Hoa Minh Đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự bức bách của Trần Hạo, một trận hôn lễ ba người nhanh chóng được diễn ra.
- Hải Thiên tông hôm nay đúng là đẹp mặt.
- Ta còn tưởng Dương Vũ Bằng may mắn cỡ nào đâu, hóa ra là dạng này.
- Muốn ôm mỹ nhân phải có thực lực mới được.
Ngay sau khi lễ bái đường kết thúc, chúng tân khách bắt đầu xì xầm bàn tán, có tiếc hận, có đố kỵ, nhưng nhiều nhất vẫn là vui khi người gặp họa.
Ai có thể nghĩ tới, tứ đại tông môn trấn áp quần hùng cũng có ngày bị đè đầu cưỡi cổ. Buồn cười nhất không ai qua được Hải Thiên tông, vì trận hôn lễ này bọn họ đã chuẩn bị thật lâu, có thể nói giống trống khua chiêng, cuối cùng thì sao. Tân nương bị cướp, tân lang bị đánh gần chết, thật sự quá khôi hài.
Dương Vũ Bằng sớm đã hôn mê cho nên không nghe được chế nhạo, nhưng cha mẹ hắn lại nghe không sót một câu, Dương Vĩnh Thành tức muốn hộc máu, hai mắt như muốn phun lửa, nắm tay siết chặt, hận không thể xông lên đem Trần Hạo chém thành trăm mảnh.
- Người nào không phải môn hạ Hải Thiên tông, Thái Hành tông, đứng hết sang một bên.
Bái đường đã xong, thê tử đã có, ngay lúc này Trần Hạo đột nhiên hướng hôn trường cao giọng quát.
Âm thanh rơi xuống, tiếng bàn tán im bặt mà dừng. Biết có đại sự phát sinh, chúng tân khách cấp tốc di chuyển, không lâu lắm hôn trường được chia làm hai phe. Một bên là tân khách tham dự hôn lễ, một bên là đệ tử Hải Thiên tông lẫn Thái Hành tông.
- Giết!
Quét mắt hôn trường, Trần Hạo lạnh lùng phun ra một chữ. Hắn từ xa mà đến, không chỉ để cướp thê, mà còn vì giểt người.
- Dừng tay!
Trần Hạo hạ đạt mệnh lệnh, mấy người Trương Phàm lập tức muốn động thủ. Thấy cảnh này Dương Vĩnh Thành liền biến sắc, vội vàng hét lên.
- Trần công tử, tân nương ngươi đã lấy được, nhi tử ta cũng bị ngươi làm trọng thương, ngươi vì sao còn muốn giết người?
- Ngươi đây phải chăng khinh người quá đáng?
Dương Vĩnh Thành nghiến răng nói, hai mắt đỏ như máu, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ.
- Động thủ!
Trần Hạo nhàn nhạt nói. Căn bản không để Dương Vĩnh Thành vào mắt.
Không một động tác thừa, không một câu nói nhảm, Trương Phàm vác đại đao xông lên chém giết. Lần này hắn toàn lực xuất kích. Đao áp rung trời, khí thế như phiên giang đảo hải, một đao chém xuống đánh ra một đạo đao phong hình bán nguyệt.
Một kích này sao mà khủng bố, bàn tiệc bị chém bay, đại địa chấn ba chấn, đám đệ tử Hải Thiên tông kinh hãi thất sắc, muốn trốn nhưng không kịp. Đao phong quá nhanh, chớp mắt liền đánh tới.
A....
A....
Đao phong quét qua, gần một trăm người lập tức bị chém chết, tiếng hét thảm vang lên không dứt, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn, trông vô cùng dọa người.
Chúng tân khách bị cảnh tượng huyết tinh làm cho hãi hùng khiếp vía, tuy nhiên đây mới chỉ là khởi đầu. Sau Trương Phàm những người khác cũng bắt đầu động thủ.
Diệp Tiểu Yến thân hình như yến, nhuyễn kiếm bay múa, nhiệt độ xung quanh kịch liệt hạ thấp, vô số bông tuyết trống rỗng xuất hiện đồng loạt giết về phía đám đông.
Phiêu dật nhẹ nhàng lại ẩn chứa sát khí khủng bố. Đệ tử Hải Thiên tông muốn ngăn nhưng làm sao cũng ngăn không nổi, bông tuyết vừa tới liền bộc phát ra lực công kích như muốn hủy thiên diệt địa, đem địch nhất đánh thành sương máu.
Môn hạ Hải Thiên tông gần như đều có mặt tại hôn trường, cộng thêm Thái Hành tông, nhân số trên dưới khoảng hơn hai ngàn người. Thế nhưng, chỉ qua vài hô hấp liền chết hơn phân nửa, đã vậy dưới áp lực kinh khủng của Đan Nguyên lục trọng cảnh tất cả đều không có khả năng phản kháng, việc có thể làm là bỏ chạy tán loạn.
Đan Nguyên cảnh chính là Đan Nguyên cảnh, trước mặt đám người này Hải Thiên tông còn không bằng con kiến. Đây chính là lý do Thẩm Băng Băng lẫn Lý Ngọc Linh lựa chọn thỏa hiệp.
- Dừng tay!
- Khốn kiếp, ngươi rốt cuộc muốn gì?
Dương Vĩnh Thành hướng Trần Hạo rống lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, hắn lúc này quá sợ hãi.
- Ngươi không thấy sao còn hỏi? Hải Thiên tông tất diệt!
Tiêu Vinh hung ác nói.
- Tiêu Vinh, ngươi dù sao cũng từ Hải Thiên tông đi ra, hôm nay lại dẫn người đồ tông, ngươi chính là một tên phản nghịch, khi sư diệt tổ.
Dương Vĩnh Thành gầm thét.
- Các ngươi truy sát ta, hại chết huynh đệ ta, từ ngày đó ta đã thề nhất định huyết tẩy Hải Thiên tông.
- Khi sư diệt tổ lại như thế nào? Đáng chết chính là đáng chết.
Tiêu Vinh nghiến răng nghiến lợi, đối phương muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn làm sao lại nhân từ.
- Kẻ nào lớn mật dám cướp người của Hoa Minh đảo?
Dương Vĩnh Thành hai mắt tràn ngập âm tàn. Đúng lúc này phía sau hậu viên đột nhiên truyền đến mấy đạo khí tức kinh khủng đi kèm với đó là tiếng quát chói tai. Âm thanh như sấm, chấn cho vô số tân khách đầu váng mắt hoa.
- Cái gì, Hoa Minh Đảo?
Rất nhiều tân khách nhịn không được biến sắc.
Không bao lâu, một đoàn người xuất hiện trong tầm mắt, y phục thống nhất, toàn một màu đen. Dẫn đầu là một trung niên nam tử, nét mặt âm trầm, ở phía sau đi theo bảy người, đồng dạng là bảy tên nam tử, bộ dạng hung thần ác sát.
- Đúng là Hoa Minh đảo!
Nhìn thấy đám người này rất nhiều người không tự chủ bắn ra sát khí rét lạnh, nhiệt độ xung quanh kịch liệt hạ thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị