chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18

Editor Bồ Đào

018

Trường học quả thực là cố ý không muốn cho học sinh có thời gian để thở mà.

Thứ tư thứ năm mới vừa thi xong, buổi sáng thứ sáu liền đưa ra kết quả, lại còn có thuận thế tuyên bố, chủ nhật muốn mở họp phụ huynh.

Trong khi các học sinh đang bận rộn chú ý đến điểm số của họ, đã có một tin đồn bất ngờ về Tang Ny trong lớp.

—— Học sinh chuyển trường Tang Ny rõ ràng có thành tích học tập tốt liền giống như học bá, cả ngày làm ra bộ dáng thanh cao bất quá là vì hấp dẫn chú ý của Doãn Hàn. Cô gái này, người trước người sau quả thực là hai bộ mặt, không có tiền thì thôi, không nghĩ tới thành tích cũng bình thường, thành tích bình thường cũng bỏ qua, vẫn là cái lời nói dối, hiện tại trong mối quan hệ với Doãn Hàn Doãn Thứ, sợ không phải do coi nhiều vườn sao băng quá, liền cho rằng chính mình là Sam Thái đi?

Này bạo lời đồn đãi, ở học sinh mới vừa bị tra tấn bởi kì thi bùng nổ, như măng mọc sau mưa, nhanh chóng lan tràn.

Mới từ phòng nhạc cụ trở về Tang Ny còn không biết là chuyện như thế nào, chỉ cảm thấy mọi người đều quái quái, hơn nữa ánh mắt đều như có như không mà chú ý mình.

Mày cô nhăn lại, chỉ cảm thấy mỗi lần bị chú ý như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Tang Ny hướng ánh mắt vào trong đi, tiếng mọi người nghị luận càng lúc càng lớn.

Sầm Yên thấy thế đứng lên, răn dạy những người đó nói nhỏ lại.

"Đều là chuyện giả dối không có thật, người nào tin là ngu xuẩn, lấy không ra chứng cứ tới cũng đừng nói nữa, miễn cho tổn thương tình cảm bạn bè."

Sầm Yên trong lớp vẫn là có uy tín, nhưng Sầm Yên sau khi nói xong, mọi người tuy nói nhỏ lại, nhưng ánh mắt bát quái kia, vẫn là chắn đều ngăn không được.

Tang Ny cũng chú ý tới, lúc Sầm Yên chuẩn bị lần thứ hai nhắc lại, nhẹ nhàng lôi kéo tay, hỏi: "Làm sao vậy?"

Sầm Yên sắc mặt ngưng trọng, nhưng lại không biết nên như thế nào mở miệng cùng cô nói chuyện này.

Nói thật Sầm Yên cũng tức chết rồi, không rõ loại tin đồn không xác thực này, vì cái gì đều có thể hứng khởi sóng gió.

Sầm Yên không nói, nhưng những người bên cạnh lại cũng không kiệng kị gì, khả năng cũng là vì không thân, không cảm thấy ngượng ngùng, dăm ba câu liền đem sự tình nói ra.

Tang Ny nghe xong sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn qua vô cùng tức giận.

Cô xoay người lớn tiếng hỏi mọi người: "Là ai nói? Ai là người nói trước?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời thế nhưng cũng không nghĩ ra được lời đồn này xuất phát từ đâu.

Đúng vậy, như thế nào đột nhiên liền truyền ra, ngọn nguồn đến tột cùng đến từ nơi nào?

"Không biết?" Tang Ny nhìn chằm chằm bạn học nữ vừa nói ra.

Nữ đồng học lắc lắc đầu.

"Không biết là ai nói, vậy sao các cậu dám khẳng định là sự thật?" Tang Ny sắc mặt nghiêm nghị, chất vấn nói năng có khí phách.

Sầm Yên bởi vì Tang Ny nói, cũng trở nên kiên cường.

"Chính là! Đều ngậm hết miệng lại cho tôi đi!"

Mọi người ban đầu đều là niên thiếu khí thịnh dễ dàng bị mang hướng gió, nghĩ tham gia náo nhiệt muốn nhiều chuyện một chút, cuối cùng chính chủ, khí thế còn bức người như vậy, tức khắc cũng không còn tự tin, cúi đầu.

Đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Tang Ny nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đích thị là Nãi Tâm.

"Chính mình giả học bá mà còn không cho người ta nói chẳng lẽ lúc trước ỷ vào danh hiệu học bá mà chĩa vào châm chọc tao không phải mày à? Cả ngày khuyên người khác cố gắng học tập, kết quả thành tích của chính mình cũng chỉ được như vậy!"

"Danh xưng học bá này cho mày không ít thuận tiện cùng chỗ tốt nhỉ? Ngày hôm qua nói về thành tích của mày, Doãn Hàn còn nói rất tán thưởng mày. Đáng tiếc a, còn không đến một ngày liền lòi ra."

Trong lời nói của cô ta tràn đầy sự thống khoái khi đối thủ bị lật xe.

"Một người vừa nghèo vừa tầm thường như mày, sao không nhìn cho kĩ bản thân mình chứ? Còn cố gắng đối với người không với tới được làm gì!"

Nếu lời đồn đại là có thể nung chảy sự tức giận của Tang Ny, thì Nãi Tâm hận không thể lại hướng trong thêm mấy mồi lửa.

Trong lòng cô ta tính toán, hiện tại "lời đoán độc đại" mới chỉ ở trong lớp bàn tán, từ từ tan học, cô ta phải nghĩ cách truyền đi cho toàn trường đều biết mới được.

Tang Ny nhìn khuôn mặt tiểu nhân của cô ta đang đắc chí, ánh mắt bình tĩnh lại.

"Thứ nhất, tôi chưa từng nói qua mình là học bá."

"Thứ hai, không phải không chỉ học bá mới được khuyên người ta cố gắng học tập? Tôi thừa nhận tôi thành tích còn chưa được tốt, nhưng tôi vẫn luôn ở nỗ lực."

"Thứ ba, tôi cũng là hôm nay mới biết được các cậu luôn coi tôi là học bá, cho nên tôi thông qua danh hiệu học bá này được chỗ tốt gì rồi? Cậu có thể nói cho tôi biết không? Nếu là Doãn Hàn nói, xin lỗi, tôi cùng cậu ấy cho dù có nói chuyện với nhau nhưng đều là về âm nhạc."

"Thứ tư, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích Doãn Thứ, thực không hiểu vì sao các cậu cứ đem tôi với cậu ta dính đến nhau."

Hà Nãi Tâm hừ lạnh một tiếng: "Coi như miệng lưỡi mày lợi hại, nhưng những lời này, mày xem có người tin sao?"

"Phải không?" Tang Ny quay đầu hỏi mọi người, "Các cậu đều không tin?"

Ngoại trừ một vài người thân thiết với Tang Ny, những người khác tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Bọn họ chỉ là vây xem quần chúng, một chút đều không nghĩ đem chính mình trộn lẫn đi vào, vì thế sôi nổi lựa chọn trầm mặc.

Nhưng đại đa số trong lòng nhiều người đều biết, cái này thì tính gì là "vết nhơ", sự thật là Tang Ny cũng chưa từng nói mình là học bá, còn hai người con trai kia, trong toàn khối vô số nữ sinh cũng có ý tưởng như thế, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể ban cho Tang Ny tội danh chủ động không biết xấu hổ mà thôi, hà Nãi Tâm nói thế này, ngược lại càng như là ghen ghét.

Hà Nãi Tâm thấy không ai hé răng, càng thêm đắc ý.

Tang Ny lại không nhanh không chậm mà cười nói: "Kỳ thật tôi cũng không để bụng người khác tin hay không tin."

Cô bộc lộ dáng khí ngút trời, lại một lần nữa khiến Hà Nãi Tâm phát cáu.

"Mày là không phản đối đúng không! Nói dối tinh chính là nói dối tinh!"

Tang Ny không đáp lời cô ta, ngược lại khóe miệng giơ lên ý cười: "Lần trước tôi giống như nghe cô nói, Phùng Chỉ Phù ghét nhất mang hàng giả?"

"Vô nghĩa, Phùng Chỉ Phù cũng không cần phải mang hàng giả!"

Ánh mắt Tang Ny rơi xuống cổ tay cô ta hỏi: "Tôi cũng tò mò, cậu không phải nói đi triển lãm trang sức cùng Phùng Chỉ Phù hay sao? Tại sao lại đeo hàng a? Các ngươi đi triển lãm là đi mua hàng a à?"

Cô vừa dứt lời, sắc mặt Hà Nãi Tâm lập tức thay đổi, tay theo bản năngche lại lắc tay trên cổ tay, chột dạ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.

"Mày đừng không hiểu mà lên tiếng nói bậy!"

Tang Ny vốn không bị cô ta dọa: "Tôi nói bừa sao? Hay là cho người khác đến xem lắc tay của cậu có phải như vậy hay không? Nếu không liền Phùng Chỉ Phù đi, chúng ta cùng đi."

"Đúng rồi." Tang Ny bình tĩnh nhìn cô ta, "Không biết mang hàng giả có tính là dối tinh không nhỉ?"

*Dối tinh: yêu tinh nói dối

Quả nhiên, sắc mặt Hà Nãi Tâm càng trở nên khó coi, đặc biệt là chú ý tới mấy chị em tốt trong lớp nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, trên mặt càng là không nhịn được.

Miệng cô ta vẫn như cũ thực cứng, liều mạng duy trì lòng tự trọng đến phút cuối cùng: "Mày từng thấy hàng thật hay sao? Biết hàng thật trông như thế nào sao? Cái gì cũng đều không hiểu dựa vào cái gì bôi nhọ tao?"

Tang Ny trực tiếp tiến lên giữ chặt tay Nãi Tâm.

"Đi thôi, chúng ta đi hỏi một chút Phùng Chỉ Phù. Nếu là tao nhìn lầm, tao sẽ nhận lỗi với mày."

Tang Ny vô cùng dứt khoát, một bậc thang đều không dừng lại, hà nãi tâm trực tiếp luống cuống tay chân.

Cô ta không thể cùng Tang Ny đi tìm Phùng Chỉ Phù.

Bất chấp tất cả, Hà Nãi Tâm cố gắng thoát ra khỏi tay Tang Ny, mắng câu "Có bệnh!", Sau đó nổi giận đan xen mà ngồi trở lại trên ghế của mình

Cô ta thực hy vọng mọi người đừng nhìn về phía bên này, nhưng đám người lúc nãy cô ta tập hợp, nào có dễ dàng như vậy rời đi.

Lúc trước vài nữ sinh bị cô ta trước mặt khoe khoang đã bắt đầu lén lút trao đổi.

"Nguyên lai là giả. Ngày đó cậu ta còn khoe khoang với chúng ta!"

"Còn không phải sao, nói ở triển lãm châu báu ngày đó mua, tớ trực tiếp liền tin."

"Cũng quá hư vinh đi, chẳng lẽ Phùng Chỉ Phù cũng...... bọn họ cùng đi nha."

"Trong nhà Phùng Chỉ Phù có rất nhiều tiền, không đến mức......"

Hà Nãi Tâm nghe bọn họ thảo luận, mặt đều đến xanh biếc, nhưng sắc mặt này ngoại trừ tức giận, thì càng là nhục nhã.

Đây là tử huyệt của cô ta.

Cuối tuần cùng Phùng Chỉ Phù đi triển lãm châu báu, sau khi trở về có người hỏi cô ta có thu hoạch được cái gì hay không, Nãi Tâm nhất thời hư vinh, liền nói dối.

Nhưng cô ta căn bản là không có tiền để mua món đồ thực sự từ triển lãm trang sức cho mọi người xem.

Từ sau khi cha lâm nợ, trong nhà tình huống chuyển biến bất ngờ, cô ta vì không muốn cho đồng học biết tình hình thực tế, lo lắng sẽ bị khinh thường, nên ngày thường nỗ lực hướng bề mặt duy trì tiểu công chúa đã hao hết tâm tư dùng hết tiền tiêu vặt.

Người trong nhà căn bản cũng sẽ không chống đỡ nổi cô ta mua một trang sức quý báu như vậy, dù là trước kia, đối nhà bọn họ tới nói chỉ là một bút bé nhỏ không đáng kể tiêu dùng.

Không có tiền quyền, bạn sẽ phát hiện sinh hoạt sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất, đây là đạo lí mà Hà Nãi Tâm hiểu được suốt mấy năm qua.

Cuối cùng, lòng hư vinh thúc đẩy, cô ta nhờ người đi mua hàng a, sau khi mua được ở trước mặt các bạn được hưởng cảm giác tâng bốc, chỉ có lúc ấy, cô ta mới cảm thấy thế giới còn tốt đẹp giống như trước khi nhà mình gia sút.

Lắc tay này, cô ta cũng chỉ dám đeo trong lớp, ở trước mặt Phùng Chỉ Phù, căn bản là không dám lấy ra, sợ sẽ bị nhìn thấu sau đó bị cười nhạo, thậm chí còn có thể vứt bỏ tình bằng hữu có thể làm cô ta một lần nữa tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu.

Cô ta căn bản không nghĩ tới, Tang Ny sẽ nhìn ra được!

Tại sao? Một con nhóc xuất thân bình thường, ánh mắt lại độc ác như thế, lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, cô đối hàng xa xỉ nhận biết thậm chí so với nhiều thiên kim tiểu thư trong trường còn lợi hại hơn nhiều.

Đúng! Khẳng định là vì cô muốn chen vào xã hội thượng lưu, phải tận lực bồi dưỡng, không phải chính mình cũng như vậy sao? Không mua được quần áo đắt tiền thì lại thông qua internet bù lại vốn hiểu biết, liền vì khi cùng phùng chỉ phù nói chuyện phiếm thì có thể đáp lời, sẽ không có vẻ quá vô tri quá quê mùa.

Cô ta cảm thấy chắc chắn là Tang Ny giống mình!

Nãi Tâm cố gắng vắt óc chụp mũ cho Tang Ny, chính là không muốn thừa nhận cô so với chính mình mạnh hơn.

Nhưng cô ta không bao suy nghĩ những điểm không phù hợp, giống như, đơn thuần dựa vào hình ảnh cùng văn tự bù lại, như thế nào có thể đạt tới liếc mắt một cái liền nhìn ra hàng thật hay hàng giả được, lắc tay này của cô ta tuy là hàng a, nhưng người bán nó, nói nó lên đến cả trình độ đánh tráo cũng được, ngay cả cô ta cái này đi qua hiện trường thử qua vật thật người đều nhìn không ra tới.

Một hồi trò khôi hài, ở Hà Nãi Tâm xấu hổ buồn bực hạ màn.

Mọi người căn bản giờ không còn tâm tư đi quản sự việc của Tang Ny với những suy đoán mù mịt kia nữa, tất cả lực chú ý đều ở việc Nãi Tâm mang hàng giả, mấy ngày nay người bị cô ta khoe khoang ngầm càng là lấy cô ta bộ dáng trước sau khi bị vạch trần vô cùng đối lập liền cười nhạo, tóm lại, Nãi Tâm vì dựa vào cái lắc tay này nên nhân được nhiều lời tâng bốc, nhưng tại thời điểm này lời chỉ trích lại gấp đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro