Quyển 1 - Chương 121: Tính kế lẫn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mặc nhìn Ngu Nhiễm âm thầm gợi tình trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi cứng lại, biểu cảm như cười như không.

“Không ngờ hai người các chàng lại hòa hợp với nhau?” Tô Mặc nhẹ nhàng dựa vào người hắn.

“Hòa hợp? Đương nhiên không phải.” Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Nhiễm lóe lên.

Trước mắt vì chung lợi ích, Ngu Nhiễm chỉ có thể tạm thời liên thủ cùng Văn Nhân Dịch, bởi vì hai khế ước dù sao cũng vẫn tốt hơn ba khế ước. Bọn họ cùng nhau quấn quít lấy Tô Mặc, làm cho Sư Anh kia biết khó mà lui, dù sao, thực lực của đối phương thật sự quá cường đại, hai người đều có áp lực, không thể đấu võ thì chỉ có thể đấu trí.

“Đúng rồi, chàng với A Anh rốt cuộc nói gì vậy? Chàng vậy mà lại chấp nhận.” Tô Mặc nhoài người trên giường, hai tay chống má nhìn thoáng qua Ngu Nhiễm.

“Không có gì!” Ánh mắt Ngu Nhiễm khẽ cười thành tiếng “Ta thật sự đã chấp nhận hắn.”

Thật ư? Đương nhiên không phải! Ngu Nhiễm nhịn không được thở dài, không thể không nói Sư Anh là một lão hồ ly, lúc đó hắn ta mang vẻ mặt tự nhiên vênh váo, uy hiếp nói cho hắn biết nếu biểu hiện bên ngoài có sự khác biệt với lời nói thì sẽ chỉ làm Tô Mặc chán ghét hắn, dần mất hứng thú, thậm chí còn nói nam nhân tranh thủ tình cảm cũng không có khác biệt gì lớn với nữ nhân, càng thể hiện sự khoan hồng độ lượng thì càng làm cho lòng đối phương áy náy với mình.

Lúc này Ngu Nhiễm nhíu mi, hắn viết sách nên đương nhiên biết đạo lý này, hiểu rất rõ.

Từ lúc đó, hai người âm thầm hạ chiến thư, xem rốt cuộc trong lòng Tô Mặc có ai?

Ai thua người ấy ra đi, xem ai là người cười đến cuối cùng, cười vui sướng nhất.

Mà sau khi nghĩ như vậy, hắn nhạy bén phát hiện ra khóe môi Tô Mặc cong lên như cười như không, đôi mắt lành lạnh, lòng hắn biết không ổn rồi.

“Chẳng lẽ khanh khanh không tin ta?” Ngu Nhiễm sờ mũi, cười yếu ớt, ánh mắt hơi mất tự nhiên.

“Ta tin rằng chàng đang lừa ta!” Đuôi lông mày nàng nâng lên, khóe miệng cười lạnh lùng, “Không thể tin được tâm tư của chàng ngày càng sâu, không sợ đêm nay ta đuổi chàng ra ngoài sao?”

“Khanh khanh đuổi được ư?” Ngu Nhiễm lập tức dựa vào người nàng, ngăn nàng lại, nhẹ nhàng cọ cọ.

Tô Mặc bị hắn đè chặt, mặt không thay đổi nhìn hắn, nếu chưa cưới nàng đương nhiên nàng sẽ không khách khí với hắn, nhưng hiện tại lại không thể ra tay. Có câu liệt nữ sợ triền lang, nàng không phải là liệt nữ thì hắn cũng là sói quấn người. Thời gian này, mấy nam nhân bên cạnh dường như đều mang tâm tư quá sâu, làm người ta đoán không ra.

Ngu Nhiễm cười mê hoặc dựa vào người nàng, tay chân không thành thật chấm mút, đôi mắt xinh đẹp nhẵn bóng như sông nước mênh mông, lấy chiếc quạt trong tay áo ra, sợ da thịt mĩ lệ của nàng bị thương, hắn vứt xuống đất, cười nói: “Mặc Nhi, chuyện giữa nam nhân, nữ nhân không cần biết nhiều đâu, tóm lại tất cả chúng ta đều vì nàng, ngoài ra nam nhân chúng ta đều có bí mật trong lòng, mang vẻ thần bí mới có thể hấp dẫn khanh khanh được đúng không?”

Tô Mặc nhẹ hừ một tiếng, không có phản ứng.

Lúc này hai hàng lông mi của Ngu Nhiễm dài như phiến quạt, phong tình vạn chủng chớp chớp nói, “Còn nữa khanh khanh, đêm nay ta đến đây thị tẩm, nàng cũng không thể khiến vi phu uổng công vui mừng như vậy được…”

Ánh mắt Tô Mặc lạnh nhạt nhìn Ngu Nhiễm, đồ giảo hoạt, lòng không nhịn được khinh thường: “Chàng còn muốn đè ta đến lúc nào nữa? Không phải chàng nói muốn thị tẩm sao?”

Ngu Nhiễm chột dạ sờ hai má, vẫn cười đến mê hoặc lòng người, “Đúng! Đúng!”

Môi Tô Mặc cười nhẹ hiện lúm đồng tiền: “Vậy buông!”

Ngu Nhiễm cười tủm tỉm thả nàng ra, đang chuẩn bị hưởng thụ thịnh yến trước mắt, lại cảm giác một tia sáng hiện lên trước mặt, là đùi đẹp thon dài của đối phương. Còn chưa thấy rõ tình hình, ngay sau đó hắn đã ngã nhào xuống đất, mông đau nhói, bị đối phương đuổi khỏi giường.

Ngu Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, xoa nhẹ chỗ bị đau, “Khanh khanh, nàng muốn mưu sát phu quân sao?”

“Là chàng không nói thật với ta, trừng phạt chàng.” Tô Mặc cũng nhẹ nhàng lại gần, đưa tay ôm cổ Ngu Nhiễm, hơi thở trong vắt, miệng nhàn nhạt tản mùi thơm.

“Mặc Nhi, không được sao?” Ngu Nhiễm thất vọng nhìn nàng, sao lại không cho hắn thị tẩm?

“Trên giường nóng, dưới đất không mát hơn à?” Tô Mặc nghiêng thân, khẽ cười.

Đôi mắt Ngu Nhiễm mở lớn, không ngờ nữ tử này lại có thể nhiệt tình như thế, tay hắn nhịn không được vuốt sàn nhà một cái.

Sàn của phòng ốc trên thuyền hạm Vô Song thành đương nhiên không phải bình thường mà là loại gỗ đắt tiền, soi rõ bóng người.

Đối diện là nữ tử tao nhã khuynh thế, ánh mắt hắn liếc qua lưng áo yểu điệu của nàng, hai chân thon dài, tư thái ung dung quyến rũ. Ngu Nhiễm dường như cảm thấy tiết trời tháng Sáu nóng đến mức khiến máu hắn sục sôi, máy huyết sôi trào, cười mê hoặc nói: “Dưới đất cũng được, khanh khanh cho vi phu hạ hỏa rất tốt…”

Tô Mặc ngoắc ngón tay với hắn, Ngu Nhiễm lập tức không để ý đến hình tượng quân tử, vọt lên hôn môi nàng. Hai người đều giỏi vũ đạo, mỗi khi gặp nhau đều hừng hực khí thế, như sóng gặp gió, liều chết triền mien. Sau một hồi thân mật toàn thân nàng nhũn ra, Ngu Nhiễm như vừa nhảy xong một khúc vũ đạo kịch liệt, cả người đổ đầy mồ hôi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, “Khanh khanh?”

Hai chân Tô Mặc quấn lấy hắn như một con xà yêu mĩ lệ, nàng thấp giọng thì thầm: “Nhiễm.”

Ngu Nhiễm nhịn không được đưa ngón trỏ chạm môi nàng, rồi hôn nàng nói: “Khanh khanh, lúc nàng không ở cạnh ta, ta cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, nhưng khi nàng ở cạnh ta, ta lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh.”

Mắt đẹp Tô Mặc nhẹ nâng lên, như cười như không, “Chậm như thế nào? Nhanh như thế nào?”

Ngu Nhiễm không cần nghĩ mà nói luôn: “Chậm như một ngày dài bằng ba thu, nhanh như trong một cái chớp mắt.”

Tô Mặc cong môi, ngồi thẳng người lạnh nhạt nói: “Nhiễm, ta có thể hiểu được tâm tình của chàng, nhưng cũng không thể sớm sớm chiều chiều quấn quýt lấy nhau được*.”

Nàng dù y phục không chỉnh tề, ánh mắt lạnh nhạt nhưng cũng mị hoặc tận xương.

(*) Câu thơ gốc: Lưỡng tình nhược tại trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.

Ngu Nhiễm lập tức nhíu mi, “Thơ này là ta ghét nhất, không đứng đắn diễn đạt không lưu loát, đều do khế ước của khanh khanh quá nhiều.”

Một câu như đá nện vào tâm, đầu ngón tay Tô Mặc nhẹ nhàng chạm qua tóc mai, cười khẽ: “Ta không nghĩ rằng lại có nhiều khế ước như vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng là người tu hành, có thể tăng thực lực và sống lâu. Chỉ khi tu vi chúng ta tăng lên, tuổi thọ cũng tăng, duy trì được dáng vẻ như bây giờ, chúng ta mới có thể ở lâu dài với đối phương.”

Đáng tiếc trước mắt điều khiến nàng cảm thấy buồn bực là thời gian tu hành không đủ, thời gian củng cố thế lực Tô gia cũng không đủ, mọi chuyện khởi đầu đều vất vả gian nan. Tuy nàng đã thận trọng nhưng vẫn cảm thấy không đủ thời gian, ánh mắt không nhịn được lộ vẻ buồn rầu nặng nề. Trên đời này không có bao nhiêu người mới mười sáu tuổi đã đạt tới Tôi Thể kì, mà nàng lại muốn tiến thêm bước nữa, đúng vậy, nàng vẫn chưa vừa lòng.

Nàng cảm thấy mình sắp đột phá, cũng không biết vì sao vẫn chưa đạt tới.

Chẳng lẽ là vì nàng còn quá trẻ? Ngưng Mạch lúc mười sáu tuổi quá mức nghịch thiên?

Ngu Nhiễm nhìn nàng, lòng ngẩn ngơ, nữ nhân của hắn không phải là nữ tử dốc lòng tập trung tinh thần cho chuyện tình cảm nam nữ. Nàng rất có chủ kiến, rất thông minh, lại xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, làm việc đâu vào đấy, cho nên chắc chắn có rất nhiều người thích nàng.

Hắn cũng chỉ thích nữ nhân như vậy, tuyệt đối không lệ thuộc!

Lúc này chuông gió ngoài cửa vang lên leng keng, báo hiệu bên ngoài có người.

Tô Mặc liếc mắt, lập tức lướt nhanh tiến vào trong giường, nhanh tay kéo mành xuống, nàng y phục không chỉnh thế này thật sự không nên gặp người, dù là người thân quen cũng không muốn đối phương nhìn thấy. Trong tâm nàng vẫn quá bảo thủ, lần trước ở trên thuyền thực hiện khế ước với Sư Anh là lần duy nhất nàng càn rỡ, hiện tại nhớ lại trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Màn lụa tầng tầng lớp lớp, từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy lờ mờ, mông lung.

Ngu Nhiễm nhìn nàng như vậy lại không nhịn được cười khẽ, dù cho nàng cường đại như thế nào, không ngừng cố gắng như thế nào thì vẫn có sắc thái của tiểu nữ nhân.

Bên ngoài truyền đến một giọng nam: “Ngu Nhiễm, ngươi còn ở đây sao?”

“Văn Nhân Dịch, ta đương nhiên đang ở đây, chẳng lẽ ta với khanh khanh, ngươi cũng muốn cùng sao?” Ngu Nhiễm cười khẽ.

Văn Nhân Dịch lạnh nhạt đáp: “Ngu Nhiễm, dục vọng chiếm giữ của ngươi quá mạnh mẽ, ít nhất ta cảm thấy, thời điểm chúng ta ở cùng với Mặc Nhi hẳn là phải nghĩ cách để nàng nhanh chóng tăng thực lực lên, phương diện này ngươi vẫn còn quá nóng vội.”

Ngu Nhiễm quay lại nhìn theo tiếng nói, Văn Nhân Dịch mặc quần áo màu trắng đứng ngoài rèm cửa, nhìn từ xa trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không có biểu cảm gì.

Ngu Nhiễm cười mị hoặc, chậm rãi đứng lên, khoác một kiện lụa mỏng trung y màu xanh ngọc yên thảo, chậm rãi sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi ra, tiến lên vỗ vai Văn Nhân Dịch, thấp giọng nói: “Biểu huynh, ngươi tới đây sớm như vậy là để chỉ trích ta hay sao?”

Văn Nhân Dịch chán ghét tránh bàn tay hắn, lạnh lùng nói: “Bỏ bàn tay bẩn của ngươi ra đi.”

“Tay ta rất sạch.” Tay phải Ngu Nhiễm đưa lại gần.

“Ai biết lúc nãy có chạm qua đồ gì bẩn không chứ.” Văn Nhân Dịch nhìn thoáng qua bụng hắn, ám chỉ nói.

“Ta chỉ chạm vào khanh khanh, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ khanh khanh.” Ngu Nhiễm mặt dày nói.

“Đương nhiên không phải, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Giọng Văn Nhân Dịch rất trầm.

Ngu Nhiễm không giận mà nhắc nhở: “Văn Nhân Dịch, hai người chúng ta trước tiên phải đối phó với người ngoài, chuyện đả kích lẫn nhau không có lợi đúng không? Ngươi đừng hòng đâm một đao sau lưng ta, nếu không bản công tử sẽ liên thủ với Sư Anh, đến lúc đó ngươi sẽ là người phải rời đi.”

Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc hắn, môi mím lại thành một đường thẳng, chậm rãi đáp: “Ta hiểu tính tình của ngươi, ngươi sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn đó.”

Ngu Nhiễm cũng nói: “Cho nên ngươi cũng đừng ép ta làm ra chuyện ngu xuẩn gì.”

Khuôn mặt Văn Nhân Dịch lạnh lùng, thấp giọng nói: “Ta biết, nhưng lời ta vừa nói là thật, nếu hai người chúng ta thật sự muốn tốt cho nàng, sẽ vì nàng trả giá nhiều hơn, hy sinh nhiều hơn, không thể lúc nào cũng luôn lo lắng việc thỏa mãn dục vọng của riêng mình.”

Lời nói của Văn Nhân Dịch bức người, làm cho Ngu Nhiễm cảm thấy mỗi đối thủ đều vô cùng khó chơi, truyền vào phòng Tô Mặc nghe thấy, không biết cảm động đến bao nhiêu!

Bên ngoài Văn Nhân Dịch nghiêm trang đứng đắn, trong tâm cũng không thật sự tốt lành, Ngu Nhiễm lập tức lớn tiếng đáp: “Được rồi, về sau chúng ta phải lo lắng cho Mặc Nhi nhiều hơn, ngươi cứ đi theo mẫu thân ngươi đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc Mặc Nhi thật tốt.”

“Đừng làm rộn, Nhiễm, hiện tại đến lượt ta ở cùng Mặc nhi, ngươi đi vấn an dì đi.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh lẽo.

“Văn Nhân Dịch, ta nhớ rõ đã nói ngươi sau một lát nữa hãy đến, nhưng hình như ngươi đến sớm hơn một nén nhang.” Ngu Nhiễm cũng cực kì không hài lòng.

“Ta sợ ngươi túng dục quá độ.”

“Có sao? Chỉ sợ là chính ngươi muốn túng dục quá độ thôi.” Ngu Nhiễm không chút yếu thế liếc hắn.

Văn Nhân Dịch than nhẹ, “Nếu là vì Mặc Nhi, hai người chúng ta không nên tranh cãi, ta chỉ muốn nàng nhanh chóng đạt tới Ngưng Mạch kỳ.”

Ngu Nhiễm cũng cười: “Thật ra bản công tử đã muốn nói với nàng về Lôi Điện của Vô Song thành, ta cảm thấy mình không thẹn với lương tâm.”

Văn Nhân Dịch nói tiếp: “Nhưng nếu không đạt Ngưng Mạch, nàng chỉ là Tôi Thể kì mà thôi, tuổi thọ bằng người bình thường.”

Ngu Nhiễm lười biếng tựa vào cửa, “Thân thuần âm sao có thể tăng thực lực dễ dàng như vậy chứ? Việc này đương nhiên phải bàn bạc kỹ hơn, ngươi rốt cuộc đã nghĩ ra phương pháp thối nào?”

“Hiện tại, cửa vào Yêu giới đang mở ra, nơi đó tài nguyên rất nhiều, chúng ta lại đưa nàng đi một lần nữa, không chừng nàng có thể tăng thực lực lên rất nhanh.”

Ngu Nhiễm cười nhạo, “Nàng đã đi Yêu giới một lần, cũng chỉ tăng lên một phần thực lực, nương ngươi đang mang bệnh nặng trong người, ngươi lại cùng Tô Mặc đi ra ngoài, thật không biết liêm sỉ!”

Ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, “Ngu Nhiễm, thời điểm này ta không muốn nói gì, nếu ta không đi được, vậy ngươi có thể cùng Sư Anh đưa nàng đi, ở đây ta còn phải ứng phó với nhiều chuyện khác, như thế ngươi hẳn là không ý kiến gì chứ?”

Môi Ngu Nhiễm nhếch lên, khinh thường nói: “Chỉ sợ là ngươi muốn ta với Sư Anh trai cò tranh chấp, ngươi cháy nhà hôi của, ngươi bàng quan xem hai hổ cắn nhau, hai bên tổn hại, sau đó ngư ông đắc lợi đúng không?”

Mày Văn Nhân Dịch nhíu lại, hai người đối diện lẫn nhau, ánh mắt lạnh nhạt, đều mang tâm tư riêng. Không khí nặng nề, cả hai đối đầu không ai nhường ai, cho dù đứng cùng chiến tuyến thì cũng không quên kéo đối phương xuống ngựa.

Lúc này trong phòng bỗng truyền đến giọng nói kiêu ngạo của nam nhân thứ ba, dùng thần thức truyền âm: “Ta nói này… Hai người các ngươi thành sự không đủ, bại sự có thừa, mặc dù suy nghĩ được lắm nhưng đáng tiếc là sai mất bước quan trọng nhất rồi.”

“Các hạ là ai? Vì sao không hiện thân?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng hỏi.

“Là ta.” Dung Túc xuất hiện, thân mình trôi nổi giữa không trung, khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Các hạ là ai?” Văn Nhân Dịch cũng không kinh ngạc, ánh mắt đăm chiêu.

“Văn Nhân Dịch quả thật là lần đầu tiên thấy bản công tử, nhưng ta lại không xa lạ gì ngươi.” Dung Túc đứng đó, lạnh nhạt nhìn Văn Nhân Dịch, giọng luôn đè thấp, đương nhiên không muốn để cho Tô Mặc nghe được bọn họ nói chuyện, “Tại hạ xin tự giới thiệu, ta tên là Dung Túc.”

“Dung Túc? Quả thật đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Vẻ mặt Văn Nhân Dịch lạnh nhạt thản nhiên, hắn có nghe Cơ Bạch nói qua về thiếu niên này.

"Dung Túc! Lại là ngươi tên tiểu tử này, ngươi mới nói chúng ta nghĩ sai bước quan trọng rồi, chẳng lẽ ngươi có cao kiến gì sao? Nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe theo cao kiến của ngươi? Vô sự hiến ân cần, không phải gian tà cũng là đạo chích!” Ngu Nhiễm tức giận, cực kì hoài nghi Dung Túc.

Văn Nhân Dịch nhìn hắn chăm chú, “Không sai, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin tưởng ngươi?”

Ánh mắt Dung Túc lạnh lùng, cười châm chọc: “Sự thật khó nghe, để xem các hạ có tin không!”

Ngu Nhiễm hừ lạnh, định mặc kệ thiếu niên này.

Thế nhưng Dung Túc vẫn cao cao tại thượng nói: “Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thời gian ta quen biết với Tô Mặc lâu hơn so với các ngươi, hơn nữa ta cũng đi theo nàng lâu nhất, lại là người hiểu rõ Sư Anh nhất trong các ngươi.”

Văn Nhân Dịch lập tức nhẹ nhàng “A” một tiếng, lộ vẻ xúc động, “Xin lắng tai nghe.”

Dung Túc cho hắn một ánh mắt tán thưởng, chậm rãi nói: “Các hạ là người thông minh, không giống hắn ta!”

Hắn liếc Ngu Nhiễm.

Lông mày Ngu Nhiễm dựng lên, tiểu tử này vô cùng thiếu đòn.

Thân hình Dung Túc hạ xuống, tiến về trước hai bước nói: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, bản công tử cũng cực kì chán ghét Sư Anh, người này tuyệt đối không phải là người đơn giản, vì ta biết địa vị của hắn trong lòng nữ nhân kia rất khác biệt, hắn chính là nam nhân mà cuộc đời này Tô Mặc yêu nhất. Hai người các ngươi phải phối hợp lại đối phó một mình hắn, đồng thời Tô Mặc cũng không thể ở bên cạnh bất cứ ai trong hai người, nếu nàng biết các ngươi khi dễ người trong lòng nàng, đến lúc đó dưới cơn nóng giận, chỉ sợ người đi sẽ là các ngươi.”

Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch tuy nghe xong thấy rất không vui, nhưng vẻ mặt đều như đang suy nghĩ, trong lòng cũng đã có nhận định chung, xem ra bọn họ đã xem nhẹ vị trí của Sư Anh.

Dung Túc khẽ cười: “Cho nên bản công tử đã nghĩ ra biện pháp một hòn đá ném hai con chim, một mũi tên trúng hai đích!”

Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch trăm miệng một lời: “Biện pháp gì?”

Khuôn mặt tuấn mĩ của Dung Túc ngẩng lên, cười lạnh: “Hai vị đều là người thông tin nhanh nhẹn, hiện giờ không chỉ cổng vào Yêu giới mở ra, mà nghe nói Ma giới cũng đã mở, tam giới có thể kết nối với nhau. Có thể tăng thực lực lên không nhất định phải đi Yêu giới, còn có thể đi Ma giới, cho nên hiện tại nơi nàng thích hợp đi là Ma giới…”

“Ma giới?” Ngu Nhiễm kinh ngạc.

“Ma giới?” Văn Nhân Dịch không nhịn được nhíu mày.

“Không sai, Ma giới.” Dung Túc khẽ cười.

“Nàng đi một mình?” Ngu Nhiễm thiêu mi.

“Không, ta đi cùng nàng.” Dung Túc kiêu ngạo trả lời.

“Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng chúng ta không nhìn ra tâm tư của ngươi sao? Ngươi hẳn cũng thích Tô Mặc?” Ngu Nhiễm hừ nhẹ.

“Các hạ, ngươi thực ngu xuẩn.” Dung Túc chậm rãi tiến lên hai bước, cố ý chạm vào cánh tay Ngu Nhiễm nhưng xuyên qua, nói tiếp: “Cơ thể ta không có máu thịt, có thể ở cùng với Tô Mặc được sao?”

“Ngươi thật đáng thương!” Ngu Nhiễm bỗng cười khẽ, “Y như thái giám.”

Ánh mắt Dung Túc lập tức rét lạnh, không giận mà cười, “Các hạ rất thiếu tự tin! Thật ra đi Ma giới không chỉ có mình ta là nam nhân, còn có nam nhân khác nữa.”

“Là ai?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng hỏi.

“Hoa Tích Dung.”

“Hoa Tích Dung? Tên căm hận nữ nhân kia sao?” Ngu Nhiễm nghe vậy không nhịn được giật mình.

“Các ngươi cũng biết hắn không thích nữ nhân, cho nên hai chúng ta đi theo Tô Mặc rất an toàn, hoặc nói Tô Mặc đi theo hai người chúng ta rất an toàn, chẳng qua nếu các ngươi lo lắng, sau khi thu phục được Sư Anh, cũng có thể tới.” Dung Túc nhẹ giọng giải thích, trong mắt lại lộ ra ánh sáng long lanh không dễ phát hiện.

“Khoan đã, tiểu tử.” Bỗng Ngu Nhiễm khẽ cười, tiến lên ghìm cổ Dung Túc.

Lúc này cánh tay hắn không có xuyên qua, mà là ghìm được thân thể thật, Ngu Nhiễm lập tức cười lạnh, “Ta cảm thấy ngươi chắc chắn đang che giấu gì đúng không? Sao bây giờ lại không xuyên qua cơ thể ta nữa?”

Dung Túc không giãy dụa, ánh mắt chợt lóe lên, cười lạnh, “Ngu thế tử, ngươi không nên đụng vào ta.”

Hắn bỗng giả vờ đáng thương, bỗng hóa thành mèo con, lớn tiếng kêu: “Mặc Nhi, Mặc Nhi.”

Ngu Nhiễm giật mình nhìn con mèo đen trong tay, cũng quên buông ra.

“Ngu Nhiễm, các chàng đang làm gì vậy?” Tô Mặc đã mặc y phục chỉnh tề đi ra, liếc mắt bọn họ.

“Mặc Nhi, hắn bóp chết ta, hắn muốn bóp chết ta. Ngu Nhiễm ức hiếp ta.” Mèo đen bốn chân đạp lung tung, lớn tiếng khóc lóc kể lể, “Ta với Tô Mặc đã lập khế ước bản mạng, nếu ta chết thì thân thể nàng sẽ có chuyện đó.”

“Không có gì, ta chỉ chơi đùa với nó thôi.” Ngu Nhiễm lập tức thả Dung Túc, vỗ đầu nó, đồng thời không quên giẫm một cước vào đuôi nó.

Hai tay Tô Mặc khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn, như cười như không.

Dung Túc lập tức đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng cọ, lại bị Tô Mặc đá văng ra.

“Các chàng đừng náo loạn nữa, hóa ra các chàng vẫn không vừa mắt với Sư Anh, hừ, nghĩ rằng thần thức của ta vẫn giống như trước kia sao? Thật ngây thơ.” Tô Mặc trừng mắt nhìn Ngu Nhiễm, lại trừng mắt với Văn Nhân Dịch, rồi lại trừng Dung Túc. Bị ánh mắt nhìn rõ mọi việc của Tô Mặc nhìn đến, trong lòng ba người không nhịn được hốt hoảng.

Sư Anh đứng dưới tàng cây, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, môi cười nhàn nhạt.

Khi hắn ở cùng Tô Mặc, đương nhiên sẽ không quên truyền thụ một ít phương pháp tăng thần thức mạnh hơn, vì lợi ích của hắn, cũng vì lợi ích của Tô Mặc.

Lúc này, nam tử đầu bạc đi ra, thản nhiên nói: “Thật ra các hạ mới là người bình chân như vại, lấy bất biến ứng vạn biến.”

Sư Anh khẽ mỉm cười nói: “Người hiểu ta cũng chỉ có Cơ công tử.”

Cơ Bạch lạnh lùng nhìn Sư Anh, nói: “Nếu thực lực nữ nhân này phải tăng lên, biện pháp tốt nhất là đi Ma giới, cho Hoa Tích Dung đi cùng nàng, đương nhiên sẽ có lợi ích lớn.”

Sư Anh gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, chuyện này ta sẽ nói với Mặc Nhi.”

Cơ Bạch gật đầu, rồi đi về phía trước, y phục đen tung bay theo gió, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.

Dưới tàng cây, Sư Anh vươn tay, xoa nhẹ cánh hoa bay tán loạn, cười, “Vì sao tại hạ lại cảm thấy Cơ công tử đối xử với Tô Mặc có chút không giống trước đây…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro