chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor bồ đào

Chương 12

012

Hoàng hôn buông xuống, Maybach 62S bằng phẳng chạy tới biệt thự Hồ Lan.

Tang Ny ôm cặp sách, ngồi ghế sau, ở trong lòng kìm nén hỗn loạn ngày hôm nay.

Đi muộn, dọn vệ sinh, cãi nhau, đặt câu hỏi ... Càng sắp xếp, cô càng phát hiện ra rằng mọi thứ dường như không thể tách rời khỏi Doãn Thứ.

Lúc trước nghe Khương Ca Cao nói, Doãn Thứ tính cách lạnh lùng, rất ít khi quan hệ với các bạn trong lớp. thế chuyện kia là thế nào? Cô quả thức muốn ngửa mặt lên trời mà than thở. Nếu không phải anh luôn bắt nạt cô, thì cô sẽ tự hỏi rằng có phải không cậu ta thích mình.

Càng nghĩ càng buồn bực, ngày hôm nay khi DoãnTthứ chủ động hỏi cô, cũng đã cảnh cáo cho cô biết.

Cô ở phương diện học tập luôn phải nỗ lực hết sức, hôm nay Doãn Thứ tuy rằng không nói cái gì, nhưng cô cảm thấy trước mặt một học sinh kém như Doãn Thứ mà bản thân không trả lời được câu hỏi, thật sự có chút mất mặt.

Lúc ô tô tiến vào bãi cỏ xanh của dinh thự Hồ Lan, Tang Ny nhìn thấy ông nội đang nâng niu lồng chim nhẹ nhàng tản bộ, miệng hơi khép lại, trong mắt đều là ý cười, giống như đang cùng con vẹt nói chuyện phiếm.

Tang Ny bảo tài xế dừng xe.

Hai ngày này thời tiết rất đẹp, lúc chạng vạng tối, bầu trời luôn được bao phủ bởi những đám mây đầy màu sắc , bên trong hồ lan quán từng hàng cây xanh tạo thành bóng râm, hơi nước mờ mịt, chân thật tựa như tiên cảnh.

Tang Ny xuống xe, kêu lớn một tiếng ông nội rồi chạy chầm chậm tới.

Thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân mặc đồng phục trên vai đẹo cặp sách, nụ cười trên mặt ngọt ngào, so với đường còn muốn ngọt hơn. Kết hợp với phong cảnh tuyệt đẹp quanh đây, trong mắt Tang Ngư An, bức tranh này đẹp như một nàng tiên cổ tích đang tiếng bước về phía mình.

Cháu gái này, là đứa trẻ mà từ nhỏ ông cưng chiều nhất, Tang Ny vừa mới đến gần, ông liền vui tươi hớn hở cười cong mắt.

"Mới vừa tan học, sao cháu không về phòng trước, đã vội vã tìm ông già này rồi?"

Tang Ny cười nắm lấy tay ông: "Cũng không đáng vài bước chân, cháu tản bộ về cùng ông nội."

"A Điêu hôm nay ngoan không ạ?" Tang Ny hỏi. A Điêu là tên con vẹt.

Tang Ngự An trêu chọc con vẹt trong lồng, hỏi: "Ngoan không, a Điêu ngoan không?"

Bộ dáng kia, giống như một lão ngoan đồng.

Làm Tang Ny cười đến khanh khách.

"Ny Ny của chúng ta hôm nay có vui vẻ không?" Ông quay đầu hỏi cháu gái.

Tang Ny không thích nói dối, trước mặt ông nội trước giờ đều là có cái gì nói cái đấy, giờ phút này cũng không che dấu chính mình mệt mỏi.

"Có hơi mệt ạ."

"Học tập?"

"Đều mệt ạ."

Ngồi xe bus mệt, học tập theo không kịp mệt, vì sự hiện diện của Doãn Thứ, hòa đồng với các bạn cùng lớp cũng mệt mỏi.

Tang Ngự An nhìn bộ dáng này của cô, tức khắc đau lòng lên.

"Đừng quá vất vả, thành tích không tốt cũng không có sao." Ông nói, "Gần đây có thích món đồ nào không, gia gia mua cho cháu. Có thiếu tiền tiêu vặt cũng phải nói cho gia gia."

Từ nhỏ đến lớn, dù có chuyện gì xảy ra, người Tang gia đều sẽ nói như thế với cô, Tang Ny nghe những lời này đến thuộc lòng, lại nghĩ tới bạn học mới còn không biết cô là Tang gia tiểu thư, Nãi Tâm còn lấy gia cảnh tới trào phúng cô, đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác buồn cười.

"Nghĩ muốn cái gì rồi?" Tang Ngự An vẫn còn coi cô là một đứa trẻ, cho là cô thực sự thích một đồ vật gì đó mà không được, hiện tại được người lớn hỏi mới tươi cười.

"Tạm thời còn không có ạ." Tang Ny nói.

Tang Ggự An đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Trước đó vài ngày anh họ cháu mới thiết kế được một chiếc du thuyền, cháu nói rất thích? Hay là ông nội bảo người thiết kế cho cháu ?"

"Không cần đâu ạ."

"Đừng khách khí với ông nội, đã lâu rồi ta chưa tặng quà cho cháu."

"Thật không cần đâu ạ." Sợ ông còn không tin, cô lại nói, "Mấy ngày trước cháu đã thấy một chiếc du thuyền đẹp hơn rồi ạ."

Bộ dáng cô háo hức, đương nhiên khi nói ra lời đó, lại khiến cho người ta có cảm giác muốn nuông chiều.

Nghe xong lời cô nói, Tang Ngự An cười ha hả: "Ta liền biết, cháu gái ta làm gì khách khí cùng ta. Được! ta lập tức bảo tiểu Vương sắp xếp cho cháu."

Tuy rằng ngoài miệng nói cô không cần khách khí, nhưng nụ cười sáng loáng vui vẻ kia, hiển nhiên viết, có thể mua quà cho cháu gái, cao hứng cực kỳ.

Đi được vài bước, Tang Ny lại nghĩ tới Nãi Tâm vẫn luôn ở trước mặt mình nói bối cảnh của Phùng Chỉ Phù rất lợi hại, liền muốn hỏi một chút: "Ông nội, người có nghe nói đến Phùng Chỉ Phù chưa?" Nói xong cảm thấy khả năng tên hậu bối ông sẽ không biết, lại nói thêm, "Hoặc là có nhận vật lớn họ Phùng không ạ?"

"Họ Phùng?" Tang Ngự An thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng thực mau lại lắc đầu, "Cháu nói người họ Phùng ta nghĩ một lúc đều nghĩ không ra."

"Bất quá gần đây có mấy quan viên muốn thăng chức, đến nhà ta làm khách, hình như có người họPphùng. Nhưng ba của cháu gần đây không ở Bắc Thành, nên vẫn không thể gặp mặt."

"Cháu đột nhiên sao lại hỏi cái này?"

"Không có gì, nghe bạn nói tên này, cảm thấy có điểm quen tai, tùy tiện hỏi một chút thôi ạ." Tang Ny trả lời trọn vẹn.

Tuy rằng không hỏi ra cái gì, nhưng cũng là dự liệu bên trong của cô

-

Sau khi ăn cơm chiều, cùng ông nội bàn việc mua du thuyền, trong long tự giác muốn nỗ lực học tập Tang Ny trở lại phòng làm bài tập.

Nửa giờ sau, cô nhụt chí mà buông bút, gục xuống mặt nằm sấp ở trên sách.

"Tại sao mấy câu này càng ngày càng khó nhỉ."

Nhất Trung Bắc Thành là trường trung học trọng điểm, nội dung học tập vẫn là khó nhất, bài tập sau giờ học cũng không ngoại lệ, các môn khoa học tự nhiên mỗi ngày đều có những câu hỏi khó, hy vọng có thể bồi dưỡng năng lực tư duy của học sinh.

Lúc mới bắt đầu đi học, nội dung bài học vốn là kiến thức nền tảng, cô còn có thể dựa vào chính mình hoàn thành hơn phân nửa, nhưng hiện tại, cô thấy rằng gần một nửa cũng không thể tự mình hoàn thành.

Cô lưỡng lự có nên gửi tin nhắn cho Hứa Trí Viễn, nhờ cậu giúp đỡ hay không đồng thời cũng suy nghĩ xem có nên mời gia sư về phụ đạo.

Ngón tay click mở màn hình di động, cô bỗng nhớ một vài điều mà Hứa Trí Viễn đã nói với cô vài ngày trước.

Nhất Trung gần đây mới phát hành ra một phần mềm học tập, Mục đích chính của phần mềm là phát sóng trực tiếp cuộc sống học tập của bạn.

Vì mở rộng phần mềm, trường học yêu cầu mỗi học sinh đều phải cài đặt, hơn nữa quy định mỗi tuần sử dụng phần mềm học tập này ít nhất ba tiếng.

Hứa Trí Viễn nói, đây là phần mềm có thể trợ giúp giao lưu học tập, ngoài việc có thể phát và xem các câu hỏi phát trực tiếp và tin nhắn của người khác, họ cũng có thể thêm bạn bè với nhau và trao đổi nội dung học tập và trải nghiệm trực tiếp.

Cô nhớ rằng trong lúc nhờ Hứa Trí Viễn giảng bài đã tải phần mềm này.

Mở điện thoại di động, quả nhiên, một ứng dụng có tên "Học đi" với logo cuốn sách xuất hiện trước mặt cô.

Sau khi click đăng kí,cô tùy ý chơi một chút, phát hiện còn rất thú vị.

Ứng dụng này chủ yếu được chia thành ba phần: "Diễn đàn trao đổi", "Phòng trực tiếp" và "Bạn bè của tôi". Diễn đàn dành cho đăng bài và liên lạc, và phòng trực tiếp dành cho tương tác trực tiếp. Đối với bạn bè, đây là tương tác hai chiều riêng tư.

So với các lĩnh vực khác, phòng phát sóng trực tiếp là nóng nhất. Xét cho cùng, video ngắn và phát sóng trực tiếp là một trong những phương thức tương tác phổ biến nhất hiện nay. Bất quá bởi vì trường học có giám thị, ai cũng đoán không được trong thời gian phát sóng trực tiếp liệu có người giám sát hay không, cho nên đại đa số mọi người đều giải đề cùng nhau, lâu lâu nói giỡn một vài câu, và sẽ không xuất hiện nội dung gì khác thường.

Mở quảng trường phát sóng trực tiếp và thấy rằng nhiều người đang làm bài tập về nhà của họ trên truyền hình trực tiếp.

Tang Ny liên tục mở vài phòng trực tiếp, cuối cùng chọn một cái, một nữ sinh rất đáng yêu, vừa làm đề vừa trả lời câu hỏi cho khán giả, nếu có người nhắn lại hỏi cô bé có thể giải thích chi tiết hơn không, cô cũng sẽ kiên nhẫn trả lời.

Quan trọng nhất là, đề mà cô bé ấy đang giải cũng giống đề của cô.

Cô vui vẻ sửa điện thoại, lấy ra tờ giấy kiểm tra vừa hoàn thành một nửa kiên nhẫn chờ đợi.

Bởi vì chủ phòng này mới bắt đầu làm bài, Tang Ny có làm nhanh hơn một chút, cho nên co chút rảnh rỗi liền nghiên cứu những chức năng khác của phần mềm này, phát hiện có chức năng nạp tiền, đôi mắt cô sáng lên.

Người dùng Tang Ny nạp trực tiếp mười vạn nguyên.

Gì? Giới hạn?

Thử xem năm vạn.

Vẫn là không được.

Một vạn.

Tám ngàn.

Năm ngàn.

......

Sau khi thử từng cái một, cô thấy rằng số tiền nạp tối đa của phần mềm này chỉ là một nghìn đồng.

"Vậy bắt người ta nạp tiền làm gì?"

Tang Ny buồn bực mà đổi trong đó hai nghìn khối.

Sau đó, cô quay trở lại phòng phát sóng trực tiếp, nghiên cứu nó và tặng một số du thuyền cho "chủ phòng", người sẽ hướng dẫn bài tập về nhà của cô.

Hệ thống liên tục thông báo: 'Tang Ny' tặng chủ phòng ' Bạch Lộ ' một chiếc du thuyền.

"Học đi" chỉ là cái app học tập, đại đa số mọi người chỉ là vào phòng trực tiếp xem giải bài tập, đồng thời có Nhiều người sử dụng nó chỉ để hoàn thành nhiệm vụ sử dụng ba giờ một tuần.

Hơn nửa người sử dụng phần mềm đều là học sinh Nhất Trung ngoài ra bên trên còn có khả lão sư lãnh đạo theo dõi, cho nên Mọi người không coi nó như một phần mềm phát sóng trực tiếp bình thường, vì vậy không cần thiết phải tặng quà cho chủ phòng.

Thông báo Tang Ny vừa tặng quà xong, lập tức có người spam nhắn lại.

"Wow! Bạn học này thật hào phóng!"

"Cầu bao dưỡng!"

"Thổ hào có hay không hứng thú tới phòng tớ phát sóng trực tiếp, phòng hào: 532636!"

"Chẳng lẽ là người ái mộ chủ phòng? Giống như nghe thấy được bát quái hương vị!"

"Thổ hào tiểu tỷ tỷ thêm cái bạn tốt nha ~"

......

Nhìn thấy tin nhắn lại, Tang Ny nghĩ, cái này tính gì thổ hào, APP này thật sự quá mộc mạc, món quà đắt nhất chỉ là một chiếc du thuyền một trăm khối.

Bất quá thấy mọi người kích động như vậy, dù sao cô cũng nhàm chán, liền lại tặng vài cái du thuyền.

Phòng phát sóng trực tiếp lại hò hét vì thổ hào.

Tang Ny cười cười, cảm thấy thời gian chờ đợi có chút lãng phí, liền đem bài tập tiếng anh ra làm.

Tiếng Anh cô vốn rất hiểu, không đến mười phút liền làm xong.

Sau khi vào phòng phát sóng trực tiếp.

Phát hiện phòng trực tiếp lúc nãy còn rất náo nhiệt, đột nhiên chỉ còn vài người.

?

Sao lại thế này?

Cô nhìn mấy tin nhắn mới nhất.

Phát hiện nội dung tất cả đều giống nhau, đều đang nói một việc.

——' Ẩn ' online! Mau đi nhanh!!

Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, chủ phòng nói với mọi người muốn ngừng phát trực tiếp, bởi vì cô ấy cũng muốn đi xem ' Ẩn ' phát sóng trực tiếp.

......

Người ' Ẩn ' rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà ngay cả chủ phòng cũng bị hắn dụ đi ròi.

Tang Ny rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện căn bản không cần cô tìm, bởi vì hiện tại giao diện đứng đầu đệ nhất chính là ' Ẩn ', lại xem số người theo dõi, có hơn ngàn người.

Này...... Là nửa số học sinh trường đi?

Tang Ny kinh ngạc đến ngây người.

Tuy có kinh ngạc nhưng cô cũng không quên ấn vào xem.

Sau đó cô liền phát hiện cái này phòng phát sóng trực tiếp cùng các phòng khác cũng không khác nhau lắm.

Bàn trắng, một chồng giấy kiểm tra và sách bài tập, một vài cuốn sách, hộp đựng bút màu đen, đèn bàn và một lá bùa hộ mệnh.

Chủ phòng này thậm chí còn không lộ mặt, màn ảnh chỉ chiếu tới tay hắn cùng áo thun đen.

Điều duy nhất khác biệt đó là, bàn tay chủ phòng này rất đẹp, khớp xương cân xứng, trắng nõn thon dài.

Phòng phát sóng trực tiếp nhắn lại không ngừng ở spam, không thể nhìn thấy chúng.

Hệ thống cũng thỉnh thoảng liền có thông báo tặng quà tặng.

Tang Ny vốn dĩ cho rằng loại APP học tập này, mọi người đối với việc tặng quà là không ưa chuộng, phòng phát sóng trực tiếp lúc nãy đã chứng minh cho suy nghĩ của cô, vài phút chỉ có một mình cô tặng quà.

Nhưng là bậy giờ xem ra, vẫn là không ít nha.

Tang Ny vào kịp lúc, chủ phòng vừa vặn mở bài tập ra, bắt đầu giải. Hắn còn chuyên môn điều chỉnh màn ảnh, để màn ảnh chiếu rõ bài thi.

Thấy rõ nội dung bài tập, ánh mắt Tang Ny bỗng chốc sáng ngời, đây còn không phải bài tập giống cô hay sao? Xem ra ' Ẩn ' cũng học cùng khối với mình.

Tang Ny không biết tại sao chương trình phát sóng trực tiếp lại hấp dẫn đến vậy, nhưng tại thời điểm này, cô cảm thấy rằng mình đã tìm được lý do để ở lại.

Thực mau, cô phát hiện một việc khiến mình trợn mắt há mồm kinh ngạc. chủ phòng này giải đề cực nhanh, lại nghiêm túc nhìn xuống nhắn lại, đều là khiến mọi người hét to gọi học thần.*

*học thần chỉ những người học giỏi nghịch thiên như thần thánh.

Cô dường như đã hiểu tại sao phòng trực tuyến này lại náo nhiệt như thế.

Học thần nha.

Tang Ny nhìn tốc độ làm bài của anh, thậm chí cảm thấy anh còn lợi hại hơn Hứa Trí Viễn gấp mấy lần!

Anh đang làm đề lớp mười một, Tang Ny đoán rằng anh phải đứng đầu danh sách thành tích, rốt cuộc thì, điểm số của Hứa Trí Viễn cũng nằm trong top 20 của lớp.

Tin nhắn đều là một màu hồng rực rỡ.

"Chụp ảnh màn hình!"

"Học thần rốt cuộc cũng phát trực tiếp, chả nhẽ giống như mọi người nói, học thần mỗi tuần chỉ có thứ hai với thứ ba mới phát trực tiếp? để hoàn thành nhiệm vụ hay sao?"

"Muốn nắm tay với học thần, tay đẹp quá!"

"Nhìn đôi tay thật vô cùng thỏa mãi, người có đôi tay này, tuyệt đối là soái ca!"

"Mọi người cũng đừng mơ mộng quá nhiều, dù sao đó cũng là học thần của chúng ta......"

"Hôm nay cũng có một cô gái tặng cầu vồng cho học thần!"

"Một tuần đã trôi qua, có ai biết học thần là ai không?"

......

Tang Ny vô tình đọc tin nhắn, vì chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra rằng chủ phòng có thể giải quyết những vấn đề mà cô gặp phải.

Cô nhìn đồng hồ.

Bảy phút, quá trâu bò!

Tang Ny chạy nhanh lấy bài thi tới nghiêm túc nhìn học thần giải từng quá trình, bởi vì học thần giải đề thật sự quá nhanh, hơn nữa anh không hề trả lời tương tác, cho nên Tang Ny không thể không nhìn chằm chằm, trước tiên lấy giấy nháp ghi chú lại hướng giải của anh, tính toán đợi lát nữa rồi từ từ nghiên cứu.

Đại thần thực mau giải xong, lập tức chuyển qua môn học tiếp theo.

Tang Ny nhìn chữ viết cẩu thả trên giấy nháp, thở dài, bởi vì góc độ, cô chỉ chép hơn phân nửa, còn có chút không chép được, không biết có ảnh hưởng đến việc tý cô nghiên cứu hay không.

Kế tiếp là bài tập vật lí với hóa học, Tang Ny cũng làm theo cách tương tự.

Kỳ thật sau khi xem anh làm bài tập, Tang Ny liền có thể thoát ra, bởi vì kế tiếp anh làm chính là bài tập tiếng anh, đó là môn mà cô hiểu nhất, cô không cần tiếp tục đọc.

Nhưng cô lại cảm thấy mình như trúng độc, có điểm luyến tiếc không muốn rời đi.

Cô không thể không thừa nhận, nhìn đại thần giải đề, bộ dáng nước chảy mây trôi, thật sự quá hưởng thụ.

Lại xem người đang theo dõi phát trực tiếp, cũng không hề giảm, mà ngược lại nhiều lên một ít.

Nếu trước đây vẫn còn một chút khó hiểu, thì bây giờ Tang Ny chỉ muốn nói rằng cô ấy hiểu họ quá nhiều, và chỉ sau một giờ, cô đã thành công trở thành một phần tử của họ!

Nhớ tới cái phần mềm này còn chức năng thêm bạn tốt, cô click thử avt chủ phòng, muốn thêm cái bạn tốt.

Chính là hệ thống thực mau đáp lại: Xin lỗi, ' Ẩn ' trước mắt không muốn tăng them bạn bè.

Vãi, thế nhưng lại khóa chức năng thêm bạn tốt.

Nhưng tại sao cô lại nghĩ học thần như vậy thậm chí còn tuyệt hơn nhỉ!

Hơn nữa cái avt mà hệ thông tự động đặt anh cũng không sử dụng, ngược lại tràn ngập cảm giác không gò bó.

Vì lòng yêu thương say mê với học tập, Tang Ny đối với học thần lại tôn kính hơn một bậc.

Không thể thêm bạn tốt cũng không sao, Tang Ny lại nhớ phần mềm này còn có chức năng khác —— tặng quà!

Cô cười hắc hắc, bắt đầu tặng du thuyền cho anh.

Đối với những đối tượng mà cô thích và đánh giá cao, Tang Ny không bao giờ tiêu tiền của mình một cách khiêm tốn, giống như theo đuổi các ngôi sao, cô luôn vung tiền như rác để chiến đấu cho thần tượng.

Sau khi gửi vài du thuyền, cô được nhắc nhở rằng số dư không đủ, và cô nhanh chóng vội vã thêm vài nghìn mảnh nữa, lẩm bẩm: "Quá vô nhân đạo quá vô nhân đạo, tặng quà còn phải phiền toái như vậy, nạp phí đều phải trải qua nhiều câu hỏi! ảnh hưởng đến cả thời gian ta nhìn học thần giải bài tập."

Lần đầu tiên, cô đã chi rất nhiều tiền cho nó!

Hệ thống thông báo không ngừng nhắc nhở cùng câu nói: 'Tang Ny' tặng chủ phòng ' Ẩn ' một du thuyền.

Hành động của thổ hào Tang Ny lập tức khiến cho người trong phòng trực tuyến thảo luận.

"Mẹ ơi, mỗi lần nhìn đến thổ hào tôi đều cảm thấy lạc lõng trên thế giới này."

"Chà cái này hơn mấy ngàn nhỉ?"

"Là phú bà, phú bà phú bà, đùi cậu còn thiếu người ôm không?"

"Người cuối cùng đã cố gắng gây ấn tượng với học thần bằng một món quà dường như đã từ bỏ."

"Ta thêm thổ hào bạn tốt, cầu chấp nhận!"

"Tôi hiện tại cũng không có tâm tư nhìn học thần giải bài tập, chỉ muốn nhìn xem thổ hào có thể tặng tới khi nào!"

......

Tang Ny kỳ thật muốn tặng đến mười ngàn.

Đáng tiếc học thần không cho cô có cơ hội này, sau khi phát sóng liền xóa hết.

Tang Ny nhìn vào số dư trong tài khoản mình, cảm thán tiền tiêu không ra đi thật là vô cùng cô đơn vô cùng đáng thương.

Lời editor cầu cmt like

Người đừng lặng im đến thế =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro