chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 6

editor bồ đào

006

Một diễn biến khác Rồng Vịnh.

Bầu trời sâu thẳm ánh trăng mờ ảo.

Trong biệt thự Doãn gia lại vô cùng náo nhiệt.

Doãn phu nhân vừa trở về từ Paris hôm nay. Lần này bà dành tổng cộng nửa tháng ở Paris. Ngoài việc tham gia tuần lễ thời trang, còn thương lượng hợp tác với một trang trại rượu,thu hoạch tương đối khá, đương nhiên, bà cũng không quên mua qua cho hai đứa con trai bảo bối của mình.

Doãn Thứ cùng Doãn Hàn đối với người mẹ này mười phần hiểu rõ, cho nên sau bữa tối không có vội rời đi, mà là đến phòng khách ngồi chờ mẹ tặng quà.

Tuần Thiến tính cách vốn cởi mở, mặc dù xuất thân phú quý, nhưng bà không hề giống thiên kim tiểu thư bình thường yêu thích nghệ thuật cầm kì thi họa, mà lại đi nghiên cứ về một thứ mà tầng lớp thượng lưu rất ưa chuộng thể hiện đẳng cấp chuyên nghiệp của họ, bà đi học chuyên ngành về rượu vang. Sau khi tốt nghiệp còn chưa vừa lòng với nó , liền lại chạy đến nông trại nước Pháp học trồng nho, nói rằng phải tìm hiểu kỹ về nghệ thuật rượu vang đỏ ngay từ đầu.

Tóm lại , bà sống theo cách riêng của mình, cũng chính bởi vì phần phong cách riêng này, khiến ngay lúc đó Doãn đại thiếu gia Doãn Ngàn Châu điên cuồng theo đuổi, và cuối cùng đã viết nên câu chuyện kì tích.

Đại khái là Doãn Ngàn Châu nhiều năm qua đối với bà vẫn yêu như phút ban đầu, bảo hộ bà đến nỗi giữ nguyên tâm tính đơn thuần cùng trái tim nhiệt huyết của thiếu nữ.

Bà có hai đứa con trai, nhưng chỉ có Doãn Hàn là bà trực tiếp nhìn nó lớn lên, sở thích cũng giống bà, tuổi còn nhỏ liền đối với rượu đỏ mười phần hứng thú, lại còn có thiên phú vô cùng tốt.

Tuần Thiến lấy ra hai chai rượu từ người giúp việc.

" Hai bình rượu đỏ này, cho tiểu Hàn, đây chính là món quà mà trang trại rượu tặng cho mẹ lần này"

Doãn Hàn tiếp nhận nhìn kỹ.

"Rượu vang nho đỏ của Nhà máy rượu vang White Horse năm 1947 ." Doãn Hàn đọc từng chứ một, sau đó hớn hở ra mặt, " Mẹ , cái này thật quá kinh hỉ, rượu này giá tiền là một chuyện, chủ yếu là muốn mua cũng không được. ông chủ của trang trại này thật hào phóng, có thể thấy sự hợp tác lần này rất thú vị."

" Xem ra tiểu tử con biết cách nhìn hàng." Tuần Thiến thấy con trai bộc lộ ra ngoài kinh hỉ cùng yêu thích cho nên thập phần vui vẻ.

Doãn Thứ đối với chuyện này đã vô cùng quen thuộc, thậm chí cũng không ngẩng đầu một chút, một mực cúi đầu chơi PSP.

Tuần Thiến nhìn Doãn Thứ không nói bất cứ lời nào, lại để cho người hầu lấy tới một cái hộp thật lớn, " Đây là lego trong loạt dòng galaxy lần này,mẹ lúc ấy nhìn thấy đã cảm thấy thằng nhóc Doãn Thứ con nhất định sẽ thích. Mẹ còn làm công khóa, ,trang bị kính viễn vọng thiên văn chuyên nghiệp, đều đặt bên trong, con xem một chút xem có thích không?"

Doãn Thứ mắt nhìn hộp lớn kia, mi mắt nheo lại, buông xuống PSP, cầm lấy hộp quà.

Anh ôm hộp quà trong ngực, giọng điệu nhẹ nhàng: " Con mang về phòng xem."

Nói xong cũng trực tiếp mang món quà lên tầng.

" Gấp cái gì , lâu như vậy không gặp, mẹ đang còn muốn tâm sự cùng hai anh em các con." Tuần Thiến ngăn anh lại.

" Hôm khác nói đi, hôm nay chơi bóng, trên thân còn đầy mồ hôi, con muốn đi tắm trước."

Tuần Thiến lật đi lật lại cánh tay Doãn Thứ ngửi ngửi.

" Còn thơm không tệ."

" Mẹ ."

Anh liền nhẹ nhàng nói một chữ, nhưng Tuần Thiến lại không nhúc nhích tý nào tỏ thái độ nghi ngờ.

"Mẹ chỉ muốn hỏi con trong phòng nghiên cứu thiên văn có hài lòng không. Tiểu Dương nói rằng nghiên cứu đòi hỏi kĩ thuật rất cao. Nhiều người đam mê thiên văn học rất đông chen đến sứt đầu mẻ chán. Hơn nữa lần này con có tiếp nhận được kiến thức nào không ,còn mấy bạn học cùng con đều có đam mê chứ? "

Tựa hồ trong lòng cũng hiểu rõ Doãn Thứ không muốn trò chuyện với mình nữa, Tuần Thiến trở mình liền đem hết chuyện trong lòng một loạt nói ra.

" Phòng nghiên cứu văn học rất tốt." Doãn Thứ nói, đơn giản sáu chữ xem như trả lời chắc chắn, anh cũng là cũng chưa hề tâm sự với bà, cho nên mỗi lần đều có thể khiến câu chuyện nhanh chóng kết thúc.

Sau khi nói xong anh dừng một chút, phát hiện Tuần Thiến tựa hồ cũng không tìm thấy chủ đề để tiếp tục, liền nhấc chân đi lên lầu.

Tuần Thiến có chút mất mác, Doãn Thứ nói chuyện với bà luôn nhàn nhạt không hề trực tiếp từ chối, nhưng đều khiến người cảm thấy có một loại cảm giác xa cách, cảm thấy không thể bước vào được thế giới của anh.

Nhưng bà đã quen với sự mất mát này, và sớm tự nhủ trong lòng không bận tâm nữa. Một lần nữa giữ vững tinh thần.

Sau khi nhận rượu Doãn Hàn cũng im lặng bỗng mở miệng " Mẹ , vậy con cũng lên phòng trước, hôm nay bài tập cũng hơi nhiều."

"Được ."bà lại hỏi, " Hôm nay khai giảng em trai con ở trường đã làm gì, không có gặp rắc rối chứ ?"

Doãn Hàn mím môi, nhớ tới Doãn Thứ trong trường muôn vàn câu chuyện, cân nhắc một chút, hàm súc tìm cái cớ: " Chúng con không học cùng lớp."

" Không học cùng lớp à?"

Doãn Hàn trầm mặc.

Nhìn thấy dáng vể của Doãn Hàn, tuần thiến lại nghĩ có phải mình có hơi quá đáng rồi không, bà khoát khoát tay, nói: " Con đi đi , cố gắng làm bài tập thật tốt, mẹ cũng mệt mỏi rồi."

Ai , ở cùng con trai bảo bối thật mệt mỏi, bà phải gọi cho chồng mình đang đi công tác nước ngoài để thay đổi tâm tình mới được.

Doãn Thứ trở về phòng và đóng cửa lại. Sau khi ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ một lúc, anh đi đến cửa và mở hộp quà ra.

Tuần Thiến là người mẹ tốt, bà rất cố gắng muốn rút khoảng cách với các con, cũng rất cố gắng tìm hiểu sợ thích của bọn họ, vì bọn họ mà chuẩn bị mọi loại quà.

Giống như , khi biết anh đối với dụng cụ thiên văn có hứng thú, thì mọi món quà mà Tuần Thiến chọn đều liên quan đến vấn đề này, đôi khi còn có tâm tình thảo luận với anh về nguyên lí hoạt động.

Hoạt động ... ...

Nhớ tới trước mấy ngày nghiên cứu, Doãn Thứ mỉm cười.

Cái tên nghe rất cao cấp không sai, kết quả chính là một đám con em nhà giàu đến thực hiện lý tưởng lãng mạn, không ít người còn mang bạn gái tới, nói là muốn cùng nhau ngắm sao băng trên bầu trời đầy sao, mà cũng không chịu suy nghĩ một chút sao băng này là thứ muốn nhìn liền có thể nhìn đến sao? Bất quá cũng may giáo sư được mời tới không phải là người có quyền mà ngược lại là chân tài thực học, đây cũng lý do cứu vớt Doãn Thứ ở đó năm ngày.

Anh đem thùng giấy mở ra, lấy kính viễn vọng ra rồi đóng hộp lại, đặt nó cùng với một hàng sách ở bàn làm việc như thói quen.

Sau khi tắm rửa và hoàn thành bài tập về nhà, trước khi rời khỏi bàn làm việc, mắt anh lại rơi vào cái hộp, lông mày hơi nhếch lên, cuối cùng anh lấy hộp Lego từ hộp quà ra đặt nó vào túi sách bên cạnh.

-

Doãn Thứ hôm nay đi ra ngoài rất sớm, giống như đang cố ý không muốn ăn sáng với mẹ, Khi người hầu đang chuẩn bị bữa sáng, anh lấy một lát bánh mì nướng, cho vào miệng và đi ra ngoài.

Dương Văn Đống vừa tới phòng học, đã thấy Doãn Thứ chất đầy đống lego.

" Hôm nay làm sao đến sớm như vậy."

" Đệch mợ , trực tiếp đem lego đến lớp luôn à."

Doãn Thứ đang tập trung, vì vậy anh phớt lờ lời Dương Văn Đống, nói, "Bài tập về nhà nằm trong cặp đi học. tự lấy đi."

" Vậy tôi liền không khách khí !" Dương Văn Đống cùng Doãn Thứ ngồi cùng bàn một năm, cho nên vô cùng quen thuộc.

Sau khi sao chép bài tập về nhà, anh ta thậm chí còn cố tình di chuyển các mảnh lego gần chỗ ngồi, cung cấp đủ không gian cho Doãn Thứ.

" Đợi chút Tôi sẽ lấy cho cậu một tấm màn để che nó lại, kẻo giáo viên thấy lại chuốc lấy phiền."

Doãn Thứ nghe nói ngẩng đầu, đang lúc Dương Văn Đống cho là anh muốn mắng cậu một trận, thì đã thấy Doãn Thứ nhẹ gật đầu, trả lời: " Có thể ."

" ... ..."

Gần đến giờ học, Tang Ny mới vội vàng bận bịu đi vào phòng học.

Trông thấy Doãn Thứ mang lego đến phòng học, còn ở đằng sau phòng dành ra một không gian lớn để chơi, Tang Ny không thể không đau đầu, cũng không quá tán thành hành vi này của anh.

Cô vừa ngồi xuống, Doãn Thứ khó rời mắt được lego lại ngẩng đầu lên cười cợt, hướng phía bóng lưng của cô lạnh nhạt một tiếng: " Mỗi ngày đều đi sát giờ học, thật là học sinh tốt."

Tang Ny cảm thấy người này hẳn là lại chế giễu mình, thế nhưng là cô không có chứng cứ, đành phải giả vờ như không nghe thấy, bình tĩnh lấy đồ dùng ra.

Lớp học sáng sớm bắt đầu, Doãn Thứ chất đống Lego vào góc và ngồi vào chỗ ngồi của mình.

Anh vừa ngồi xuống, liếc mắt nhìn đến trên mặt bàn của Tang Ny, phía trên bày ra cùng hôm qua hoàn toàn là đồ dùng học tập khác biệt.

Anh đột nhiên liền nở nụ cười.

" Không tệ , hôm nay liền đem đồ dùng học tập đều đổi. Nhà L nhà P đều biến thành nhà nào đó."

Lần này cô rất rõ ràng người này chính là đang trêu chọc mình, mặc dù cô vẫn là không có chứng cứ.

Cô muốn bác bỏ và khiến anh không chú ý đến bản thân mình trong tương lai nữa, nhưng cô nhớ những gì Khương Ca Cao nói hôm qua.

Khương Ca Cao nói,"Nữ sinh bình thường đều sẽ đối Doãn Thứ có tốt cảm giác, không có thì chính là không bình thường.

So sánh với chọc giận Doãn Thứ gây nên quá nhiều chú ý, cô cảm thấy có lẽ nên theo trào lưu, đi thích hắn mê luyến hắn, mới là hành động thức thời?

Đương nhiên , mê luyến kia chắc chắn là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro