Đánh Đến Tận Cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng cách từ Thiên Nam thành đến Tây Xuyên thành, ước chừng có hơn hai trăm ngàn cây số. Cái này, không chỉ xa, mà thật sự quá xa.
Đoàn người giống như Tiêu Vinh, ngựa không dừng vó, ăn bờ ngủ bụi. Bọn họ đến là để giết người, cho nên tinh khí thần cần đạt trạng thái đỉnh phong.

Một đường băng rừng vượt núi, nên nghỉ thì nghĩ, nên đi thì đi. Cuối cùng, sau khi trải qua hơn ba mươi sáu tòa thành trì, mượn đường vô số thế lực, cũng như chạm trán không ít sơn tặc, cướp đường, nửa năm sau, đoàn người Trần Hạo rốt cuộc đặt chân lên mảnh đất Tây Xuyên thành.

Nói đến Tây Xuyên thành, đây vốn không phải thành thị lớn, chính xác hơn thì là một tòa tiểu thành. Diện tích mặc dù không nhỏ, nhưng đại da số đều là hoang vu chi địa. Võ giả cũng không nhiều, chỉ có bảy tiểu tông môn, và tứ đại tông môn. Người có tu vi cao nhất là Đan Nguyên nhất trọng cảnh.
Trong khi đó, ngoại trừ Tiêu Vinh, những người Trần Hạo mang theo đều là Đan Nguyên lục trọng cảnh, về phần Trần Hạo hắn là Thiên Linh cảnh sơ kỳ.
Có thể nói, mấy người Trần Hạo nhân số không tính nhiều, thực lực lại vô cùng khủng bố, thừa sức tiêu diệt toàn bộ Tây Xuyên thành.
- Trong thành có hỉ sự hay sao?
Mười người đi đến trước cổng thành, đập vào mắt là một dây lại một dây lồng đèn đỏ, thấy vậy Lý Nhất Mai hiếu kỳ nói.
- Đây là chào đón chúng ta đi?
Thương Mộc cười ha ha nói. Đám người nghe vậy cũng cười theo. Ở vào cái nhìn của bọn họ, nơi này không nên treo đèn đỏ, mà thay bằng đèn trắng mới tốt.
- Vào xem một chút.
Trần Hạo lạnh nhạt nói. Cũng đã qua một đoạn thời gian, tâm trạng của hắn coi như dần ổn định. Tuy nhiên, thù hận lại chưa từng biến mất, bởi thứ này chỉ có máu tươi mới có khả năng rửa sạch.
Mấy người không thèm xuống ngựa, trực tiếp vào thành, hộ vệ thành ngáp ngắn ngáp dài chẳng thèm để ý.
- Quả nhiên có hỷ sự, trận thế còn không nhỏ.
Vào đến trong thành, đám người lập tức sáng mắt. Toàn bộ thành khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, ngõ lớn ngõ nhỏ, nhìn lóa cả mắt. Hơn nữa tất cả người trên đường  đều vận lễ phục, ngực dán một chữ hỷ.
- Vị huynh đệ này cho hỏi một chút, đây là đám cưới nhà ai?
Tiêu Vinh dùng tiếng địa phương hỏi thăm một người đi đường.
- Xem ngươi hẳn là từ xa mới về đi, được rồi, nói cho ngươi một chút.
- Hôm nay là ngày đại hôn của Dương Vũ Bằng và Lý Ngọc Linh.
- Haizz. Ai bảo người ta là đại tông môn, mặt mũi lớn, còn bắt chúc ta vận lễ phục mới được ra ngoài.
Người đi đường ban đầu hơi nghi hoặc, nhưng nghe khẩu âm Tiêu Vinh liền bắt đầu giải thích, cuối cùng lắc đầu thở dài.
- Lý Ngọc Linh?
Trần Hạo lẩm bẩm, hắn không phải người địa phương, nhưng Phong Hoa đại lục ngôn ngữ đồng nhất, do đó hắn nghe hiểu người kia nói.
Trong bức thư, người mà Vương Hạo muốn hắn bắt chính là nữ nhân này. Trần Hạo xưa nay đối nữ nhân không hứng thú. Nhưng hắn sẽ tuân theo ước nguyện của người quá cố.
- Hôn lễ cử hành ở đâu, ta muốn tới xem một chút? Dù sao cũng là nữ thần.
Tiêu Vinh ánh mắt lấp lóe, hướng người kia nói tiếp.
- Còn ở đâu được, hiển nhiên là Hải Thiên tông.
Người kia nói. Tiêu Vinh chắp tay cảm tạ, sau đó quay sang gật đầu với Trần Hạo, tự mình dẫn đầu đi trước. Hắn từ Hải Thiên tông mà ra, nơi đó hắn đã quá quen thuộc.
Đoàn người thúc ngựa phóng đi, khiến đường phố nháo nhào một trận, tiếng mắng chửi ầm ĩ cả lên.
- Trong tứ đại tông môn, Lạc Anh tông là mạnh nhất, do đó luôn ép ba nhà khác một đầu.
- Trước đó, Thái Hành tông và Hải Thiên tông thông hôn, chủ yếu tạo thành thế liên minh chống lại Lạc Anh tông.
- Trận hôn lễ ngày hôm nay rất có thể cũng là tình huống tương tự.
- Lý Ngọc Linh của Liên Vân tông, cùng Thẩm Băng Băng của Lạc Anh tông được xem là tuyệt thế mỹ nữ, trăm vạn năm mới xuất hiện.
- Về phần Dương Vũ Bằng, người này là nhị đại đệ tử Hải Thiên tông, cũng là nhi tử của tông chủ Dương Vĩnh Thành.
Trên đường đi, để mọi người hiểu rõ tình hình, Tiêu Vinh liền giải thích.
- Mỹ nữ sao?
Trương Phàm hai con mắt lóe sáng, gương mặt bỗng chốc trở nên hèn mọn. Đám người thấy vậy liền cười vang, Trương Phàm cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật háo sắc đánh mãi không chừa.
...
Hải Thiên tông không tọa lạc trên núi, cũng không cư ngụ nơi thâm sơn, tông môn được xây dựng gần biển, trên những bãi đá san hô. Toàn bộ kiến trúc được bao quanh bởi tường vây cao hơn sáu mét, nhưng chỉ có một lối vào.
Hiện tại trên dưới Hải Thiên tông khó có được một ngày nhộn nhịp. Huyên náo, ồn ào, thanh âm chúc phúc không ngừng vang lên, đại môn, người tới lui không hết, mãi đến gần trưa mới cho đóng lại để tránh gió cát.
Gần như tất cả đại nhân vật Tây Xuyên thành đều có mặt trong trạch viện. Lúc này ở trên lễ đường, Dương Vĩnh Thành đã sớm thượng tọa, bên cạnh là phu nhân của hắn Triệu Tố Trinh. Hai người mặt mày hớn hở chờ tân lang tân nương xuất hiện. Các lộ tân khách cũng mong ngóng giờ lành, và nhiều hơn là muốn chiêm ngưỡng dung nhan của tân nương Lý Ngọc Linh.
- Hừ! Bọn họ cho rằng tạo thành liên minh liền có thể chống lại chúng ta?
- Nực cười!
Trên một bàn tân khách, người của Lạc Anh tông nhìn xung quanh khinh thường nói.
- Không quan hệ, bọn họ muốn làm gì mặc bọn họ, chúng ta làm việc của mình cho tốt là được.
Một nữ tử che mặt nhẹ giọng nói. Nàng khoác một bộ y phục trắng tinh, trên người như ẩn như hiện lan tỏa một tầng hơi lạnh. Xung quanh có không ít người đều đang liếc trộm nàng.
Không sai, người này chính là Thẩm Băng Băng, một trong hai nữ thần của Tây Xuyên thành.
- Đáng tiếc, Lý Ngọc Linh?
Một nam tử lắc đầu, ngữ khí tiếc hận.  Trận hôn lễ này Lý Ngọc Linh là bị ép, cho nên thật tiếc cho một đời nữ thần.
- Hừ! Nếu ta bị ép hôn ta lập tức tự sát, tuyệt đối không thỏa hiệp.
Thẩm Băng Băng thần sắc khinh bỉ, hừ lạnh nói.
- Ta biết sư muội ngươi lợi hại.
Nam tử cười khổ. Thẩm Băng Băng, người cũng như tên, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, còn có mấy phần ương ngạnh, trò chuyện với nàng thật sự quá áp lực.
Thẩm Băng Băng không nói gì thêm, nâng trà uống một ngụm. Có điều nàng không hề biết nghiệp quật sắp tới.
- Giờ lành đã đến, cho mời tân lang tân nương.
Đúng lúc này một âm thanh vang lên. Lời vừa dứt, cách đó không xa, một căn phòng liền bị đẩy ra, tiếp theo Dương Vũ Bằng  với một bộ y phục đỏ chót, tay cầm vải đỏ dắt theo Lý Ngọc Linh tiến về phía lễ đường.
Phong Hoa đại lục không có tục lệ che mặt tân nương, cho nên dung nhan Lý Ngọc Linh rất nhanh phơi bày trước bàn dân tân khách.
Ngũ quan như kỳ cảnh, chính là vưu vật tuyệt thế, cộng thêm một chút trang điểm, càng thêm say đắm động lòng người.
Dương Vũ Bằng khóe miệng nhếch lên, bộ dạng vô cùng đắc ý, rốt cuộc một trong hai nữ thần sắp bị hắn nắm trong tay. Mặc dù có hơi tiếc nuối Thẩm Băng Băng, nhưng cũng đủ thỏa mãn.
Lý Ngọc Linh sắc mặt lạnh nhạt, bộ dạng hờ hững, giống như đây không phải lễ thành hôn của nàng.
- Nhất bái thiên địa.
Hai người sau khi tiến đến lễ đường liền bắt đầu làm lễ.
Thế nhưng, còn chưa kịp cúi người.
Phanh.
Đại môn đột nhiên bị người đá văng, kèm theo đó là một tên hộ vệ bay vọt mà vào, miệng liên tục phun máu tươi, nháy mắt khí tuyệt bỏ mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Một màn này khiến toàn bộ người có mặt sửng sờ. Ngày đại hôn đến cửa giết người, đây là tình huống như thế nào.
Đánh mặt, tuyệt đối là đánh mặt, nhưng Tây Xuyên thành kẻ nào dám to gan lớn mật khiêu khích Hải Thiên tông.
Lạc Anh tông có thể tính vào, nhưng tông chủ Lạc Anh Tông, Thẩm Hằng cũng tới tham dự hôn lễ. Hơn nữa Lạc Anh tông còn không đến mức vô liêm sỉ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị