Chương 6: Diệu Y Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đêm qua bởi vì thái tử đến cho nên bữa tiệc vốn náo nhiệt trở nên không có mùi vị gì. Chỉ là mọi người không nói gì, dù sao cũng là thái tử, bàn luận lung tung sẽ dẫn đến tai họa.

Sáng sớm, Mộ Dung Chinh rời giường từ rất sớm, sau đó thay triều phục vào triều. Mộ Dung Cẩm cùng Mộc Hương và Đường Trúc đi đến y quán lớn nhất Vân Đô – Diệu Y Đường!

Diệu Y Đường là tiệm thuốc lớn nhất Vân Đô đồng thời cũng là y quán lớn nhất. Nơi đây tập trung rất nhiều đại phu ở bốn phương, đặc biệt có tiểu đồng phụ trách bốc thuốc, sắc thuốc, so với những tiệm thuốc khác quy mô hơn rất nhiều. Người tới xem bệnh chỗ nào cũng có, hơn nữa phần lớn đều là người nghèo. Tất cả mọi người ở Vân Đô đều biết đến Diệu Y Đường có một vị "bàn tay tiên", mặc kệ mắc chứng nan y gì, ở đâu nàng đều chữa khỏi, nếu như là người nghèo khổ có thể bốc thuốc miễn phí, người nào không muốn nhận thuốc miễn phí thì có thể ở lại Diệu Y Đường làm việc trả nợ. Cho nên rất nhiều người đến đây xem bệnh, mà vị y tiên thần bí kia càng được vạn dân ủng hộ.

Mộ Dung Cẩm đi vào từ cửa sau, chào hỏi chưởng quỹ, sau đó ngồi vào phòng dành riêng cho nàng. Ở phía trước mặt nàng là một bức tường kín làm bằng gỗ, ở giữa có một cửa sổ nhỏ, đủ để cho người ta đưa bàn tay vào, người bên ngoài tuyệt đối không nhìn thấy được người bên trong.

Khi thấy chưởng quỹ dẫn một người đi vào căn phòng riêng có cửa sổ của vị y tiên kia mọi người lập tức sôi trào hiểu được y tiên đã tới. Nhưng họ cũng không lập tức xông tới mà vẫn như cũ đứng ở vị trí của mình chờ đến lượt. Bởi vì họ biết quy định của y tiên, chỉ bệnh đặc biệt nặng y tiên mới ra tay.

Người nọ đưa tay từ cửa sổ vào, Mộc Hương lập tức cầm một tấm vải trắng đặt lên tay hắn, sau đó Mộ Dung Cẩm vươn tay ra bắt mạch. Chỉ trong chốc lát, Mộ Dung Cẩm thu tay lại, lấy bút ở bên cạnh ghi lại triệu chứng và phương thuốc đưa ra ngoài, dược đồng ở bên ngoài nhận lấy đơn thuốc mang đi lấy thuốc. Người bên ngoài đã sớm thích ứng với cảnh như vậy, cũng vẫn rất hài lòng. Dù sao y tiên vẫn luôn thần bí như vậy. Mặc dù cũng có người tò mò vị y tiên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng lại không ai dám nhìn qua cửa sổ hay là đi vào nhìn hình dáng nàng. Bởi vì đã từng có một vị công tử con nhà giàu đùa bỡn muốn đi vào, lập tức bị ném ra, hơn nữa cả người đều nổi mẩn đỏ. Từ đó không một ai dám đi quấy rầy y tiên.

Xem cho năm người, Mộ Dung Cẩm lập tức rời đi. Thật ra thì những bệnh này không nhất định nàng phải tự mình đến. Nhưng nàng vẫn cần phải cho mọi người thấy Diệu Y Đường vẫn có y tiên như trước. Có như vậy mới có thể duy trì danh tiếng của Diệu Y Đường!

Từ Diệu Y Đường đi ra, Mộ Dung Cẩm đi vòng qua cửa trước. Xa xa nhìn thấy cánh cửa to lớn, nàng mỉm cười xoay người. Diệu Y Đường thật ra chỉ là tâm huyết của nàng trong lúc bộc phát. Nàng trồng nhiều dược thảo như vậy cùng không thể đưa toàn bộ cho binh lính. Hơn nữa cũng nhiều loại dược liệu nàng không thể trồng được, chắc chắn có nhiều thứ còn thiếu, cho nên nàng quyết định mở ra y quán này. Vừa có thể bán ra dược liệu của mình cho khắp mọi nơi, đồng thời có thể mua vào các loại dược liệu khác, bổ sung những thứ thiếu của mình. Xem bệnh cho người nghèo không lấy tiền, có thể có được sự ủng hộ của dân chúng. Xem bệnh cho người phú quý, số tiền Diệu Y Đường kiếm được cũng không ít, cho nên còn có thể kiếm được thêm một chút tiền. Coi như nhất cử tứ đắc!

Mộ Dung Cẩm cũng không ở lại trên đường lâu, rất nhanh đã trở về phủ tướng quân. Đúng lúc người trong cung cũng vừa đến, nói tối nay trong cung có tiệc, muốn Mộ Dung Cẩm đi dự. Mộ Dung Cẩm bảo Mộc Hương thưởng một chút cho thái giám, nói tiếng cảm ơn.

Chờ thái giám rời đi, Mộc Hương lập tức vui vẻ: "Tiểu thư được vào hoàng cung nha! Nghe nói hoàng cung vô cùng lớn, hơn nữa cực kỳ đẹp, em vẫn luôn muốn vào xem một chút!"

Mộ Dung Cẩm cảm thấy bất đắc dĩ với tinh thần phấn chấn của Mộc Hương: "Hoàng cung rộng lớn nhưng khắp nơi đều là nguy hiểm. Từng bước đều phải cẩn trọng, nếu đi sai một bước chỉ sợ là sẽ mất mạng!"

"Nguy hiểm như vậy sao?" Mộc Hương cảm thấy có chút không tin nhưng vẫn thu lại cảm xúc.

Mộ Dung Cẩm biết Mộc Hương mặc dù đơn giản nhưng lại không phải là loại người thích mạo hiểm, cho nên nàng cũng không cần lo lắng!

Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm đi vào cung, Triệu Thành và các phó tướng khác lại ở lại trong phủ. Cho nên tướng quân phủ vẫn náo nhiệt như cũ, những đứa bé vui mừng đùa giỡn, mà những binh lính khác thì ngồi ở bên cạnh vừa uống rượu vừa nhìn trẻ nô đùa. Trên mặt mọi nguời đều nở những nụ cười ấm áp.

Những phó tướng này đại đa số đều là người độc thân, đừng nói là vợ con, ngay cả một người thân đều không còn cho nên bọn họ đều không có nhà để trở về. Mộ Dung phủ hiện tại chính là nhà của họ, mỗi lần trở lại mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Mộ Dung Cẩm xoay người định đi lại phát hiện vạt áo của mình bị ai đó kéo lại. Quay đầu nhìn lại, không phải là tiểu tử Diệu Hi kia sao? Rõ ràng mới vừa học đi lại ngày ngày chạy khắp nơi cũng không sợ ngã.

"Tiểu......Cô cô......bế bế......" mặc dù không thể nói liền mạch nhưng từng chữ lại cực kì rõ ràng. Mộ Dung Cẩm cười một tiếng khom người bế tiểu tử kia lên. Sau đó lần nữa bị tiểu tử thơm một cái, Mộ Dung Cẩm nhìn tiểu tử cười giống như được ăn kẹo ngọt, im lặng lau đi nước miếng dính trên mặt. Không hiểu sao nó luôn dính lấy mình.

Mộc Hương thở phì phò nhìn chằm chằm tiểu tử kia: "Tiểu tử này quá ghê gớm, tiểu nịnh hót, hừ!" Nàng còn ghi hận tiểu tử kia không để ý đến nàng!

Diệu Hi mặc kệ nàng nói gì đó, ôm cổ Mộ Dung Cẩm không buông, há miệng cười, nước miếng chảy dài ra. Bộ dáng rất tức cười.

Mẫu thân của Diệu Hi tìm tới, thấy con lại bám lấy Mộ Dung Cẩm cảm thấy thật có lỗi. Thấy nhi tử của mình nhìn về phía Mộ Dung Cẩm chảy nước miếng, nàng không hiểu được ý nghĩ của nó, rốt cuộc đây là đứa bé gì!  

  Chương 7: Hoàng thất đấu tranh

Nắng chiều vừa tắt thì Mộ Dung Cẩm đã phải chuẩn bị vào cung. Từ trong rương tìm thấy một bộ váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm một cái áo lụa mỏng màu xanh, sau đó dùng đai lưng rộng buộc lại. Đơn giản nhưng không làm cho người khác cảm thấy qua loa, màu sắc thanh lịch nhưng không thô tục, lại rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Chỉnh sửa lại tóc một chút, đuôi tóc dài đến ngang hông, phía trên Mộc Hương làm một kiểu tóc đơn giản, cài thêm những bông hoa nhỏ cùng một cây trâm ngọc, như vậy là đã hoàn thành.

"Đi thôi!" Bởi vì cung yến của hoàng gia không thể mang theo binh khí cho nên Đường Trúc không thể đi, Mộ Dung Cẩm chỉ dẫn theo Mộc Hương. Chính vì vậy mà Mộc Hương rất hả hê, vốn định chọc tức Đường Trúc đáng tiếc Đường Trúc chỉ ném cho nàng một ánh mắt "ngu ngốc", làm nàng giận đến mức dậm chân, không biết xả tức vào đâu.

Mộ Dung Cẩm vừa bước ra khỏi cổng chính thì nhìn thấy trước của nhà mình lại có hai chiếc xe ngựa đang đứng đó. Hơn nữa mỗi cỗ xe đều rất tinh xảo, xa hoa, một chiếc màu vàng thêu ám sắc hoa văn, một chiếc màu xanh thêu Thanh Hạc Phi Thiên đồ*. Dường như là biết Mộ Dung Cẩm đi ra, đồng thời trong hai chiếc xe ngựa đều có người bước ra ngoài. Xe ngựa màu vàng của mặt trời là người mà Mộ Dung Cẩm đã gặp, Đông Phương Trạch. Nhìn nàng bước ra trong ánh mắt của hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ôn hòa nói: "Bổn điện thay Mộ Dung tướng quân tới đón Mộ Dung tiểu thư vào cung!"

Mà trong chiếc xe ngựa còn lại đi ra là một nam tử mặc áo gấm màu chàm, cũng trạc tuổi Đông Phương Trạch, dung mạo cũng có vài phần tương tự, nhưng khóe mắt của hắn xếch, hẹp dài. Làm cho người khác nhìn vào có cảm giác âm u, khóe môi của hắn cũng có nụ cười nhưng không giống loại như gió xuân của Đông Phương Trạch, mà ngược lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, có cảm giác như là rắn đang rình mồi vậy.

Mộ Dung Cẩm không nhịn được ở trong lòng lắc đầu. Rõ ràng cùng một phụ thân sao lại khác nhau như vậy. Trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhưng Mộ Dung Cẩm vẫn hành lễ: "Thần nữ Mộ Dung Cẩm bái kiến thái tử điện hạ, bái kiến Lâm An vương!"

Không sai, nam tử quần áo màu chàm kia chính là nhị hoàng tử đương triều, được phong là Lâm An Vương, con trai của quý phi, cũng chính là tử địch của Đông Phương Trạch!

Đông Phương Trạch giơ tay lên nói với Mộ Dung Cẩm: "Miễn lễ!"

Mà Đông Phương Thực lại đi lên phía trước cười nói: "Bổn vương biết Mộ Dung tiểu thư cũng tham gia cung yến, vừa đúng lúc bổn vương thuận đường, như vậy không bằng bổn vương đưa Mộ Dung tiểu thư một đoạn đường?"

Đông Phương Trạch giống như không nghe thấy lời của hắn, đối với Mộ Dung Cẩm cười nói: "Mộ Dung tướng quân đã chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi!"

Trong lời nói tỏ vẻ thân thiết, mà Đông Phương Thực xoay người, tựa tiếu phi tiếu: "Hoàng huynh bây giờ không phải là phải đi tiếp các đại thần hay sao? Cần gì phải ở đây lãng phí thời gi¬an? Không bằng huynh cứ đi trước, đệ sẽ cùng Mộ Dung tiểu thư đi sau!"

Đông Phương Trạch mỉm cười chống lại ánh mắt của hắn: "Bổn điện được Mộ Dung tướng quân nhờ đi đón Mộ Dung tiểu thư, đương nhiên là phải đón được người. Huống chi chỉ mất chút ít thời gi¬an, không có chuyện gì!"

Hai người nói chuyện rất khách khí, nhưng cũng bởi vì khách khí ngược lại làm cho người nghe có cảm giác như đang giương cung bạt kiếm. Mộ Dung Cẩm biết hai người này vẫn luôn như lửa với nước, nhưng không nghĩ đến hôm nay mình lại là người ở giữa như thế này. Nàng cũng không muốn đứng đây như thế này, huống chi nếu gây ra chuyện gì, như vậy rất phiền phức, nàng nói: "Đa tạ ý tốt của hai vị điện hạ, chỉ là thần nữ đã chuẩn bị xe ngựa, chắc hẳn phụ thân đang chờ, thần nữ mạo muội đi trước, xin hai vị điện hạ tùy ý!"

Dứt lời, cũng không đợi hai người bọn họ đáp lại nàng lập tức đi tới xe ngựa của mình. Sau khi lên xe lập tức bảo phu xe cho xe rời đi, Mộc Hương đi theo phía sau hiển nhiên cũng bị giật mình.

Thấy Mộ Dung Cẩm chạy trốn, Đông Phương Thực cũng không giả bộ nữa, coi như hắn không có thì Đông Phương Trạch cũng không chiếm được. Lạnh lùng nhìn Đông Phương Trạch: "Động tác của ngươi đúng là nhanh thật. Nghe nói tối hôm qua đã tới phủ tướng quân, hôm nay lại ân cần như thế này. Sợ rằng trên dưới triều đình và dân chúng đều biết ngươi đang nịnh bợ Mộ Dung Chinh!"

Nụ cười trên mặt Đông Phương Trạch cũng thu về, lạnh lẽo đến dọa người: "Ta như thế nào không cần ngươi nói, ngươi tự lo cho mình thì tốt hơn!"

Dứt lời, Đông Phương Trạch xoay người lên xe rời đi, mà Đông Phương Thực nhìn theo xe ngựa của hắn khinh thường "phun" một cái, cũng lập tức lên xe.

Mộ Dung Cẩm bảo phu xe đi khỏi tầm mắt của Đông Phương Trạch rồi cho xe vào trong ngõ hẻm. Đợi đến khi hai chiếc xe ngựa một trước một sau rời đi mới chậm rãi đánh xe tiến đến hoàng cung.

Mộc Hương không hiểu: "Tiểu thư, sao người phải tránh thái tử và Lâm An vương vậy?"

Mộ Dung Cẩm tựa vào vách xe, một tay xoa huyệt thái dương của mình, nhắm hai mắt nói: "Chuyện triều đình em không hiểu rõ, có nói em cũng không hiểu!"

Mộc Hương không cho là đúng: "Tiểu thư, người không nói làm sao biết em không hiểu? Nói đi tiểu thư!"

Mộ Dung Cẩm không chịu được, bất đắc dĩ nói: "Đương kim hoàng thượng tổng cộng có mười bảy người con, trong đó có mười hoàng tử. Những người đã trưởng thành, có tư cách tranh ngôi vị hoàng đế tổng cộng có năm. Thái tử là do hoàng hậu sinh ra, sau lưng nhà mẹ hoàng hậu là phủ Tần quốc công, dĩ nhiên là có thực lực nhất. Nhưng mấy vị hoàng tử khác cũng có thế lực, ví dụ như Lâm An vương, mẫu phi của hắn là đương kim quý phi, mà nhà mẹ quý phi là Cơ gia và phủ Hàn quốc công, như thế làm sao chịu làm người ở dưới? Hoàng hậu và Hàn quý phi vẫn luôn đấu với nhau, thủy hỏa bất dung, hai thế lực vẫn luôn va chạm lẫn nhau......"

Thấy Mộc Hương mờ mịt nhìn mình, làm cho Mộ Dung Cẩm câu cuối cùng cũng không nói nổi nữa, quả nhiên...... Quá thâm sâu rồi!

Nếu từ từ nói ra hết những chuyện rối rắm của hoàng thất đoán chừng cũng thành cả một quyển sách rồi. Hoàng thất và những đại thần có thế lực kia phân ra rõ ràng. Hoàng tử cùng các đảng phái phân ra mà tranh đấu là chuyện thường có, hơn nữa là con cháu hoàng gia lại càng nhiều, tranh đoạt cũng sẽ càng kịch liệt. Đừng nhìn Đông Phương Trạch là thái tử lại có nhiều người ủng hộ, nhưng tương lai có ngồi được lên ngôi vị hoàng đế hay không vẫn còn là một ẩn số.

Hiện tại hoàng tử có cơ hội đoạt vị, trừ hoàng tử nhỏ nhất Nhuận vương không có thế lực nào ở ngoài, bốn vị khác đều có thể, không ai nhường ai. Nói lạc đề rồi, Mộ Dung Cẩm thở dài, cũng lười giải thích. Nàng thật ra rất rõ ý tứ của thái tử và Lâm An vương, sợ rằng không chỉ bọn họ, mấy vị khác cũng muốn lôi kéo nhà Mộ Dung!

Chín năm này, Mộ Dung gia từ một tam phẩm phủ tướng quân, một đường đi lên, trở thành nhất đẳng tướng quân ngày hôm nay, vị trí trong triều đình cũng rất quan trọng. Trấn thủ biên thùy phía nam, trong tay có trăm vạn đại quân, nhưng thật ra là bởi vì sao, Mộ Dung Chinh cũng rất rõ ràng.

Chín năm trước sau trận thảm sát kia, nhà Mộ Dung chỉ còn hai người bọn họ. Mà Mộ Dung Chinh không lấy vợ khác nữa, nhà Mộ Dung tuyệt đường con cháu, đồng thời cũng tuyệt đường dã tâm của nam nhân. Như vậy hoàng đế mới yên tâm gi¬ao cho hắn quyền lực lớn như vậy. Hơn nữa Mộ Dung Chinh cũng không nịnh bợ bất kỳ một hoàng tử nào, cũng không kết thành đảng phái, dĩ nhiên trong lòng hoàng thượng ông chính là một lương thần.

Mà một dạng "vinh sủng không yếu" đại tướng quân như ông, dĩ nhiên trở thành đối tượng lôi kéo của những vị hoàng tử muốn tranh đoạt ghế rồng. Mà Mộ Dung Chinh bản thân luôn cẩn thận tỉ mỉ, muốn kéo ông cực kỳ khó khăn. Nhưng ông cũng có một điểm yếu, đó chính là nàng, Mộ Dung Cẩm. Chỉ cần Mộ Dung Cẩm gả cho người nào, Mộ Dung Chinh sẽ tuyệt đối ủng hộ người đó, chỉ vì Mộ Dung Cẩm là con cháu duy nhất của Mộ Dung gia.

Đây chính là nguyên nhân tại sao Mộ Dung Cẩm muốn ẩn núp, tránh né hai người! Rũ mắt, quên đi những suy nghĩ phức tạp kia, trước mắt xuất hiện màn đêm huyết sắc kia, đao kiếm vô tình, máu tanh tru diệt. Vươn tay lên sờ vào cổ mình, làn da trắng mịn trơn bóng mê người, nhưng nào ai biết đã từng có một cây đao rạch ngang đây, cắt đứt đường sống của nàng!

Xe ngựa hơi chao đảo một chút, phu xe trước mặt nói: "Đại tiểu thư, đến hoàng cung rồi!"  

  Chương 8: Tô Diệp Ngâm

Hoàng cung đẹp ư? Đáp án đương nhiên là như vậy. Cửa sơn đỏ thắm, tường cao màu đỏ, ngói lưu ly, còn có con đường lát bạch ngọc. Những thứ này dân chúng tầm thường đều không thấy được, nơi đây hoa lệ, cao quý, toàn bộ đều xa hoa, làm sao lại không đẹp được chứ?

Trái với khuôn mặt ngạc nhiên cùng với ánh mặt hâm mộ, Mộ Dung Cẩm lại rất bình thản. Ngay cả khi nơi này có hoa lệ hơn nữa nhưng cũng không thể chôn giấu được sau sự hoa lệ kia chính là bẩn thỉu, hắc ám, máu tanh, giết người không thấy máu. Thật sự còn đáng sợ hơn cả chiến trường.

Khúc quanh, một cô nương xinh đẹp mặc váy màu vàng nhạt liếc thấy bóng dáng Mộ Dung Cẩm, lông mày hơi nhíu lại: "Đây là tiểu thư nhà nào? Trước kia chưa từng thấy qua?"

Một cung nhân bên cạnh nàng ta nghe vậy bộ dạng chân chó: "Hồi thái tử phi, đây là con gái duy nhất của nhà Mộ Dung tướng quân! Hôm nay đặc biệt đồng ý lời mời tới tham gia yến hội!"

"Nhà Mộ Dung? Chẳng lẽ là nhà mà bị diệt cả nhà trong đêm?" Trong giọng nói có chút hả hê.

"Hồi thái tử phi, đúng vậy!"

Nghe vậy, thái tử phi giễu cợt cười một tiếng: "Nghe nói đêm qua thái tử tới phủ tướng quân. Ta tưởng là cái dạng mỹ nhân gì, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi sao!"

"Thái tử phi nói rất đúng, tiểu nha đầu nhà Mộ Dung bộ dáng sao có thể là tiểu thư khuê giống tú như thái tử phi. Huống chi người còn là thái tử phi, so với nàng ta chính là khác nhau một trời một vực!"

Tôn Phỉ Phỉ được khoe khoang nịnh bợ sắp bay lên đến trời rồi, trên mặt là sự cao ngạo, tự đắc: "Đi thôi! Đừng để thái tử đợi lâu!"

Cung yến bắt đầu vào giờ dậu, vẫn còn cách một khoảng thời gi¬an nên tất cả các nữ quyến đều ở ngự hoa viên. Mộ Dung Cẩm cũng được dẫn đến nơi này. Đi vào trong ngự hoa viên đã thấy khắp nơi đều là thiên kim tiểu thư, đại gia khuê tú, màu sắc rực rỡ, oanh oanh yến yến rất náo nhiệt. Mộ Dung Cẩm khẽ nhăn mày, nàng không thích hợp, cũng không ưa thích những nơi như thế này.

Vì không muốn người khác chú ý đến mình, nàng nói tiếng cám ơn với công công dẫn đường sau đó lập tức dẫn Mộc Hương tìm một nơi vắng vẻ trốn. Những người đó không chú ý tới nàng thì phiền toái cũng giảm đi rất nhiều.

Mộc Hương nắm khăn, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, làm sao lại có nhiều người vậy?"

"Đây chính là cung yến, tất cả nữ nhi của các quan viên trong triều đều tới. Còn có cả những phi tử của hoàng thượng nữa, không nhiều người sao được?"

"Thì ra thân phận cũng không tầm thường! Chỉ là họ đều không lợi hại bằng tiểu thư! Hắc hắc!"

Thấy nàng phô trương nói về mình, Mộ Dung Cẩm tức giận mắng: "Em không được nói linh tinh, người nơi này đều là người em không thể đắc tội. Không cho phép không có quy củ như vậy!"

Mộc Hương sợ sệt le lưỡi, giả bộ đáng yêu: "Tiểu thư, nô tì hiểu rồi!"

Mộ Dung Cẩm lắc đầu một cái, xoay người chạm nhẹ bụi mẫu đơn bên cạnh, lại nghe tiếng nói nhát như cáy từ sau lưng truyền tới: "Cái đó...... Vị tiểu thư này......"

Mộ Dung Cẩm nghe tiếng quay đầu lại, lại thấy một cô nương có chút cao lớn hơn nàng đang khẩn trương nhìn nàng, giống như muốn nói rồi lại thôi. Mộ Dung Cẩm nhanh chóng quan sát cô nương đó một chút. Nàng ta mặc váy áo màu xanh dương thêu hoa trắng thuần, khiêm tốn lại cao quý, rất dễ nhận ra thân phận không tầm thường. Nhưng nhìn thái độ của nàng lại không giống đại gia khuê tú, ngược lại giống như là lần đầu tiên tới đây. Chỉ là mặc kệ thân phận nàng ta như thế nào, trên người nàng không hề có thứ gì giống như những thiên kim tiểu thư kia, lại rất chân thực là cho nàng không hề có cảm giác bài xích, cho nên nàng thân thiện cười một tiếng, hỏi: "Cô nương có chuyện gì sao?"

"À!" Bị hỏi, nàng ta chợt ngẩng đầu, gương mặt không biết làm sao, sau đó ngập ngừng: "Ta...... Ta là...... Ta tên là Tô...... Tô Diệp Ngâm, tiểu thư tên gì?"

Vừa nói xong những lời này mặt và cổ nàng ta đều đỏ lên, có thể thấy được đang xấu hổ đến cực điểm. Bộ dáng đơn thuần khiến Mộ Dung Cẩm cảm thấy có chút đáng yêu: "Tô Diệp Ngâm? Chẳng lẽ là Tây đạo nhị tiết Tuần phủ Tô gia?"

Nghe vậy, Tô Diệp Ngâm kinh ngạc ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khả ái kéo dài: "Làm sao nàng biết?"

Mộ Dung Cẩm cười khẽ: "Đoán!"

Mà Tô Diệp Ngâm vẫn kinh ngạc như cũ, không biết nên trả lời như thế nào, sau đó sắc mặt lại dần dần đỏ lên. Mộ Dung Cẩm lần này chỉ im lặng, có gì xấu hổ sao? Nàng chỉ thuận miệng đoán, chủ yếu trong triều đình quan viên họ Tô có địa vị cao cơ hồ không có. Mà duy nhất có thể khiến nàng lập tức nghĩ đến cũng chỉ có nhà mẹ Liên phi, Tây đạo Tuần phủ. Không ngờ nàng chỉ tùy tiện đoán mà lại đúng, chỉ là nàng cũng không được rõ chuyện nhà Tô gia, cho nên thân phận của nữ tử này cũng không có cách nào đoán được.

Tô Diệp Ngâm còn muốn nói gì đó, lại nghe được có người gọi nàng. Nàng giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái chừng mười lăm tuổi đi tới, nàng ta ăn mặc hoa lệ, ánh mắt cao ngạo coi trời bằng vung. Nhìn thấy Tô Diệp Ngâm, trên mặt không che giấu được khinh thường, cau mày, không tình nguyện nói: "Ngươi ở nơi này làm gì? Mẫu phi đang tìm ngươi!"

"A...... Ta......Ta lập tức đi!" Khẩn trương nói xong, quay đầu lại cười cười nói xin lỗi với Mộ Dung Cẩm sau đó chạy đi.

Mà cô gái kia đưa mắt đối mặt Mộ Dung Cẩm, bất mãn nói: "Ngươi là ai? Vì sao nhìn thấy bản công chúa không hành lễ?"

Mộ Dung Cẩm ung dung: "Bái kiến bát công chúa!"

Cô gái này chính là một trong hai người con sinh đôi của Liên phi, bát công chúa Đông Phương Hiểu. Đông Phương Hiểu bất mãn cau mày: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bản công chúa!"

Mộ Dung Cẩm cũng không sợ, chỉ nói: "Thần nữ thân phận thấp kém, không xứng để công chúa biết tên!"

"Hừ! Coi như ngươi tự biết rõ!" Nghe vậy Đông Phương Hiểu mang theo một đám cung nữ rời đi. Bộ dáng kia cần bao nhiêu cao ngạo thì có bấy nhiêu.

Mộc Hương bất mãn hừ nhẹ: "Không phải chỉ là một công chúa thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, nếu có thêm cái đuôi đoán chừng nàng ta vểnh ngược lên trời rồi!"

"Vị công chúa này khác!" Mộ Dung Cẩm chậm rãi nói: "Hiện tại hoàng thượng có tổng cộng bảy vị công chúa, nhưng người được sủng ái nhất chính là bát công chúa này. Mẫu phi nàng thân phận thấp kém, lại sinh ra một đôi long phượng thai, được phong làm Liên phi, từ đó vẫn không ngừng được vinh sủng. Hoàng thượng hình như cực kỳ thích cho nên vẫn cưng chiều họ. Quả thật có thể dùng từ dung túng để hình dung. Ngay những công chúa khác cũng đều kém nàng ba phần!"

"Không chỉ là một đứa bé bị làm hư thôi sao?" Mộc Hương bĩu môi nói, thật ra trong nội tâm có chút hâm mộ!

Mộ Dung Cẩm mặc kệ nàng, về phần công chúa như thế nào, chỉ cần không dính líu quan hệ với bản thân, nàng đều không để ý. Chỉ là ngày hôm nay đi tới đây, nàng luôn có dự cảm xấu, chỉ sợ tối nay sắp có chuyện gì xảy ra  

  Chương 9: Cung yến

Lúc dạ tiệc bắt đầu, Mộ Dung Cẩm đi theo sau một vài thiên kim tiểu thư vào, vẫn luôn cúi đầu, giống như rất nhút nhát. Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không đi tìm Mộ Dung Chinh. So với việc ngồi bên cạnh phụ thân, hiển nhiên không làm người ta chú ý thì an toàn hơn.

Mà thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ một mực muốn tìm Mộ Dung Cẩm nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu. Mặc dù rất hoài nghi nhưng cũng không thể làm gì được.

"Cái đó......Ta có thể ngồi ở đây được không?" Một âm thanh nhỏ như con muỗi vang lên bên tai, Mộ Dung Cẩm quay đầu lại, chính là Tô Diệp Ngâm.

Nhích thân thể ra một chút, ý bảo nàng ngồi xuống: "Làm sao nàng ở nơi này?"

Tô Diệp Ngâm xấu hổ cười một tiếng, quy củ ngồi xuống nói: "Những vị tiểu thư kia ta đều không biết, bát công chúa không thích ta ngồi cùng, cho nên....." Nói xong vẫn có chút ngập ngừng, nhưng lại không có cà lăm như trước.

Mộ Dung Cẩm lắc đầu cười, thầm than cô gái này thật đơn thuần. Chỉ là nàng cũng không nói, chỉ ngồi yên lặng, đầu rủ thấp xuống, để không ai chú ý đến nàng. Thấy Mộ Dung Cẩm không để ý đến mình, Tô Diệp Ngâm cũng ngồi nghiêm chỉnh không nói gì nữa, ngồi yên vẫn có chút thấp thỏm. Nhưng so với việc nói chuyện với những tiểu thư kia, nàng lại thích người con gái trước mặt này hơn!

"Hoàng thượng giá lâm!"

Thái dám tư lễ quát to một tiếng, mọi người lập tức đứng dậy quỳ lạy: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Ha ha ha!" Người chưa tới nhưng tiếng cười đã truyền đến. Có thể tưởng tượng đế vương hôm nay cực kỳ vui vẻ.

Mộ Dung Chinh đi sau lưng hoàng thượng, ngoài ra còn có thái tử và Đông Phương Thực. Hai vị vương gia cũng ở đây, đoàn người trò chuyện rất vui vẻ, Đông Phương Khải ngồi lên long ỷ: "Chúng thần bình thân!"

"Tạ hoàng thượng!"

"Ban thưởng ghế ngồi!"

Nghe vậy mọi người mới ngồi trở lại vị trí, Mộ Dung Cẩm nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn, hoàng thượng Đông Phương Khải chỉ chừng năm mươi tuổi, dù đã có dấu vết của năm tháng nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm. Từ trên mặt có thể thấy được hồi trẻ hắn tuấn mỹ đến nhường nào. Không trách được Đông Phương Trạch lại xuất sắc như vậy!

Ngồi bên tay phải của hoàng thượng chính là đại thần đương triều, tam đại quốc công và thái sư, thái phó. Mộ Dung Chinh ngồi ghế đầu của tam đại quốc công, có thể thấy được hoàng thượng sủng ái ông như thế nào. Ngồi bên cạnh hắn chính là các hoàng tử, chỉ có năm người, hoàng tử còn nhỏ chắc là không có mặt.

Cơ hoàng hậu và Hàn quý phi một phải một trái ngồi hai bên hoàng thượng. Hai người đã từng là những mỹ nhân đẹp nhất, mặc dù đã qua nhiều năm nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ mạo của các nàng, vẫn xinh đẹp, cao quý như cũ. Các phi tần khác được phép ngồi cùng gia quyến, công chúa cũng có mặt.

Đông Phương Khải cho khai yến, thái giám tư lễ từng người từng người truyền xuống. Rất nhanh vô số cung nữ, thái giám bưng món ngon đến, bắt đầu từ bàn của hoàng đế, một bàn đầy thức ăn. Không bao lâu tất cả các bàn khác cũng đầy.

Thái tử Đông Phương Trạch đứng lên, nâng chén cười nói: "Phụ hoàng, Mộ Dung tướng quân đã vì Thiên Khải vương triều chúng ta luôn đóng ở biên quan, giúp cho dân chúng có thể an hưởng thái bình. Nhi thần muốn thay mặt thiên hạ tất cả lê dân bách tính kính tướng quân một ly trước!"

Đông Phương Khải giơ tay lên: "Chuẩn!"

Mộ Dung Chinh đứng lên: "Thái tử nói quá lời! Thần cũng chỉ vì hoàn thành chức trách thôi, người chân chính khiến cho dân chúng thiên hạ an hưởng thái bình chính là hoàng thượng. Hoàng thượng là minh quân, lo lắng cho dân chúng, vì thiên hạ vạn dân lao tâm lao lực. Ly rượu này của thái tử nên kính hoàng thượng trước mới phải!"

"Ha ha ha!" Đông Phương Khải sảng lãng cười to, chỉ vào Mộ Dung Chinh nói: "Mộ Dung a Mộ Dung, không ngờ khanh ở biên quan lâu như vậy, cái khác không học được, học được công phu khua môi múa mép cũng không tệ!"

Mộ Dung Chinh cẩn thận tỉ mỉ: "Thần chỉ là nói thật!"

"Tốt tốt tốt!! Uống cạn ly!" Đông Phương Khải nâng chém, mọi người lập tức làm theo, nhất thời quân thần dung hợp vô cùng.

Cơ hoàng hậu để ly rượu xuống, nhìn Đông Phương Khải nói: "Nô tì đã lâu không thấy hoàng thượng vui vẻ như vậy!"

"Hoàng hậu nói không sai, hôm nay trẫm rất vui."

Hàn quý phi thấy Cơ hoàng hậu và thái tử đều đã lên tiếng, ngay lập tức nháy mắt với con trai mình. Đông Phương Thực cũng nâng chén đứng lên: "Phụ hoàng, hôm nay bách quan tề tụ, quân thần hòa thuận, bên ngoài vạn gia an bình, thiên hạ thái bình. Đây chính là chuyện đáng ăn mừng nhất, nhi thần lấy một ly rượu nhạt, mong ước Thiên Khải vương triều chúng ta vĩnh viễn thịnh vượng, chúc phụ hoàng gi¬ang sơn thiên thu vạn đại, vĩnh viễn lưu truyền!"

"Lâm An vương nói rất hay! Chúc Thiên Khải vương triều vĩnh viễn thịnh vượng!"

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mọi người một hồi quỳ lạy, Đông Phương Khải cười to giơ tay lên: "Miễn lễ hết đi! Uống rượu uống rượu, hôm nay quân thần chúng ta cùng vui mừng!"

Tiếng đàn nhạc không ngừng, vũ nương uốn éo như rắn nước nhanh nhẹn đến, màu sắc rực rỡ, tư thái xinh đẹp không thể nói. Trước mặt cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy những bình rượu lần lượt thay đổi, quân thần trò chuyện với nhau thật vui.

"Người đó chính là Mộ Dung tướng quân sao? Nghe nói ông ấy là một chiến thần bất bại, chỉ cần có ông ấy đóng quân ở đâu, quân địch cũng không dám xâm phạm. Rất lợi hại!"

Mộ Dung Cẩm không thể không chuyển ánh mắt qua, thấy cô gái nhút nhát bên cạnh đang nhìn chằm chằm Mộ Dung Chinh ngồi trên đài cao, trong ánh mắt không còn là thận trọng sợ hãi, mà là sự sung bái, sáng đến mức làm cho người ta không dám nhìn vào mắt.

Mộ Dung Cẩm nhướng mày, khóe môi cũng giương lên, cuối cùng cũng không nói gì cầm đũa gắp thức ăn. Mộ Dung Cẩm không để ý, nhưng người bên cạnh cũng không chịu bỏ qua cho nàng. Đôi đũa của nàng còn chưa đụng vào thức ăn, tay đã bị người khác cầm lấy. Nghiêng qua thấy Tô Diệp Ngâm mặt đỏ hồng mong đợi nhìn nàng: "Cô có biết chuyện về Mộ Dung tướng quân không? Cô có biết ông ấy không?"

Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ để đũa xuống: "Cô hỏi chuyện này để làm gì?"

Nghe vậy Tô Diệp Ngâm mặt càng đỏ hơn: "Cái đó......Ta......Ta trước kia nghe được chuyện của Mộ Dung tướng quân, cho nên vẫn luôn sung bái ông ấy, ông là......Ông là là một anh hùng!"

Thấy nét mặt này của Tô Diệp Ngâm, Mộ Dung Cẩm cảm thấy thật kinh ngạc, sau đó là dở khóc dở cười than thở lắc đầu. Có câu nói, người thiếu nữ không có xuân, thế nhưng nha đầu này rõ ràng không lầm đối tượng chứ? Ngay cả phụ thân của nàng là một anh hùng cũng không nên có nữ tử ở tuổi này yêu thích chứ? Thiên hạ không phải có nhiều thanh niên tài tuấn, hoàng tử hoàng tôn sao? Nàng rốt cuộc có phải là lầm đồi tượng rồi, lại có thể coi trọng phụ thân của nàng?

Trong đầu suy nghĩ đặt người cha không hiểu phong tình của mình và con cừu nhỏ chung một chỗ, cuối cùng Mộ Dung Cẩm không nhịn được rung mình một cái, không dám tưởng tượng tiếp.

Mộ Dung Cẩm thoát khỏi suy nghĩ của mình, lại nghe được Tô Diệp Ngâm có chút ưu thương mà nói: "Nghe nói người nhà Mộ Dung tướng quân gặp nạn, hiện tại chỉ còn lại hai cha con bọn họ, ông ấy nhất định rất đau lòng!"

Mộ Dung Cẩm nâng ly rượu lên uống một ực hớp, vị cay làm cho nàng lấy lại được bình tĩnh, hơi thở trên người lạnh xuống!

Cảm thấy ý lạnh trên người Mộ Dung Cẩm, Tô Diệp Ngâm tay chân có chút luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Cái đó......Ta nói sai cái gì sao?"

Mộ Dung Cẩm thấy nàng thật sự sốt ruột, chắc hẳn vừa rồi cũng chỉ vô tâm, thoáng chốc thu lại hơi thở của mình, tránh hù dọa nàng!  

  Chương 10 Thần nữ Mộ Dung Cẩm

Chợt một tiếng sáo du dương, trong trẻo vang lên, phá vỡ không khí cả yến hội, làm cho mọi người ngừng lại động tác của mình, lẳng lặng nghe âm thanh tuyệt diệu giống như ở chân trời truyền đến.

Tiếng sáo kia, trong suốt như nước suối chảy trong khe suối Ngọc Thạch, phát ra âm thanh 'leng keng' thanh thúy, giống như Thanh Long bay qua, vén lên màn tơ màu xanh biếc, khẽ vuốt gương mặt người. Âm thanh chuyển một cái, giống như người mới gặp gỡ rồi động lòng, mang theo tình cảm đặc biệt của thiếu nữ, lại giống như lời tâm sự giữa hai con người đau khổ triền miên, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Cuối cùng khi kết thúc, lại làm cho người nghe như nhìn thấy một đôi thần tiên quyến lữ ở bên nhau giữa núi xanh biển biếc, tình thơ ý họa, tiêu dao tự tại!

"Hay!" Đông Phương Khải vỗ tay, làm cho mọi người thu hồi suy nghĩ đang chìm trong âm luật kia lại, vỗ tay theo.

Lúc này, một dáng người yểu điệu chậm rãi, nàng toàn thân áo trắng như tuyết, thanh nhã như nước, vẻ lại mặt nhàn nhạt đẹp không gì sánh nổi, trong suốt như từ phía chân trời xa xôi mà đến. Giống như tiên tử rơi xuống phàm trần, mất đi đôi cánh, tuyệt vọng cùng tịch mịch.

Nàng tiêu dao mà đến, đối với tán thưởng của mọi người cũng không lộ ra buồn vui. Trên mặt không một mảnh quan tâm hơn thua, tay nàng cầm sáo ngọc cúi người hành lễ: "Thần nữ Hàn Tĩnh Ngọc tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

"Thì ra là nữ nhi bảo bối của Hàn khanh gia! Không trách được có thể thổi sáo tuyệt vời như vậy." Đông Phương Khải miễn lễ Hàn Tĩnh Ngọc, cười nói.

Hàn quốc công đứng dậy cười đáp lại, rồi lại tỏ vẻ hài lòng: "Hoàng thượng quá khen, tiểu nữ kém cỏi, có thể được hoàng thượng lắng nghe, chính là phúc khí của nàng!"

"Khanh gia chớ khiêm tốn, đây đúng là tiễn âm khúc tuyệt!" Nét mặt Đông Phương Khải giống như vẫn còn chưa trở về.

Mà Cơ hoàng hậu ngồi một bên thấy Hàn quý phi hả hê như thế, nhất thời tức giận, sắc mặt lại cười nói: "Hoàng thượng, cháu gái nô tì cũng đánh đàn rất hay, nếu không để cho nàng dâng một khúc?"

Đông Phương Khải giơ tay lên đồng ý.

Cầm án rất nhanh được bày lên, một cô gái mặc trang phục màu tím thêu hoa văn bách hợp màu vàng kim bước lên. Nàng cũng rất đẹp, nhưng so sánh với Hàn Tĩnh Ngọc thì như hai thái cực, Hàn Tĩnh Ngọc là thanh nhã xuất thần tựa như tiên, mà nàng lại xinh đẹp cao quý như mẫu đơn. Hai người mỗi người một vẻ, ngược lại có chút không cân xứng.

Trên mặt của nàng hàm chứa nụ cười đắc ý, động tác tay chân thể hiện rõ nàng là cô nương khuê tú được trải qua sự giáo dục tốt, trong mắt hàm chứa sự kiêu ngạo, tự đắc của quý tộc. Nàng cúi nhẹ đầu đối với Đông Phương Khải: "Thần nữ Cơ Lam bêu xấu!"

Nói xong xoay người đi đến nơi đặt đàn, vung ống tay áo lên, lộ ra bàn tay trắng nõn, hồng hào, nhẹ nhàng sờ dây đàn một chút. Tiếng đàn của nàng không thanh nhã bằng Hàn Tĩnh Ngọc, ngược lại mang theo sự cao quý và hoa lệ, không khiến người ta trầm mê ở bên trong nhưng lại đặc biệt ý vị. Mặc dù người nghe không rung động như trước nhưng lại thích hợp với nơi xa hoa này hơn!

"Ba ba!" Âm thanh cuối cùng chấm dứt, lập tức có tiếng vỗ tay vang lên.

Cơ hoàng hậu hài lòng gật đầu: "Không hổ danh đứng đầu ngũ đại tài nữ Vân Đô, tiếng đàn thật làm cho người nghe thấy thật thoải mái!"

Đông Phương Khải không hiểu hỏi: "Theo lời hoàng hậu ngũ đại tài nữ là như thế nào?"

Cơ hoàng hậu mi tâm co lại: "Hồi hoàng thượng, đây là cách gọi của dân chúng đối với những nữ tử có tài, dung mạo tuyệt đẹp, người đứng thứ năm chính là tiểu thư Trương gia, nghe nói nàng am hiểu nhất là vẽ tranh thủy mặc, một bộ "Mẫu đơn các", càng khiến cho vô số tài nữ ưu ái!"

"Ồ! Thật sự có những tài nữ như thế?" Đông Phương Khải ngạc nhiên nói.

Lần này một người khác trả lời, người nọ ngồi ở dưới Đông Phương Thực, dáng dấp không tính là xuất chúng nhưng lại nhìn cực kỳ thoải mái, hắn chính là tam vương gia Hồng thân vương Đông Phương Hồng, hắn khẽ cười nói: "Phụ hoàng cũng không biết, ở bên ngoài, ngũ đại tài nữ Vân Đô phong hoa vô hạn! Danh hiệu thứ tư chính là tiểu thư nhà thái sư, tính đến kì nghệ, thần Liên nhi cũng mặc cảm!"

Nói thế, Đông Phương Khải càng thêm tò mò:: "Vậy xếp thứ ba là ai?"

Thủy thái phó đứng lên: "Hoàng thượng chê cười, xếp thứ ba là tiểu nữ Tố Nguyệt của thần, nha đầu kia cái gì cũng không thích, chỉ thích nữ công, dựa vào tay thêu tuyệt kỹ lấy được thứ hạng này, hạ thần rất xấu hổ!"

Hoàng tử thứ sáu Đông Phương Triệt chính là do Thủy đức phi của Thủy gia sinh ra. Hắn là người giống với thái tử Đông Phương Trạch nhất trong bảy người, không chỉ có dáng vẻ bên ngoài mà còn có cả phong cách. Hắn khẽ mỉm cười: "Phụ hoàng người còn nhớ y phục màu trắng người thích nhất, người thêu văn án đồ kia chính là nàng."

Đông Phương Khải bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là nữ nhi của ái khanh! Này tú công, xứng đáng với danh tài nữ."

"Đệ nhị tài nữ, hẳn chính là ái nữ của Hàn khanh?" Đông Phương Khải hiểu ra.

Hàn quốc công đứng dậy: "Hoàng thượng chê cười, chính là tiểu nữ!"

Hàn quý phi cười không cam chịu rơi về phía sau: "Hoàng thượng, mặc dù nói là đệ nhất đệ nhị, nhưng không ai phân biệt được cao thấp. Hai người đều am hiểu âm luật, nhưng dùng khác nhạc khí, sợ là không ai có thể phân cao thấp!"

Đông Phương Khải nghe vậy gật đầu tán đồng: "Ái phi nói đúng!"

Mà lúc này Đông Phương Khải mới nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Mộ Dung Chinh: "Mộ Dung, nếu trẫm nhớ không lầm, hôm nay nữ nhi của khanh cũng tới. Thế nào lại không mang ra cho mọi người gặp mặt?"

Mộ Dung Chinh nghĩ thầm, thật sự tránh không được sao? Đứng dậy chắp tay nói: "Nữ nhi của thần chưa từng thấy qua yến hội lớn như thế này, chắc là kinh ngạc, kính xin hoàng thượng thứ tội!"

Làm như không nghe thấy lời cự tuyệt của Mộ Dung Chinh, giả vờ trêu ghẹo nói: "Hôm nay nếu ái khanh đã mang nữ nhi bảo bối đến, chẳng lẽ còn muốn che giấu?"

Cơ hoàng hậu cũng phụ họa: "Nơi này toàn thế gia tiểu thư, lại cùng lứa với Mộ Dung tiểu thư, để cho nàng có thêm bằng hữu, về sau sẽ không còn kinh hoảng!"

Tần quốc công cũng nói: "Chẳng lẽ Mộ Dung tướng quân không muốn cho nữ nhi gặp người?"

"Khụ! Không phải." Sắc mặt Mộ Dung Chinh có chút không tốt, nhưng lại biết hôm nay không cản được Mộ Dung Cẩm xuất hiện trước mặt mọi người rồi.

Tất cả mọi người nhìn xung quanh, giống như là muốn mang tiểu thư thần bí duy nhất của nhà Mộ Dung lộ ra ngoài. Mà ngồi ở phía sau, Tô Diệp Ngâm đụng tay Mộ Dung Cẩm, nhìn chung quanh, thận trọng hỏi: "Cô biết Mộ Dung tiểu thư không?"

Mộ Dung Cẩm sắc mặt không đổi: "Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào?"

Tô Diệp Ngâm há miệng, phát hiện mình không nói được câu nào. Mỗi lần nói chuyện với Mộ Dung Cẩm nàng đều có cảm giác mình quá đần. Đúng lúc này phía trên truyền đến tiếng hô của thái giám: "Tuyên Mộ Dung Cẩm yết kiến!"

Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn sang cửa, giống như muốn nhìn rõ rốt cuộc Mộ Dung Cẩm có ba đầu sáu tay gì.

Ngay cả Tô Diệp Ngâm cũng nhìn theo, không để ý đến người ngồi bên cạnh mình đứng dậy rời đi. Trong chốc lát, một tiếng nói thanh thúy vang lên: "Thần nữ Mộ Dung Cẩm, tham kiến hoàng thượng!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro