Mười Năm Như Mây Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu điếm vô danh, trong căn phòng nào đó.
- Huynh đệ, ngươi ráng chịu đựng, ta đưa ngươi đi tìm đại phu.
- Ngươi nhất định không có việc gì.
Nơi này có hai người thanh niên, một người da mặt tái nhợt, nằm thoi thóp trên giường, người còn lại vẻ mặt thống khổ, không ngừng nói chuyện.
- Tiêu huynh, ta sống không được, phiền ngươi tìm cho ta một ít giấy bút, ta muốn viết một phong thư.
Vương Hạo yếu ớt nói. Hắn làm sao không muốn kiên trì đâu, nhưng hắn biết hắn sắp chịu không nổi.
- Ngươi có người thân sao? Được, được ta tìm cho ngươi.
Tiêu Vinh hơi nghi hoặc nhưng cũng gật gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.
Vương Hạo ánh mắt mờ mịt, dần lâm vào hồi ức. Không lâu lắm Tiêu Vinh liền quay trở lại, trên tay cầm theo giấy bút còn có cả bao thư.
- Ta đỡ ngươi.
Vương Hạo muốn tự mình ngồi dậy, nhưng không có sức, Tiêu Vinh thấy thế liền đặt giấy bút trên bàn, chạy lại dìu Vương Hạo
- Đa tạ!
Vương Hạo cảm kích nói. Đời này của hắn quen biết hai huynh đệ tốt, cũng xem như sống không uổng phí.
- Ta cần ngươi sống, không cần mấy câu khách khí.
Tiêu Vinh lắc đầu, nghiêm túc nói. Hắn không có thân thích, cũng không có bằng hữu, chỉ có người huynh đệ này, do đó hắn không muốn nhìn thấy đối phương cứ như vậy chết mất.
Vương Hạo không đáp lại, tay cầm bút bắt đầu viết:
[Gửi huynh đệ của ta.
Ngươi tốt sao? Nhưng ta không tốt, khi ngươi nhận được bức phong thư này, ta rất có thể đã không còn trên đời.
Thời gian như mây gió, mới chớp mắt liền mười năm, ta ước chúng ta có thể trở lại ngày đó, ngày mà chúng ta chỉ là những đứa đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau.
Ta không có ý gì, chỉ là trước khi đi, muốn cùng ngươi hàn huyên một chút, dù sao cũng mười năm chúng ta chưa có gặp lại. Thật sự muốn nhìn thấy ngươi, đáng tiếc, không có cơ hội.
Tiểu tử ngươi không phải nói, nếu có một ngày hai chúng trở thành cường giả sẽ cùng nhau dạo một vòng thế giới sao?
Ta mặc dù không còn rồi, nhưng ngươi cũng có thể mang theo tro cốt của ta, để ta nhìn xem thế giới rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu.
Còn nữa, ta tiết lộ cho ngươi, nơi này của ta có một đôi nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Một người gọi là Thẩm Băng Băng người khác là Lý Ngọc Linh. Lúc ta trông thấy bọn họ đầu ta liền mê muội.
A...tiểu tử ngươi không được cười ta, ta không có ý với bọn họ, ta chỉ muốn mai mối cho ngươi. Nói ngươi không tin, khi gặp hai người đó ta liền nghĩ bọn họ rất hợp với ngươi.
Mười năm không gặp, cũng chẳng biết ngươi thế nào, nhưng ta chính là nghĩ như vậy, hắc hắc. Tiểu tử ngươi nếu có bản lĩnh liền tới bắt lấy một người, bắt luôn hai người càng tốt. Ha ha...
...
Chuyện của ta nói mãi cũng không hết, ta có một người huynh đệ, gọi là Tiêu Vinh, hắn trong mắt ta cùng ngươi không sai biệt nhiều lắm. Ta không hướng ngươi yêu cầu cái gì, ta chỉ hi vọng ngươi cho lão bằng hữu chút mặt mũi, giúp ta chiếu cố huynh đệ của ta.
Sống chết do trời, ngươi không cần vì ta mà đau lòng, cũng không cần báo thù cho ta.
Chúc ngươi sớm trở thành cường giả, hoàn thành ước nguyện của chúng ta.
Vương Hạo tuyệt bút.]
- Ngươi đến Thiên Nam thành, tìm một người tên Trần Hạo, giúp ta đưa cho hắn, còn nữa, nhớ mang theo tro cốt của ta.
- Ta cũng không biết hắn ở nơi nào, chỉ có thể phiền phức ngươi.
Vương Hạo cẩn thận gấp lại phong thư, sau đó đưa cho Tiêu Vinh nói. Thần sắc bình tĩnh, hắn lúc này đã có thể thản nhiên đối diện tử vong.
- Huynh đệ....huynh đệ....!
- A....A...!
Tiêu Vinh tiếp nhận phong thư vốn muốn định nói gì, Vương Hạo đột nhiên té ngửa, tắt thở bỏ mình. Kế đến là một thanh âm tê tâm liệt phế phát ra từ tiểu điểm nhỏ, khiến ai nghe cũng nổi da gà.
...
Ba tháng sau.
Người tới người đi, phồn hoa náo nhiệt. Tiêu Vinh suốt một đoạn đường, ngựa không dừng vó, ăn bờ ngủ bụi, rốt cuộc đặt chân đến Thiên Nam thành.
Phong trần mệt mỏi, sâu trong ánh mắt ẩn chứa vô tận bi thương. Sự náo nhiệt của một siêu cấp thành thị không khiến Tiêu Vinh bị phân tâm. Hắn đến nơi này không phải dạo bước xem hoa, mà đến để tìm người.
Tiêu Vinh đứng ở cổng thành nhìn qua ngó lại, rốt cuộc đi đến một tiểu điếm ven đường, ý định hỏi thăm một chút.
- Thiên Vân tông, là đệ tử Thiên Vân tông.
- Kia hẳn là Trần Hạo a, thật anh tuấn?
- Đúng, ta gặp qua hắn, hắn chính là Trần Hạo.
Tiêu Vinh còn chưa kịp mở miệng, xung quanh đột nhiên phát ra một trận huyên náo. Nguyên lai, không biết từ khi nào ở cổng thành xuất hiện một đoàn người ngựa, phục trang đồng nhất đều vận bạch y. Trên cánh tay áo có thêu một bông hoa lạc anh màu vàng nhạt.
Đoàn người khí thế bất phàm, vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm, đặc biệt là thanh niên dẫn đầu. Người này thân cao mét tám, ngũ quan tinh xảo, tuy không nói đẹp trai cỡ nào, nhưng đặc biệt soái khí. Hắn chính là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi Thiên Nam thành, Trần Hạo.
Hắn mới hai mươi tuổi, nhưng tu vi lại là Thiên Linh cảnh sơ kỳ, thực lực khủng bố khiến địch nhân nghe tin liền sợ mất mật.
Đường phố vốn náo nhiệt, người qua người lại, lúc này đã xếp thành hai hàng, giống như nghênh đón quân vương. Vạn chúng chú mục, Trần Hạo vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tay cầm cương ngựa, chậm rãi đi về phía trước.
Tiêu Vinh giật mình sửng sốt, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp Trần Hạo. Có điều, Tiêu Vinh không dám khẳng định đối phương có phải người hắn cần tìm hay không, bởi nhìn từ mọi góc độ cũng không nhìn ra đối phương cùng Vương Hạo là một loại người.
Trong khi Tiêu Vinh xoắn xuýt, đoàn người đã sắp đi qua bên cạnh hắn. Tiêu Vinh cắn răng vọt ra, ngăn lại đường đi, có phải hay không, phải thử mới biết.
Một đường phong trần, cho nên Tiêu Vinh trông chẳng khác nào một tên khất cái.
- Ăn xin đi chỗ khác, ngươi không biết chúng ta là ai sao?
Một nữ tử nhíu mày, quát lớn. Đệ tử Thiên Vân tông bị chặn lại xin tiền, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
- Ngươi là Trần Hạo?
Tiêu Vinh không để ý nữ tử, mắt nhìn chằm chằm Trần Hạo, thấp giọng nói. Mặc dù đối diện một đám có thể giết mình bất cứ lúc nào, nhưng hắn không sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.
- Ta nói ngươi....
Nữ tử sầm mặt định quát, bất quá bị Trần Hạo giơ tay ngăn lại, hắn hướng Tiêu Vinh gật đầu, xem như thừa nhận. Hắn cũng không phải loại người mắt cao hơn đầu, do đó không quá để tâm Tiêu Vinh là ai. Đối phương đã chỉ đích danh của hắn, chắc hẳn có chuyện muốn nói.
- Ta nhận ủy thác của người đến đưa cho ngươi hai món đồ, chỉ là không biết, ngươi có phải Trần Hạo trong miệng của hắn hay không, thế nên muốn xác nhận một chút.
Tiêu Vinh không nhanh không chậm nói. Thế gian sao mà rộng lớn, người với người giống nhau không ít, huống chi một cái tên.
- Hắn là ai, người ở đâu, ta quen sao?
Trần Hạo nhíu mày, liên tiếp đặt câu hỏi, tìm một tên khất cái đến đưa đồ vật, đây là không muốn cho hắn mặt mũi rồi. Đã vậy còn giả hồ đồ.
- Hắn gọi Vương Hạo, người Tây Xuyên thành.
Tiêu Vinh rất nhanh đáp lại, ánh mắt chăm chú, muốn nhìn phản ứng của đối phương.
- Tây Xuyên thành, xa như vậy?
Trần Hạo còn chưa kịp nói, đám người xung quanh liền ồ lên, cảm giác có chút khó tin.
Từ Tây Xuyên thành muốn đi Thiên Nam thành, ít thì một năm, nhiều thì nửa năm, cho dù không ngủ không nghĩ cũng mất ba tháng. Người nào lại rảnh rỗi đi xa như thế để đưa đồ, huống hồ còn không biết người cần tìm là ai.
Người ngoài xem náo nhiệt, trong nghành xem môn đạo. Trần Hạo lúc này mộng, triệt để mộng.
Mười năm, mười năm thời gian hắn mới lại nghe đến cái tên Vương Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị