Cho Ta Câu Trả Lời Hợp Lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trần công tử,  chúng ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi vì cái gì muốn đối phó chúng ta?
- Là do Tiêu Vinh sao? Hắn cho ngươi tiền hay cho ngươi bảo vật, Hải Thiên tông đều sẽ ra giá gấp đôi.
Thấy Trần Hạo tiến đến, Dương Vĩnh Thành vội vội vàng vàng lên tiếng. Hoảng, hắn thật hoảng, một đám tiểu mao đầu mặt búng ra sữa, không ngờ lại có tu vi cao đến dọa người. Cái này căn bản không thể dùng thực lực để hình dung, mà phải hỏi xem đối phương từ nơi nào mà đến.
- Xem ra, ta vẫn có chút mặt mũi.
- Dừng tay đi.
Trần Hạo khóe miệng nhếch lên, kế đến hạ lệnh một tiếng. Rất nhanh tiếng chém giết im bặt mà dừng.
- Là chúng ta ngu muội không biết Trần công tử là rồng phượng trong loài người.
- Đắc tội, đắc tội!
Dương Vĩnh Thành vuốt vuốt mồ hôi, hèn mọn nói.
- Ngươi là Lý Ngọc Linh, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trần Hạo không thèm nhìn Dương Vĩnh Thành một mắt, mà cẩn thận đánh giá tân tương. Hắn đi qua không biết bao nhiêu nơi, xông phá vô số quốc gia thành trì, nhưng chưa gặp qua người xinh đẹp hơn Lý Ngọc Linh. Nàng giống như kiệt tác của tạo hóa, nhìn một cái liền không muốn rời mắt. Kinh diễm, thật sự vô cùng kinh diễm.
Lý Ngọc Linh không trả lời, thậm chí còn quay đầu đi nơi khác. Ánh mắt của Trần Hạo khiến nàng cảm thấy cực kỳ đáng khinh. Hái hoa đạo tặc, nghe thôi đã thấy thập phần đê tiện.
- Thả ta ra, các ngươi muốn làm gì?
Hôn trường vốn bị dọa cho im lặng như chết, lại bất ngờ vang lên âm thanh la hét, là Thẩm Băng Băng, nàng đã bị ba người Tiêu Vinh bắt lại.
- Không cần chống cự, vô dụng.
Ngô Hiên một bên khóa hai tay Thẩm Băng Băng một bên lạnh lùng nói.
- Khốn kiếp, mau thả ta!
Thẩm Băng Băng nào chịu nghe lời, điên cuồng giãy dụa. Có điều, bằng vào chút tu vi Nhân Thể lục trọng cảnh của nàng,  làm sao chống lại Đan Nguyên lục trọng cảnh, do đó rất nhanh bị dẫn vào lễ đường, đi đến trước mặt Trần Hạo.
- Các ngươi dám làm hại Băng nhi, Lạc Anh tông liều mạng với các ngươi.
Đúng lúc này trong đám tân khách vang lên một thanh âm phẫn nộ . Nói chuyện là một lão già đã vào tuổi thất tuần.
- Liều mạng, chỉ bằng ngươi một Đan Nguyên nhất trọng cảnh?
- Trương Phàm ngươi đi bắt hắn, dám phản kháng, giết.
Trần Hạo nhìn qua lão già cười lạnh. Kế đến hạ lệnh cho Trương Phàm.
Trương Phàm hiển nhiên không có lý do từ chối, chậm rãi tiến về phía lão già.
- Thẩm tông chủ, cường giả Đan Nguyên nhất trọng cảnh còn bị  khinh thường, đám ngưởi này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Chúng tân khách nhao nhao hít vào lãnh khí, mặt mày tái xanh. Đến bây giờ bọn họ mới biết, hái hoa đạo tặc vì sao dám lớn tiếng khoe khoang, đó là thực lực. Không ít người thừa cơ muốn bỏ trốn, tuy nhiên, khi trông thấy đại môn có hai người đứng canh, lập tức sợ đến co đầu rụt cổ.
Thẩm Băng Băng nhìn về phía lão già, gương mặt bên trong tấm mạn  bắt đầu phát sinh lo lắng, nàng hiển nhiên biết đám người Trần Hạo rất mạnh. Nhưng không có cách, lão già và tông môn là hy vọng cuối cùng của nàng.
Rất nhiều tân khách đều mong đợi kỳ tích, Thẩm Băng Băng cũng mong đợi kỳ tích. Tuy nhiên, muốn tạo kỳ tích phải có thực lực mới được.
Trương Phàm vai vác chiến đao, ngay khi còn cách lão già hơn hai mươi mét liền dậm chân vọt mạnh. Cả người lăng không, khí thế khủng bố quét ngang bốn phương tám hướng, vô số bàn tiệc bị thổi tung, rất nhiều tân khách yếu nhược cũng bị quét bay, văng xa vài chục mét, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Trương Phàm không để ý người khác, đại đao chiết xạ ánh sáng lóa mắt,  nhắm thẳng đỉnh đầu lão già bổ xuống.
Lão già vừa rồi còn mạnh miệng, lúc này liền biến sắc. Một cỗ áp bách cực đại tựa như thái sơn áp đỉnh đem lão ép đến không thể cử động, tất cả đường lui đều bị phong kín.
Không ngồi im chờ chết, lão già bộc phát khí thế chống trả, dậm chân vọt lên, chiến đao nơi tay chém tới Trương Phàm.
Phanh
Ầm
Song phương kích đối kích, một đao đối một đao, tạo ra một tiếng nổ vang, ngay giây sau một đạo thân ảnh tựa như lưu tinh bay ngược mà ra, trên không trung phun liền mấy ngụm máu, rơi ầm xuống đất, đập nát một bàn tiệc. Người này chính là lão già kia.
Không đợi chúng tân khách kịp kinh thán, Trương Phàm lại bổ thêm một đao. Trần Hạo đã nói, dám phản kháng, chết. Cho nên lão già nhất định không thể sống.
- Dừng tay!
Thẩm Băng Băng kinh hãi hét lên. May mắn Trương Phàm nghe vào tai, cho nên đại đao cách đỉnh đầu lão già hai tấc liền dừng lại. Cương phong đập vào mặt, khiến lão già lạnh hết cả người. Vừa rồi quỷ môn quan cách lão vô cùng gần.

Giờ phút này tân khách mới trợn tròn mắt, nhao nhao hít vào khí lạnh. Nghiền ép, triệt để nghiền ép. Đan Nguyên nhất trọng cảnh không chịu nổi một kích. Quá mạnh, mạnh đến khủng bố.
- Ngươi cho ta một lý do không giết hắn?
Trần Hạo híp mắt hướng Thẩm Băng Băng nói.
- Hắn là cha ta.
Thẩm Băng Băng cắn môi nói. Tâm của nàng dần sinh ra tuyệt vọng, nguyên lai đối phương đáng sợ hơn nàng nghĩ rất nhiều.
- Cha ngươi liền không thể giết sao? Đây không phải câu trả lời hợp lý.
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng nói ra đáp án khiến ta hài lòng, ngược lại ngươi hẳn nên nghĩ đến hậu quả.
- Còn nữa ta không thích ngươi thần thần bí bí cùng ta nói chuyện.
Trần Hạo lạnh nhạt nói.
Thẩm Băng Băng hít sâu một hơi, chậm rãi đem mạn che mặt lấy xuống, để lộ ra một gương mặt tinh mỹ.
Nếu nói Lý Ngọc Linh là kiệt tác của tạo hóa, vậy Thẩm Băng Băng chính là thiên sứ của đất trời, là bức tranh tuyệt thế của thiên nhiên, đẹp đến kinh tâm động phách. Rất nhiều nam nhân hai mắt tỏa sáng, nuốt nước miếng ực ực.
[Quả nhiên xinh đẹp]
Trận Hạo nhịn không được âm thầm tán thưởng. Hai đại nữ thần một chín một mười đúng là khó phân cao thấp.
[Huynh đệ, ngươi rất có mắt nhìn, ta liền cho ngươi xem tiểu tử ta có bao nhiêu mạnh.]
Trần Hạo thở dài, hắn không muốn làm kẻ vô liêm sỉ, đoạt thê, cướp nữ, nhưng vì ước nguyện của huynh đệ, hắn chỉ có thể làm người xấu.
- Băng nhi, ngươi không cần lo cho ta, ta chết cũng không muốn nhìn thấy ngươi đi vào hố lửa.
Lão già gào lên, hai mắt đỏ hoe, lão làm sao có thể trơ mắt để nữ nhi xà vào tay kẻ ác. Hơn nữa còn là vì cái mạng già này.
- Cha! Ta....
Thẩm Băng Băng nước mắt chảy dài kêu lên một tiếng, muốn nói lại không biết nói gì. Nàng tất nhiên biết Trần Hạo muốn gì, và một khi nàng đồng ý kết cục ra sao nàng đều hiểu. Nhưng nàng không có khả năng nhìn phụ thân bị giết. Cùng lắm tạm thời đồng ý, sau đó tìm cơ hội tự sát, đây là ý nghĩ chân chính của Thẩm Băng Băng.
- Muốn chết, chúng ta cùng một chỗ chết.
Lão già nghiến răng nói.
Trần Hạo nhìn hai cha con nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút quá mức.
- Ngươi đi...
Trần Hạo phất tay, ý định sẽ thả Thẩm Băng Băng, trên đời có vô số cách để theo đuổi một nữ nhân, cũng có vô số cách ép người vào tuyệt lộ. Trần Hạo lựa chọn theo đuổi Thẩm Băng Băng, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn. Nhưng hắn vừa mở miệng, một câu ngươi đi đi còn chưa nói xong, đầu của hắn liền tối sầm, lảo đảo muốn té, Ngô Hiên vội vàng xông tới đỡ lấy hắn.
- Đại sư huynh ngươi làm sao rồi?
Ngôn Hiên lo lắng nói. Đám người xung quanh thì kinh nghi bất định, bởi từ đầu đến giờ Trần Hạo suýt té hai lần.
Không ai biết, cũng không hiểu, ngay đến bản thân Trần Hạo cũng không biết chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, có một điều hắn vô cùng chắc chắn, đó là cả hai lần hắn đều mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại liền có cảm giác mình không phải là mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị