Chương 12: Lời Tiên Tri Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi căn phòng trong lòng núi, Akira, Ryu và Mira tiếp tục hành trình trong yên lặng. Không ai nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều dâng lên những cảm xúc mạnh mẽ. Những thử thách vừa qua không chỉ làm họ mệt mỏi mà còn để lại trong tâm trí họ nhiều câu hỏi về sức mạnh mới và mục đích thật sự của Ngọn Núi Đen.

Trời đã bắt đầu tối, và ánh trăng lấp ló qua những đám mây đen, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa đáng sợ. Gió núi thổi lạnh buốt, nhưng không khí lại ngập tràn sự chờ đợi và bất an.

"Chúng ta nên cắm trại ở đâu đây?" Mira hỏi, phá vỡ sự im lặng. Cô nhìn quanh, đôi mắt cố gắng tìm một nơi an toàn để nghỉ chân qua đêm.

Akira dừng lại, ánh mắt quét qua khu vực phía trước. "Phía trước có một thung lũng nhỏ, có thể chúng ta sẽ tìm được chỗ nghỉ chân tạm thời."

Ryu gật đầu đồng tình, "Nghe có vẻ ổn đấy. Đêm nay không nên quá xa rời nơi này, ai biết có gì đang rình rập chúng ta."

Thung lũng mà Akira nhắc đến nằm ẩn mình sau những tảng đá lớn, phủ kín bởi lớp sương mù mỏng manh. Khi họ tiến vào, một cảm giác kỳ lạ ập đến, như thể có thứ gì đó đang theo dõi họ từ bóng tối.

"Cẩn thận," Akira thì thầm, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm. "Có thứ gì đó không ổn ở đây."

Mira giơ tay, triệu hồi một quả cầu ánh sáng nhỏ chiếu sáng không gian xung quanh. Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để thấy rõ những chi tiết gần họ, nhưng sương mù dày đặc làm giảm tầm nhìn xuống đáng kể.

Cả ba người tìm được một góc đá kín đáo, che chắn bởi hai bức tường đá lớn, họ quyết định dựng trại ở đó. Dù căng thẳng nhưng ai cũng cần phải nghỉ ngơi sau cuộc chiến khốc liệt.

"Chúng ta sẽ thay phiên canh gác," Ryu nói, ánh mắt quyết liệt. "Không thể để mất cảnh giác."

Mira đồng ý, rồi ngồi xuống, ánh mắt đăm chiêu. "Tôi có cảm giác có điều gì đó đang chờ đợi chúng ta ở đây."

Đêm đến, sương mù trở nên dày hơn. Akira ngồi gác phiên đầu tiên, nhưng mắt cậu cảm thấy nặng trĩu sau nhiều giờ căng thẳng. Không lâu sau, Akira nhắm mắt và chìm vào một giấc ngủ vô thức.

Trong giấc mơ, Akira thấy mình đang đứng trước một ngôi đền cổ, xung quanh là rừng cây đen kịt, không có dấu hiệu của sự sống. Ngôi đền toát ra một luồng khí lạnh lẽo và nguy hiểm, nhưng lại có một sức hút mãnh liệt kéo Akira tiến về phía trước.

Khi cậu bước vào đền, không gian bên trong khác biệt hoàn toàn. Đèn đuốc sáng rực, và trước mặt Akira là một bức tượng đá khổng lồ, mô tả một chiến binh cầm thanh kiếm đang chém xuống một con rồng lớn. Dưới chân bức tượng, một người đàn bà mặc áo choàng trắng ngồi thiền, gương mặt che kín bởi một lớp vải mỏng.

"Ngươi đến rồi," giọng nói của người đàn bà vang lên trong không gian trống trải, dù miệng bà không hề mở ra.

Akira lặng người. "Bà là ai?"

Người đàn bà đứng dậy, nhưng vẫn không để lộ gương mặt. "Ta là người nắm giữ lời tiên tri của thời đại này. Và ngươi, Akira, là chìa khóa để kích hoạt những sự kiện lớn lao sắp tới."

Akira cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình chảy qua cơ thể, khiến cậu đứng sững lại. "Lời tiên tri? Bà đang nói về cái gì?"

"Ngọn Núi Đen chỉ là bước khởi đầu," người đàn bà đáp. "Còn nhiều thử thách hơn đang chờ ngươi và đồng đội của ngươi. Một cuộc chiến khốc liệt sẽ diễn ra, nhưng trước hết, ngươi cần phải tìm được ba mảnh ghép của Thánh Kiếm. Chỉ khi có chúng, ngươi mới có cơ hội chống lại bóng tối đang trỗi dậy."

"Thánh Kiếm?" Akira nhíu mày. "Đó là thứ gì?"

"Thánh Kiếm là vũ khí duy nhất có thể chống lại kẻ thù mà ngươi sẽ phải đối mặt. Nó bị chia thành ba mảnh, và các ngươi phải thu thập chúng trước khi quá muộn."

Người đàn bà giơ tay về phía Akira, một ánh sáng chói lòa bùng nổ từ tay bà. "Hãy nhớ, khi ngọn lửa bị tắt, bóng tối sẽ bao trùm mọi thứ. Ngươi là ngọn lửa cuối cùng của thế giới này, và nhiệm vụ của ngươi là giữ cho nó không bao giờ tắt."

Akira giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, và sương mù dần tan biến. Cậu quay qua nhìn Ryu và Mira, cả hai vẫn còn ngủ, không hề biết về giấc mơ kỳ lạ mà Akira vừa trải qua.

"Lời tiên tri... Thánh Kiếm..." Akira lẩm bẩm, cố gắng ghép nối những gì vừa xảy ra trong giấc mơ. Cậu biết chắc rằng đó không phải là một giấc mơ bình thường, mà là một thông điệp quan trọng.

Ryu ngáp dài khi thức dậy, "Có chuyện gì vậy, Akira? Trông cậu có vẻ căng thẳng."

Akira lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chúng ta cần phải tìm ba mảnh của Thánh Kiếm. Đó là cách duy nhất để chúng ta đánh bại kẻ thù."

Mira ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên. "Thánh Kiếm? Cậu đang nói về cái gì vậy?"

Akira kể lại toàn bộ giấc mơ và lời tiên tri mà cậu nghe thấy. Ryu và Mira lắng nghe một cách nghiêm túc, nhận ra rằng giấc mơ này có thể là manh mối quan trọng cho hành trình của họ.

"Nếu lời tiên tri là thật," Mira nói, "thì chúng ta cần phải nhanh chóng hành động. Kẻ thù của chúng ta có lẽ đã bắt đầu kế hoạch của hắn."

Ryu gật đầu, ánh mắt đầy kiên định. "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm những mảnh ghép đó. Chúng ta đã vượt qua những thử thách trước đây, và sẽ tiếp tục tiến về phía trước."

Ba người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục hành trình. Ánh sáng ban ngày chiếu rọi thung lũng, sương mù đã tan biến, để lộ một con đường mòn dẫn ra khỏi ngọn núi.

Akira, với sự quyết tâm mới, dẫn đầu cả nhóm. Cậu biết rằng những thử thách trước mặt sẽ không dễ dàng, nhưng với đồng đội ở bên, cậu cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.

"Chúng ta không thể lùi bước," Akira nói, đôi mắt sáng rực. "Hãy bắt đầu hành trình tìm kiếm Thánh Kiếm."

Và thế, ba người lại bước tiếp trên con đường mới, hướng tới những vùng đất chưa từng biết, nơi mà sức mạnh và bóng tối đang chờ đợi họ. Hành trình mới chỉ bắt đầu, nhưng Akira biết rằng họ đang tiến gần hơn tới sự thật và mục tiêu của mình.

---
Hết Chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro