Chương 8: Nhắc về phương Nam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Nhắc về phương Nam.

Thuật cưỡi ngựa bắn cung trong thô có tinh tế, cũng không phải là múa võ có lực là có thể tinh thông, bằng không "Thiện xạ" cũng không trở thành truyền thuyết.

Hôm đó Vệ Hành nghe Lý Dũng nói tốc độ thổi của gió ảnh hưởng tới cưỡi ngựa bắn cung, sau đó một lần lại thêm một lần cầm cung nhỏ thử tốc độ gió khắp nơi, cho đến khi Cát thị gọi nàng ăn cơm mới lưu luyến không nỡ đặt cung xuống.

Cát thị lau mồ hôi giúp Vệ Hành, "Sao lại thích bắn tên vậy?"

Vệ Hành ngẫm nghĩ một chút, kỳ thật lúc mới bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung cực kỳ buồn tẻ và mệt nhọc, bên trong bắp đùi nàng bây giờ vẫn còn ê ẩm đau, bất quá Vệ Hành biết rõ đáp án. Mặc dù nàng thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng là được nuông chiều từ bé đến lớn, cam chịu hết những buồn tẻ cùng chua xót như vậy tự nhiên không phải chỉ vì thích.

Vệ Hành ngẩng đầu nhìn Cát thị nói: " Tẩu tẩu, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. thuật cưỡi ngựa bắn cung cho dù gian nan nhưng là  chứng kiến mỗi một bước thành tích, đặc biệt cảm giác có thành tựu, so với việc đọc sách lại không giống. Huống chi muội cảm nhận được, thiên phú đọc sách của muội không đạt được như vậy. Muốn vào được Nữ Học chỉ có thể tự mở cho mình một con đường."

Cát thị thở dài một tiếng, kỳ thật nàng đã sớm nhận ra thiên phú của Vệ hành ở mặt sách vở cực kỳ bình thường, chỉ là nàng không nghĩ tới Vệ Hành còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể nhận thấy rõ nhược điểm của mình, điểm này đã khiến cho đại đa số người vỗ ngựa cũng không đuổi kịp.

"đừng lo lắng, muội nhất định có thể thi đậu Nữ Học. cần cù bù thông minh, luyện tập chăm chỉ nhất định sẽ ra đâu vào đấy." Cát thị an ủi Vệ Hành nói, nhưng lại nghĩ, muốn vào Nữ Học mà không học thi thư là tuyệt không có khả năng, lúc này cát thị cũng không đành lòng đả kích Vệ Hành nên không nói ra.

Vệ hành ngước mắt nhìn Cát thị, dường như đang im lặng hỏi: Tẩu thực sự nghĩ như vậy sao?

Cát thị nhận ra, con mắt Vệ hành như biết nói, sáng long lanh, trong trẻo, tựa mặt hồ trong ngày thu lá đỏ, tinh khiết lại mỵ hoặc, tiểu cô nương như vậy, đừng nói Hà thị yêu ngay lập tức, qua mấy ngày nay chung đụng, chính Cát thị cũng cực kì yêu thích sư ngây thơ của nàng.

"Hơn một tháng qua này, trên tay muội đã có khí lực, đối với việc viết chữ lớn cũng có bổ ích, muội cũng nhận thấy đúng không?" Cát thị nói: "Ta thấy hai thuật cưỡi ngựa, bắn cung này, dưới có thể luyện ổn chân, trên có thể xúc tác lực tay, đối với việc luyện chữ của muội cũng rất có trợ giúp."

 Vệ Hành nghe Cát thị vừa nói vậy đã cảm thấy gia tăng thêm được một phần tự tin. Trường Nữ học kia một năm chỉ thu nhận mười mấy học sinh, thiên nam địa bắc con gái nhà ai cũng có thể đến dự thi, trong thâm tâm vệ Hành nghĩ, nào có dễ hơn kỳ thi Sỹ chứ. Sự nghiệp học hành của nàng hoang phế hơn chục năm, thiên phú lại có hạn, bù cách nào cũng không nổi. Biện pháp duy nhất chính là tự mở cho mình một con đường riêng.

Như vậy nên Vệ Hành lại càng quyết tâm luyện tập xạ kỵ, nàng cũng thực sự yêu thích cảm giác thành công khi bắn tiễn trúng hồng tâm.


Vệ Hành ở thông trang gần hai tháng, thường khi đến ngày nghỉ, Vệ Tuấn cùng Hà thị sẽ đến dỗ nàng về nhưng Vệ Hành luôn kiên định từ chối.


Hôm đó là hai mươi tháng chạp, nha môn đóng cửa ngừng công vụ, Vệ Hành nghĩ cha nương phỏng chừng sẽ đến đón mình hồi phủ, nhưng chưa từng nghĩ rằng đi theo Vệ Tuấn và Hà thị còn có tiểu cữu cữu Hà Bân.


"Cữu cữu." Vệ Hành thấy Hà Bân còn mừng hơn gặp cha mẹ mình. Hà Bân vì bận việc doanh thương, thường xuyên qua lại kinh thành, thế nên Vệ Hành không đến mức không nhận ra người cậu này.


"Đã hơn một năm không gặp, Châu Châu Nhi nhà chúng ta đã cao như vậy sao." Hà Bân bản thân không có nữ nhi, đối với Vệ Hành là yêu thương vô cùng, "Đoán xem, cữu cữu mang thứ gì cho con nè."


Kỳ thật trong lòng Vệ Hành đã biết rõ, nhưng vẫn phải làm bộ dạng như không hiểu, theo Hà Bân kéo đi nhìn thấy trong vườn một con ngựa, toàn thân lông đỏ, bờm như ánh lửa, đầu ngẩng cao cao, còn chưa trưởng thành đã mang bộ dạng bễ nghễ thiên hạ xuất chúng.


"Cảm ơn cữu cữu, ta thích quá." Vệ Hành reo lên, hận không thể bổ nhào lên người ngựa.


May mà Hà Bân kéo lại, "Châu Châu Nhi, con ngựa này còn chưa được thuần, vẫn hoang dã, cẩn thận đá thương con, để gia nhân dạy dỗ đã rồi đem cho con cưỡi."


Vệ Hành nói: "Ngựa của ta tất nhiên ta phải tự thuần, cữu cữu đừng xem nhẹ ta." Nhìn Vệ Hành một bộ dáng cụ non khiến Hà Bân và Vệ Tuấn không nhịn được cười sảng.


"Được rồi, cữu cữu tuyệt đối không xem nhẹ Châu Châu Nhi nhà ta." Hà Bân nói.


"Sao đệ lại đưa cho Châu Châu Nhi con ngựa quý như vậy?" Vệ Tuấn hỏi, con ngựa lông đỏ lửa này vừa nhìn đã biết là hãn huyết bảo mã thuần huyết, ngàn vàng cũng khó cầu. Ông biết người em vợ này của mình thần thông quảng đại, kết giao bạn bè tứ phía, nhưng có thể kiếm được con ngựa quý như vậy chắc cũng không hề dễ dàng, không biết sao lại đem tặng cho tiểu cô nương như Châu Châu Nhi.


Hà Bân còn chưa đáp lại, Hà thị đã cướp lời: "Chuyện này chàng nên hỏi nữ nhi tốt của chàng ấy. Nó đòi ta viết thư cho cữu cữu, còn không chịu cho ta đọc. " Nói rồi lại quay sang trách Hà Bân, "Sao đệ cũng hồ đồ theo Châu Châu Nhi vậy chứ?"


Hà Bân chỉ cười không đáp.


Hà Thị lại quay sang nói với Vệ Hành: " Ta còn đang nghĩ tại sao con không chịu đến học đường, hóa ra đã sớm có chủ ý muốn học xạ kỵ, cả ngày chỉ biết ăn chơi, uổng công ta quan tâm con như vậy."


Đối mặt với cơn giận của Hà thị, Vệ Tuấn và Hà Bân không dám lên tiếng, chỉ có Vệ Hành không sợ bà, dùng hành động thay lời nói, Vệ Hành đánh mắt cho Mộc Ngư Nhi, đem chồng chữ hàng ngày nàng luyện viết đưa ra cho Vệ Tuấn và Hà thị xem.


"Châu Châu Nhi chữ viết rất tiến bộ, chữ giấu nét rất có phong thái của danh sĩ." Vệ Tuấn nhận xét.


Vệ Hành đắc ý cười nhìn Hà thị, " Con qua chơi cùng Hỏa Diễm đây."


"Hỏa Diễm gì cơ?" Hà thị hỏi.


"Chính là con ngựa kia đó, con lấy tên cho nó, là Hỏa Diễm." Bước chân Vệ Hành nhanh thoăn thoắt như chỉ sợ bị Hà thị giữ lại.


"Đứa nhỏ này, sao mãi không trưởng thành vậy chứ." Hà thị giận dỗi cảm thán.


Lại nói, tuy Hà thị trong kinh cũng có nhà cửa nhưng nếu Hà Bân đã đến Kinh Thành, Hà thị làm tỷ tỷ, trăm ngàn lần cũng không để cho ông phải ở lại bên ngoài, nhưng quy củ ở Tĩnh Ninh hầu phủ quá nhiều, Hà Bân lại là người không chịu được câu nệ nên rất không thích ở lại Hầu phủ, vừa lúc ông có việc đi qua Kinh thành vì vậy liền theo Hà thị đến biệt viện này ở lại, thuận tiện qua thăm Vệ Hành.


Cuộc sống của Vệ Hành đã trở nên phong phú vô cùng, mỗi ngày luyện tập xạ kỵ, rồi lại viết chữ, đọc sách, sau đó đi bồi dưỡng cảm tình cùng Hỏa Diễm, buối tối còn quấn lấy Hà Bân kể chuyện xưa cho nàng.


Hà Bân từ khi trẻ đã là người cá tính, không thích đọc sách, lại thích hành tẩu giang hồ như hiệp khách, đi đến Thảo nguyên phương Bắc, Nam Hải phương Nam, đi qua Tây Vực phía Tây, vùng Cao Ly phía đông, chẳng có nơi nào ông chưa đặt chân đến. Đối với Vệ Hành, Hà Bân giống như một quyển thiên thư, nàng hận không thể ngày ngày ở bên cạnh nghe ông kể chuyện. Hà Bân còn là một thương gia kỳ tài, Hà gia dựa vào ông mà trời nam biển bắc đều thông thương, càng ngày càng lớn mạnh, của cải không biết bao nhiêu, Vệ Hành cũng chẳng biết, nàng chỉ biết, nàng hỏi mượn tiểu cữu cữu tiền, cữu cữu xuất tay đã ra mấy vạn lượng bạc, còn là cho không.


Hà gia tuy có tiền nhưng cũng vô cùng biết thân biết phận, đó cũng chính là cái khôn của nhà họ Hà.


Đã sắp đến cuối năm, Vệ Hành vốn nên sớm trở về Tĩnh Ninh hầu phủ nhưng vì Hà Bân vẫn ở đây nên nàng không nỡ rời đi, Hà thị cũng cho phép Vệ Hành ở lại bồi Hà Bân, coi như kiềm chế phần nào người em trai quá dã tâm của bà.


Hôm đó đã là hai tám tháng chạp, Vệ Hành nhất định phải hồi phủ, lão thái thái bên kia đã hỏi đến nhiều lần. Vệ Tuấn và Hà thị cùng nhau đến đón Vệ Hành, tự nhiên lại gặp mặt hàn huyên cùng Hà Bân.


Hà Bân là do có mối kinh doanh rất quan trọng nên mới lưu lại kinh thành, giờ công việc đã xong xuôi, mắt thấy không kịp trở về Hàng Châu đón tết, đành phải đồng ý Hà thị ở lại kinh thành, nhưng ông cũng đã hạ quyết tâm, qua mồng ba sẽ đi, Hà thị có khuyên cách nào cũng không được.


Vệ Hành ở ngoài phòng nghe thấy hai chữ "Hải ngoại" nhịn không được chạy vào, "Cữu cữu muốn ra hải ngoại sao?"


Hiện tại khiên tinh thuật vừa mới lưu truyền vào Đại Hạ triều, quốc triều còn chưa có mấy người dám liều lĩnh đi thử nhưng tiểu cữu cữu của Vệ Hành, Hà Bân này đúng là người duy nhất, mỗi lần ra hải ngoại ông đều mang về vô số đồ quý báu.


Vệ Hành cảm thấy bất hạnh bản thân là thân nữ nhi, không thể chu du thiên hạ giống như Hà Bân, nhưng nay nàng trọng sinh sống lại, thực sự không muốn bị giam chân trong phòng viện."Đúng vậy, chờ cữu cữu trở về cho ngươi mang hải ngoại thứ tốt." Hà Bân nói.


"Này sao được, ta không cho đệ đi, ra biển nhiều nguy hiểm a, mười con thuyền đến chín con không trở về. Nhà chúng ta lại không thiếu cái gì, sao đệ phải liều mạng như vậy?" Hà Thị vội la lên.


Hà Bân nói: "Tỷ tỷ, ta không phải liều mạng, chỉ là ta cả đời này không có chí nguyện to lớn gì , chỉ hy vọng có thể dùng đôi mắt đi thật nhiều nơi xem thật nhiều thứ. Hải ngoại chưa đi, ta liền muốn đi xem, nhìn xem bên kia biển có cái gì, những người mắt xanh da vàng kia sống ra sao."


"Nam nhi đại trượng phu, chí ở tứ hải, nàng cũng đừng ngăn trở đệ đệ, tính tình hắn nàng đâu phải không biết, nơi nào sẽ nghe nàng khuyên, nếu nàng ép căng quá, nói không chừng ngày mai đệ ấy sẽ đi luôn." Vệ Tuấn khuyên Hà Thị nói.


Vệ Hành ở bên cạnh liên tiếp gật đầu tán đồng Vệ Tuấn nói, sau đó chuyển hướng Hà Thị nói: "Nương, con muốn cùng tiểu cữu cữu đi Hàng Châu thăm ngoại tổ mẫu."


Ai cũng không dự đoán được Vệ Hành sẽ đột nhiên thốt ra như vậy một câu như vậy, đặc biệt là Hà Thị.


"Con lớn như vậy, còn chưa được gặp ngoại tổ mẫu." Vệ Hành rất âu sầu nói.


"Sao lại chưa gặp, lúc con sinh ra, ngoại tổ mẫu còn đến kinh thành đấy." Hà Thị nói.


"Khi đó con mới lớn bao nhiêu, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ ." Vệ Hành nói, "Trừ bỏ tiểu cữu cữu, Đại cữu cữu, thẩm thẩm, còn có biểu ca, biểu tỷ bọn họ, tất cả con đều không quen biết, nói ra còn chẳng sợ bị người chê cười?" Vệ Hành bĩu môi phản bác Hà Thị.


Nghe Vệ Hành nói vậy, Vệ Tuấn thở dài một tiếng, mấy năm nay Hà Thị vì chăm sóc ông, cũng chưa từng đi qua Hàng Châu vấn an lão nhạc mẫu, một nhà chí thân lại rất nhiều năm chưa từng gặp mặt.


"Nương, người cho con đi theo cữu cữu thăm tổ mẫu đi, mỗi tháng con đều viết thư cho nương, vẽ chân dung ngoại tổ mẫu gửi lại cho nương."


Hà Thị cũng thực sự tưởng niệm mẫu thân bà, nghe Vệ Hành nói như vậy, bà nhéo nhéo mũi Vệ Hành, "Đừng có nịnh hót, là chính con tự nhận, khai niên phải quay lại học đường, tháng 11 này con cũng tròn mười tuổi, thêm hai năm nữa sẽ phải thi Nữ Học, đến lúc đó thi không đậu, ta xem con còn bộ dạng nào gặp người." Nói đến nói đi, vẫn là vì việc học của Vệ Hành.


"Đi Hàng Châu cũng giống đến học đường a. Chẳng lẽ nương quên rằng, Hàng Châu có Bạch Hạc thư viện, trước khi có trường Nữ học, đệ nhất danh đều xuất thân từ Bạch Hạc Nữ sinh thư viện sao." Vệ Hành nói.


"Đúng vậy, tỷ tỷ, Bạch Hạc thư viện ở Hàng Châu chúng ta đâu có kém gì Nữ Học ở Kinh thành, chẳng qua tiếng tăm không nổi bằng thôi." Hà Bân cũng nói đỡ giúp Vệ Hành, ông ta là người con hiếu thảo, nghĩ đến lão thái thái thường xuyên nhớ mong Hà Thị và mấy người cháu ngoại, lần này nếu có thể mang theo Vệ Hành trở về, lão thái thái nhất định mừng rỡ đến cơm cũng ăn nhiều thêm ba chén, "Nương cũng thường xuyên nhắc mãi Châu Châu Nhi, nói nàng khi còn nhỏ trắng nõn lớn lên nhiều phúc khí a."


"Châu Châu Nhi có thể tiến vào Bạch Hạc thư viện sao?" Hà Thị hỏi.


Hà Bân vỗ ngực nói: "Tuyệt đối có thể, viện trưởng ở đó là bằng hữu của ta." Hà gia mỗi năm đều quyên không ít tiền cho Bạch Hạc thư viện, nếu không Bạch Hạc thư viện đã chẳng danh tiếng được như vậy.


"Cho Châu Châu Nhi đi thôi, tuy rằng là nữ hài tử, nhưng đi nhiều nơi biết nhiều thứ, được thêm kiến thức cũng tốt. Phương nam khí hậu ôn hòa, Châu Châu Nhi thân thể yếu đuối, đi dưỡng sức cũng là thích hợp, còn có thể thay nàng tẫn hiếu dưới gối lão thái thái." Vệ Tuấn cũng đồng tình cho Vệ Hành đi Hàng Châu.


Hà Thị tự nhiên không còn lời nào để nói, chỉ quay đầu dặn dò Châu Châu Nhi: "Quỷ nha đầu con, còn tìm được hai người nói đỡ cho nữa, con đi thì đi, nhưng là mỗi tuần đều phải viết thư cho ta, đem bài tập của của con gửi về đây, nếu không có tiến bộ, ta lập tức sai người đi đem con trở về, biết không?"


"Đã rõ!" Vệ Hành lớn tiếng mà cười nói, "Cảm ơn nương, nương thật tốt." Vệ Hành ôm cổ Hà Thị, cọ mặt lên mặt bà, hết thơm lại dụi.


"Nha đầu thúi, mỗi ngày lại nghĩ ra một trò quái." Hà Thị vô lực mà cười mắng, "Chạy nhanh thu thập đi, hôm nay tất phải đi theo chúng ta hồi phủ, lão thái thái nhớ mong con suốt, mắt hõm cả rồi."


"Hành lý con đã sắp sẵn rồi." Vệ Hành rúc trong lòng Hà thị nói, "Nhưng có chút chuyện này, con và Hỏa Diễm bên nhau vô cùng tốt, con cảm thấy nó không còn bài xích mình, giờ xin nhờ cha và cữu cữu áp trận, xem con thuần phục Hỏa Diễm."


CHƯƠNG 9: THƯ HÀ CƯ


"Châu Châu Nhi, con đừng có bướng bỉnh, ta thấy con Hỏa Diễm kia, chính là thiên lý mã, kiệt ngạo khó thuần, con mới học cưỡi ngựa được mấy ngày đã dám đi thuần mã?" Người làm mẹ lúc nào cũng cảm thấy con mình còn nhỏ, sợ nàng xảy ra chuyện gì chẳng may.

Vệ Hành chớp con mắt cười nói: "Cho nên nữ nhi mới nhân dịp cha, cữu cữu đều ở đây đi thuần mã nha."

"Đi nào, không thể vì sợ mà không cưỡi ngựa được." Vệ Tuấn nói. Thái độ của nam nhân đối với tiểu hài tử tất nhiên là khác nữ nhân đối xử hài tử, luôn sẵn sàng cho con cái thỏa sức trải nghiệm.

Hỏa Diễm tuy còn chưa phải ngựa trưởng nhưng vóc dáng đã cực cao, Vệ Hành mới đứng ngang đến bụng ngựa, đứng bên người Hỏa Diễm, Hà Thị chỉ sợ con ngựa hất chân một cái là cổ nàng gãy rặc.

Vệ Hành mặc kỵ trang, đeo đôi ủng da trâu, đứng bên người Hỏa Diễm, hít sâu một hơi, trong lòng cũng không phải không sợ hãi, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua thầy dạy của mình, được sự đồng ý của ông ta, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt thân Hỏa Diễm.

Hỏa Diễm hí một tiếng, vươn hai móng trước, nhẹ nhàng chạy lên, Vệ Hành chạy men theo, bắt lấy bờm ngựa, phóng người liền nhảy lên lưng ngựa.

Hà Bân nhịn không được kêu một tiếng "Hảo." Hà Thị đứng một bên gắt gao nắm lấy chiếc khăn trong tay tay, thở mạnh cũng không dám.

Hỏa Diễm lại hí vang, đột nhiên tăng tốc, phảng phất như tia chớp lóe lên trong mắt đại gia.

"A, a, Châu Châu Nhi, Châu Châu Nhi. Người đâu mau đuổi theo, mau đuổi theo a." Hà Thị nước mắt tức thì rơi lã chã, mắt thấy Vệ Hành ở trên lưng ngựa xóc nảy như con thuyền nhỏ bị sóng vỗ, trong lúc Hà thị la thất thanh, Vệ Hành đã bị xóc ngã khỏi lưng ngựa, chỉ còn đôi tay vẫn cố nắm chặt lấy bờm ngựa không buông, bị Hỏa Diễm kéo chạy theo.

Vệ Tuấn, Lý dũng, Hà Bân đều xoay người lên ngựa đuổi theo.

Hà Thị thét chói tai suýt nữa ngất xỉu, may sao lại thấy Vệ Hành lấy được lực, một lần nữa xoay người lên ngựa, lúc này mới thở ra một hơi.

Lại sau đó Hỏa Diễm cõng Vệ Hành phi khuất khỏi tầm mắt, ngựa của đám người Vệ Tuấn làm sao đọ được với Hỏa Diễm, đuổi theo khó vô cùng, ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều khó xem. Bọn họ cũng đều biết Hỏa Diễm phi rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, chưa trưởng thành mà vó ngựa đã khỏe vô cùng. Còn cả, sự lớn mật của Vệ Hành cũng nằm ngoài tưởng tượng của họ.

Nếu lúc bị xóc ngã khỏi yên ngựa con bé thả lỏng tay khi đó phía sau có nhóm người Vệ Tuấn sẽ tiếp ứng, cũng sẽ không đến nỗi bị thương tánh mạng, thế nhưng Vệ Hành chính là chết không buông tay, còn cố tình một lần nữa bò lên trên lưng ngựa.

Mấy người lớn sắc mặt trắng bệch, liều mạng mà giục ngựa đuổi theo.

Nào biết chỉ trong chốc lát, đã thấy Vệ Hành giục ngựa hướng về bọn họ chạy tới, trong miệng còn hưng phấn mà gọi, "Cha, cữu cữu, sư phụ."

Vệ Tuấn thấy Vệ Hành vậy mà một tay còn dám buông khỏi bờm ngựa, quay ra chỗ mình vẫy vẫy, sợ tới mức suýt nữa rớt khỏi yên.

"Cha." Trong chớp mắt Vệ Hành xán lạn tươi cười tiến đến trước mặt Vệ Tuấn, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng giật giật bờm ngựa, Hỏa Diễm lập tức dừng lại.

"Ta lợi hại quá đi, ha ha." Vệ Hành không tim không phổi mà cười, nào biết đâu rằng cha mẹ vừa rồi thiếu chút nữa bị hù chết.

Vệ Tuấn xanh mặt, lại vô pháp trách cứ Vệ Hành.

Một chuyện này Vệ Tuấn chỉ đành đứng sau than với Hà Thị một tiếng, "Châu Châu Nhi, tính cách thật quật cường."

Vệ Hành thực sự rất quật cường, nếu không kiếp trước nàng đã chẳng không buông bỏ được tranh đấu với Vệ Huyên. Kỳ thực kiếp này Vệ Hành cũng chẳng thấu đáo như bản thân tưởng tượng, đoạn thời gian này vẫn yên ổn trôi chẳng qua bởi nàng vẫn luôn trốn tránh gặp Vệ Huyên mà thôi.

Lần này Vệ Hành thuần mã, làm Hà Thị sợ tới mức nằm trên giường hai ngày chân mới hết bủn rủn, nhưng bà dỗi lây sang Hà Bân, đều tại ông ta tặng cho Vệ Hành thứ đồ chơi đáng sợ như vậy.

Kỳ thật Hà Bân cũng không dự đoán được, đứa cháu gái được nuông chiều từ bé của mình sẽ gan dạ đến thế, ông nhìn sắc mặt hầm hầm của tỷ tỷ mình cũng chỉ đành cười khổ.

Vệ Hành không ngờ rằng Hà Thị sẽ thất kinh như vậy, tết đến nơi mà vẫn chưa lấy lại tinh thần. Mãi đến mùng một đầu năm, Hà Thị mới không thể không xốc lại tâm tình, phục trang chỉnh tề, đi theo lão thái thái và Mộc thị cùng nhau tiến cung diện kiến Trung cung ( Hoàng hậu ).

Từ trong cung trở về, sắc mặt Hà Thị càng thêm khó coi, nhìn thấy Vệ Hành lại càng thêm đau đầu nhức mắt.

"Con nói xem con tại sao không thể cố gắng một chút, nữ hài tử gia lại học trò thô lỗ như nam nhân, làm ta sợ thiếu rớt tim. Con nhìn xem Huyên Tỷ Nhi, dâng cho Hoàng Hậu nương nương một bài thơ mừng tân xuân, tân ý hiếm thấy, hiện giờ bên ngoài đều truyền tai, ai ai cũng ca tụng. Ta chẳng trông cậy vào con có thể xuất sắc giống Huyên Tỷ Nhi, nhưng cả ngày con chỉ mải ham chơi, về sau biết phải làm sao cho vừa đây?" Hà Thị càng nói càng thương tâm, càng nói càng tức giận.

Vệ Hành biết, tất nhiên là hôm nay tiến cung, Hoàng Hậu lại khen Vệ Huyên. Không nói đến Vệ Huyên là cháu đàng ngoại của Hoàng Hậu, thơ nàng ta viết cũng thực hay, Hoàng Hậu có thể không thích nàng ta sao.

"Hôm nay là sinh nhật Huyên Tỷ Nhi, Hoàng Hậu còn ban tặng lễ vật, vải thiên thủy bích thượng dụng, thiên kim khó cầu." Hà Thị nói. Kỳ thật bà cũng không phải kiến thức hạn hẹp, chưa thấy qua Thiên thủy bích, chỉ là cảm thán Vệ Huyên có thể được Hoàng Hậu coi trọng, ở Thượng Kinh trong thành đã là tài nữ nổi danh, mà Vệ Hành mãi chỉ là đứa con nít, dù hai nàng cách nhau chỉ 1 tuổi.

Vệ Hành bĩu miệng nói: "Có phải nương cũng cảm thán rằng không biết sao Nhị tỷ tỷ lại sinh ra vào mồng 1 tháng 1, đúng là ngày thiêng tháng lành."

Hà Thị vừa nghe, hung hăng mà dí trán Vệ Hành "Nha đầu thúi, người đang bảo nương ngươi không biết chọn giờ sinh sao?"

Vệ Hành đáng thương rúc vào trong lòng ngực Hà thị nói: "Nương, sao nương không nghĩ, Hoàng Hậu nương nương là thân di của Nhị tỷ tỷ, ngài tặng lễ vật cho Nhị tỷ tỷ là lẽ thường a."

"Rồi, ta nói vậy cũng chưa phải. Nhưng theo lý mà nói, không phải con cũng nên gọi Hoàng Hậu một tiếng biểu di sao? Huyên Tỷ Nhi người ta cùng mấy công chúa trong cung đều hòa hảo, còn con như cái hũ nút, ở trước mặt ta thì nhanh mồm dẻo miệng, đến lúc vào cung cầm gậy đánh cũng không ra rắm." Hà Thị cả giận.

Vệ Hành ôm ngực cười nói: "Tội lỗi tội lỗi, nương phạm vào khẩu nghiệp, ngay cả rắm cũng nói ra."

Hà Thị nhéo đôi má phúng phính của Vệ Hành, "Nha đầu thúi, ngươi dám cãi nương ngươi."

"Đau, đau, nương." Vệ Hành chạy nhanh thoát khỏi ma trảo, nghiêm mặt nói: "Dù sao mặc kệ nương thừa nhận không thừa nhận, tài nữ như Nhị tỷ tỷ, vài thập niên cũng không gặp thêm người khác, nữ nhi có cố cũng không thắng được."

"Ngươi......" Hà Thị vừa định mắng Vệ Hành không biết cố gắng, chưa đánh đã nhận thua, lại nghe được nha đầu ở ngoài mành bẩm báo: "Phu nhân, Sơ Ảnh tỷ tỷ ở phòng Nhị cô nương lại đây."

Sơ ảnh là đại nha đầu trong phòng Vệ Huyên, đi theo Vệ Huyên, nước lên thì thuyền lên, kể cả Hà Thị cũng không thể không cho nàng ta mặt mũi, "Gọi Sơ Ảnh tỷ tỷ của người vào đây."

"Sơ Ảnh thỉnh an Nhị phu nhân, tam cô nương." Một nha đầu thanh tú mặc một thân váy xanh vén màn đi đến, "Hôm nay Hoàng Hậu nương nương ban thưởng mấy cuộn thiên thủy bích, cô nương nhà nô tỳ kêu nô tỳ đem hai cuộn qua cho Tam cô nương may y phục."

"Thay ta đa tạ cô nương nhà ngươi, bên đại cô nương có được phát không?" Hà Thị hỏi.

"Hồi Nhị phu nhân, đại cô nương bên kia Ám Hương đã mang sang ạ." Sơ Ảnh trả lời.

Hà Thị gật gật đầu.

Sơ Ảnh lại nói: "Cô nương nhà nô tỳ còn mời Tam cô nương qua Thư Hà cư chơi, biểu tiểu thư Mộc gia còn có các biểu thiếu gia cũng tới."

"Đợi một lát ta sẽ qua mừng sinh nhật Nhị tỷ tỷ." Vệ Hành nói.

Hà Thị đã sớm chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho Vệ Hành tặng Vệ Huyên, cấp cho Sơ Ảnh mang về Thư Hà cư.

Chờ Sơ Ảnh đi rồi, Hà Thị quay sang Vệ Hành nói: "Nhị tỷ tỷ con xưa nay rất biết cách đối nhân, con cũng học tập đi, tuy rằng chúng ta không thiếu gì thiên thủy bích, nhưng dù sao cũng là tâm ý của nàng ta, không ai sẽ không thích."

Vệ Hành ngoan ngoãn gật đầu.

Hà Thị đánh giá một chút Vệ Hành, vì thoải mái nên nàng xuyên một chiếc áo buộc nửa vạt cũ, "Đi đổi y phục mới đi, nay mồng 1, sao con không đổi một kiện y phục mới. Mộc gia thiếu gia tiểu thư đều tới, con gặp khách không thể tùy tiện."

Vệ Hành nói: "Đã chuẩn bị rồi ạ, giờ con đi thay. Ở trong phòng vẫn là xuyên y phục cũ thoải mái hơn."

Vệ Hành thay đổi xiêm y, lại qua để Hà Thị ngắm, Hà Thị gật đầu, nàng mới bắt đầu sang Thư Hà cư.

Hiện giờ ba cô nương của Hầu phủ, trừ bỏ Vệ Huyên có một cư xá riêng, Vệ Hành cùng Vệ Phương đều ở tại viện chung.

Tĩnh Ninh Hầu phủ ở kinh thành tuy rằng cũng coi như là có chức có quyền, có đi kinh thành tấc đất tấc vàng, hầu phủ cũng coi như đủ rộng. Nhưng thói đời lắm gièm pha, lấy gia viên ra so sánh, nếu nhà nào không có được mảnh vườn, cũng ngượng ngùng không dám nhận là thế gia huân quý.

Tĩnh Ninh Hầu phủ ở kinh thành không tính là lớn, Khi Tằng tổ phụ của Vệ Hành - lão Tĩnh Ninh hầu còn sống, từng đem tòa viện cũ phá đi làm thành vườn, cho nên trong hầu phủ phòng ốc có chút thiếu thốn, hơn nữa, Tĩnh Ninh Hầu phủ truyền thừa nhiều đời, chủ tử, gia nô càng lúc càng đông, có phần ngột ngạt.

Thư Hà cư mà Vệ Huyên trụ là nơi ở trước khi xuất giá của Vệ Lam – nữ nhi duy nhất của lão thái thái. Vệ lam gả cho Liêu Đức Xương – Sơn Đông tổng đốc đương nhuận, nhà chồng hiển hách, nàng ta trước khi xuất giá cũng từng là tài nữ nổi danh, lại được cha mẹ sủng ái, tính tình khó tránh khỏi có chút kiêu căng. Dù đã gả chồng, nhưng nếu ai muốn vào ở viện cũ của nàng ta, không được nàng ta cho phép cũng là mơ tưởng.

Vệ Huyên lọt vào mắt xanh của Vệ Lam, vì thế Thư Hà cư cũng trở thành nơi ở của nàng ta. Vì chuyện này, Hà Thị đối với cô em chồng này không khỏi có mấy câu oán hận, nhưng bà cũng không phải người mù quáng, cũng chỉ trách do Vệ Hành không biết cố gắng.

Thư Hà cư này, đời trước Vệ Hành thề độc, chết cũng không bước vào, cho nên mỗi năm ngày mồng một Vệ Huyên sinh nhật, Vệ Hành đều "Tiêu chảy". Nhưng Vệ Hành tái thế làm người đã không phải tiểu cô nương với trí tuệ và tính tình như cũ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro