chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10

Editor Bồ Đào

010

Khương Ca Cao thấy Tang Ny cuối cùng cũng cất điện thoại, trên mặt còn có ý cười, bèn mỉm cười hỏi xem cô đang nói chuyện phiếm với ai.

"Một người bạn học cũ của tớ."

"Ở trường học cũ của cậu à? Đúng rồi tớ còn không biết trường lúc trước của cậu tên gì, cậu chắc là người Bắc Thành nhỉ?"

Tang Ny mỉm cười,mơ hồ nói: "Một ngôi trường nhỏ thôi."

Khương Ca Cao cũng không tiếp tục hỏi tiếp, rốt cuộc Bắc Thành thật sự quá lớn, chỉ nói đến trung học cũng đã có đến trăm trường, nếu chỉ là một ngôi trường nhỏ, thì dù Tang Ny có nói rõ tên, cô cũng chưa chắc biết.

Đi được vài bước Khương Ca Cao lại nói: "Đừng bận tâm chuyện hồi nãy ,Nãi Tâm, cô ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.

"Không sao đâu." Dù sao cô ta cũng không thể làm tổn thương mình.

Trung học Nhất Trung hai dãy lớp mười một với lớp mười dường như liên kết với nhau, hai dãy đối diện nhau, nối thông bằng một hành lang, tạo thành kết cấu chữ u.

Hai người họ đi được nửa đường thì thấy Doãn Thứ và Dương Văn đi ngang qua hành lang đối diện. Khương Ca Cao hơi ngạc nhiên.

"Sắp vào học rồi, bọn họ định đi đâu nhỉ?"

Tang Ny cũng nhìn thấy nhưng chỉ là lẩm bẩm một tiếng: "Những người như cậu ta, lớp học cũng không thể giữ được."

"Chắc là cậu không biết rồi." Khương Ca Cao nói, "Ngày thường Doãn Thứ có thể có hơi cà lơ phất phơ, nhưng lúc đi học lại rất an phận, rất ít khi đến trễ hoặc bỏ tiết."

Nghe Khương Ca Cao nói vậy, Tang Ny ngẫm lại, một tuần qua quả thực như vậy, lúc Doãn Thứ đi học đều rất an phận.

Nhưng......

"Tớ nghe lão Chu nói, cậu ta đâu có ngoan như vậy."

"Phụt." Khương Ca Cao cười, "Thật ra mà nói, tớ thường xuyên nhìn thấy bộ dáng của lão Chu không quản nổi Doãn Thứ quả thật rất đáng thương. Nhưng không có biện pháp, trong lớp Doãn Thứ thực sự rất ngoan, còn lúc khác, rất bá đạo."

Khương Ca Cao vừa nói vừa lắc đầu, bộ dáng kết hợp với lời nói, biểu tình động tác theo cảm xúc, khiến Tang Ny bật cười.

Lại nhìn một lần nữa, ở hành lang gấp khúc đã không còn bóng dáng của Doãn Thứ.

"Sắp đến giờ học rồi cậu quay về trước đi, tớ tự đi đến văn phòng cũng được." Tang Ny nói.

"Không sao đâu, tớ đi cùng cậu, vừa lúc. Tớ tranh thủ đi lấy bài tập về nhà luôn."

"Đừng lo lắng, lần này chủ nhiệm tìm cậu để thảo luận buổi văn nghệ ở trường, chứ không phê bình cậu đâu."

"Vậy còn bản kiểm điểm của tớ......"

Khương Ca Cao ngẩn người: "Vậy cậu đi hỏi thầy. Chẳng qua chỉ là mấy trăm chữ viết cho có thôi, rất đơn giản."

Ở trong lòng Khương Ca Cao, Tang Ny là cái đại học bá, mấy trăm chữ phải là vấn đề đơn giản mới đúng.

Rất nhanh Khương Ca Cao lại nghĩ học bá chắc chắn để ý nhất là thể diện, lại nói thêm: "Bản kiểm điểm này chỉ có thầy Lý được xem, người khác sẽ không biết."

Tang Ny gật đầu, nghĩ thầm cô cũng không để ý cái này, chỉ là đơn thuần không muốn viết mà thôi.

Như Khương Ca Cao đã nói, Tang Ny chỉ vào văn phòng để được thông báo và thảo luận về bữa tiệc của trường. Sau khi biết về trình độ violin của cô, Lý Ngọc cũng muốn cô tham gia cuộc thi thành phố đại điện cho trường, nhưng là bị Tang Ny uyển chuyển từ chối.

Trao đổi qua trao đổi lại, nhưng vẫn mất một chút thời gian, Khi Tang Ny trở lại lớp học, lớp học đã bắt đầu được gần mười phút.

Doãn Thứ cũng ở đó.

Khi Tang Ny ngồi xuống, cô không thể không tự hỏi liệu anh có vào trễ không.

Cô lấy ra những cuốn sách giáo khoa cần thiết cho bài học này từ ngăn bàn, mới vừa đặt lên, liền phát hiện trên bàn có thêm một chai nước khoáng.

?

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn vào Hứa Trí Viễn định hỏi.

Sau đó liền phát hiện thái độ của Hứa Trí Viễn cùng lúc buổi sáng cô trở về thập phần tương tự, phức tạp lại mang theo một chút ngượng ngùng.

Nhưng lần này, cảm xúc phức tạp hơn nhiều.

Hứa Tri Viễn không đợi cô hỏi, cúi đầu viết một câu lên cuốn sổ, rồi đẩy nó cho cô.

【 Nước là do Doãn Thứ đưa. 】

"......"

Tang Ny nghiêng đầu nhìn xuống Doãn Thứ, anh cũng đang nhìn cô, lúc này đối diện ánh mắt, thừa dịp lão sư xoay người viết lên bảng, Doãn Thứ ném cô một tờ giấy nhỏ bị vò tròn.

Quả bóng giấy yên vị trên bàn của cô, cô mở ra xem.

【 Nói mời cậu, tôi giữ lời rồi. 】

Tang Ny vò tờ giấy lại thành một cục, ném vào trong ngăn bàn, trong lòng kì lạ, nhưng cô cũng không nhìn Doãn Thứ nữa.

Cô không động đến chai nước kia, nhưng suốt thời gian tiếp theo trong tiết, lâu lâu ánh mắt lại rơi xuống chai nước.

Không nghĩ rằng Doãn Thứ sẽ bị cảm động bởi việc nhỏ kia, cô là đang tự hỏi, trong chai nước này rốt cuộc Doãn Thứ bỏ cái gì? Có phải hay không lại muốn đùa giỡn mình.

Nghĩ đến việc Doãn Thứ thường hay gây chuyện với mình, cô rất khó để không nghĩ như vậy.

Hứa Trí Viễn nhìn phản ứng của cô, tâm tình cũng cảm thấy quái dị.

Doãn Thứ năm phút sau mới tiến vào phòng học. Khi quay lại, trên tay lại cầm hai chai nước. Khi anh đi qua chỗ ngồi của Tang Ny, anh đặt một chai nước lên bàn của Tang Ny dưới con mắt chứng kiến của bàn dân thiên hạ.

Cậu nhìn không chớp mắt, chỉ một động tác nhỏ là đủ để khiến mọi người trong lớp trong lòng sóng cuộn ngập trời.

Mặc dù đang trong giờ học, nhưng không ảnh hưởng đến mọi người truyền giấy đi qua đi lại, trong lúc nhất thời, tiết học toán lại trở thành đại hội bát quái, một vài người không chứng kiến được thời khắc lịch sử lúc nãy càng là ảo não không thôi.

Đến lúc Tang Ny trở lại, chú ý của mọi người một lần nữa lại chuyển hết lên người cô, có người nhìn thấy Doãn Thứ cùng cô truyền thư, trong lòng càng là hoảng hốt, đáng tiếc lại không nhìn thấy phản ứng đặc biệt nào của Tang Ny.

Thật vất vả chịu đựng đến hết tiết học, mọi người đều duỗi dài cổ muốn nhìn kế tiếp.

Nhưng Doãn Thứ vừa hết tiết học liền cùng Dương Văn ra ngoài, vì vậy mong muốn của mọi người một lần nữa lại đổ vỡ.

Tang Ny vốn định hết tiết liền đem chai nước trả lại Doãn Thứ, nhưng mới vừa xoay người liền thấy anh đứng dậy ra ngoài, chỉ có thể lại lần nữa nhìn chai nước trên bàn đến phát ngốc.

Trong giờ học vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng vừa tan học, Tang Ny có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt bốn phương tám hướng tụ tập nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy hình như mình đã đoán được ý đồ của Doãn Thứ.

Khiến cho cô trở thành tiêu điểm của dư luận, bị mọi người bàn tán, làm trò cười cho anh?

Trải qua sực việc của đường san san, bản thân muốn trở thành người khiêm tốn mà nói, thì đây là sự trả thù lớn nhất.

Tang Ny nhìn chai nước, đột nhiên có chút tức giận.

Đơn giản là quên nó đi.

Đối với đồ vật không rõ ràng, cô luôn đối xử bình đẳng.

Tang Ny bỗng chốc đứng lên, nhận ánh mắt mọi người, giống việc socola và thiệp quà, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác.

Mọi người mong chờ sự phát triển tiếp theo: "..."

Quay lại chỗ ngồi, phát hiện còn có người kinh ngạc nhìn mình. Lần này cô không e dè, trực tiếp ngẩng mặt lên, lớn tiếng nói: "Mọi người tập trung vào việc học, tôi nghĩ sẽ tốt hơn đấy."

Lớp hai* là lớp chọn, tuy rằng thích bát quái, nhưng phần lớn đều là học sinh giỏi khá, nghe được lời Tang Ny nói, đều có chút thẹn thùng, cảm thấy chính mình xác thật không đủ lễ phép, nhao nhao thu hồi ánh mắt.

Trừ Nãi Tâm, vẫn như cũ lắm mồm.

"Xem ra mưu kế của người nào đó rốt cục cũng có thành quả, tuy nhiên còn không phải chỉ là một chai nước thôi sao, khoe khoang cái gì, còn ở chỗ này tỏ vẻ thanh cao."

"Phùng Chỉ Phù cùng Doãn Thứ đi nghe âm nhạc cùng nhau cũng không có kiêu ngạo như vậy, quả nhiên người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, không ra gì."

Mọi người vừa thu hồi nhiều chuyện, lại nhịn không được chú ý lần nữa, hơn nữa bọn họ giống như nghe được tin động trời.

Doãn Thứ muốn cùng Phùng Chỉ Phù đến lễ hội âm nhạc sao? Bọn họ thật sự ở bên nhau sao? Quả nhiên hoa khôi chính là hoa khôi, vừa ra tay, ngay cả Doãn Thứ cũng không thoát nổi.

Tang Ny kia tính là cái gì? Ai còn không biêt rằng bản thân Phùng Chỉ Phù không chỉ ưu tú, mà cha cô ta còn là quan chức cấp cao, ở bắc thành có uy tín danh dự, nếu là so sánh hai người với nhau, Tang Ny chắc chắn thua rồi.

Không ít đồng học lúc trước bởi vì chai nước kia còn đối với chuyện của Tang Ny cùng Doãn Thứ có chút mơ mộng, nhưng Nãi Tâm vừa nói liền đem chút mơ mộng màu hồng này thổi bay không còn dấu vết, thậm chí còn có người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tang Ny.

"Nãi Tâm, cậu có bệnh à?"

Những lời này Tang Ny đã sớm muốn nói, lần này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

"Cậu cảm thấy Phùng Chỉ Phù lợi hại, thích Phùng Chỉ Phù liền thích đi, chạy đến trước mặt tôi nói làm gì?"

Nãi Tâm khinh thường mà trào phúng nói: "Không cần tôi nói, tôi chính là không quen nhìn loại người rõ ràng có tâm cơ, còn muốn giả bộ dáng đơn thuần, lúc trước cô có bao nhiêu si mê lấy lòng Doãn Thứ, tất cả mọi người đều thấy được."

Tang Ny nghe xong đảo mắt một vòng, chế nhạo nói: "Doãn Thứ Doãn Thứ, cô vẫn luôn ở trước mặt tôi nói Doãn Thứ, có khi cô không phải ái mộ Phùng Chỉ Phù, mà là Doãn Thứ ấy?"

Tang Ny vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh đều buồn cười.

Nói thật, này so bát quái Tang Ny thú vị hơn nhiều. ở đây ai còn không biết Nãi Tầm với Chỉ Phù có mối quan hệ vô cùng tốt, một số người còn bí mật gọi cô ta là "người hầu của Phùng Chỉ Phù", nếu là cô ta cũng thích Doãn Thứ, chuyện này là khuê mật tranh chấp, còn không phải chuyện hay sao.

Nãi Tâm quả thực bị cô nói hươu nói vượn suy đoán cùng bộ dáng mọi người xung quanh thì thầm bàn tán tức giận đến phát run, cô ta vừa định phản bác, ai ngờ Tang Ny lại tiếp tục mở miệng.

"Bất quá giống cô nói, tất cả mọi người so không được với Phùng Chỉ Phù, đại khái cô đuổi theo cũng vô ích nhỉ."

"......"

Mọi người nghe xong trong lòng chỉ có một ý tưởng.

Thật độc.

Trào phúng Nãi Tâm bằng việc chỉ là đứa theo đuôi Phùng Chỉ Phù, lại mượn nguyên lai lời cô ta nói, dẫm cô ta một đạp.

Bạn học mới này thoạt nhìn nhu nhược thanh thuần, nhưng mọi việc từ trước đến nay mà cô làm, đều khiến mọi người có cảm giác không dễ chọc vào.

Nãi Tâm tức đến điên , lần đầu tiên trước mặt mọi người cô ta bị nói không đáng một đồng.

Tuy rằng, trước kia cô ta đã không ít lần như vậy dẫm đạp lên người khác,

"Rõ ràng là mày thích Doãn Thứ, mày đừng nói bậy!" Nếu không phải Hứa Trí Viễn ngăn lại, cô ta nhất định sẽ tiến lên xé nát khuôn mặt bạch liên hoa của Tang Ny.

Tang Ny cúi đầu nhìn sách giáo khoa toán học, khóe miệng gợi lên ý vị không rõ mỉm cười: "So sánh với Doãn Thứ, tôi còn thích Newton, Archimedes cùng Cao Tư hơn."

"Cao, Cao cái gì?" Nãi Tâm phát ngốc vì những lời nói trêu chọc của Tang Ny.

Hứa Trí Viễn đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc giải thích cho cô ta: Là Cao Tư, hắn cùng Newton, Archimedes là ba nhà toán học vĩ đại nhất thế giới."

Tang Ny nói những lời cô ta không hiểu liền không sao, nhưng hiện tại Hứa Trí Viễn lại nghiêm túc trả lời, càng chứng tỏ Nãi Tâm không có học thức, vô cùng mất mặt.

Cô ta trực tiếp quay đầu, trút giận lên người Hứa Trí Viễn: "Ai hỏi cậu đồ cái tên bốn mắt!"

Hứa Trí Viễn mím môi cúi đầu.

Tang Ny kéo tay cậu, an ủi, nói cậu không cần quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro