Đi Ra Cho Ta Nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại môn bị đá văng, còn có người chết, khiến hiện trường hôn lễ một mảnh xôn xao. Đang khi không biết là ai to gan lớn mật thì một đám thanh niên nam nữ từ ngoài bước vào, dẫn đầu hiển nhiên là Trần Hạo.
- Tiêu Vinh?
Không ai biết mấy người Trần Hạo, nhưng toàn bộ người có mặt trong hôn lễ đều nhận ra Tiêu Vinh, người từng là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi Tây Xuyên thành.
Cũng đúng, nếu không có thực lực đủ mạnh, hắn sớm đã bị giết.
Sự xuất hiện của Tiêu Vinh khiến chúng tân khách giải khai không ít nghi hoặc. Bởi đây không phải lần đầu hắn đánh mặt Hải Thiên tông. Khác ở chỗ đánh lén và đánh công khai.
Chỉ là không biết, hắn hôm nay có thể đào mệnh như mấy lần trước hay không.
- Tiêu Vinh, ngươi còn dám quay trở lại?
Một tên trưởng lão Hải Thiên tông đứng dậy chỉ vào Tiêu Vinh quát.
- Các ngươi hại chết huynh đệ ta, ta vì sao không thể quay lại rồi?
- Ta không chỉ quay lại, ta còn muốn máu nhuộm Hải Thiên tông.
Tiêu Vinh nghiến răng nói. Mỗi lần nhìn thấy đám người này hắn không khỏi nghĩ đến Vương Hạo, vậy nên thanh âm tràn ngập sát khí.
- Chỉ bằng ngươi tên rác rưởi,  cũng muốn máu nhuộm Hải Thiên tông?
- Đúng là chuyện cười lớn.
Dương Vũ Bằng đứng trong lễ đường giọng điệu trào phúng nói. Hắn cũng giống người khác, toàn bộ sự chú ý đều rơi trên người Tiêu Vinh, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mấy người Trần Hạo.
Chín người, trang phục thống nhất một màu, hiển nhiên là đệ tử tông môn nào đó. Mà đã là đệ tử, có ai thèm đặt bọn hắn vào mắt.
Trần Hạo liếc xung quanh một vòng, đang định nói gì đó ý thức đột nhiên tối sầm, hắn loạng choạng muốn té  may mắn Trương Phàm kịp đỡ lại, bằng không thật mất mặt.
- Đại sư huynh?
Đám đệ tử đồng thanh hô lên, vừa nghi hoặc vừa lo lắng nhìn về phía Trần Hạo, Tiêu Vinh cũng nhìn sang.
- Không có gì.
Trần Hạo khoát tay, ý bảo mình ổn. Tuy nhiên, hắn lại nhíu mày.
[Vừa rồi là chuyện quái gì, sao đột nhiên mất đi ý thức?]
Trần Hạo một bụng khó hiểu nghĩ thầm. Mặc dù khoảnh khắc rất nhanh, nhưng cũng khiến hắn kinh hãi một trận. Xem xét thân thể lại không phát hiện có gì bất thường.
[Sao ta có cảm giác ta không phải ta?]
Trần Hạo tiếp tục nghĩ, nhưng rất nhanh liền cười khổ, hắn làm sao không phải hắn rồi. Lắc đầu xua đi ý nghĩ điên khùng. Hắn nói:
- Giới thiệu một chút, ta gọi Trần Hạo,  hay còn gọi là cướp hôn chi tặc, hái hoa đạo tặc.
- Ta thích nhất là cướp đoạt tân nương, cùng chơi đùa mỹ nữ, nghe nói Tây Xuyên thành có hai vị tuyệt sắc giai nhân, cho nên muốn bắt về chơi đùa.
- Các vị ở đây, ai là Lý Ngọc Linh, ai là Thẩm Băng Băng, bước ra cho ta nhìn?
Trần Hạo âm thanh lớn, truyền đi xa, lọt vào trong tai liền khiến toàn bộ hôn trường há mồm trợn mắt, ngay cả đám người Trương Phàm cũng khiếp sợ không thôi.
- Đại sư huynh, ngươi đang nói cái gì vậy?
Thương Mộc trợn tròn mắt, khó có thể tin nói.
- Đại sư huynh, ngươi từ khi nào trở thành hái hoa đạo tặc rồi?
Lý Nhất Mai khiếp sợ, cái này sao có thể, rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ a.
Cả Thiên Nam thành, ai không biết Trần Hạo là hạng người gì. Lạnh lùng, hung ác, đặc biệt nổi tiếng không gần nữ sắc. Người như vậy là hái hoa đạo tặc sao, không thể nào.
Không riêng hai người Trương Phàm, những đệ tử khác cũng không thể tin nổi.
- Các ngươi nhìn ta làm gì, đây gọi là chiến thuật tâm lý.
- Hắc hắc.
Trần Hạo nhỏ giọng nói, bộ dạng thập phần lưu manh. Cướp người cũng phải có lý do để cướp.
- Ông trời của ta!
Mấy người Trương Phàm trợn muốn lòi con mắt, đây còn là Trần Hạo đại sư huynh của bọn họ sao. Khác, khác một trời một vực.
Trần Hạo đối với địch nhân luôn ra tay thập phần tàn ác, không dọa nạt, không uy hiếp, không nói nhiều, chỉ có giết và giết. Quan trọng hơn, thái độ của hắn luôn vô cùng nghiêm túc. Hôm nay coi như bọn họ được mở mang tầm mằt, tưởng như hai người.
- Cướp hôn chi tặc, hái hoa đạo tặc, con mẹ nó nói dõng dạc như vậy.
- Móa nó, hắn còn kêu hai nữ thần đi ra cho hắn nhìn, hắn cho rằng hắn là ai?
Hôn trường ban đầu bị nói cho ngốc, rất nhanh vô số người liền chửi ầm lên.
Bọn họ đã thấy qua nhiều kẻ vô liêm sỉ, nhưng  cực kỳ vô liêm sỉ như này, đúng là lần đầu gặp.
Chúng tân khách chỉ đơn thuần cảm thấy Trần Hạo quá đê tiện cho nên ra mặt mắng chửi. Cơ mà, người ngoài nghe vào trong tai còn phẫn nộ, huống chi người trong cuộc đâu?
Lý Ngọc Linh vốn một mặt thờ ơ lạnh nhạt, lúc này liền âm trầm như nước. Thẩm Băng Băng sắc mặt khó coi đến cực điểm, cũng may nàng che mặt nên không bị nhìn ra biểu cảm.
- Gà chó phương nào dám ở đây càn rỡ, quả thật là muốn chết.
Dương Vũ Bằng đen mặt, tức muốn phun ra lửa. Đại hôn của hắn lại bị người chạy đến phá đám, còn mạnh miệng tuyên bố thích nhất là cướp tân nương. Đây không phải trắng trợn nói muốn cướp Lý Ngọc Linh sao.
Cuồng, cuồng đến tận trời, tuy nhiên, những kẻ ngông cuồng phải vì hành vi của mình mà trả giá đắt.
Không riêng Dương Vũ Bằng, cũng không riêng Hải Thiên tông, cả Lạc Anh tông lẫn Liên Vân tông đều là đỉnh đầu bốc khói. Nghe tin mỹ nữ nên muốn bắt về chơi đùa, đúng thật là tìm chết.
- Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta.
Dương Vĩnh Thành vỗ vào thành ghế nghiến răng nói.
- A các ngươi đây là không nể mặt mũi rồi?
Trần Hạo híp híp mẳt, hắn hoàn toàn không nhận ra bản thân có gì không đúng. Hắn chỉ biết không cho hắn mặt mũi, hắn liền đánh ra mặt mũi.
- Tô Thần, Lương Hồng Ngọc, hai người các ngươi phụ trách canh giữ đại môn, nếu để kẻ nào chạy thoát ta trị các ngươi.
- Ngô Hiên, Đặng Tiểu Minh,  các ngươi dẫn theo Tiêu Vinh tìm ra Thẩm Băng Băng, bắt về đây cho ta, nhớ không để nàng tự sát.
- Thương Mộc, Lý Nhất Mai, phàm là người Thái Hành tông, giết chết bất luận tội, làm xong liền phối hợp Diệp Tiểu Yến và Trương Phàm tru sát Hải Thiên tông.
- Trương Phàm, Diệp Tiểu Yến, người Hải Thiên Tông giao cho các ngươi, nếu để sót một tên không cần trở về.
Từng đạo mệnh lệnh hạ xuống, thanh âm băng lãnh, ánh mắt tàn nhẫn, thần sắc hung ác. Trần Hạo lại trở về là chính hắn.
- Tuân lệnh đại sư huynh.
Tám người không chút do dự lập tức đáp ứng, bộ dạng cực kỳ hưng phấn. Đại sư huynh vẫn là đại sư huynh, nhất thời bị bệnh, không có nghĩa cả đời đều bệnh.
Trần Hạo không hề đè thấp thanh âm, do đó, mỗi câu mỗi chữ đều bị người nghe thấy. Tân khách, ai nấy đều khinh thường cười lạnh, cho là hắn cuồng vọng.
Trong khi đó ở một bên khác, đệ tử Hải  Thiên tông, dưới mệnh lệnh của Dương Vĩnh Thành đã bắt đầu xuất động.
- Một đám tôm tép nhãi nhép, cũng dám ở trước mặt lão tử khuơ đao múa thương.
- Đi chết hết đi.
Trương Phàm hét lên một tiếng, trống rỗng lấy ra một thanh đao, sau đó lao thẳng về phía đệ tử Hải Thiên tông vốn đang hướng bên này chạy qua.
Diệp Tiểu Yến nho nhã hơn, thân hình như yến, tay cầm nhuyễn kiếm theo sát phía sau.
- A....
Song phương vừa chạm mặt, một tên đệ tử Hải Thiên tông liền bị chém bay đầu. Giây tiếp theo từng đạo, từng đạo tiếng hét thảm vang lên. Một tên lại một tên ngã xuống trong vũng máu. Đây không phải quyết đấu, mà là đơn phương đồ sát.

Những người khác cũng nhanh chóng hành động, ngoài hai người canh cổng, và hai người đi bắt Thẩm Băng Băng. Mấy người còn lại đều triển khai giết chóc. Đệ tử Thái Hành tông lẫn trong hôn trường, một khi bị tìm ra, trực tiếp giết chết.
- Đan Nguyên cảnh, bọn họ đều là Đan Nguyên cảnh.
Chúng tân khách lúc này mới nhìn ra tu vi thật sự của đám người Trương Phàm, tất cả đều lạnh mình kinh hãi, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Đan Nguyên cảnh, phóng mắt toàn bộ Tây Xuyên thành liền không quá mười người, giống như phượng mao lân giác. Nhưng đây, mấy người này ít nhất có bốn người là Đan Nguyên cảnh, cái này còn sống nổi sao.
Hôn trường nháy mắt trở nên hỗn loạn. Trần Hạo không thèm để ý, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi tiến về phía lễ đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị