ở lại, dù sao ta cũng chỉ là cái bóng."

"Cho ta vật này, ta sẽ đi." Tô Mặc nói.

"Mặc Nhi, để ta đi, một mình nàng vào trong ta không yên lòng." Ánh mắt Sư Anh đầy ôn nhu.

"Nếu hai người các ngươi có chuyện quan trọng thì đi đi!" Lúc này Diệp Tranh đứng trước mặt hai người, những sợi tóc đen của hắn bay theo gió, như mực như lụa, mặt không chút thay đổi nói.

"Chỉ cần hai canh giờ sau trở lại là được." Diệp Song Song nhẹ nhàng cười.

Ánh mắt của những người khác cũng nhìn lại, gật đầu, ẩn chứa sự tín nhiệm, loại tín nhiệm đặc thù mà ở hoàn cảnh này vô cùng khó có được, Tô Mặc lập tức nhìn lại, cười một tiếng, "Đa tạ."

Sư Anh nói: "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trở về đúng giờ."

*

Một bên khác, đám người Hạ gia bị trận pháp mê hoặc một lúc lâu, rốt cục phát hiện ra đầu mối.

Bên ngoài trận pháp, càng ngày càng nhiều người Hạ gia đến, cuối cùng tất cả đều đã đông đủ. Mọi người hợp lực vây công mới có thể phá bỏ được trận pháp.

Nhưng sau khi vào trong đó lại phát hiện tất cả đều đã biến mất, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Chủ sự Hạ gia nhíu mày lại, hung hăng nắm quyền, lạnh lùng nói: "Đáng giận, đáng giận, nhất định là chạy trốn rồi."

"Hừ, cho dù các ngươi chạy tới chân trời góc biển, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Hai mắt tộc trưởng Hạ gia trợn to, lạnh lùng nói, "Nếu không Hạ Tuyết Nhi cũng sẽ không suy bại đến mức muốn chết không được muốn sống cũng không xong. Nàng vốn là vị hôn thê của Tam hoàng tử, là một nước cờ vô cùng tốt của Hạ gia ở Tề quốc, cư nhiên bị tên tiểu tử Tô gia phá hủy. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ. "

Lúc này các quản sự cũng nói: "Tộc trưởng, bên ngoài có người Lam gia và Bạch gia cùng tới, hình như có chuyện muốn nói với chúng ta."

Tộc trưởng Hạ gia lập tức gật đầu: "Dẫn bọn họ tới đây."

Không đến một lát, bên ngoài người Lam gia và Bạch gia lén lút ló đầu ra.

"Các ngươi có chuyện gì? " Người Hạ gia lạnh lùng quát.

Người Lam gia run rẩy, vội vàng nói: "Chúng ta mới vừa, mới vừa biết được hành tung của tiểu tử Tô gia và Mặc Môn, họ đi vào trong núi."

"Các ngươi không có nhìn lầm chứ?"

"Không có, tuyệt đối không có, bởi vì chúng ta mới từ nơi đó trở về."

Chủ sự Hạ gia lập tức cười lạnh, "Tốt, vô cùng tốt, chúng ta đi qua đó cho bọn chúng biết tay."

Có người lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Trong núi không an toàn, hình như đã chết không ít người."

"Hạ gia chúng ta nhiều người như vậy nhiều người như vậy, thực lực cường đại như vậy, còn sợ không an toàn sao?"

Mọi người lập tức cười: "Không sai, lần này bọn họ chết chắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro