chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện thiên kim hào môn giả nghèo

Editor bồ đào

Chương 17

017

Vào thứ hai với thứ ba tuần này, fan "Ẩn" vô cùng thất vọng, bởi vì 'Ẩn ' không có phát sóng trực tiếp.

Duy độc Tang Ny bất đồng, bởi vì hai ngày mà "Ẩn" không phát sóng trực tiếp, đều kèm cô, chuyên trách kèm Tang Ny, cũng cho cô làm một lần bài kiểm tra trọng điểm.

Mặc dù đã biết gương mặt thật của học thần, lại lần nữa đối mặt với anh, tâm lý của cô cũng không giống như trước đây nữa, nhưng dần dần cũng cảm thấy may mắn, bởi vì biết rõ hiện thực, cảm thấy rằng mình có thể phân biệt được mạng luôn có sự khác biệt với thực tế.

Cảm xúc mê muội dần vơi đi, nhưng thay vào đó lại cổ vũ cô tích cực học tập, không hề dễ dàng bởi vì một hai câu nói của học thần mà phân tâm.

-

Kì kiểm tra vào thứ tư.

Tang Ny cầm túi đựng bút, khẩn trương lại lo lắng đi tìm phòng thi của mình.

Hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là —— chứng kiến khoảnh khắc phép màu đang đến.

Tang Ny mơ hồ cảm thấy, tối hôm qua học thần vạch trọng điểm cho mình thực sự quá trâu bò, tuy rằng cô không thể trông mong vào thời gian ngắn ngủi ôn tập này dành vị trí đứng đầu, nhưng có học thần trợ giúp cùng che chở, cô cảm thấy bản thân đứng ở trong top vẫn là không có vấn đề.

Dựa vào danh sách dán ở trước cửa phòng thi tìm được chỗ ngồi của bản thân, mới ngồi một lúc, cô nhìn thấy ở cửa vào có một hình bóng quen thuộc.

Doãn Hàn.

Hắn thế nhưng cùng cô ngồi cùng một phòng thi......

Này có tính là một cái duyên phận hay không nhỉ?

Sau khi Doãn Hàn ngồi chỗ trước cô, cô càng thêm kinh ngạc, nhớ tới tối hôm qua học thần hắn còn phụ đạo chính mình học tập, hôm nay lại cùng chính mình bàn trước bàn sau cùng nhau khảo thí, không thể không cảm thán, đây là cái duyên phận trời cho gì a.

Thời gian còn sớm, Doãn Hàn quay đầu cùng cô chào hỏi.

"Thật trùng hợp." Doãn Hàn nói.

"Đúng vậy." Cũng không phải là xao.

"Xem bộ dáng ôn tập của cậu cũng không tồi đi, cố lên nha!" Doãn Hàn đối cô bày ra cái cử chỉ cố lên.

Tang Ny nhớ tới ngày hôm qua sau khi bổ túc, học thần cũng nói với cô một câu như vậy, tự dung lại có cảm giác chồng chéo giữa thực tế và Internet, đối mặt với Doãn Hàn cũng không quên giương lên ý cười, cũng hướng về phía hắn làm cái tư thế cố lên.

"Cố lên!"

Hai người chỉ là khách sáo nói mấy câu, không tính là cái gì, nhưng cảnh tượng rơi vào mắt ai đó bên ngoài phòng thi, tình huống liền đại không giống nhau.

Ngoài phòng thi.

Doãn Thứ đứng ở bụi hoa bên cạnh, nhìn bên trong hai người đang tương tác, trong lòng bỗng dưng nảy sinh ra một loại cảm xúc kì quái vi diệu tới.

Ngạc nhiên? Nghi ngờ? Bất mãn?

Dù sao cuối cùng là bực bội chiếm thượng phong.

Cô quen biết Doãn Hàn sao?

Vì sao bộ dáng hai người dường như rất quen thuộc.

Hơn nữa, con nhóc kia tại sao cười đến ngọt như vậy, cô chưa từng đối với anh như thế.

Đỗ Hổ thấy Doãn Thứ đột nhiên ngừng bước chân, cũng theo hướng phòng thi anh nhìn, bất quá hắn là không có thể nhìn ra thứ gì tới, vì thế vỗ vỗ bả vai Doãn Thứ : "Làm sao vậy?"

Doãn Thứ thấp giọng nói câu: "Thật là dạy ra cái bạch nhãn lang."*

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng chỉ người vong ân bội nghĩa

Đỗ Hổ: "Cái gì?"

Doãn Thứ tầm mắt từ phòng thi rời đi, liếc mắt một cái: "Không có gì."

"Tôi tại sao lại nghe thấy cậu nói từ lang gì đó nhỉ?"

Doãn Thứ cười nhạo, nâng bước đi phía trước đi: "Tôi nói đợi lát nữa thi xong sẽ đi nơi nào cho lãng *."

*Lãng :khuây khỏa ở đây mình để thế cho nó vần với hoàn cảnh doãn thứ giấu đỗ hổ.

Anh nói như vậy, Đỗ Hổ liền hứng thú.

Khảo thí vốn dĩ liền không phải là việc những người học kém như họ nhọc lòng, cơ bản mỗi lần bọn họ đợi lát nữa trước tiên nộp bài thi, sau đó tìm một chỗ vui chơi một phen.

"Tôi đây liền thông báo với Dương Văn Đống, đợi lát nữa nộp bài thi sớm một chút, sau đó tập hợp ở cổng trường. Gia hỏa này bị đưa đến phòng truyền thông kiểm tra, cách cổng trường vô cùng xa, thật đủ thảm."

CHÚ THÍCH : Xin lỗi mọi người nha mấy chương trước mình hơi nhầm tên 'Dương Văn Đống" thành " Dương Văn".

"Hiện tại mới là buổi sáng." Doãn Thứ đầy mặt viết, ngươi là ngốc tử sao?

Đỗ Hổ: "Ý em là , buổi chiều!"

Doãn Thứ thở dài một tiếng, không đáp lời, Đỗ Hổ coi như anh chấp nhận.

Buổi sáng thi xong, Tang Ny trở về lớp học, dự định cất đồ dùng cẩn thận rồi đi ăn cơm.

Ở cửa phòng học gặp được Doãn Thứ vừa vặn ra tới, nghĩ đến ngày hôm qua anh tuy rằng cứu chính mình, nhưng hai người cuối cùng lúc chia tay ra về tựa hồ không quá vui vẻ. Tang Ny rối rắm, cuối cùng vẫn là chủ động chào hỏi.

Nhưng bộ dáng bối rối kia của cô, rơi xuống trong mắt Doãn Thứ, lại vô cùng hụt hẫng.

Cùng Doãn Hàn vui vẻ đến như vậy cười đến ngọt như vậy, thế mà cùng anh chào hỏi một cái lại lúng túng lâu như vậy?

Thật là bạch nhãn lang, không có lương tâm!

Vì thế lần này Doãn Thứ phá lệ mà thu ngày thường cà lơ phất phơ, không có đáp lại cũng không có trêu chọc, chỉ là nhìn Tang Ny liếc mắt một cái, coi như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi phòng học.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của Doãn Thứ, Tang Ny sửng sốt, bất quá cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh chưa hết giận việc ngày hôm qua hoặc là tính tình đại thiếu gia lại tái phát.

-

"Bóng đêm" KTV hộp đêm.

Trong khi Đỗ Hổ cùng mấy người anh em đánh bài, thì người khởi xướng Doãn Thứ lại ngồi một góc trong ghế sô pha, không rên một tiếng.

Có người chạm chạm Đỗ Hổ, hỏi hắn một chút sao anh lại thế này.

Đỗ Hổ đè ép thanh âm nói: "Hôm nay cả ngày đều như vậy, không có việc gì, quen dần đi."

"Thất tình?"

"Không phải là đau khổ vì thi rớt chứ?"

Đỗ Hổ trực tiếp đá người nọ một cái.

"Mày xem bên cạnh Thứ ca của chúng ta lúc nào có con gái bên cạnh? Không đúng, lúc nào mày thấy Doãn Thứ coi trọng con gái?"

"Còn nữa thi rớt không phải chuyện thường ngày sao, có thể hay không đoán cái gì thực tế hơn đi."

Lại một người xen mồm: "Tôi coi thật đúng là rất giống thất tình. Lúc trước Dương Văn Đống cũng không phải giống như vậy sao?"

Đột nhiên bị Q nhắc đến khuôn mặt tuấn tú của Dương Văn Đống run rẩy một chút: "Các cậu có thể đừng nói đến chuyện đau buồn của tôi không?"

"Thật không gọi thứ ca lại đây sao? Chúng ta tiền ăn uống vui chơi đều do Thứ ca trả mà không gọi thứ ca, thế thì không tốt đi?"

Đỗ Hổ trừng hắn một cái: "Lần nào chúng ta mà không thế này, hơn nữa chơi hay không chơi còn không phải do Thứ ca định đoạt hay sao, chúng ta có quyền chủ động à?"

Mọi người kinh ngạc.

Hảo đi, xác thật là như thế này không sai.

Bọn con trai thi nhau bàn tán, chính chủ Doãn Thứ đột nhiên lên tiếng, hơn nữa là loại mắng chửi người.

"Bọn mày mẹ nó tắt thuốc hết cho tao? Đừng ô nhiễm hoàn cảnh!" Anh thanh âm cực không kiên nhẫn, phảng phất đang nói, ngươi lại hút một chút ta trực tiếp dẫm chết ngươi!

Vừa mới mới ngậm điếu thuốc lên, người gọi "Cá viên" lập tức đem thuốc cầm xuống dưới, bóp tắt ở gạt tàn thuốc, xong rồi lòng có xúc động nói: "Xác nhận xem qua thần, hôm nay Thứ ca tính tình không tốt lắm, chúng ta tạm thời thận trọng."

Đỗ Hổ: "Bất quá cá viên này, hai kì thi đều sử dụng thành ngữ, tao cũng dùng cái thành ngữ hình dung mày, ngưu bức rầm rầm."*

*Trâu bò chịu đựng quá mạnh mẽ.

Cá viên tỏ vẻ thực khiêm tốn: "Thường thôi."

Bên trong xem như tương đối có văn hóa huynh đệ khóe mắt co giật, chỉ nghĩ làm Doãn Thứ mau tới đem hai người mạnh mẽ khoe khoang kéo đi.

Nhưng Doãn Thứ không có, Doãn thứ cả một đêm đều ngồi ở trong góc, ngẫu nhiên có người phục vụ tiến vào, còn trực tiếp bị anh trở thành nơi trút giận, các huynh đệ đều ở trong lòng mặc niệm A di đà phật.

Tóm lại đêm nay,phong túng cũng đến không thoải mái.

Đi ra khỏi hộp đêm, Đỗ Hổ đề nghị: "Buổi tối thứ sáu lại đi một lần nữa đi? Đường Xương Bình bên kia có KTV thứ sáu khai trương, vừa lúc đi tới chơi."

Các huynh đệ gật đầu tán thưởng, cuối cùng đều nhìn về phía Doãn Thứ, chờ anh một câu cho phép, như vậy kết quả liền tính ước định.

Doãn Thứ rầu rĩ thở ra một hơi: "Không đi."

Đỗ Hổ: "Vì sao, thứ sáu có việc à?"

"Ừ."

"Việc gì vậy?"

"Bữa tiệc tối của trường."

Đỗ Hổ: "...... Thứ ca, từ khi nào cậu thích xem cái loại hoạt động văn nghệ này vậy?"

Doãn Thứ không đáp hắn, Dương Văn Đống lại rất là cao hứng.

"Vẫn là Thứ ca có lương tâm. Tôi ngày đó cũng có biểu diễn a, các cậu đều tới xem cho tôi, đừng nghĩ lén lút tôi chuồn êm đi chơi!"

Cá viên: "Cậu?"

"Biểu diễn một chút hiểu biết về bóng rổ. Xem cách tôi thu hoạch trái tim của các em gái xinh đẹp bằng các kỹ năng bóng tuyệt vời đi."

Mọi người khịt mũi coi thường.

Cuối cùng, mọi người đều không phát hiện ra, trên thực tế, họ vẫn không nghe Doãn Thứ nói lý do thực sự khi đi xem bữa tiệc ở trường.

Thứ năm thi xong, là buổi tổng duyệt cuối cùng của bữa tiệc tại trường.

Bởi vì cùng phòng thi với Doãn Hàn, cho nên sau khi hai người thi xong liền trực tiếp kết bạn cùng đi đến khán phòng.

Tang Ny tuy rằng nhập học không lâu, nhưng bởi vì mỹ mạo, ở trong trường học có chút danh tiếng, mà Doãn hàn lại vốn dĩ nổi tiếng, cho nên hai người đi ở trên đường, đặc biệt hấp dẫn sự chú ý.

Có người ngầm thì thầm.

"Bọn họ tại sao lại đi cùng nhau, lại còn vừa nói vừa cười."

"A? Ta còn tưởng rằng phùng chỉ phù thu phục Doãn Hàn đâu, hiện tại xem ra không phải."

"Nói thật, tôi cảm thấy bạn học Tang Ny kia, lớn lên cũng không kém hơn Phùng Chỉ Phù!"

"Chính là gia tộc bọn họ, vẫn là cần môn đăng hộ đối nha, vẫn là Phùng Chỉ Phù cùng Doãn Hàn xứng với nhau hơn."

"Cũng là. Bất quá lại gặp tình yêu đích thực thì sao?"

"Tớ cảm thấy các cậu càng nói càng trật! Họ không phải cùng nhau đi một đường sao?"

......

Doãn Thứ đi ngang qua nghe mấy lời này, trên mặt tối sầm, cả người tản ra không vui, khí tức không vui trực tiếp làm mấy nữ sinh đang nói chuyện phiếm lạnh đầu.

"Nói đủ chưa?" Doãn Thứ lạnh lùng nói.

"Nói, nói đủ rồi."

"Nói xong liền tránh ra."

Mấy nữ sinh chạy nhanh nhường đường.

Nhìn Doãn Thứ đi xa, các nữ sinh đều có điểm nghĩ mà sợ.

"Về sau không dám ở trên đường nói bậy nữa, thật là đáng sợ."

"Doãn Thứ vẫn luôn đều đáng sợ như vậy, toàn thân đều viết bốn chữ "người sống chớ tiến", hẳn là cùng lời chúng ta nói không liên quan đi."

"Cậu đã quên sao, Doãn Hàn là anh của doãn thứ, cậu nói có hay không quan hệ?"

Những lời này vừa nói ra, mọi người mới đều bừng tỉnh đại ngộ.

Xem ra Doãn Thứ vừa mới tức giận, là bởi vì anh trai bị nghị luận a!

( Doãn Thứ: cô đơn, anh em, người qua đường cũng thế, căn bản không có người có thể nhìn thấu trái tim ta. )

-

Trong khán phòng.

Lúc Tang Ny cùng Doãn Hàn đi tới, nãi tâm đang cùng Phùng Chỉ Phù nói chuyện, cô ta tuy rằng không có tham dự biểu diễn, bất quá làm bạn thân của Phùng Chỉ Phù, khẳng định là muốn tới thăm bạn.

Hơn nữa cô ta còn có một cái mục đích...... Đó chính là, trông thấy Doãn Hàn.

Lúc Nãi Tâm mới vừa vào trường, cũng từng mê luyến người đẹp trai như Doãn Thứ, hơn nữa cảm thấy Doãn Thứ là con ruột thịt do Doãn gia sinh ra, tiền đồ địa vị nhất định là Doãn Hàn loại này con nuôi không thể so. Nhưng vài lần vấp phải trắc trở, hơn nữa cùng trường đã hơn một năm, chứng kiến mọi hành động tàn bạo của Doãn Thứ, tâm thái cô ta thay đổi.

Đặc biệt là đi theo Phùng Chỉ Phù cùng Doãn Hàn gặp qua vài lần, còn có nghe được cha mẹ Doãn gia đều đối Doãn Hàn vô cùng tốt, đối với hắn như con ruột.

Thiếu nữ đối mặt ngoài tốt đẹp mê luyến luôn là nhất thời, nhưng chỉ cần cùng Doãn Hàn tiếp xúc quá, ai lại không yêu cảm giác phong xuân ấm áp trên người hắn chứ?

Nhưng Phùng Chỉ Phù gần đây cũng đối với Doãn Hàn có hứng thú, vì thế Nãi Tâm này phân yêu say đắm cũng chỉ có thể giấu ở đáy lòng, chỉ ở trong lòng âm thầm chờ đợi, có lẽ có một ngày Doãn Hàn có thể phát hiện bông hoa nhỏ là cô ta đứng ở bên hoa khôi Phùng Chỉ Phù, tới một đoạn không yêu hoa mẫu đơn ái hoa hồng tình yêu nữa.

Không thể không nói, năng lực ảo tưởng của Nãi Tâm thật là vô cùng phong phú.

Nãi Tâm sở dĩ không dám cùng Phùng Chỉ Phù tranh, là bởi vì cô ta hiểu rõ Phùng Chỉ Phù, biết chính mình mọi thứ so ra kém, nhưng nếu là Tang Ny, vậy không giống nhau.

Vì thế giờ phút này, cô ta nhìn Tang Ny cùng Doãn Hàn vui vẻ trò chuyện tiến vào khán phòng, đôi mắt thiếu chút nữa muốn phun ra lửa.

Lại là con nhóc này, như thế nào cô có thể không biết xấu hổ như vậy, lợi dụng xong Doãn Thứ còn không thỏa mãn, còn muốn nhúng chàm Doãn Hàn. Nãi Tâm đối Tang Ny thập phần khinh thường, nhưng lại nhịn không được âm thầm hâm mộ.

Bởi vì hành động của Tang Ny trong mặt của cô ta là cực không biết xấu hổ, nhưng Tang Ny lại nhận được sự ưu ái và gần gũi của hai thiên chi kiêu tử.

Cô ta thấp giọng gọi Phùng Chỉ Phù, Phùng Chỉ Phù quay đầu, cũng thấy được ánh sáng hai người bước vào.

Mặt trời đang nghiêng về phía tây, và ánh sáng trải một lớp đại lộ vàng phía sau họ. Hiện tại, hai người giống như một cặp đôi thần tiên quyến lữ bước lên nấc thang thiên đường.

Phùng Chỉ Phù trên mặt có một lát kinh giật mình, nhưng cô ta thực mau liền điều chỉnh lại, che dấu mới vừa không cẩn thận phát ra không vui cùng địch ý.

"Chỉ Phù!" Nãi Tâm không vui mà kéo kéo ống tay áo, "Hai người bọn họ tại sao lại đi cùng nhau."

Phùng Chỉ Phù so với nãi tâm bình tĩnh hơn, nhìn thấy Doãn Hàn sắp đi vào, giương lên gương mặt ôn nhu tươi cười: "Hẳn là trên đường gặp được, cùng đi đến đi."

Cô ta hướng Doãn Hàn chào hỏi, còn đối Tang Ny thăm hỏi.

Đồng học hữu ái, hết thảy tường an không có việc gì.

Nhưng này lại đem Nãi Tâm tức giận đến không nhẹ, thẳng ở trong lòng mắng Phùng Chỉ Phù không tiền đồ, uổng có một bộ hảo gia cảnh hảo bộ dạng, lại một chút ý thức nguy hiểm đều không có, gặp được sự tình cũng chỉ sẽ nén giận, sống được một chút đều không thoải mái!

Bất quá tức giận này của cô ta, chỉ khí không đến một ngày thời gian.

Ngày hôm sau, Nãi Tâm đứng trước bảng thông báo kết quả của khối mười một, nheo mắt và mỉm cười.

Cô ta nghĩ, chính mình rốt cuộc tìm được điểm có thể chế nhạo Tang Ny.

Tác giả có lời muốn nói: thứ hai! Khen chính mình một câu! Ta thật chăm chỉ

Lời editor là vì anh ghen ghen ghen ghen mà là vì anh yêu yêu yêu thôi mà

Nam chính của chúng ta cục súc ghê

Cầu cmt nào độc giả thân yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro