Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9

Editor : Bồ Đào

009

Mặc dù chỉ mới đầu thu, sự thay đổi màu sắc của lá cây không quá rõ ràng, nhưng có thể thấy những chiếc lá trên mặt đất đã nhiều hơn rất nhiều so với mùa hè, thưa thớt rải ra khắp mặt đường, lâu lâu lại bị gió thổi qua, tạo thành một đám nhỏ.

Cổng trường chính của trung học Bắc Trung.

Tang Ny cầm cây chổi lớn, động tác gió thu quét lá vàng, kết quả quét chẳng được bao nhiêu, ngược lại mười phần là phá hoại, khi quét tạo ra từng đợt bụi mịt mù.

Động tác của cô không có quy tắc gì, không chỉ bởi vì lạnh nhạt, mà cũng bởi vì trong lòng buồn phiền tức giận, má cô phồng lên, tiếng trầm thấp của lá cây rụng cũng trở thành đối tượng để trút giận.

Doãn Thứ đứng sau lưng che mũi miệng lại, mày nhíu chặt. Anh xưa nay không biết, con đường trong ngôi trường chết tiệt này có thể có quá nhiều bụi đến vậy!

Lúc đầu anh vốn không có ý định nghiêm túc quét , đi theo Tang Ny hơn mười mét, không hề nghe thấy cô nói ra một câu, lại nhìn cái tư thế quét giác của cô mỗi lần nhấc chổi lên là lại có một lần bụi mù mịt, chợt cảm thấy nhàm chán buồn bực, cảm giác vui vẻ giải trí lúc nãy cũng hết sạch.

Anh đập mạnh bụi đất trước mặt, tiến về phía trước hai bước, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ cầm chổi đưa đến trước mặt Tang Ny đang thở hổn hển.

" Cầm ." Anh nói rất cục súc

"? ? " Tang Ny ngẩng đầu, con mắt lông mày cái mũi lỗ tai đều đang nói bốn chữ — — Cậu muốn làm gì?

Nhìn cô giống con thỏ nhỏ đang tức giận trợn tròn mắt, bàn tay trắng nõn ma sát với chổi vì thế mà đỏ ửng lên, Doãn Thứ đột nhiên có lương tâm.

" Tôi đi mua nước cho cậu." Doãn Thứ cảm thấy mình thật tốt bụng. Làm người đầu chi lấy đào, chính mình còn không quên báo chi lấy Lý.*

*Người ta đổi một thứ để lấy sự phồn hoa còn bản thân lại lại muốn nhận được cái tình cái nghĩa.

Tang Ny xem thường: " Cầm luôn cái chổi đi."

" Không, tại sao không phải là tôi đi mua, cậu ở lại quét rác?" Cô lại nói.

Vẫn là câu nói kia , có thể sử dụng tiền giải quyết, cô ước gì chỉ cần ném tiền sẽ giải quyết xong việc.

" ... ..."

Doãn Thứ nghĩ có phải do mình nghe lầm không, hay là cô gái nhỏ này không đủ năng lực, cô thực sự không hiểu ý nghĩa của những lời mình nói?

Rõ ràng ý của anh chính là, trường học cậu quét, nước uống tôi mời.

Và cho dù cô có uống nó hay không, bốn từ đầu tiên đều chắc chắn.

Bởi vì việc buổi sáng Tang Ny đã sớm lười nhác giải thích bộ dáng trước đó, cô cảm thấy hiện tại hai người là kẻ thù không đội trời chung.

Giờ phút này nhìn Doãn Thứ cao to lớn tướng mà mình lại không thể làm gì, cô lại cảm thấy bực mình.

Cúi đầu nhìn xuống dưới chân vừa bị mình quét thành một đống lá rụng, cô tức giận nói: " Cậu hãy đến nhà dì vệ sinh giúp tôi mang hót rác đến đây."

" Tôi ?" Doãn Thứ chỉ mình, muốn xác nhận.

Tang Ny nhìn xung quanh. Trong khuôn viên trường đã bắt đầu tự học, chỉ có leng keng vài tiếng đọc sách và có rất ít người trên đường đi học.: " Nơi này vốn dĩ cũng không có người thứ ba ."

Doãn Thứ lần này lười nhác cùng với cô vòng quanh, trực tiếp ném cây chổi cho cô.

" Tôi đi trước, chỗ này tự cậu quét đi."

Tang Ny không có cầm.

Cái chổi trực tiếp rơi dưới chân của cô.

Cô cau mày, mặt có dấu hiệu long trời lở đất.

" Không phải cậu thích tôi sao? Cho cậu cơ hội thể hiện đấy?" Doãn Thứ tay đút vào túi quần, trêu chọc nói.

Tang Ny nhìn miệng anh cười cợt, chỉ cảm thấy mười phần chán ghét, mặc dù cô dọn vệ sinh cũng không có ổn thỏa, nhưng nếu như có người nhờ cô giúp đỡ, cô chắc chắn sẽ không ngại mà giúp đỡ.

Nhưng bây giờ ?

Nhìn mặt Doãn Thứ, ánh mắt cô tuy bình thản không gợn sóng, nhưng trong lòng lại là sóng cả cuồn cuộn quanh quẩn bốn cái chữ, cậu đi mà nằm mơ!

Nếu anh ta không chỉ đạo ở cổng trường, liệu cô có bị trừng phạt đi quét đường trường bây giờ không?

Bị phạt thì thôi, dù sao cô cũng trót ngu xuẩn, bị mắc lừa phạm sai lầm.

Nhưng bắt cô chịu hình phạt giúp cậu ta?

Nằm mơ !

Nhận được sự giáo dục vô vô cùng tốt từ nhỏ nên cô trực tiếp bác bỏ lời anh nói.

Cô chỉ chỉ phía trước: " Tôi quét nửa đoạn này, còn lại nửa đoạn kia là cậu, tý nữa tôi quét xong sẽ đến báo cáo với Chu lão nhiệm vụ tôi đã hoàn thành, còn về phần cậu, mặc kệ cậu."

Cô ngân nga và đưa ra các thỏa thuận quyết định của riêng mình mà không đợi anh trả lời, vừa nói vừa đến nơi có hốt rác.

Đuôi lông mày Doãn Thứ chau lên, nhìn tấm lưng thẳng tắp của Tang Ny, tựa hồ cũng có thể tưởng tượng ra trên khuôn mặt thuần khiết kia, sẽ có tức giận không hề nhỏ.

" Sao không giả vờ lâu hơn một chút." Anh cười nhạo nói.

Khi anh thấy Tang Ny ở cổng trường cười, anh chỉ muốn kéo cô cùng nhận tội. Bây giờ có vẻ hơi bốc đồng, anh không ngờ rằng cô sẽ thể hiện "khuôn mặt thật" của mình một cách dễ dàng như vậy, cũng không muố giả vờ mãi.

Ngẫm lại về sau không thể hưởng thụ " phú bà " giả vờ , tự dưng có cảm giác hơi thất vọng.

Nhưng chung quy vẫn là một trò vặt vãnh, cho nên anh cũng để ở trong lòng.

Doãn Thứ phủi đi lá khô bám vào quần, không hề liếc nhìn cái chổi nằm trên đất một cái , trực tiếp nhàn nhã rời đi.

Lúc Tang Ny trở lại, phát hiện một chút thay đổi đều không có, ngoại trừ Doãn Thứ đầy khiêu khích, cô khẽ thở dài, cắm đầu thực hiện theo lời nãy mình nói, đem công việc của mình quét sạch sau đó liền dọn dẹp cặp sách đi tìm lão Chu báo cáo công việc.

Giáo viên kỷ luật đã rất tức giận khi nghe chuyện của Doãn Thứ và bắt đầu dạy chửi rủa.

Tang Ny trước kia liền nghe đồng học nói qua, ngàn vạn không thể bị vị Chu lão này bắt được, xử phạt là một chuyện, trọng yếu là còn phải nghe lời mẳng mỏ dài lê thê của ông ấy, thời điểm đó Tang Ny còn không đem lời này tin tưởng, nghĩ thầm lão sư nào mà không lải nhải, sao có thể so xử phạt còn còn đáng sợ hơn.

Nhưng bây giờ , cô thực sự đã hiểu.

Lải nhải không nguy hiểm đến tính mạng, trí mạng là cái nội dung bên trong lải nhải, ngay cả bình mới rượu cũ đều làm không được, trực tiếp nội dung đều là hại não.

Rõ ràng cô đã hoàn thành xử phạt, người có lỗi là Doãn Thứ, cô đến đây để nghe phê bình Doãn Thứ, nhưng đây còn không phải là đang giả vờ phê bình cô hay sao?

Tang Ny nhịn xuống nghĩ lấy tay bịt tai, hỏi: " Lão sư , vậy làm sao bây giờ?"

Ngay khi cô gặp vấn đề, cô đã chặn lời chỉ trích liên tục của lão Chu, ông dừng một chút, giống như là mới bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.

Nên xử lí Doãn Thứ như thế nào?

Ông rất muốn giáo huấn Doãn Thứ một cách nghiên khắc, nhưng là hôm nay Doãn Thứ chịu ngoan ngoãn nghe lời nhận phạt đã để ông rất kinh hỉ thật bất ngờ, thậm chí còn đắc chí hồi lâu, cảm thấy rằng trình độ giáo huấn của mình đã đạt đến một cấp độ khác.

Hiện tại Doãn Thứ lại trốn phạt ... ...

Ông giống như cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại lại có ý, người ta nhận phạt cũng không tệ, em thực sự còn muốn nghĩ kẻ nuông chiều như cậu ta đi làm việc sao.

Ý tưởng này mặc dù là không có một chút tiền đồ nào, nhưng các lão sư khác đều không phải như thế sao?

Thế nhưng chuyện này không thể để học sinh biết được.

Ông hư hư ho hai tiếng, vỗ vỗ vai Tang Ny, an ủi lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: " Em là đứa trẻ ngoan, biết sửa sai bây giờ hãy về lớp nghỉ ngơi, còn lại, tôi đến xử lý."

" Lão sư tốt ." Thái độ nghe lời của cô càng làm cho Chu lão thêm hài lòng, và cảm thấy việc giáo dục trừng phạt của mình hôm nay đã thực sự đạt được kết quả

Tang Ny ngoan ngoãn rời đi, không có hỏi tới cũng không có chất vấn.

Đại khái , cô cũng cảm thấy vấn đề kia cũng không quan trọng lắm.

Làm những gì bạn nên làm và đừng bận tâm về người khác.

Đây là điều mà cô ngộ ra trong một khắc đi về lớp.

Trên đường về, Tang Ny cũng không quên nói chuyện với Tô Á Thần về những điều tồi tệ ngày hôm nay.

Đương nhiên , cô sẽ không kể chuyện mình bị Doãn Thứ chơi khăm, chỉ nói bị anh làm liên lụy.

Tô Á Thần, người luôn sử dụng điện thoại di động, lần này đã không trả lời ngay lập tức tin nhắn.

Than ôi, Tang Ny im lặng cất điện thoại vào túi, rồi than thở cô đơn tịch mịch.

Quay trở lại lớp học, Doãn Thứ đã ngồi vào chỗ của mình.

Anh không nhìn Tang Ny, và dĩ nhiên cô rất vui vì Doãn Thứ không quan tâm đến mình.

Giống như hai người chưa xảy ra chuyện gì vào buổi sáng.

Sau khi ngồi xuống , Hứa Trí Viễn ngồi cùng bàn nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi, biểu lộ hết sức phức tạp, ngược lại khiến Tang Ny có cảm giác khẩn trương hơn.

Chẳng lẽ hôm nay mình tại buổi chào cờ bị thầy cô phê bình, nên khiến cho học sinh giỏi ba tốt ngồi cùng bàn có ấn tượng xấu?

Ngồi cùng bàn một tuần lễ, Tang Ny sớm đã phát hiện Hứa Trí Viễn là học sinh ngoan ngoãn tuyệt đối, nghe lời học giỏi, học sinh ba tốt, đoàn kết hữu ái, phẩm chất cao thượng, là một trong những bảo bối tâm can của các lão sư.

Tang Ny cũng rất vui khi có mối quan hệ tốt với những người như vậy.

Cho nên hôm này mình trước mặt mọi người bị phê bình, khiến cô có hơi buồn phiền.

Chẳng nhẽ mình để cho Hứa Trí Viễn ấn tượng xấu.

Khi cô đang rối bời có nên đẩy mọi việc lên đầu Doãn Thứ hay không, Hứa Trí Viễn cuối cùng cũng lên tiếng.

Cậu chỉ vào trọng ngăn bàn của Tang Ny, nói: " Buổi sáng có người tặng quà cho cậu, tôi để trong ngăn bàn."

Chẳng biết tại sao , Tang Ny dường như thấy sự ngại ngùng trên khuôn mặt cậu.

Cô nghi hoặc đưa tay vào gầm bàn, sau đó ... ...

Lấy ra một hộp sô cô la, với một tấm thiệp nhỏ.

Lúc trước nếu như là quà tặng này, Tang Ny xưa nay sẽ không mở ra, nhưng biểu hiện của Hứa Trí Viễn, khiến cô có một loại dự đoán.

Quà tặng này không phải cậu ta tặng chứ? Nếu như cô trực tiếp từ chối có phải quá không nể mặt không, mà nếu như có từ chối, hẳn là cũng nên xem một chút.

Cô liếc mắt về Hứa Trí Viễn, đem tấm thẻ nhỏ mở ra, không có nửa điểm dáng vẻ thẹn thùng.

Chỉ có một vài dòng trên thẻ.Tang Ny đọc xong nó một cách nhanh chóng, và cuối cùng, đôi mắt cô rơi xuống nơi kí trả hóa đơn. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không phải Hứa Trí Viễn.

Cô quay đầu hỏi: " Là người ngoài tặng sao?"

Hứa Trí Viễn giống như một cậu bé ngây thơ lần đầu tiên nghe thấy tin đồn màu hồng, gật đầu ngượng ngùng.

" Cậu có biết đó là ai không?"

Hứa Trí Viễn lắc đầu, người kia cậu cũng không nhận ra.

"Ồ." Rồi Tang Ny bình tĩnh đứng dậy và đi đến trước thùng rác ở phía sau lớp học, ném trực tiếp thẻ và sô cô la vào đó, giống như ném một mẩu giấy vụn.

Lúc cô quay lại chỗ ngồi, Hứa Trí Viễn vẫn há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.

Con gái nhận được quà tỏ tình, không phải là vui vẻ hoặc là xấu hổ sao, nào có ai giống cô ... ... dứt khoát.

Kiểu phản ứng này cũng khiến anh cảm thấy như đã từng thấy, giống như, Doãn Thứ, người được tỏ tình đầu tuần trước, dứt khoát vô tình.

Tang Ny nhìn bộ dáng của Hứa Trí Viễn, mới phản ứng được, có lẽ cô dọa cậu sợ rồi.

" Không có việc gì , xử lý việc này tớ có kinh nghiệm, từ nhỏ đến lớn đều được tặng quà." Cô giải thích nói.

Bởi vì mọi người vốn biết điều kiện sống của cô vô cùng giàu có, cho nên cũng không nhìn qua quà bình thường, và đương nhiên những món quà tặng Tang Ny vô cùng đắt đỏ.

Nhưng dù đắt đến đâu, rơi vào tay cô đều có kết cục như thế.

Hứa Trí Viễn: "......"

Từ nhỏ đến lớn đều được tặng quà......

Tuy rằng bộ dáng của Tang Ny như vẫn có chút không khiêm tốn, nhưng cậu lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy cô vốn là người tự tin như vậy.

Đối với lời cô vừa nói Hứa Trí Viễn cũng không cảm thấy nghi ngờ.

Hôm nay Tang Ny xõa tóc, tóc dài mềm mại, có một vài bím tóc, khuôn mặt thanh thuần khả ái, thoạt nhìn xinh hơn các idol nữ Hứa Trí Viễn thấy trên mạng.

Cô gái xinh đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn đều nhận được quà và thư tình, đương nhiên là việc hết sức bình thường.

Nghĩ vậy, đột nhiên Hứa Trí Viễn có hơi ngượng ngùng, và nghĩ chính mình không nên có tâm tư quá xa hơn với bạn mới. Cậu hoàn hồn, tâm tư đặt lên sách giao khoa.

Có người "Hừ ——" một tiếng.

Tang Ny nhìn , đó là Nãi Tâm.

"Nói giống như có người hâm mộ mình không bằng, quà tỏ tình này ai mà chưa từng nhận qua."

"Chắc là. Cậu cũng cảm thấy phiền phức nhờ?"

"......" Tang Ny bộ dáng không hề khiêm tốn khiễn Nãi Tâm cứng họng.

Cô ta tuy là thỉnh thoảng mới được tỏ tình, nhưng trước nay đều là say sưa tự mơ mộng, có đôi khi còn muốn khoe khoang một chút, làm gì cảm thấy phiền?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro