Tiến Về Tây Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có hai đứa trẻ mồ côi cùng nhau lớn, cùng nhau đi ở đợ cho người, bị người đánh đập liền rủ nhau bỏ trốn, phiêu bạt lang thang mò cua bắt ốc, rồi một ngày cả hai lại cùng nhau vượt vạn dặm đại dương, tìm kiếm chân trời mới, hai đứa trẻ ấy một là Trần Hạo, một là Vương Hạo.
Trải qua vô số gian nan tưởng chừng thập tử vô sinh, rốt cuộc vầng dương cũng tỏa sáng, nhưng bắt đầu từ đó cả hai liền ly biệt, một đi Thiên Nam thành, một ở lại Tây Xuyên thành.
- Xem ra ta tìm lầm người, thứ lỗi đã làm phiền.
Thấy Trần Hạo không lên tiếng, sắc mặt càng không có biến hóa, kiểu như đang lục lọi trí nhớ xem có ấn tượng hay không. Tiêu Vinh liền thở dài lập tức muốn rời đi.
- Hắn ở nơi nào, còn tốt sao?
Tiêu Vinh có chút thất vọng, bước chân chuyển dời, đúng lúc này Trần Hạo đột nhiên lên tiếng, ngữ khí không giấu được kích động.
Tiêu Vinh sửng sốt, toàn thân phát run, nam nhân đỉnh thiên lập địa vào thời khắc này lại trở nên yếu đuối, hốc mắt đỏ hoe.
- Ta hỏi ngươi, Vương Hạo ở đâu? Sống tốt sao?
Trần Hạo không kiên nhẫn gấp gáp mà nói. Không phải thân sinh lại hơn cả thân sinh, nghe tin huynh đệ, hắn làm sao giữ được bình tĩnh.
- Hắn ở đây.
Tiêu Vinh tháo xuống tay nải lấy ra một hũ tro cốt nhìn Trần Hạo nói.
- Cái gì...?
Trần Hạo giống như bị sét đánh, đầu óc tối sầm, trực tiếp từ trên ngựa té xuống.
- Đại sư huynh!
Đám đệ tử Thiên Vân tông đồng loạt kinh hô, vội vàng nhảy xuống ngựa, muốn đỡ lấy Trần Hạo.
- Đừng đụng vào ta.
Trần Hạo quát lớn, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vinh, hay đúng hơn là nhìn hũ tro cốt. Không, hắn tuyệt đối không tin, chính xác là không dám tin.
- Ngươi nói láo, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, ta muốn giết ngươi.
Trần Hạo như phát điên, há miệng gầm thét. Huynh đệ của hắn làm sao lại chết, không có khả năng.
- Ta nói có hai món đồ muốn đưa cho ngươi, đây mới chỉ là cái thứ nhất, còn lại ngươi tự xem đi.
- Về phần có tin hay không, xem xong rồi nói cũng chưa muộn.
Tiêu Vinh hít một hơi, đưa tay vào lồng ngực móc ra một phong thư ném về phía Trần Hạo.
Trần Hạo đưa tay tiếp lấy, không kịp chờ đợi mở ra xem. Ngay lập tức đập vào mắt hắn là những dòng chữ nghuệch ngoạch.
Mỗi một chữ như trăm ngàn nhát dao cứa vào tim, Trần Hạo toàn thân run lên bần bật, nước mắt không khống chế liên tục rơi xuống.
- A......a......
Đến cuối cùng một chữ Vương Hạo tuyệt bút, Trần Hạo run rẩy càng ác liệt, ngửa cổ thét dài, hai nắm tay siết chặt, móng tay đâm rách da thịt chảy ra một số lớn máu tươi. Thế nhưng, vết thương đó có là gì so với sự thống khổ đến cùng cực của hắn..
Huynh đệ của hắn, thật chết rồi. Tiêu Vinh có thể nói láo, nhưng bức thư này là thiên chân vạn xác. Mười năm trước ly biệt, mười năm sau trùng phùng, nhưng chỉ là một hũ tro cốt lạnh lẽo.
- Vương......Hạo!
Trần Hạo rống lên, thương tâm đến tận cùng. Năm đó đi ở đợ, hắn bị địa chủ đánh, Vương Hạo không tiếc thân mình thay hắn đỡ đòn. Năm đó hắn bị bệnh, cũng là Vương Hạo mang theo hắn, gõ cửa từng nhà, từng hộ, cầu xin người cứu hắn. Tiếp đến khi lênh đênh trên biển, hắn không may bị rơi xuống nước, cũng chính Vương Hạo lao xuống cứu hắn, đến nỗi bị kiệt sức suýt chút mất mạng.
Vô số hồi ức, từng cái từng cái hiện lên trong đầu, giống như một thước phim chiếu chậm, khiến Trần Hạo càng thêm bi thương thống khổ.
- Ngươi nói ta không đau lòng, con mẹ nó ngươi bảo ta làm sao không đau lòng?
- A...A....
Trần Hạo hai tay đấm vào ngực đấm đến phun máu.
Rất nhiều người trông thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, khiếp sợ không thôi. Bọn hắn không biết Vương Hạo là ai, nhưng xem ra cái chết của đối phương mang đến cho Trần Hạo trọng đại đả kích.
- Đại sư huynh, ngươi không nên như vậy a.
Mấy đệ tử đau lòng vô cùng, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn, bọn họ cũng bị cảm xúc của Trần Hạo ảnh hưởng, hốc mắt đỏ lên.
- Giết người, ta muốn giết người.
Trần Hạo gằn giọng, toàn thân tràn ngập một cỗ khí tức cực kỳ băng lãnh, nhiệt độ xung quanh vì vậy mà hạ thấp mấy lần. Hắn tuyệt đối không để Vương Hạo không công mà chết, hắn phải khiến thủ phạm trả giá thê thảm đại giới.
- Ngươi là Tiêu Vinh?
Trần Hạo hướng Tiêu Vinh nói. Hắn lúc này tựa như một đầu mãnh thú bị thương, hung ác đến không thể hung ác hơn.
- Ta chính là Tiêu Vinh.
Tiêu Vinh gật đầu nói.
- Tốt, từ nay về sau, ngươi chính là huynh đệ của ta, ai dám động đến ngươi ta diệt cả nhà hắn.
Trần Hạo chém đinh chặt sắt nói. Vương Hạo xem Tiêu Vinh là huynh đệ. Tiêu Vinh lại vì một câu huynh đệ, không tiếc đường xá xa xôi đến đây tìm Trần Hạo. Nhìn bộ dạng của hắn chắc chắn là vội vàng mà đi, thậm chí dọc đường còn gặp qua vô số hung hiểm. Cho dù Vương Hạo không nói, Trần Hạo chắc chắn cũng sẽ nhận người huynh đệ này.
- Nói cho ta biết, Vương Hạo chết như thế nào? Ai làm?
Tiêu Vinh bị Trần Hạo làm cho ngây người, chưa kịp định thần, Trần Hạo lại nói tiếp. Ánh mắt sắc bén, ngữ khí ác liệt, Trần Hạo đây là thật muốn đi báo thù.
- Ngươi trước nhận lấy cái này.
Tiêu Vinh hồi phục tinh thần, mang theo tro cốt tiến về phía Trần Hạo.
- Ngươi đứng lại, ta đi qua.
Trần Hạo phất tay ngăn Tiêu Vinh, tiếp đến hắn làm ra một màn khiến người kinh thán. Hắn không ngờ quỳ xuống, dùng hai đầu gối tiến về phía trước.
Rất nhiều người không hiểu, Trần Hạo làm như vậy có ý nghĩa gì, hoặc là nói hắn quá phô trương. Nhưng Trần Hạo không quan tâm ánh mắt người khác, hắn muốn tiễn Vương Hạo một đoạn đường cuối cùng.
Hắn trên không quỳ trời, dưới không lạy đất, hôm nay hắn quỳ trước Vương Hạo, quỳ trước sinh ly tử biệt.
Không quá lâu Trần Hạo liền đến trước mặt Tiêu Vinh, hai tay run rẩy đón nhận tro cốt.
- Huynh đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định thực hiện ước nguyện của chúng ta.
- Ngươi muốn muội tử, ta bắt muội tử cho ngươi, nhưng có một chuyện thật xin lỗi ngươi, thù của ngươi ta nhất định phải báo.
Trần Hạo xoa xoa hũ cốt, thấp giọng nói. Giống như đang tâm sự, lại giống như lập xuống lời thề. Nói xong hắn chậm rãi đứng dậy, hướng Tiêu Vinh cúi người thật sâu.
Tiêu Vinh không có ngăn Trần Hạo hành lễ, đây không phải kể công, mà hắn muốn Trần Hạo trong lòng không có vướng mắc, cho nên hắn nhận.
- Tây Xuyên thành, có tứ đại tông môn, Lạc Anh tông, Liên Vân tông, Hải Thiên tông và Thái Hành tông. Trong đó Thái Hành tông, Hải Thiên tông là thông gia, cộng đồng tiến thối.
- Ta cùng Vương Hạo vốn là đệ tử Hải Thiên tông, nhưng trong một lần thăm dò di tích chúng ta giết chết một người, đối phương vừa hay là cháu của tông chủ Thái Hành tông.
- Chính vì chuyện này hai chúng ta liền bị bắt nhốt, nhưng may mắn trốn thoát, chỉ là rất nhanh bị hai phe truy sát, Vương Hạo cũng vì thế mà mất mạng.

Đợi hai người mặt đối mặt Tiêu Vinh bắt đầu kể chuyện xưa, hai tay nắm chặt, ánh mắt tràn ngập sát ý. Hắn đối với đám người kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, nằm mơ cũng muốn bọn họ trả giá.
Mặc kệ Trần Hạo có đi hay không, hắn vẫn sẽ quay về, hắn cần cho bản thân một công đạo, cũng cần vì Vương Hạo đòi lại nợ máu.
- Ngươi muốn ở lại nghỉ ngơi, hay muốn cùng ta trở về?
Trần Hạo hướng Tiêu Vinh nói, hắn nhìn ra tên tiểu tử này rất không ổn, dường như chẳng còn bao nhiêu sức lực. Về phần hắn không những phải đi, mà còn muốn giết máu chảy thành sông.
- Thù huynh đệ chưa báo một ngày, ta liền khó chịu một ngày, ngươi nói ta làm sao nghỉ ngơi?
Tiêu Vinh nói, ngữ khí thập phần kiên định, có thể báo thù, chút mệt mỏi này không tính là gì.
- Đại sư huynh, ta đi cùng ngươi.
- Chúng ta cũng muốn đi.
Đám đệ tử Thiên Vân tông nhao nhao nói. Thù của đại sư huynh chính là thù của toàn bộ Thiên Vân tông, bọn họ không có khả năng đứng nhìn.
- Thương Mộc, Ngô Hiên, Trương Phàm, Lý Nhất Mai, Đặng Tiểu Minh, Diệp Tiểu Yến, Lương Hồng Ngọc, các ngươi theo ta, những người khác trở về đi.
- Phiền các ngươi báo tông chủ một tiếng.
Trần Hạo hơi do dự, giây sau liền đưa ra quyết định, hắn chỉ mang theo tám người.
- Đại sư huỵnh, chúng ta...
Đám đệ tử nghe vậy nháy mắt yểu xìu. Bọn họ muốn đi, phần vì hiệp trợ Trần Hạo, phần vì du ngoạn. Mấy khi được đi xa như thế, huống hồ Tây Xuyên thành nằm cạnh biển, bọn họ cho đến nay còn chưa thấy qua biển.
- Không cần nói.
Trần Hạo phất tay, không bao lâu mười người cưỡi mười đầu chiến mã, quay ngược hướng cổng thành lao đi, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị