chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8

EDITOR bồ đào

008

Vào cuối tuần, mẹ của Tang Ny, Cốc Tuyết Nghênh từ nước ngoài trở về, thế là hai ngày còn lại, Tang Ny bị mẹ ôn lại cuộc sống huy hoàng của bản thân trước đó.

Cốc Tuyết Nghênh là người cưc kì coi trọng cảm giác hưởng thụ trong cuộc sống. Cốc gia điều kiện tốt, bà từ nhỏ đã sống trong xa hoa giàu có, sau này lại gả cho Tang Gia điều kiện còn tốt hơn, vì thế cả cuộc đời vô cùng hoàn hảo. Có thể nói rằng, Cốc Tuyết Nghênh là một bông hoa quý báu, là điển hình cho phượng hoàng cao cao tại thượng.

Đương nhiên bản thân bà cũng thích một cuộc sống như vậy.

Bên trong tầng lớp thượng lưu, có đôi khi sự xa hoa giàu có cùng với cách hưởng thụ cuộc sống còn đại biểu cho thực lực cùng địa vị, giống Cốc Tuyết Nghênh dạng này chân chính là con gái được phượng hoàng nuôi dưỡng, bà chỉ cần đứng ở nơi đó, người ta đều sẽ cảm nhận được khí chất tôn quý bẩm sinh từ trong xương tủy, mà khí chất đó không phải bình thường mà có được.

Địa vị tốt cũng giúp cho Cốc Tuyết Nghênh dễ tham gia vào nhiều lĩnh vực, chỉ cần bà quyết định đầu tư, cơ bản không bao giờ có người dám nói không thể, vì thế trong thành phố có không ít phu nhân tiểu thư muốn tạo quan hệ cùng bà để kiếm chút tiền bạc.

Song đối với chuyện này Cốc Tuyết Nghênh chỉ có một câu trả lời: Mấy việc đó cũng chỉ là do bà tùy hứng ném tiền chơi, không coi trọng nó để kiếm tiền, bà cảm thấy làm phượng hoàng ăn bám gia rất tốt.

Đám người tắc lưỡi, nhưng lại không thể không thừa nhận, đây chính là cuộc sống của Cốc Tuyết Nghênh.

Có người mẹ như vậy, cho nên Tang Ny có thể thấy được quỹ đạo sống của mình từ nhỏ.

Giống như , biệt thự Hồ Lan vào sáng sớm, sau khi Cốc Tuyết Nghênh trở về, trừ bữa sáng dinh dưỡng thiết yếu, thì những người hầu đã bận rộn với các món ăn bổ sung và súp làm đẹp đặc biệt theo thực đơn của Bác sĩ.nhà tạo mẫu tóc cùng với chuyên viên trang điểm cũng chờ dưới nhà đợi lệnh.

Thầy thuốc chọn nguyên liệu nói Tang Ny không cần thiết phải uống, vì cô đã rất xinh đẹp, nhưng Cốc Tuyết Nghênh lại dốc hết sức muốn để cô uống một chút. Dưới cái nhìn của bà , Tang Ny cái tuổi này, sớm nên có loại thói quen tốt, ý thức chăm sóc bản thân, cần được nuôi dưỡng từ nhỏ.

Mọi chuyện khác cô đều có thể nghe lời mẹ, nhưng thuốc kia, thật sự là tử huyệt* của cô, cũng không biết bên trong thả cái gì, dù sao sau khi nấu xong lại sền sệt, Tang Ny cảm thấy giống chất nhầy trắng của nhựa cây. Mặc dù các đầu bếp đã vô cùng cố gắng, ăn cũng không còn dinh dính như vậy, nhưng cô cảm thấy mình có lẽ trời sinh đối với nhựa cây trắng dị ứng, chỉ cần nghĩ đến thứ sền sệt kia ở trong miệng mình, đều sẽ muốn ói đến chết.

*tử huyệt : điểm chết

Cốc Tuyết Nghênh không thể hiểu nổi, nhưng khi thấy cô bịt mũi mặt nhăn nhó thành cam, uống một ngụm sau liền bắt đầu buồn nôn, cuối cùng dù không đành lòng vẫn phải buông tha.

Nhưng khi bà nhìn thấy đồng phục của Tang Ny, lại nhíu mày.

" Bộ đồng phục này của Bắc Trung, có phải là quá mộc mạc không? Con chờ một chút , mẹ giúp con chọn mấy đồ trang sức đeo, trên thân có đồ trang sức, chắc chắn sẽ đẹp. Còn nữa kiểu tóc quá đơn giản, độ tuổi đẹp như vậy, làm sao có thể biến mình thành lấm lem thế này?"

Tang Ny mới buổi sáng sớm đã bị dạy dỗ một trận.

" Mamy , tất cả mọi người đều giống như thế mà. Mà trước kia mẹ còn khen con để trán thế này nhìn đẹp mà?"

" Để trán trần không phải chỉ có thể buộc tóc đuôi ngựa."

" Mọi người đều như thế này không có nghĩa mình cũng phải như vậy, mà từ nhỏ mamy dạy con thế nào? Bắt chước người khác thì cuộc sống đều sẽ vô nghĩa." Cốc Tuyết Nghênh rất không tán thành quan điểm của con gái, " Những điều mamy vừa nói, làm đẹp bản thân vốn không trái với nội quy trường học, có cái gì không đúng sao?"

Tang Ny mím môi, biết những chuyện này, cô khẳng định không thể nói lại bà, đành miễn cưỡng trả lời: " Không có ."

" Con chờ mamy một chút, ta lên lầu kiếm cho con." Trước khi rời đi, bà nói với nhà thiết kế riêng của mình đang đợi ở phòng khách" May , cô làm tóc giúp con bé đi, không cần quá cầu kì, đơn giản là được."

Tang Ny không nói chuyện, mặc cho nhà tạo mẫu tóc loay hoay, rất nhanh, lúc Cốc Tuyết Nghênh mang hộp trang sức ra, kiểu tóc cũng đã hoàn thành.

Tóc dài xõa vai hơi uốn xoăn ở lọn, lấy một ít tóc bên tai bím lại cài một cái nơ, tuy đơn giản nhưng tăng thêm nhiều phần hoạt bát.

Cốc Tuyết Nghênh nhìn xuống, biểu thị hài lòng, sau đó lấy ra dây chuyền cùng vòng tay đeo cho Tang Ny. Lắc tay tao nhã, phía trên điểm xuyến kim cương, đeo ở cổ tay trắng nõn, giống như dải Ngân Hà cùng các vì sao sáng, càng làm nổi bật them da thịt trắng như tuyết.

" Mamy biết con ở trường học không muốn làm quá khoa trương, cho nên đã cố ý chọn kiểu dáng đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái mộc mạc, cũng xứng với thân phận học sinh của con."

Tang Ny cúi đầu xem xét, quả thật rất đơn giản, đó là một thương hiệu thiết kế mới trong năm nay phiên bản giới hạn, không đắt, không quá sáu chữ số, nhưng vì Cốc Tuyết Nghênh đánh giá cao nhà thiết kế đó, cho nên mỗi lần hắn đưa ra sản phẩm đều sẽ mua lại.

Lần này cũng coi như có cơ hội dùng.

Bản thân Tang Ny cũng là người thích chưng diện, sau khi thấy mình trong gương, mặc dù cảm thấy giày vò, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô hết sức hài lòng, điểm nổi bật của chiếc váy là trang sức chỉ cần cô chú ý cho kỹ, cũng sẽ không quá thể hiện.

Cô mỉm cười và nói: "Mẹ ơi, con thực sự phải đi. Thời gian đã quá muộn rồi".

"Ừ đúng là muộn rồi." Cốc Tuyết Nghênh yêu cầu cô xoay một vòng tròn trước mặt mình, xác nhận rằng vẻ đẹp của con gái không bị chôn vùi, mới hài lòng để cô đi.

Đợi cô sau khi ra cửa lại cũng không nhịn được nói dông dài: " Êm đẹp , có xe không ngồi, đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng kì lạ."

-

Sau một thời gian dài trì hoãn và một chút kẹt xe trên đường, Tang Ny đã đến trễ.

Hôm nay đi trễ lại gặp phải giáo viên kỉ luật hôm khai giảng, họ Chu, có tiếng lải nhải cùng nghiêm khắc, đây là thời gian ông trực, đến trễ một giây đều sẽ bị bắt, không lưu tình chút nào, càng đừng nói đến chuyện lần này Tang Ny đến muộn năm phút.

Đứng đối diện với giáo viên kỉ luật, Tang Ny che cái lắc tay đi.

Lời Cốc Tuyết Nghênh nói trước đó dù cô không phản bác, nhưng không có nghĩa là cô cũng không biết, trong trường học vốn cấm đeo đồ trang sức.

Bởi vì hình phạt cho việc trễ vào thứ Hai sẽ nghiêm trọng hơn bình thường. Những học sinh muộn phải đứng dưới bục giảng trong buổi lễ chào cờ, bị chỉ trích trước trường và viết bản kiểm điểm sau buổi lễ, cho nên bình thường mọi người sẽ không chọn ngày này để đến trễ.

Vào sáng thứ hai tại cổng trường, ít người đến muộn, cho nên yên tĩnh hơn nhiều so với hằng ngày.

Tang Ny cảm thấy tình cảnh này phối hợp với tâm trạng của mình, thật sự là lạnh lùng lại thê thảm.

" Lại một người đến trễ, đi đứng bên cạnh, chờ đến lúc chào cờ sẽ phê bình." Giáo viên kỷ luật lạnh mặt nói.

Tang Ny cuối cùng đấu tranh đến cuối hơi thở: " Giáo viên Chu , hôm nay thật là trong nhà có việc, thầy nhìn em đến trễ có đúng năm phút, thầy thương xót bỏ qua cho em đi."

" Tôi bỏ qua cho chị, thế những người khác phải làm sao bây giờ." Ông chỉ vào phòng bảo vệ bên cạnh, và ngay khi Tang Ny nhìn, đã có ba người đứng đó.

Ba học sinh đến từ nơi tận cùng của thế giới nhìn cô bất lực, đôi mắt dường như đang nói, đừng đấu tranh, vô dụng, thôi nào.

" ... ..."

Vừa sáng sớm , có cần thảm như để tang thế này không?

Tang Ny cúi đầu, từ bỏ đấu tranh, dự định đến chỗ ba người, trở thành người thứ tư.

Bên tai lại nghe giáo viên kỷ luật nói: " Đầu tiên nói rõ tên, lớp nào? Tôi ghi lại."

Tang Ny đang muốn mở miệng, giáo viên kỷ luật lại đột nhiên buông xuống giấy bút, đẩy cô ra đằng sau hét lớn: " Đi trễ đến đây cho tôi! Ban hai ! Doãn Thứ!"

Tang Ny quay đầu, phát hiện Doãn Thứ không coi ai ra gì đang ngang nhiên đi, anh hôm nay mặc đồng phục, làm người ta cảm giác đây là học sinh vô cùng đúng đắn vô cùng nghiêm túc.

Nghe thấy giáo viên hét to, động tác anh dừng một chút, cả người vừa vặn vượt ngang qua cổng , một chân ở ngoài một chân ở bên trong, giống như đang cưỡi ngựa, có chút buồn cười.

Tang Ny nhịn không được cười lên.

Một phút sau, Doãn Thứ ngoan ngoãn đứng trước mặt lão Chu.

Nếu là bình thường, là không có tình huống như vậy xuất hiện, cái cổng kia anh vượt không biết bao nhiêu lần, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn thì chỉ cần nhảy qua cổng phụ liền qua.

Nhưng là hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc quay đầu anh nhìn người bên cạnh lão sư có phần quen mắt, bởi vì cách ăn mặc của cô hôm trước với hôm nay không giống nhau, cái này khiến anh hoa mắt mấy giây mới nhận ra người này chính là "phú bà" Tang Ny.

Cũng bởi vì cái này, động tác thường ngày rất trôi chảy bỗng ngừng một chút, lơ lửng giữa không trung, không thể mượn lực dẫm ở thanh cổng trực tiếp nhảy qua.

Tang Ny nhìn thấy động tác của anh mà cười ra tiếng, rõ ràng là cười chế giễu, cái này khiến anh dứt khoát thu hồi chân, muốn qua gặp cô.

Doãn Thứ đi tới liền nhìn chằm chằm Tang Ny, ánh mắt không có ý tốt.

Tang Ny ngẩn người, đưa tay lên chào: " Này thật trùng hợp nha."

Doãn Thứ hừ lạnh.

Khó bắt được Doãn Thứ, Chu lão hiện tại là vô cùng kích động, ông cảm thấy lần này nhất định phải nắm lấy cơ hội, đem xử phạt cho chứng thực!

Thế là đối tượng điều tra trực tiếp của ông từ Tang Ny liền biến thành Doãn Thứ, cầm giấy bút ghi tên Doãn Thứ đi trễ, viết xong vẫn không quên lải nhải một trận nội quy trường học.

Trước kia ông không bắt được Doãn Thứ, đối với anh hết cách. Hiện tại ông nhất định phải dạy dỗ anh đến cùng cái gì là kỷ luật! Cái gì là tôn sư trọng đạo!

Doãn Thứ một tay cho vào túi quần, mặt ngoài đang nghe giáo huấn, ánh mắt lại nhìn Tang Ny.

Hắn hướng về phía cô hếch hếch cái cằm.

Tang Ny : " ... ...?"

Hắn lại bĩu bĩu, còn tăng thêm khẩu hình.

Lần này Tang Ny hiểu.

Anh đang để cô lẻn đi.

" ... ..."

Cô chớp mắt một cái.

Phía trước Chu lão đang phê bình dáng vẻ trang phục của Doãn Thứ, nhìn ra nhất thời không có để ý đến cô.

Mà phía sau cô không xa, chính là sân vận động, tới đó trốn đi, liền không dễ dàng bị bắt được.

Có vẻ như đây là một cơ hội rất tốt.

Mà lúc nãy cô cũng không có báo tên, Chu lão cũng không thể nhận ra cô, nếu quả thật có thể trốn đi..

Trái tim nhỏ bé của Tang Ny dao động.

Doãn Thứ giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lại thêm một tia dụ dỗ.

Hắn dùng khẩu hình miệng nói với cô: Tôi thay cậu giữ lại.

Bởi vì anh so với lão Chu cao hơn một nửa, Chu lão cũng không có phát hiện hắn cùng Tang Ny " liếc mắt đưa tình ".

Cổ ngữ có nói , cầu phú quý trong nguy hiểm.

Liều một phen , xe đạp khả năng có thể biến thành môtơ.

Tang Ny rốt cục hạ quyết tâm. Không hảo hảo lợi dụng gượng mặt lạ ưu thế của mình, có thể trốn liền trốn, thật sự là quá lãng phí!

Mà con hàng Doãn Thứ này đột nhiên nhìn rất đáng tin cậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống một cố vấn nắm chắc phần thắng.

Rất nhanh , chân cô bắt đầu di chuyển, cô đầu tiên là nhẹ nhang đi thong thả, dự định đi xa sau lại chạy nhanh.

Sau lưng tổ ba người nhìn thấy bộ dáng của cô, đều là nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng Tang Ny đối bọn họ làm cái tư thế " Xuỵt ", bọn hắn vừa mới cũng nhìn thấy cô cùng Doãn Thứ " liếc mắt đưa tình ", âm mưu của Doãn Thứ, bọn họ không dám vạch trần, đành phải gấp ngậm miệng lại, chỉ coi là mình mắt bị mù.

Lại một lát sau, lúc Chu lão đang định đổi lại cái góc độ giáo dục Doãn Thứ, anh đột nhiên mở miệng.

" Lão sư ."

" Cái gì ?" Bỗng nhiên bị ngắt lời, Chu lão có chút bất mãn.

" Có người trốn đi." Doãn Thứ chỉ chỉ phía sau lưng Chu lão, ngữ khí nhàn nhạt, thanh âm cũng rất thấp, giống như đang nói một việc không hề liên quan đến anh.

Điều đó cũng phổ biến như nói, "Nhìn này, có một con chim".

Chu lão thuận nhìn theo hướng anh chỉ, bỗng nhiên nhìn thấy Tang Ny đã đi xa hơn mười mét, ông lập tức mở ra cuống họng rống to: " Đứng lại cho tôi !"

Nghe thấy tiếng hét, cơ thể Tang Ny bỗng chốc khựng lại, nhưng bước chân đều bước ra đi, dù sao đều là chết, cô lựa chọn buông tay đánh cược một lần, cũng không quay đầu lại, trực tiếp vung chân chạy.

... ...

Hai phút sau, Tang Ny bị thở hồng hộc bị Chu lão đang tức giận nắm lấy cổ áo, lần nữa đứng tại trước mặt Doãn Thứ.

Tang Ny còn không biết vừa rồi là do Doãn Thứ báo tin, còn đối với anh liếc mắt một ý, thất vọng nói với hắn — — chiến hữu, ta có phụ kỳ vọng của ngươi, thất bại rồi.

Chu lão tức không hề nhẹ: " Tốt, còn dám trốn, nói, lớp mấy, tên là gì, tôi hôm nay nhất định phải phê bình chị!" Nếu không phải là bởi vì cô là con gái, ông khẳng định sẽ nhéo lỗ tai cô!

Tang Ny còn chưa mở miệng, Doãn Thứ đã trả lời giúp.

" Lớp mười một, Tang Ny."

Chu lão nhìn Doãn Thứ một chút, tựa hồ thật hài lòng: " Ngược lại hôm nay em lại biểu hiện rất tốt. điều này cho thấy học sinh cũng có thể trở nên tốt đẹp hơn.."

Mắt thấy ông lại muốn lải nhải, Doãn Thứ tiếp tục mở miệng chặn lời ông: "Thưa thầy, chúng ta hãy xem cách trừng phạt cô ấy trước. trốn tội còn nặng hơn đi trễ có đúng không?"

" Đúng!" Chu lão nhìn về phía Tang Ny, " Nếu không phải Doãn tha Thứ nhắc nhở tôi, hôm nay không phải liền để em trốn thoát sao? Bộ dạng này không biết lễ phép, không chỉ có muốn trọng điểm phê bình, tôi còn phải nói cho giáo viên chủ nhiệm lớp em giáo huấn một trận, giấy kiểm điểm cũng phải gấp đôi!"

Nghe được lời Chu lão nói, mắt Tang Ny mở lớn, không thể tin nhìn về phía Doãn Thứ.

Sau khi nhận biết với những gì đã xảy ra, cô nhìn vào đôi mắt của Doãn Thứ tức giận, nghiến răng và nói: "Phản bội tôi?"

Hoặc là phải nói là đùa nghịch cô mới đúng.

Doãn Thứ bờ môi nhấp thành một đường thẳng, hơi, giống như cười mà không phải cười dáng vẻ mười phần vô lại.

A !

Ngược lại lần này Tang Ny phản ứng vô cùng nhanh.

Cô ổn định lại thái độ, chỉ vào Doãn Thứ: " Lão sư em muốn báo cáo, cậu ấy để em trốn!"

" Lão sư , em không có." Doãn Thứ vẫn mặt dầy.

" Lão sư , bọn hắn đều nhìn thấy." Tang Ny chỉ hướng ba người ở phòng bảo vệ.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng đều cúi đầu, thể hiện mắt tôi không thấy mắt tôi bị mù đến cùng.

" Lão sư , em thề, cậu ấy cố ý để em chạy, sau đó lại báo cáo cho thầy nghe, Cậu ấy muốn nhân cơ hội này để có được sự ưu ái và giảm hình phạt." Cô đưa cho Doãn Thứ một "lý do phạm tội" hết sức hợp lý.

" Tôi đang tiếp thu "kiến thức", không có thời gian cùng cậu bày mưu kế chạy trốn."

" Cậu dùng ánh mắt! Dùng khẩu hình! Khuyến khích tôi! Cám dỗ tôi phạm sai lầm!"

Doãn Thứ không nói lời nào, mặt mũi tràn đầy viết: ta chính là thanh bạch, tùy ngươi làm sao nói xấu.

Chu lão nhìn hai người, trên mặt âm tình bất định, trực giác nói cho ông biết, Doãn Thứ không có đơn giản như vậy, hôm nay Doãn Thứ bất ngờ ngoan ngoãn, nhưng lấy ấn tượng để kết tội cho học sinh không phải chuyện tốt mà giáo viên kỉ luật nên làm.

Do dự đến do dự đi, tâm tình càng thêm cáu kỉnh hơn.

Trực tiếp chỉ thẳng vào ba người, nhìn hai người quát: " Đều đứng yên ở đây cho tôi, chờ tý nữa tôi lại dạy dỗ các anh!"

Hai người chán ghét nhau và đứng hai bên đầu hàng.

Dù là cách ba người, nhưng Tang Ny cảm thấy rằng cơn giận của cô sẽ được khơi dậy bất cứ lúc nào.

Mà Doãn Thứ, sở dĩ chịu phạt đứng như vậy, hoàn toàn là cố ý, anh liền muốn ở lại nhìn cô phẫn nộ đến cực điểm nhưng lại phải đè xuống nanh vuốt của mình.

Cười nhạo anh?

Không có ý tứ , hôm nay đột nhiên anh muốn so đo một chút.

-

Trong buổi lễ chào cờ, các học sinh đi học muộn đã bị chỉ trích công khai.

Sau buổi lễ, lão chu đã bí mật hỏi bộ ba về tình huống lúc nãy, vì không có Doãn Thứ ở đây, có người rốt cục không chịu nổi lão sư bức cung, nói ra sự thật.

Thế là Chu lão tức giận vung tay lên, trực tiếp bắt hai người vừa rời đi lập tức trở về, cho bọn cô một cái hình phạt vô cùng sâu sắc!

Tác giả có lời muốn nói: " Cậu dùng ánh mắt! khẩu hình miệng! khuyến khích tôi! Dụ dỗ tôi phạm sai lầm!"

( liếc mắt cười ) đột nhiên cảm thấy là lạ, ha ha ha ha ha, cảm giác như đang lái xe.

PS :

Tôi thật sự rất cô đơn! Bình luận ít đến thương cảm, mọi người có thể hay không bình luận, để tôi biết không phải là tại máy hư TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro