Quyển 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đêm khuya không ánh trăng, trước cổng phủ hoàn toàn yên tĩnh, trên tấm bảng đề mấy chữ to "Phủ Tướng Quân". Chợt một trận gió lạnh thổi qua, cuốn đi những chiếc lá rơi trước cửa, mấy bóng người quỷ mị lướt qua tường cao vào viện, bước chân không tiếng động đi lại ở hành lang im ắng.

Trước mắt chợt lóe, gia đinh đi tuần tra ban đêm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã mất mạng. Những bóng đen kia cũng không dừng lại, bọn họ tiếp tục đi tới hậu viện, lưỡi dao sắc bén trong tay cắt đứt cổ họng những người không một chút phòng bị. Trong hậu viện đều không bỏ qua một người nào ngay cả phụ nữ và trẻ em.

Đêm tối, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong phủ tướng quân lại tràn ngập máu tanh. Ngày đó sao băng rơi dày đặc, vong hồn vô tội của ai đang khóc?

Xác nhận tất cả mọi người đều đã chết những sát thủ kia mới rời khỏi. Nhưng bọn họ không biết rằng sau khi rời đi, có bóng dáng nho nhỏ của một đứa bé bước ra, ánh mắt của nàng lạnh lẽo vô hồn, trên cổ máu tươi vẫn còn đang chảy, nhưng nàng vẫn đứng thẳng!

Bỗng nhiên, dường như có người "Ồ" lên một tiếng, sau đó khẽ cười nói thầm: "Thú vị", tiếp đó áo đen chợt lóe, bóng người nho nhỏ trên đất cũng biến mất theo.  

  Chương 1: Nam nhân nguy hiểm

Trong núi xanh có một trúc viện nhỏ, trước cửa viện phơi rất nhiều dược thảo, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang sắp xếp lại những dược thảo này. Diện mạo của nàng thanh tú nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi, miệng không ngừng nói thầm: "Cam thảo, cam thảo lại là cam thảo, ta ghét cam thảo!"

Nói xong, nữ tử dùng cây kéo trong tay cắt mạnh miếng cam thảo dày để phát tiết, một nữ tử áo xanh ôm kiếm đi tới, thấy bộ dạng chà đạp dược liệu của nàng, thật sự không nhìn nổi, không nhịn được mở miệng: "Mộc Hương, dược liệu này có thù oán với ngươi, nhưng tiểu thư không có thù oán với ngươi nha. Tiểu thư khổ cực trồng chúng ra không phải để cho ngươi chà đạp!"

Bị nói vậy, Mộc Hương vứt kéo xuống, hung hăng nhìn chằm chằm nữ tử kia: "Đường Trúc, ngươi nói chuyện không biết suy nghĩ, ngươi có biết ta đã cắt cam thảo bao nhiêu ngày rồi không hả? Bây giờ ta tắm rửa, ăn, ngủ cả người cũng đều là mùi cam thảo, ngươi cả ngày chỉ biết ôm kiếm chuyện gì cũng không làm. Nói ta như vậy, không phải võ công của ngươi đặc biệt giỏi hay sao? Có bản lãnh dùng kiếm chặt đứt toàn bộ số cam thảo này đi!"

Đường Trúc lạnh lùng xoay đi chỗ khác, giọng nói không mặn không nhạt: "Không thể nói lý!"

Một nữ tử tay xách giỏ tre từ bên ngoài đi vào, áo trắng bị buộc lên, ống quần cũng xắn lên đến đầu gối, đi chân không dính đầy bùn đất. Nàng đứng ở trước giếng múc chút nước rửa trôi bùn đất trên đôi chân nhỏ, lập tức lộ ra mu bàn chân trơn bóng và mười đầu ngón chân khả ái.

Rốt cuộc cũng rửa sạch bùn đất, nàng mới ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú đáng yêu, nhưng cũng không có vẻ ngây thơ, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Do đi quá nhanh nên trên mặt nàng có một lớp mồ hôi mỏng, da thịt trắng muốt thêm phần đỏ thắm mê người, ai nhìn thấy cũng muốn tiến lên cắn mấy cái.

Nàng lấy dược thảo trong giỏ ra bên cạnh mép giếng để rửa rồi mới nói: "Đường Trúc em đi lấy củ tam thất còn dư mang đến đây, Mộc Hương mang bạch đậu khấu* ra phơi, ta muốn làm một chút kim sang dược, chờ đến khi phụ thân trở lại thì có thể mang theo dùng rồi!"

Đường Trúc không nói tiếng nào bước đi, Mộc Hương cong môi, bất đắc dĩ đi dọn dược liệu. Sau đó dùng cây tăm bằng trúc gẩy từng chút từng chút bùn đất trên số dược thảo nữ tử áo trắng mang về.

Rất nhanh Đường Trúc đã mang hai giỏ đựng củ tam thất đến, đeo kiếm trên lưng, múc nước giúp rửa sạch dược thảo, tiếp lại nói: "Hiện tại tình hình ở biên quan càng ngày càng phức tạp. Chỉ sợ đây là lần cuối cùng tướng quân hồi triều báo cáo, về sau chiến sự nổ ra, tướng quân sẽ rất khó trở lại, tiểu thư mới muốn làm thêm nhiều dược như vậy."

Nàng, cũng chính là Mộ Dung Cẩm, nhìn Đường Trúc cười một tiếng tán thưởng: "Đường Trúc thật thông minh!"

Mộc Hương ở bên cạnh trợn mắt: Nịnh hót!

Tiếng nói nho nhỏ kia Đường Trúc nghe thấy, nhưng nàng cũng không để ý tới, chuyên tâm rửa dược liệu thay Mộ Dung Cẩm. Dù sao nàng đã sớm quen với tính khí của Mộc Hương rồi, nếu không phải là tiểu thư thích, nói không chừng nàng đã sớm đưa Mộc Hương đi mất!

Chủ tớ ba người mải mê ba ngày, rốt cuộc cũng làm xong mười mấy bình kim sang dược. Mộ Dung Cẩm cẩn thận để dược vào trong bao quần áo để Đường Trúc cầm, chính mình đi rửa mặt rồi đổi y phục chuẩn bị xuống núi!

"Ôi! Rốt cuộc xuống núi rồi......!" Cuối cùng cũng thoát khỏi những loại dược thảo kia, Mộc Hương là người vui vẻ nhất, cũng là người xuống núi nhanh nhất. Chờ đến khi gần đến chợ càng giống như chim được sổ lồng, chạy tới chạy lui không ngừng.

Mộ Dung Cẩm lắc đầu nhưng cũng không ngăn cản, mang theo Đường Trúc tới quán rượu ngon nhất. Vừa mới gọi một bàn món ăn Mộc Hương đã chạy tới, đôi mắt vụt sáng: "Món ăn ở đây là nhất, đã lâu không có được ăn nha!"

Vừa nói vừa lấy đũa gắp, gắp được nửa chừng thì bị một đôi đũa khác chặn lại. Mộc Hương căm tức nhìn: "Đường Trúc, ngươi làm gì đó?"

Đường Trúc mặt lạnh đi: "Tiểu thư còn chưa động đũa!"

Mộc Hương không cam lòng thu đũa về, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn. Mộ Dung Cẩm buồn cười nói: "Ăn đi! Sau đó còn phải lên đường!"

"He he! Tiểu thư tốt nhất!" Dứt lời, Mộc Hương lập tức cầm đũa gắp thịt gà để vào bát của mình. Nhất thời lại cảm thấy không đúng, lập tức gắp đùi gà cho Mộ Dung Cẩm, cười lấy lòng: "Tiểu thư! Mời người dùng!"

Mộ Dung Cẩm cười một tiếng, lại thấy Đường Trúc nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy có hai người kì lạ đang từ bên ngoài đi vào. Hai người một trước một sau, rõ ràng cho thấy là một chủ một tớ. Người phía sau tướng mạo khỏe mạnh, cả người đứng chỗ nào như lấp tường chỗ ấy, cơ bắp đầy người làm cho người ta thấy người này rất mạnh. Mà người chủ tử đi trước tướng mạo bất phàm, hắn mặc một bộ ám văn cẩm phục** màu xanh dương. Mặc dù khiêm tốn nhưng lại lộ ra sự cao quý, nhìn một cái cũng biết không phải người bình thường, hơn nữa vóc người của hắn cao lớn, làm cho người khác có cảm giác đây là một người đỉnh thiên lập địa. Hơn nữa trên người hắn còn tản ra khí tức bá đạo làm cho không người nào có thể bỏ qua, cũng không thể dậy nổi lòng kháng cự, nhưng hắn lại có một khuôn mặt rất bình thường. Bởi vì phong cách trác tuyệt kia, tuy khuôn mặt bình thường nhưng cũng là hạc đứng trong bầy gà, huống chi nàng khẳng định người kia đang dịch dung.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của Mộ Dung Cẩm, người nọ chuyển con mắt qua nhìn lại, mà cái nhìn kia khiến trong lòng Mộ Dung Cẩm cảm thấy hoảng sợ, không nhịn được cảm thán. Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao có đôi mắt như vậy. Con ngươi tĩnh mịch, lại duy nhất màu đen nhánh, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như chúng sinh đều là con kiến mà thôi. Trong con ngươi kia trừ lạnh lẽo chính là vô tình. Người như vậy không phải là trụ cột vương thất cũng là bá chủ một phương, nàng nhất định không nên chọc vào ngươi này.

Trong khi Mộ Dung Cẩm còn đang suy tư, người kia đã bước đến trước bàn của nàng, giọng nói khiêm tốn: "Không biết cô nương có đồng ý cho tại hạ ngồi cùng bàn hay không?"

Mộ Dung Cẩm sững sờ, nhìn chung quanh một vòng mới phát hiện quán đã đầy khách, tất cả các bàn cũng đã đầy người. Vừa muốn trả lời "Được", nhưng đối diện với đôi mắt kia, tay Mộ Dung Cẩm khẽ nắm gân tay nổi lên, không nhịn được khẽ cau mày: Đáng chết! Loại cảm giác này là như thế nào? Vì sao nàng cảm thấy trên người nam nhân tản ra hơi thở nguy hiểm?

Mộ Dung Cẩm thu tay vào trong tay áo nắm thành quyền, trên mặt lạnh nhạt nói: "Chúng ta đã dùng xong, vị trí này để công từ ngồi!"

Dứt lời, kéo Mộc Hương và Đường Trúc rời khỏi.

Nam tử nhìn bóng lưng chạy trốn của ba người, lông mày khẽ nhíu lại: "Bạch Sơn, cô vương là ác lang mãnh hổ sao?"

Người tên Bạch Sơn không trả lời, mà nam tử cũng chỉ là tùy tiện nói, hoàn toàn không cần hắn phải trả lời. Nam tử lúc này mới nhớ lại dung mạo nữ tử kia, phát hiện ra hầu như là không nhớ được. Thứ duy nhất khiến hắn nhớ chính là cặp mắt bình tĩnh như nước của nàng, giống như hiểu rõ tất cả. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt đó trên người một tiểu cô nương! Chỉ là nàng rốt cuộc nhìn thấy cái gì, sao lại vội vàng tránh né như vậy?

Bên ngoài, Mộ Dung Cẩm và hai người lên xe ngựa mới phát hiện Mộc Hương không nói gì, nghi ngờ nhìn sang, lại thấy nụ cười trên mặt nàng không còn, còn có một loại cảm giác kinh sợ: "Làm sao thế?"

Mộc Hương ngập ngừng lắc đầu một cái, sau mới nói: "Tiểu thư, người mới vừa rồi là ai? Vì sao hắn vừa đi tới em lập tức có cảm giác như sắp chết?"

Mộ Dung Cẩm không trả lời, Mộc Hương thật ra rất nhát gan, vừa không có tâm tính gì, dễ dàng bị người làm cho kinh sợ. Mắt liễu hạ xuống, che đi ánh sáng, hi vọng về sau sẽ không gặp lại người này!  

  Chương 2: Phụ thân

Thiên Khải đế đô – Vân Đô

Ở phía nam hoàng thành Vân Đô, có một tòa phủ đệ sơn ngói đỏ, trước cửa có hai hung sư, môn đệ cao vút, vô cùng uy nghi. Trước cửa có hai hàng binh lính đứng nghiêm, phong cách trang trọng làm cho người đi qua cũng không khỏi phải cẩn thận, bên trên gắn tấm bảng sơn năm chữ vàng – Trấn Nam vương phủ tướng quân.

Bình thường phủ tướng quân không có thủ vệ trang nghiêm như vậy, chỉ trừ lúc đại tiểu thư hoặc tướng quân trở lại.

Một chiếc xe ngựa tầm thường dừng trước phủ, màn xe vén lên, Mộc Hương dẫn đầu nhảy ra ngoài, sau đó là Đường Trúc. Đường Trúc đứng ở một bên kéo màn xe ra, đỡ Mộ Dung Cẩm bước xuống.

Mộ Dung Cẩm mặc bộ váy áo trắng chậm rãi bước ra ngoài, đạp bục kê bước xuống đất. Lúc này mới ngước lên nhìn phủ đệ cao ngất, cuối cùng nở một nụ cười lạnh bạc, cất bước đi vào.

Nhìn thấy Mộ Dung Cẩm, binh sĩ giữ cửa mặt nghiêm túc cũng không nhịn được nhu hòa đi, khom lưng: "Đại tiểu thư!"

Mộ Dung Cẩm nhìn những binh lính đơn thuần, cười nhẹ: "Mọi người cực khổ rồi, tối nay khi có tiệc rượu cũng không cần giữ cửa, cùng nhau vào đi!"

Nghe vậy, bọn lính vui vẻ: "Cám ơn đại tiểu thư!"

Phải biết trong phủ tướng quân người có quyền lực nhất ngoại trừ tướng quân chính là đại tiểu thư. Khi đại tiểu thư lên tiếng, tướng quân cũng không phản đối. Hôm nay đại tiểu thư đã nói như vậy, tối nay họ có thể theo tướng quân uống rượu với nhau rồi. Như vậy họ làm sao có thể không vui mừng đây?

Cửa phủ to lớn mở ra, dọc đường đi cũng có thể thấy được những binh lính vừa trở về. Mọi người nhìn thấy Mộ Dung Cẩm đều nở nụ cười thân thiện, sau đó nói: "Đại tiểu thư mạnh khỏe!" Mộ Dung Cẩm luôn đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa, không nói lời nào nhưng cũng làm mọi người cực kỳ vui vẻ.

Đi tới phòng khách lớn nhất của phủ, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm, ba năm không nghe thấy, hết sức nhớ nhung! Mộ Dung Cẩm mỉm cười đi vào, quả nhiên nhìn thấy một phòng đầy nam nhân tùy tiện đang uống rượu, ngay cả rượu đổ lên trên người cũng không để ý, đoán chừng cũng do thói quen lôi thôi lếch thếch.

"A! Mộ Dung, khuê nữ nhà ta đã trở lại!"

"Ha ha! Tiểu nha đầu, ba năm không gặp con cao lên nhiều rồi, lại xinh đẹp hơn nha!"

Mộ Dung Cẩm cười khẽ: "Triệu thúc thúc ba năm trước đây thúc cũng nói như vậy nha!"

Phó tướng Triệu Thành 'ha ha' cười một tiếng: "Vậy sao? Lão Triệu ta không nhớ rõ!"

Mộ Dung Cẩm quay đầu nhìn nam tử hơn bốn mươi tuổi ngồi ở giữa, trong lòng đau nhói, người lại gầy đi. Mộ Dung Chinh thật ra chỉ ngoài bốn mươi nhưng bộ dáng của ông lại như hơn năm mươi tuổi rồi. Gió sương biên quan mài mặt ông thành gầy gò, nhìn già hơn rất nhiều. Chỉ có cặp mắt sáng kia vẫn như cũ, tỏ rõ ông là chiến thần bất bại Mộ Dung Chinh!

Mộ Dung Cẩm đi tới, khẽ gọi: "Phụ thân!"

Mộ Dung Chinh nhìn nữ nhi duy nhất của mình, tràn đầy vui mừng. Ban đầu ông nghe tin tức cả nhà Mộ Dung bị diệt gần như muốn nổi điên, nhưng trời cao đúng là không quá tuyệt đường người, để lại cho ông một nữ nhi bảo bối. Giơ tay lên sờ sờ đầu Mộ Dung Cẩm, lại siết chặt mặt nàng, an ủi: "Quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều!"

"Ha ha! Mộ Dung có phúc khí, có một khuê nữ tốt như vậy!"

"Mộ Dung, ngươi cũng không tốt nha. Nếu muốn tự phụ về nữ nhi của ngươi thì đi qua một bên, đừng khoe khoang trước mặt chúng ta. Đây không phải là làm cho những lão độc thân như chúng ta thấy thèm hay sao?"

"Ha ha!" Mộ Dung Chinh sảng lãng cười một tiếng: "Thấy thèm thì đi tìm một người thành thân đi, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu!"

"Được! Được! Lão Vương, chút tâm tư của người kia người nào không biết!"

Mọi người ồn ào cả lên, phó tướng vừa mở miệng nhất thời đỏ mặt, muốn giải thích nhưng không có cơ hội mở miệng, ngay cả cổ cũng đỏ. Mộ Dung Cẩm khẽ cười: "Các vị thúc thúc cũng đừng nói Vương thúc thúc nữa, không thì thúc ấy lại nổi giận!"

Vương Vũ là người đơn thuần nhất, đánh nhau cũng nhất. Đến lúc đó nóng nảy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nghe Mộ Dung Cẩm nói như vậy, Vương Vũ cũng không tức giận gì, chỉ không để ý gãi gãi đầu, nói: "Tiểu cô cô* nói như vậy là đang cười lão Vương ta rồi!"

"Thúc thúc nói oan cho con rồi!" Mộ Dung Cẩm giọng uất ức nói, nhất thời chọc cho một đám tướng lĩnh "ha ha" cười. Mộ Dung Cẩm lúc này mới nhìn qua người vẫn ngồi bên cạnh Mộ Dung Chinh, một nam tử có chút gầy gò, văn nhược. Hắn so với những tướng sĩ kia quả thật không chịu được một kích, nhưng hắn lại là người không thể thiếu trong quân đội Mộ Dung, cánh tay phải của Mộ Dung Chinh, quân sư Văn Tử Khiêm. Mộ Dung Cẩm lễ độ cười một tiếng: "Văn thúc thúc!"

Văn Tử Khiêm gật đầu một cái, sau đó lấy một chút đồ vật ở bên người ra, có kiếm làm bằng trúc, có cung, có châu chấu tre..., một đống thứ ly kỳ cổ quái. Cười ôn hòa với Mộ Dung Cẩm nói: "Đây là những thứ đám tiểu tử kia bảo ta mang về cho tiểu cô cô. Chúng biết lần này mình không thể trở về, cho nên làm những thứ này. Còn có gửi lời nhắn cho ta, nói là rất nhớ tiểu cô cô!"

Bởi vì quân đội đánh giặc sẽ chết rất nhiều người, mà người thân của bọn họ rất ít, phần lớn đều có cuộc sống gi¬an khổ. Nhất là những đứa bé kia, hơn phân nửa đều là tiểu khất nhi**. Cho nên Mộ Dung Chinh mang cô nhi quả mẫu sắp xếp đến một nơi, nếu như lớn lên những đứa bé kia nguyện ý gia nhập quân ngũ chính ông sẽ để bọn họ tiến quân, ba năm trước đây nhóm đầu tiên đã đi. Mà thời gi¬an đó đều là do Mộ Dung Cẩm chăm sóc bọn họ, cho nên có tình cảm đặc biệt sâu với Mộ Dung Cẩm, cũng không phải là tôn kính bình thường. Bọn họ không gọi là đại tiểu thư, mà gọi là tiểu cô cô, nói như vậy nghe thân thiết!

Đón lấy một đống đồ chơi, nụ cười trên mặt Mộ Dung Cẩm càng thêm sâu: "Bọn họ giờ sao rồi?"

Trả lời nàng là Mộ Dung Chinh: "Bọn họ được sắp xếp trong cùng một đội, nơi đó đều là những người trẻ tuổi, ở chung một chỗ tập trung huấn luyện. Căn cứ theo phương châm của quân sư, theo sở trường của mỗi người mà tiến hành phân tổ huấn luyện, đợi đến khi huấn luyện xong, nhất định trở thành một sư phụ như hổ như lang!"

Mộ Dung Cẩm nghe được như vậy cũng an tâm: "Con đi giúp mọi người một tay chuẩn bị bữa tiệc tối nay, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi ạ!"

Mộ Dung Cẩm vừa đi, tiếng cười trong phòng nhạt đi, Văn Tử Khiêm xoay cây bút lông sói không lúc nào rời tay mình, thở dài nói: "Mộ Dung, trời cao cuối cùng cũng ưu đãi ngươi nha, tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện!"

"Ai nói không phải đây?" Nếu như không có đứa bé này, sợ rằng hắn sẽ không được như bây giờ, chụp bả vai gầy yếu của Văn Tử Khiêm: "Ngươi đến giờ vẫn chưa lập gia đình, chắc chắn là cũng thấy thèm đi. Không bằng tìm một cơ hội để nha đầu kia bái ngươi làm nghĩa phụ. Đến lúc đó trong lòng ngươi cũng có người để nhớ nhung, ngươi thấy như thế nào?"

Văn Tử Khiêm nhoẻn miệng cười: "Ta sớm đã có ý tưởng này nhưng chỉ sợ ngươi nói ta đoạt nữ nhi của ngươi mới không mở miệng. Hôm nay ngươi đã nói vậy, ta sẽ không khách khí!"

Nghe vậy Triệu Thành cũng tham gia náo nhiệt: "Tướng quân, ngươi cũng không được một bên nặng một bên nhẹ! Chúng ta cũng rất thích tiểu cô cô, phải đối xử công bằng nha!"

Vương Vũ cũng nói: "Đúng vậy tướng quân, không được để cho một mình Tử Khiêm hưởng lợi!"

Văn Tử Khiêm lập tức xệ mặt xuống, ghét bỏ nói: "Đi đi đi, liên quan gì các ngươi? Cũng chỉ biết ồn ào!"

Nhất thời bên trong lại khôi phục tiếng ồn ào cười nói. Ngoài cửa Mộ Dung Cẩm còn chưa đi xa khẽ cười bước đi. 'Chuyện này rất tốt, không phải sao?'

[*] tiểu cô cô: Tiếng gọi chung, thân thiết của đàn bà con gái ngày xưa. Tục gọi con gái chưa chồng là cô.

[**] tiểu khất nhi: em bé ăn xin  

  Chương 3: Hi vọng và tinh thần phấn chấn của Mộ Dung quân

Bữa tiệc tối nay là do những phụ nhân cùng nhau làm, có người là người thân của quân sĩ, có người là con của những tướng sĩ đã vong trận. Nhưng bây giờ những thương cảm kia không còn, họ vui vẻ chuẩn bị bữa tiệc của phủ tướng quân, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, vui vẻ.

Thấy Mộ Dung Cẩm đi tới, các phụ nhân ngẩng đầu cười: "Tiểu cô cô đã về rồi!"

Mộ Dung Cẩm cười một tiếng: "Mọi người cực khổ rồi!"

"Nào có?" Các phụ nhân nở nụ cười, mà đôi tay cũng không ngừng công việc đang làm: "Chúng ta có thể làm cho bọn họ chút chuyện này thì cảm thấy rất vui vẻ."

Mộ Dung Cẩm dĩ nhiên biết tâm tình của các nàng, giơ tay lên muốn rửa rau lại bị một phụ nhân đỡ lấy: "Những thứ này chúng ta làm là được rồi, ngược lại những tiểu tử kia nhớ tiểu cô cô cực kỳ, tiểu cô cô đi nói chuyện với bọn chúng đi!"

"Mấy đứa nhà ta ngày nào cũng la hét muốn gặp tiểu cô cô!"

Nghe vậy Mộ Dung Cẩm rút tay về: "Như vậy ta đi tìm bọn chúng nói chuyện, nơi này gi¬ao cho mọi người!"

"Tiểu cô cô cứ yên tâm!"

Mộ Dung Cẩm đi ra khỏi nơi đó, đi tới sân nhỏ sát vách. Chưa bước vào đã nghe thấy tiếng trẻ nô đùa, chuyển qua một khúc quẹo tất cả hình ảnh trong sân đều thu hết vào mắt. Có chừng mấy chục đứa bé, hơi hai mươi đứa chỉ bảy, tám tuổi, cùng vây quanh một chỗ náo thành một đoàn. Mười mấy đứa lớn hơn đứng thành ba hàng, trong tay cầm đao kiếm bằng gỗ. Trước mặt bọn chúng là Đường Trúc đang cầm một thanh kiếm từng chút từng chút dạy từng chiêu thức cho chúng. So với bình thường luôn lạnh lùng, Đường Trúc lúc này có vẻ nghiêm túc hơn.

Chợt một tiếng "oa" vang lên hấp dẫn Mộ Dung Cẩm, quay đầu nhìn lại, đã thấy Mộc Hương đang trêu chọc một đứa trẻ không tới hai tuổi. Đứa bé đang học đi, nàng ta luôn đứng trước mặt ngăn nó, đứa bé kia quýnh lên khóc vang.

"Ai! Đệ đừng khóc! Làm sao đệ có thể như vậy. Tỷ chỉ trêu chọc đệ chút thôi, tỷ sẽ để cho đệ đi mà, đừng khóc nữa được không?" Mộc Hương vội vàng xin tha, thật không biết phải làm như thế nào với những đứa bé đang khóc.

"Tiểu cô cô!" Không biết là người nào vui mừng hô lên tiếng, nhất thời ánh mắt mọi người chuyển qua. Những đứa trẻ bảy, tám tuổi vây lại, bao quanh Mộ Dung Cẩm, trên mặt mọi người đều là vui mừng: "Tiểu cô cô, người đã về rồi!"

"Tiểu cô cô, bọn đệ rất nhớ người."

"Tiểu cô cô, đệ đã học thuộc lòng quy tắc đệ tử rồi!"

"Tiểu cô cô!..."

Mộ Dung Cẩm kiên nhẫn nghe bọn chúng nói xong, sau đó sờ đầu từng người tỏ vẻ tán thưởng, chúng được khen rất vui mừng. Những đứa trẻ mười mấy tuổi đang tập võ cũng chạy lại, không như những đứa kia nhưng sự vui mừng thì không lời nào có thể miêu tả được. Mộ Dung Cẩm gật đầu mỉm cười với chúng, năm nay bọn chúng sẽ nhập quân, đây là thời gi¬an cuối cùng chúng ở Mộ Dung phủ.

"Oa......" Một tiếng khóc động trời vang lên, tiểu oa nhi dùng cách này để nhắc nhở sự hiện diện của nó. Mộc Hương luống cuống dở khóc dở cười, nàng không biết mình lại trêu chọc gì tên sát tinh này rồi.

Thấy tiểu oa nhi không chịu ngậm miệng, mọi người nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám đi trêu chọc tiểu tử kia. Mộ Dung Cẩm khom lưng, ngoắc ngoắc tay, cười nhẹ một tiếng: "Ngoan! Tới đây!"

Sau một khắc, như kỳ tích xuất hiện, tiểu tử kia lẫm chẫm từng bước từng bước đi tới chỗ Mộ Dung Cẩm, đôi tay dang ra, đột nhiên nở nụ cười, còn phát ra tiếng "khanh khách, khanh khách". Rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Mộ Dung Cẩm, chỉ kém một bước tự nhiên cả người ngã xuống ôm lấy bắp chân của nàng thật chặt không buông tay. Thấy vậy cả một bầy con nít đều nở nụ cười, ngay cả Đường Trúc cũng không nhịn được nở một nụ cười yếu ớt, chỉ có Mộc Hương tức giận thở phì phò nhìn tiểu quỷ đang cười đến rực rỡ kia, đây là phân biệt đối xử mà.

Mộ Dung Cẩm cười một tiếng, khom lưng bế đứa bé lên, dù còn rất nhỏ nhưng cũng khá nặng. Bị Mộ Dung Cẩm bế lên, tiểu tử kia càng cười vui vẻ hơn, đôi tay tự giác ôm lấy cổ của Mộ Dung Cẩm, cái miệng nhỏ nhắn tới gần, thơm "chụt" một cái. Trong khi nó còn đang rất vui mừng thì lập tức nghênh đón vô số ánh mắt ước ao ghen tị, mọi người cùng chung tiếng lòng: "Chúng ta cũng muốn thơm tiểu cô cô!"

Mộ Dung Cẩm tự dưng bị tiểu tử này "vô lễ", có chút dở khóc dở cười, điểm một cái lên cái mũi đáng yêu: "Cái tên tiểu tử này, sau này không cho làm vậy nữa, còn như vậy là không lấy được nương tử đâu!"

Không biết tiểu tử kia nghe hiểu được bao nhiêu, lập tức lại cười "khanh khách, khanh khách".

"Cái đó...... Tiểu cô cô......" Có người đứng ở sau lưng gọi nàng, Mộ Dung Cẩm quay người, thấy một vị phụ nhân có chút thận trọng xoa xoa tay, muốn nói nhưng lại ngượng ngùng mở miệng.

"A di có điều gì cứ nói đi!"

Phụ nhân do dự một chút, nhìn đứa bé trong ngực Mộ Dung Cẩm nói: "Con của tiểu phụ còn chưa có tên. Phu quân và tiểu phụ đều không biết chữ, cũng không biết đặt tên gì, cho nên muốn xin tiểu cô cô đặt tên giúp!"

"Đặt tên à?" Mộ Dung Cẩm nhìn đứa bé trong ngực một chút, nó giờ phút này cũng không cười nữa, thẳng tắp nhìn Mộ Dung Cẩm, thật giống như đang chờ mong. Mộ Dung Cẩm nhìn đám đông một lượt rồi nói: "Gọi là Diệu Hi* đi! Húc Nhật Đông Thăng**, ngụ ý hi vọng và tinh thần phấn chấn!"

[*] Diệu Hi: ánh nắng ban mai.

[**] Húc Nhật Đông Thăng: mặt trời mọc ở hướng đông

Bây giờ Mộ Dung Cẩm vẫn không biết, bởi vì nàng đặt cái tên này khiến cho đứa bé trong ngực nàng khắc ghi cả đời. Cũng chỉ dẫn nó trở thành một chiến thần đời mới của Mộ Dung quân!

Phụ nhân vui đến nỗi bật khóc: "Cám ơn tiểu cô cô!"

Mộ Dung Cẩm nhìn về những đứa trẻ khác, cuối cùng ánh mắt rơi vào những đứa bé lớn hơn: "Các đệ đều là hi vọng của Mộ Dung quân, tương lai của Mộ Dung quân, huy hoàng ngày sau của Mộ Dung quân nằm ở trong tay của chính các đệ!"

Đứa bé lớn nhất mười lăm tuổi gần tuổi với Mộ Dung Cẩm nhất, nghe vậy trịnh trọng gật đầu: "Tiểu cô cô yên tâm, về sau bọn đệ nhập quân sẽ nghiêm túc huấn luyện, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu cô cô mất thể diện!"

"Bọn đệ cũng vậy, bọn đệ sẽ trở thành binh lính tốt nhất!"

Mộ Dung Cẩm cười, gật đầu với mọi người bày tỏ sự khẳng định: "Ta tin tưởng các đệ, cũng như các đệ tin tưởng ta."

"Vâng!" Mọi người đáp lời vang dội, trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ. Mộ Dung Cẩm tinh tế nhìn nét mặt mỗi người, cảm thụ sự tin tưởng và hi vọng của tất cả mọi người, những thứ kia giống như là một tia sáng sáng ngời nhất, chiếu vào tận sâu trong lòng nàng.

Sắc trời vừa tối, bữa tiệc đã bắt đầu. Trong khoảng sân trống của Mộ Dung phủ, ở giữa có một đống lửa lớn, chiếu sáng cả bốn phía. Những chiếc bàn dài vây quanh thành từng vòng quanh đống lửa, phía trên bày đầy thức ăn và rượu ngon. Tối nay là buổi tối bọn họ thả lỏng tinh thần nhất.

Các binh lính đều đã ngồi vào vị trí, những đứa bé thì ngồi xen giữa, nhiều đứa thì ngồi ở trong lòng các tướng sĩ. Rất nhiều binh lính không thể cưới vợ sinh con cho nên cực kỳ yêu thích những đứa bé này. Mỗi lần nhìn thấy luôn muốn bế lên thân thiết với chúng một phen. Cũng may những đứa trẻ cũng rất yêu thích bọn họ cho nên cũng không sợ, mặc cho bọn họ ôm, còn có thể ngọt ngào gọi 'thúc thúc'. Nhất thời khiến cho các binh lính cười to.

Văn Tử Khiêm mỉm cười nhìn khung cảnh ấm áp này, nâng chén lên uống một hớp, trong phút chốc không nói lên được cảm giác khoan khoái dễ chịu ở trong lòng. Vừa nhấp một ngụm lập tức nhận ra vị thuốc nhàn nhạt trong rượu, ngạc nhiên nhìn về Mộ Dung Cẩm đang ngồi cạnh Mộ Dung Chinh: "Tiểu cô cô, rượu này là do con cất ư?"

Mộ Dung Chinh cũng nếm ra mùi vị: "Mùi vị giống rượu mạnh, nhưng uống vào không có cảm giác khó chịu, ngược lại sảng khoái tinh thần, rượu ngon!"

Mộ Dung Cẩm mỉm cười với Văn Tử Khiêm, gật đầu một cái: "Đây là rượu thuốc con cất đã được ba năm, không giống những loại rượu bình thường kia, chỉ chuyên dùng để uống. Cháu ủ bằng ngũ cốc vẫn thường ủ rượu nhưng kết hợp thêm ít dược liệu. Rượu mặc dù là rượu mạnh nhưng lại không ảnh hưởng đến cơ thể, ngược lại có tác dụng giúp tăng cường thân thể."

"Tiểu cô cô thật lợi hại!" Văn Tử Khiêm cảm thán, Mộ Dung Cẩm là người tốt nhất, thiện lương nhất đồng thời cũng là đứa bé có năng lực nhất mà ông đã từng gặp. Mười sáu tuổi, nàng lại khiến cho cả Mộ Dung quân tôn kính. Không phải vì nàng là đại tiểu thư mà bởi vì nàng là tiểu cô cô. Nàng vì Mộ Dung quân chuẩn bị dược liệu tốt nhất, chuẩn bị lương thực sung túc nhất, còn chuẩn bị mọi việc chu toàn trước sau, làm cho tất cả các binh lính không phải phiền lo cho người nhà. Lại nói, người quân sư như hắn cảm thấy mình cũng không bằng.

Mộ Dung Cẩm khiêm tốn cười cười: "Văn thúc thúc quá khen! Chỉ là thân thể Văn thúc thúc không được tốt, nên uống nhiều một chút mới có lợi!"

Văn Tử Khiêm gật đầu một cái tỏ ý đã nhớ, mà Mộ Dung Chinh uống ực một hớp rồi nói: "Nếu như uống nhiều loại rượu này quá, về sau uống những loại rượu thô kia chẳng phải sẽ mất hết mùi vị?"

"Chuyện này phụ thân không cần lo lắng! Con đã chuẩn bị xong rượu pha với dược liệu, chia thành nhiều bọc nhỏ. Đến lúc đó mang đến quân đội, đổ từng bọc vào trong rượu, không quá mười ngày sẽ có mùi vị như thế này. Những dược liệu kia bởi vì không đủ thời gi¬an ủ với rượu nên sẽ không có được hiệu quả tốt nhất, nhưng vẫn rất tốt đối với cơ thể!"

Nghe vậy Mộ Dung Chinh dừng tay lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn nữ nhi của mình. Trong lòng lại cảm thán một lần nữa, đây là trời cao bồi thường cho hắn sao? Khiến hắn mất đi người nhà, nhưng lại có một nữ nhi thông tuệ như vậy. Nàng chống đỡ mọi việc sau lưng hắn, không để hắn phải lo âu chuyện gì. Còn chăm sóc gia quyến của những binh lính kia rất tốt, khiến Mộ Dung quân chung một lòng. Hôm nay lại vì bọn họ suy tính mọi chuyện.

Rõ ràng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng không ai coi nàng là một đứa trẻ. Ngược lại là tâm phúc của mọi người, so với người là tướng quân như ông còn có uy hơn! Nghĩ tới đây Mộ Dung Chinh cũng không biết nên cười hay là thở dài!  

  Chương 4: Nghĩa phụ

Buổi tiệc vẫn tiếp tục, qua ba tuần rượu, đã sớm có người gục xuống, có người tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, huyên náo vui mừng. Mà những đứa trẻ kia càng thêm vui vẻ nắm tay nhau vây quanh đống lửa nhảy múa, những người còn lại cầm đũa gõ chén bát, hát bài ca dao không rõ tên ở biên quan.

Mộ Dung Cẩm mỉm cười nhìn cảnh tượng này, ánh mắt dời sang bên cạnh, lại thấy Mộc Hương uống rượu đỏ cả mặt, ôm vò rượu ngã vào ngực Đường Trúc. Đường Trúc cau mày bất mãn nhìn chằm chằm, nhưng vẫn không đẩy nàng ra. Ánh mắt của Mộ Dung Cẩm lại dời đi, nhìn vào trung tâm, thấy những tướng lĩnh cũng chạy vào nhảy múa cùng với những đứa trẻ, ngày càng nhiều người gia nhập vây quanh đống lửa, bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ nữa.

"Cẩm nhi qua năm nay con đã mười sáu rồi phải không?" Mộ Dung Chinh đột nhiên lên tiếng nói, Mộ Dung Cẩm hơi sững sờ, cười nói: "Phụ thân muốn nói gì?"

Mộ Dung Chinh giơ tay lên, mang theo những vết chai sạn trên tay sờ đầu Mộ Dung Cẩm, đau lòng áy náy nói: "Ta không phải là phụ thân tốt, không cách nào chăm sóc tốt cho con, ngược lại con lại phải quan tâm ta. Hôm nay mới nhớ tới đã ngần ấy năm, mà người phụ thân này lại không làm gì được cho con cả!"

Mộ Dung Cẩm ấm áp cười một tiếng: "Phụ thân không cần phải áy náy, trong lòng nữ nhi, phụ thân là anh hùng đỉnh thiên lập địa, là một vị tướng quân không người nào có thể so sánh. Ngay cả khi chúng ta không thể lúc nào cũng ở chung một chỗ nhưng nữ nhi vĩnh viễn đứng ở sau lưng phụ thân, không để phụ thân lo lắng cho sau này. Nếu thật sự phụ thân muốn vì con làm cái gì đó thì chỉ cần phụ thân sống thật khỏe mạnh, đừng để nữ nhi một mình sống trên đời này là được!"

Nghe vậy, ngay cả nam tử nhiệt huyết cũng không nhịn được ướt hốc mắt, quay đầu lau đi viền mắt ướt dính, nặng nề gật đầu với Mộ Dung Cẩm: "Yên tâm, con là nữ nhi duy nhất của ta, ta làm sao có thể để cho con một mình!"

Một bên Văn Tử Khiêm cũng rất cảm động, trong mắt tang thương và mờ ướt, nén xuống nghẹn ngào trong cổ họng, nói: "Mộ Dung, tiểu cô cô sang năm làm lễ trưởng thành, đáng tiếc chúng ta không cách nào trở về. Không bằng ngay bây giờ, trước mặt đông đảo binh lính ở đây làm chi lễ, ngươi thấy sao?"

"Đề nghị hay!" Triệu Thanh Nhất đang ở bên uống rượu kêu lên: "Chúng ta có thể chứng kiến lễ trưởng thành của tiểu cô cô chính là phúc khí của chúng ta!"

Các tướng lĩnh khác trở về chỗ của mình cũng phụ họa: "Được, tướng quân, người để cho chúng ta chứng kiến nha. Nếu để đến năm sau sợ rằng không ai thấy được!"

"A, tiểu cô cô trưởng thành!" Những đứa trẻ vỗ tay ồn ào lên.

"Cấp lễ sao?" Mộ Dung Cẩm đầu tiên là sững sờ, dưới đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, mang theo một tia khát vọng. Cho đến bây giờ nàng cũng không có nghĩ đến tuổi của mình, bởi vì nàng hầu như không hề để ý đến. Nhưng giờ mọi người nhắc đến, ngược lại nàng lại có chút kích động, chẳng lẽ bởi vì có người thân bên cạnh quan tâm sao?

Trong lúc mọi người còn đang mong đợi nhìn Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Cẩm đứng lên, trước mắt bao nhiêu người tháo tóc của mình ra, sau đó đi tới trước Mộ Dung Chinh, hai chân quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, mỉm cười gọi: "Phụ thân!"

Mộ Dung Chinh không cười ngược lại thái độ có chút nặng nề. Nhưng hơn hết là cảm thán, đứng lên trong ánh mắt mong chờ của mọi người, từ trong ngực lấy ra một cây trâm ngọc, nói: "Đây vốn là di vật duy nhất của mẫu thân con, hôm nay ta dùng nó để làm lễ cho con, chắc hẳn mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng thấy yên lòng!"

Mộ Dung Cẩm không nói gì, chỉ hơi cúi đầu. Một bên sớm có người đi ra ngoài cầm lược đưa cho Mộ Dung Chinh. Mộ Dung Chinh dùng đôi tay có chút vụng về cầm lược chải đầu cho Mộ Dung Cẩm, có lúc kéo Mộ Dung Cẩm rất đau, nhưng long mày nàng cũng không nhíu lại, nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Không ai biết giờ khắc này trong lòng Mộ Dung Cẩm hạnh phúc cở nào, vị mẫu thân trong lời nói của Mộ Dung Chinh nàng hoàn toàn không để ý, cho dù cây trâm ngọc này cài trên đầu nàng, nhưng nàng chỉ quan tâm một người là phụ thân Mộ Dung Chinh vụng về lại đỉnh thiên lập địa này của nàng. Nàng nghĩ, đây chính là ưu đãi của ông trời đối với nàng, kiếp trước nàng chịu tất cả đau khổ, kiếp này có một phụ thân như vậy, thế cũng đủ rồi!

"Tốt!" Khi Mộ Dung Chinh cài cây trâm xong, lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

Mộ Dung Chinh khom lưng đỡ Mộ Dung Cẩm đứng lên từ trên mặt đất, vui mừng cười nói: "Nữ nhi của ta hôm nay đã trưởng thành rồi, sau này chính là người lớn!"

"Ha ha!"

Lời nói của Mộ Dung Chinh khiến mọi người đều cười vui, người người chạy đến chúc mừng. Mà Mộ Dung Cẩm chú ý đến trong đám người có Văn Tử Khiêm, ánh mắt hâm mộ lóe lên trong mắt ông vừa vặn rơi vào mắt nàng. Mộ Dung Cẩm suy tư một chút, đi tới gần ông, trong khi ông vẫn còn kinh ngạc, Mộ Dung Cẩm nói: "Văn thúc thúc vẫn luôn đối đãi con như nữ nhi ruột thịt của mình. Nếu như Văn thúc thúc không ngại hôm nay con muốn lạy Văn thúc thúc làm nghĩa phụ. Không biết Văn thúc thúc có nguyện ý hay không?"

Trên mặt Văn Tử Khiêm cả kinh, có chút không thể tin được: "Đại tiểu thư nói thật sao?"

Mộ Dung Chinh đi tới, vỗ vỗ vai Văn Tử Khiêm: "Tử Khiêm! Đây không phải là tâm nguyện của ngươi hay sao? Hôm nay trước mặt mọi người, hãy thu nha đầu Cẩm nhi này. Về sau có nhiều phụ thân thương nàng, không phải tốt hơn sao?"

"Chuyện này......" Có lẽ là niềm vui đến quá đột ngột, việc đang diễn ra cũng làm cho một đời quân sư tay chân luống cuống.

"Quân sư đừng từ chối, người nào mà chẳng biết ngươi vẫn mơ ước nữ nhi bảo bối của tướng quân. Hôm nay cho ngươi cơ hội, quân sư còn làm kiêu!"

"Đúng vậy, tới lão Vương ta đây có muốn cũng không có cơ hội đấy!"

Văn Tử Khiêm cầm bút lông sói càng chặt, hồi lâu mới tiêu hóa xong tin mừng đột nhiên xuất hiện này. Từ trên người tìm hồi lâu, vẫn như cũ không tìm được thứ gì có thể coi là quà tặng, hơi lúng túng: "Ta không ngờ hôm nay có thể như vậy, cũng không có chuẩn bị quà cẩn thận!"

Mộ Dung Chinh buông tiếng thở dài: "Ngày thường cũng không bao giờ thấy ngươi gà mẹ như vậy, tặng quà chẳng qua là ngoài mặt , quý giá đến đâu, có thể hơn được với tình phụ tử sao? Cần gì câu nệ!"

Văn Tử Khiêm cười khẽ: "Là ta không tốt, lễ vật là không thể thiếu, hiện tại không có, về sau có cơ hội nhất định ta sẽ bù cho con!"

Mộ Dung Cẩm quỳ xuống, nghiêm túc cúi đầu: "Cẩm nhi bái kiến nghĩa phụ!"

Lần này Văn Tử Khiêm rất kích động, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Sau đó vội vàng vươn tay đỡ Mộ Dung Cẩm lên, đâu còn có nửa phần tỉnh táo của quân sư, hoàn toàn là một phụ thân đang kích động.

"Hic...!" Vương Vũ cũng lau nước mắt theo, ôm cổ Triệu Thành bên cạnh: "Lão Triệu, mắt của ta đỏ hết rồi, ta làm sao bây giờ?"

Triệu Thành liều mạng đẩy hắn ra: "Ngươi đỏ mắt? Lão Triệu ta cũng đỏ mắt đây nè, ta tìm ai khóc đây?"

Lời của hai người chọc vui mọi người, tất cả cùng nhau nở nụ cười, lập tức lại khôi phục không khí vui vẻ hòa thuận.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng la to: "Thái tử giá lâm!"  

  Chương 5: Thái tử Đông Phương Trạch

"Thái tử giá lâm!"

Nghe thấy tiếng kêu tất cả tiếng nói cười đều ngưng, mọi người đều nghi ngờ không biết tại sao thái tử lại tới. Chỉ là nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng khi bóng dáng của thái tử xuất hiện, mọi người đều đồng thời quỳ lạy: "Tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!"

"Ha ha! Đều đứng lên đi! Bản thái tử chẳng qua là nghe nói trong phủ tướng quân có tiệc, cho nên đặc biệt tới tham gia náo nhiệt, mọi người không cần phải thận trọng!" Dứt lời, tự mình đi tới đỡ Mộ Dung Chinh: "Mộ Dung tướng quân đứng dậy đi!"

"Tạ thái tử điện hạ!"

Mọi người cùng đứng dậy, lập tức có người sắp xếp vị trí cho thái tử, thái tử vung tay lên: "Tất cả mọi người đều ngồi đi!"

"Tạ thái tử!"

Mọi người ai về vị trí ấy, cũng không có cười đùa nói chuyện như trước, cả bữa tiệc như trầm xuống, Mộ Dung Cẩm tìm Đường Trúc: "Đưa bọn trẻ ra ngoài hết đi!"

Đường Trúc gật đầu một cái lĩnh mệnh đi, Mộ Dung Cẩm lúc này mới ngẩng đầu nhìn phụ thân đang nói chuyện với thái tử Đông Phương Trạch. Thái tử Đông Phương Trạch là trưởng tử của đương kim hoàng thượng, cũng là con trai trưởng của hoàng hậu, là thái tử danh chính ngôn thuận của vương triều Thiên Khải. Mà thái tử là người xuất chúng, ngũ quan tuấn tú, phong cách tao nhã, lịch sự, trên mặt luôn mang nụ cười nhẹ, cao quý nhưng không lộ vẻ xa cách, làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Long bào minh hoàng thái tử mặc trên người hắn không hề lộ ra vẻ trần tục, ngược lại toát ra sự cao quý của người kiêu ngạo. Thái tử không chỉ có bề ngoài, hắn còn thông minh tài trí hơn người, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung bất phàm, hơn nữa không dùng quyền thế đè ép người, là người khiêm tốn, luôn có danh tiếng tốt với tất cả mọi người. Có thể nói hắn là một người hoàn mỹ để kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Nhưng hoàn mỹ có thể nói lên tất cả hay sao? Theo Mộ Dung Cẩm biết, đương kim hoàng thượng có tất cả mười bảy người con, hoàng tử có mười người, trong đó có thể đoạt vị thì có năm. Nghĩ đến hắn có thể ngồi lên ngôi vị thái tử này cũng không phải dễ dàng.

Như nhận thấy được quan sát của Mộ Dung Cẩm, Đông Phương Trạch xoay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Cẩm trong nháy mắt sững sờ, ngay sau đó cười ôn hòa một tiếng: "Chắc hẳn vị này là thiên kim của Mộ Dung tướng quân?"

Mộ Dung Cẩm không có trả lời, chỉ hơi cúi người chào một cái, sau đó rũ hai mắt xuống, thật giống như là thiên kim tiểu thư sợ thấy người lạ.

Mộ Dung Chinh cũng không muốn thái tử chú ý đến con gái của mình, giơ ly rượu lên: "Thái tử hôm nay hạ mình giá lâm, làm cho hàn xá có thêm sinh khí, thần kính thái tử một ly!"

Câu hỏi bị xem nhẹ, Đông Phương Trạch hơi không vui nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, cầm ly rượu lên: "Tướng quân và các vị tướng sĩ vì dân chúng luôn ở biên quan, càng vất vả công lao càng lớn, bổn điện mới là người nên kính các vị mới phải!"

Thời điểm mọi người ngồi hàn huyên, Mộ Dung Cẩm lặng lẽ lui về phía sau, cuối cùng rời khỏi đám người. Cô không muốn trêu chọc những vị vương công quý tử trong những ngày ở đây, có gì tránh được thì nên tránh!

Rời khỏi bữa tiệc, Mộ Dung Cẩm đi đến nơi bọn trẻ đang ở, những phụ nhân kia nấu chút đồ ăn khuya cho bọn chúng. Khi nãy bọn chúng cũng không ăn được gì nhiều hiện tại được ăn rất vui. Nhìn thấy Mộ Dung Cẩm đang đi tới, lập tức mời: "Tiểu cô cô, mau tới đây nếm thử một chút, thịt xào này ăn rất ngon!"

Mộ Dung Cẩm khẽ cười rồi ngồi xuống, ôm đứa bé bên cạnh vào lòng, lau vết mỡ trên mặt nó: "Buổi tối ăn tám phần no thôi, nếu không khi đi ngủ sẽ đau bụng đấy!"

"Bọn đệ nghe tiểu cô cô!"

Mộ Dung Cẩm cười cười nhưng không nói thêm cái gì. Thật ra thì nàng đang nghĩ chuyện khác, thái tử đột nhiên giá lâm, rốt cuộc không biết có chuyện gì. Mặc dù nàng có thể đoán được đại khái là gì, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Rời khỏi những tiểu tử kia, Mộ Dung Cẩm không tự chủ đi đến vườn hoa tương đối vắng vẻ phía sau. Vườn hoa trong phủ Mộ Dung không trồng các loại hoa đẹp giống vườn hoa nơi khác, mà hoa trong vườn loại nào cũng có thể làm thuốc, dù tùy ý nhổ một đám cỏ nhỏ cũng đều là dược liệu.

Đi trên hành lang, giàn hoa trên trần rũ xuống thành rèm hoa thiên nhiên, bên trên điểm những bông hoa nhỏ li ti, ngược lại trông rất đẹp.

Mộ Dung Cẩm nhìn chằm chằm vườn hoa cách đó không xa, ánh mắt lại không biết nhìn về phương nào, đợi đến khi hồi phục tinh thần đột nhiên phát hiện có người nhìn mình, cả kinh trong lòng. Quay đầu lại thấy là Đông Phương Trạch, nhất thời thu lại cảm xúc, khom mình thật thấp hành lễ.

Không người, Đông Phương Trạch đi về phía nàng, đôi giày thêu Tường Vân Long dừng lại ở trước mặt nàng, giọng nói như dòng suối róc rách chảy từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Mộ Dung tiểu thư dường như không thích bổn điện, nhìn bổn điện một cái, mở miệng nói một câu cũng không nguyện ý?"

Mộ Dung Cẩm nghe thấy vậy, thân thể lại cúi thấp hơn nữa, tiếng nói mang tới cảm giác sợ hãi: "Thần nữ sợ hãi, điện hạ tư thế thiên nhân, không phải là người thần nữ có thể nhìn, cũng sợ lỡ lời làm điện¬ hạ tức giận, cho nên mới không dám mở miệng!"

Đông Phương Trạch cười nhẹ, ánh mắt cũng không cách người trước mắt, nhìn vào đầu nàng, giống như là muốn nhìn ra cái gì: "Lời ngươi vừa nói xong lại làm cho bổn điện thấy mồm miệng ngươi lanh lợi, tốt lắm! Miễn lễ, bổn điện cho phép ngươi nhìn mặt bổn điện."

Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ, đành phải ngẩng đầu lên, trong mắt là bộ dáng e ngại, thấy Đông Phương Trạch cau mày: "Đại tiểu thư không làm được gì của nhà Mộ Dung chính là dáng vẻ này sao?"

Thân thể Mộ Dung Cẩm chấn động, nhất định đối phương có chuẩn bị mà đến. Nghĩ là đã điều tra kỹ về nàng rồi, sau một khắc thì nghe thấy Đông Phương Trạch nói tiếp: "Bổn điện cũng không phải lang sói mãnh hổ, Mộ Dung tiểu thư không cần thiết phải sợ ta như rắn rết. Tin tưởng những đứa bé kia cũng không mong muốn nhìn tiểu cô cô như vậy, ý Mộ Dung tiểu thư thì sao?"

Đông Phương Trạch nói xong, xoay người rời đi, giống như sự xuất hiện của hắn chỉ là để nói với Mộ Dung Cẩm, ta đã sớm biết tất cả, ngươi không cần phải giả vờ với ta. Nhưng hắn cũng không lộ ra ý đồ hay ác ý gì, thật làm cho người khác không thế đoán được ý nghĩ của hắn. Nhìn bóng lưng Đông Phương Trạch dần dần biến mất, vẻ mặt hèn nhát của Mộ Dung Cẩm dần dần nhạt đi, đổi thành khuôn mặt cười nhạt, ba phần lạnh lùng, năm phần tà mị, còn dư lại là hai phần vô tình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro