Quyển 1 - Chương 122: Phụ nhân rắn rết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ Bạch khẽ chấn động, hắn chậm rãi kéo mũ trùm đầu lên, đường nét khuôn mặt không còn thấy rõ. Hắn lạnh lùng thốt: “Sư Anh, đã đến đảo số năm, ngày mai còn có chuyện quan trọng, tại hạ chuẩn bị rời đi.”

Nói rồi Cơ Bạch bấm đầu ngón tay niệm pháp quyết, kiếm quang lóe lên, “Soạt” một tiếng, bảo kiếm đã ra khỏi vỏ.

Thanh kiếm màu trắng lơ lửng trước mặt Cơ Bạch, thân kiếm hơi run run như thân rồng. Nam tử thả người nhảy lên, áo bào đen tung bay theo gió.

Cơ Bạch liếc hắn một cái, đôi mắt sáng như ánh trăng, thản nhiên nói: “Sư Anh, đừng quên ngươi còn nợ ta một nhân tình.”

Sau đó hắn lập tức bấm quyết, kiếm quang lóng lánh, bóng người bay về phía trước, hòa làm một thể với màn đêm.

Sư Anh phóng mắt nhìn theo, nhẹ giọng cười: “Cơ Bạch, ngươi ngay cả một khắc cũng không muốn ở lại, thật đúng là…”

Hắn lắc lắc đầu, nhắc đến nhân tình hẳn là hắn không muốn mình nhắc tới việc này.

Thông minh như Sư Anh, làm sao không hiểu rõ ý của hắn?

Sư Anh mặt như quan trọng, ánh mắt trong suốt như nước, hắn đứng chắp tay, không nhịn được nghĩ đến Cơ Bạch đã thấy những gì trên đá Tam Sinh?

Đáng tiếc hắn hiểu Cơ Bạch không đủ sâu, nhiều nhất chỉ có thời kỳ Bắc Cơ Nam Anh kia thôi.

Mái tóc bạc, vô tình ngàn năm, thân phận hắn đúng là có chút thần bí!

Sư Anh cười cười, cũng không để trong lòng, dần chuyển mắt nhìn xuống dưới.

Thuyền hạm lơ lửng trên không đảo số năm, nhìn xuống dưới, đường bờ biển uốn lượn trải dài mấy trăm dặm như một con rồng biển khổng lồ đang ngủ say, nói theo phong thủy thì là khí thế tiềm long. Thành trấn trên hòn đảo đèn đuốc sáng trưng, tầng tầng lớp lớp, san sát nối tiếp nhau, mặc dù là ban đêm nhưng đường phố vẫn người đến người đi, chằng chịt như đàn kiến.

Sư Anh cười nhẹ, biết bản thể của hắn đang ở tại đây, xem ra cả hai sẽ nhanh chóng hợp làm một, như vậy thực lực của hắn sẽ cường đại hơn.

Nhưng, tuy thực lực quan trọng nhưng cũng không thể hữu dũng vô mưu. Giống như việc đối phó hai nam tử Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, hắn chưa bao giờ định giải quyết bằng vũ lực.

Mặc dù đối phương rất trẻ tuổi, nhưng không phải đèn cạn dầu, hắn chưa từng xem nhẹ bọn họ.

Hắn quyết định sẽ từ từ khiến hai người biết khó mà lui, để họ ra ngoài lấy vợ sinh con, làm những khế ước kia sụp đổ.

Một bên khác, ba người trong phòng ngượng ngùng, không ngờ tụ tập một chỗ thương nghị “đại sự” mà lại bị Tô Mặc phát giác ra hết.

Tô Mặc cười nhạt nhìn ba người, khẽ hừ: “Vậy mà lại mang tâm tư khó lường với Sư Anh, hai huynh đệ các chàng đúng là bản lãnh.”

Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm rũ mắt xuống, khuôn mặt lạnh lẽo không nói lời nào, xem ra Sư Anh kia đúng như lời Dung Túc nói, là giới hạn của Tô Mặc, một khi chạm đến, hai người nhất định sẽ không chịu nổi.

Nghĩ tới điều này, trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy không thoải mái, cực kì không thoải mái.

Ngu Nhiễm lập tức thở dài, khuôn mặt u sầu, “Mặc Nhi, ta thừa nhận mình ghen tị, nhưng chẳng lẽ nàng không cần ta nữa?”

Văn Nhân Dịch cũng có chút uất ức: “Cuộc sống chìm nổi, nhân tình ấm lạnh, chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ sầu!”

Ngu Nhiễm thở dài: “Những thứ ta làm cho nàng trong mộng đã hóa thành mây bay hết rồi, hiện giờ nàng tốt với Sư Anh như vậy, lòng ta loạn.”

Văn Nhân Dịch cũng lạnh lùng tiếp lời: “Tình cảm phu thê rõ ràng không chống lại được một tên nam nhân đột nhiên xuất hiện, thật sự quá thất vọng đau khổ.”

Tô Mặc nhìn vẻ mặt của hai người, thở dài, bước lên trước cầm tay bọn họ, “Dịch, Nhiễm, đương nhiên các chàng cũng rất quan trọng, Sư Anh và ta tuyệt đối không phải như các chàng tưởng tượng, hai người không nên sinh nhiều tâm tư như vậy.”

Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch không nói gì, tỏ vẻ bi thương sắp chết.

Trái tim Tô Mặc tê rần, nói tiếp: “Gia hòa vạn sự hưng, hiện giờ ta hi vọng mọi thứ đều có thể tốt đẹp, chờ đến khi bước qua cửa ải khó khăn hơn nữa.”

Ngu Nhiễm lập tức thở phào, ôm lấy Tô Mặc: “Dù thế nào ta cũng muốn nàng đền bù tổn thất.”

Văn Nhân Dịch cũng cầm lấy tay nàng: “Mặc Nhi, phải đền bù tổn thất.”

“Mấy đêm này ta sẽ ở cùng các chàng, xem như đền bù vậy.” Tô Mặc cười nhẹ.

“Được! Được!” Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm lập tức gật đầu như giã tỏi, cùng nhau trừng mắt, hai người chợt phát hiện giả vờ yếu ớt đáng thương là một phương pháp tốt để tranh thủ tình cảm, nữ nhân có cường thế hơn nữa cũng phải mềm lòng. Từ giờ hai người chỉ có thể dùng thần thức truyền âm cho nhau, nếu không có tên Tiểu Thất kia xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không bị phát hiện thảm như vậy. Xem ra làm chuyện xấu không thể quá lộ liễu.

Tô Mặc chuyển mắt nhìn về phía Dung Túc, ánh mắt có vài phần ý vị: “Dung công tử, thật ra là ngươi muốn trở lại Ma giới phải không? Cho nên mới giật dây bọn họ? Ngươi thật sự làm ta rất thất vọng!”

Dung Túc hừ lạnh, nghĩ thầm mặc dù hắn phải về, nhưng vẫn không nỡ nàng mà thôi, tuy vậy, nếu nàng hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!

Có đôi khi ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng, sao suy nghĩ của hắn ngày càng phúc tạp, nội tâm ngày càng có nhiều chân tình, ngày càng muốn tiếp cận nàng.

Tính tình hắn cao ngạo, khát vọng muốn được nàng chú ý đến, muốc được nàng quan tâm, chỉ vậy là đủ rồi. Nhưng mà hắn không vui, nàng không coi trọng hắn.

Dung Túc ngạo nghễ nhìn nàng: “Nữ nhân, ngươi nói thế nào tùy ngươi, cùng lắm thì khi thân thể bản công tử khôi phục, chúng ta hủy bỏ khế ước.”

Tô Mặc nhàn nhạt liếc hắn: “Ngươi thật sự muốn hủy?”

Dung Túc xụ mặt hừ một tiếng, không đáp, hiển nhiên không phải thật tâm muốn vậy.

Bóng đêm thâm trầm như mực, Sư Anh từ từ đi đến gần, ánh mắt tĩnh mịch đảo qua Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, ưu nhã cười: “Mặc Nhi, đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên, nàng đúng là phải đến Ma giới một lần.”

“Vì sao?” Tô Mặc khó hiểu hỏi, nếu người ngoài nói vậy nàng sẽ không thèm để ý, nhưng nếu là Sư Anh, nàng đương nhiên coi trọng.

“Vì nơi đó thích hợp để nàng tăng thực lực, thật ra Yêu giới hay Ma giới đều rất dồi dào, nhưng nếu ở Nhân giới, nàng khó có thể đạt tới Ngưng Mạch khi mười sáu tuổi, ngay cả Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đạt được cũng là ưu thế của thân thuần âm, trở thành nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi. Nhưng Mặc Nhi không giống bọn họ, nàng cần cơ duyên ở Ma giới.” Sư Anh cười thanh nhã.

“Ta hiểu!” Tô Mặc biết mình nhất định phải đi.

“Cho nên Dung công tử làm người dẫn đường, sau này đến Ma giới rồi hai người lại tách ra cũng được.”

“Ta biết.” Dung Túc cao ngạo nhướng mắt, liếc nhìn Tô Mặc: “Nữ nhân, nếu ngươi muốn đi Ma giới vậy phải tìm Hoa Tích Dung, hiện tại thân phận bản công tử có chút rắc rối, nếu Hoa Tích Dung đồng ý cho ngươi làm thị tì, ngươi có thể theo hắn tùy ý ra vào Ma giới.”

Nghe nói Tô Mặc phải trở thành thị tì của Hoa Tích Dung, sắc mặt Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm lập tức trầm xuống.

Thuyền Hạm đã hạ, Văn Nhân Dịch lập tức đưa Phương phu nhân tới hậu viện phủ nha để dưỡng bệnh.

Sư Anh thì vội vàng ra bờ biển, không giải thích cho ai nửa câu.

Tô Mặc và Ngu Nhiễm đi về phía Đa Bảo Các tìm Hoa Tích Dung, thương nghị chuyện tới Ma giới.

Đa Bảo Các là nơi xa hoa nhất trên cả con đường, tráng lệ nguy nga. Trước cửa trải thảm lông cừu đen dày, hoa tươi muôn hồng nghìn tía, thật sự là hương khí hợp lòng người.

Hiện giờ nơi đây đang buôn bán đông đúc, đèn đuốc sáng trưng suốt mười hai canh giờ, rất nhiều tu sĩ đến đây mua bán nguyên liệu dị thú.

Đối diện là quán rượu, rượu ngon món ngon, lầu ba đã được một người bao trọn.

Hiện giờ người nọ đang lạnh lùng nhìn phía đối diện, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình trong Đa Bảo Các, lại có thể thưởng thức được ẩm thực ngon miệng nhất.

Hạ Phong đứng sau lưng hắn như cọc gỗ, có chút đau đầu rót một ly rượu, hiện giờ Ngu Nhiễm chưa trở về, hắn vẫn đang bị Hoa công tử sai sử xoay vòng vòng, bị tra tấn chết đi sống lại. Sau khi Hạ Phong rời khỏi Hoa công tử, bị chộp về phải chịu trả thù gấp ba.

Đúng lúc này, Hạ Phong chuyển mắt, chợt thấy hai bóng người quen thuộc, hai tay không nhịn được kích động run rẩy.

Đôi mắt híp của Hoa Tích Dung nhẹ nhàng mở ra, cười lạnh: “Kích động như thế, chẳng lẽ chỗ dựa của ngươi đã trở lại?”

Hạ Phong lập tức thu liễm, khi hắn nhìn rõ là Tô Mặc và Ngu Nhiễm thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nữ chủ tử rốt cục cũng trở về cùng Ngu Nhiễm rồi, hắn sẽ không còn bị Hoa yêu nghiệt hành hạ nữa.

Hắn lập tức không chịu nổi bước ra lan can vẫy tay với bọn họ, gần như sắp rơi nước mắt.

Ngu Nhiễm vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Hạ Phong, hắn quay đầu nhìn Tô Mặc: “Khanh khanh, tên tiểu tử kia nhìn thấy chúng ta cứ như thấy tình nhân xa cách từ lâu vậy, có lẽ mấy ngày nay đã làm khổ hắn rồi!”

Tô Mặc gật nhẹ: “Ta hiểu cảm thụ của hắn, đi cùng Hoa Tích Dung, không thể lạc quan được.”

Ngu Nhiễm u uẩn thở dài: “Khanh khanh, vậy nàng đi Ma giới với Hoa Tích Dung thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Mặc cười khẽ: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, người này ta cảm thấy không phải xấu, chỉ hơi nóng nảy cổ quái thôi, nhẫn nhịn chịu đựng là được.”

Nhẫn nhịn chịu đựng? Ngu Nhiễm làm như không quen nàng, Tô Mặc cười: “Chàng sao vậy?”

Ngu Nhiễm sờ sờ mũi, “Nàng cũng không phải loại nữ nhân nhẫn nhịn gì đó.”

“Làm người đôi khi có thể cường thế, nhưng đôi khi cũng phải học nhẫn nại, lấy lui làm tiến.”

Ngu Nhiễm ồ một tiếng: “Khanh khanh, nàng muốn ngủ đông, ở ẩn?”

“Vậy cũng tốt, dù sao có làm gì cũng vì mục đích đạt được kết quả thôi, cho nên có thể không từ thủ đoạn. Lần này đi Ma giới, ta không quen thuộc hoàn cảnh cũng chẳng biết ai ở đó, Hoa Tích Dung là người duy nhất có thể mang theo ta, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi nhẫn điều người thường không thể nhẫn mới thật sự là người tài. Như Hàn Tín* năm đó, nếu hắn thật sự quá phận, chỉ cần một ngày trả thù về gấp mười là được rồi.”

(*) Hàn Tín: (229 – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, 1 trong "tam kiệt nhà Hán" có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm. Về nội dung trong truyện, sau khi đọc sơ lịch sử thì mình nghĩ có nghĩa là do lúc trước Hàn Tín theo Sở, nhưng không được trọng dụng nên đầu quân cho Lưu Bang nhà Hán, sau giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ chiếm nước Sở.

Ngu Nhiễm giật mình, “Khanh khanh, nàng ngủ đông là vì trả thù.”

Tô Mặc liếc xéo hắn: “Đừng nói ta thành biến thái như vậy, mục đích của ta là vì tăng thực lực lên.”

Ngu Nhiễm lập tức cầm tay nàng, nghiêng người chạm vai vào vai nàng, vuốt mũi nàng: “Ta biết, nàng không muốn vì nhỏ mất lớn, đến lúc đó nếu như Hoa Tích Dung không tốt với nàng, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”

Tô Mặc cười: “Chưa chắc chắn, hắn có đồng ý mang ta đi Ma giới hay không chúng ta vẫn chưa rõ đâu.”

Ngu Nhiễm chớp chớp mắt, xoay người nàng lại, chân thành nói: “Chỉ cần Mặc Nhi có thể đạt tới Ngưng Mạch kỳ ở Ma giới là có thể sống đến 500 tuổi, có thể ở cùng ta ít nhất 500 năm. Chúng ta có thể nắm tay nhau đến già, ta đương nhiên sẽ tìm cách thuyết phục hắn.”

Tô Mặc cảm động, “Nhiễm.”

Ngu Nhiễm lấy quạt ra lắc lắc: “Đến lúc đó, sinh con cái gì là chuyện ta hứng thú nhất.

Tô Mặc trừng hắn, Ngu Nhiễm dùng quạt che mặt hai người lại, cúi đầu hôn nàng, ngọt ngọt ngào ngào, sau đó hai người cùng đi lên lầu ba.

“Chủ tử!” Hạ Phong trông mong đứng trên đầu cầu thang, nước mắt lưng tròng nhìn Ngu Nhiễm, “Người đã trở lại.”

“Hạ Phong, cực khổ rồi.” Ngu Nhiễm vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười.

“Chỉ cần công tử trở về, ta lập tức không khổ nữa.” Hạ Phong nói lời buồn nôn.

“Nói vậy ngươi ở đây thật sự rất khổ sao?” Ngu Nhiễm nhíu mày.

“Không không… Không có gì.”

“Không có gì là tốt rồi, ta nghĩ Hoa công tử cũng sẽ không khắt khe ngươi.”

“Ta…” Hạ Phong khóc không ra nước mắt.

Ngu Nhiễm nhìn về phía Hoa Tích Dung, cười nhạt một tiếng: “Hoa công tử, đã lâu không gặp.”

“Ngu Nhiễm công tử cũng vậy.” Hoa Tích Dung chậm rãi đứng dậy, môi nâng lên đường cong nhàn nhạt, ý cười mê người.

“Nếu ta nhớ không lầm, ít ngày nữa Hoa công tử hình như phải về Ma giới một chuyến đúng không?”

Tô Mặc ngồi bên cạnh Ngu Nhiễm, hai người tay nắm tay, hết sức thân mật.

“Đúng vậy, mấy ngày nay Đa Bảo Các đã thu mua rất nhiều, ta muốn về Ma giới bán một lượt, thu gom nhiều tiền vốn rồi mới quay lại đây.” Khuôn mặt Hoa Tích Dung không cảm xúc đảo qua tay của Ngu Nhiễm với Tô Mặc, mắt hiện vẻ khinh thường.

“Hoa công tử buôn bán thịnh vượng, phú khả địch quốc, thật khiến Nhiễm mỗ bội phục bội phục.” Ngu Nhiễm rút tay ra, chắp tay với hắn.

“Ngu Nhiễm thế tử trước đến giờ không có chuyện không lên điện Tam Bảo, lần này cố ý đến, chẳng lẽ chỉ vì chúc mừng tại hạ?” Hoa Tích Dung cười, đương nhiên đã nhận ra gì đó.

“Nên chúc mừng thì phải chúc mừng một hai.” Ngu Nhiễm rút quạt trong tay áo ra khẽ phe phẩy.

“Hửm?” Khuôn mặt mị hoặc của Hoa Tích Dung nâng lên, nốt ruồi lệ lóng lánh mê người dưới ánh nến.

Ngu Nhiễm cười bình tĩnh đối mặt với hắn. Nghĩ tới Tô Mặc phải làm thị tỳ của người này, Hoa Tích Dung lại là một tên khó đối phó, âm tình bất định, thường xuyên chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại thích tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác, không biết Tô Mặc phải chịu bao nhiêu khổ sở khi đi theo hắn đây. Ngu Nhiễm khẽ cười: “Đúng rồi, Hoa công tử, khoảng thời gian ta không ở đây, hình như các hạ đã tùy tiện dùng người của ta?”

Nhấc ly rượu màu hổ phách lên lắc lắc, Hoa Tích Dung nhìn Ngu Nhiễm, “Bản công tử bận rộn vất vả, làm việc thay người khác cũng không thu được lợi ích tốt gì, may mà các ngươi đã trở lại, ta còn tưởng các ngươi đi luôn rồi chứ. Bản công tử làm nhiều việc cho các ngươi như vậy, chẳng lẽ còn không thể dùng người của ngươi một lát?”

“Có thể, đương nhiên có thể! Ngươi đã thích dùng người của ta, vậy bắt đầu từ ngày mai, người của Kim Ngu Đường ngươi có thể tùy tiện dùng, ta không có ý kiến gì.” Ngu Nhiễm khẽ cười đáp lại, đương nhiên là ngoại trừ Tô Mặc.

“Những người đó, gia không hiếm lạ gì đâu!” Hoa Tích Dung nhấp một ngụm rượu, như cười như không nói.

“Vậy Hạ Phong thế nào?”

“Cũng không bằng gì, miễn cưỡng có thể bưng trà rót nước.” Hoa Tích Dung rõ ràng không đánh giá cao hắn, Hạ Phong lập tức khóc không ra nước mắt.

“Bưng trà rót nước cũng là vinh hạnh của hắn. Đúng rồi, nếu Hoa công tử chuẩn bị trở về Ma giới, không biết có thể mang thêm một người hay không?”

“Mang người?” Hoa Tích Dung ngước mắt, hừ một tiếng: “Người nào?”

“Yêu Cơ Kim Ngu Đường.” Ngu Nhiễm híp mắt đáp.

“Nàng…” Hoa Tích Dung liếc mắt nhìn Tô Mặc, dò xét trên dưới một lượt, cười lạnh: “Không thể..”

“Vì sao không thể?” Sắc mặt Ngu Nhiễm khẽ trầm xuống.

“Ta không thích nữ nhân, nhất là nữ nhân yêu mị. Chẳng hiểu sao gia nhìn thấy Yêu Cơ kia cũng đã no rồi, còn mang nàng ta đi Ma giới, ta trăm lần không muốn ngàn lần không muốn. Gia không thích nữ nhân, nhất là nữ nhân cùng một loại hình với gia. Các ngươi nhờ nhầm người rồi.” Hoa Tích Dung khinh thường nói.

Tô Mặc nghe vậy, lòng thầm buồn cười, nàng đưa tay trái che miệng, tay phải cầm tay Ngu Nhiễm, bàn tay mát lạnh của hắn khiến tay nàng cũng dần dần ấm lên, nhiệt độ của nàng cũng truyền sang cho hắn. Tô Mặc trấn an vỗ vỗ tay Ngu Nhiễm, ý bảo hắn đừng quá nóng lòng, tâm tình Ngu Nhiễm lập tức dần bình tĩnh trở lại.

“Chàng chờ một chút, ta tự mình nói với hắn.”

“Được.” Ngu Nhiễm gật đầu.

Tô Mặc nhìn sang Hoa Tích Dung, “Hoa công tử, ta thật sự không đi được sao?”

Hoa Tích Dung cười lạnh: “Không được.”

Tô Mặc chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Hoa Tích Dung, môi cười mị hoặc, vén áo thi lễ, “Gia thật không muốn suy nghĩ lại?”

Hoa Tích Dung ngẩng cằm, rất lạnh lùng với tư thế yêu mị của nàng: “Không cần cân nhắc.”

Tô Mặc cười, tay vuốt má mình: “Vậy, thật là đáng tiếc!”

Hoa Tích Dung phì một tiếng: “Gia không thấy tiếc gì cả.”

Tô Mặc “à” tỏ vẻ đã hiểu, nàng vòng ra sau lưng hắn, rút dao găm trong tay áo ra kề nghe cổ họng hắn: “Ta đang tiếc tướng mạo của gia.”

Hoa Tích Dung liếc nhìn dao găm, không ngờ nữ nhân này ra tay nhanh đến vậy, làm hắn khó lòng phòng bị.

Hạ Phong cũng cả kinh, hắn thật không ngờ có người dám kề dao vào cổ Hoa công tử, Yêu Cơ đúng là điên rồi.

Ngu Nhiễm cũng chậc chậc hai tiếng, nữ nhân của hắn luôn hành động bất ngờ như vậy.

Tô Mặc cười nhẹ, tiếng cười quanh quẩn khắp căn lầu, “Nếu gia đã không thích nữ nhân yêu nghiệt hơn gia, đó cũng là vì gương mặt này. Nếu ta vạch vài đường lên đó, có phải gia cũng không quan tâm hay không?”

“Ngươi dám động thủ?” Hoa Tích Dung không tin nàng tới nhờ vả mình mà dám ra tay thật, hắn khinh bỉ liếc xéo nàng.

“Vì sao không dám chứ?” Tô Mặc cười dịu dàng, ánh sáng lạnh trên dao găm phản chiếu khuôn mặt mỹ lễ của nàng, đúng là mỹ nhân xinh đẹp băng cơ ngọc cốt, khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà, một tích tắc sau nàng lại giơ tay chém xuống, hung hăng vạch một đường bên tai hắn, máu rỉ ra như hoa mai đỏ.

Hoa Tích Dung không nhịn được kêu lên, một đao ngoan độc, nữ nhân này thật sự muốn hủy dung hắn!

Đôi môi Hạ Phong run rẩy, hung ác! Quá hung ác!

Ngu Nhiễm lại cười nhẹ: “Hoa công tử, lúc trước lần đầu Văn Nhân Dịch gặp nàng cũng bị nàng cho một đao lên cổ, ngay cả bản thế tử cũng bị phi châm nàng đâm. Có câu độc nhất lòng dạ đàn bà, đời này nàng còn chuyện gì không dám làm đâu.”

Hoa Tích Dung hít sâu một hơi, giận quá hóa cười. Hắn đảo mắt nhìn Tô Mặc, đầu ngón tay gõ gõ bàn: “Tốt, rất tốt, hay cho một phụ nhân rắn rết. Gia không muốn hủy dung, nhưng nếu mang loại nữ nhân như ngươi theo bên cạnh sợ là ngay cả ngủ cũng không dám. Mấy nam nhân các ngươi dám ngủ cùng giường với nàng, thật đúng là dũng cảm.”

Tô Mặc ung dung đáp: “Nữ nhân hung ác đều là bị người ép, vừa rồi cũng là gia ép ta, sao lại oán lên người ta?”

“Hay cho một câu bị ép!” Hoa Tích Dung híp mắt nói sang chuyện khác: “Phụ nhân đáng sợ như thế ta không dám khen tặng, nếu là Tô gia tứ thiếu ta còn có thể đồng ý.”

Nghe vậy, Tô Mặc chậm rãi thu hồi dao, thấp giọng nói bên tai hắn: “Tứ thiếu Tô gia cũng được, ta và Tứ ca có quan hệ vô cùng tốt, huynh ấy đi cũng như ta đi.”

Hoa Tích Dung có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Mặc, hắn lười biếng dựa người trên cột, “Ngươi có thể quyết định?”

Tô Mặc ngồi lên người, cười khẽ: “Ta và Tứ ca vốn là long phượng thai, huynh ấy nghĩ gì ta biết, ta nghĩ gì huynh ấy cũng biết, đương nhiên ai đi cũng được.”

Hoa Tích Dung lạnh giọng nói: “Nếu ta để hắn làm tên sai vặt, hắn cũng đồng ý?”

Tô Mặc nâng môi, vuốt vuốt dao găm trong tay, thờ ơ đáp: “Sai vặt thì sai vặt, cũng không có gì to tát.”

“Vì sao?”

Tô Mặc nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Ma giới dù thông với Nhân giới, nhưng ta biết Ma giới là nơi không có tiền thì không sống được, tuy nói rằng Nhân loại có thể ra vào nơi đó nhưng chỉ sợ chưa ra được nửa bước đã bị bắt về làm nô làm tỳ rồi. Nhân loại ở Ma giới cực kỳ hèn mọn, chỉ có thể chịu bị nô dịch, cho nên trở thành sai vặt của Hoa công tử vậy mà lại tự do, tứ ca nhà ta có thể đi đến bất cứ nơi nào huynh ấy muốn.”

Những điều này nàng đều nói theo lời Dung Túc, dù không cam lòng nhưng hoàn cảnh nơi đó vốn là vậy, nàng khó có thể thay đổi được gì.

Có lẽ nàng cũng có thể thay đổi được, nhưng không phải bây giờ, không phải hiện tại.

Hoa Tích Dung liếc nhìn Tô Mặc, “Ngươi đúng là hiểu rất nhiều về Ma giới, đó chẳng phải nơi tốt đẹp gì, Tô gia ngươi thật sự muốn đi?”

Tô Mặc gật đầu: “Nhưng hiện giờ, ta muốn Hoa công tử cho ta đổi một phần linh thạch thành tiền thông dụng ở Ma giới.”

Hoa Tích Dung cầm khăn bịt miệng vết thương ở cổ lại, tùy ý cười: “Đổi linh thạch có thể tự mình đến Đa Bảo Các.”

“Linh thạch của ta quá nhiều, không ai thu nổi, hơn nữa Đa Bảo Các cũng chỉ có ngươi làm chủ được.”

Hoa Tích Dung bưng ly rượu lên nhấp một miếng, nhíu mày hỏi: “Bao nhiêu?”

“Trước tạm đổi bốn mươi vạn viên linh thạch tam phẩm đã.”

“Phụt ——” Hoa Tích Dung lập tức phun rượu ra, nữ nhân này có nhiều linh thạch như vậy sao, hơn nữa chỉ mới là một phần, chẳng lẽ nàng ta đánh cướp toàn bộ linh thạch khắp thiên hạ?

*

Hôm nay Tô Mặc đã có được thứ mình cần từ Hoa Tích Dung, đối phương thậm chí còn đồng ý đưa Tứ thiếu Tô gia cùng đến Ma giới, cũng không truy cứu chuyện Tô Mặc dùng dao găm đâm hắn bị thương. Hơn nữa đổi bốn mươi vạn viên linh thạch, Tô Mặc cũng đủ mua sắm nhiều thứ ở Ma giới rồi.

Ngu Nhiễm bầu bạn Tô Mặc suốt một đường, hai người tay nắm tay, tâm trạng vui vẻ.

“Mặc Nhi, nàng đang nghĩ gì?” Ngu Nhiễm nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, dịu dàng hỏi.

“Ta đang nghĩ tên Hoa Tích Dung kia luôn thích gây sự, vậy mà lại dễ nói chuyện như thế.” Tô Mặc đăm chiêu.

“Có vài người kì quái vậy đấy, nàng tốt với hắn hắn lại không thấy, nàng xấu với hắn hắn lại vui mừng.” Ngu Nhiễm nhíu mày đáp.

“Xem ra Hoa công tử thật không giống người thường! Người Ma giới không phải phần lớn đều giống hắn chứ?” Tô Mặc hừ khẽ.

“Mặc Nhi, lần này nàng đi Ma giới, nhớ dùng chim cơ quan truyền lời cho ta.” Ngu Nhiễm cẩn thận dặn dò.

“Ta biết, chàng yên tâm đi.” Tô Mặc ngẩng đầu cười.

“Còn nữa… Ta nghe nói Thiên Không thành đã lập khế ước liên minh với Ma giới và Yêu giới, Vô Song thành chắc chắn cũng sẽ tham dự, đến lúc đó bản thế tử có lệnh bài, nhất định sẽ đến Ma giới tìm nàng trước tiên. Ta đi cùng Văn Nhân Dịch, có lẽ nhiều nhất chỉ cần một tháng.” Ngu Nhiễm kéo tay Tô Mặc.

“Chỉ một tháng thôi, chàng nói cứ như ta đi lâu lắm vậy.”

“Nàng không ở cạnh ta, ta sống một ngày bằng một năm, Mặc Nhi.” Ngu Nhiễm cọ cọ người nàng, trong mắt hào hứng nồng đậm.

“Nhiễm, ta đi Ma giới không phải để chơi đùa, nếu chàng muốn nhanh đến Ma giới gặp ta, nhớ phải mang theo lệnh bài Vô Song thành.”

“Ừ, nói không chừng nàng chân trước vừa đi, chân sau ta đã đuổi kịp rồi. Tiếc là lệnh bài của ta chỉ dành cho một người dùng, nếu không ta sẽ dẫn nàng đi mà không phải nhờ cậy Hoa Tích Dung.”

“Nhưng sau khi Ma giới liên hệ với Nhân giới, có lẽ chỉ một số ít người có lợi, nhân loại bị hạn chế vẫn còn rất nhiều.”

“Ta biết, có lẽ vì để nhân loại đến Ma giới làm nô làm tỳ mà thương nhân Ma giới sẽ đến ngày càng nhiều, người được lợi đều là quý tộc, chịu khổ đều là dân chúng.” Ngu Nhiễm có chút tức giận, nhưng thân thể vẫn luôn dán chặt nàng.

“Nhiễm, bất luận Ma giới và Nhân giới có thể nào, chúng ta vẫn phải đi một bước tính một bước thôi!” Tô Mặc cười.

“Được, Mặc Nhi, nàng xem, bờ biển phía trước thật đẹp.” Ngu Nhiễm lần này ra ngoài tản bộ cùng nàng, tâm trạng đương nhiên rất tốt.

“Bức tường này hệt như Vạn Lý Trường Thành, quá to lớn.”

“Đúng rồi, ta nghe nói nàng và Sư Anh cùng đi Yêu giới?” Ngu Nhiễm tò mò hỏi.

“Ừ, ta đi cùng chàng ấy.” Tô Mặc gật đầu.

“Vậy vì sao Hạ Phong nói ở đây còn có một Sư Anh nữa?”

“Bởi vì…” Tô Mặc vừa định trả lời thì đã thấy một nam tử áo trắng đứng cách đó không xa, cả người chìm trong ánh trăng màu bạc, tựa như đang đợi nàng đến.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lập tức xuất hiện, sau khi nhìn thấy Sư Anh, Ngu Nhiễm cũng không tức giận, chỉ trầm giọng nói: “Âm hồn không tan!”

“Thật ra, nếu Nhiễm công tử muốn biết bí mật của ta, có thể tự mình đến hỏi ta.” Sư Anh cười ưu nhã.

“Không có hứng thú.” Ngu Nhiễm đong đưa chiếc quạt trong tay, môi vẫn mỉm cười, giọng nói chứa chút khinh thường.

“Nhiễm công tử, ta không giống đám người các ngươi.” Sư Anh nhẹ giọng cười, hắn đi đến trước mặt Tô Mặc, dịu dàng gọi: “Mặc Nhi.”

“A Anh.” Tô Mặc vội vàng sờ lên thân thể hắn: “Chàng là A Anh nguyên thể, không đúng, chàng là A Anh chân chính, có đúng không?”

Sư Anh cười ôn hòa: “Rất đúng, hiện tại ta đã hợp làm một với cái bóng, từ này về sau có thể cùng nàng rồi.”

Hoàn toàn không cần đến Yêu giới mới động phòng hoa chúc được nữa.

Gì? Hai Sư Anh hợp làm một?

Ngu Nhiễm nhìn thấy Tô Mặc và Sư Anh thân mật đứng cạnh nhau thì biến sắc, nghĩ thầm Sư Anh vậy mà có thể phân thành hai, một ở lại Tề quốc, một đi Yêu giới cùng Tô Mặc, hắn chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy mà. Ngu Nhiễm nắm chặt hai tay, trong lòng càng thêm quyết tâm, xem ra hắn và Văn Nhân Dịch nói gì cũng phải liên thủ rồi. Tuyệt đối, tuyệt đối phải liên thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro