Chương 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thần Toán Trở Về

"Tử Khâm, mặc dù con là con gái của chúng ta, nhưng chúng ta nuôi Tiểu Huyên mười lăm năm, có cảm tình sâu đậm với con bé, con bé từ nhỏ quen cuộc sống giàu sang, không thể chịu được cực khổ giống con, cho nên  đại tiểu thư Doanh gia vẫn là Tiểu Huyên."

"Quả thực đã khiến con chịu ấm ức, nhưng con thiện lương như vậy, mẹ biết con chắc chắn sẽ không để trong lòng, yên tâm đi, những thứ con nên có cũng sẽ không thiếu."

"Cái gì? Cô cũng muốn đi, cô đang đùa sao? Người ta là danh viện, ngay cả một khúc piano cô cũng không biết, đi tới đó chỉ làm mất mặt."
Trong giấc mơ là những hình ảnh hỗn loạn cùng lời nói ồn ào.

Mấy giây sau, Doanh Tử Khâm mới hoàn toàn tỉnh lại.

Hàng mi khẽ động, mở đôi mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là phòng bệnh màu trắng, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

"A, cô tỉnh rồi sao?" Giọng nói châm chọc truyền tới từ đỉnh đầu, "Tôi tưởng là cô chết rồi chứ, đừng nhúc nhích, động cái gì chứ? Kim chạy ngược thì sao?"

Một tay ghì cô xuống, ấn mạnh vào vết thương của cô.

Nhưng mà trên mặt cô gái lại không biểu lộ chút đau đớn nào, cô lật cổ tay, liền đè ngược cái tay kia lên tủ đầu giường.

Người kia lập tức bị đau, thét lên: "Cô có bị điên không?!"

"Tiểu Khâm!" Trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi khác, ả kinh hãi, bước lên phía trước, "Đây là bác sĩ Lục, không phải muốn hại cháu."

Cô gái quay đầu, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc lộ ra, ốm yếu, không chút tinh khí.

Nhưng  ngũ quan lại hết sức tinh xảo, đẹp nhất là đôi mắt phượng, khẽ chuyển, liền có chút ánh sáng lướt qua, phù thúy lưu đan, chớp tắt.

Nó mang theo sức mê hoặc cực lớn khiến người ta thất thần.

Ánh mắt người phụ nữ lấp lóe, quan tâm nói: "Tiểu Khâm, cháu còn chỗ nào khó chịu không?"

Cô gái không nói gì, nhưng tay lại nới lỏng. Bác sĩ Lục xoa xoa cổ tay, trách cứ: "Quả nhiên là sói mắt trắng không có giáo dục."

Doanh Tử Khâm ngước mắt, mắt phượng hẹp dài nhuộm sương.

Giọng của cô khi mới tỉnh dậy khàn khàn, nhiều thêm vài phần mông lung lạnh lùng: "Xin lỗi, vừa mới tỉnh lại, còn tưởng là bị chó cắn."
Bác sĩ Lục: "Cô."

"Được rồi, Tiểu Khâm đã xin lỗi, đừng ồn ào nữa." Người phụ nữ khuyên, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách, "Tiểu Khâm, thật xin lỗi, nếu như không phải bệnh của cô, cháu cũng không cần truyền máu cho cô, không ngờ lần này lại  hại cháu ngất đi."

"Cô ta đáng bị như vậy!" Bác sĩ Lục lộ vẻ chán ghét, "Không phải cô ta là con nuôi đáng thương của nhà họ Doanh sao? Cô còn tìm tôi tới chăm sóc cho cô ta sao?"

Người phụ nữ thở dài: "Tiểu Khâm chịu khổ quá nhiều rồi, sao có thể so với Tiểu Huyên?"

"Không thể so được." Bác sĩ Lục cười khinh thường, "Nghe em trai tôi nói, cô ấy là học sinh lớp 11, cũng không giống như sói mắt trắng nào đó, dựa vào tiền để vào lớp ưu tú, khiến lớp từ đứng thứ hai hụt xuống 300 điểm, thật là mất mặt."

Người phụ nữ nhíu mày: "Đừng nói vậy, Tiểu Khâm cũng đứng hạng nhất ở trường cũ."

Bác sĩ Lục khịt mũi coi thường: "Hạng nhất huyện thành, ngay cả hạng hai cũng không đậu."

Nhưng mà, cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không ảnh hưởng tới Doanh Tử Khâm, cô tùy ý liếc mắt nhìn người phụ nữ, trong đầu liền xuất hiện một cái tên -- Doanh Lộ Vi.

Cô nhỏ của cô, năm nay 25 tuổi, là nhất viện Thượng Hải, và là nghệ sĩ piano nổi tiếng của Trung Quốc.

Bởi vì đột biến gien, Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông hiếm gặp.

Bệnh nhân mắc bệnh này một khi bị thương liền sẽ không ngừng chảy máu, khó mà khép lại, hon nữa nhóm máu của ả ta còn là Rhnull quý hiếm, cực kỳ khó ghép, đến nay vẫn chưa có thuốc chữa khỏi hoàn toàn.

Doanh Tử Khâm nhìn cổ tay mảnh khảnh thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu của mình, vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng tặc lưỡi: "Chậc."

Cô chết ở thế giới Tu Linh, nhưng lại trở lại trái đất nơi cô đã từng đặt chân đến.

Sau khi ngủ gần mười bảy năm, bây giờ ý thức và ký ức của cô mới hoàn toàn thức tỉnh.

Tên của cô vẫn là Doanh Tử Khâm, cái tên này đã theo cô rất lâu rồi.

Chỉ là hiện tại cô đã không còn là Thần Toán "một quẻ định sinh tử, một mắt nhìn họa phúc" của thế giới Tu Linh nữa.

Bây giờ cô là Doanh Tử Khâm con gái nuôi của nhà họ Doanh, còn là kho máu di động của Doanh Lộ Vi, gọi là phải đến.

Lần ngất xỉu này, là bởi vì Doanh Lộ Vi bị thương, mấy ngày này cô bị cưỡng ép rút máu, không thể phản kháng.

"Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ Lục nhìn Doanh Lộ Vi, "Ai đẩy cô xuống, cô đứng bên cạnh, có thấy không?"

Câu nói phía sau, là nói với cô gái.

Thấy cô không nhúc nhích, bác sĩ Lục liền tức giận: "Tôi đang hỏi cô đó, câm à?"

"Ồn ào." Doanh Tử Khâm lộ vẻ lười biếng, "Yên lặng."

"Thái độ này của cô là sao hả?" Bác sĩ Lục đập tệp văn kiện nặng trịch lên bàn, cười lạnh, "Lộ Vi, thật có lỗi, với thái độ này của cô ta, tôi không chữa cho cô ta nữa."

Doanh Tử Khâm chậm rãi khéo tay áo xuống: "Cửa ở kia."

Bác sĩ Lục vốn muốn cô gái cầu xin mình, nhưng không ngờ lại bị cô đấm một phát, mặt nóng rát, bỏ lại một câu "Đồ ti tiện quyến rũ chú mình còn bày đặt cái thá gì chứ", rồi vội vàng rời đi.

"Tiểu Khâm!" Doanh Lộ Vi quát lớn, "Bác Sĩ Lục là bác sĩ điều dưỡng lão luyện, cháu chọc giận cô ấy, thân thể cháu phải làm sao bây giờ?"

"Ừm, là một chuyên gia truyền đường glu-cô." Doanh Tử Khâm nhàn nhạt nói, "Người không biết, còn tưởng là tôi chuẩn bị đại phẫu đó."

Doanh Lộ Vi giật mình: "Tiểu Khâm?"

Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay xuống giường, ngồi dậy: "Nhưng chuyên gia nói đúng, tôi cũng muốn biết là ai đã đẩy cô nhỏ xuống, làm chuyện ác kiểu gì cũng sẽ lộ ra chân tướng."

Cô cầm điện thoại ở mép giường , nhìn người phụ nữ : "Cô nói xem có phải không?"

Khí thế của cô gái đột nhiên bức người người phần, Doanh Lộ Vi hoàn toàn không chống đỡ  được, ả nhíu mày, không vui: "Tiểu Khâm, cháu đừng tuỳ hứng, cháu làm cô bị thương cũng không sao, nhưng nếu cháu vẫn cứ tiếp tục như vậy, có ngày sẽ đụng phải nhân vật lớn, cô nhỏ làm sao có thể bảo vệ được cháu?"

"Vậy cảm ơn cô nhỏ trước, nghe nói phòng bệnh này là cô đặc biệt chọn cho tôi." Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, dường như đang cười, "Số không tệ."

Nói xong, cô cũng không nhìn người phụ nữ có biểu tình gì, lập tức ra khỏi phòng bệnh số 914.
Doanh Lộ Vi cắn môi, ánh mắt mờ đi.

Ả suy nghĩ, vẫn là lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số, sau khi kết nối, nhỏ giọng nói: "Mạc Viễn, bình thường Tiểu Khâm nghe lời anh nhất, anh có thể khuyên nhủ con bé giúp em không?"

Đầu bên kia điện thoại dường như không ngờ rằng sẽ nghe được câu nói này, trầm mặc một giây, lạnh lùng nói: "Em cứ chăm sóc sức khoẻ thật tốt, mặc kệ cô ta, cô ta được một bước lại muốn tiến một thước, anh sẽ phái người tới bắt cô ta về."

***
Gió tuyết tung bay, bao phủ chiếc áo mỏng manh.

Thành Phố Thượng Hải nằm ở vùng duyên hải, mùa đông không có tuyết, nhưng năm nay, cuối tháng Giêng lại có tuyết, bay ở trong trời đêm, lạnh buốt.

Chinn giờ tối, trên đường tấp nập người qua lại, vô cùng sôi động.

Cô gái chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, đôi chân thon dài thẳng tắp, cô đeo balo lệch vai, bước đi chậm rãi, cực kỳ lạc lõng với mọi thứ xung quanh.

Gương mặt cô tái nhợt nhưng không mất đi sự xinh đẹp, thỉnh thoảng có ánh đèn nê ông chiếu qua mắt mày của cô, giống như những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Đầu đường--

"A, Thất thiếu." Nhiếp Triều lập tức định thần lại, huých nhẹ eo người đứng cạnh, "Cậu đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?"

"Hửm?" ?" Vẻ mặt người đàn ông buông lỏng, "Gặp lại người yêu cũ?"

Hắn nghiêng người dựa vào vách tường, thân thể cao, tư thái lười biếng, lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú.

Hắn xoay xoay nhẫn ngọc, bàn tay đó còn trắng hơn cả ngọc.

Gió tuyết làm mờ khuôn mặt hắn, nhưng không che giấu được vẻ đẹp thanh tuyệt của hắn, ngược lại càng thêm đẹp.

Đôi mắt đào hoa của người đàn ông lộ ý cười, mắt cong lên, nhìn ai cũng đều chứa tình, nhìn chính diện, chọc người ta nhịn không được.

Là một yêu nghiệt khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Nhiếp Triều nghĩ thầm, khó trách nhóm danh viện kia khi nhìn gương mặt này căn bản không nhìn thấy người khác, một người đàn ông như hắn còn vậy mà.

"Người yêu cũ cái gì, ông đây chưa bao giờ nhai lại, tôi thấy con nuôi mà Doanh gia mới nhận nuôi mấy tháng trước."

Người đàn ông không yên lòng ừ một tiếng, chân phải hơi co lên, khẽ nâng mặt. Cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều vô cùng hoàn hảo, khiến người qua đường phải ngoái đầu lại.

Nhiếp Triều biết là hắn không có hứng thú, liền nói: "Cậu mới về nên không biết, con nuôi của nhà họ Doanh này quyến rũ vị hôn phu của cô nhỏ cô ta."

Người đàn ông nhướng mày, cuối cùng cũng có phản ứng: "Giang Mặc Viễn?"

"Chính là hắn." Nhiếp Triều xì một tiếng. "Cô ta thật là can đảm."

Giang Mặc Viễn hơn bọn công tử bọn họ một thế hệ, nhưng lại chỉ lớn hơn năm, sáu tuổi, chưa tới 30 tuổi đã là người đứng đầu một công ty, người trong Thượng Hải đều cung kính gọi một câu "Giang tam gia".

Giang Mặc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng coi như là môn đăng hộ đối, cùng xuất thân trong tứ đại hào môn, một người là là nhất viện Thượng Hải, một người là người đàn ông danh viện muốn gả nhất.

Nhiếp Triều thổn thức: "Thất thiếu, cậu nói xem nếu cậu có một sự nghiệp ổn định, với khuôn mặt này của cậu, người bọn họ muốn gả nhất nhất định là cậu."

Người nổi tiếng nhất Thượng Hải ngoại trừ Giang Mạc Viễn, người còn lại chính là Thất thiếu của Phó gia đang đứng cạnh anh – Phó Quân Thâm.

Chỉ là danh tiếng của hắn không tốt lắm, tựa hồ ngoại trừ khuôn mặt cùng có tiền, thì không thể tìm ra ưu điểm nào khác.

Nhưng đôi khi Nhiếp Triều cảm thấy, mình không thể nhìn thấu vị công tử hoàn khố này.

Phó Quân Thâm híp mắt lại, cười hững hờ: "Tôi không muốn trở thành người giống như hắn ta."

"Cũng đúng." Nhiếp Triều nói, "Vẫn là ăn chơi đàng điếm tốt, rất tự do, may mà nhà tôi không chỉ có một mình tôi, nếu không sẽ bị cha tôi tóm tới thừa kế công ty."

Phó Quân Thâm không nói gì.

"Chắc cậu cũng chưa biết, nhà họ Doanh nhận nuôi cô ta chính là vì muốn cung cấp máu cho Doanh Lộ Vi, cũng thật đáng thương." Nhiếp Triều còn nói, "Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, tôi thấy nhân phẩm của cô con gái nuôi của nhà họ Doanh này cũng không ra gì."

Hắn ngắm nghía cô gái, khó tránh khỏi kinh diễm: "Nhưng cô ta thật là đẹp, chậc chậc người ở kinh thành không ai sách được với cô ta."

Phó Quân Thâm vẫn không đáp lời, đôi mắt đào hoa rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Không ai tám chuyện với mình, Nhiếp Triều cũng mất đi hứng thú, trong lúc hắn chuẩn bị hỏi người đàn ông có muốn đến quán bar mới mở ngồi một chút không, thì đột nhiên kinh ngạc: "Này, Tề thiếu, hình như con nuôi nhà họ Doanh gặp phiền phức rồi."

Có 5 tên côn đồ không biết từ đâu chui ra, chặn đường cô gái, treen mặt là nụ cười lưu manh không có ý tốt, hai tên trong đó còn cầm theo dao.

Xung quanh có không ít người nhìn thấy, nhưng cũng chỉ lạnh lùng liếc qua, rồi vội vã rời đi.

"Bây giờ tôi mới tin là có báo ứng." Nhiếp Triều không nhúc nhích, dáng vẻ xem kịch vui, "

Nhìn cô ấy tay chân gầy guộc, thật tội nghiệp."
Phó Quân Thâm cũng không nhìn, chỉ nói, "Đi giúp đi."

"Giúp?" Nhiếp Triều nghi ngờ mình nghe nhầm, "Không phải chứ Thất thiếu, sao cậu lại để tôi đi giúp cô ta? Cậu có biết danh tiếng của cô ta ở Thượng Hải rất kém không? Giờ mà giúp thì sẽ bị vạ lây đấy."

"Cô ấy chỉ là một cô bé mà thôi." Phó Quân Thâm mở mắt, "Đó cũng chỉ là tin đồn, hào môn nước sâu, hắc bạch điên đảo là chuyện bình thường, sao có thể biết được cô ấy rốt cuộc là dạng người gì?"

Nhiếp Triều thấy cũng đúng: "Nhưng vì sao lại là tôi đi giúp?"

Phó Quân Thâm lười biếng đáp: "Vì cậu biết Karate."

"Thôi được rồi" Nhiếp Triều bất lực "Tôi giúp nhưng nếu lát nữa bị con nuôi nhà họ Doanh này quấn lấy,  thì tôi sẽ nói tên cậu đấy."

"Ừ." Phó Quân Thâm nhàn nhạt, "Cứ tính cho tôi đi."

Nhiếp Triều không tình nguyện đi về phía trước, nhưng chưa kịp đến nơi mọi chuyện đã xong rồi.
Hắn thấy cô gái kia mặt mày vô cảm, caamf lấy tay tên côn đồ kia, nhấc ném qua vai, động tác âm độc đến cực điểm.

Trong chớp mắt, cô lại thu tay nhấc chân, tung một cước, cấp tốc quật ngã những tên côn đồ còn lại, không kịp thở.

Nhanh đến nỗi tất cả mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị, người qua đường đều bị kinh hãi.
Nhiếp Triều trợn mắt hốc mồm: "......"

Cmn?

  Phó Quân Thâm chậm rãi đứng thẳng người, cặp mắt đào hoa nâng lên, bỗng nhiên mỉm cười.

Chương 2: Bồi bổ cho cô bạn nhỏ nhà chúng ta

Doanh Tử Khâm thu tay về, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt quái dị của người chung quanh, vén tay áo lên, tiếp tục đi.

Thượng Hải là thành phố lớn thứ hai Trung Quốc, kinh tế và khoa học kỹ thuật đều phát triển phi tốc.

"Thất thiếu, cậu có thấy không?" Nhiếp Triều mãi mới hoàn hồn, hắn véo đùi mình, kêu một tiếng, "Tôi còn nhớ rõ, hôm trước em gái này mới nhập viện, sao cô ta có thể một lúc đánh năm?"

"Ừm, có thấy." Phó Quân Thâm một tay đút túi, nhìn bong lưng cô gái, "Nhưng tôi không nhìn ra đường đi nước bước của các chiêu thức, có hơi giống Muay Thái, còn có chút giống Judo."

Nhiếp Triều sững sờ: "Là sao?"

"Mỗi một chiêu công kích của cô ấy đều rất khéo léo." Phó Quân Thâm cười nhẹ, "Nếu cô áy dùng thêm chút sức lực nữa, năm người kia không đơn giản chỉ là ngã xuống đất không dậy nổi đâu."

Nhiếp Triều nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng: "Không thể nào? Chẳng lẽ em gái này còn biết võ cổ?"

Võ sĩ lấy luyện pháp cổ, kết hợp với khoa học hiện đại, chính là võ sĩ võ cổ, võ sĩ võ cổ mạnh hơn kẻ biết karate như hắn không biết bao nhiêu lần.

Trung Quốc có võ sĩ võ cổ, nhưng không nhiều, một vài thế gia võ cổ sau thế kỷ 21 đã dần dần ẩn lui, ngay cả những thế gia ở kinh đô cũng đanv tìm kiếm võ sĩ võ cổ chân chính, càng không cần nói đến Thượng Hải.

Nếu hào môn nào có thể mời được một võ sĩ võ cổ đến toạ trấn gia tộc, liền có tư cách cạnh tranh với những nhà tài phiệt cổ ở Châu Âu.

Nếu như con gái nuôi của Doanh gia biết võ cổ, thì Doanh gia sao có thể coi cô là kho máu di động?

Cả nhà cúng bái còn không kịp.

"Võ cổ sao...." Ánh mắt Phó Quân Thâm cũng cứng lại.

Phía trước, cô gái đã rời đi đột nhiên quay lại, lại còn đi về phía bọn họ.

Phó Quân Thâm nheo mắt, hơi nghiêng người.
Ánh đèn hoa lệ, phản chiếu trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của hắn, mang theo một tia đỏ thẫm, nhuốm màu sắc nhu hoà.

Rất hiếm có người có thể chống lại được cái nhìn chăm chú của hắn.

Khoảng cách gần, Phó Quân Thâm có thể tinh tường trông thấy mạch máu mỏng manh dưới làn da trắng nõn của cô gái, yếu đuối đến mức làm người ta kinh ngạc, hắn khẽ nhướng mày.

Nhiếp Triều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Chả lẽ là nói xấu sau lưng người ta, bị người ta phát hiện?

Mặc dù hắn biết karate, còn là đàn ông, nhưng nhìn tư thế vừa rồi của em gái này, đánh một trăm hắn cũng được nữa là.

Nhưng đúng lúc này, cô gái đã đứng trước mặt hắn, cô ngẩng đầu lên, đáy mắt xuất hiện sương mù mịt mù, mở miệng: "Anh --"

Chân Nhiếp Triều mềm nhũn, "bịch" một tiếng liền quỳ xuống: "Tôi chỉ là một kẻ nhiều chuyện thôi, tôi không có ác ý gì cả, mong đại lão hạ thủ lưu tình!"

Phó Quân Thâm rất hứng thú nói: "Quỳ một chân, tư thế rất thành kính, câu đang muốn cầu hôn sao?"

Nhiếp Triều: "......"

Chân hắn không chịu ngge lời hắn!

Doanh Tử Khâm nhìn Nhiếp Triều đứng lên, hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói: "Ba ngày sau, 7 giờ tối, trong quán bar Nhất Hào đường Hoàng Phổ, ngươi sẽ có họa sát thân, nhưng cũng không đáng lo, bảy ngày sau, từ 12 giờ trưa, tôi kiến nghị anh tránh xa khu vực Phổ Nam, nếu không tính mạng khó giữ."

Nhiếp Triều chết lặng.

Phó Quân Thâm nghe vậy, ngón tay thon dài vuốt nhẫn ngọc bỗng nắm chặt, cặp mắt đào hoa nhướng lên, hàm chứa ý cười: "Coo bạn nhỏ à, em biết coi bói sao?"

Doanh Tử Khâm không có đáp, chỉ nói: "Cảm ơn."

Câu cảm ơn chỉ là gủa vờ, có người giúp cô hay không cũng chả có ý nghĩa gì, cô chỉ muốn thử xem hiện tại năng lực thần toán của cô còn lại bao nhiêu.

Xem ra, cô còn cần một đoạn thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, chẳng qua trước mắt như vậy cũng đủ dùng.

Nhiếp Triều càng mờ mịt: "a?"

Phó Quân Thâm liếc nhìn Nhiếp Triều, lại nhìn cô gái, đôi mắt hắn là nàu hổ phách, mang vẻ dịu đàng mê hoặc lòng người: "Cô bạn nhỏ, chỉ cảm ơn hắn, có phải quá bắt nạt tôi rồi không? Hửm?"

Doanh Tử Khâm tạm dừng.

Nhiếp Triều choáng váng: "Thất thiếu, không phải chứ, rõ ràng là cậu bắt nạt người ta, hôm nay cậu uống lộn thuốc à?"

Một tên đàn ông to lớn, có ý tốt sao?

Sao hắn lại không thấy vị thiếu gia này nói chuyện với người khác phái như vậy?

Phó Quân Thâm không để ý tới hắn, cặp mắt đào hoa nội liễm, nhìn chằm chằm cô gái, như là đang thả điện: "Cô bạn nhỏ, em tính cho hắn một quẻ, không bằng cũng tinhs cho tôi một quẻ đi."

Doanh Tử Khâm híp mắt lại.

"Em gái à, em đừng để ý đến hắn."

Nhiếp Triều cảm giác sâu sắc hôm nay Phó Quân Thâm có bệnh, hoà giải, "Em muốn đi đâu, bọn anh đưa em đi?"

Quả nhiên hào môn nước sâu, em gái này trông có vẻ không phải loại người giống lời đồn.

"Không cần." Doanh Tử Khâm lắc đầu, muốn đi.

Vừa mới xoay người đi, thân thể hơi lảo đảo, hiển nhiên là di chứng thiếu quá nhiều máu.

Cô di di thái dương, mặt tràm ngập băng hàn.

Đúng lúc này, sau lưng, mootj giọng nói lười biếng vang lên, "Cô bạn nhỏ."

Doanh Tử Khâm dừng lại, quay đầu lại.

Người đàn ông dựa vào cửa thủy tinh, vẫn là bộ dáng phong lưu kia: "Ân nhân của em nói, để cảm ơn lời nhắc nhở của em, hôm nay mời em một bữa cơm."

**

Hán các.

Mãi đến khi người phục vụ bày xong đồ ăn, Nhiếp Triều vẫn không thể nào hiểu nổi, hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái: "Em thật sự đồng ý sao? Em không sợ bị bán đi sao? Nhỡ may bọn anh là người xấu hạ độc em thì sao?"

Hơn nữa Thất thiếu cũng kỳ lạ, lúc này còn chủ động mời con gái nhà người ta?

Doanh Tử Khâm nửa khép mắt dưỡng thần: "Bởi vì tôi đói."

Nhiếp Triều: "......"

"Ừm, cũng đủ rồi, thêm một đĩa gan heo xào." Phó Quân Thâm khép thực đơn lại, giương mắt cười, "Cô bạn nhỏ quá gầy, cần bồi bổ."

Người phục vụ khom người, xuống chuẩn bị.

Hán các là nhà hàng duy nhất ở Trung Quốc từ chối nhận xếp hạng nhà hàng ba sao Michelin, mỗi ngày chỉ nhận mười khách đặt bàn, còn phải đặt trước ba tháng.

Nhiếp Triều nhìn chung quanh một chút: "Thất thiếu, có phải là cậu quen biết chủ nhân của Hán các này không? Nhà hàng này, cho dù là ông gùa nhà tôi cũng phải đặt trước."

"Không biết." Phó Quân Thâm khoác tay lên thành ghế, giọng điệu rất là tùy ý, "có thể là xem mặt a."

"Doanh Tử Khâm, cô nghe thấy chưa, Thất thiếu rất thích nói sảng, lời hắn nói cô đừng tin." Nhiếp Triều cũng không để ý, vung tay lên, "Nhưng hôm nay hiếm thấy được Thất thiếu mời, cô cứ ăn tự nhiên, hắn thiếu cái gì thì thiếu, nhưng không thiếu tiền."

"Vừa hay, tôi chỉ thiếu tiền." Doanh Tử Khâm thuận miệng nói.

"Cô thiếu tiền?" Nhiếp Triều sửng sốt, "Nhà họ Doanh không cho cô tiền sao?"

Đến người hầu nhà họ Doanh còn có tiền lương, huống chi là một người con nuôi?

"Tôi học kém, lễ nghi cũng chưa học, huống chi là cắm hoa cùng thưởng trà." Cô gái đạm nhiên nói, "Mất thể diện như vậy, tại sao phải cho tôi tiền?"

Nhiếp Triều nghẹn họng.

Mi mắt Phó Quân Thâm giật giật, khóe môi cong lên nói: "Cô bạn nhỏ, đó chính là bọn họ có mắt không tròng, nghi lễ ăn uống này của cô, đều bắt chước nghi thức cổ của hoàng gia Châu Âu."

Chương 3: Châu Âu cổ

Nhiếp Triều lại một lần nữa trợn mắt hốc mồm: "???"

What?

Hắn nghe dược cái gì thế này?

Trước hai từ Châu Âu còn thêm một chữ Cổ, ý nghĩa liền thay đổi hoàn toàn.

Đây chính là Châu Âu thế kỷ XIV đến thế kỷ XVI, do phong trào tư tưởng và văn hóa, vô số nhân vật nổi tiếng xuất hiện trong các lĩnh vực như văn học, nghệ thuật và âm nhạc, và cũng từ đây Châu Âu cũng chuyển từ suy tàn đến cường thịnh.

Hoang thất Châu Âu có rất nhiều, nhưng phần lớn đã không tồn tại nữa, kéo dài đến nay cũng chỉ còn lại mười hoàng tộc do Anh quốc dứng đầu, mỗi nghi lễ hoàng tộc đều không giống nhau.

Chỉ là tư thế ngồi bình thường mà thôi, hắn một chút cũng không nhìn ra, sao lại thành nghi lễ hoàng tộc Châu Âu rồi?

Nhưng Nhiếp Triều cũng không hoài nghi lời nói của Phó Quân Thâm.

Bởi vì...  vị công Tử  này đã nói với hắn, muốn làm một hoàn khố thành công, điều kiện thiết yếu chính là phải trên thông thiên văn dưới rành địa lý.

Nhiếp Triều luôn cảm thấy lời nay có hơi không đúng, nhưng lại suy xét không ra, không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn thụ giáo.

Hoàn khố số một Thượng Hải biết lễ nghi hoàng tộc Châu Âu chả có gì lạ, nhưng sao con nuôi nhà họ Doanh đến từ Châu Âu lại biết?

Doanh Tử Khâm mở mắt ra, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào.

Cô đổi tư thế ngồi, tay chống cằm, lười biếng nói: "Đọc trong sách."

Phó Quân Thâm dựa vào ghế, cười: "Sở thích này khác với những bạn nhỏ bình thường."

Doanh Tử Khâm không đáp lại.

TTrong mười phút, tất cả các món ăn đã sẵn sàng.

Hán các không có phòng riêng, mỗi bàn đều cách nhau một tấm màn xanh, bên cạnh bàn đặt một lư hương, tùy theo ý thích của khách nhân mà cắm các loại hương khác nhau.

Ngoài ra còn có một cầu đá nước chảy cỡ nhỏ, hiển rõ màu sắc cổ xưa.

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Hoa Quế, Hương Thảo, Trầm Hương, Oải Hương, Đàn Hương.... Tất cả đều là dược liệu an thần, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị.

Mới chỉ một lúc, cô đã cảm thấy tinh thần tốt lên không ít.

Doanh Tử Khâm rũ mắt.

Lần đầu tiên cô đến trái đất, là giữa thế kỷ XV.

Cô không ngờ mình còn có thể tới trái đất, dù sao thì cô vốn là kẻ chắc chắn phải chết, có thể sống sót cũng không dễ dàng.

Bởi vì trọng thương quá nặng, cho nên linh hồn của cô hoàn toàn tan nát, ý thức của cô ngủ say gần mười bảy năm, hôm nay mới hoàn toàn tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, tình cảnh ngược lại có chút thảm.

Thiếu quá nhiều máu khiến thân thể này vô cùng suy yếu, thậm chí có thể nói là thủng trăm ngàn lỗ, đụng một cái liền nát.

Cô cần rất nhiều ngọc dược liệu để bồi bổ thân thể, khôi phục khí huyết.

Nhưng cô đang thiếu tiền.

Trước đây, cô ấy đã tiết kiệm rất nhiều vàng ở Châu Âu, đã nhiều năm như vậy, ngân hàng cũ lẽ ra đã đóng cửa, không biết vàng của cô còn ở đó hay không.

Doanh Tử Khâm suy tư một chút, hỏi: "Thượng Hải có chỗ nào chơi vui không?"

"Nhiều lắm." Nhiếp Triều men say dâng lên, ợ một tiếng, "Cô tới đây lâu như vậy , chưa ra ngoài chơi sao?"

"Kho máu di động không phải thứ có thể tự do."

Nhiếp Triều lại cứng họng.

"Cô bạn nhỏ, uống cái này đi." Phó Quân Thâm đưa cho cô một bát canh táo đỏ long nhãn, sau khi thấy cô nhận lấy, mới ngồi xuống ghế tre, "Trong một năm này, Doanh Lộ Vi bị thương bao nhiêu lần?"

Nhiếp Triêu sửng sốt, tính toán một chút: "Chỉ tính nhập viện, không dưới 10 lần."

Con số này vừa nói ra, ngay cả hắn cũng giật mình.

Chuyện Doanh Lộ Vi có bệnh máu khó đông toàn bộ thượng hải không ai là không biết, cho nên dán công tử danh viện đều cẩn thận từng li từng tí che chở ả.

Ả lại là vị hôn thê của Giang Mạc Viễn, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, được tất cả trưởng bối của tứ đại gia tộc yêu thích.

Ngay cả chạm vào cũng không dám, sao lại để ả bị thương nhiều như vậy?

Nhiếp Triều thử dò xét nói: "Đại lão, cô sẽ không thua ả nhiều lần như vậy..."

Lời đến khóe miệng, lại không nói tiếp.

Hơn mười lần truyền máu, ai chịu đựng được?

Doanh Tử Khâm chậm rãi uống hết canh táo đỏ long nhãn, híp mắt phượng, không thèm để ý nói: "Chưa đủ."

Sức sống của cơ thể này đã cạn kiệt ngay khi cô ấy thức dậy, và bây giờ nó chỉ vừa mới khôi phục, điều đó cho thấy nó yếu đến mức nào.

"Ừm, rất tốt." Phó Quân Thâm đưa tay, đưa cho cô gái một tờ giấy, cười khẽ, âm thanh ôn nhu, "Ả có thể được ghi vào sách kỷ lục Guinness thế giới."

Nhiếp Triều chảy mồ hôi lạnh.

Hắn và Phó Quân Thâm quen biết từ nhỏ, hiểu rõ tính tình hắn.

Một khi vị thiếu gia này dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện, chính là thật sự tức giận.

Nhưng sao có thể chứ?

Nhà họ Doanh nhận một cô con gái nuôi, cho ăn uống, đâu phải chỉ vì chút máu đó?

Chuyện đen tối trong hào môn, bọn họ thấy rất nhiều, chuyện sau còn xấu xa hơn chuyện trước.

Nhiếp Triều thở dài, gọi phục vụ tới, lấy lòng: "Đại lão, ăn nhiều một chút, Thất thiếu nói đúng, phải bồi bổ thật tốt."

Doanh Tử Khâm nhìn qua đĩa gan lợn cô mãi mới ăn sạch được giờ lại đầy: "...."

Lucs này, cửa gỗ khắc hoa của Hán các lại mở ra.

Tiếng bước chân vang lên, một đoàn người đi đến.

Đi đầu là một người đàn ông cao lớn anh tuấn.

Khuôn mặt gã thờ ơ,  lông mày và mắt lạnh lùng.

Cho dù là người phục vụ của Hán các, khi nhìn thấy gã cũng trở nên nghiêm nghị.

Gương mặt này, ở Thượng Hải không ai là không biết.

Tam gia của nhà họ Giang, Giang Mặc Viễn.

Người thừa kế thứ nhất của tứ đại hào môn, có  đủ dung mạo, địa vị, quyền thế.

Là người đàn ông mà tất cả danh viện của Thượng Hải đều muốn gả.

Người quản lý bước lên phía trước, cung kính nhưng không khiêm tốn: "Giang tổng, chỗ ngài đặt ở bên kia, mời đi theo tôi."

Giang Mặc Viễn gật đầu, nhấc chân đi vào trong.

Nhưng vào lúc này, thư ký theo ở phía sau bỗng nhiên tiến lên, nhỏ giọng nói: "Tam gia."

Nói xong, gã chỉ tay về một hướng.

Giang Mặc Viễn nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu qua, nhin theo hướng tay của thư ký, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Thiếu nữ gầy yếu ngồi trên ghế trúc, nghiêng đầu, không biết xảy ra chuyện gì, biểu cảm rất là kháng cự.

Mà người ngồi bên cạnh cô, gã cũng biết.
 
Phó Quân Thâm.
 
Chính là công tử hoàn khố của Phó gia, danh tiếng vô cùng thối nát.

Đưa đi nước ngoài 3 năm, nhìn cũng không có chút tiến bộ nào.

Không biết là nghĩ tới điều gì, Giang Mặc Viễn nhăn chặt mày, sải bước đến, để lại đán người theo sau gã hai mặt nhìn nhau.

Mấy người kia là khách hàng của tập đoàn Giang thị, cũng coi như hiểu tính cách của Giang Mặc Viễn.

Tính cách chả Giang tam gia, trước nay hỉ lộ đều không hiện lên mặt, chuyện gì có thể khiến gã thay đổi sắc mặt?

"Tam gia đi quản giáo một vãn bối không nghe lời, rất nhanh sẽ trở lại." Thư ký xin lỗi nói, "Mời các vị đi ngồi trước."

Chương 4: Lấy cái gì so sánh với Doanh Lộ Vi

Nghe giải thích như vậy, nhóm khách hàng mới bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đều rất lý giải, vội nói: "Không sao không sao, tam gia cứ việc giải quyết."

Nếu không có Giang Mặc Viễn, bọn họ đều sẽ không thể ngồi ở Hán các.

Thư ký lần nữa biểu thị xin lỗi sau đó rời đi theo Giang Mặc Viễn.

Lúc này trong Hán các cũng không có khách khác, phục vụ đều đứng ở một bên chờ.

Quar lý đương nhiên cũng nhìn thấy màn này, hắn nhíu nhíu mày, vừa định tiến lên ngăn cản thì trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, yên lặng gật đầu, sau đó lui ra sau.

Phó Quân Thâm thu hồi ánh mắt, hỏi: "ăn thêm chút nữa nhé?"

Thiếu nữ vô tình cự tuyệt: "không ăn."

"Nghe lời, nó tốt cho cơ thể."

"Không ăn."

Nhiếp Triều: "....."

Thất thiếu hôm nay thật sự bị bệnh.

Còn ép buộc dụ dỗ con gái nhà người ta ăn gan heo?

Nhìn khuôn mặt thiếu nữ tràn ngập kháng cự, Phó Quân Thâm nhíu mày, âm điệu kéo dài: "Thật sự không ăn sao?"

Doanh Tử Khâm đẩy cái đĩa ra xa: "Không thích nội tạng."

Gan lợn này có hơi đặc biệt, sau khi ăn hết đĩa mười hai miếng, cô cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể mình đang sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, thậm chí cong nhanh hơn tự bản thân cô khôi phục.

Nhưng cô thực sự không có khả năng tiếp nhận nội tạng, nhiêu đó đã là giới hạn của cô.

"Vậy thì gói lại." Phó Quân Thâm gõ bàn một cái, câu môi, cười yêu nghiệt, "Để vào tủ lạnh, sáng mai hâm nóng ăn."

"Phụt...." Nhiếp Triều phun ra. "Thất thiếu, cậu không sợ đại lão sẽ đánh chết cậu sao?"

"Hửm?" Nghe nói thế, Phó Quân Thâm naang mắt, giọng nói dịu dàng, "Cô bạn nhỏ, em xem, tôi đối xử tốt với em như vậy, em đành lòng đánh tôi sao?"

Doanh Tử Khâm liếc hắn một cái, trong mắt tựa như có mua hoa mai, chậm rãi nói: "Đúng, không nỡ."

Phó Quân Thâm híp đôi mắt đào hoa, khí tức khẽ nhúc nhích: "Hửm?"

Nhiếp Triều kinh ngạc.

Hắn lầm rồi, vốn còn tưởng là em gái này kín đáo hướng nội, ai ngờ nàng còn có thể phản kích Thất thiếu gia, thật là lợi hại.

Mà đúng lúc này, màn trúc bỗng nhiên bị kéo ra,  chuông gió bị kéo mạnh, "leng keng" rơi xuống.

"Ai vậy? Dám quấy rầy Nhiếp gia gia mày...." Nhiếp Triều vừa quay đầu, khi nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang, câu nói kế tiếp liền nghẹn  trong cổ họng, bỗng nhiên ho khan.

Cmn, Giang Mặc Viễn?

Đây là nghiệt duyên gì thế?

Hắn ý thức nhìn về phía Doanh Tử Khâm, thấy thiếu nữ đã nâng bát canh táo đỏ long nhãn, giống như là không nhìn thấy người tới.

Thân thể cô thả lỏng, cánh tay cũng là tùy ý đặt trên mặt bàn, không có dáng vẻ danh viện, nhưng lại mang đến vẻ đẹp cao quý không thể coi nhẹ, giống như công chúa Châu Âu cổ trong tranh vẽ.

Giang Mặc Viễn lấy te thái cao ngạo nhìn xuống thiếu nữ, giọng điệu trầm xuống: "Cô chạy khỏi bệnh viện, chính là tới đây ăn cơm với mấy người này sao?"

Câu nói này khiến Nhiếp Triều tức giận, nhưng hắn nhịn xuống không nhúc nhích.

Hắn không quan tâm, nhưng hắn không thể gây phiền toái cho em gái này.

"Doanh Tử Khâm, tôi không có thời gian quản giáo cô." Giang Mặc Viễn nhìn đồng hồ trên tay, giọng nói lạnh nhạt đến mức tận cùng, "Cô cũng không đáng để tôi lãng phí thời gian, tôi cũng sẽ không quản cô có muốn huỷ hoại mình hay không, tôi chỉ muốn nói cho cô biết---"

Gã dừng một chút, ánh mắt toát ra lăng lệ mà khi ở trên thương trường mới có: "Đừng để Lộ Vi phí sức lo lắng cho cô, thân thể cô ấy không tốt, baay giờ cô lập tức về nhà, xin lỗi Lộ Vi đi."

Thư ký cũng uyển chuyển bổ sung: "Hy vọng Doanh nhị tiểu thư tự hiểu lấy mình, đừng quấn lấy tam gia nữa, tam gia bề bộn nhiều việc, không có thời gian cùng Doanh tiểu thư gây chuyện."

Chẳng lẽ vị Doanh tiểu thue này cho là mình cũng họ Doanh, liền có thể so sánh với Lộ Vi tiểu thư sao?

Một đứa con nuôi mà thôi, láy cái gì so sánh với nhất viện Thượng Hải.

Thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Dung mạo đẹp đến kinh tâm động phách.

Trong đôi mắt phượng tản ra sương khói mông lung, sương khói tan đi, lại là một mảnh lạnh băng, đẹp một cách lạ thường.

"Thật thú vị, tôi đã chạy trốn dên tận đây rồi, chú Giang còn muốn đuổi theo, nói quản giáo tôi." Doanh Tử Khâm chống tay, khuôn mặt đạm nhiên, "Rốt cuộc là ai quấn lấy ai?"

Giọng điệu này không còn khiếp đảm kính trọng như trước kia, mà lạnh nhạt đến đâm vào lòng người.

Biểu tình của Giang Mặc Viễn biến đổi.

Thư ký cũng kinh ngạc, cơ hồ khó có thể tin.

Luc trước, vị Doanh nhị tiểu thư này sao dám nói với tam gia như vậy?"

Phó Quân Thâm đột nhiên bật cười.

Hắn nhướng mày, quét mắt nhìn người đứng, cặp mắt đào hoa cong lên, thâm thúy mà mê người, bất cần đời nói: "Cũng không có gì đặc biệt a, cô bạn nhỏ, không bằng nhìn tôi một chút?"

Giọng điệu bông đùa, nhưng rõ ràng là bao che khuyết điểm.

Giang Mặc Viễn nhíu mày.

Phó Quân Thâm đúng là một tên công tử hoàn khố, nhưng lại được Phó lão gia sủng ái nhất.

Giang gia rất mạnh, nhưng vẫn kém hơn Phó gia một chút.

"Giang Mặc Viễn, ta mặc kệ hôm nay ngươi vì sao nổi điên." Ngón tay thon dài của Phó Quân Thâm gõ nhẹ mặt bàn, khóe môi cong lên, "Ta đang ăn cơm, đừng quấy rầy khẩu vị của ta."

Lập tức có người phục vụ tiến lên: "Giang tiên sinh, chào ngài, bàn ngài đặt ở đây, xin đừng quấy rầy những khách hàng khác, nếu không ngài sẽ bị Hàn Các đưa vào danh sách đen, vĩnh viễn không thể vào nữa."

  Trào phúng trong im lặng là trí mạng nhất.

Giang Mặc Viễn mím chặt môi, cằm cũng theo đó kéo căng, thần sắc khó coi.

Hán các ngay cả hoàng tộc kinh thành cũng không nể mặt, chứ nói gì đến nhà họ Giang.

Vẫn là lần đầu, hắn không đi cũng phải đi.

Thư ký vội vàng đi theo, chán nản.

Chung quanh quay về yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách, xen lẫn tiếng cổ cầm du dương, thanh mát như ngọc.

Nhiếp Triều chỉ cảm thấy rằng mình đã xem một buổi biểu diễn lớn, và hắn vô cùng phấn khích uốn éo."Ba cậu là rắn tinh sao?"

"Phi phi phi." Nhiếp Triều lập tức đổi về tư thế đoan chính, "Không phải là tôi đang vui sao? Thất thiếu, cậu và đại lão phối hợp thật tốt."

Phó Quân Thâm không đáp lại, hắn lười biếng nói: "Phố đi bộ, Disney Land, Thủy cung, tất cả đều phù hợp với cô bạn nhỏ."

Doanh Tử Khâm nhíu mày.

"Được rồi, Thất thiếu, cái cậu giới thiệu có đầy đường." Nhiếp Triều bó tay, "Doanh tiểu thư, tôi giới thiệu cho cô một nơi, dảm bảo không có nhiều người biết."

Hắn thần thần bí bí: "Cô đã nghe qua tháp truyền hình chưa?"

Doanh Tử Khâm gật đầu, "Có."

"Có một khu chợ ngầm ở đó, có đổ thạch, có xem bói, còn có thể đào được đồ cổ kỳ lạ." Nhiếp Triều hớn hở, "Lần trước có một người dùng mấy chục khối đào được một chiếc bình hồ lô Thanh Hoa, liền trở mình."

"Xem bói?" Doanh Tử Khâm nghiêng tai nghe, "Bói thế nào?"

"Haha, chính là chơi bài Tarot mà thôi, tôi không tin lắm." Nhiếp Triều phất phất tay, "Đại lão, nếu cô muốn đi chơi, tôi có thể dẫn cô đi ......"

Lời còn chưa nói hết, đã bị đánh gãy.

"Nhiếp Triều ." Phó Quân Thâm cười nhẹ, ngữ khí nghe không ra cảm xúc dư thừa, "Nói nhảm gì thế."

"Đúng đúng đúng, là tôi nói nhảm !" Nhiếp Triều giật mình, "Tôi nói sảng đó , đại lão đừng đi."

Đúng vậy, khu chợ ngần rất hỗn loạn, sau nửa đêm mới mở, nhóm công tử bọn hắn đi chơi thì không sao, các thiên kim tiểu thư thì không thể đi.

Nếu bị truyền ra, danh tiếng của em gái sẽ càng không tốt, hắn liền thành tội nhân.

Doanh Tử Khâm rũ mắt, cũng không hỏi lại.

Bài Tarot, cô đã quên rằng mình đã chơi nó.

Chỉ là bây giờ trái đất còn tồn tại bài Tảot thật sự?

Phó Quân Thâm nghiêng đầu, cặp mắt đào hoa khẽ cong: "Cô bạn nhỏ, tại sao em cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?"

"Đẹp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh