Cùng Một Chỗ Bái Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác chỉ thoáng qua rồi biết mất. Tuy nhiên, một lần là ảo giác, vậy hai lần đâu? Chuyện không bình thường ắt có bất thường. Có điều, Trần Hạo tuyệt nhiên không phát hiện bản thân tồn tại bất cứ vấn đề gì.
- Các ngươi thật muốn chết chung? Nếu vậy để toàn bộ Lạc Anh tông chôn cùmg ngươi đi.
Đem nghi hoặc ném ra sau đầu, Trận Hạo hướng Thẩm Băng Băng lạnh lùng nói. Nếu như vừa rồi hắn đột phát thiện tâm, nghĩ thả đi Thẩm Băng Băng, thì lúc này thái độ lại cực kỳ ác liệt, không có bất cứ một tia tình cảm nào. Đây là sự khác biệt của hắn trước và sau khi bị choáng đầu.
Ngô Hiên nhíu nhíu mày. Hắn cảm giác Trần Hạo có gì đó rất không đúng, nhưng lại không biết sai ở điểm nào.
Thẩm Băng Băng quả thật ôm một viên quyết tử chi tâm, nhưng câu nói kia như tiếng sấm khiến nàng choáng váng, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Diệt Lạc Anh tông, thủ đoạn này sao mà khủng bố.
- Nữ nhi, không cần sợ, tông môn không có người nào tham sống sợ chết.
- Chúng ta cùng hắn liều mạng.
Lão già kinh hãi, nhưng nghĩ đến cái gì lập tức rống lên.
- Cha! Lạc Anh tông ngàn năm truyền thừa,  trên dưới mấy ngàn nhân mạng, không thể vì ta mà bị hủy.
- Ta đi theo ngươi.
Thẩm Băng Băng hốc mắt đỏ bừng, hướng lão già hô lên, kế đến quay sang đối Trần Hạo cắn răng nói. Nàng rất muốn tự sát, nhưng không thể, vì mấy ngàn đệ tử Lạc Anh tông nàng chỉ đành nhận mệnh.
Lão già lặng lẽ cúi đầu, lòng đau như cắt.
- Tốt! Ngươi nghĩ thế nào, cho ta đáp án sao?
Trần Hạo phun ra một chữ tốt, kế đến hướng Lý Ngọc Linh cất giọng lạnh nhạt.
- Trần công tử, chỉ cần ngươi tha nữ nhi ta một đường, Liên Vân tông nguyện ý trả giá đại giới.
Lý Ngọc Linh còn chưa nói chuyện, phía sau nàng một vị trung niên liền mở miệng. Hắn hai tay ôm quyền, hướng Trần Hạo cúi đầu.
Trung niên gọi là Lý Thế Hùng, tông chủ Liên Vân tông, đồng thời cũng là phụ thân của Lý Ngọc Linh.
Sợ, Lý Thế Hùng thật sợ, trận hôn lễ hôm nay vốn do hắn dùng vận mệnh tông môn đến ép Lý Ngọc Linh. Tuy nhiên, khi trông thấy nữ nhi tiều tụy cùng thất thần, hắn đã sớm vô cùng hối hận.
May mắn Dương Vũ Bằng bản thân không chỉ là thiên tài, tâm tính cũng không đến nổi quá tệ. Gả cho hắn Lý Ngọc Linh có thể chịu một chút ủy khuất. Thế nhưng một khi nàng rơi vào tay Trần Hạo, ủy khuất liền là một chuyện vô cùng xa vời, phải nói là sống không bằng chết.
Lý Thế Hùng có thể chấp nhận việc Lý Ngọc Linh chịu ủy khuất, nhưng ngàn vạn lần không muốn nhìn thấy nữ nhi bị giày vò chà đạp, cho nên hắn muốn thương lượng.
- Trần công tử, ngươi nguyện ý bỏ qua Ngọc Linh, Thái Hành tông nhất định cho ngươi một cái giá hợp lý.

Dương Vũ Bằng hướng Trần Hạo thấp giọng nói, cố gắng xách ra một nụ cười. Bên ngòai là thế, bên trong lại tràn ngập lửa giận. Ngày đại hôn của hắn lại có người muốn cướp đi tân nương, là một nam nhân đây chính là thiên đại sỉ nhục. Bất quá, kẻ dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Dương Vĩnh Thành không lên tiếng. Chỉ là sắc mặt cực độ âm trầm, hắn làm sao không phẫn nộ, nhưng phẫn nộ lại có gì dùng. Cho nên chỉ có thể nhẫn.
- Ngươi câm sao?
Trần Hạo không thèm nhìn Lý Thế Hùng lấy một cái, hường Lý Ngọc Linh quát.
- Ta đi theo ngươi.
Lý Ngọc Linh trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng. Trong mắt nàng Trần Hạo là một kẻ vô sỉ hạ lưu, cực kỳ khiến người chán ghét cùng khinh bỉ. Bất quá, hắn không chỉ mạnh, còn có thừa sự tàn độc. Lý Ngọc Linh biết, chỉ cần nàng dám từ chối, Liên Vân tông lập tức sẽ bị tận diệt, cho nên nàng cũng nhận mệnh.
Lý Ngọc Linh nhắm lại hai mắt, tâm sinh tuyệt vọng, bị ép gả cho Dương Vũ Bằng nàng vốn đã chuẩn bị tự sát, hiện tại rơi vào tay Trần Hạo, muốn chết liền không dễ dàng.
- Không được, Ngọc Linh ngươi là tân nương của ta, ngươi chỉ có thể theo ta.
Lý Ngọc Linh lời vừa rơi xuống, Dương Vũ Bằng liền hét lên. Lửa giận triệt để bạo phát, thần sắc dữ tợn. Bị người trắng trợn đoạt mất thê tử, chỉ cần là nam nhân liền không thể chịu nổi.
- Dương Vũ Bằng, ta Lý Ngọc Linh chưa từng để ngươi vào trong mắt, nếu không phải vì tông môn, vì phụ thân ta,  ngươi nghĩ ta sẽ gả cho ngươi sao?
Lý Ngọc Linh khinh thường nói.
Nghe những lời này Lý Thế Hùng  tràn đầy đắng chát, muốn nói lại thôi. Hắn thừa nhận ép buộc Lý Ngọc Linh là hắn không đúng, nhưng Dương Vũ Bằng dù sao cũng tốt hơn Trần Hạo vô số lần. Tuy nhiên thế cục đã không có khả năng xoay chuyển.
- Ngươi bây giờ nói lời này còn có ý nghĩa sao?
- Ngươi đã đồng ý gả cho ta, chính là thê tử của ta, ngươi thân có trượng phu lại muốn đi theo nam nhân khác, ngươi còn là người sao?
Dương Vũ Bằng nghiến răng nói. Ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí âm trầm. Lý Ngọc Linh một câu này hệt như một cái tát đánh lên mặt hắn. Vô số tân khách đang nhìn chằm chằm, loại hành vi này khiến Dương Vũ Bằng triệt để mất hết mặt mũi, thế nên hắn tuyệt đối không có khả năng buông tha Lý Ngọc Linh.
[Lý Ngọc Linh, ngươi tốt nhất hưởng thụ khoảng thời gian êm đẹp nhỏ nhoi này đi, về sau ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, để ngươi chịu  hết mọi tra tấn cùng thống khổ. Dám ném mặt mũi của ta, cái giá phải trả là vô cùng đắt.]
Dương Vũ Bằng oán độc nghĩ thầm.
- Gả cho ngươi? Ta khi nào gả cho ngươi rồi?
- Ta cùng ngươi có làm qua lễ bái đường sao?
Lý Ngọc Linh lạnh nhạt nói. Giọng điệu ngoài chán ghét thì là chán ghét.
- Ngươi...tiện nhân này!
Dương Vũ Bằng mặt mày tím đen. Vung tay muốn tát Lý Ngọc Linh.
- Muốn chết!
Ngay lúc này một thanh âm lạnh lẽo bất chợt vang lên, Dương Vũ Bằng tay còn chưa kịp hạ xuống liền bị Trần Hạo đạp bay khỏi lễ đường, cả người va trúng bàn tiệc ầm một cái làm chiếc bàn gãy đôi, miệng liên tục  phun máu trực tiếp hôn mê.
- Bằng Nhi!
Dương Vĩnh Thành, Triệu Tố Trinh, sắc mặt đại biến vội vàng vọt lên, đỡ lấy Dương Vũ Bằng. Nhìn bộ dạng của hắn chính là gãy mấy cái xương sườn, nội tạng lệch vị, trọng thương muốn hấp hối.
- Trần công tử, ngươi vì sao ra tay ác độc như vậy?
Dương Vĩnh Thành hướng Trần Hạo gằn giọng. Nhi tử chỉ còn nửa cái mạng, hắn rốt cuộc phẫn nộ.
Triệu Tố Trinh không lên tiếng, nhưng ánh mắt như rắn độc nhìn chắm chằm Trần Hạo, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn.

- Dám ra tay với nữ nhân của ta, đó là tự hắn tìm chết.
- Hắn còn chưa chết là bởi vì còn chưa tới thời điểm tính sổ sách.
Trần Hạo ngữ khí rét lạnh nói. Hắn không quan tâm cái gọi là cam tâm tình nguyện, hắn chỉ quan tâm  Lý Ngọc Linh, Thẩm Băng Băng đã đáp ứng đi theo hắn, như vậy liền là nữ nhân của hắn. Do đó hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào tổn thương bọn họ, ai làm ai chết.

Dương Vĩnh Thành song quyền siết chặt,   không tiếp tục mở miệng. Địch nhân quá mạnh, hắn không thể lỗ mãng, hắn một bên giúp Dương vũ Bằng ổn định thương thế, một bên âm thầm thông tri cao thủ.
- Hai người các ngươi, cùng một chỗ bái đường đi.
Không thèm để ý một nhà ba người, Trần Hạo hướng hai nữ nhân nhàn nhạt nói.
Lý Ngọc Linh thân hình khẽ run, Thẩm Băng Băng hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến về phía Trần Hạo. Hai nữ lúc này tràn ngập tuyệt vọng, cùng một tên hái hoa đạo tặc bái đường, đây là cỡ nào bi ai, cỡ nào thống khổ, đó là địa ngục trần gian, là sống không bằng chết.
Chúng tân khách thi nhau thở dài, bộ dạng tiếc hận. Mặc dù không ai dám bàn tán cái gì, nhưng ai cũng hiểu trận bái đường này chẳng qua chỉ là làm cho có, bởi không bao lâu hai nữ sẽ bị đá đi, một trận chơi đùa thì cần gì nghiêm túc đâu.
Hái hoa đạo tặc vô cùng tàn nhẫn, nữ nhân một khi rơi vào tay bọn họ, tất cả đều có một điểm chung là thân tàn ma dại, nửa sống nửa chết.
Nghĩ đến cảnh tượng thống khổ đó, hai nữ thật muốn một kiếm kết liễu, nhưng bọn họ không dám, đây không phải sợ chết, mà sợ trở thành tội nhân thiên cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị