Chương 5-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Sờ đầu, giết!

Hắn tiến gần như vậy, khuôn mặt yêu nghiệt đến cực hạn liền gần trong gang tấc.

Đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười đầy ẩn tình, tính công kích cực mạnh, cơ hồ khiến người ta khó mà chống đỡ.

"Khụ khụ khục!" Nhiếp Triều bị sặc, chấn kinh với sự vô sỉ của hắn, "Cmn, Thất thiếu, cậu còn muốn mặt không?"

Sao lại đùa giỡn con gái nhà người ta như vậy chứ?

Doanh Tử Khâm chống cằm, giương mắt nghe vậy, thần tình lạnh nhạt: "Thật sự rất đẹp."

Nhiếp Triều: "...."

Một người muốn đánh một người muốn bị đánh hắn có thể nói cái gì.

"Cô bạn nhỏ thật đáng yêu." Phó Quân Thâm lười biếng đứng lên, "Vậy tôi sẽ làm người tốt đến cùng, đưa em về nhà."

Nhiếp Triều vừa định hỏi vậy còn hắn thì sao, liền bị một ánh mắt chặn lại: "....."

Được rồi, hắn đi.

Huhu, anh em oẻ trước mặt phụ nữ không có nhân quyền.

Nhiếp Triều vô cubgf ưu thương đi theo sau.

Doanh Tử Khâm suy nghĩ một giay: "Không cần phiền thức như vậy, đến cùng là tôi nợ."

Phó Quân Thâm này, ngoại trừ thông tin bề ngoài như tên tuổi, những thứ quan trọng khác đều không nhìn ra, có lẽ là bởi vì năng lực của của cô còn chưa khôi phục, cũng có khả năng......

Nên tránh càng xa càng tốt.

"Hửm?" Phó Quân Thâm lấy chìa khóa xe, nghe vậy thì liền cười, "Sao lại là em nợ chứ? Em nhắc nhở Nhiếp Triều, không phải là chúng ta đang dao dịch công bằng sao?"

Hắn dừng một chút, cong môi: "Thế này đi, cô bạn nhỏ, nếu em thật sự cảm thấy mắc nợ tôi, không bằng nói chút chuyện bát quái với tôi đi."

Doanh Tử Khâm nhìn hắn, nhíu mày: "Bát quái?"

Cô hiểu từ bát quái là gì, là những tin đồn thú vị, chuyện phiếm và quẻ không giống nhau.

Xem ra, thứ cô cần học tập ở thế kỷ 21 còn rất nhiều.

"Đây không phải đáp lại sao?" Phó Quân Thâm tay khoác lên trên cửa xe, "Thế nào, thoả mãn lòng hiếu kỳ của tôi chứ?"

Hắn giơ tay, làm cử chỉ mời.

Ánh mắt Doanh Tử Khâm thoáng chốc loé sáng.

Khi lần đầu tiên đến trái đất, cô ở châu Âu 300 năm, trong thời gian đó cô đã lấy rất nhiều thân phận đi khắp Châu Âu, cho nên cô biết đủ loại nghi lễ hoàng gia Cháu Âu.

Cử chỉ này bắt nguồn từ gia đình hoàng gia nước Anh, nhưng đã bị bỏ từ giữa thế kỷ XVI.

"Nếu em còn không lên xe, lát nữa vị hôn thê của cô nhỏ em sẽ đi ra." Phó Quân Thâm nghiêng đầu nhìn, "Em xem, tôi không quyền không thế, nhỡ may hắn bắt cả hai chúng ta lại thì phải làm sao bây giờ?"

Câu nói này làm thiếu nữ quả quyết lựa chọn, ngồi kế bên người lái.

Phó Quân Thâm nhíu mày: "Giang Mặc Viễn có lực uy hiếp với em như vậy sao? Cô bạn nhỏ à, em lại một lần nữa làm tổn thương tôi."

Doanh Tử Khâm nhàn nhạt nói: "Ngại phiền mà thôi."

Phó Quân Thâm thoáng sững sờ, rõ ràng không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy, hắn nhướng mày, cười nhẹ.

Ánh sáng lướt qua mái tóc đen mượt của người đàn ông, rồi lại đi xuống, nhuộm gương mặt hắn một màu vàng nhạt.

Đôi môi đỏ thắm cùng làn da trắng nõn mát lạnh tự nhiên tạo thành sự tương phản rõ ràng, dáng vẻ yêu nghiệp không chút nào giảm.

Hắn nâng cửa sổ xe lên: "Nghe nói là Giang Mặc Viễn đưa em từ huyện Thanh Thuỷ lên Thượng Hải?"

"Đúng vậy." Doanh Tử Khâm nghĩ một chút nói, "Bảo là muốn cho tôi vào học ở Thanh Trí."

Truowngf trung học Thanh Trí là trường cấp 3 đứng đầu Thượng Hải, nhưng nhưng tất cả học sinh xuất thân từ lớp ưu tú đều có thể thi đậu Đại Học Thủ Đô, tỷ lệ trúng tuyển là 98% trở nên, các phụ huynh đều tranh đấu vỡ đầu để nhét con mình vào.

Doanh Tử Khâm nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt lại: "Trên đường xảy ra tai nạn, nhập viện."

Trận tai nạn này cũng không tạo thành vết thương trí, nhưng khiến nhà họ Doanh phát hiện sự tồn tại của cô, bởi vì cô có nhóm máu Rhnull cực kỳ hiếm thấy giống Hòa Doanh Lộ Vi như đúc.

Loại máu này được gọi là nhóm máu vàng, nó là máu vạn năng chân chính, có thể truyền cho bất kỳ nhóm máu nào khác, nhưng nếu bản thân bị thiếu máu cục bộ thì chỉ có thể truyền cùng nhóm máu Rhnull.

Tỷ lệ dân số có máu Rhnull trên thế giới chỉ có 1%, ngay cả nhà họ Doanh cũng không có cách nào cung cấp đỉ nguồn máu khi Doanh Lộ Vi bị thương.

Mà cô, vừa lúc là ứng cử viên thích hợp.

Ngón tay Phó Quân Thâm hơi ngừng lại: "Bởi vì điều này mà nhà họ Doanh thu dưỡng em?"

Doanh Tử Khâm gối tay sau đầu, hờ hững trả lời, giống như là chuyện này không liên quan đến mình: "Kho máu di động đưa tới cửa, vì sao lại không cần?"

Máu Rnull có một điểm rất đặc biệt, mỗi người chỉ có thể rút một lần, sau khi rút xong thì sẽ sinh ra kháng thể.

Nếu như cưỡng ép rút lần thứ hai, sẽ chết.

Nhung cô lại không.

Cho nên nhà họ Doanh mới một mực nuôi cô.

Phó Quân Thâm nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại hai giây, bỗng nhiên tay giơ lên, xoa đầu cô.

Thật giống mèo con.

Doanh Tử Khâm từ từ quay đầu, mặt không biểu tình, trong mắt có sát khí hiện lên: "Lamf gì đó?"

"Để em đừng nghĩ quá nhiều." Tâm tình của Phó Quân Thâm tựa hồ vô cùng tốt, hắn cong môi, "Thắt dây an toàn lại, về nhà thôi."

****

Sau ba mươi phút, xe đừng lại trước một ngôi biệt thự lưng chừng núi.

"Nhớ phải nghỉ ngơi sớm." Phó Quân Thâm nhìn  thiếu nữ xuối xe, Uống nhiều canh táo đỏ long nhãn."

Mắt Doanh Tử Khâm khẽ nhúc nhích: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

"Trong vòng một ngày tôi đã nghe em cảm ơn không biết bao nhiêu lần." Cánh tay thon dài của người đàn ông khoác lên cửa sổ xe, cười khẽ, "Nếu thật sự cảm ơn, vậy em bói cho tôi một quẻ đi."

Doanh Tử Khâm lần đầu tiên bị xoa đầu, bất đắc dĩ nói: "Được."

Phó Quân Thâm nghe vậy, không biết là nghĩ tới điều gì, liền trầm ngâm.

Hắn cũng không có lập tức rời đi, lại lười biếng bồi thêm một câu: "Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, muộn rồi, tôi nhìn em vào."

Doanh Tử Khâm gật đầu một cái: "Anh cũng vậy."

Sau khi cáo biệt, cô quay đầu đi vào biệt thự.

Còn chưa đi đến cửa biệt thự, cửa đã mở ra, quả gia từ trong đi ra.

Ánh mắt gã gắt gao dò xét: "Cuối cùng thì nhị tiểu thư cũng về."

Thiếu nữ đứng dưới bậc thang, lông mi dài phủ một lớp sương, tuyết cũng phủ trên tóc.

Cổ tay cô trắng gầy, có thể thấy rõ mạch máu, cơ thể gầy yếu đến mức có thể để gió thổi bay.

Quar gia nhíu mày nhìn cô, nhưng vẫn không quen những gì phu nhân giao cho gã.

Gã nói: "Phu nhân nói, nếu nhị tiểu thư tuỳ hứng như vậy, tự mình rời khỏi bệnh viện, vậy tối nay cũng không cần về nhà nữa."

"Lúc nào nhị tiểu thư nhận sai thì lúc đó mới được vào nhà."

"Nhị tiểu thư, xin mời."

Giọng điệu tràn ngập trào phúng.

Quản gia bày vẻ mặt không vui, còn có mấy phần phiền chán.

Vị nhị tiểu thư này suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, nên chịu chút khổ cực.

Gã rất muốn nhìn xem, tuyết lớn như vậy, cô có thể chịu được bao lâu.

Ai ngờ, nghe vậy, thiếu nữ không thèm nhìn gã một cái, quay người rời đi, không chút lưu luyến.

Quản gia sững sờ.

Sao lại rời đi?

Chẳng lẽ không phải là khóc lóc xin lỗi, cầu được tha thứ sao?

Gã biết phu nhân không phải muốn thật sự trừng phạt nhị tiểu thư, chỉ là muốn để cô biết được trưởng ấu tôn ti, ít phạm lỗi lại.

Nếu quả thực để nhị tiểu thư đi, đến lúc đó kẻ bị trừng phạt sẽ là gã.

Quản gia vội vàng tiến lên ngăn cản cô gái, trên mặt lộ ra vẻ không sợ: "Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu? Cô đừng tuỳ hứng nữa, cô làm nũng với phu nhân, nói mấy lời hay, sau đó nhận lỗi, như vậy không tốt sao?"

Chương 6: Chỗ dựa

Còn chưa hiểu rõ thân phận của mình sao?

Quản gia càng phiền chán, gã lại nói, "Nhị tiểu thư, thái độ này của cô, thật sự không cách nào khiến phu nhân yêu quý, tôi thấy cô vẫn nên...."

Nhưng gã không thể nói hết lời.

Doanh Tử Khâm dừng lại, nhìn gã một cái, bỗng nhiên nhấc chân, trực tiếp đạp qua.

Bất ngờ không đề phòng, quản gia "Rầm" một tiếng ngã trên đất.

Tay bị dẫm, dau đớn khiéngax không chịu được hét lên.

"Haha."

Lúc này, ban đêm, bỗng nhiên có tiếng cười vang lên, mang theo vài phần bất cần đời, lắng nghe lại bọc lấy bạc bẽo.

"Ta thật sự không biết, bây giờ hạ nhân của nhà họ Doanh cũng dám ra lệnh chủ nhân, Doanh Phu Nhân quản giáo như vậy sao?"

Nam nhân dáng người cao gầy, cũng mặc áo sơ mi đen, không đóng mấy cúc trên, làn da trong tuyết lạnh càng trắng muốt như bạch ngọc.

Hắn đứng dưới tán cây, liền tự thành phong cảnh, dù là tuyết hoa minh nguyệt, cũng khó dịch lại phong lưu phong nhã.

Doanh Tử Khâm thu chân, ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngừng lại: "Anh chưa đi sao?"

"May là chưa đi." Phó Quân Thâm một tay đút túi quần, cong môi cười, "Nếu đi rồi, thì không phải là cô bạn nhỏ của chúng ta sẽ bị bắt nạt nữa sao?"

Gió nhẹ thổi ra vạt áo của hắn, lộ ra xương quai xanh, đẹp như ngọc.

Trầm ổn mà dịu dàng, là cám dỗ trí mạng.

Doanh Tử Khâm trầm mặc một chút: "Mặc kệ."

Cô không thích nói nhiều, nhiều thêm một chữ, còn không bằng trực tiếp động thủ.

"Ừm, tôi biết rồi." Phó Quân Thâm xoa đầu cô, "Cho nên để tôi xử lý, em ở một bên nhìn xem là được."

Hắn quay đầu, nâng cằm, nụ cười vẫn ở trên môi, "Ngươi bảo ai xin lỗi cơ?"

Quản gia vốn đã bị đá choáng váng, bây giờ càng là không dám thở mạnh, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, hết xanh rồi lại trắng, chân đều phát run, liền quỳ xuống.

Gã đương nhiên không thể không biết người dàn ông xuất hiện ở nơi này---

Thất thiếu gia của Phó gia, Phó Quân Thâm.

Công tử hoàn khố số một Thượng Hải, không có chí cầu tiến.

Nghe nói là Phó Quân Thâm quá mức phóng túng, chọc người thừa kế của gia tộc nào đó ở thủ đô, bị Phó gia đưa đi Châu Âu ngay trong đêm.

Sao đột nhiên lại trở về?

Hơn nữa còn che chở nhị tiểu thư như vậy?

Điên rồi sao?

"Xin lỗi, nhị tiểu thư." Quản gia chịu không được áp lực, bỗng nhiên đưa tay, tự tát lên mặt mình một cái, run run nói, "Tôi không nên bất kính với cô, đều là lỗi của tôi."

Phó Quân Thâm không để ý nói: "Đi, lần này tôi tự mình đưa em vào."

Quản gia nào dám ngăn cản: "Thất thiếu, nhị tiểu thư, mời đi bên này."

Trong lúc đau lòng, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất phu nhân sẽ không trách tội gã.

***

Cửa mở ra, không khí lạnh cuốn vào, trên mặt thảm xa hoa thêm một tầng sương.

Tầng một của biệt thự, trong phòng khách vô cùng ấm áp.

Người phụ nữ trung niên ngồi trên salon, bà ta đang lật xem một cuốn sách, tư thế ưu nhã, nhất cử nhất động hiển thị rõ phong phạm danh môn.

Đây là Doanh phu nhân Chung Mạn Hoa, xuất thân từ Chung gia một trong tứ đại gia tộc.

Chung Mạn Hoa nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên, không mặn không lạt nói: "Nhị tiểu thư đã nhận lỗi chưa?"

Biệt thự cách âm rất tốt, động tĩnh bên ngoài người ở bên trong sẽ không nghe thấy.

Quản gia không dám thở mạnh, chỉ dám nhỏ giọng nói: "Phu nhân."

"Gi thế?" Chung Mạn Hoa nhíu mày, ngẩng đầu lên, "Không chịu nhận lỗi sao...."

Khi nhìn thấy người đàn ông, câu nói tiếp theo liền khựng lại.

Chung Mạn Hoa ngẩn người, mấy giây sau mới phản ứng được.

Bà ta để sách xuống, đứng dậy nghênh đón, giống như là không nhìn thấy thiếu nữ, cười nói: "Hoá ra là Thất thiếu gia, hôm qua mới nghe cha cậu nói cậu mới trở về từ Châu Âu, đã trễ thế này rồi còn đến nhà họ Doanh, có chuyện quan trọng gì sao?"

Nhà họ Phó đứng đầu tứ đại hào môn, cho dù Phó Quân Thâm rời khỏi Thượng Hải ba năm, nhưng chỉ cần Phó lão gia còn sống, thì nhà họ Doanh không thể đắc tội.

"Đưa cô bạn nhỏ về nhà." Phó Quân Thâm thần sắc nhàn nhạt, "Ta không yên tâm, sợ cô ấy bị bắt nạt."

Nụ cười của Chung Mạn Hoa cứng lại, rõ ràng không ngờ rằng sẽ nhận được câu trả lời như vậy, lúc này ánh mắt của bà ta mới rơi trên người thiếu nữ, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Quản gia lo lắng kẻ vắn tắt chuyện xảy ra lúc vừa rồi.

Nghe xong, Chung Mạn Hoa lại nhíu mày, hít một hơi thật sâu, lại cười: "Thất thiếu gia, đây là hiểu lầm, còn làm phiền phiền cậu đi một chuyến, Tử Khâm cũng là con gái của tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm để nó chịu khổ được."

"Như vậy à?" Phó Quân Thâm cười nhẹ một tiếng, thế đứng lười nhác, "Vậy thì ta yên tâm rồi, Doanh phu nhân đối tốt với con nuôi của mình như vậy, truyền ra ngoài cũng là tiếng tốt từ ái."

Sắc mặt của Chung Mạn Hoa có chút khó coi.

Lời này, rõ ràng là đang giễu cợt.

"Nhưng hạ nhân ở đây...." Phó Quân Thâm liếc mắt, cười khẽ, "Cũng rất can đảm."

Chân quản gia hơi mềm xuống.

Sắc mặt Chung Mạn Hoa căng thằng, không nói gì.

"Nhưng tôi chỉ là một người ngoài, cũng không thể ra mặt dạy dỗ Doanh phu nhân." Phó Quân Thâm không để tâm, chỉ nghiêng đầu, giơ điện thoại về phía thiếu nữ, mỉn cười nói, "Cô bạn nhỏ, tôi đã lưu số điện thoại cho em rồi, cần gì thì cứ liên hệ với tôi."

Cửa một lần nữa đóng lại, trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch.

Quản gia thở dài một hơi, càng không ngừng lau mồ hôi.

"Đi đâu?" Chung Mạn Hoa nén giận.

Sau khi Phó Quân Thâm rời đi liền lập tức trở mặt, "Lộ Vi nói ba tiếng trước con rời khỏi bệnh viện, con đã làm gì?"

Ngày tuyết rơi nặng hạt một mình đi ra ngoài, lúc nào mới có thể để cho bà ta bớt lo?

Còn đặc biệt tìm người về trêu tức bà ta, không biết cấp bậc lễ nghĩa.

Doanh Tử Khâm không đáp lại, cô ngáp một cái.

Ngoại trừ đói, hiện tại cô đã mệt rã rời.

Đột nhiên trở về làm người bình thường, cô phải chuẩn bị trải nghiệm thật tốt.

Chung Mạn Hoa lạnh giọng: "Ta đang hỏi con đó, sao lại không lễ phép như vậy chứ?"

Doanh Tử Khâm ngước mắt, nhàn nhạt: "Ngài quản lý kho máu di động làm gì?"

Chung Mạn Hoa gần như không thể tin vào tai mình, đầu có trong nháy mắt trống rỗng, thân thể run lên bần bật: "Con nói cái gì cơ?"

Quản gia cũng giật mình nhìn sang, không thể tin nổi.

Chuyện con gái nuôi của nhà họ Doanh được xem là kho máu di động của Doanh Lộ Vi, không phải là chuyện bí mật gì trong tứ đại hào môn cả, người trong vòng đều biết.

Nhuwng không có ai để ý chuyện này, bỏi vì nó không quan trọng, thỉnh thoảng xem như câu chuyện sau bữa ăn mà thôi, tăng thêm chút thú vui, nhà họ Doanh cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.

Nhung khi bị vạch trần trước mặt như vậy, Chung Mạn Hoa cảm thấy tấm da đẹp đẽ trên người mình bị lột xuống, đứng ngồi không yên, máu trong người cũng lạnh đi, tay chân đông cứng lại.

Dù sao thì Chung Mạn Hoa cũng là xuất thân danh môn, bà ta nhanh chóng ổn định cảm xúc, thần sắc hòa hoãn mấy phần, nhưng vẫn là giọng điệu ra lệnh: "Tính cách này của con là sao, nước nóng đã chuẩn bị xong, con tắm trước đi, lát nữa ta nói chuyện với con."

Chỉ thấy thiếu nữ lại ngáp một cái, không chút để ý, đi lên lầu.

Mặt Chung Mạn Hoa tái xanh, "chát" một tiếng, đặt mạnh ly trà lên bàn.

Quản gia cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Ngươi nhìn thái độ của nó đi, nghe xem nó nói cái gì?" Chung Mạn Hoa tức đến tim phổi đều đau, càng nhiều hơn chính là ấm ức. "Nó là thịt rơi từ trên người ta xuống, ta có thể không đau lòng sao?"

Chương 7: Đại tiểu thư nhà họ Doanh

Doanh Lộ Vi là em chồng của bà ta, bà ta có thể thấy chết không cứu sao?

Không phải bà ta đã mời chuyên gia dinh dưỡng và tự mình xuống bếp sao?

Tại sao con gái ruột của bà không thấu hiểu cho bà nhiều hơn, sao lại làm tổn thương trái tim bà?

"Phu nhân bớt giận." Quản gia cân nhắc một chút, trấn an, "Có lẽ là nhị tiểu thư đã đến kỳ phản nghịch."

"Kỳ phản nghịch?" Chung Mạn Hoa giận quá bật cười, "Bó quan tâm ta lúc nào? Không hiểu chuyện chút nào cả, hiện tại còn phớt lờ ta, chẳng lẽ nó không muốn nhận ta sao?"

Nhắc đến chuyện này bà ta lại tức giận.

Dạy lâu như vậy, không học được piano, ngay cả tiếng anh cũng nói vấp, không có chút dáng vẻ nào của thiên kim danh viện cả.

Chung Mạn Hoa càng nghĩ càng giận: "Một năm trước Giang Mặc Viễn mang nó về, ta thấy nó rất ngoan ngoãn, ai ngờ lại làm ra loại chuyện đó."

Đúng là làm mất hết mặt mũi nhà họ Doanh!

Bây giờ lại chạy tới quyến rũ Phó Quân Thâm.

Phó Quân Thâm là ai?

La một tên công tử hoàn khố nổi tiếng Thượng Hải, không biết làm gì cả, chỉ có mỗi khuôn mặt.

Đến lúc đó bị bán, còn đếm tiền cho người khác.

Quản gia không biết nói gì cho phải, đành nhắc nhở: "Đã mười rưỡi rồi, đại tiểu thư còn đang chờ điện thoại của ngài."

Nhìn Chung Mạn Hoa vừa thương tâm lại vừa tức giận, gã lắc đầu, thở dài một hơi.

Đại tiểu thư nhà họ Doanh cũng không phải là con ruột của phu nhân, mà là nhận nuôi.

Nhưng con nuôi lại còn tri kỷ hơn con ruột.

May mà lão gia phu nhân hiểu lý lẽ, tuyên bố với bên ngoài nhị tiểu thư là con nuôi, bằng không nếu để ba nhà hào môn khác biết chân tướng, không biết sẽ trào phúng thế nào.

Gã đã ở nhà họ Doanh hơn hai mươi năm, cũng hầu hạ Doanh lão gia và Doanh lão phu nhân, cho nên cũng biết chút chuyện của năm đó.

Mười lăm năm trước, Doanh gia có một mối làm ăn lớn có liên quan đến thủ đô, nhân viên cong ty đều bận rộn ngày mấy đêm không chợp mắt, cũng may cuối cùng đã ký được hợp đồng.

Ngày ký hợp đồng, Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa cùng đi ra ngoài giao lưu, nhưng buổi tối quay về bọn họ phát hiện đứa bé trong nôi đã biến mất.

Không có bất kỳ vết tích nào, giống như là biến mất trong không khí.

Trong lòng quản gia rối như tơ vò không có cách giải quyết, gã chỉ đi đến phòng bếp một chút, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà thôi, sao lại xuất hiện chuyện này?

Đứa bé chưa đến một tuổi, sao có thể tự mình chạy ra ra ngoài.

Nhà họ Doanh phát động không ít người đi tìm, nhưng cũng không tìm được.

Lúc đó Chung Mạn Hoa gần như đã sụp đổ, suýt chút nữa điên mất, đoạn thời gian kia tinh thần của bà ta đều hoảng hốt, nhìn thấy con nhà khác đều sẽ tiến lên ôm khóc.

Doanh Chấn Đình không đành lòng nhìn vợ mình như vậy, đành phải nghĩ cách khác, đi nhận nuôi một đứa bé khác.

Đứa bé này rất giống đứa con gái bị mất tích của bọn họ, đứa bé còn chưa đầy một tuổi, chưa biết nói, không phải tự mình nuôi dưỡng hằng ngày, nên không phân biệt được.

Mấy tháng đi qua, cuối cùng tinh thần của Chung Mạn Hoa cũng ổn định lại, cũng không oán trách nữa.

Tình thương người mẹ của bà ta cũng chuyển hết qua đứa bé nhận nuôi này, ngày ngày dốc lòng chăm sóc, càng xem càng vui vẻ.

Đương nhiên, Doanh Chấn Đình còn vụng trộm phái người tìm kiếm đứa trẻ bị mất tích kia, nhưng tìm kiếm hai năm không có kết quả, dần dà liền từ bỏ .

Hào môn vốn không thiếu hậu bối, con riêng đều một đống lớn.

Doanh Chấn Đình ép chuyện này xuống, cảnh báo tất cả những người biết chuyện một chữ cũng không được lộ ra.

Đù sao nhà họ Doanh cũng là một trong bốn tứ đại hào môn của Thượng Hải, mọi hành động đều phải cực kỳ cẩn thận, loại tai tiếng này nếu như bị truyền ra ngoài, sẽ không thể thiếu một hồi rung chuyển.

Cho nên ngoại trừ quản gia và vài người khác, thì không ai biết chuyện này, thậm chí ngay cả đại thiếu gia của nhà họ Doanh cũng không biet em gái mình bị mất tích.

Mười mấy năm trôi qua, tất cả mọi người dần dần quên đi chuyện này.

Quản gia cũng biết Chung Mạn Hoa đang phiền lòng cái gì, gia đình bà ta hoà thuận, có hai người con ưu tú, khiến mọi người cực kỳ hâm mộ.

Kết quả là thiên kim thật lại được tìm về, đây vốn nên là chuyện đáng để chúc mừng, nhưng thiên kim thật này đến từ nông thôn, không hiểu lễ nghi, làm cái gì cũng không thành, còn làm ra chuyện mất hết mặt mũi nhà họ Doanh, thật sự là không xứng với thân phận đại tiểu thư nhà họ Doanh.

Nhưng giọt máu nhà họ Doanh tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài, dù đây là một vết nhơ, cho nên cuối đành láy la phương pháp nhận con nuôi để đón về.

Cho dù là Doanh Chấn Đình hay là Chung Mạn Hoa, đều không cảm thấy có gì không ổn, dù sao nhị tiểu thư cũng không có điểm nào bằng đại tiểu thư.

Nhà họ Doanh ở Thượng Hải cũng không phải một huyện nhỏ có thể so sánh được, có thể bước vào xã hội thượng lưu, là phúc khí của vị thiên kim thật này, không thể tham lam hơn được.

"Xem đầu óc của ta này, sao lại quyên chuyện quan trọng như vậy chứ?"Chung Mạn Hoa day day huyệt thái dương, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại, sau khi nghe được giọng nói của đầu giây bên kia, bà ta lập tức cười, "Alo, Tiểu Huyên, là mẹ đây, hôm nay con thế nào?"

"Tốt tốt tốt, vậy là tốt rồi, con cứ yên tâm học tập ở Châu Âu đi, thiếu cái gì cứ nói với mẹ, mẹ không phiền...."

***
Trong phòng.

Trong phòng, Doanh Tử Khâm nhìn máy tính để bàn cũ rích, ngón tay tuỳ ý gõ bàn phím mấy lần, màn hình liền kẹt: "Xì......"

Mặc dù cô chưa từng tiếp xúc với máy tính, nhưng biết đây là thứ rẻ tiền nhất.

Cô không nhìn nữa, cúi đầu, lấy tấm thẻ ngân hàng cô mang từ huyện Thanh Thuỷ đến, tính toán một chút.

Năm trăm sáu mươi hai tệ lẻ tám đồng.

Hơi ít, nhưng đủ dùng rồi.

Doanh Tử Khâm híp mắt, tay khẽ chống, xoay người liền nhảy từ tầng ba xuống, nhẹ nhàng hạ đất, từ phía bên phải rời khỏi nhà họ Doanh.

Quản gia đang đóng cửa thấy bóng của thiếu nữ, nhưng khi gã nhìn lại, lại không thấy gì cả.

Quản gia dụi dụi mắt, nghi ngờ tự nói: "Mình hoa mắt rồi sao?"

Quả nhiên là hoa mắt, gã vậy mà lại thấy nhị tiểu thư lén đi ra ngoài.

Quản gia lắc đầu, sau khi đóng cửa sổ, liền đi vào bếp chuẩn bị sữa nóng trước khi ngủ cho Chung Mạn Hoa.

***

Bởi vì Phó Quân Thâm cắt ngang, Nhiếp Triều cũng không tiết lộ địa chỉ chính xác.

Nhưng đối với Doanh Tử Khâm mà nói, chỉ cần lấy được tên, liền có thể tính ra.

Cô nhìn dòng chữ xiêu vẹo treo trên cửa --HERMIT, ánh mắt đơ một lúc, sau đó đeo khẩu trang lên, đi vào.

Khu chợ ngần thậm chí còn hỗn loạn hơn Thượng Hải về đêm, xa hoa truỵ lạc, quần ma loạn vũ.

Đây là khu vực ngay cả tứ đại hào môn cũng không quản được, người đến ít nhiều sẽ che giấu thân phận.

Thiếu nữ tiến vào không gây sự chú ý, một ánh mắt từ phía sau lướt tới, dừng ở trên người cô, cảm thấy khá thú vị.

Trong quán bar Tinh Không, batender chú ý thấy sự khác thường của người đàn ông, ngước mắt nhìn, "Cậu đang nhìn gì thế?"

  "Không có gì." Phó Quân Thâm cong môi, ly giữa những ngón tay thon dài trắng nõn loé sáng, hắn nghiêng đầu, cười, "Có cô bạn nhỏ xem ra không quá nghe lời, đã muộn như vậy rồi còn lén trốn nhà đi chơi."

Chương 8: Ba năm nữa mới có thể kết hôn.

"Cô bạn nhỏ?" Bartender nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, chỉ nhìn một cái, liền thu ánh mắt, không hứng lắm, "Còn nhỏ quá."

"Cũng không nhỏ." Phó Quân Thâm cười khẽ một tiếng, giong nói lười nhác, "Chir ba năm nữa, liền có thể kết hôn."

"...." Lời này làm bartender cũng cạn lời, hắn lắc đầu, thấp giọng, "Cẩn thận một chút, ngươi bị treo thưởng ."

"Hửm?" Phó Quân Thâm nhíu mày, cũng không nghĩ gì, "Giá bao nhiêu?"

"Treo thưởng cấp SS, một tỷ dolla mỹ, số tiền này đang đứng hạng 7 trên bảng treo thưởng." Bartender nhìn hắn, "Ít nhất đã có 10 thợ săn nhận nhiệm vụ này, bây giờ cậu đã biết cậu khiến người ta hận đến mức nào rồi nhỉ?"

Nhưng phàm là những phần thưởng trong top 10, nếu sát thủ không giết được sẽ không lấy được dù chỉ 1 xu.
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cong cong,  mang theo ý vị câu nhân: "Vậy thì họ cũng phải tìm được tôi đã."

Điểm này, bartender cũng đồng ý, hắn nói: "IBI cũng không tìm dược cậu, năng lực ẩn nấp của cậu, chỉ sợ chỉ thua mối người đứng đầu bảng kia thôi.

IBI, Tên đầy đủ là International Bureau of Investigation, Tổng cục điều tra quốc tế.

"Cai này không thể so." Phó Quân Thâm hững hờ, "Đã nhiều năm như vậy rồi, hạng một chưa từng thay đổi, tên tôi chỉ mới vừa xuất hiện thôi."

Số tiền thưởng cho hạng 1 vượt xa rất nhiều so với 9 vị trí sau cộng lại, nó cao đến mức có thể so sánh với GDP cả nước của một nước nhỏ ở Châu Âu, có lẽ là mãi không ai nhận, cũng có thể là hạng 1 vô cùng khó giết.
 
Không, phải nói là ngay cả người cũng không tìm thấy.

"Tôi có hơi tò mò, rốt cuộc vị thần toán này là ai?" Bartender xì một tiếng, "Tại sao 'hắn' lại bị hận hơn cậu thế nhì?"

Các mục tiêu khác trong trong bảng treo thưởng chí ít còn có dấu vết mà theo, duy chỉ có vị hạng 1 này là không tồn tại, không có chút tin tức nào cả.

Hơn nữa, cái chức vị thần toán này, quá mức khoa trương rồi.

Cho dù thuật sĩ ma nữ có bản lĩnh thật sự ở Châu Âu cổ cũng không dám xưng mình là thần toán.

Bây giờ cũng có thầy bói, nhưng cũng giống như chiến sĩ võ cổ, đều không có mấy ai là thật, phần lớn đều đã ẩn thế, còn dư lại cũng chỉ là đám thần côn lừa bịp.

Nếu thật sự có người có thể xem được, vậy thật là hoang đường.

Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt đào hoa, cười như không cười nói: "Cậu nói gì thế?"

"Tôi nói thật đó, cậu vốn khiến người ta hận, cậu nhất định phải cẩn thận, một tỷ đô la Mỹ, đủ mua một cái đảo, cậu cũng không phải không biết, đám thợ săn tiền thưởng kia không khác gì một lũ điên, nhywng...." Bartender nói đến đây, lại nhíu mày, "Cậu thật sự sẽ ở đây sao? Tôi còn cho là cậu ít nhất sẽ ở thủ đô cơ."

"Ừm." Phó Quân Thâm nhếch mắt, "Tôi muốn ở Thượng Hải một thời gian."

Nghe nói như thế, trong lòng bartender bỗng liền xuất hiện một suy nghĩ hoang đường: "Vì cô gái kia sao?"

Phó Quân Thâm nhíu mày, không nhanh không chậm: "Nói cái gì dó, cô ấy vẫn chỉ là một dứa nhỏ thôi."

Ánh mắt Bartender biến đổi: "Cậu điên rồi."

"Điên lâu rồi." Phó Quân Thâm đứng dậy, vắt áo khoác lên cánh tay, cười bất cần đời, vỗ vỗ cai bartender, "Uống ít rượu thôi, ảnh hưởng đến cơ thể."

***

Người đến khu chợ ngầm này không cần mang bất cứ giấy tờ tùy thân nào, ai cũng có thể vào được,, loại người gì cũng có, nhưng có rất nhiều người sẽ tận lực che giấu thân phận của mình.

Hai bên đường là cửa hàng đủ loại đủ kiểu, bởi vì  gàng hoá khác nhau, phong cách cũng khác nhau.

Có các toà nhà La Mã cổ, gothic, Baroque của Châu Âu, cũng có các toà nhà cổ kiểu Trung Quốc.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, liền chú ý tới cửa hàng có biển hiệu "Xem bói", nhìn thoáng qua, có hơn mấy chục cửa hàng.

Nhưng vẻn vẹn chỉ có một nhà, có linh khí đang trôi lơ lửng.

Bài Tarot là công cụ xem bói khởi nguyên từ Châu Âu, nó rất phổ biến ở thời Trung cổ, cô cũng đã từng chơi qua, nhưng nguồn gốc của nó vẫn còn là một bí ẩn cho đến ngày nay.
Nhưng bài Tarot thật sự cũng không nhiều, bây giờ bài tarot mua bán trên thị trường sự việc nhỏ còn miễn cưỡng có thể xem được, dưới tinhf huống khác cũng chỉ là một đống giấy vụn.

Có lẽ, cô nên tìm một bộ bài tarot thật sự trước khi năng lực của cô khôi phục.

Doanh Tử Khâm như có điều suy nghĩ, giữ khẩu trang, rũ mắt, đi vào trong chợ.

Ngoài cửa tiệm ra thì có không ít quầy hàng rong, phần lớn là đồ cổ vụn, nhưng không ngăn được những người muốn mua để đổi đời.

Thiếu nữ tùy ý quét mắt, mười mấy giây liền quan sát trên trăm món đồ cổ, đúng như trong dự liệu, những thứ này đều là đồ giả.

Mãi đến nửa tiếng sau, cuối cùng Doanh Tử Khâm mới thấy được thứ mà cô cần.

Đó là một đồng xu cổ, xen lẫn trong một đống đồ sứ men xanh, không chút thu hút nào.

Chữ khắc trên đồng tiền cổ đã bị mài mòn không ít, trên còn dính bùn đất, thoạt nhìn tưởng như làm bằng đất.

Cô cúi đầu, nheo mắt và lập tức tính toán tuổi và tên của đồng xu cổ này.

Đồng xu Tần Bân, đúc năm 339 TCN, thời Chiến Quốc.

Hai ngàn năm đi qua, giá phải từ 500 vạn trở lên.

Doanh Tử Khâm ngồi xổm xuống, "Cái này bán thế nào?"

Thứ cô chỉ vào không phải đồng xu cổ kia, mà là cái bát dá bên cạnh.

Chủ sạp này là một thanh niên, hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ, dò xét cô từ trên xuống dưới, qua loa lấy lệ nói: "500 tệ lấy đi."

Giọng nói tràn ngập khinh miệt.

Doanh Tử Khâm nghiêng mặt, giờ mới chỉ vào đồng xu cổ kia: "Còn cái này nữa."

"Cho cô, cho cô đó." Thanh niên lại càng không kiên nhẫn , "Mau lấy đi, đừng cản trở tôi làm ăn."

Hắn vẫn chờ gặp phải mấy con em nhà giàu hố nhiều một chút, cũng không có thời gian rảnh để ý đến một quỷ nghèo.

Thần sắc của Doanh Tử Khâm bất biến, sau khi cô đặt xuống 500 tệ, đưa tay xoa xoa, mắt phượng nhíu lại.

Bây giờ cô có thể xác định, trái đất là một thế giới không thể tu luyện, nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể an tâm dưỡng lão.

Nhưng hành động này rơi vào mắt người thanh niên lại trở thành điên khùng, hắn cười nhạo, không chút nào che giấu giọng nói của mình, còn cố ý nói to: "Một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không có gì tầm mắt, còn tưởng rằng chính mình nhặt được bảo?"

Chủ quán bên canh nghe được, "Haizzz, cậu đừng nói thẳng ra như vậy, người ta cũng cần mặt mũi mà."

"Mặt mũi cái gì? Bây giờ cũng thật là, loại người nào cũng có thể vào đây."

"Còn không phải sao? Gần đây lúc nào cũng có một đám nghèo hèn muốn nhặt nhạnh chỗ tốt, thực sự là mất mặt."

Họ đã lăn lộn ở khu chợ ngầm này bao lâu nay, ai là người có tiền còn không biết sao?

Thứ quỷ nghèo này, bọn họ ngay cả hố cũng không thèm.

Người thanh niên lại chế nhạo: "Đâu chỉ là kẻ nghèo hèn, loại này căn bản là ngu xuẩn, ngay cả năng lực giám định cơ bản cũng không có."

Cái bát kia là hắn mua trên taobao với giá năm tệ, tiền là hắn nhặt được trong công viên ở Phổ Nam, không đáng một đồng.

Hai món đồ này chỉ mang đến cho đủ số lượng, không ngờ lại có đồ đần muốn mua, giúp hắn dễ dàng có được 500 tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh