chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện thiên kim hào môn giả nghèo

Editor Bồ Đào

Chương 15

015

Giờ tan học, người đi qua đi lại ở cổng trường vô cùng ồn ào, Tang Ny ôm chặt quai đeo cặp, đi đến trạm xe buýt.

Khả năng thói quen thành tự nhiên, hiện tại cô tựa hồ đã rất ít vì ngồi xe bus mà cảm thấy mệt cùng không vui, đương nhiên, kia cũng không đại biểu cô liền yêu loại này phương tiện giao thông này.

Doãn Thứ đi theo Tang Ny bước ra khỏi cổng trường, nhìn cô bước về phía trạm xe buýt, đứng trong đám đông chờ xe.

Rõ ràng xung quanh Tang Ny đều được bao bọc bởi rất nhiều học sinh mặc đồng phục giống cô, nhưng Doãn Thứ vẫn phát hiện Tang Ny vượt trội hơn hản, giống như một tia sáng mờ nhạt, có thể khiến người ta nhanh chóng nhận ra ở đám đông trong nháy mắt.

Nhớ tới lúc trước bọn người Đỗ Hổ nói gia cảnh Tang Ny không tốt lắm, mẹ là người giúp việc, mỗi ngày đều ngồi xe buýt đi học , cùng với việc anh từng có nghi hoặc, Doãn Thứ đột nhiên hứng thú.

Nhìn thấy xe buýt đã đến, Tang Ny nâng bước lên xe, anh cũng mau chóng đi lên, lúc cửa xe sắp đóng cửa, chen vào.

Doãn Thứ vốn dĩ rất nổi tiếng, bây giờ lên xe buýt cũng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một số học sinh cùng trường bắt đầu thì thầm to nhỏ. Nội dung không ngoài là, tại sao Doãn Thứ lại ngồi xe buýt, nhà hắn không phải có rất nhiều tiền à, không phải mỗi ngày đều có tài xế riêng đưa đón ư?

Bởi vì không có tiền lẻ, Doãn Thứ chỉ từ trên người lấy ra một tờ một trăm đô la, anh không suy nghĩ nhiều muốn ném nó vào hộp đựng tiền, nhất cử nhất động này lại lần nữa gây ra một trận xôn xao.

Tài xế là người có lương tâm, nhìn thấy anh mặc đồng phục, nhịn không được khuyên nhủ: "Cậu bé, cậu nếu không có tiền lẻ có thể mượn bạn bên cạnh, hoặc cậu cũng có thể thanh toán bằng mã QR bằng WeChat Alipay, còn một trăm đô la này thực sự quá nhiều."

Doãn Thứ nghe xong, không để ý , vẫn là để một trăm đô la vào.

Có người còn suy nghĩ, tiền này thừa đủ thuê taxi về nhà? Con cái nhà ai giàu có, không chút do dự xài tiền như vậy, thật đúng là phá sản!

Doãn Thứ gây ra từng đợt xôn xao, cũng khiến cho Tang Ny lên xe trước nhưng bị người chen lấn xuống cửa sau chú ý, cô nhìn thấy Doãn Thứ đầu tiên là kinh ngạc, và sau đó lại nghe những gì người lái xe nói và Doãn Thứ đã làm , thật sự không thể nói nên lời, tuy nhiên không phải cô xót tiền, mà là cảm thấy ngồi xe buýt cần phải khiêm tốn một chút, còn muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy để làm gì.

Doãn Thứ trả tiền xong, hai mắt chạm nhau, Tang Ny lập tức quay mặt đi, Doãn Thứ đi thẳng về phía cô.

Anh lớn lên cao lớn, hôm nay người lại đặc biệt nhiều, trên xe đứng đầy người, muốn hướng bên trong chen thật đúng là không đơn giản.

Nhưng anh vẫn là đi tới, hơn nữa còn lười là không nói một tiếng "Nhường đường", trên đường bởi vì va chạm cọ xát còn dẫn tới không ít nữ sinh mặt đỏ tim đập.

Nếu không phải người quá nhiều nên bất tiện, có lẽ đã có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn.

Tiêu đề phỏng chừng là: Doãn thiếu thế nhưng ngồi xe buýt! Hơn nữa ngồi xe bus cũng không quên phát huy độ giàu có, không coi tiền ra gì!

Thực mau, Tang Ny liền phát hiện một thân ảnh cao lớn bắt lấy bắt tay đứng ở bên cạnh mình. Cô không thích nắm tay cầm trên xe buýt, cho nên dù đứng cũng là đỡ ghế dựa hoặc cột trạm ở cửa sau, bởi vậy theo cách này, nhìn theo góc độ khác thì cô giống như ở trong góc, mà Doãn Thứ đem cô bao bọc trong lòng.

Tang Ny quay đầu, làm bộ không thấy được sự tồn tại của anh.

May mắn, Doãn Thứ rũ mắt liếc cô một cái, chỉ là cười nhạo, cũng không nói chuyện.

Cả hai im lặng, bên trong xe nặng nề, xe ngoại ồn ào náo động, nhưng vô luận dù hoàn cảnh nào, phảng phất đều cùng bọn họ không có quan hệ, họ như tách ra trong một thế giới riêng biệt, một cuộc sống riêng, với những suy nghĩ khác nhau.

Doãn Thứ nghĩ rất đơn giản, lúc mới vừa lên xe, anh muốn nhìn bộ mặt khác của cô gái này trên xe buýt, nhưng đứng ở bên cạnh cô, anh lại cảm thấy chính mình thật sự quá ngây thơ.

Anh từ khi nào trở thành người kì quái như vậy rồi?

Sau khi âm thầm nổi lên trong lòng bởi lòng tự trọng của người đàn ông, Doãn Thứ vẫn tỏ ra thản nhiên, không nghĩ sâu xa nguyên nhân mà mình lên xe, nghĩ thầm coi như là cùng đi học thử nghiệm một chút thú vui đi xe buýt.

Trong lòng Tang Ny nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, đặc biệt là càng tới gần mục đích, cô càng là khẨn trương.

Doãn Thứ tại sao còn không xuống xe?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc chính mình ở khu Rồng Vịnh dành riêng cho người giàu có chả bị bại lộ ư?

Cô siết chặt cây sào trong tay, đôi môi mím lại, rõ ràng cảm thấy hơi nặng nề.

Ngay cả có người muốn xuống xe cũng chưa kịp tránh đi. Cuối cùng vẫn là Doãn Thứ kéo cô một phen, mới tránh cho cô bị người vội vàng xuống xe đụng vào.

Trên vai còn tàn lưu hơi ấm của Doãn Thứ, có tầng này tiếp xúc thân thể, Tang Ny đã tìm được cơ hội mở miệng.

Cô ngẨng đầu, nhìn anh, hỏi: "Cậu về nhà sao?"

Doãn Thứ "Ờ" Một tiếng.

Không phải nói nhà cậu rất có bối cảnh sao? Ngày thường cũng không thấy ngồi xe buýt, hôm nay là chuyện gì xảy ra? Kỳ thật trong lòng Tang Ny muốn hỏi rất nhiều, nhưng hiện tại cô đều không rảnh bận tâm, vì có rất ít điểm dừng xe buýt số 45. Nếu cô không xuống ga tiếp theo, cô sẽ phải đi thẳng đến trạm dừng Rồng Vịnh.

Cô chọn chuyện quan trọng nhất hỏi.

"Cậu muốn xuống trạm nào?"

Trạm nào?

Doãn Thứ thực sự không biết.

Vừa lên xe buýt, anh thậm chí còn không biết xe đang đi đâu

Tang Ny nhìn biểu cảm của anh, cũng đoán được vài phần, vì thế thử thăm dò nói: "Rồng Vịnh à?"

Rốt cuộc Bắc Thành đại bộ phận người có tiền có quyền thế đều ở tại Rồng Vịnh, Tang Ny đoán rằng chắc chắn anh ở đó. Hơn nữa Rồng Vịnh thật sự quá lớn, ngay cả mọi người tuy sống ở một khu, nhưng mỗi một hộ đều có diện tích nghỉ ngơi riêng, lúc ra biệt thự chính là ô tô, không gặp nhau cũng là chuyện bình thường.

Nghe cô nói xong, Doãn Thứ gật đầu.

Tang Ny nghĩ thầm, quả nhiên.

Trong xe, giọng nữ ngọt ngào yêu cầu dừng. Cửa sau của xe được mở tự động, Tang Ny mang túi và vẫy tay chào tạm biệt Doãn Thứ.

"Tý nữa , cậu nhớ xuống tại trạm tiếp theo, tôi xuống trước đây."

Nói xong, không chờ Doãn Thứ trả lời liền nhảy xuống xe.

Doãn Thứ nhẹ nâng hạ mi, chỉ tới lúc ô tô lại lần nữa phát động nhìn thấy bóng lưng cô.

Sau khi xuống xe, Tang Ny gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, bảo tới đón mình.

Tắt điện thoại, cô có cảm giác như sống sót sau tai nạn, còn có điểm bởi vì lăn lộn mà sinh ra buồn bực.

"Ta đi học thế này, thật là đủ kích thích!"

Tương tự như chơi trinh sát và tội phạm vậy.

May mắn, buổi tối còn có học thần an ủi tâm hồn nhỏ bé của cô.

Đêm nay học thần không có phát sóng trực tiếp, Tang Ny hỏi mới biết được, nguyên lai hắn thật sự chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mỗi tuần mới phát sóng trực tiếp.

Trong lòng Tang Ny cảm thấy hơi choáng váng, nhịn không được hỏi câu: "Cho nên, hiện tại cậu còn dùng cái phần mềm này là vì tớ sao?"

Học thần nhất quán giản lược vô tình.

"Vì tiền."

"......"

Tốt thôi. Nói như vậy cũng không có sai.

Cái này gọi là gãi đúng chỗ ngứa, nếu học thần là vì tiền, mà cô lại không kém tiền, nên cô cảm thấy rằng giao dịch giữa hai người có thể dễ chịu hơn.

"Cậu nếu thiếu tiền, tớ có thể lại thêm một chút......"

"Cậu giống như rất có tiền?"

"Đúng, coi như là vậy."

"Vậy thêm một chút đi."

Tang Ny trố mắt ra, rồi thở ra.

Thật đúng là một chút không khách khí.

Nếu học thần yêu cầu, Tang Ny quyết định sẽ tang thêm một chút.

Sau đó lại phát sinh ra một loại vấn đề.

"Làm thế nào để chuyển tiền cho cậu?"

"Tặng du thuyền cho tôi đi."

"Tiền du thuyền, có phí xử lý rút tiền mặt không?"

"Không có việc gì, chỉ cần mặt đẹp trai là được."

Tang Ny:......

Học thần quả nhiên so với trong tưởng tượng của cô càng thêm tự luyến nha.

Kỳ thật Doãn Thứ cũng không biết làm thế nào để bổ túc cho cô, hai người thậm chí liền video dạy học giọng nói liền tuyến đều không có.

Chính là cô có cái gì không hiểu, lại chụp hỏi anh, sau đó anh viết lại câu trả lời và phương phát làm bài trên giấy rồi chụp lại cho cô mà thôi. Còn nữa chính là học thần có đôi khi sẽ cho cô một số bài tập quan trọng, cho phép cô chọn một số câu hỏi tương tự để làm và củng cố trí nhớ của mình.

Tang Ny liền nghĩ tiền của mình tiêu ra là vô cùng xứng đáng!

Được học thần phụ đạo cảm giác vô cùng kiêu ngạo, cô cảm thấy dù có mời gia sư giỏi nhất cũng không bằng.

Nói một cách đơn giản, đó là một niềm vui có thể so sánh với việc thành công theo đuổi các ngôi sao!

Cứ như thế, cuối tuần tới, Tang Ny sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn.-

Lần trước Phùng Chỉ Phù tới tìm Sầm Yên, thương lượng chính là về việc diễn tập để chuẨn bị cho tiệc tối khai giảng, bởi vì tiệc tối thời gian lùi lại, cho nên thời gian diễn tập cũng sẽ bị trì hoãn.

Kỳ thi vào thứ Tư và thứ Năm, vì bận tâm nhu cầu học sinh ôn tập , vì vậy chiều thứ Hai và thứ Năm được lên lịch hợp lý cho thời gian diễn tập

Tiết học cuối cùng của chiều thứ hai, Tang Ny theo Sầm Yên đến khán phòng của trường để tham gia buổi tập.

Lúc hai người tới, Phùng Chỉ Phù đang ở trên đài, cô ta ngồi trước dương cầm, mái tóc xoăn dài buông lơi sau lưng, lộ một bóng lưng xinh đẹp được chiếu sáng như một nữ thần.

Bởi vì phải một thời gian nữa mới đến tiết mục của bọn cô, nên Tang Ny và Sầm Yên tìm một chỗ ngồi dưới sân khấu và ngồi xuống, dự định sẽ xem buổi biểu diễn của người khác trước.

Tiếng nhạc như nước chảy mây trôi từ bàn tay của người trình diễn phát ra, có tiếng thì thầm như châu lạc mâm ngọc, thản nhiên tung bay như thủy triều bốn phía, vang vọng khắp khán phòng.

Phùng Chỉ Phù xác thật có điểm thực lực, tuy rằng, mặc dù vẫn hơi kém mình.

Hơn nữa Tang Ny chú ý tới một điểm khác.

"Không phải nói phùng chỉ phù là độc tấu sao? Như thế nào biến thành hai người?"

"Vốn là, lúc sau Phùng Chỉ Phù chính mình tìm Doãn Hàn hợp tác, nói muốn bốn tay kết hợp."

Là như vậy sao?

Nhưng sự kết hợp bốn tay khó khăn hơn một chút so với độc tấu.

"Nhưng ai mà biết được, có khi cô ta đang cố tình nhân cơ hội có mối quan hệ tốt với Doãn Hàn." Sầm Yên nói, "Tớ là xem cậu là bằng hữu mới nói cho cậu đấy, những người trong lớp chúng ta đều nói chuyện giữa Phùng Chỉ Phù và Doãn Thứ, nhưng tớ nghe nói Phùng Chỉ Phù cùng bạn trai cũ chia tay sau, giống như coi trọng chính là Doãn Hàn."

Ngay từ đầu, Tang Ny liền cảm thấy Doãn Hàn tên này có điểm quen tai.

Sau khi nghe Sầm Yên nhắc đến Doãn Thứ một lần nữa, cuối cùng cô cũng nhớ ra. Đây có phải là cái tên mà Doãn Thứ đã nhắc đến bên tai cô lần trước không?

"Là người cùng Chỉ Phù đi tham gia lễ hội âm nhạc sao?"

"Lễ hội âm nhạc gì?"

"Lúc trước Doãn Thứ có nói......" Nói đến một nửa, Tang Ny mới phản ứng chắc là Sầm Yên không biết chuyện này, vì thế vẫy vẫy tay nói, "Không có việc gì."

Sầm Yên lại bởi vì cô nhắc tới Doãn Thứ, nghĩ rằng cô cũng biết một vài điều về hai anh em của họ, tự động mở chế độ bát quái.

"Cậu cũng biết đó là anh trai của Doãn Thứ à?"

Cái gì?

Doãn Thứ còn có anh trai?

Tang Ny muốn nói rằng cô không biết.

Nhưng Sầm Yên không chờ cô trả lời, lại tiếp tục nói: "Tuy rằng bọn họ là hai anh em, nhưng ở trường học đều coi nhau như không hề quen biết. Thành tích cũng là khác nhau một trời một vực, Doãn Hàn thành tích vẫn luôn rất xuất sắc, thường xuyên là nhận vật chủ lực trong các cuộc thi của trường, còn thành tích của Doãn Thứ lại như chơ vơ giữa đại dương."

Sầm Yên đột nhiên nhìn bốn phía, thần thần bí bí mà kề sát vào Tang Ny, nhỏ giọng nói: "Nghe nói, kỳ thật bọn họ không phải anh em ruột, khi còn nhỏ bị nhận lầm, Doãn Thứ mười hai tuổi mới được đưa về nhà. Nhưng là Doãn Thứ tuy rằng về nhà, nhưng Doãn gia cũng luyến tiếc đứa nhỏ từ nhỏ đã nuôi lớn Doãn Hàn, vì thế liền nuôi dưỡng cả hai. Cậu có nghĩ điều này cho thấy gen không quan trọng bằng giáo dục không? Bởi vì Doãn Hàn từ nhỏ tiếp thu giáo dục tốt, cho nên thành tích liền tốt, tài nghệ cũng nhiều. Doãn Thứ liền tương phản, nghe nói cậu ta ở nhà mẹ nuôi phương pháp giáo dục cũng không giống nhau đâu."

"Bất quá gen vẫn là có một chút tác dụng, tuy rằng Doãn Hàn lớn lên cũng không tồi, nhưng bộ dạng, vẫn là so ra kém Doãn Thứ một chút. Doãn Thứ trên người kia khí chất cao quý, thật là trời sinh, liền tính từ nhỏ không có cuộc sống ưu việt cũng không thể nào mất đi." Sầm Yên cảm thán nói.

Tang Ny ngẨng đầu, nhìn người con trai cùng Phùng Chỉ Phù trên sân khấu mới vừa hợp tác xong, đang thay cô ta chuyển cái ghế, ở trong đầu đang còn dư vị lời nói của Sầm Yên.

Tin tức có hơi nhiều.

Cô chưa từng nghĩ tới trên người Doãn Thứ lại có nhiều chuyện xưa như vậy.

Bất quá nếu giống Sầm Yên nói, Doãn Hàn ưu tú như vậy Doãn Thứ cũng quá đáng thương đi. Rõ ràng anh không làm sai cái gì, lại bởi vì một lần trời xui đất khiến, lại sống một cuộc sống ấu thơ vất vả không thuộc về chính mình, dù giờ anh đã trở về thân phận vốn có, nhưng cũng bởi vì anh trai quá mức ưu tú, vẫn là sống dưới bóng ma.

Đại khái là con gái trời sinh đối với việc yếu đuối có lòng trắc Ẩn, sau khi nghe xong tin tức bát quái này, Tang Ny phát hiện chính mình không có quá nhiều hảo cảm đối với Doãn Hàn trên sân khấu.

Cho dù, anh ấy chơi rất tốt.

Cho dù, anh có được đầu óc học bá mà Tang Ny khâm phục nhất.

Doãn Hàn cùng Phùng Chỉ Phù diễn tập xong liền xuống sân khấu, vừa nói vừa cười mà hướng các cô bên này đi tới, tựa hồ là muốn chào hỏi một cái.

Hai người vừa đến, Sầm Yên đứng lên ngay lập tức, thu lại hết biểu tình bát quái, cùng hai người chào hỏi cũng như giới thiệu một chút Tang Ny.

Tang Ny nhìn hai người trước mặt, thật đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ một đôi bích nhân. Bây giờ cô mới hiểu tại sao khi Phùng Chỉ Phù đến lớp lần đầu tiên, cô lại cảm thấy cô ta đối với Doãn Thứ cũng không có chút tình yêu. Bởi vì người người ta coi trọng chính là Doãn Hàn nha, là người khác một trời một vực với Doãn Thứ.

Lại nhìn kỹ Doãn Hàn, mái tóc ngắn và sắc nét, đôi mắt to và sóng mũi cao, đường nét tinh xảo, kỳ thật cũng coi là một soái ca nam tính.

Doãn Hàn cười nhìn về phía Tang Ny, giơ tay nói câu "Chào cậu".

"Chào cậu." Tang Ny đứng ở phía sau Sầm Yên gật đầu.

Cô phát hiện người chơi đàn dương cầm đều rất đẹp, Doãn Hàn cũng không ngoại lệ.

"Cậu biểu diễn đàn violon sao?"

"Đúng vậy."

"Cố gắng lên. Đàn violon tôi cũng cơ bản hiểu một chút, cho nên có gì khó khăn có thể tìm tôi giúp."

Sầm Yên nói đúng, Doãn Hàn và Doãn Thứ mang đến cho mọi người hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nói chuyện với Doãn Hàn, nụ cười trên khuôn mặt anh sẽ khiến cho bạn cảm thấy như đang chìm đắm trong một cơn gió mùa xuân, và sự bình tĩnh mà anh thể hiện cũng dễ khiến mọi người cảm thấy rằng có thể tin tưởng.

Mà Doãn Thứ, phần lớn thời điểm càng giống một con nhím xù lông, người khác sợ sẽ tổn thương chính mình, thông thường không dám tùy ý tới gần.

Phùng Chỉ Phù vẫn luôn chú ý Tang Ny cùng doãn Hàn, xem bọn họ cho nhau đánh giá cũng đối với đối phương ý vị thưởng thức ý, lại có điểm ghen.

Vì ngoại hình của Tang Ny khiến cô ta cảm thấy bị đe dọa, cho nên cô ta luôn tỏ ra thù địch với cô.

Phùng Chỉ Phù lôi kéo tay Doãn Hàn, nói: "Vừa rồi hình như còn có một chút không quen, nếu không chúng ta đi phòng đàn luyện tập lại được không?"

Doãn Hàn trả lời cái "Được", sau đó quay đầu muốn cùng hai người từ biệt.

Lúc này, trên sân khấu đột nhiên có người chạy tới bên này, thở phì phò hỏi Phùng Chỉ Phù cùng Doãn Hàn.

"Mới vừa trên đài phát hiện được cái bùa hộ mệnh, là của các cậu sao?"

Phùng Chỉ Phù lắc lắc đầu.

Doãn Hàn cười tiếp nhận cũng trả lời "Cảm ơn".

Còn Tang Ny, đóng băng tại chỗ.

Tại sao bùa hộ mệnh này giống hệt như bùa hộ mệnh treo trên giá đựng bút để bàn trong buổi phát sóng trực tiếp của "Ẩn"?

Tác giả có lời muốn nói: Rất nhiều ôm sai ngạnh, đều là nhân vật xấu xa.

Nhưng đối với bài viết này tôi muốn viết một người anh thực sự rất tốt.

Lời editor chính thức nhầm rồi........

Cầu cmt và like để tớ có động lực nào các bạn thân yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro